Chương 21. Cô gái này cũng là nhân vật chính (1)
"Vợ, vợ sao?" Quả Tri không dám tin tưởng mình nghe được cái từ ngữ này. Cậu nhìn động tác thân mật của bọn họ, tất cả giác quan bắt đầu chết lặng. Có thể tiếp nhận sao? Nhất định là mình không chấp nhận được sự thật này. Tại sao Thời Tây không nói với mình? Nhưng hắn cũng không có lý do gì để nói với mình! Đầu óc của cậu không ngừng đưa ra nhiều câu hỏi, đồng thời cũng tự mình trả lời hết.
Quả Tri đột nhiên lắc đầu lui về phía sau, trong miệng một mực nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không biết có người ở đây. Đã quấy rầy rồi, tôi lập tức đi ngay, thật xin lỗi!" Nói xong, cậu muốn chạy nhưng bị Thời Tây bắt được cổ tay: "Này!"
"Tớ, tớ không muốn phá hư gia đình của cậu đâu!"
"Sao cậu ngu ngốc quá vậy?"
"Thời Tây, người này là ai vậy? Chẳng lẽ cậu lừa dối tôi!" Cô gái không thể phơi bày tức giận, phát ra thanh âm bi thương. Thời Tây còn chưa mở miệng nói chuyện, Quả Tri đã lên tiếng: "Cậu ấy chưa bao giờ lừa dối cô. Thật xin lỗi cô, chúng tôi không có phát sinh cái gì đâu, thật đấy!"
"Cái gì cũng không có phát sinh thật sao?" Cô gái tiếp tục hỏi.
Sắc mặt Quả Tri tái nhợt suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước trong chuyến du lịch hai người đã từng hôn nhau, sau đó gấp gáp nói: "Chúng tôi chẳng qua là..." Thời Tây cắn răng che miệng Quả Tri, đại khái hắn có thể đoán được cậu muốn nói gì.
Cô gái buông hông của Thời Tây ra, thống khổ chỉ Thời Tây: "Cậu để cho người này nói!"
Thời Tây mắt lạnh nhìn cô gái: "Cô còn phải diễn bao lâu nữa đây?"
"Ghê tởm, thiếu chút nữa là mọi chuyện được phơi bày rồi!" Cô gái tiếc nuối nói, ngay sau đó nhìn Quả Tri đầu óc đang mơ hồ: "Trêu chọc cậu một chút thôi, đây là một niềm vui."
Thời Tây buông Quả Tri ra. Quả Tri kinh ngạc nhìn chằm chằm cô gái, phát ra nghi vấn: "Trêu chọc tôi sao? Vậy cô không phải là vợ của Thời Tây sao?" Bởi vì mới vừa gặp nhau nên cậu cũng không có để ý lắm. Cậu bây giờ mới nhìn rõ cô gái này. Người này khoảng 20 tuổi ngoài, bộ dáng thuần khiết lại mang theo một chút tà ác, hai điểm này hoàn mỹ kết hợp với nhau.
Cô gái chăm chú nhìn Quả Tri: "Tôi là."
Sắc mặt Quả Tri lại thay đổi. Thời Tây nhìn chòng chọc cô gái một cái: "Cô có thể câm miệng hay không!"
"Tôi không thể!"
Quả Tri bị cảnh tượng trước làm cho càng thêm mơ hồ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Cô gái nhìn bộ dáng đáng thương của Quả Tri: "Thời Tây, bạn của cậu thoạt nhìn là đã biết IQ không thế nào cao được. Nghe tôi nói này, người bạn nhỏ, Thời Tây chỉ mới chừng này tuổi chẳng phải không thể kết hôn sao?" Nói như vậy hình như là... Sắc mặt Quả Tri có chút hồng hào trở lại, tiếp tục hỏi: "Vậy cô là ai?"
Cô gái lại đột nhiên nghiêm túc nói: "Tôi là vị hôn thê của Thời Tây."
Sắc mặt Quả Tri lần nữa thay đổi, trở về trắng bệch. Gương mặt này chuyển đổi biểu cảm thật là mau. Thời Tây kết thúc sân khấu kịch lộn xộn này: "Người này là dì của tôi!"
