-"Sao lại không được. Chẳng phải là hôm bữa đồng ý rồi sao?"-Chàng cho ba bạt tai lên đầu ba tụi nó.
-"Chỉ là mới tìm hiểu nhau thôi mà. Có phải là tác hợp cho cưới nhau đâu."-Anh nhẹ nhàng nói.
-"Đúng đấy. Em thấy hai người bọn họ hợp quá trời."-Em vỗ tay nhìn Hoàng Minh Long và Thái Mỹ Hoà.
Bốp.
Hắn cho nguyên chiếc thìa lên đầu em. Sao cứ nói gì là khác hẳn ngày xưa vậy nhỉ.
-"Ồn ào."
Em nhăn nhó xoa đầu nhìn hắn.
-"Anh có cần mạnh tay vậy không?"
Nhóc (2) nhìn sang bật cười. Hoàng Minh Quân đánh ả là đúng. Công nhận cái gì xen vào cũng được.
Em quay sang thấy thái độ của nhóc như đang cười mình. Nhận ra một sự quê nặng,vòng tay trước ngực im bặt.
-"Lí do sao mà ba anh phản đối quá vậy?"-Cô quay sang hỏi.
Nó lại là người đại diện ấp a ấp úng không biết nói sao? Chẳng lẽ nói Hoàng Minh Long là em trai Hoàng Minh Thụy,cậu ta là người xấu và rất đáng sợ sao. Như vậy khác gì đâm thẳng vào tim cậu ta.
-"À...thì...ít ra cũng phải hỏi ý kiến của bé Hoà trước đã chứ."-Nó nhìn Thái Mỹ Hoà đoán ngay nhỏ đang rất sợ khi cập nhật vấn đề này.
Mọi người di chuyển ánh mắt sang nhìn Thái Mỹ Hoà đang không biết trả lời sao. Ngước lên bắt gặp ngay ánh mắt của Hoàng Minh Long đang dò xét mình. Lòng có chút hoang mang.
-"Em....em..."-Thái Mỹ Hoà lưỡng lự.
Gã huých huých tay Thái mỹ Hoà khi thấy thái độ của nhỏ. Nhìn thôi là biết có một sự ngại ngùng đang xuất phát ở em rồi.
-"Người ta là con gái làm sao người ta ừ được. Mấy vị cứ thích đùa."-Câu nói của gã có vẻ như được like rất nhiều.
Nhỏ đập tay xuống bàn với vẻ mặt kiên định. À không kiên quyết :3 :v
-"Không được là không được."
-"SAO?"-Chàng với anh quay sang hỏi lớn.
Lập tức hai gói bim bim được đưa vào mồm nhỏ nhanh chóng. Không ở trong cuộc mà nói nhiều.
-"Tụi mày làm gì đấy."-Nhỏ bị bim bim đưa vào mồm nhiều và nhanh đến mức không thấy gì quơ tay đại để anh và chàng không sồn lên. Nhưng chẳng trúng ai ra ai.
-"Bịt mồm mày lại chứ sao."-Chàng với anh đồng thanh.
Reng....reng....reng...
Tiếng chuông báo giờ học vang lên. Lại là buổi học của mấy cô, mấy chế và mấy vị nhệ nhất của tháng.
Trong cantin tan rã,giờ chỉ còn lại ba tụi nó ngồi dựa vào ghế suy nghĩ.
-"Theo tao thấy mình cần nói chuyện với em mày."-Nhỏ quay sang nhìn nàng.
Nàng cũng đang suy tính nên nói chuyện với nhóc. Nhưng lấy tư cách gì đây? Chị ư? Nó đã bao giờ công nhận mình là chị nó đâu. Nó đã và đang rất ghét mình đấy thôi.
-"Để tao nói chuyện với nó cho."-Nó đưa ra quyết định đại diện đi nói chuyện với nhóc.
-"Để tao đi."-Nàng "phanh" gấp.-"Ta cũng có vài điều muốn nói với nó."
......................................
