Ban đêm, Quả Tri ngồi ở trên giường, cậu đã rửa tất cả hình ảnh chụp gần đây ra, một xấp ảnh thật dầy ở trên giường. Cậu tỉ mỉ phân loại ảnh, sau đó bỏ vào trong phong thư. Cậu lấy bút ra, nằm lỳ ở trên giường nghiêm túc viết lên đó tên Thời Tây. Hai chân cậu động đậy, áp mặt lên phong thư, cắn đầu bút, suy nghĩ một hồi thì lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thời Tây.
【 Địa chỉ nhà của cậu là gì thế? Tớ muốn gửi đồ cho cậu. 】
Bên kia hồi lâu không có đáp lại, Quả Tri lại tiếp tục gửi thêm một tin nhắn.
【 Cậu yên tâm, tớ sẽ không đi trộm đồ. Bất quá, tớ cũng sẽ gửi địa chỉ nhà của mình cho cậu. Nếu như nhà cậu có tổn thất cái gì, cậu có thể trả thù tớ. 】
Ngay sau đó, Quả Tri đem địa chỉ nhà mình gửi qua cho Thời Tây. Bên kia vẫn như cũ không có đáp lại. Chắc là do Thời Tây bận rộn, hoặc là điện thoại di động hết pin. Quả Tri nghĩ như vậy, đem phong thư đặt ở dưới gối. Chu Tuệ ôm chăn đi vào phòng của Quả Tri: "Gần đây khí trời trở nên lạnh, đoán chừng có tuyết rơi, cho nên con cần phải dùng thêm một tấm chăn nữa."
"Như vậy cũng được rồi mà mẹ!" Quả Tri từ trên giường đứng lên.
Chu Tuệ muốn giúp Quả Tri sửa sang lại giường: "Con xuống mau đi, để mẹ tranh thủ dọn dẹp giường cho con, nếu không ba con về mà thấy sẽ trách mẹ cưng chìu con." Quả Tri gật đầu một cái, xuống giường đứng ở bên cạnh. Chu Tuệ sắp xếp gối chăn cho ngăn nắp lại, cầm cái gối lên vỗ vỗ, vô tình thấy được cái phong thư màu vàng nhạt. Bà vừa định cầm lên, lại bị Quả Tri đoạt mất, vẻ mặt của cậu rất dễ dàng bán đứng cậu.
Chu Tuệ cười cười: "Xem con như vậy, là viết cho bạn gái sao?"
Quả Tri cầm phong thư không lên tiếng, Chu Tuệ dọn dẹp xong, đi ra tới cửa, đột nhiên xoay người, bà cứ như vậy nhìn Quả Tri. Trong ánh mắt của bà có cái gì đó rất khó tả, bà cẩn thận hỏi Quả Tri: "Quả Tri, là bạn gái, đúng không?" Câu hỏi của Chu Tuệ mang theo sự lo lắng cùng băn khoăn của bà, nhưng vẫn là Quả Tri đau nhói. Cái nhà này không ai quan tâm mình chọn tình cảm, chỉ quan tâm mình chọn giới tính.
"Dạ, là cô gái, nhưng còn chưa phải là bạn gái, chẳng qua là có chút cảm mến." Vì vậy cậu đã bắt đầu nói dối, biết rõ nói dối là không tốt, nhưng đối mặt trước tình huống này, trừ nói dối ra còn có những biện pháp khác sao? Chỉ có phương diện này là Quả Tri không thể giống như đứa bé nữa.
Cậu không cách nào tổn thương người nhà, cậu sợ những chuyện trước kia, nhưng mà làm cho cậu sợ hãi nhất chính là ba của cậu sẽ hủy diệt tình cảm của cậu cùng Thời Tây. Ông ấy sẽ làm như thế, ông ấy nhất định sẽ làm như thế. Cho nên, cứ nói láo, cứ tiếp tục nói láo.
Cậu không chỉ có tình yêu, cậu còn có gia đình.
Chu Tuệ nghĩ Quả Tri sẽ không lừa gạt mình, cũng sẽ không nói dối, yên tâm cười: "Vậy thì tốt."
Vậy thì tốt, vậy thì tốt sao? Lời của Chu Tuệ vô tình, tựa như bà ấy đang đưa hai tay ra, từ sau lưng đẩy Quả Tri xuống vực sâu thống khổ.