Cô gái ôm tay: "Thật nhàm chán, sao lại nói ra."
"Dì sao?" Quả Tri lần nữa nhìn chầm chầm cô gái, tựa hồ đang làm xác nhận cuối cùng. Cô gái cầm cái quần nằm trên đất lên, ngay trước mặt hai tên nam sinh mặc vào. Thật may là áo sơ mi đủ dài để che đi những nơi không nên thấy. Bộ dáng của cô như không có ai ở đây. Tối hôm qua cô tới đây quá vội vàng, không có mang theo quần áo thay, tắm xong liền trực tiếp mặc áo sơ mi của Thời Tây vào. Đêm đó Thời Tây ngủ trong kí túc xá của trường.
"Mắt cô mù sao? Nơi này còn có người."
"Có liên quan gì sao? Tôi chỉ biểu hiện ra hình tượng tốt đẹp trước mặt người đàn ông tôi thích thôi. Nếu như tôi cố ý tỏ ra thẹn thùng, giả bộ thuần khiết, vậy các người mới nên cẩn thận."
Thời Tây lười quan tâm cô gái này, nhìn Quả Tri: "Có chuyện gì?"
"Đúng rồi, Hoa nhi kêu tôi treo tấm poster này trong phòng cậu." Tay Quả Tri đưa tấm poster mới vừa bị cậu bóp bèo nhèo cho Thời Tây, Thời Tây nhận lấy tấm poster trực tiếp ném vào trong thùng rác: "Cậu có thể đi rồi." Tính tình của Quả Tri là không thể cùng phụ nữ ở chung một chỗ. Cậu ngây thơ không cách nào chịu đựng nổi phụ nữ.
"Đuổi cậu ta đi làm gì. Cậu gọi tôi tới đây, còn nói cậu sắp chết, kết quả cậu nói cần tư liệu. Cậu thật đúng là một đứa cháu ngoại hiếu thảo a, tôi rất cảm động." Cô gái cắn răng tiếp tục nói: "Cậu có biết rời xa người yêu tôi sẽ rất thống khổ không? Mỗi ngày giống như bị vô số vết dao đâm vào thân thể."
"Sao bây giờ còn chưa nhìn thấy cô bị dao đâm chết nhỉ?"
"Cũng hết cách, tình yêu cho tôi thêm động lực để tôi sống tới ngày hôm nay a." Cô gái vô sỉ nói, sau đó đi ra ngoài của nhìn Quả Tri, ngẹo đầu: "Chào cậu, người bạn nhỏ, tôi tên là Đan Kết."
"Tôi tên là Quả Tri!" Quả Tri bởi vì Đan Kết là trưởng bối, rất cung kính nói, còn khẽ cúi người.
"Cậu thích Thời Tây đúng không?" Đan Kết trực tiếp nó, làm cho Quả Tri thiếu chút nữa chân mềm. Cậu lui về phía sau một bước, lau mặt của mình, kinh hoảng nói: "Tôi, tôi không có!"
"Cậu dám nói không có? Nhà chúng tôi tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy!" Đan Kết nghiêm túc nói.
Quả Tri nhíu mặt: "Tôi không phải cố ý, thật đó!"
"Cô dừng lại chuyện nhảm nhỉ này được không?" Thời Tây cho Đan Kết một cái liếc mắt .
"Ở đây không có gì chơi, đương nhiên phải trêu chọc Quả Tri một chút cho đỡ chán." Quả Tri ở trong mắt Đan Kết rất đáng yêu, có lúc rất dễ dàng bị bắt nạt. Đan Kết liền ngứa tay gãi gãi, suy nghĩ tiếp, có lẽ Quả Tri được giáo dục cẩn thận từ nhỏ nên mới có tính cách như vậy. Cô nói tiếp: "Yên tâm đi, người bạn nhỏ, tôi rất sáng suốt. Thích nam sinh sao? Loại chuyện nhỏ này tôi có thể chấp nhận."
