Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Chuông tan học vừa mới vang lên, Quả Tri liền ôm sách vội vã chạy tới thư viện. Hôm nay là hạn chót trả lại sách, còn có mấy chục phút nữa thư viện sẽ đóng cửa. Nghĩ đến đây cậu không khỏi tăng nhanh bước chân. Thư viện còn không có mấy người, Nhân viên quản lí mặt nghiêm ngồi ở chỗ đó, trên mặt là biểu cảm chán ghét với công việc. Quả Tri trả lại sách xong, sau đó lại đi thẳng vào bên trong.
“Gần đóng cửa rồi, cậu nhanh lên một chút!” Giọng nói của nhân viên quản lí có chút thiếu kiên nhẫn..
“Dạ, làm phiền ngài nhiều rồi.” Quả Tri lễ phép nói.
Đi tới trước kệ sách, muốn mượn quyển sách đặt ở ngăn cao nhất, cậu nhón chân lên, ngón tay chỉ có thể chạm tới một chút của quyển sách. Cậu lại tưởng tượng đến những cảnh lãng mạng trong phim. Vào những lúc như thế này, sẽ có một người đàn ông đưa tay ra từ phía sau giúp cô gái bắt lấy cuốn sách, sau đó đưa cho cô gái và nghiêng đầu toát ra một nụ cười mê người.
Cậu nhón chân lên lần nữa, cố gắng với tay lên nhưng cũng không lấy được cuốn sách, cậu khó khăn nói: “Thời Tây tốt bụng như vậy, nếu có cậu ấy ở đây, cậu ấy sẽ không chỉ giúp mình lấy cuốn sách này mà còn giúp mình đem về phòng ngủ nữa.”
“Xem tôi là ai chứ?” Giọng nói của Thời Tây đột nhiên truyền tới, dọa Quả Tri giật mình. Cậu nhìn bốn phía cũng không thấy Thời Tây.
“Thời Tây? Cậu ở đâu?”
“Làm sao bây giờ? Không muốn nói cho cậu biết.”
“Vậy tự tớ tìm!” Quả Tri cau mũi một cái, tìm tòi ở những kệ sách xung quanh. Giọng nói của Thời Tây cách đây cũng không xa lắm, tại sao lại không thấy? Ở đâu được chứ? Thời Tây rốt cục núp ở đâu?
“Cậu muốn chơi trốn tìm?”
“Tôi không có hứng thú đó.” Giọng nói từ phía sau truyền tới. Quả Tri quay đầu. Thì ra Thời Tây không có đứng ở ở kệ sách, mà là ngồi ở trong góc dưới kệ sách, vậy mà mình lại không nhìn thấy. Cậu chạy tới Thời Tây, giống như một đứa trẻ thấy bánh ngọt, đứng ở trước mặt Thời Tây: “Như vậy cũng có thể gặp nhau, chúng ta nhất định là có duyên từ kiếp trước.” Lại mê tín.
“Hơn một năm qua vô tình gặp nhau ở thư viện chỉ có một lần. Xác xuất này nói rằng chúng ta không hề có duyên.” Thời Tây khép quyển sách lại đứng lên, Quả Tri cũng chống đầu gối đứng lên: “Nói chuyện thật mất hứng. Vừa đúng lúc cậu có mặt ở đây, giúp tớ lấy sách đi.” Cậu kéo Thời Tây đến trước kệ sách. Chỉ muốn quyển sách kia!
“Bi kịch của người lùn.”
