-"Anh xin lỗi...xin lỗi mà."-Anh chạy theo nàng xin lỗi về chuyện dám chọc mình đi nhờ cô giả làm người yêu. Đúng là con trai mà.-"Anh xin lỗi."
Nàng lườm lườm anh mỉa mai.
-"Anh thì làm gì có lỗi mà."
Ba người còn lại mới sáng thấy cảnh tình cảm trước mặt ngủ nướng không xong đứng dậy đưa bản mặt bơ ướp lạnh xuống phòng vệ sinh.
-"Câm hết mẹ đi."-Hắn ganh tị hét lên.
-"Mất vệ sinh quá cha nội."-Anh bỉu môi nhìn hắn.
Nhỏ nhìn lên giường không thấy bóng dáng nó đâu.
-"Con Nhật hôm qua đến giờ không về hả?"
Chàng xỏ tay vào túi quần ngại ngùng trả lời nhỏ. Chỉ là bạn thôi,là bạn thôi.
-"À...Lam Minh Nhật hôm qua bảo ở nhà ngủ với chị."
-"Bộ nó có chuyện gì hay sao mà dạo này về nhà liên tục vậy nhỉ?"-Nàng bỏ sách vở vào cặp hỏi không không.
Hắn để ý nó dạo này có chút khác lạ. Ít nói,hay về nhà,không thì mỗi tối cứ đi dạo ngoài phố một mình rồi lết về với hộp sữa trên tay. Hay là vì mình,vì trả lời câu hỏi của mình nên Lam Minh Nhật mới sầu não và bâng khuâng không? Tại hắn mà nó mới áp lực.
Cạch.
Chắc sau này chết Lam Minh Nhật linh lắm. Vừa mới nhắc,nó bước vào ngay lập tức.
-"CLGT?"-Nó không hiểu chuyện gì mà mọi người cứ nhìn mình như người ngoài hành tinh.-"Bộ thấy tao đẹp quá hả?"
-"Oẹ."-Đời học sinh,biểu cảm là thứ giúp họ vui lên.
Nó bật cười nhìn mọi người.
-"Cao Hoàng Nam và Hoàng Minh Thuỵ bữa nay hạnh phúc quá nhỉ?"-Nó lấy đồ nhìn anh và nàng ngại ngùng.-"Tránh ra tao thay đồ."
Vẫn hiên ngang như ngày nào. Không biết ai sẽ là người trừng trị nó nhỉ? Chắc người đó cao siêu lắm.
-"Toàn ẻo lả nên không ai dám đánh lại Lam Minh Nhật."-Chàng chống nạnh bỉu môi.
Hắn đấm mạnh vào vai chàng. Ông là dỏ lả nhất trong đám đấy. Không biết tình cảm của Phùng Gia Bảo và Nguyễn Minh Phong tiến triển sao rồi.
-"Lo đi mà đánh răng đi. Ở dơ là nghề của mày hả?"
Nhỏ nhìn sang chàng nhìn lặng lẽ. Ngày ấy...
{Vợ nè...đánh răng với chồng đi.}_ Chàng đứng xa vẫy vẫy tay.
{Biến ra}_Nhỏ đi đến hắc chàng ra một bên.
{Con gái phải dịu dàng chứ}_Chàng bỉu môi.
{Bây giờ mày muốn gì?}_Nhỏ đưa ca nước lên chỉ vào mặt chàng.
{Hơ...hơ...hơ}_Chàng gãi đầu_{Đương nhiên là đánh răng với vợ rồi}.
Hết kỉ niệm đấy rồi Nguyễn Minh Phong à. Bây giờ chỉ là tranh giành,cãi vả nhau như ngày trước thôi hiểu chưa. Đúng rồi,trò đùa vẫn là trò đùa. Không thể nào thành sự thật được.
Nhưng ít ra cũng phải để Nguyễn Minh Phong này nói lời yêu rồi chia tay chứ.
Nhận ra rằng...
Đã quá muộn.
Đời thực chứ không phải là câu chuyện thoáng qua mà người ta đọc vài phút,vài tiếng,vài ngày là kết thúc.
Kết thúc bất ngờ lúc nào không hay.
