Có lẽ Kha Tuấn Kiệt chẳng qua là ngủ thiếp đi, hoặc là hắn cũng không có nghe được mình nói, hoặc là hắn đã chấp nhận cho nên mới không lên tiếng nữa. Quả Tri chỉ có thể nghĩ như vậy. Cậu không muốn thừa nhận, cũng không nguyện ý chất vấn mình.
Cậu cố chấp đến không còn thuốc chữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, tựa như chưa xảy ra chuyện gì, sau khi Quả Tri rời giường trước, Kha Tuấn Kiệt mới chậm rãi xuống giường. Hắn so với Quả Tri có thể luôn chậm một bước. Quả Tri bôi kem đánh răng lên trên bàn chải đánh răng: "Rời giường rồi sao?"
Kha Tuấn Kiệt dừng lại nửa nhịp mới trả lời: "Ừ."
"Nè." Quả Tri đưa kem đánh răng cho Kha Tuấn Kiệt. Kha Tuấn Kiệt nhìn Quả Tri một chút, sau đó lại nhìn vào kem đánh răng một chút, tựa như phía trên kem đánh răng mang theo vi khuẩn kỳ quái. Quả Tri muốn làm bộ không thấy loại ánh mắt này nhưng chỉ có thể giả vờ biểu cảm bên ngoài mà thôi, làm sao có thể giả vờ ở trong lòng.
Kha Tuấn Kiệt nhận lấy kem đánh răng. Hai người bắt đầu đánh răng. Quả Tri cúi đầu dùng sức chà sát bàn chải trong miệng, càng ngày càng nhiều bọt màu trắng. Cậu có thể cảm giác được thỉnh thoảng Kha Tuấn Kiệt sẽ nhìn mình. Cậu thậm chí có thể cảm giác được sự sợ hãi trong không khí, Kha Tuấn Kiệt đối với mình, mình đối với dư luận xã hội.
Mỗi khi Quả Tri hơi đến gần hắn một chút, Kha Tuấn Kiệt sẽ lui về phía sau. Hắn đã rất cố gắng khắc chế nhưng thân thể lại muốn chạy trốn theo bản năng. Quả Tri yên lặng dọn dẹp sách, vừa nói: "Cậu cảm thấy tớ ghê tởm sao?"
"Không, không phải vậy." Kha Tuấn Kiệt nói có chút e ngại.
"Cậu cảm thấy tớ không nên thích nam sinh đúng không? Cậu cảm thấy tớ không bình thường đúng không?" Quả Tri xoay người đối mặt với Kha Tuấn Kiệt.
Kha Tuấn Kiệt không cách nào trả lời. Hắn bị Quả Tri ép không có đường lui: "Tớ muốn làm bộ không nghe, tại sao cậu lại ép tớ nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng? Được, bây giờ tớ nói cho cậu biết. Hai tên nam sinh yêu nhau, cậu không thấy rất hoang đường sao? Các cậu đều là đàn ông không phải sao? Nắm tay, hôn, nói yêu thương... Làm những chuyện này với người cùng giới cậu không cảm thấy kỳ quái và không được tự nhiên sao?"
"Tớ làm sao có thể xem như mình chưa từng nói ra chuyện gì." Khóe miệng của Quả Tri bất đắc dĩ cười khổ.
Thấy biểu cảm bị thương của Quả Tri, Kha Tuấn Kiệt có chút không đành lòng, hắn để nhẹ giọng nói: "Có lẽ, có lẽ cậu chẳng qua là ngã bệnh, cậu có thể tìm một bác sĩ tâm lý để trị liệu." Thật ra là đang đồng cảm hay đang sợ hãi đây?