Hoàng Minh Long đi cạnh Thái Mỹ Hoà không nói lời nào. Mọi khi anh ta phải cằn nhằn hay xiết tay gì đó. Nhưng không hiểu sao hôm nay yên lặng. Điều đó làm Thái Mỹ Hoà lo hơn,có một cảm giác trống rỗng.
Nhưng nhỏ thì nhỏ còn nhóc là nhóc. Hoàng Minh Long đang vui sướng trong lòng khi được cả bọn tác hợp mình với Thái Mỹ Hoà. Nhóc quay sang nhìn Thái Mỹ Hoà. Bắt gặp ngay thái độ sợ sệt điều gì đó được bộc lộ qua đôi bàn tay đang chà sát vào nhau của nhỏ. Hoàng Minh Long đổi ngay sắc mặt.
-"Làm sao?"
Thái Mỹ Hoà giật mình nhìn lên Hoàng Minh Long đang sắt đá. Liệu anh ấy có tốt không?
-"À...không."
Hoàng Minh Long nhìn thái độ né tránh của Thái Mỹ Hoà. Trong lòng bỗng không vui,tiến lại gần làm Thái Mỹ Hoà cứ lùi về phía sau.
Hoàng Minh Long bắt được tay Thái Mỹ Hoà đang run lên. Nhóc xiết chặt làm sự run rẩy đó không xuất hiện nữa mà thay vào đó là cánh tay bé bỏng yếu ớt của người con gái mới chớm tuổi thanh xuân.
-"Từ nay tôi được công khai tìm hiểu em rồi đấy."-Hoàng Minh Long cứ tiến lại gần làm Thái Mỹ Hoà lùi đến sát tường. Không còn chỗ đi và né tránh.-"Nên việc né tránh của em bây giờ vô hiệu lực. Tốt nhất là nên nghe theo những gì tôi nói và chăm sóc em đi."
Thái Mỹ Hoà nuốt nước bọt nghĩ đến việc nhóc bắt ăn cháo yến và uống sữa hai hộp liền mỗi buổi sáng. Không được nói chuyện với ai mà nhóc không thích kể cả con gái. Cấm luôn việc đi chơi hay sang nhà nhỏ. Thái Mỹ Hoà không hiểu sao Hoàng Minh Long lại như thế nhưng mình lại không thể cãi lại. Khi nhỏ biết ba điều mà Hoàng Minh Long ghét nhất đó là nói dối,cãi lại và không nghe lời thì việc ấy nhỏ luôn sợ hãi. Nhỏ gật đầu lia lịa với nhóc.
-"Thế có phải ngoan hơn không."-Hoàng Minh Long cười nữa miệng nhìn Thái Mỹ Hoà,tay nhóc khẽ đưa lên vuốt những sợi tóc đang gợn sóng trước mặt nhỏ.
Tin...tin....tin.
Nhân lúc điện thoại nhóc reo, Thái Mỹ Hoà ôm cặp chạy nhanh vào trong lớp mặc cho nhóc đang tức giận bao nhiêu.
[Lát gặp nhau nói chuyện]
Hoàng Minh Long cười gian tà nhìn nội dung tin nhắn được gửi từ nàng. Bây giờ mới chịu nói chuyện sao?
....................................
Nàng ngồi đợi nhóc ở vườn hoa trên hàng ghế đá kia. Nhóc xỏ tay vào túi quần từ xa đến ngồi cạnh. Khoảng lặng giữa hai chị em cùng cha khác mẹ vô cùng lớn.
Nàng không biết nên nói từ đâu với nhóc khi mình chẳng là gì trong mắt nó.
-"Sao? Có chuyện gì?"-Nhóc cất tiếng.
Nàng đan tay vào nhau lấy tinh thần sau một phút.
-"Em...có...thật sự thích Thái Mỹ Hoà?"
Nhóc nhếch nữa môi với câu hỏi của nàng. Ra đây là chỉ nói vào câu này thôi sao? Đúng là chẳng có gì để chúng ta nói.
-"Không liên quan đến chị."
