Tiếng chuông báo giờ học đã đến. Mọi học sinh đổ ập về lớp. Cuối cantin vẫn còn bóng dáng nhóc và nhỏ.
Thái Mỹ Hoà từ từ uống sữa,không dám ngước lên nhìn Hoàng Minh Long đang đằng đằng sát khí.
-"Uống lâu vậy?"-Giọng nói có vẻ giảm xuống làm người Thái Mỹ Hoà thả lỏng hơn.
-"Tớ...ngán."-Thái Mỹ Hoà khó khăn lắm mới dám nói hai từ này cho Hoàng Minh Long nghe.
-"Ngán cũng phải uống hết. Nhanh lên chứ không kịp giờ."-Hoàng Minh Long nhìn xung quanh xem còn có ai không. Một bóng người cũng không thấy. Tất cả lên lớp hết rồi,chỉ còn bà Mười ngồi dọn chén bát.
Trong lúc Hoàng Minh Long không để ý,Thái Mỹ Hoà vứt luôn hộp sữa vào thùng rác (tay thiện xạ ném đâu trúng đó >.
Hoàng Minh Long quay sang thấy hộp sữa trên tay Thái Mỹ Hoà mới đây đã biến mất đâu rồi. Không hỏi cũng biết là nhỏ đã vứt nó đi.
Nhóc tức giận kéo nhỏ lại gần với cánh tay nắm chặt tay nhỏ đến nổi nổi cả gân xanh.
-"Hộp sữa...đâu?"
Thái Mỹ Hoà tay kia nắm chặt váy dưới đùi,mắt đỏ hoe nhìn Hoàng Minh Long đang rất đáng sợ đến nổi nhỏ muốn bỏ chạy ngay bây giờ. Chỉ là hộp sữa thôi mà,cậu ấy có cần phải tức giận vậy không?
-"Tớ...uống...hết rồi."
-"Nói dối."-Nhóc nói lớn làm nhỏ tự dưng đua nhau chảy hai hàng nước mắt. Trong đời Hoàng Minh Long ghét nhất ba điều: Nói dối,cãi lại và không nghe lời.
-"Hức...hức...hức..."-Nhỏ sợ khóc thành tiếng.-"Tớ...không uống sữa nữa đâu."
-"Vậy thì bảo không uống rồi lên lớp. Ai bảo vứt sữa rồi nói dối tôi hả?!"-Nhóc càng hét lớn là nhỏ càng khóc thành tiếng.-"Nín ngay."
Thái Mỹ Hoà ngừng bật thành tiếng nhưng nước mắt vẫn cứ chảy làm cổ họng nấc lên. Hoàng Minh Long lấy lại tinh thần lau nước mắt trên má Thái Mỹ Hoà.
-"Không khóc nữa."-Lúc nóng lúc nguội.
Thái Mỹ Hoà sợ hãi nghe lời nín ngay nhưng tiếng nấc ở cổ họng vẫn còn làm Hoàng Minh Long mất kiên nhẫn nhưng thấy nhỏ khóc nãy giờ làm mình cũng nguôi theo.
-"Lên lớp. Không có nấc lên nữa. Từ nay sắp đến. Tôi nói gì cũng phải nghe theo. Không có cãi,cũng không có nói dối."-Nhóc lạnh lùng nói nhẹ với nhỏ.-"Nghe chưa?"
Thái Mỹ Hoà kiềm nén cơn nấc gật đầu lia lịa rồi đi theo nhóc lên lớp. Lần đầu tiên người lớn giọng với nhỏ và người khiến nhỏ nghe lời không điều kiện là nhóc. Bây giờ mà còn đến điều kiện thì Thái Mỹ Hoà không yên với Hoàng Minh Long rồi.
-"Tay tớ..."-Thái Mỹ Hoà cố gỡ tay nhóc ra nhưng không được.
-"Tay sao?"-Giọng lạnh lùng quay sang hỏi.
Thái Mỹ Hoà xanh mặt im lặng nhìn nhóc không nói thêm lời,tay cũng rời tay nhóc hẳn. Rồi một ngày nào đó cậu ấy sẽ không đáng sợ nữa đâu. Chắc chắn là vậy.
..............................
Anh với nàng cuốc cỏ trong vườn hoa,không lấy một tiếng động. Nàng liếc nhìn sang anh không nổi tò mò.