Quả Tri cười. Cậu ôm sách vào trong ngực thật chặt: "Tớ thích người cùng giới không phải là bệnh, là tình cảm. Cậu có thể không chấp nhận tình cảm của tớ nhưng xin cậu đừng ô nhục nó." Giọng nói của Quả Tri nhẹ nhàng. Cậu rời đi, bỏ Kha Tuấn Kiệt ở lại trong phòng ngủ. Cậu đi tới cầu thang, một cái tay ôm sách, một cái tay khác vịn lan can từ từ xuống lầu. Đi được một chút, cậu thấy được Thời Tây khoanh tay tựa vào trên tường. Khuôn mặt dễ nhìn của hắn không mang theo bất kỳ biểu cảm gì, chẳng qua là nhìn Quả Tri. Tay của Quả Tri nắm chặt lan can, cậu cắn cắn môi dưới: "Cậu tới nhìn bộ dáng buồn cười của tớ sao? Cậu đã nói đúng rồi. Cậu luôn luôn đúng. Trong tất cả mọi người, không phải ai cũng có thể chấp nhận tình cảm của tớ. Tình cảm của tớ rốt cuộc có gì đáng sợ? Tớ thích con trai thì có gì ghê gớm? Tại sao không chỉ có bạn bè mà ngay cả người nhà của tớ cũng không thể chấp nhận? Thời Tây, cậu có thể nói cho tớ biết tại sao không?"
Quả Tri đứng ở trên bậc thang, Thời Tây đứng ở bên dưới. Câu hỏi của Quả Tri mang theo bi thương. Cậu nhìn Thời Tây. Chuyện này còn cần hỏi sao? Người mà cậu đang nhìn chính là câu trả lời. Bởi vì cậu thích Thời Tây, cậu yêu Thời Tây, mà Thời Tây và cậu có giới tính giống nhau.
"Cậu muốn tôi làm gì? Sửa đổi thái độ của tất cả mọi người đối với thứ tình cảm này sao? Vậy tôi có thể nói cho cậu biết, chuyện này là không thể được. Bất kể cậu có làm gì đi nữa, bọn họ quan tâm sao?" Thời Tây đi tới gần Quả Tri. Tay của hắn đặt lên trên bàn tay đang vịn lan can của Quả Tri. Tầm mắt lạnh lùng của hắn xuyên thấu bi thương của Quả Tri: "Sau này đừng khen tôi nữa, đừng cảm thấy tôi rất lợi hại nữa. Con mẹ nó, có những chuyện tôi không làm được! Thế, cậu có còn muốn yêu tôi nữa không? Thời Tây siết chặt tay của Quả Tri.
Ở trong xã hội, có rất nhiều chuyện mà rất nhiều người không thể làm được.
Thời Tây không phải là vai nam chính trong tiểu thuyết có thể hô phong hoán vũ; cũng không phải vai nam chính trong phim siêu nhân có thể cứu khổ cứu nạn; càng không phải là vai nam chính trong phim ảnh vừa đẹp trai vừa giàu có, khiến cho cha mẹ vợ hai mắt sáng lên trong lần đầu gặp mặt. Thời Tây chính là Thời Tây, hắn ở trong bộ truyện này, hắn là bạn trai của Quả Tri, chỉ vậy mà thôi.
"Muốn! Tớ sợ người nhà phản đối nhưng tớ càng sợ phải làm bộ mình không thích con trai, sợ nhất phải làm bộ mình có thể không có cậu." Không có biện pháp lựa chọn. Quả Tri thích con trai có lẽ là do bẩm sinh. Có lúc, cậu thậm chí cảm thấy thích Thời Tây cũng là một thiên tính, không có suy luận chút nào, cứ như vậy mà thuận theo tự nhiên.
Kha Tuấn Kiệt mới vừa xuống cầu thang liền thấy cảnh này. Hắn cứng đơ tại chỗ, không biết nên lui về hay là giả bộ không nhìn thấy mà đi ngang qua. Thời Tây nâng mí mắt lên, ánh mắt của hắn và Kha Tuấn Kiệt giao nhau. Kha Tuấn Kiệt xoay đầu sang một bên, nhanh chóng đi ngang qua hai người. Quả Tri cúi đầu nhìn dưới mặt đất. Tầm mắt của cậu có thể thấy cái bóng của Kha Tuấn Kiệt nhanh chóng lướt ngang qua.