-"Nó cũng như là em chị. Có vẻ...Thái Mỹ Hoà rất sợ em..."-Lại khoảng lặng ấy.-"Long à...đừng như thế. Mọi người sẽ xa em đấy. Chị biết..."
Nhóc bật cười với những câu giả tạo của nàng. Hôm nay định giáo huấn tôi luôn sao.
-"Chị thì biết cái gì.... Chị chỉ biết cuộc sống của chị thôi. Sao? Hạnh phúc hơn tôi nên dạy đời tôi à."
-"Long à..."-Nàng quay sang nhìn nhóc với vẻ chân thành.-"Cuộc sống cô đơn khi được một người bạn chào đón đó là dang hai tay mỉm cười chứ không phải lấy xiềng xích khoá chặt."
Nhóc tức giận đứng dậy quay sang nhìn nàng.
-"Chị biết vì sao tôi ghét chị không?"-Lần nữa khoảng lặng lại được vùi lên. Mất vài phút nhóc mới nói tiếp.-"Là sự giả tạo của chị. Cứ tỏ vẻ mình rất quan tâm người khác. Nhưng cuộc sống của mình, chị chưa quan tâm nổi thì đừng đi dạy đời tôi. Đó là người con gái của tôi."
-"Long..."-Nàng giật mình nhìn nhóc. Thì ra nàng chỉ là một kẻ giả tạo yếu đuối trong mắt em mình thôi sao.
Nhóc quay sang không muốn thấy khuôn mặt của chị mình.
-"Còn nữa. Chị mau dọn bàn thờ của mẹ chị về ngoại đi."
-"Em..."-Nàng đứng phất dậy với vẻ mặt tức giận.
-"Vì mẹ chị mà mẹ tôi mới đau khổ như vậy. Suốt cuộc đời,ba chỉ yêu mình mẹ chị. Vì mất mẹ,nên ba đã lấy mẹ tôi làm vật thế thân. Thật đáng ghét! Tại sao tôi lại sinh ra trong gia đình này chứ? Tại sao cơ chứ? Tôi...rất ganh tị khi mẹ yêu thương chị như con ruột. Đáng lí chị không được quyền nhận tình cảm đấy."-Nhóc quay sang trợn mắt nói với nàng.-"Mẹ tôi vị tha xem đứa con của vợ trước như con ruột. Nhưng tôi thì không bao giờ... Mẹ tôi không có tội tình gì phải làm vật thế thân cho mẹ chị cả. Cứ mỗi lần thấy hình ảnh mẹ chị đang cười thì tôi muốn đập nát đi. Tôi rất ghét.."
Nói rồi nhóc quay sang đi nhanh về lớp. Sự kiếm nén nước mắt của nhóc có giới hạn. Nó không chảy thành hai hàng mặn nồng mà chỉ động ở bến bờ khoé mắt.
Nàng đứng đó nhìn nhóc đi khuất. Cho đến bây giờ nàng mới hiểu ra rằng con người không tự dưng lạnh lùng và sắt đá. Mà là vì hoàn cảnh. Nếu có người hỏi tôi. Điều gì làm thay đổi một con người? Gia đình,bạn bè,tiền bạc hay tình yêu. Câu trả lời của tôi đó là hoàn cảnh. Con người tự sinh ra không có quyền chọn lựa cho bản thân. Đó là điều hiển nhiên. Điều quan trọng trong thứ đó là sự mạnh mẽ.
Nàng bật khóc. Không phải vì mẹ mình,không phải là mình mà là vì nhóc. Thằng em tội nghiệp suốt mười mấy năm trời phải giấu kín tổn thương để rồi bây giờ nó phải sắt đá như thế.
-"Ổn thôi."-Anh từ đầu đứng sau lưng nàng nghe hết mọi chuyện.
-"Tớ phải làm sao đây?"-Nàng bộc lộ yếu đuối trong người.
-"Có tớ ở bên cậu mà. Ổn thôi vợ."-Anh lau nước mắt trên má nàng. Kéo nàng vào lồng ngực ồm chầm lấy.