Điện thoại của Thời Tây gọi tới, Quả Tri liếc nhìn Chu Tụê đang đi tới phòng bếp, nhận điện thoại: "Thời Tây!~" Cậu nhẹ nhàng kêu tên Thời Tây một cách ấm áp.
Đầu kia trầm mặc một hồi, hỏi: "Chuyện gì?"
"Không có gì, tớ rất khỏe."
Lúc này, Quả Tri nghe được âm thanh có người mở cửa, cậu vội vàng nói: "Một hồi tớ sẽ gọi lại cho cậu." Nói xong vội vàng bỏ điện thoại di động vào trong túi quần. Quả Vân vừa đi ra ngoài cùng bạn bè uống trà trở về. Ông ngồi ở trên ghế sa lon, bắt đầu xem ti vi. Quả Tri ngồi ở cách đó không xa. Lâu lâu Quả Vân sẽ nhìn Quả Tri. Lần trước ở trung tâm mua sắm, thấy chuyện hai tên nam sinh kia, trong đáy lòng của ông lại nổi lên lo lắng bấy lâu ẩn nấp. Ông lo lắng có một ngày Quả Tri sẽ dẫm lên vết xe đổ đó, lo lắng đầu óc Quả Tri còn ngu muội muốn cùng nam sinh ở cùng nhau. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến, ông liền cảm giác một trận bực mình.
"Chứng kiến cảnh hai tên nam sinh đồng tính bị mọi người phản đối ở trung tâm thương mại lần trước, con có ý kiến gì không?" Quả Vân hỏi thẳng, Quả Tri ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới đột nhiên sẽ nghênh đón cái câu hỏi này. Cậu trầm mặc không nói, Quả Vân tiếp tục hỏi: "Con cũng cảm thấy bọn họ rất ghê tởm sao?" Lại là một câu hỏi muốn thử dò xét cậu, so với Chu Tuệ còn trực tiếp hơn.
Rất tàn nhẫn! Quả Tri siết chặt tay, muốn mình trả lời sao? Muốn chính miệng mình thừa nhận tình cảm của mình rất ghê tởm sao? Đây là một câu hỏi mà Quả Tri không muốn trả lời, vĩnh viễn cũng không muốn!
"Nhưng ba à, không phải ba dạy con rằng nói xấu người khác là không tốt sao?"
"Còn tùy người. Loại người như bọn họ thì bị mắng là đúng, toàn là những người không biết liêm sỉ." Quả Vân cũng không biết, những lời mà người khác mắng hai tên nam sinh lần trước cũng đánh vào trên người Quả Tri.
"Loại người như vậy không đáng giá để nhận được sự thương cảm từ mọi người." Quả Vân một mực nói ra, khi có chút kích động ông sẽ nói chuyện một cách nghiêm nghị. Quả Tri nghe, loại người như vậy, loại người như vậy, mình cũng là loại người như vậy.
Chu Tuệ ở một bên xen vào: "Anh cũng đừng nói thế, Quả Tri bây giờ có thích nữ sinh. Anh nói chuyện này làm gì."
Quả Vân phản ứng không nhiều, liếc mắt nhìn Quả Tri: "Con cũng đã lớn, chuyện yêu đương như vậy ba cũng không có biện pháp xen vào nhiều. Nhưng mà không thể ảnh hưởng tới việc học, nghe chưa?"
"Dạ!~" Nghe được Quả Tri trả lời như vậy, Quả Vân cũng yên tâm. Ông cũng giống như Chu Tuệ, cảm thấy tính tình Quả Tri như thế sẽ không lừa gạt mình.
Ở nơi này, chỉ trong nháy mắt, Quả Tri đột nhiên xuất hiện cô độc như thế. Trong cái nhà này tựa hồ chỉ có mình và tình cảm không được công nhận của mình, sau đó chính là lời nói dối chất thành đống.
Đối với chuyện này, thái độ của bọn họ không phải là một mực cũng rất rõ ràng sao? Chỉ có mình Quả Tri, ngây ngốc hy vọng theo thời gian, bọn họ có thể sẽ tiếp nhận một chút, sẽ tha thứ một chút. Nhưng thực tế đánh nát ảo tưởng của cậu, sâu trong nội tâm có một âm thanh đang cười nhạo: "Đừng có nằm mơ, bọn họ sẽ không chúc phúc tình yêu của mày đâu, ngược lại bọn họ sẽ nguyền rủa tình yêu của mày. Đừng có nằm mơ, tỉnh lại đi, mở hai mắt ra nhìn rõ đi."