"Có lúc, thật không muốn xem biểu cảm của người khác. Tớ dùng qua rất nhiều lời để tự an ủi mình nhưng vẫn không cách nào có thể kiên cường đến mức độ mình muốn." Giọng nói của Quả Tri rất nhẹ. Thời Tây đưa tay ra, ngón trỏ đặt ở trên chân mày đang nhíu lại của Quả Tri: "Hôn cậu một cái, cậu sẽ cười sao?" Phương thức dụ dỗ người của hắn bình tĩnh lại trực tiếp. Quả Tri hơi sợ run lên, khóe miệng không nhịn được cong lên: "Không biết. Hôn một cái có lẽ không được, cậu hôn hai cái thử xem."
Thời Tây không lên tiếng. Hắn cúi đầu, dùng môi đắp lên môi của Quả Tri và thống khổ của Quả Tri, bất đắc dĩ cùng thỏa mãn.
Kha Tuấn Kiệt cố ý ở trong phòng học rất lâu. Hắn không biết nên trở về đối mặt Quả Tri thế nào. Chỉ đọc sách và xem qua một vài bộ phim về đồng tính hắn đã cảm thấy rất kỳ quái. Hai người đàn ông sao? Đây là loại tình cảm dị thường, còn có thể đưa lên phim ảnh? Còn có thể viết thành tiểu thuyết? Trước kia hắn nghĩ là chuyện này chỉ có ở trên phim ảnh, ở ngoài đời thực sẽ không có. Bây giờ không chỉ xuất hiện ở ngoài đời thực mà còn ngay bên cạnh, hắn cảm thấy đáng sợ. Hắn suy nghĩ hồi lâu mới đi ra khỏi phòng học yên tĩnh này. Từ sau lưng, một cái tay nắm bả vai hắn lại, đẩy hắn đẩy tới trên tường. Hắn bị đau rên lên một tiếng liền thấy được Thời Tây ở trước mắt. Con ngươi của Thời Tây ở trong đêm tối lộ ra càng thêm lạnh lùng.
Một cái tay của hắn đặt trong túi quần, một cái tay xuôi dọc theo cơ thể. Thời Tây nhìn Kha Tuấn Kiệt. Trong đầu Kha Tuấn Kiệt lại nghĩ đến hình ảnh Thời Tây và Quả Tri, cảm thấy không thoải mái.
"Thế nào? Tôi khiến cho cậu đau dạ dày?" Thời Tây ngẩng đầu lên, cố ý đưa tay đặt lên trên quần áo của Kha Tuấn Kiệt xoa xoa. Kha Tuấn Kiệt nhíu mi lại, giọng nói không vui: "Cậu muốn làm gì?"
"Yên tâm, tôi sẽ không nói đạo lý để cho cậu chập nhận. Cậu cho rằng tôi sẽ quan tâm ý nghĩ của cậu sao?"
"Vậy cậu..."
"Nghe đây! Cho dù cậu vô cùng chán ghét, vô cùng sợ hãi, nhưng tốt nhất hãy để nó ở trong lòng, đừng biểu hiện ra ở trước mặt Quả Tri."
Kha Tuấn Kiệt đối với cái yêu cầu này cảm thấy buồn cười: "Cậu đang ra lệnh cho tôi sao?"
"Không phải vậy!"
"Vậy cậu đang cầu xin tôi?" Trên mặt Kha Tuấn Kiệt lộ ra một tia xem thường.
