Lam Minh Hoàng chưa hoàn toàn hồi phục đi chậm chạm qua phòng của hai chị xem tình hình.
Em dìu nhóc đi với khuôn mặt lo lắng.
-"Hay để tớ lấy xe lăn cho cậu nhỉ?"
Lam Minh Hoàng mỉm cười nhìn Từ Minh Nhi ân cần. Chị Nhật,chị đang ở đâu vậy? Đang ở nơi nào mau trở về đi. Muộn rồi,đã đến giờ em và Từ Minh Nhi quyết định tất cả.
-"Cậu thích tớ?!"-Lam Minh Hoàng hỏi Từ Minh Nhi trong khi em đang quay lưng đẩy xe lăn đến.
-"Cậu..."-Từ Minh Nhi đỏ mặt.
-"Tớ có thể làm bạn trai cậu?"-Lam Minh Hoàng chủ động.
Từ Minh Nhi tròn mắt quay sang nhìn Lam Minh Hoàng vừa nói chuyện gì?
-"Chẳng phải..."
Lam Minh Hoàng khẽ cười,nháy một mắt đưa tay lên che miệng.
-"Suỵt...chị Nhật uổng chưa. Không xem được cảnh em thổ lộ với bạn gái."-Lam Minh Hoàng nở nụ cười tươi.
-"Cậu nói thật chứ?"-Em mếu máo.-"Tớ...đồng...ý."
Em chạy đến ôm lấy cổ nhóc. Nhóc bật người cười ôm lấy em.
-"Té anh."
Em cười lại véo tai nhóc kéo đi.
-"Ừ. Té anh."
-"Ấy...ấy...Anh đau đấy nha Nhi."-Nhóc mếu máo.-"Chị Nhật sẽ không tha cho em đâu."
.........................................................
Một nơi hoang vắng nhiều cây cối. Suối chảy róc rách,tiếng chim kêu vào xế chiều nghe rất sợ hãi mang đến cảm giác chết chóc ở một nơi khó tả.
Nhỏ và nàng trên mình đầy vết thương đi cùng nhau lang thang với đôi chân trần đau rát.
-"Thuỵ...mình đang ở đâu vậy?"-Nhỏ sợ hãi nhìn xung quanh.
-"Tao không biết."-Nàng ôm lấy bả vai.-"Mà...thằng Nhật đâu?"
Nhỏ nhìn bốn phía,toàn cây cổ thụ lớn,gió mạnh mẽ đưa đẩy cây xào xạt,những chú chim màu đen kêu réo riết làm nhỏ sợ hãi ôm đầu lắc lia lịa.
-"Tao không biết. Ở đây sợ quá. Tao muốn về nhà."
Nàng ôm lấy nhỏ đi tiếp. Phía trước có ánh sáng. Chắc hẳn là đường ra. Miệng nở nụ cười đang định chạy thật nhanh thì bên kia sông,một cánh tay mắc kẹt ở hai hòn đá lớn.
Nhỏ với nàng sợ hãi không dám đến gần. Những vết thương trên người hai bọn họ cứ ứa máu ra liên hồi làm khuôn mặt ai nấy cũng khô khan,tái nhợt.
-"Tao đau quá."-Nàng ôm lấy ngực hộc máu ra ngoài.
Nhỏ ôm lấy nàng lay lay.
-"Mày bị làm sao vậy Thuỵ?"-Nhỏ trợn mắt.-"Hực..."-Bất ngờ đầu nhỏ chảy máu xuống cả mặt. Nhỏ ôm lấy thét lên.-"AAAA...."
Cánh tay bị mắc kẹt ở hai hòn đá kia tách ra trôi dạy đến gần nhỏ và nàng.
Lấy sức yếu kéo người dậy. Nhỏ và nàng giật mình thấy nó như bị hành hạ ở chốn âm tào địa phủ. Thật kinh hoàng.
Toàn thân nó bị bỏng hầu hết, khuôn mặt bị hàng ngàn vết cắt. Khuôn mặt của một thiên thần đã bị quỷ dữ rạch nát,máu ở những vết bỏng ấy cứ chảy dài ra không ngừng. Rất có thể nó sẽ mất mạng và bỏ mọi người ở lại.