Quả Vân đi tới phòng bếp giúp Chu Tuệ. Quả Tri đi trở về căn phòng, đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện từ nãy giờ cậu vẫn chưa ngắt điện thoại với Thời Tây. Cậu lần nữa đưa điện thoại di động đặt ở bên tai: "Cậu nghe hết rồi sao?"
"Ừ!~"
"Tớ không phải cố ý nói dối. Tớ không phải là không muốn thừa nhận cảm tình của mình..." Quả Tri muốn giải thích.
"Đừng nói nữa, Quả Tri." Thời Tây nghe được đối thoại của bọn họ, biết gia đình Quả Tri, nhưng hắn có thể làm gì đây? Phóng tới nhà Quả Tri, đánh ba mẹ của Quả Tri một trận, sau đó khóc lớn, quỳ gối cầu xin Quả Vân đồng ý sao? Quá không thực tế, thời cơ còn chưa tới. Bây giờ bất kể là làm gì, cũng sẽ bị từ chối, đem ra làm trò cười mà thôi. Thời Tây quá quen thuộc với thực tế. Người bình thường sẽ bị bất công trên thế giới đánh chết, nhưng ma quỷ không phải thuộc về thế gian. Thời Tây một mực ngủ say dưới đất, một ngày nào đó sẽ thức dậy dẹp bỏ mọi bất công.
Quả Tri dừng lại, cố buông lỏng, nói sang chuyện khác: "Hơn nữa tớ cũng sợ cây roi của ba, đánh rất là đau."
"Quả Tri, cứ như vậy chờ tôi đi, chờ tôi tự tay bẻ gãy cây roi kia,"
"Ừ, tớ chờ cậu, tớ sẽ một mực chờ cậu." Quả Tri siết chặt điện thoại di động, liều mạng gật đầu, sau đó hốc mắt mơ hồ.
Ban đêm, Quả Tri ngồi ở trên giường, cậu đã rửa tất cả hình ảnh chụp gần đây ra, một xấp ảnh thật dầy ở trên giường. Cậu tỉ mỉ phân loại ảnh, sau đó bỏ vào trong phong thư. Cậu lấy bút ra, nằm lỳ ở trên giường nghiêm túc viết lên đó tên Thời Tây. Hai chân cậu động đậy, áp mặt lên phong thư, cắn đầu bút, suy nghĩ một hồi thì lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thời Tây.
【 Địa chỉ nhà của cậu là gì thế? Tớ muốn gửi đồ cho cậu. 】
Bên kia hồi lâu không có đáp lại, Quả Tri lại tiếp tục gửi thêm một tin nhắn.
【 Cậu yên tâm, tớ sẽ không đi trộm đồ. Bất quá, tớ cũng sẽ gửi địa chỉ nhà của mình cho cậu. Nếu như nhà cậu có tổn thất cái gì, cậu có thể trả thù tớ. 】
Ngay sau đó, Quả Tri đem địa chỉ nhà mình gửi qua cho Thời Tây. Bên kia vẫn như cũ không có đáp lại. Chắc là do Thời Tây bận rộn, hoặc là điện thoại di động hết pin. Quả Tri nghĩ như vậy, đem phong thư đặt ở dưới gối. Chu Tuệ ôm chăn đi vào phòng của Quả Tri: "Gần đây khí trời trở nên lạnh, đoán chừng có tuyết rơi, cho nên con cần phải dùng thêm một tấm chăn nữa."
"Như vậy cũng được rồi mà mẹ!" Quả Tri từ trên giường đứng lên.
Chu Tuệ muốn giúp Quả Tri sửa sang lại giường: "Con xuống mau đi, để mẹ tranh thủ dọn dẹp giường cho con, nếu không ba con về mà thấy sẽ trách mẹ cưng chìu con." Quả Tri gật đầu một cái, xuống giường đứng ở bên cạnh. Chu Tuệ sắp xếp gối chăn cho ngăn nắp lại, cầm cái gối lên vỗ vỗ, vô tình thấy được cái phong thư màu vàng nhạt. Bà vừa định cầm lên, lại bị Quả Tri đoạt mất, vẻ mặt của cậu rất dễ dàng bán đứng cậu.