“Là do kệ sách quá cao.” Cậu nhìn vóc người cao to của Thời Tây: “Thật tốt, tớ cũng muốn cao như cậu vậy. Nếu khi còn bé tớ uống nhiều sữa tươi hơn một chút thì tốt biết mấy. Như vậy nói không chừng bây giờ tớ còn cao hơn cả cậu.” Quả Tri tiếc nuối nói. Lời của cậu vừa dứt, cử động của Thời Tây làm cho người ta không kịp đề phòng. Hắn ôm lấy Quả Tri, hai tay nâng chân của cậu lên: “Bây giờ cao hơn tôi rồi.” Sợ bị té xuống, theo bản năng Quả Tri ôm lấy bả vai của Thời Tây lại, hai chân kẹp vào hông của hắn, phản ứng xấu hổ biểu đạt rõ ràng trên gương mặt. Cậu cao hơn một chút, đưa tay lên, dễ dàng lấy được sách mình cần, lại tiếp tục xem xét những quyển sách khác trên kệ, nhỏ giọng thì thầm: “May mắn, thật là may mắn khi còn bé tớ không có uống quá nhiều sữa tươi. Cho nên bây giờ cậu mới có thể dễ dàng ôm lấy tớ.”
Thời Tây xốc cơ thể Quả Tri lên, đo lường cân nặng của Quả Tri, mang theo ý trêu cợt nói: “Thật ra thì cũng không phải là rất dễ dàng.”
“Cậu đang chê tớ sao?”
“Nghe không hiểu?”
“Đã hiểu!”
Đi ra thư viện, hơi ấm do bị Thời Tây ôm lấy vẫn còn. Cậu không muốn tách khỏi Thời Tây chút nào. Tay của cậu đặt lên nơi mà khi nãy cơ thể hai người chạm vào nhau.
Dùng sách gõ nhẹ lên đầu Quả Tri, giọng nói Thời Tây nhẹ nhàng: “Tôi đi trước.”
“Ừ.” Sau khi Thời Tây đi xa, Quả Tri mới nhớ tới chuyện xin lấy lại điện thoại di động. Cũng không sao, tối nay có lí do đến tìm hắn rồi.
Mới vừa trở lại phòng học, Quả Tri phát hiện Cổ Tĩnh Lam đang đợi mình. Lần này mái tóc dài của cô xõa xuống, rất duyên dáng. Cô áy náy nhìn Quả Tri: “Ngại quá, lại tới tìm cậu.”
“Có chuyện gì không?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy tới tìm cậu là có thể hiểu rõ hơn về Thời Tây. Chắc là hai người thường ở cạnh nhau. Thời Tây là người như thế nào, rõ ràng tôi cái gì cũng không hiểu rõ về hắn, vậy mà khi thấy hắn tôi liền bị hấp dẫn.”
Quả Tri trầm mặc không nói chuyện, không biết phải nói gì, cũng không biết có thể nói được chuyện gì nữa. Nam sinh trong lớp cũng chăm chú nhìn cô ấy, cô ấy lại chỉ muốn được một người nhìn chăm chú.
“Thật muốn gặp chị của cậu một chút. Thời Tây thích mẫu người như thế nào đây.” Cô buồn bực nói, nhưng lại không biết rằng người Thời Tây thích đang đứng ở trước mặt mình.
“Là người rất bình thường.”
“Không thể nào đâu. Người bình thường có thể xứng với hắn sao?” Lời nói của Cổ Tĩnh Lam giống như nước đá dội ướt Quả Tri. Cô tiếp tục suy đoán: “Nhất định là một đại mĩ nhân, tính tính hẳn cũng rất tốt. Cứ nghĩ đến cảnh cô gái kia nắm tay Thời Tây đi trong sân trường, tôi thật có chút hâm mộ. Cô ấy tóc dài sao? Thích mặc đồ màu gì? Thường trang điểm không?”
“Nhất định phải là nữ sinh sao? Nếu như không phải thì sao?” Quả Tri nói ra khỏi miệng lời này ngay cả mình cũng không nghĩ tới. Cổ Tĩnh Lam nghi ngờ nhìn chằm chằm cậu: “Có ý gì?”
“Ý của tôi, chị ấy đã ra xã hội, không thể coi là nữ sinh, mà là phụ nữ.”
