Thái Mỹ Tuyền bất ngờ ngừng khóc. Anh ấy đã chấp nhận mình sao? Anh ấy đau khi thấy mình khóc sao? Có thật không?
Gã xiết đôi tay lại. Thở nhẹ nhàng vào tai cô.
-"Mình yêu nhau đi."
...........…………………..................
Ca phẫu thuật thành công. Nhưng việc tỉnh lại là rất lâu. Cũng có thể là ngủ suốt đời,cũng có thể là người thực vật,cũng có thể là ra đi bất kì lúc nào họ "muốn".
Chàng ngồi trong phòng nhỏ chảy hai hàng nước mắt. Ai nói con trai không được khóc. Đập hênh răng nó cho tao. Chàng nắm lấy tay nhỏ.
{Cũng có thể con bé sẽ không bao giờ hồi phục. Phần não tổn thương quá nặng. Nếu tỉnh lại,mất trí nhớ là điều kì tích lắm rồi.}
Lời bác sĩ vang lại. Chàng cảm thấy rất đau ở tim. Mọi việc muộn mất rồi. Muộn mất rồi. Chàng đã không nói lời yêu nhỏ được. Bây giờ chàng phải làm thế nào đây? Giá như cái ngày nhỏ nói yêu mình. Thì mình phải chạy đến ôm lấy nhỏ và nói yêu nhỏ chứ.
Vì mình quá hèn nhát nên cái gì cũng muộn màng mới hối hận. Thật đáng khinh thường cho thằng con trai như Trịnh Gia Bảo đây?
Chàng nắm lấy tay nhỏ khóc lên.
-"Anh yêu em rất nhiều. Nguyễn Minh Phong của anh. Em đừng bỏ anh."
....................................................
Anh điên loạn ngồi trong phòng cười dại khờ.
{Phẫu thuật thành công là quá tốt rồi. Sẽ rất khó mà để hồi phục. Một năm,nếu một năm cháu ấy không tỉnh thì trở thành người thực vật là kết quả của sự kì tích. Trong vòng một năm. Nếu con bé tỉnh lại được thì đó là kì tích. Nhưng toàn thân đã bị liệt. Đi xe lăn và điều trị sẽ khỏi. Hay cầu nguyện.}
-"Em nghe tên bác sĩ nói mấy câu vớ cmn vẩn như phân chó mới ị không? Nó dám nói em bị liệt phải đi xe lăn và tập điều trị. Má nó,như thế thì anh không kiên nhẫn đợi em bước đi trên lễ đường với anh được đâu. Em thấy buồn cười với mấy tên bác sĩ chỉ biết ăn tiền vậy không?! Em là vợ anh mà. Em sẽ không bỏ anh lại một mình đâu em nhỉ?! Vợ nhỉ?!"
Tim anh đau khi nhìn thấy những vết thương trên người nàng. Người con gái trước mặt mình đã rất đau lắm. Anh xin lỗi vì đã đến trễ.
........................................................
Hắn đứng ở giữa dựa lưng vào tường nghĩ đến nó. Hoàng Minh Thuỵ và Nguyễn Minh Phong đã tìm được rồi. Vậy còn Lam Minh Nhật đang ở đâu? Em rốt cuộc là trốn ở nơi nào rồi hả? Anh rất nhớ em
Thái Mỹ Tuyền bất ngờ ngừng khóc. Anh ấy đã chấp nhận mình sao? Anh ấy đau khi thấy mình khóc sao? Có thật không?
Gã xiết đôi tay lại. Thở nhẹ nhàng vào tai cô.
-"Mình yêu nhau đi."
...........…………………..................
Ca phẫu thuật thành công. Nhưng việc tỉnh lại là rất lâu. Cũng có thể là ngủ suốt đời,cũng có thể là người thực vật,cũng có thể là ra đi bất kì lúc nào họ "muốn".
Chàng ngồi trong phòng nhỏ chảy hai hàng nước mắt. Ai nói con trai không được khóc. Đập hênh răng nó cho tao. Chàng nắm lấy tay nhỏ.
{Cũng có thể con bé sẽ không bao giờ hồi phục. Phần não tổn thương quá nặng. Nếu tỉnh lại,mất trí nhớ là điều kì tích lắm rồi.}
Lời bác sĩ vang lại. Chàng cảm thấy rất đau ở tim. Mọi việc muộn mất rồi. Muộn mất rồi. Chàng đã không nói lời yêu nhỏ được. Bây giờ chàng phải làm thế nào đây? Giá như cái ngày nhỏ nói yêu mình. Thì mình phải chạy đến ôm lấy nhỏ và nói yêu nhỏ chứ.
Vì mình quá hèn nhát nên cái gì cũng muộn màng mới hối hận. Thật đáng khinh thường cho thằng con trai như Trịnh Gia Bảo đây?
Chàng nắm lấy tay nhỏ khóc lên.
-"Anh yêu em rất nhiều. Nguyễn Minh Phong của anh. Em đừng bỏ anh."
....................................................
Anh điên loạn ngồi trong phòng cười dại khờ.
{Phẫu thuật thành công là quá tốt rồi. Sẽ rất khó mà để hồi phục. Một năm,nếu một năm cháu ấy không tỉnh thì trở thành người thực vật là kết quả của sự kì tích. Trong vòng một năm. Nếu con bé tỉnh lại được thì đó là kì tích. Nhưng toàn thân đã bị liệt. Đi xe lăn và điều trị sẽ khỏi. Hay cầu nguyện.}
-"Em nghe tên bác sĩ nói mấy câu vớ cmn vẩn như phân chó mới ị không? Nó dám nói em bị liệt phải đi xe lăn và tập điều trị. Má nó,như thế thì anh không kiên nhẫn đợi em bước đi trên lễ đường với anh được đâu. Em thấy buồn cười với mấy tên bác sĩ chỉ biết ăn tiền vậy không?! Em là vợ anh mà. Em sẽ không bỏ anh lại một mình đâu em nhỉ?! Vợ nhỉ?!"
Tim anh đau khi nhìn thấy những vết thương trên người nàng. Người con gái trước mặt mình đã rất đau lắm. Anh xin lỗi vì đã đến trễ.
........................................................
Hắn đứng ở giữa dựa lưng vào tường nghĩ đến nó. Hoàng Minh Thuỵ và Nguyễn Minh Phong đã tìm được rồi. Vậy còn Lam Minh Nhật đang ở đâu? Em rốt cuộc là trốn ở nơi nào rồi hả? Anh rất nhớ em