Cô nghe tin Thái Mỹ Hoà nhập viện làm mình không đứng vững đi nhanh sang. Mọi người đổ ập chạy theo. Sao mà nhiều vấn đề đổ đến mà vì một nguyên nhân là Lam Minh Nhật vậy nhỉ?
Còn Hoàng Minh Quân và Từ Minh Nhi cũng biến đi đâu suốt hôm qua đến giờ.
Ngay trong lúc này ai cũng rối lên.
Tại bệnh viện.
-"Em con sao rồi bác sĩ?"-Cô run run hỏi.
-"À không sao. Chỉ là bất tỉnh thôi. Sẽ tỉnh lại ngay. Cũng may là va đập không mạnh."-Bác sĩ ôn nhu nói.
Cô cúi chào bác sĩ rồi quay lại phòng bệnh nhìn Thái Mỹ Hoà nằm đó với băng rô trên đầu. Hoàng Minh Long lạnh lùng với ánh mắt sắt bén cạnh Thái Mỹ Hoà không nói cũng không cảm xúc.
-"Là Lam Minh Nhật."
Mọi người nghe tên nó từ miệng Hoàng Minh Long. Bàng hoàng.
-"Không phải chị Nhật."-Nhóc hét lên.
-"Ừ. Không phải Lam Minh Nhật."-Gã phủ nhận.
-"Câm đi."-Cô tức giận.-"Thái Mỹ Hoà chính là bị Lam Minh Nhật xô té đấy."
-"Không phải."-Nhóc đứng dậy nói trắng trợn lại cô.-"Chị Nhật không phải là người như thế. Mấy người điên rồi. Bạn nhau mà không tin gì cả."
Chát.
Cô tát vào mặt nhóc mạnh đến nổi mọi người ai cũng ngừng thở lắng nghe.
-"Biến ra ngoài."-Giọng cô trầm xuống.
Gã bắt lấy tay cô định vung đánh nhóc lần nữa. Ôm cô vào lòng kéo xuống ghế ngồi.
-"Bình tĩnh đi Thái Mỹ Tuyền."
Cô bật khóc nhìn gã. Làm sao có thể bình tĩnh được chứ. Lam Minh Nhật đang làm cái quái gì vậy hả?
-"Thằng khốn Quân đi đâu mà không gọi điện được vậy nè."-Chàng kiềm nén gọi cho hắn. Mau bắt máy đi Hoàng Minh Quân.
Nhóc bỏ chạy ra ngoài. Chị ấy không làm. Đúng rồi, không làm. Vẫn là chị,người em thích. Người ngay thẳng nói làm là làm nói không là không.
Em sẽ đến bên chị.
-"Hoàng."-Giọng em vang lên.
Nhóc quay sang nhìn em. Bất chợt lòng đau lại. Sao cứ mỗi lần nhìn em là hình bóng nó tan biến. Mà trong tim lại là Từ Minh Nhi. Không...không phải. Mình không thích Từ Minh Nhi.
Lam Minh Nhật sẽ không bao giờ phai nhoà trong tim Lam Minh Hoàng này được. Chị chờ em,em sẽ đến bên chị.
Nhóc bỏ mặc em đứng đấy đợi mình. Quay về phía trước có Lam Minh Nhật đứng đấy. Nhóc chọn nó,bỏ em. Là quyết định đúng?
Em dao động hướng mắt nhìn theo nhóc.
Tớ xin lỗi cậu. Lam Minh Hoàng.
..................................................................
Nó biết chuyện mình đã xô Thái Mỹ Hoà té ở cầu thang. Chạy nhanh ra ngoài. Không thể mãi ngồi đây mà cứ lần lượt mọi người bị mình nghi ngờ được. Phải đến cạnh họ chứng minh. Đúng rồi.
Vừa chạy ra sân.
Rào...rào...
Một cơn mưa khóc thay nó. Ngay tại nơi này,có chuyện gì xảy ra vậy?
Mưa.
Mưa rơi.
Nước đổ ập xuống đầu nó.
Ông trời không muốn con xuất hiện ở đấy sao?