-"Nhật...mày nghe tao nói gì không?"-Nàng ôm lấy nó.
Nó nhẹ nhàng đưa tay lên nắm lấy tay nàng và nhỏ.
-"Là..m...ơn...cứu...tao...với...tao không muốn chết."-Nó cứ nói từng chữ là máu cứ trào ra.-"Nhanh...lên....đừng...bỏ...tao."
Lần đầu tiên,lần đầu tiên trong đời nó cầu xin ai đó. Cầu xin họ đừng bỏ nó,cầu xin hãy cứu nó. Vì nó rất sợ. Nó bây giờ như một viên pha lê xanh rêu bị rạng hết. Chỉ cần đưa một ngón nhẹ vào là lập tức viên pha lê xanh rêu đấy vỡ tung thành những mảnh vụn đến nỗi mình không thể thấy và bắt lại được. Tình trạng của nó còn kinh hơn nhỏ và nàng.
Nàng nắm lấy tay nó gật đầu trong nước mắt.
-"Ừ...ừ...tụi tao sẽ không bỏ mày đâu."
Nhỏ ôm lấy nó nằm xuống.
-"Tụi tao nhất định sẽ không bỏ mày...".-Nói rồi nhỏ nhắm mắt hoàn toàn. Nhìn nhỏ bây giờ với khuôn mặt máu me cứ như một ác quỷ chính gốc.
-"Phong.."-Nàng hét lên.
-"Tụi mày...hứa...nhá...."-Nó mỉm cười nhìn lên bây trời.
Đưa tay lên muốn chạm đến hai vì sao đấy. Ba mẹ..đợi con đi theo với.
Nó nhắm mắt buông tay rơi xuống với máu trôi theo con sông.
Nàng ôm nhỏ thấy nó trôi theo con sông kia. Chạy dưới nước đuổi theo.
-"Đừng đì Lam Minh Nhật."-Vận động quá mạnh. Nàng đau ứa lên với những vết thương trong người. Cảm giác như hàng ngàn thanh sắt bay nhanh và mạnh xuyên qua người nàng.
............
Hiện tại.
Anh với chàng thấy nhỏ và nàng có biểu hiện lạ. Miệng chưa kịp nở nụ cười thì nhỏ và nàng giật giật với hô hấp không đều.
Bất ngờ máu từ miệng nàng và nhỏ phun ra tràn hết ống oxi kia.
-"MAU GỌI BÁC SĨ."-Anh và chàng chịu không nổi ôm lấy nhỏ và nàng.-"ĐỪNG ĐI MÀ."
Mọi người chạy đến thấy nhỏ và nàng liên hồi giật giật,máu cứ phun ra làm bọn sợ hãi.
-"Hai người sẽ không sao mà đúng không?"-Nhóc chảy nước mắt.
-"Chị Phong,chị Thuỵ đừng làm bọn em sợ mà."-Thái Mỹ Hoà bịt miệng nấc lên.
-"Chị ơi."-Hoàng Minh Long và cô chạy đến nắm tay chị mình.
-"Làm sao thế này?"-Gã kinh hoàng nhìn tình trạng hai người bọn họ.
-"Bác sĩ đâu."-Hắn hét lên.
Em đưa bác sĩ chạy đến. Vừa bước vào bọn họ thấy hai bệnh nhân của mình. Không tài nào hiểu được chuyện gì xảy ra,lắc đầu.
-"Hiện tượng này mới thấy lần đầu."
Hắn nghe xong nhảy thẳng đến núm cổ áo trợn mắt.
-"Bác sĩ kiểu gì vậy hả?"
-"Bình tĩnh đi Quân."-Gã gỡ tay hắn ra.
-"Làm sao mà có thể bình tĩnh được hả? Nhìn con Thuỵ với con Phong mà mày không thấy sốt ruột hay sao?"-Hắn vùng vẫy ra khỏi gã.-"Con cả con Nhật nữa."-Hắn mếu máo.-"Con khốn đó biến đi đâu mất rồi. Về mà xem bạn mày bị gì đi kìa."-Hắn cứ nói làm cả bọn khóc lên.
