Đại học Thanh Du là nơi tập hợp những con người kỳ tài, hiếm có nhất trong thiên hạ. Bên cạnh đó phải công nhận rằng môi trường học tập và làm việc rất khắt khe,khuôn phép khiến một trong những người tài giỏi ấy dần dần tụt hạng một cách nghiêm trọng, có người lúc đi học thì khí thế bừng bừng đến kỳ nghỉ chuẩn bị về nhà chỉ còn lại da bọc xương, có người đang bình thường lại trở nên điên loạn bởi hai chữ " áp lực", phải là con người hội tụ đủ dũng khí, tự tin mới dám sống qua hoàn cảnh khắc nghiệt như thế. Nhắc đến Thanh Du ngoài những lời khen ngợi, tán thưởng ra còn lại là nhữngcái lắc đầu ngán ngẩm. " Bạn muốn mình trưởng thành hơn hãy ghé đến Thanh Du nhưng không ai dám chắc bạn sẽ toàn mạng trở về!!!". Đó là những lời bạn học cấp 3 thường rỉ tai nhau trong những lần hoạt động ngoại khóa nhằm xác định mục tiêu cho cuộc đời mình.
Mặc dù khó tồn tại là vậy,nhưng từ trước đến nay cử nhân của Thanh Du chưa bao giờ bị xã hội đào thải hay khinh suất, nếu bạn may mắn cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp của Thanh Du tương lai của bạn ít nhiều được ngồi trên đống vàng an thân dưỡng phận. Cho nên ngoài phong trào tuyển sinh rầm rộ được cả nước quan tâm ra, mỗi tân sinh viên muốn trở thành chính thức phải vượt qua bài thi đầu tiên với tên gọi " Chứng chỉ an toàn" có được chứng chỉ này mọi gánh nặng bon chen thi đua cũng được ưu tiên bãi bỏ còn ngược lại bạn cũng sẽ không biết lý do gì mình lại bị đá ra khỏi trường đầu tiên. Tất nhiên để vinh danh vượt qua bài thi ấy thật không dễ dàng gì! Môi trường cạnh tranh khốc liệt là vậy nhưng bù lại cuộc sống về sau sẽ sung túc, giàu có. Món lời như vậy ai mà không thèm thuồng, ước mơ? Chỉ cần cố gắng một bước sẽ lên mây!
Nói về gia cảnh, Băng Thanh cũng không nổi bật gì cho lắm, nhưng từ nhỏ cô đã thông minh,nhanh nhẹn cộng thêm chút may mắn nên hôm nay mới đường đường chính chính bước vào giảng đường Thanh Du. Để được thành công thế này cô không biết mình đã nỗ lực bao nhiêu lần, bạn bè nỗ lực gấp đôi thì Băng Thanh lại phấn đấu gấp mười bởi đây là ước mơ của cô,cũng là ước nguyện lớn nhất của Băng Nghi. Lúc còn nhỏ, Băng Thanh và Băng Nghi thường nắm tay nhau đứng trước cổng trường Thanh Du , nhìn những nụ cười rạng rỡ trên môi của các anh chị sinh viên mà hưng phấn vô cùng, thi thoảng còn nhón chân lén nhìn vào cảnh vật diễm lệ ở bên trong sân trường với bao tán thưởng,ngưỡng mộ. Đã có lúc hai người chắp tay cầu nguyện mơ ước được học trong ngôi trường nổi tiếng này...
Dĩ nhiên, lúc Băng Thanh nhận được giấy báo trúng tuyển từ bác đưa thư, thiếu điều nhảy cẫng lên vì vui sướng, lòng thầm cảm thán: " Băng Nghi em xem, chị rất giỏi đúng không?"
Cô nàng nào đó cười không khép nổi miệng chạy ùa vào nhà sà ngay vào lòng bà mẹ thân yêu, hét lên đầy phấn khích khiến bố cô suýt đánh rơi chiếc điều khiển trong tay,ông bố trừng mắt nghiêm khắc nhưng khuôn miệng vẫn cố nặn ra một nụ cười để lấy lòng con gái:
" Băng Thanh nhà ta giỏi quá, chất giọng cũng không kém"
Lời vừa dứt cô nàng nào đó liền xụ mặt, đôi mắt lấp lánh nhìn ông bố đang ngồi ngạo nghễ như đấng tối cao, cất giọng nũng nịu: " Bố!"