Thời Tây một cước thật mạnh đấm vào bụng của Kha Tuấn Kiệt: "Tôi đang uy hiếp cậu." Kha Tuấn Kiệt che bụng, trợn to hai mắt: "Cậu cho rằng như vậy liền có thể..." Hắn còn chưa nói hết lời liền bị Thời Tây đưa tay bóp cổ họng. Hắn lạnh lùng nhìn Kha Tuấn Kiệt bởi vì hô hấp khó khăn mà đỏ cả mặt. Hắn không có ý định buông tay. Kha Tuấn Kiệt hai tay quơ loạn xạ. Thời Tây tiếp tục bóp cổ họng, đang đợi Kha Tuấn Kiệt trả lời. Không bao lâu, Kha Tuấn Kiệt miễn cưỡng sử dụng chút khí lực cuối cùng gật đầu một cái. Thời Tây mới buông hắn ra. Hắn liều mạng ho khan. Thời Tây lấy lòng bàn tay đè đầu Kha Tuấn Kiệt vào sát trên tường, ép buộc hắn nhìn mình: "Nhớ, tôi là người xấu, nếu như cậu chọc Quả Tri, chính là chọc tới tôi." Nói xong, Thời Tây rời đi.
Kha Tuấn Kiệt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Hai chân của hắn đang run rẩy, cũng không phải bởi vì hành động lúc nãy của Thời Tây mà là vì vẻ mặt của hắn, không chút nào mềm lòng, không tình cảm chút nào. Mới vừa rồi nếu không phải là mình thỏa hiệp trước hắn sẽ không buông tay. Hắn tựa hồ căn bản không để ý đến sự thống khổ của người khác. Hắn cũng không phải đang hù dọa mình, uy hiếp của hắn là tuyệt đối!
Đứng ở cửa phòng ngủ, Kha Tuấn Kiệt móc cái chìa khóa ra, do dự mấy giây mới mở cửa. Trong phòng ngủ Quả Tri đang đọc sách. Kha Tuấn Kiệt ném cái chìa khóa lên trên bàn, hai người cũng không nói chuyện.
Một hồi sau, Kha Tuấn Kiệt kéo ngăn kéo ra đột nhiên lên tiếng: "Quả Tri, tớ muốn ăn mì. Cậu có đói bụng hay không, tớ mua cho cậu một gói." Quả Tri nhanh chóng xoay đầu lại. Cậu nhìn Kha Tuấn Kiệt. Biểu cảm của Quả Tri rất vui vẻ, mặc dù chỉ là một câu tùy tiện nhưng cũng đã bày tỏ Kha Tuấn Kiệt đã chấp nhận mình và tình cảm của mình không phải sao? Loại cảm giác được chấp nhận này, rất vi diệu và ấm áp.
Nửa đêm, Quả Tri lặng yên không tiếng động đi tới ban công gọi điện thoại cho Thời Tây.
"Thời Tây!" Giọng nói của cậu có trồng cảm xúc không kịp chờ đợi.
"Chuyện gì?"
"Lần này là tớ đúng rồi, cậu sai lầm rồi. Tuấn Kiệt chẳng qua là nhất thời không có biện pháp chấp nhận, bây giờ hắn đã nghĩ thông suốt. Bọn tớ lại bình thường như lúc trước. Cậu xem đi! Thế giới không có tàn nhẫn giống như cậu nghĩ đâu. Tuấn Kiệt là bạn tốt của tớ." Quả Tri nói không ngừng, muốn đem tất cả tâm sự trong lòng nói cho Thời Tây nghe.
"Cậu có còn nghe tớ nói không vậy?" Điện thoại như vậy mà không có trả lời, Quả Tri không nhịn được hỏi.
"Ừ."
"Nếu như cậu phải bận rộn làm những chuyện khác thì có thể bật to âm lượng của điện thoại."
"Như vậy ồn ào lắm."
"Tớ có thể nói nhỏ giọng một chút." Quả Tri ngáp một cái, có chút cạn ý.
"Nhanh đi ngủ."
"Vậy cũng được." Quả Tri dừng một chút: "Thời Tây, ngày mai gặp."
Sự ngây thơ của Quả Tri được Thời Tây dùng bóng tối chữa trị. Cho dù là nói dối cũng đực, lừa gạt cũng được, chỉ cần Quả Tri cảm thấy vui vẻ, hắn có thể dùng bất kì phương thức gì, bất chấp phải trả giá đắt như thế nào.