Lam Minh Hoàng chưa hoàn toàn hồi phục đi chậm chạm qua phòng của hai chị xem tình hình.
Em dìu nhóc đi với khuôn mặt lo lắng.
-"Hay để tớ lấy xe lăn cho cậu nhỉ?"
Lam Minh Hoàng mỉm cười nhìn Từ Minh Nhi ân cần. Chị Nhật,chị đang ở đâu vậy? Đang ở nơi nào mau trở về đi. Muộn rồi,đã đến giờ em và Từ Minh Nhi quyết định tất cả.
-"Cậu thích tớ?!"-Lam Minh Hoàng hỏi Từ Minh Nhi trong khi em đang quay lưng đẩy xe lăn đến.
-"Cậu..."-Từ Minh Nhi đỏ mặt.
-"Tớ có thể làm bạn trai cậu?"-Lam Minh Hoàng chủ động.
Từ Minh Nhi tròn mắt quay sang nhìn Lam Minh Hoàng vừa nói chuyện gì?
-"Chẳng phải..."
Lam Minh Hoàng khẽ cười,nháy một mắt đưa tay lên che miệng.
-"Suỵt...chị Nhật uổng chưa. Không xem được cảnh em thổ lộ với bạn gái."-Lam Minh Hoàng nở nụ cười tươi.
-"Cậu nói thật chứ?"-Em mếu máo.-"Tớ...đồng...ý."
Em chạy đến ôm lấy cổ nhóc. Nhóc bật người cười ôm lấy em.
-"Té anh."
Em cười lại véo tai nhóc kéo đi.
-"Ừ. Té anh."
-"Ấy...ấy...Anh đau đấy nha Nhi."-Nhóc mếu máo.-"Chị Nhật sẽ không tha cho em đâu."
.........................................................
Một nơi hoang vắng nhiều cây cối. Suối chảy róc rách,tiếng chim kêu vào xế chiều nghe rất sợ hãi mang đến cảm giác chết chóc ở một nơi khó tả.
Nhỏ và nàng trên mình đầy vết thương đi cùng nhau lang thang với đôi chân trần đau rát.
-"Thuỵ...mình đang ở đâu vậy?"-Nhỏ sợ hãi nhìn xung quanh.
-"Tao không biết."-Nàng ôm lấy bả vai.-"Mà...thằng Nhật đâu?"
Nhỏ nhìn bốn phía,toàn cây cổ thụ lớn,gió mạnh mẽ đưa đẩy cây xào xạt,những chú chim màu đen kêu réo riết làm nhỏ sợ hãi ôm đầu lắc lia lịa.
-"Tao không biết. Ở đây sợ quá. Tao muốn về nhà."
Nàng ôm lấy nhỏ đi tiếp. Phía trước có ánh sáng. Chắc hẳn là đường ra. Miệng nở nụ cười đang định chạy thật nhanh thì bên kia sông,một cánh tay mắc kẹt ở hai hòn đá lớn.
Nhỏ với nàng sợ hãi không dám đến gần. Những vết thương trên người hai bọn họ cứ ứa máu ra liên hồi làm khuôn mặt ai nấy cũng khô khan,tái nhợt.
-"Tao đau quá."-Nàng ôm lấy ngực hộc máu ra ngoài.
Nhỏ ôm lấy nàng lay lay.
-"Mày bị làm sao vậy Thuỵ?"-Nhỏ trợn mắt.-"Hực..."-Bất ngờ đầu nhỏ chảy máu xuống cả mặt. Nhỏ ôm lấy thét lên.-"AAAA...."
Cánh tay bị mắc kẹt ở hai hòn đá kia tách ra trôi dạy đến gần nhỏ và nàng.
Lấy sức yếu kéo người dậy. Nhỏ và nàng giật mình thấy nó như bị hành hạ ở chốn âm tào địa phủ. Thật kinh hoàng.
Toàn thân nó bị bỏng hầu hết, khuôn mặt bị hàng ngàn vết cắt. Khuôn mặt của một thiên thần đã bị quỷ dữ rạch nát,máu ở những vết bỏng ấy cứ chảy dài ra không ngừng. Rất có thể nó sẽ mất mạng và bỏ mọi người ở lại.