“Là như vậy à, thiếu chút nữa bị cậu hù chết, còn tưởng rằng Thời Tây hẹn hò với con trai.” Cổ Tĩnh Lam vì sự hiểu lầm của mình mà cười lên.
“Hẹn hò với con trai thì đã sao?”
“Cũng không có sao hết. Tôi không phải là kì thị những chuyện này. Nhưng về Thời Tây, nếu như hắn thích con trai thì thật là đáng tiếc. Bên cạnh tôi có một người bạn đồng tính. Hắn sống rất khép kín, chịu đựng áp lực rất lớn. Chắc cậu cũng để ý, Thời Tây là một người lạnh lùng và cô độc, nếu như hắn chọn loại tình cảm nặng nề này nữa, tâm tình của hắn nhất định sẽ tối tăm hơn. Hắn thích hợp với tình cảm lành mạnh hơn, sẽ dễ dàng hơn.”
Quả Tri cúi đầu, ngón tay bẻ cong cuốn sách lại. Tình cảm khỏe mạnh sao? Cổ Tĩnh Lam đứng lên: “Kết quả nói nhiều như vậy cũng không liên quan gì tới chuyện của Thời Tây. Mau vào học đi. Tôi đi trước. Buổi học chiều nay của lớp tôi có hơi nhàm chán, cho tôi mượn sách đọc giết thời gian nhé, khi nào tan học trả cậu.” Cô không nói lời gì cầm sách của Quả Tri rời đi, phất tay với cậu một cái, rời đi.
Mỗi lời của cô ấy đều rất khó nuốt. Tiếng giảng bài của giáo viên Quả Tri cũng không cách nào tập trung lắng nghe được. Bút trong tay cậu nặng nề viết lên trên sách bốn chữ: Tình cảm lành mạnh.
Thời Tây tựa vào trên lan can ngoài hành lang, bàn tay xoay xoay điện thoại của Quả Tri. Chuông tan học vang lên, bọn học sinh từ trong phòng trào ra. Tiếng ồn ào, cười cợt cũng vọt tới tai của Thời Tây.
“Tên tiểu tử Quả Tri kia cũng quá may mắn, được mĩ nữ đại học năm thứ nhất coi trọng.”
“Không giống như đang nói chuyện yêu đương.”
“Không quan tâm hắn nói gì, có thể cùng mĩ nữ nói chuyện là hạnh phúc lắm rồi.”
“Cũng đúng. Càng nghĩ càng tức. Tại sao lại là Quả Tri mà không phải tôi?”
“Dù sao em ấy cũng hay tới đây, lần sau mở lời trò chuyện đi.”
Học sinh càng ngày càng thưa thớt, tiếng ồn ào cũng xa dần. Mấy học sinh lướt qua Thời Tây. Cổ Tĩnh Lam thấy được Thời Tây, Quả Tri đi ra khỏi phòng học cuối cùng cũng nhìn thất Thời Tây. Cậu đang chuẩn bị chạy tới thì phát hiện Cổ Tĩnh Lam. Cậu dừng lại.
Cổ Tĩnh Lam cầm sách trong tay. Khi nhìn thấy Thời Tây, cô hoảng hốt, ngại ngùng, ưu thương, tất cả những cảm xúc này khiến cho cô ấy trở nên đẹp hơn, tựa như tạo ra là dành cho tiểu thuyết của Thời Tây.
Giống như là định mệnh, bọn họ gặp nhau. Thời Tây nhìn Cổ Tĩnh Lam, không biết rõ là nhìn bao lâu nhưng đối với Quả Tri mà nói là rất rất lâu. Cậu giống như một khán giả đang xem một bộ phim thần tượng, chẳng qua là bộ phim này khiến cho lòng cậu đau đớn.
Chỉ muốn cô ấy khiến cho cậu có cảm xúc mà động bút, chứ không muốn cô ấy khiến cho cậu động tâm.
Cậu nhìn cô ấy như vậy là đang có suy nghĩ gì vậy? Tớ muốn biết, tớ không muốn biết.