Chu Tuệ cười cười: "Xem con như vậy, là viết cho bạn gái sao?"
Quả Tri cầm phong thư không lên tiếng, Chu Tuệ dọn dẹp xong, đi ra tới cửa, đột nhiên xoay người, bà cứ như vậy nhìn Quả Tri. Trong ánh mắt của bà có cái gì đó rất khó tả, bà cẩn thận hỏi Quả Tri: "Quả Tri, là bạn gái, đúng không?" Câu hỏi của Chu Tuệ mang theo sự lo lắng cùng băn khoăn của bà, nhưng vẫn là Quả Tri đau nhói. Cái nhà này không ai quan tâm mình chọn tình cảm, chỉ quan tâm mình chọn giới tính.
"Dạ, là cô gái, nhưng còn chưa phải là bạn gái, chẳng qua là có chút cảm mến." Vì vậy cậu đã bắt đầu nói dối, biết rõ nói dối là không tốt, nhưng đối mặt trước tình huống này, trừ nói dối ra còn có những biện pháp khác sao? Chỉ có phương diện này là Quả Tri không thể giống như đứa bé nữa.
Cậu không cách nào tổn thương người nhà, cậu sợ những chuyện trước kia, nhưng mà làm cho cậu sợ hãi nhất chính là ba của cậu sẽ hủy diệt tình cảm của cậu cùng Thời Tây. Ông ấy sẽ làm như thế, ông ấy nhất định sẽ làm như thế. Cho nên, cứ nói láo, cứ tiếp tục nói láo.
Cậu không chỉ có tình yêu, cậu còn có gia đình.
Chu Tuệ nghĩ Quả Tri sẽ không lừa gạt mình, cũng sẽ không nói dối, yên tâm cười: "Vậy thì tốt."
Vậy thì tốt, vậy thì tốt sao? Lời của Chu Tuệ vô tình, tựa như bà ấy đang đưa hai tay ra, từ sau lưng đẩy Quả Tri xuống vực sâu thống khổ.
Điện thoại của Thời Tây gọi tới, Quả Tri liếc nhìn Chu Tụê đang đi tới phòng bếp, nhận điện thoại: "Thời Tây!~" Cậu nhẹ nhàng kêu tên Thời Tây một cách ấm áp.
Đầu kia trầm mặc một hồi, hỏi: "Chuyện gì?"
"Không có gì, tớ rất khỏe."
Lúc này, Quả Tri nghe được âm thanh có người mở cửa, cậu vội vàng nói: "Một hồi tớ sẽ gọi lại cho cậu." Nói xong vội vàng bỏ điện thoại di động vào trong túi quần. Quả Vân vừa đi ra ngoài cùng bạn bè uống trà trở về. Ông ngồi ở trên ghế sa lon, bắt đầu xem ti vi. Quả Tri ngồi ở cách đó không xa. Lâu lâu Quả Vân sẽ nhìn Quả Tri. Lần trước ở trung tâm mua sắm, thấy chuyện hai tên nam sinh kia, trong đáy lòng của ông lại nổi lên lo lắng bấy lâu ẩn nấp. Ông lo lắng có một ngày Quả Tri sẽ dẫm lên vết xe đổ đó, lo lắng đầu óc Quả Tri còn ngu muội muốn cùng nam sinh ở cùng nhau. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến, ông liền cảm giác một trận bực mình.
"Chứng kiến cảnh hai tên nam sinh đồng tính bị mọi người phản đối ở trung tâm thương mại lần trước, con có ý kiến gì không?" Quả Vân hỏi thẳng, Quả Tri ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới đột nhiên sẽ nghênh đón cái câu hỏi này. Cậu trầm mặc không nói, Quả Vân tiếp tục hỏi: "Con cũng cảm thấy bọn họ rất ghê tởm sao?" Lại là một câu hỏi muốn thử dò xét cậu, so với Chu Tuệ còn trực tiếp hơn.
Rất tàn nhẫn! Quả Tri siết chặt tay, muốn mình trả lời sao? Muốn chính miệng mình thừa nhận tình cảm của mình rất ghê tởm sao? Đây là một câu hỏi mà Quả Tri không muốn trả lời, vĩnh viễn cũng không muốn!