-"Nhật...mày nghe tao nói gì không?"-Nàng ôm lấy nó.
Nó nhẹ nhàng đưa tay lên nắm lấy tay nàng và nhỏ.
-"Là..m...ơn...cứu...tao...với...tao không muốn chết."-Nó cứ nói từng chữ là máu cứ trào ra.-"Nhanh...lên....đừng...bỏ...tao."
Lần đầu tiên,lần đầu tiên trong đời nó cầu xin ai đó. Cầu xin họ đừng bỏ nó,cầu xin hãy cứu nó. Vì nó rất sợ. Nó bây giờ như một viên pha lê xanh rêu bị rạng hết. Chỉ cần đưa một ngón nhẹ vào là lập tức viên pha lê xanh rêu đấy vỡ tung thành những mảnh vụn đến nỗi mình không thể thấy và bắt lại được. Tình trạng của nó còn kinh hơn nhỏ và nàng.
Nàng nắm lấy tay nó gật đầu trong nước mắt.
-"Ừ...ừ...tụi tao sẽ không bỏ mày đâu."
Nhỏ ôm lấy nó nằm xuống.
-"Tụi tao nhất định sẽ không bỏ mày...".-Nói rồi nhỏ nhắm mắt hoàn toàn. Nhìn nhỏ bây giờ với khuôn mặt máu me cứ như một ác quỷ chính gốc.
-"Phong.."-Nàng hét lên.
-"Tụi mày...hứa...nhá...."-Nó mỉm cười nhìn lên bây trời.
Đưa tay lên muốn chạm đến hai vì sao đấy. Ba mẹ..đợi con đi theo với.
Nó nhắm mắt buông tay rơi xuống với máu trôi theo con sông.
Nàng ôm nhỏ thấy nó trôi theo con sông kia. Chạy dưới nước đuổi theo.
-"Đừng đì Lam Minh Nhật."-Vận động quá mạnh. Nàng đau ứa lên với những vết thương trong người. Cảm giác như hàng ngàn thanh sắt bay nhanh và mạnh xuyên qua người nàng.
............
Hiện tại.
Anh với chàng thấy nhỏ và nàng có biểu hiện lạ. Miệng chưa kịp nở nụ cười thì nhỏ và nàng giật giật với hô hấp không đều.
Bất ngờ máu từ miệng nàng và nhỏ phun ra tràn hết ống oxi kia.
-"MAU GỌI BÁC SĨ."-Anh và chàng chịu không nổi ôm lấy nhỏ và nàng.-"ĐỪNG ĐI MÀ."
Mọi người chạy đến thấy nhỏ và nàng liên hồi giật giật,máu cứ phun ra làm bọn sợ hãi.
-"Hai người sẽ không sao mà đúng không?"-Nhóc chảy nước mắt.
-"Chị Phong,chị Thuỵ đừng làm bọn em sợ mà."-Thái Mỹ Hoà bịt miệng nấc lên.
-"Chị ơi."-Hoàng Minh Long và cô chạy đến nắm tay chị mình.
-"Làm sao thế này?"-Gã kinh hoàng nhìn tình trạng hai người bọn họ.
-"Bác sĩ đâu."-Hắn hét lên.
Em đưa bác sĩ chạy đến. Vừa bước vào bọn họ thấy hai bệnh nhân của mình. Không tài nào hiểu được chuyện gì xảy ra,lắc đầu.
-"Hiện tượng này mới thấy lần đầu."
Hắn nghe xong nhảy thẳng đến núm cổ áo trợn mắt.
-"Bác sĩ kiểu gì vậy hả?"
-"Bình tĩnh đi Quân."-Gã gỡ tay hắn ra.
-"Làm sao mà có thể bình tĩnh được hả? Nhìn con Thuỵ với con Phong mà mày không thấy sốt ruột hay sao?"-Hắn vùng vẫy ra khỏi gã.-"Con cả con Nhật nữa."-Hắn mếu máo.-"Con khốn đó biến đi đâu mất rồi. Về mà xem bạn mày bị gì đi kìa."-Hắn cứ nói làm cả bọn khóc lên.