Quả Tri trợn to hai mắt, cho là mình nghe lầm, cậu cẩn thận quan sát biểu cảm của Đan Kết. Nét mặt giống như lời nói của cô ấy. Mặt của Quả Tri đột nhiên to ra, giống như đụng phải Thánh mẫu nương nương: "Cô, cô không ngại chuyện tôi thích nam sinh thật sao?"
"Có cái gì đâu mà phải ngại. Không phải chỉ là thích đàn ông thôi sao? Tôi cũng thích đàn ông, chúng ta có thiên hướng yêu giống nhau mà."
"Nhưng tôi là nam sinh, cô sẽ không cảm thấy thích đàn ông rất nghiêm trọng sao?"
"Rất nghiêm trọng sao?" Đan Kết sờ càm, mình hình như chưa từng nghĩ tới nam sinh cùng nam sinh ở cùng nhau là chuyện cần kinh ngạc và khó hiểu. Cô lẩm bẩm trả lời: "Đại khái giống như chuyện cùng An Na học chung trường mẫu giáo, đúng không Thời Tây?" Đan Kết hướng Thời Tây nháy mắt phải một cái, Thời Tây làm ngơ với ánh mắt của Đan Kết, mở ra laptop ra: "Tôi không muốn nói."
"Năm đó tôi tôi nỗ lực đề nghị mẹ cậu đưa cậu đến đó, cậu không cảm kích tôi sao?"
"Tôi nói tôi không muốn nói!"
"Sao vậy? Có phải cũng bị giáo sư hung hăng hành hạ hay không?" Đan Kết cười lên, cô bị khổ, dĩ nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho cháu ngoại. Năm đó cô nói cho mẹ của Thời Tây, trường học này đào tạo ra nhiều nhân tài thời đại cho đất nước, khuôn viên trường rộng lớn làm cho đầu óc học sinh cởi mở hơn, môi trường thanh lịch làm cho học sinh cư xử nhã nhặn hơn, tiện nghi cao cấp, chất lượng giáo dục cao, giáo viên tận tình chăm sóc, yêu thương học sinh. Nhưng mà thật ra thì những thứ này tất cả đều là mơ tưởng chó má. Trường học không phải là một cơn ác mộng, chính giáo viên mới là một ác mộng.
Thời Tây cho Đan Kết một cái liếc mắt. Đan Kết xoay người nhìn Quả Tri đang cái gì cũng không hiểu: "Người bạn nhỏ, dù sao cũng nhàm chán, mang tôi đi ra ngoài dạo trường học hai người một chút."
"Tôi khuyên cậu đừng làm chuyện điên rồ!" Câu cảnh cáo này của Thời Tây là cho Quả Tri.
Quả Tri nghiêm túc nói: "Nhưng mà tớ muốn mang..." Nên xưng hô như thế nào đây? Gọi chị không thích hợp, gọi dì thì càng không thích hợp.
"Cậu có thể gọi tôi là thiếu nữ, thục nữ, mỹ nữ." Đan Kết da mặt dày nói.
"Nhưng mà tớ muốn mang thiếu nữ đi dạo."
Thời Tây nhìn chòng chọc Quả Tri một cái: "Cậu đúng là đang muốn chết."
"Nhưng thiếu nữ rõ ràng là một người thật tốt, cô ấy một chút cũng không cảm thấy tớ kỳ quái!" Quả Tri tựa hồ cho rằng những người không kì thị người đồng tính của đều là những người tốt, tâm địa thiện lương.
"Nghe được không? Tôi là người thật tốt!" Đan Kết đời này chưa từng nghe qua người khác khen ngợi mình như vậy. Cô vỗ vỗ lưng Quả Tri, nhìn Thời Tây: "Này, Thời Tây, cậu vẫn còn chờ cái gì? Tôi cảm thấy Quả Tri không tệ, có thể đè xuống giường thọt." Lời này vừa ra, Thời Tây không có phản ứng, Quả Tri lần đầu tiên nghe được lời như thế, đỏ mặt che lỗ tai: "Thiếu nữ, cô, cô đang nói gì vậy?"