"Nhưng ba à, không phải ba dạy con rằng nói xấu người khác là không tốt sao?"
"Còn tùy người. Loại người như bọn họ thì bị mắng là đúng, toàn là những người không biết liêm sỉ." Quả Vân cũng không biết, những lời mà người khác mắng hai tên nam sinh lần trước cũng đánh vào trên người Quả Tri.
"Loại người như vậy không đáng giá để nhận được sự thương cảm từ mọi người." Quả Vân một mực nói ra, khi có chút kích động ông sẽ nói chuyện một cách nghiêm nghị. Quả Tri nghe, loại người như vậy, loại người như vậy, mình cũng là loại người như vậy.
Chu Tuệ ở một bên xen vào: "Anh cũng đừng nói thế, Quả Tri bây giờ có thích nữ sinh. Anh nói chuyện này làm gì."
Quả Vân phản ứng không nhiều, liếc mắt nhìn Quả Tri: "Con cũng đã lớn, chuyện yêu đương như vậy ba cũng không có biện pháp xen vào nhiều. Nhưng mà không thể ảnh hưởng tới việc học, nghe chưa?"
"Dạ!~" Nghe được Quả Tri trả lời như vậy, Quả Vân cũng yên tâm. Ông cũng giống như Chu Tuệ, cảm thấy tính tình Quả Tri như thế sẽ không lừa gạt mình.
Ở nơi này, chỉ trong nháy mắt, Quả Tri đột nhiên xuất hiện cô độc như thế. Trong cái nhà này tựa hồ chỉ có mình và tình cảm không được công nhận của mình, sau đó chính là lời nói dối chất thành đống.
Đối với chuyện này, thái độ của bọn họ không phải là một mực cũng rất rõ ràng sao? Chỉ có mình Quả Tri, ngây ngốc hy vọng theo thời gian, bọn họ có thể sẽ tiếp nhận một chút, sẽ tha thứ một chút. Nhưng thực tế đánh nát ảo tưởng của cậu, sâu trong nội tâm có một âm thanh đang cười nhạo: "Đừng có nằm mơ, bọn họ sẽ không chúc phúc tình yêu của mày đâu, ngược lại bọn họ sẽ nguyền rủa tình yêu của mày. Đừng có nằm mơ, tỉnh lại đi, mở hai mắt ra nhìn rõ đi."
Quả Vân đi tới phòng bếp giúp Chu Tuệ. Quả Tri đi trở về căn phòng, đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện từ nãy giờ cậu vẫn chưa ngắt điện thoại với Thời Tây. Cậu lần nữa đưa điện thoại di động đặt ở bên tai: "Cậu nghe hết rồi sao?"
"Ừ!~"
"Tớ không phải cố ý nói dối. Tớ không phải là không muốn thừa nhận cảm tình của mình..." Quả Tri muốn giải thích.
"Đừng nói nữa, Quả Tri." Thời Tây nghe được đối thoại của bọn họ, biết gia đình Quả Tri, nhưng hắn có thể làm gì đây? Phóng tới nhà Quả Tri, đánh ba mẹ của Quả Tri một trận, sau đó khóc lớn, quỳ gối cầu xin Quả Vân đồng ý sao? Quá không thực tế, thời cơ còn chưa tới. Bây giờ bất kể là làm gì, cũng sẽ bị từ chối, đem ra làm trò cười mà thôi. Thời Tây quá quen thuộc với thực tế. Người bình thường sẽ bị bất công trên thế giới đánh chết, nhưng ma quỷ không phải thuộc về thế gian. Thời Tây một mực ngủ say dưới đất, một ngày nào đó sẽ thức dậy dẹp bỏ mọi bất công.
Quả Tri dừng lại, cố buông lỏng, nói sang chuyện khác: "Hơn nữa tớ cũng sợ cây roi của ba, đánh rất là đau."
"Quả Tri, cứ như vậy chờ tôi đi, chờ tôi tự tay bẻ gãy cây roi kia,"
"Ừ, tớ chờ cậu, tớ sẽ một mực chờ cậu." Quả Tri siết chặt điện thoại di động, liều mạng gật đầu, sau đó hốc mắt mơ hồ.