-"Thì ra anh Quân nhà ta mất tích mấy ngày nay là đi tìm bí mật về Sia."
Hắn vòng tay trước ngực bỉu môi lại.
-"Hưm...Hưm..."
Anh với chàng cảm nhận được sự chảnh không hề nhỏ từ hắn. Xô hắn ra bên cửa khoá chặt lại không cho hắn vào.
Tin....tin...tin
Hắn gọi điện cho chàng.
-"Mở cửa cho tao mau."
Nhắn tin cho anh.
[Mở cửa không thằng khốn]
Gã thở dài nhìn em trước mắt. Thì ra em ấy cũng khá là bất hạnh. Vì mình đã là dụng cụ đắt tiền của chủ nhân nên phải đi làm vất vả và im lặng đau khổ trong thân tâm.
-"Làm ơn hãy cứu em."-Em thét lên.-"Mọi người đang lục em ở vùng đất này để giết chết em."
Nó nghe xong,cơn thịnh nộ trong lòng lớn dần. Trương Ngọc Bích quá bỉ ổi. Bà ta sẽ trả giá cho việc này.
-"Trước khi quá muộn phải chạy trốn thôi."-Cô hối thúc.-"Tụi mình quá nhỏ để chống cự lại bọn kia."
Hắn đập mạnh cửa với vẻ hối thúc.
-"Mở cửa ra nhanh lên."
Nàng đánh anh vài phát.
-"Sao anh lì vậy. Nó bảo mở ra thì mở ra đi."
-"Anh chỉ đùa chút thôi mà."-Anh cười mếu nói chuyện với nàng.
Anh vừa mở cửa,hắn không nói gì nắm lấy tay em kéo ra.
-"Chạy đi. Mấy bọn của Trương Ngọc Bích đến cổng tìm em rồi đấy."
Em run rẩy nắm lấy tay hắn mếu máo.
-"Em...rất...sợ."
Nó ôm lấy bả vai em động viên.
-"Có chị ở đây."
Nó dành trách nhiệm cứu lấy em kéo đi.
Gã lo lắng bắt lấy tay nó kéo lại.
-"Sẽ ổn?"
Nó gật đầu nhìn gã.
-"Sẽ ổn."
Cô thấy gã quan tâm nó,tim thắt lại. Trái tim anh ấy vẫn chỉ hướng về Lam Minh Nhật. Cô gượng một nụ cười tự an ủi bản thân. Hãy tin vào anh ấy. Anh ấy đã hứa sẽ đến bên mình. Mình yêu Trịnh Gia Khôi,cho nên mình có thể chờ.
-"Ba tụi mày đi có bị gì không?"-Chàng lo lắng.
-"Để Quân đi cùng."-Hắn nhốn nháo.
Rầm.
Tiếng xáo trộn bên ngoài bắt đầu lớn dần. Bệnh viện là nơi yên tĩnh mà bây giờ đầy tiếng thét,khóc của mọi người.
-"MAU GỌI CẢNH SÁT."
Không còn nhiều thời gian. Nó nhanh chân cùng nhỏ và nàng "hộ tống" em đi ra ngoài.
Thái Mỹ Hoà lo lắng ôm lấy cánh tay của Hoàng Minh Long. Trong sâu thẳm của Hoàng Minh Long. Luôn luôn cầu mong cho ba tụi nó và đặc biệt là Hoàng Minh Thuỵ bình an trở về.
[Hãy bảo vệ ba người chị của tôi.]
Đó có thể là điều Hoàng Minh Long làm bây giờ.
Vừa ra khỏi cửa. Ba tụi nó thấy sự tàn phá của những bọn du côn không biết trời cao,đất dày là gì.
Đám người mặc áo đen trước mặt hung hăn,dữ tợn đập phá với hàng loạt vũ khí trên tay. Một đám côn đồ của Trương Ngọc Bích mua đến để hạ thủ Từ Minh Nhi. Và hình như cũng có thủ tiêu luôn Lam Minh Nhật. Ai sẽ biết bà Trương Ngọc Bích đó ra tay. Mọi tài sản và đặc biệt hơn là tờ giấy di chúc sẽ được chỉnh sửa hoàn toàn nếu rơi vào tay bà nội kế đấy.
Một con rắn độc tu luyện ngàn năm. Nó thề nó sẽ cho bà ta không có một kết cục tốt đẹp đâu. Nhất định.
Em sợ hãi nắm lấy tay nó. Nó cảm nhận được cái sợ của một con nhỏ 15 tuổi như thế nào. Vậy mà bà ta nỡ lòng nào thuê cả một đám người dữ trợn này đến lấy đi mạng sống nhỏ bé.
Đứng lại.
Kí ức xưa hả về làm nàng run lên. Lại là bọn áo đen.
Nhỏ quay sang thấy nàng có chút kì lạ. Nắm lấy tay nàng.Nhỏ hiểu nàng đang bị kí ức trêu đùa.
-"Lam Minh Nhật và Sia kia kìa."-Một tên hét lên.
-"Giết hết."
Bụp.
Nó tức giận nhảy lên đá thẳng vào mặt tên đầu đàn. Gã té nhào rơi luôn gậy sắt trên tay.
-"Láo."-Một tên khác xông lên.
Nó lộn một vòng qua cạnh tên đầu đàn cầm lấy thanh sắt ấy đánh lại.
-"Thích thì lên đây tao tiếp."-Nó với ý định đánh lại tất cả.
Nhỏ với nàng chạy đến định đánh cùng với nó thì em ở đằng kia bị bọn còn lại cầm gậy đánh liên tục. Em lấy tay che đầu và mặt lại khóc thét lên.