Không được. Nó phải đi. Mặc cho thứ gì ngăn cản.
Nó vừa bước ra khỏi cổng trường. Mưa quá lớn,mọi thứ xoá nhoà trước mắt. Ai nấy chạy nhanh qua lại. Nó cũng thế.
-"Chị Nhật cẩn thận."-Giọng của nhóc vang lên.
Nó quay lại. Một chiếc xe Lamborghini đen trong mưa vụt đến. Nó trơn trượt trên đường không kịp né tránh.
Nhắm mắt.
Rầm.
Nó vẫn đứng đó.
Người lăn ra,nằm bên cạnh.
Mưa nhẹ lại.
Nó quay sang thấy nhóc nằm đó. Máu hoà vào mưa,nước chảy dài. Mọi người đi qua đứng xem.
-"Hoàng."-Nó kêu lên. Mong sao nhóc sẽ nghe thấy và cười với nó.
Nó chạy đến lay lay nhóc.
-"Hoàng. Em tỉnh lại đi. Chị nè,chị Nhật của em đây."-Nó ôm lấy nhóc dưới mưa run rẩy kêu.-"Để chị đưa em đi bệnh viện. Đúng rồi,đến bệnh viện thì em sẽ không sao. Em mau nói gì với chị đi Hoàng."
Tay nhóc yếu ớt đưa lên nắm lấy tay chị.
-"Ch...ị...ngốc...quá...vậy? Có...đi...đứng...cũng....không cẩn...thận. Ngốc...quá."
-"Hoàng....em của chị."-Nó cười trong nước mắt.
-"Em...không muốn..."
-"Sao cơ?"
-"Không... muốn...làm em... của chị."-Giọng nhóc yếu dần.
-"Em..."
-"Bởii...vì.. em thích chị."-Ba từ "em thích chị",nhóc cố nói mạnh mẽ và rõ cho nó nghe. Lam Minh Hoàng thích Lam Minh Nhật rất nhiều.
Nhưng chị ơi...em đau quá.
Cô nghe tin Thái Mỹ Hoà nhập viện làm mình không đứng vững đi nhanh sang. Mọi người đổ ập chạy theo. Sao mà nhiều vấn đề đổ đến mà vì một nguyên nhân là Lam Minh Nhật vậy nhỉ?
Còn Hoàng Minh Quân và Từ Minh Nhi cũng biến đi đâu suốt hôm qua đến giờ.
Ngay trong lúc này ai cũng rối lên.
Tại bệnh viện.
-"Em con sao rồi bác sĩ?"-Cô run run hỏi.
-"À không sao. Chỉ là bất tỉnh thôi. Sẽ tỉnh lại ngay. Cũng may là va đập không mạnh."-Bác sĩ ôn nhu nói.
Cô cúi chào bác sĩ rồi quay lại phòng bệnh nhìn Thái Mỹ Hoà nằm đó với băng rô trên đầu. Hoàng Minh Long lạnh lùng với ánh mắt sắt bén cạnh Thái Mỹ Hoà không nói cũng không cảm xúc.
-"Là Lam Minh Nhật."
Mọi người nghe tên nó từ miệng Hoàng Minh Long. Bàng hoàng.
-"Không phải chị Nhật."-Nhóc hét lên.
-"Ừ. Không phải Lam Minh Nhật."-Gã phủ nhận.
-"Câm đi."-Cô tức giận.-"Thái Mỹ Hoà chính là bị Lam Minh Nhật xô té đấy."
-"Không phải."-Nhóc đứng dậy nói trắng trợn lại cô.-"Chị Nhật không phải là người như thế. Mấy người điên rồi. Bạn nhau mà không tin gì cả."
Chát.
Cô tát vào mặt nhóc mạnh đến nổi mọi người ai cũng ngừng thở lắng nghe.
-"Biến ra ngoài."-Giọng cô trầm xuống.
Gã bắt lấy tay cô định vung đánh nhóc lần nữa. Ôm cô vào lòng kéo xuống ghế ngồi.