-"Cậu biết tớ là con gái khi nào vậy?"
Anh cười toe nhìn nàng. Bây giờ mới chịu nói chuyện với mình rồi đấy hả?
-"Từ khi tớ thích cậu."
Nàng đổi khuôn mặt sát khí nhìn anh đằng đằng.
-"A...ha..."-Anh gãi đầu cười trừ.-"Lúc tớ đi mua cho cậu sợi dây chuyền đấy. Ngay tại công ty mẹ cậu. Mà lại nghe tiểu thư nữa chứ."
Nàng bật cười nhìn anh.
-"Đố cậu ai thiết kế đấy?"-Nàng hết lẫy anh,chóng nạnh nói.
Anh xoa cằm biểu cảm nhìn nàng. Sợi dây đó nhìn tinh xảo lại bắt mắt. Lọt vào mắt xanh của Cao Hoàng Nam là người ấy trên cả tuyệt rồi. Nhưng...
-"Không lẽ..là cậu."
Nàng giả nai khiêm tốn cười lộ hết hàm răng với anh. Anh tròn mắt nhìn nàng. Cô vợ tương lai không tồi nha.
Hắn tức giận nhìn sang nó đang cười vui vẻ với nhóc và gã. Dám bỏ mặt mình với mấy xô nước nặng trịch ở đây.
-"Anh Quân."-Em chạy đến ôm bả vai hắn.
Hắn liếc nhìn em với ánh mắt thù hận (giận cá chém thớt). Em im lặng trề môi chẳng nói gì.
-"Sao Nhi chẳng làm gì mà cứ chạy lung tung vậy?"-Cô nhăn nhóc cầm chổi quét loạn xạ.
Nhỏ đến véo mũi cô đang nhăn nhó với nụ cười tươi rói.
-"A.. Lại véo mũi em nữa rồi."-Cô cong môi nhìn nhỏ.
-"Lam Minh Nhật qua đây xách nước đi."-Hắn dở giọng điệu cằn nhằn nói với nó.
Nó đang choàng vai gã và nhóc nhìn sang hắn đang tỏ vẻ khó coi. Lại dần mặt mình đây.
Gã nắm tay nó kéo lại lắc đầu làm hắn đứng từ xa tức thêm.
-"Nhanh đi."
-"Để Khôi qua cho. Nhật ở đây đi."-Gã hy sinh đi qua bên hắn đang chóng nạnh nhìn.-"Xách xô nào?"
Hắn được dần mặt là dần chơ tới bến. Lam Minh Nhật để sau đi. Cái tên này phải cho nó biết thế nào là tiếp xúc vợ tao.
-"Xô này,xô này,xô kia."-Hắn chọn những xô đầy nước nhất cho gã.
Nó tức giận thấy gã phải làm việc dưới sự hành hạ của hắn. Cứ như là địa chủ đang bóc một sức nô lệ vậy.
Nó săn tay áo đi đến chỗ hắn. Một bạt tai dính lên đầu hắn ngay lập tức.
-"Đừng làm cái trò đấy."
Hắn lườm nó suýt xoa. Dám đánh quý tử nhà họ Hoàng này hả. Chưa kịp đánh lại là chàng từ xa kéo cả bầy đến nhà vệ sinh.
-"Anh Bảo bị gì mà lại kéo đến đây cơ chứ?"-Em tò mò hỏi.
Cô vòng tay trước ngực với bộ mặt (-_-) đi theo.
-"Đã thế lại còn là nhà vệ sinh nam chứ?"
Chàng đứng giữa trọng điểm tỏ vẻ nghiêm trọng.
-"Suỵt."-Chàng tiến lại gần mọi người.-"Giám thị đang đi vệ sinh."
Cô với gã trố mắt nhìn tên biến thái trước mặt.
-"Anh bị bệnh biến thái từ khi nào vậy?"-Nhóc hết chịu nổi chàng.
Ngược lại,sáu đứa bọn nó cùng em và gã lén lút đến cửa nhà vệ sinh.
Còn gì nữa. Khoá chốt cửa lại với một bản hiệu to đùng trên cửa "XIN ĐỪNG LÀM PHIỀN"
-"Lần này thì giám thị được "nghỉ ngơi" rồi."-Cả bọn tụm lại cười gian.-"Đi xuống cantin xả street đi.