Mẹ ở bên không nén nổi tiếng thở dài, bố con nhà này có bao giờ nói được những câu tử tế đâu chứ. Bà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Băng Thanh đầy cưng nựng không kìm được mà cất tiếng, âm thanh không nén nổi bi thương: " Giá mà Băng Nghi còn sống thì..."
" Thôi đi, bà xuống bếp dọn cơm ngay!" Bố đột ngột đứng dậy ngắt lời mẹ , nếu để ý sẽ thấy trong đôi mắt tinh anh kia hiện lên nét đau đớn khó tả. Nỗi đau mất đi đứa con đã in sâu vào máu thịt ông, mỗi khi nhắc đến đứa con gái bé bỏng ấy tim ông như bị dao cứa mạnh không tự chủ được mà phản kháng trong vô lực, huống hồ hôm nay mẹ cô đã cố tình đụng vào vết thương ấy, không phải hai người đã thống nhất từ nay về sau không nhắc đến chuyện này nữa?
Ông nén tiếng thở dài rồi bước đi chỉ còn lại bóng lưng cao lớn khuất sau cánh cửa, Băng Thanh nhìn theo mà lòng rỉ máu, nếu như mọi người biết cái chết của Băng Nghi có liên quan đến cô thì sẽ thế nào đây? Một giọt nước mắt rơi xuống, Băng Thanh cố kìm nén tiếng nấc trong cổ họng, thấy con gái khóc mẹ cứ tưởng vì thương em nên đau lòng, bà không ngừng dỗ dành Băng Thanh: " Băng Thanh ngoan, chỉ còn vài ngày nữa con là sinh viên rồi, xem con kìa khóc tèm lem như mèo con rồi, mẹ lỡ lời thôi con đừng để bụng con cũng hiểu tính khí bố rồi mà, sau chuyện lần ấy ông ấy suy sụp rất nhiều!" Đây cũng là lý do vì sao bà không phản ứng khi ông đột nhiên lớn tiếng cắt ngang. Là phụ nữ bà hiểu tâm ý hơn ai hết, chính bà còn chết đi sống lại bao lần trong bệnh viện huống gì là bố con bé, bà chưa từng nhìn thấy ông khóc nhưng không có nghĩa là ông không bi phẫn hay tuyệt vọng. Trong mọi lĩnh vực ông đều thành công nhưng trong gia đình ông lại bất lực trước sinh mệnh của đứa con bé bỏng.
Ngày Băng Nghi ra đi cũng là ngày gia đình bà chìm vào mất mát, đau thương. Đã 14 năm trôi qua tất cả như vừa mới bắt đầu...
Băng Thanh nép vào lòng mẹ, cố gắng tìm chút hơi ấm để xua tan đi sợ hãi. Có trời mới biết 14 năm qua chưa bao giờ cô được ngon giấc, chỉ cần nhắm mắt quá khứ đầy máu ấy lại ùa về trong tâm trí,chỉ cần có mưa cô sẽ trở nên điên loạn. Vì vậy cô hận mưa, hận tất cả những gì thuộc về ngày hôm đó...
" Thôi, con đứng dậy gọi bố vào ăn cơm đi"- Mẹ dịu dàng vỗ vai cô rồi ngồi dậy, nhanh chóng lau những giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mi rồi chậm rãi bước vào phòng bếp.
Băng Thanh gạt nước mắt dạ ran một tiếng, đứng dậy đi gọi bố . Cô rất tự hào về gia đình mình dẫu khuyết đi một mảng nhưng nó vẫn luôn đầm ấm, hạnh phúc khiến bao người phải ghen tị,ao ước. Bố cô hiện là trưởng phòng của một công ty có tiếng trong vùng, thời còn trẻ ông nổi tiếng với phong thái đạo mạo, lịch lãm khiến bao cô gái ước mơ, thậm chí lúc lập gia đình người theo đuổi cũng không ít, Băng Thanh đã từng chứng kiến cảnh bao cô thề thốt vì bố mà mẹ phải hao tâm tổn khí sử dụng đủ cách để ngăn cản. Mặc dù ông nổi tiếng phong lưu là vậy nhưng lại rất mực chung tình điểm này Băng Thanh rất ngưỡng mộ ông, cô đã từng vỗ ngực tự hào tuyên bố rằng trên đời này chỉ có bố cô là nhất!