Có lẽ Kha Tuấn Kiệt chẳng qua là ngủ thiếp đi, hoặc là hắn cũng không có nghe được mình nói, hoặc là hắn đã chấp nhận cho nên mới không lên tiếng nữa. Quả Tri chỉ có thể nghĩ như vậy. Cậu không muốn thừa nhận, cũng không nguyện ý chất vấn mình.
Cậu cố chấp đến không còn thuốc chữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, tựa như chưa xảy ra chuyện gì, sau khi Quả Tri rời giường trước, Kha Tuấn Kiệt mới chậm rãi xuống giường. Hắn so với Quả Tri có thể luôn chậm một bước. Quả Tri bôi kem đánh răng lên trên bàn chải đánh răng: "Rời giường rồi sao?"
Kha Tuấn Kiệt dừng lại nửa nhịp mới trả lời: "Ừ."
"Nè." Quả Tri đưa kem đánh răng cho Kha Tuấn Kiệt. Kha Tuấn Kiệt nhìn Quả Tri một chút, sau đó lại nhìn vào kem đánh răng một chút, tựa như phía trên kem đánh răng mang theo vi khuẩn kỳ quái. Quả Tri muốn làm bộ không thấy loại ánh mắt này nhưng chỉ có thể giả vờ biểu cảm bên ngoài mà thôi, làm sao có thể giả vờ ở trong lòng.
Kha Tuấn Kiệt nhận lấy kem đánh răng. Hai người bắt đầu đánh răng. Quả Tri cúi đầu dùng sức chà sát bàn chải trong miệng, càng ngày càng nhiều bọt màu trắng. Cậu có thể cảm giác được thỉnh thoảng Kha Tuấn Kiệt sẽ nhìn mình. Cậu thậm chí có thể cảm giác được sự sợ hãi trong không khí, Kha Tuấn Kiệt đối với mình, mình đối với dư luận xã hội.
Mỗi khi Quả Tri hơi đến gần hắn một chút, Kha Tuấn Kiệt sẽ lui về phía sau. Hắn đã rất cố gắng khắc chế nhưng thân thể lại muốn chạy trốn theo bản năng. Quả Tri yên lặng dọn dẹp sách, vừa nói: "Cậu cảm thấy tớ ghê tởm sao?"
"Không, không phải vậy." Kha Tuấn Kiệt nói có chút e ngại.
"Cậu cảm thấy tớ không nên thích nam sinh đúng không? Cậu cảm thấy tớ không bình thường đúng không?" Quả Tri xoay người đối mặt với Kha Tuấn Kiệt.
Kha Tuấn Kiệt không cách nào trả lời. Hắn bị Quả Tri ép không có đường lui: "Tớ muốn làm bộ không nghe, tại sao cậu lại ép tớ nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng? Được, bây giờ tớ nói cho cậu biết. Hai tên nam sinh yêu nhau, cậu không thấy rất hoang đường sao? Các cậu đều là đàn ông không phải sao? Nắm tay, hôn, nói yêu thương... Làm những chuyện này với người cùng giới cậu không cảm thấy kỳ quái và không được tự nhiên sao?"
"Tớ làm sao có thể xem như mình chưa từng nói ra chuyện gì." Khóe miệng của Quả Tri bất đắc dĩ cười khổ.
Thấy biểu cảm bị thương của Quả Tri, Kha Tuấn Kiệt có chút không đành lòng, hắn để nhẹ giọng nói: "Có lẽ, có lẽ cậu chẳng qua là ngã bệnh, cậu có thể tìm một bác sĩ tâm lý để trị liệu." Thật ra là đang đồng cảm hay đang sợ hãi đây?