………………………………………
Nhóc với em dí nhau chạy lon ton đến chỗ ngồi đợi mọi người. Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long hôm nay không đến. Không cần hỏi cũng biết Hoàng Minh Long không cho rồi. Thể nào cũng nhận xét nơi này đồ ăn mất vệ sinh,không đầy đủ chất dinh dưỡng,ồn ào,đông người làm nhứt cả đầu. Không biết cái thằng đó tốt đến mức quản bé Hoà kiểu khoá luôn tự do của người ta như vậy nhỉ?
Anh nắm tay nàng kéo đi trước mặt bàn dân thiên hạ ngồi đỏng đảnh như mới lên ba.
-"Nè...."-Hắn gai mắt hét lên. Không hiểu ông này có vấn đề gì mà thấy người ta hạnh phúc là bấn loạn vấn cmn đề.
-"Sao?"-Anh quay lại hỏi.
Hắn ôm balo trên vai đi đến xô hai người trước mặt nhau. Làm gì mà dính như keo,như sơn.
-"Hoàng Minh Thuỵ là nữ trong chúng ta."-Hắn biểu cảm.-"Nhưng là nam trong mọi người. Tụi mày làm thế này là chết hết. Mất công bàn dân thiên hạ nó sẽ nghĩ chúng mày bị gay. Thế có ảnh hưởng đến thanh danh không."
-"Lâu lâu thấy nói câu chuẩn nhỉ?"-Chàng chắp môi đi đến.
Hắn nhếch nữa miệng lườm chàng. Đồ dẻ rách mà bày đặc nói chuyện với khăn lau.
-"Mày nghĩ tao là ai?"
-"Là Hoàng Minh Quân."-Chàng nhún vai trả lời ngay.
Bộp...bộp....bộp.
Nó tuyên dương chàng có câu nói hay. Hắn bẻ mặt trước nó đùng đùng đi lên trước. Nó nhìn hắn khẽ cười cái kiểu trẻ con ấy.
Hoàng Minh Quân.
Thứ ăn được bày ra bàn. Mọi người nhanh chóng ăn nhau trâu mới đẻ,lợn mới dậy.
-"Anh ăn đi."-Em dường như đã quen gọi nhóc là anh.
-"Ờ. Cảm ơn. Em cũng nuốt đi."-Nhóc đáp trả lại.
-"Nè..."-Em hét lên.-"-Nói nuốt như động vật vậy hả?"
-"Thì nói cho vui thôi mà."-Nhóc mỉm môi đút luôn vào miệng em miếng bánh mì.
Mọi người bật cười thành tiếng khi thấy em và nhóc có chút tiến triển hơn. Nhưng việc anh và em là hai đứa thêm phần dí dỏm. Thiếu hai đứa này chắc buồn lắm. À,còn Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long nữa. Hai đứa ấy vắng mặt cũng trống trải lên.
Nó với hắn bắt gặp hành động ảm đảm của nhỏ và chàng. Không ân cần với nhau nhau trước. Không hỏi han,quan tâm hay đùa cợt nữa. Bộ có chuyện gì xảy ra sao?
-"Hai tụi mày có chuyện gì xảy ra hả?"-Nó với hắn đồng thanh.
Mọi người ngước lên nhìn nhỏ và chàng. Đúng là để ý mới biết được chuyện gì xảy ra,còn không thì chuyện đó là điều mà mình có lẽ sẽ không để mắt đến.
Nó với hắn e ngại nhìn sang nhau. Đến câu nói mà cũng đồng thanh.
-"À...không có gì."-Chàng gãi đầu nhìn sang thấy nhỏ vẫn cặm cụi ăn như chưa có ai hỏi gì.
-"Hai anh chị cãi nhau hả?"-Nhóc như thể quan tâm.
-"À...không."-Chàng gượng cười nhìn nhóc.
-"Chứ sao lạ thế?"-Anh hỏi tiếp.
-"Lạ gì là lạ gì?"-Nhỏ lạnh lùng ngước lên nhìn anh.
Nàng với nó cảm thấy nhỏ đang có chút thay đổi. Đang định dò xét tiếp thì từ xa gã và cô tình cảm nắm chặt tay nhau đến cạnh bàn ăn.