Chương . Cô gái này cũng là nhân vật chính ()
"Vợ, vợ sao?" Quả Tri không dám tin tưởng mình nghe được cái từ ngữ này. Cậu nhìn động tác thân mật của bọn họ, tất cả giác quan bắt đầu chết lặng. Có thể tiếp nhận sao? Nhất định là mình không chấp nhận được sự thật này. Tại sao Thời Tây không nói với mình? Nhưng hắn cũng không có lý do gì để nói với mình! Đầu óc của cậu không ngừng đưa ra nhiều câu hỏi, đồng thời cũng tự mình trả lời hết.
Quả Tri đột nhiên lắc đầu lui về phía sau, trong miệng một mực nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không biết có người ở đây. Đã quấy rầy rồi, tôi lập tức đi ngay, thật xin lỗi!" Nói xong, cậu muốn chạy nhưng bị Thời Tây bắt được cổ tay: "Này!"
"Tớ, tớ không muốn phá hư gia đình của cậu đâu!"
"Sao cậu ngu ngốc quá vậy?"
"Thời Tây, người này là ai vậy? Chẳng lẽ cậu lừa dối tôi!" Cô gái không thể phơi bày tức giận, phát ra thanh âm bi thương. Thời Tây còn chưa mở miệng nói chuyện, Quả Tri đã lên tiếng: "Cậu ấy chưa bao giờ lừa dối cô. Thật xin lỗi cô, chúng tôi không có phát sinh cái gì đâu, thật đấy!"
"Cái gì cũng không có phát sinh thật sao?" Cô gái tiếp tục hỏi.
Sắc mặt Quả Tri tái nhợt suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước trong chuyến du lịch hai người đã từng hôn nhau, sau đó gấp gáp nói: "Chúng tôi chẳng qua là..." Thời Tây cắn răng che miệng Quả Tri, đại khái hắn có thể đoán được cậu muốn nói gì.
Cô gái buông hông của Thời Tây ra, thống khổ chỉ Thời Tây: "Cậu để cho người này nói!"
Thời Tây mắt lạnh nhìn cô gái: "Cô còn phải diễn bao lâu nữa đây?"
"Ghê tởm, thiếu chút nữa là mọi chuyện được phơi bày rồi!" Cô gái tiếc nuối nói, ngay sau đó nhìn Quả Tri đầu óc đang mơ hồ: "Trêu chọc cậu một chút thôi, đây là một niềm vui."
Thời Tây buông Quả Tri ra. Quả Tri kinh ngạc nhìn chằm chằm cô gái, phát ra nghi vấn: "Trêu chọc tôi sao? Vậy cô không phải là vợ của Thời Tây sao?" Bởi vì mới vừa gặp nhau nên cậu cũng không có để ý lắm. Cậu bây giờ mới nhìn rõ cô gái này. Người này khoảng tuổi ngoài, bộ dáng thuần khiết lại mang theo một chút tà ác, hai điểm này hoàn mỹ kết hợp với nhau.
Cô gái chăm chú nhìn Quả Tri: "Tôi là."
Sắc mặt Quả Tri lại thay đổi. Thời Tây nhìn chòng chọc cô gái một cái: "Cô có thể câm miệng hay không!"
"Tôi không thể!"
Quả Tri bị cảnh tượng trước làm cho càng thêm mơ hồ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Cô gái nhìn bộ dáng đáng thương của Quả Tri: "Thời Tây, bạn của cậu thoạt nhìn là đã biết IQ không thế nào cao được. Nghe tôi nói này, người bạn nhỏ, Thời Tây chỉ mới chừng này tuổi chẳng phải không thể kết hôn sao?" Nói như vậy hình như là... Sắc mặt Quả Tri có chút hồng hào trở lại, tiếp tục hỏi: "Vậy cô là ai?"
Cô gái lại đột nhiên nghiêm túc nói: "Tôi là vị hôn thê của Thời Tây."
Sắc mặt Quả Tri lần nữa thay đổi, trở về trắng bệch. Gương mặt này chuyển đổi biểu cảm thật là mau. Thời Tây kết thúc sân khấu kịch lộn xộn này: "Người này là dì của tôi!"