Bụp.
Nó chạy đến đỏ đang lại bọn khốn đấy.
-"Em chạy đi Nhi."
-"Chị Nhật."-Em nức nở cầm lấy tay chị.-"Hai chị em mình cùng chạy đi."
Nó chống trả không kịp. Năm sáu gậy mới hạ được một thằng.
-"Cẩn thận đấy."-Nhỏ và nàng đồng thanh.-"Mày mau chạy về gặp ba thằng Hoàng xử lí đi."
Nó luyến tiếc nhìn nhỏ và nàng. Đúng lúc đó mọi người trong phòng nhận nhiệm vụ không cho bọn côn đồ ấy mang Lam Minh Hoàng đi.
Trương Ngọc Bích thật ghê gớm. Đến Lam Minh Hoàng,con của đồng bọn mình mà cũng ra lệnh hạ thủ.
Nó với em leo lên xe moto mà nhỏ đã chuẩn bị sẵn ở cổng.
Chưa kịp lên ga chạy thì người ở đâu cứ dồn đến ngập tràn. Mấy người chưa kịp gọi cảnh sát kia đã bị bọn chúng đập tơi tả rồi.
-"Bám chắc vào."-Nó thở hỗn hễnh.
Em ôm chặt lấy nó,mặt úp vào lưng chảy dài ướt hết áo đồng phục trắng kia.
Nó quay đầu xe lái vào giữa sân mặc cho mình tông vào mấy bọn ngu xuẩn cầm gậy búa đấy. Phút chốc bắt được đà nó lên ga mạnh với chiếc moto,hai người con gái mỏng manh 1m70 thon kia bay thẳng qua cổng,đáp nhẹ nhàng xuống đất như chính mình vừa tạo ra một đôi cánh cho riêng mình được bay cao vậy.
Con người không thể bay vì họ không có cánh. Nhưng họ có thể làm mọi thứ để mình được bay.
Nó lái nhanh đến căn biệt thự của nhà mình. Nó sẽ giết chết con mụ tên Trương Ngọc Bích đó. Sự tức giận làm nó lái xe càng nhanh.
...
Phim đóng xong,cảnh sát bấy giờ mới đến. Mấy tên đầu đàn bỏ chạy,mấy tên bị cả bọn đánh thì bị bắt tất cả.
Nhỏ và nàng thương tích đầy mình lê lết không nổi bất tỉnh ngay tại chỗ.
-"Phong....Thuỵ."-Anh với chàng rối bời chạy đến cạnh nhỏ và nàng.-"Mày (em) mau tỉnh lại đi."
.................................................................
Choang.
Chú nó đập chai rượu trị giá 2000 U.S.D xuống nền với khuôn mặt giận dữ cùng người phụ nữ trước mắt.
Mẹ nhóc ngồi lặng lẽ ở đấy chắp tay cầu nguyện cho nhóc mau mau tỉnh dậy. Lam Minh Hoàng,nhất định con không được có chuyện gì. Con mà có mệnh hệ gì thì người mẹ này sẽ không sống nổi mất.
-"Tại sao bà lại lừa dối tôi?"-Chú bắt lấy bà vai bà.
Bà mếu máo quỳ xuống cầu xin chú nó. Trông bà lúc này thật phúc hậu,thật vô tội và hiền lành như một người mẹ tần tảo nuôi con.
-"Xin ông...xin ông hãy tha thứ cho tôi. Tôi...rất sợ cảm giác bị bỏ rơi. Xin ông hãy nể tình tôi mấy năm qua mà cho tôi và thằng Hoàng cơ hội được không?"
Chú nó lắc đầu nhìn bà. Tha thứ sao? Không hề. Tôi đã yêu bà rất nhiều nhưng tại sao bà lại lừa dối tôi suốt nhao nhiêu năm qua cơ chứ. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà.
-"Đi ra khỏi nhà tôi ngay."
Bà ngừng thở nhìn lấy ông. Lắp bắp cầu xin muôn vàn nước mắt.
-"Đừng đừng."
Chú không chịu nổi nắm lấy khuỷa tay bà kéo ra tận cổng xô bà té nhào ra cửa.
Bà quay lại ôm lấy tay ông nài nỉ.
-"Làm ơn đừng bỏ rơi hai mẹ con tôi được không? Hãy cho tôi một cơ hội. Một cơ hội. Tôi hứa sẽ làm một người vợ tốt,mẹ hiền,thím đảm đang. Tôi hối hận rồi ông."
Chú nghĩ đến những việc bà làm không ngừng đau lòng. Mắt đỏ hoe. Lam Minh Nhật,đứa cháu của mình đã phải chịu biết bao tủi nhục,cực khổ và chắc con bé đã rất đau lòng. Tại sao mình là chú nó mà không biết đến nó cảm giác ở căn nhà này như thế nào. Anh chị ở trên hãy chứ trách móc em. Em đã không tốt,đã cứ tưởng rằng gia đình chúng ta đã rất hạnh phúc. Và em chỉ biết kiếm tiền.
Tiền.
Tiền.
Là cái thứ rác rưởi gì mà làm con người mù quáng quá vậy.
-"Lấy gì để tin bà đây?"
Nói rồi,chú bước vào đóng cửa lại. Nếu một ngày chú biết sự thật thì chú sẽ làm gì. Sẽ giết chết cô ấy. Nhưng chú không làm được. Bởi vì chú rất thương bọn họ. Thương đứa con trai không mang dòng máu của mình,yêu người vợ độc ác mưu mô ấy.
Lam Minh Nhật. Chú xin lỗi con nhiều lắm.