Quả Tri cười. Cậu ôm sách vào trong ngực thật chặt: "Tớ thích người cùng giới không phải là bệnh, là tình cảm. Cậu có thể không chấp nhận tình cảm của tớ nhưng xin cậu đừng ô nhục nó." Giọng nói của Quả Tri nhẹ nhàng. Cậu rời đi, bỏ Kha Tuấn Kiệt ở lại trong phòng ngủ. Cậu đi tới cầu thang, một cái tay ôm sách, một cái tay khác vịn lan can từ từ xuống lầu. Đi được một chút, cậu thấy được Thời Tây khoanh tay tựa vào trên tường. Khuôn mặt dễ nhìn của hắn không mang theo bất kỳ biểu cảm gì, chẳng qua là nhìn Quả Tri. Tay của Quả Tri nắm chặt lan can, cậu cắn cắn môi dưới: "Cậu tới nhìn bộ dáng buồn cười của tớ sao? Cậu đã nói đúng rồi. Cậu luôn luôn đúng. Trong tất cả mọi người, không phải ai cũng có thể chấp nhận tình cảm của tớ. Tình cảm của tớ rốt cuộc có gì đáng sợ? Tớ thích con trai thì có gì ghê gớm? Tại sao không chỉ có bạn bè mà ngay cả người nhà của tớ cũng không thể chấp nhận? Thời Tây, cậu có thể nói cho tớ biết tại sao không?"
Quả Tri đứng ở trên bậc thang, Thời Tây đứng ở bên dưới. Câu hỏi của Quả Tri mang theo bi thương. Cậu nhìn Thời Tây. Chuyện này còn cần hỏi sao? Người mà cậu đang nhìn chính là câu trả lời. Bởi vì cậu thích Thời Tây, cậu yêu Thời Tây, mà Thời Tây và cậu có giới tính giống nhau.
"Cậu muốn tôi làm gì? Sửa đổi thái độ của tất cả mọi người đối với thứ tình cảm này sao? Vậy tôi có thể nói cho cậu biết, chuyện này là không thể được. Bất kể cậu có làm gì đi nữa, bọn họ quan tâm sao?" Thời Tây đi tới gần Quả Tri. Tay của hắn đặt lên trên bàn tay đang vịn lan can của Quả Tri. Tầm mắt lạnh lùng của hắn xuyên thấu bi thương của Quả Tri: "Sau này đừng khen tôi nữa, đừng cảm thấy tôi rất lợi hại nữa. Con mẹ nó, có những chuyện tôi không làm được! Thế, cậu có còn muốn yêu tôi nữa không? Thời Tây siết chặt tay của Quả Tri.
Ở trong xã hội, có rất nhiều chuyện mà rất nhiều người không thể làm được.
Thời Tây không phải là vai nam chính trong tiểu thuyết có thể hô phong hoán vũ; cũng không phải vai nam chính trong phim siêu nhân có thể cứu khổ cứu nạn; càng không phải là vai nam chính trong phim ảnh vừa đẹp trai vừa giàu có, khiến cho cha mẹ vợ hai mắt sáng lên trong lần đầu gặp mặt. Thời Tây chính là Thời Tây, hắn ở trong bộ truyện này, hắn là bạn trai của Quả Tri, chỉ vậy mà thôi.
"Muốn! Tớ sợ người nhà phản đối nhưng tớ càng sợ phải làm bộ mình không thích con trai, sợ nhất phải làm bộ mình có thể không có cậu." Không có biện pháp lựa chọn. Quả Tri thích con trai có lẽ là do bẩm sinh. Có lúc, cậu thậm chí cảm thấy thích Thời Tây cũng là một thiên tính, không có suy luận chút nào, cứ như vậy mà thuận theo tự nhiên.
Kha Tuấn Kiệt mới vừa xuống cầu thang liền thấy cảnh này. Hắn cứng đơ tại chỗ, không biết nên lui về hay là giả bộ không nhìn thấy mà đi ngang qua. Thời Tây nâng mí mắt lên, ánh mắt của hắn và Kha Tuấn Kiệt giao nhau. Kha Tuấn Kiệt xoay đầu sang một bên, nhanh chóng đi ngang qua hai người. Quả Tri cúi đầu nhìn dưới mặt đất. Tầm mắt của cậu có thể thấy cái bóng của Kha Tuấn Kiệt nhanh chóng lướt ngang qua.