Cô gái ôm tay: "Thật nhàm chán, sao lại nói ra."
"Dì sao?" Quả Tri lần nữa nhìn chầm chầm cô gái, tựa hồ đang làm xác nhận cuối cùng. Cô gái cầm cái quần nằm trên đất lên, ngay trước mặt hai tên nam sinh mặc vào. Thật may là áo sơ mi đủ dài để che đi những nơi không nên thấy. Bộ dáng của cô như không có ai ở đây. Tối hôm qua cô tới đây quá vội vàng, không có mang theo quần áo thay, tắm xong liền trực tiếp mặc áo sơ mi của Thời Tây vào. Đêm đó Thời Tây ngủ trong kí túc xá của trường.
"Mắt cô mù sao? Nơi này còn có người."
"Có liên quan gì sao? Tôi chỉ biểu hiện ra hình tượng tốt đẹp trước mặt người đàn ông tôi thích thôi. Nếu như tôi cố ý tỏ ra thẹn thùng, giả bộ thuần khiết, vậy các người mới nên cẩn thận."
Thời Tây lười quan tâm cô gái này, nhìn Quả Tri: "Có chuyện gì?"
"Đúng rồi, Hoa nhi kêu tôi treo tấm poster này trong phòng cậu." Tay Quả Tri đưa tấm poster mới vừa bị cậu bóp bèo nhèo cho Thời Tây, Thời Tây nhận lấy tấm poster trực tiếp ném vào trong thùng rác: "Cậu có thể đi rồi." Tính tình của Quả Tri là không thể cùng phụ nữ ở chung một chỗ. Cậu ngây thơ không cách nào chịu đựng nổi phụ nữ.
"Đuổi cậu ta đi làm gì. Cậu gọi tôi tới đây, còn nói cậu sắp chết, kết quả cậu nói cần tư liệu. Cậu thật đúng là một đứa cháu ngoại hiếu thảo a, tôi rất cảm động." Cô gái cắn răng tiếp tục nói: "Cậu có biết rời xa người yêu tôi sẽ rất thống khổ không? Mỗi ngày giống như bị vô số vết dao đâm vào thân thể."
"Sao bây giờ còn chưa nhìn thấy cô bị dao đâm chết nhỉ?"
"Cũng hết cách, tình yêu cho tôi thêm động lực để tôi sống tới ngày hôm nay a." Cô gái vô sỉ nói, sau đó đi ra ngoài của nhìn Quả Tri, ngẹo đầu: "Chào cậu, người bạn nhỏ, tôi tên là Đan Kết."
"Tôi tên là Quả Tri!" Quả Tri bởi vì Đan Kết là trưởng bối, rất cung kính nói, còn khẽ cúi người.
"Cậu thích Thời Tây đúng không?" Đan Kết trực tiếp nó, làm cho Quả Tri thiếu chút nữa chân mềm. Cậu lui về phía sau một bước, lau mặt của mình, kinh hoảng nói: "Tôi, tôi không có!"
"Cậu dám nói không có? Nhà chúng tôi tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy!" Đan Kết nghiêm túc nói.
Quả Tri nhíu mặt: "Tôi không phải cố ý, thật đó!"
"Cô dừng lại chuyện nhảm nhỉ này được không?" Thời Tây cho Đan Kết một cái liếc mắt .
"Ở đây không có gì chơi, đương nhiên phải trêu chọc Quả Tri một chút cho đỡ chán." Quả Tri ở trong mắt Đan Kết rất đáng yêu, có lúc rất dễ dàng bị bắt nạt. Đan Kết liền ngứa tay gãi gãi, suy nghĩ tiếp, có lẽ Quả Tri được giáo dục cẩn thận từ nhỏ nên mới có tính cách như vậy. Cô nói tiếp: "Yên tâm đi, người bạn nhỏ, tôi rất sáng suốt. Thích nam sinh sao? Loại chuyện nhỏ này tôi có thể chấp nhận."