Nó thấy gã với cô có vẻ thân thiết lên làm mình có chút bất ngờ. Mới hôm qua gã nói lời thích sao hôm nay lại thân mật với cô. Không phải vì nó ích kỉ,ganh ghét nhưng nó không hiểu gã đang làm gì. Hay gã muốn thử mình như anh thử nàng. Vậy xem ra cô là cái gì? Con rối của mọi người à.
-"Ô.."-Nàng,anh,em và nhóc bất ngờ.
-"Hưm Hưm..."-Cô gãi đầu.-"Thái Mỹ Tuyền và Trịnh Gia Khôi một cặp được chứ?"
Nàng đứng dậy chen giữa gã và cô nghiêm túc.
-"Không có đùa như Cao Hoàng Nam đấy chứ?"
-"Ây....sao em cứ nhắc chuyện đấy mãi vậy. Anh buồn nha."-Anh từ khi nào biết làm nũng với nàng.
-"Suỵt. Người lớn đang nói chuyện mà ồn ào."-Nàng lườm yêu anh.
Em với nhóc công nhận hai đứa hạnh phúc. Hắn chửi thầm trong lòng.
Gã nhìn nó nãy giờ. Gã nuôi hy vọng ư?
-"Ừ. Là yêu Tuyền thật. Không đùa."-Gã quay sang cười hạnh phúc với cô.
Cô nhìn gã mỉm môi. Hai người ta bắt đầu từ một kết thúc.
Nó không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhỏ chia tay chàng,cô đến với gã. Một sự phức tạp.
Nhỏ tức giận vứt thìa xuống nền đi một mạch bỏ lại mọi ánh mắt nhìn theo.
…………………………………………
Nó đưa cho nhỏ lon nước ngọt. Ngu gì không nhận lấy. Nhỏ bật lon nước uống một hơi.
-"Mày....có...gì muốn...nói với tao không?"
Nhỏ ngừng uống nhìn sang nó.
-"Không."
-"Mày thích... Phùng Gia Bảo rất nhiều?!"
-"Không."-Cứ mỗi lần nhắc đến cái tên của thằng khốn đó là nhỏ như muốn cầm dao đâm thẳng vào tim.
-"Tao biết mà."-Nó thở dài.-"Trịnh Gia Khôi đã nói thích tao,mới hôm qua và hôm nay là người yêu của Thái Mỹ Tuyền."
Nhỏ ném côn nước xuống đất.
-"Tụi nó đang xem em tao là con rối để bù đắp tổn thương cho nhau à. Má mấy thằng khốn đấy. Tao sẽ giết từng đứa."
Nhỏ đứng dậy và ý định là sẽ đánh chết từng đứa. Con trai sao? Nhỏ ghét con trai.
Nó nắm lấy tay nhỏ kéo xuống ngồi lại chỗ cũ. Con người lúc nào mà nóng tính cũng chẳng làm được gì ra hồn cả.
-"Mày sẽ làm gì?"-Bản chất của nó là lạnh lùng.-"Đánh mướn nhau xong rồi ngồi cười à. Mày điên rồi."
-"Phải. Tao đang điên đấy."-Nhỏ tức giận.
-"Tụi nó đang cố hạnh phúc trước mặt mình đấy."
Cố hạnh phúc?
Nhỏ quay sang nhìn nó. Cố hạnh phúc sao? Vậy trong ba người thì ai là người hạnh phúc nhất?
Nó từ nhỏ đã mất ba mẹ,không một ai tin tưởng,phải đối đầu với nội kế và thím.
Nhỏ tổn thương nhìn về quá khứ. Quá khứ ông bà nội không xem ba mẹ mình ra gì. Nhẫn tâm bán đi đứa cháu mình.
Nàng lạnh lẽo với người ba tàn nhẫn,nhẫn nhịn trước sự yêu thương của người em.
Nhỏ bật cười lắc đầu chế nhạo mình.
Nó ôm lấy bả vai nhỏ. Thật sự là bây giờ nó không biết làm gì ngoài việc ôm chặt lấy người bạn của mình.