-"Bình tĩnh đi Thái Mỹ Tuyền."
Cô bật khóc nhìn gã. Làm sao có thể bình tĩnh được chứ. Lam Minh Nhật đang làm cái quái gì vậy hả?
-"Thằng khốn Quân đi đâu mà không gọi điện được vậy nè."-Chàng kiềm nén gọi cho hắn. Mau bắt máy đi Hoàng Minh Quân.
Nhóc bỏ chạy ra ngoài. Chị ấy không làm. Đúng rồi, không làm. Vẫn là chị,người em thích. Người ngay thẳng nói làm là làm nói không là không.
Em sẽ đến bên chị.
-"Hoàng."-Giọng em vang lên.
Nhóc quay sang nhìn em. Bất chợt lòng đau lại. Sao cứ mỗi lần nhìn em là hình bóng nó tan biến. Mà trong tim lại là Từ Minh Nhi. Không...không phải. Mình không thích Từ Minh Nhi.
Lam Minh Nhật sẽ không bao giờ phai nhoà trong tim Lam Minh Hoàng này được. Chị chờ em,em sẽ đến bên chị.
Nhóc bỏ mặc em đứng đấy đợi mình. Quay về phía trước có Lam Minh Nhật đứng đấy. Nhóc chọn nó,bỏ em. Là quyết định đúng?
Em dao động hướng mắt nhìn theo nhóc.
Tớ xin lỗi cậu. Lam Minh Hoàng.
..................................................................
Nó biết chuyện mình đã xô Thái Mỹ Hoà té ở cầu thang. Chạy nhanh ra ngoài. Không thể mãi ngồi đây mà cứ lần lượt mọi người bị mình nghi ngờ được. Phải đến cạnh họ chứng minh. Đúng rồi.
Vừa chạy ra sân.
Rào...rào...
Một cơn mưa khóc thay nó. Ngay tại nơi này,có chuyện gì xảy ra vậy?
Mưa.
Mưa rơi.
Nước đổ ập xuống đầu nó.
Ông trời không muốn con xuất hiện ở đấy sao?
Không được. Nó phải đi. Mặc cho thứ gì ngăn cản.
Nó vừa bước ra khỏi cổng trường. Mưa quá lớn,mọi thứ xoá nhoà trước mắt. Ai nấy chạy nhanh qua lại. Nó cũng thế.
-"Chị Nhật cẩn thận."-Giọng của nhóc vang lên.
Nó quay lại. Một chiếc xe Lamborghini đen trong mưa vụt đến. Nó trơn trượt trên đường không kịp né tránh.
Nhắm mắt.
Rầm.
Nó vẫn đứng đó.
Người lăn ra,nằm bên cạnh.
Mưa nhẹ lại.
Nó quay sang thấy nhóc nằm đó. Máu hoà vào mưa,nước chảy dài. Mọi người đi qua đứng xem.
-"Hoàng."-Nó kêu lên. Mong sao nhóc sẽ nghe thấy và cười với nó.
Nó chạy đến lay lay nhóc.
-"Hoàng. Em tỉnh lại đi. Chị nè,chị Nhật của em đây."-Nó ôm lấy nhóc dưới mưa run rẩy kêu.-"Để chị đưa em đi bệnh viện. Đúng rồi,đến bệnh viện thì em sẽ không sao. Em mau nói gì với chị đi Hoàng."
Tay nhóc yếu ớt đưa lên nắm lấy tay chị.
-"Ch...ị...ngốc...quá...vậy? Có...đi...đứng...cũng....không cẩn...thận. Ngốc...quá."
-"Hoàng....em của chị."-Nó cười trong nước mắt.
-"Em...không muốn..."
-"Sao cơ?"
-"Không... muốn...làm em... của chị."-Giọng nhóc yếu dần.
-"Em..."
-"Bởii...vì.. em thích chị."-Ba từ "em thích chị",nhóc cố nói mạnh mẽ và rõ cho nó nghe. Lam Minh Hoàng thích Lam Minh Nhật rất nhiều.
Nhưng chị ơi...em đau quá.