"Có lúc, thật không muốn xem biểu cảm của người khác. Tớ dùng qua rất nhiều lời để tự an ủi mình nhưng vẫn không cách nào có thể kiên cường đến mức độ mình muốn." Giọng nói của Quả Tri rất nhẹ. Thời Tây đưa tay ra, ngón trỏ đặt ở trên chân mày đang nhíu lại của Quả Tri: "Hôn cậu một cái, cậu sẽ cười sao?" Phương thức dụ dỗ người của hắn bình tĩnh lại trực tiếp. Quả Tri hơi sợ run lên, khóe miệng không nhịn được cong lên: "Không biết. Hôn một cái có lẽ không được, cậu hôn hai cái thử xem."
Thời Tây không lên tiếng. Hắn cúi đầu, dùng môi đắp lên môi của Quả Tri và thống khổ của Quả Tri, bất đắc dĩ cùng thỏa mãn.
Kha Tuấn Kiệt cố ý ở trong phòng học rất lâu. Hắn không biết nên trở về đối mặt Quả Tri thế nào. Chỉ đọc sách và xem qua một vài bộ phim về đồng tính hắn đã cảm thấy rất kỳ quái. Hai người đàn ông sao? Đây là loại tình cảm dị thường, còn có thể đưa lên phim ảnh? Còn có thể viết thành tiểu thuyết? Trước kia hắn nghĩ là chuyện này chỉ có ở trên phim ảnh, ở ngoài đời thực sẽ không có. Bây giờ không chỉ xuất hiện ở ngoài đời thực mà còn ngay bên cạnh, hắn cảm thấy đáng sợ. Hắn suy nghĩ hồi lâu mới đi ra khỏi phòng học yên tĩnh này. Từ sau lưng, một cái tay nắm bả vai hắn lại, đẩy hắn đẩy tới trên tường. Hắn bị đau rên lên một tiếng liền thấy được Thời Tây ở trước mắt. Con ngươi của Thời Tây ở trong đêm tối lộ ra càng thêm lạnh lùng.
Một cái tay của hắn đặt trong túi quần, một cái tay xuôi dọc theo cơ thể. Thời Tây nhìn Kha Tuấn Kiệt. Trong đầu Kha Tuấn Kiệt lại nghĩ đến hình ảnh Thời Tây và Quả Tri, cảm thấy không thoải mái.
"Thế nào? Tôi khiến cho cậu đau dạ dày?" Thời Tây ngẩng đầu lên, cố ý đưa tay đặt lên trên quần áo của Kha Tuấn Kiệt xoa xoa. Kha Tuấn Kiệt nhíu mi lại, giọng nói không vui: "Cậu muốn làm gì?"
"Yên tâm, tôi sẽ không nói đạo lý để cho cậu chập nhận. Cậu cho rằng tôi sẽ quan tâm ý nghĩ của cậu sao?"
"Vậy cậu..."
"Nghe đây! Cho dù cậu vô cùng chán ghét, vô cùng sợ hãi, nhưng tốt nhất hãy để nó ở trong lòng, đừng biểu hiện ra ở trước mặt Quả Tri."
Kha Tuấn Kiệt đối với cái yêu cầu này cảm thấy buồn cười: "Cậu đang ra lệnh cho tôi sao?"
"Không phải vậy!"
"Vậy cậu đang cầu xin tôi?" Trên mặt Kha Tuấn Kiệt lộ ra một tia xem thường.