-"Anh xin lỗi...xin lỗi mà."-Anh chạy theo nàng xin lỗi về chuyện dám chọc mình đi nhờ cô giả làm người yêu. Đúng là con trai mà.-"Anh xin lỗi."
Nàng lườm lườm anh mỉa mai.
-"Anh thì làm gì có lỗi mà."
Ba người còn lại mới sáng thấy cảnh tình cảm trước mặt ngủ nướng không xong đứng dậy đưa bản mặt bơ ướp lạnh xuống phòng vệ sinh.
-"Câm hết mẹ đi."-Hắn ganh tị hét lên.
-"Mất vệ sinh quá cha nội."-Anh bỉu môi nhìn hắn.
Nhỏ nhìn lên giường không thấy bóng dáng nó đâu.
-"Con Nhật hôm qua đến giờ không về hả?"
Chàng xỏ tay vào túi quần ngại ngùng trả lời nhỏ. Chỉ là bạn thôi,là bạn thôi.
-"À...Lam Minh Nhật hôm qua bảo ở nhà ngủ với chị."
-"Bộ nó có chuyện gì hay sao mà dạo này về nhà liên tục vậy nhỉ?"-Nàng bỏ sách vở vào cặp hỏi không không.
Hắn để ý nó dạo này có chút khác lạ. Ít nói,hay về nhà,không thì mỗi tối cứ đi dạo ngoài phố một mình rồi lết về với hộp sữa trên tay. Hay là vì mình,vì trả lời câu hỏi của mình nên Lam Minh Nhật mới sầu não và bâng khuâng không? Tại hắn mà nó mới áp lực.
Cạch.
Chắc sau này chết Lam Minh Nhật linh lắm. Vừa mới nhắc,nó bước vào ngay lập tức.
-"CLGT?"-Nó không hiểu chuyện gì mà mọi người cứ nhìn mình như người ngoài hành tinh.-"Bộ thấy tao đẹp quá hả?"
-"Oẹ."-Đời học sinh,biểu cảm là thứ giúp họ vui lên.
Nó bật cười nhìn mọi người.
-"Cao Hoàng Nam và Hoàng Minh Thuỵ bữa nay hạnh phúc quá nhỉ?"-Nó lấy đồ nhìn anh và nàng ngại ngùng.-"Tránh ra tao thay đồ."
Vẫn hiên ngang như ngày nào. Không biết ai sẽ là người trừng trị nó nhỉ? Chắc người đó cao siêu lắm.
-"Toàn ẻo lả nên không ai dám đánh lại Lam Minh Nhật."-Chàng chống nạnh bỉu môi.
Hắn đấm mạnh vào vai chàng. Ông là dỏ lả nhất trong đám đấy. Không biết tình cảm của Phùng Gia Bảo và Nguyễn Minh Phong tiến triển sao rồi.
-"Lo đi mà đánh răng đi. Ở dơ là nghề của mày hả?"
Nhỏ nhìn sang chàng nhìn lặng lẽ. Ngày ấy...
{Vợ nè...đánh răng với chồng đi.}_ Chàng đứng xa vẫy vẫy tay.
{Biến ra}_Nhỏ đi đến hắc chàng ra một bên.
{Con gái phải dịu dàng chứ}_Chàng bỉu môi.
{Bây giờ mày muốn gì?}_Nhỏ đưa ca nước lên chỉ vào mặt chàng.
{Hơ...hơ...hơ}_Chàng gãi đầu_{Đương nhiên là đánh răng với vợ rồi}.
Hết kỉ niệm đấy rồi Nguyễn Minh Phong à. Bây giờ chỉ là tranh giành,cãi vả nhau như ngày trước thôi hiểu chưa. Đúng rồi,trò đùa vẫn là trò đùa. Không thể nào thành sự thật được.
Nhưng ít ra cũng phải để Nguyễn Minh Phong này nói lời yêu rồi chia tay chứ.
Nhận ra rằng...
Đã quá muộn.
Đời thực chứ không phải là câu chuyện thoáng qua mà người ta đọc vài phút,vài tiếng,vài ngày là kết thúc.
Kết thúc bất ngờ lúc nào không hay.