Quả Tri trợn to hai mắt, cho là mình nghe lầm, cậu cẩn thận quan sát biểu cảm của Đan Kết. Nét mặt giống như lời nói của cô ấy. Mặt của Quả Tri đột nhiên to ra, giống như đụng phải Thánh mẫu nương nương: "Cô, cô không ngại chuyện tôi thích nam sinh thật sao?"
"Có cái gì đâu mà phải ngại. Không phải chỉ là thích đàn ông thôi sao? Tôi cũng thích đàn ông, chúng ta có thiên hướng yêu giống nhau mà."
"Nhưng tôi là nam sinh, cô sẽ không cảm thấy thích đàn ông rất nghiêm trọng sao?"
"Rất nghiêm trọng sao?" Đan Kết sờ càm, mình hình như chưa từng nghĩ tới nam sinh cùng nam sinh ở cùng nhau là chuyện cần kinh ngạc và khó hiểu. Cô lẩm bẩm trả lời: "Đại khái giống như chuyện cùng An Na học chung trường mẫu giáo, đúng không Thời Tây?" Đan Kết hướng Thời Tây nháy mắt phải một cái, Thời Tây làm ngơ với ánh mắt của Đan Kết, mở ra laptop ra: "Tôi không muốn nói."
"Năm đó tôi tôi nỗ lực đề nghị mẹ cậu đưa cậu đến đó, cậu không cảm kích tôi sao?"
"Tôi nói tôi không muốn nói!"
"Sao vậy? Có phải cũng bị giáo sư hung hăng hành hạ hay không?" Đan Kết cười lên, cô bị khổ, dĩ nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho cháu ngoại. Năm đó cô nói cho mẹ của Thời Tây, trường học này đào tạo ra nhiều nhân tài thời đại cho đất nước, khuôn viên trường rộng lớn làm cho đầu óc học sinh cởi mở hơn, môi trường thanh lịch làm cho học sinh cư xử nhã nhặn hơn, tiện nghi cao cấp, chất lượng giáo dục cao, giáo viên tận tình chăm sóc, yêu thương học sinh. Nhưng mà thật ra thì những thứ này tất cả đều là mơ tưởng chó má. Trường học không phải là một cơn ác mộng, chính giáo viên mới là một ác mộng.
Thời Tây cho Đan Kết một cái liếc mắt. Đan Kết xoay người nhìn Quả Tri đang cái gì cũng không hiểu: "Người bạn nhỏ, dù sao cũng nhàm chán, mang tôi đi ra ngoài dạo trường học hai người một chút."
"Tôi khuyên cậu đừng làm chuyện điên rồ!" Câu cảnh cáo này của Thời Tây là cho Quả Tri.
Quả Tri nghiêm túc nói: "Nhưng mà tớ muốn mang..." Nên xưng hô như thế nào đây? Gọi chị không thích hợp, gọi dì thì càng không thích hợp.
"Cậu có thể gọi tôi là thiếu nữ, thục nữ, mỹ nữ." Đan Kết da mặt dày nói.
"Nhưng mà tớ muốn mang thiếu nữ đi dạo."
Thời Tây nhìn chòng chọc Quả Tri một cái: "Cậu đúng là đang muốn chết."
"Nhưng thiếu nữ rõ ràng là một người thật tốt, cô ấy một chút cũng không cảm thấy tớ kỳ quái!" Quả Tri tựa hồ cho rằng những người không kì thị người đồng tính của đều là những người tốt, tâm địa thiện lương.
"Nghe được không? Tôi là người thật tốt!" Đan Kết đời này chưa từng nghe qua người khác khen ngợi mình như vậy. Cô vỗ vỗ lưng Quả Tri, nhìn Thời Tây: "Này, Thời Tây, cậu vẫn còn chờ cái gì? Tôi cảm thấy Quả Tri không tệ, có thể đè xuống giường thọt." Lời này vừa ra, Thời Tây không có phản ứng, Quả Tri lần đầu tiên nghe được lời như thế, đỏ mặt che lỗ tai: "Thiếu nữ, cô, cô đang nói gì vậy?"