Thời Tây một cước thật mạnh đấm vào bụng của Kha Tuấn Kiệt: "Tôi đang uy hiếp cậu." Kha Tuấn Kiệt che bụng, trợn to hai mắt: "Cậu cho rằng như vậy liền có thể..." Hắn còn chưa nói hết lời liền bị Thời Tây đưa tay bóp cổ họng. Hắn lạnh lùng nhìn Kha Tuấn Kiệt bởi vì hô hấp khó khăn mà đỏ cả mặt. Hắn không có ý định buông tay. Kha Tuấn Kiệt hai tay quơ loạn xạ. Thời Tây tiếp tục bóp cổ họng, đang đợi Kha Tuấn Kiệt trả lời. Không bao lâu, Kha Tuấn Kiệt miễn cưỡng sử dụng chút khí lực cuối cùng gật đầu một cái. Thời Tây mới buông hắn ra. Hắn liều mạng ho khan. Thời Tây lấy lòng bàn tay đè đầu Kha Tuấn Kiệt vào sát trên tường, ép buộc hắn nhìn mình: "Nhớ, tôi là người xấu, nếu như cậu chọc Quả Tri, chính là chọc tới tôi." Nói xong, Thời Tây rời đi.
Kha Tuấn Kiệt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Hai chân của hắn đang run rẩy, cũng không phải bởi vì hành động lúc nãy của Thời Tây mà là vì vẻ mặt của hắn, không chút nào mềm lòng, không tình cảm chút nào. Mới vừa rồi nếu không phải là mình thỏa hiệp trước hắn sẽ không buông tay. Hắn tựa hồ căn bản không để ý đến sự thống khổ của người khác. Hắn cũng không phải đang hù dọa mình, uy hiếp của hắn là tuyệt đối!
Đứng ở cửa phòng ngủ, Kha Tuấn Kiệt móc cái chìa khóa ra, do dự mấy giây mới mở cửa. Trong phòng ngủ Quả Tri đang đọc sách. Kha Tuấn Kiệt ném cái chìa khóa lên trên bàn, hai người cũng không nói chuyện.
Một hồi sau, Kha Tuấn Kiệt kéo ngăn kéo ra đột nhiên lên tiếng: "Quả Tri, tớ muốn ăn mì. Cậu có đói bụng hay không, tớ mua cho cậu một gói." Quả Tri nhanh chóng xoay đầu lại. Cậu nhìn Kha Tuấn Kiệt. Biểu cảm của Quả Tri rất vui vẻ, mặc dù chỉ là một câu tùy tiện nhưng cũng đã bày tỏ Kha Tuấn Kiệt đã chấp nhận mình và tình cảm của mình không phải sao? Loại cảm giác được chấp nhận này, rất vi diệu và ấm áp.
Nửa đêm, Quả Tri lặng yên không tiếng động đi tới ban công gọi điện thoại cho Thời Tây.
"Thời Tây!" Giọng nói của cậu có trồng cảm xúc không kịp chờ đợi.
"Chuyện gì?"
"Lần này là tớ đúng rồi, cậu sai lầm rồi. Tuấn Kiệt chẳng qua là nhất thời không có biện pháp chấp nhận, bây giờ hắn đã nghĩ thông suốt. Bọn tớ lại bình thường như lúc trước. Cậu xem đi! Thế giới không có tàn nhẫn giống như cậu nghĩ đâu. Tuấn Kiệt là bạn tốt của tớ." Quả Tri nói không ngừng, muốn đem tất cả tâm sự trong lòng nói cho Thời Tây nghe.
"Cậu có còn nghe tớ nói không vậy?" Điện thoại như vậy mà không có trả lời, Quả Tri không nhịn được hỏi.
"Ừ."
"Nếu như cậu phải bận rộn làm những chuyện khác thì có thể bật to âm lượng của điện thoại."
"Như vậy ồn ào lắm."
"Tớ có thể nói nhỏ giọng một chút." Quả Tri ngáp một cái, có chút cạn ý.
"Nhanh đi ngủ."
"Vậy cũng được." Quả Tri dừng một chút: "Thời Tây, ngày mai gặp."
Sự ngây thơ của Quả Tri được Thời Tây dùng bóng tối chữa trị. Cho dù là nói dối cũng đực, lừa gạt cũng được, chỉ cần Quả Tri cảm thấy vui vẻ, hắn có thể dùng bất kì phương thức gì, bất chấp phải trả giá đắt như thế nào.