………………………………………
Nhóc với em dí nhau chạy lon ton đến chỗ ngồi đợi mọi người. Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long hôm nay không đến. Không cần hỏi cũng biết Hoàng Minh Long không cho rồi. Thể nào cũng nhận xét nơi này đồ ăn mất vệ sinh,không đầy đủ chất dinh dưỡng,ồn ào,đông người làm nhứt cả đầu. Không biết cái thằng đó tốt đến mức quản bé Hoà kiểu khoá luôn tự do của người ta như vậy nhỉ?
Anh nắm tay nàng kéo đi trước mặt bàn dân thiên hạ ngồi đỏng đảnh như mới lên ba.
-"Nè...."-Hắn gai mắt hét lên. Không hiểu ông này có vấn đề gì mà thấy người ta hạnh phúc là bấn loạn vấn cmn đề.
-"Sao?"-Anh quay lại hỏi.
Hắn ôm balo trên vai đi đến xô hai người trước mặt nhau. Làm gì mà dính như keo,như sơn.
-"Hoàng Minh Thuỵ là nữ trong chúng ta."-Hắn biểu cảm.-"Nhưng là nam trong mọi người. Tụi mày làm thế này là chết hết. Mất công bàn dân thiên hạ nó sẽ nghĩ chúng mày bị gay. Thế có ảnh hưởng đến thanh danh không."
-"Lâu lâu thấy nói câu chuẩn nhỉ?"-Chàng chắp môi đi đến.
Hắn nhếch nữa miệng lườm chàng. Đồ dẻ rách mà bày đặc nói chuyện với khăn lau.
-"Mày nghĩ tao là ai?"
-"Là Hoàng Minh Quân."-Chàng nhún vai trả lời ngay.
Bộp...bộp....bộp.
Nó tuyên dương chàng có câu nói hay. Hắn bẻ mặt trước nó đùng đùng đi lên trước. Nó nhìn hắn khẽ cười cái kiểu trẻ con ấy.
Hoàng Minh Quân.
Thứ ăn được bày ra bàn. Mọi người nhanh chóng ăn nhau trâu mới đẻ,lợn mới dậy.
-"Anh ăn đi."-Em dường như đã quen gọi nhóc là anh.
-"Ờ. Cảm ơn. Em cũng nuốt đi."-Nhóc đáp trả lại.
-"Nè..."-Em hét lên.-"-Nói nuốt như động vật vậy hả?"
-"Thì nói cho vui thôi mà."-Nhóc mỉm môi đút luôn vào miệng em miếng bánh mì.
Mọi người bật cười thành tiếng khi thấy em và nhóc có chút tiến triển hơn. Nhưng việc anh và em là hai đứa thêm phần dí dỏm. Thiếu hai đứa này chắc buồn lắm. À,còn Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long nữa. Hai đứa ấy vắng mặt cũng trống trải lên.
Nó với hắn bắt gặp hành động ảm đảm của nhỏ và chàng. Không ân cần với nhau nhau trước. Không hỏi han,quan tâm hay đùa cợt nữa. Bộ có chuyện gì xảy ra sao?
-"Hai tụi mày có chuyện gì xảy ra hả?"-Nó với hắn đồng thanh.
Mọi người ngước lên nhìn nhỏ và chàng. Đúng là để ý mới biết được chuyện gì xảy ra,còn không thì chuyện đó là điều mà mình có lẽ sẽ không để mắt đến.
Nó với hắn e ngại nhìn sang nhau. Đến câu nói mà cũng đồng thanh.
-"À...không có gì."-Chàng gãi đầu nhìn sang thấy nhỏ vẫn cặm cụi ăn như chưa có ai hỏi gì.
-"Hai anh chị cãi nhau hả?"-Nhóc như thể quan tâm.
-"À...không."-Chàng gượng cười nhìn nhóc.
-"Chứ sao lạ thế?"-Anh hỏi tiếp.
-"Lạ gì là lạ gì?"-Nhỏ lạnh lùng ngước lên nhìn anh.
Nàng với nó cảm thấy nhỏ đang có chút thay đổi. Đang định dò xét tiếp thì từ xa gã và cô tình cảm nắm chặt tay nhau đến cạnh bàn ăn.
Nó thấy gã với cô có vẻ thân thiết lên làm mình có chút bất ngờ. Mới hôm qua gã nói lời thích sao hôm nay lại thân mật với cô. Không phải vì nó ích kỉ,ganh ghét nhưng nó không hiểu gã đang làm gì. Hay gã muốn thử mình như anh thử nàng. Vậy xem ra cô là cái gì? Con rối của mọi người à.
-"Ô.."-Nàng,anh,em và nhóc bất ngờ.
-"Hưm Hưm..."-Cô gãi đầu.-"Thái Mỹ Tuyền và Trịnh Gia Khôi một cặp được chứ?"
Nàng đứng dậy chen giữa gã và cô nghiêm túc.
-"Không có đùa như Cao Hoàng Nam đấy chứ?"
-"Ây....sao em cứ nhắc chuyện đấy mãi vậy. Anh buồn nha."-Anh từ khi nào biết làm nũng với nàng.
-"Suỵt. Người lớn đang nói chuyện mà ồn ào."-Nàng lườm yêu anh.
Em với nhóc công nhận hai đứa hạnh phúc. Hắn chửi thầm trong lòng.
Gã nhìn nó nãy giờ. Gã nuôi hy vọng ư?
-"Ừ. Là yêu Tuyền thật. Không đùa."-Gã quay sang cười hạnh phúc với cô.
Cô nhìn gã mỉm môi. Hai người ta bắt đầu từ một kết thúc.
Nó không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhỏ chia tay chàng,cô đến với gã. Một sự phức tạp.
Nhỏ tức giận vứt thìa xuống nền đi một mạch bỏ lại mọi ánh mắt nhìn theo.
…………………………………………
Nó đưa cho nhỏ lon nước ngọt. Ngu gì không nhận lấy. Nhỏ bật lon nước uống một hơi.
-"Mày....có...gì muốn...nói với tao không?"
Nhỏ ngừng uống nhìn sang nó.
-"Không."
-"Mày thích... Phùng Gia Bảo rất nhiều?!"
-"Không."-Cứ mỗi lần nhắc đến cái tên của thằng khốn đó là nhỏ như muốn cầm dao đâm thẳng vào tim.
-"Tao biết mà."-Nó thở dài.-"Trịnh Gia Khôi đã nói thích tao,mới hôm qua và hôm nay là người yêu của Thái Mỹ Tuyền."
Nhỏ ném côn nước xuống đất.
-"Tụi nó đang xem em tao là con rối để bù đắp tổn thương cho nhau à. Má mấy thằng khốn đấy. Tao sẽ giết từng đứa."
Nhỏ đứng dậy và ý định là sẽ đánh chết từng đứa. Con trai sao? Nhỏ ghét con trai.
Nó nắm lấy tay nhỏ kéo xuống ngồi lại chỗ cũ. Con người lúc nào mà nóng tính cũng chẳng làm được gì ra hồn cả.
-"Mày sẽ làm gì?"-Bản chất của nó là lạnh lùng.-"Đánh mướn nhau xong rồi ngồi cười à. Mày điên rồi."
-"Phải. Tao đang điên đấy."-Nhỏ tức giận.
-"Tụi nó đang cố hạnh phúc trước mặt mình đấy."
Cố hạnh phúc?
Nhỏ quay sang nhìn nó. Cố hạnh phúc sao? Vậy trong ba người thì ai là người hạnh phúc nhất?
Nó từ nhỏ đã mất ba mẹ,không một ai tin tưởng,phải đối đầu với nội kế và thím.
Nhỏ tổn thương nhìn về quá khứ. Quá khứ ông bà nội không xem ba mẹ mình ra gì. Nhẫn tâm bán đi đứa cháu mình.
Nàng lạnh lẽo với người ba tàn nhẫn,nhẫn nhịn trước sự yêu thương của người em.
Nhỏ bật cười lắc đầu chế nhạo mình.
Nó ôm lấy bả vai nhỏ. Thật sự là bây giờ nó không biết làm gì ngoài việc ôm chặt lấy người bạn của mình.