Còn mẹ cô là vị bác sĩ mà bao thế hệ ngưỡng mộ,tôn kính, bà sống trọng tình trọng nghĩa rất được lòng mọi người, thời son trẻ ngoài công việc ổn định ra bà nổi tiếng với dung mạo diễm lệ khiến bao chàng trai si mê, điên đảo. Tóm lại gia đình cô là hoàn hảo nhất trong số những gia đình bất hạnh!
****
Sáng sớm, mặt trời lười biếng lấp ló sau những đám mây hứa hẹn một ngày mới tràn đầy sức sống. Con đường nhỏ phủ đầy lá vàng khiến bước chân lữ hành thêm vội vã, trên cao chỉ còn những cành cây trơ trọi đón nhận từng cơn gió heo may bất chợt thổi qua. Mùa thu thật sự đã về!
Tọa lạc ở trung tâm thành phố Thanh Du như một chiến binh hùng dũng, kiêu ngạo thách thức với thời gian, tồn tại ngót nghét 50 năm Thanh Du là giấc mơ mà bao người mơ ước nhưng không thể chạm vào!
Vì vậy, ngay từ sáng sớm Băng Thanh háo hức đến nỗi bỏ qua bữa sáng mà cô thường xem như sinh mệnh,vội vã bắt xe buýt nhanh chóng đến trường. Hôm nay là ngày đầu nhập học không thể đến muộn được!
Quãng đường từ nhà cô đến trung tâm thành phố mất khoảng 30 phút ngồi xe, nói nhanh cũng không nhanh mà chậm cũng không chậm nhưng thời khắc này trong lòng Băng Thanh cảm thấy nóng như lửa đốt, có cái gì đó háo hức vô cùng cảm giác lạ thường này giống như đứa trẻ đi học lớp 1. Nghĩ đến những điều ấu trĩ ấy Băng Thanh bỗng nhiên bật cười thành tiếng, ngàn lần tự khinh bỉ chính mình! Cô đã 19 tuổi rồi, thời non trẻ của ấu thơ ấy có lẽ chỉ nằm trong dĩ vãng thôi!
Đại học Thanh Du là nơi tập hợp những con người kỳ tài, hiếm có nhất trong thiên hạ. Bên cạnh đó phải công nhận rằng môi trường học tập và làm việc rất khắt khe,khuôn phép khiến một trong những người tài giỏi ấy dần dần tụt hạng một cách nghiêm trọng, có người lúc đi học thì khí thế bừng bừng đến kỳ nghỉ chuẩn bị về nhà chỉ còn lại da bọc xương, có người đang bình thường lại trở nên điên loạn bởi hai chữ " áp lực", phải là con người hội tụ đủ dũng khí, tự tin mới dám sống qua hoàn cảnh khắc nghiệt như thế. Nhắc đến Thanh Du ngoài những lời khen ngợi, tán thưởng ra còn lại là nhữngcái lắc đầu ngán ngẩm. " Bạn muốn mình trưởng thành hơn hãy ghé đến Thanh Du nhưng không ai dám chắc bạn sẽ toàn mạng trở về!!!". Đó là những lời bạn học cấp thường rỉ tai nhau trong những lần hoạt động ngoại khóa nhằm xác định mục tiêu cho cuộc đời mình.
Mặc dù khó tồn tại là vậy,nhưng từ trước đến nay cử nhân của Thanh Du chưa bao giờ bị xã hội đào thải hay khinh suất, nếu bạn may mắn cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp của Thanh Du tương lai của bạn ít nhiều được ngồi trên đống vàng an thân dưỡng phận. Cho nên ngoài phong trào tuyển sinh rầm rộ được cả nước quan tâm ra, mỗi tân sinh viên muốn trở thành chính thức phải vượt qua bài thi đầu tiên với tên gọi " Chứng chỉ an toàn" có được chứng chỉ này mọi gánh nặng bon chen thi đua cũng được ưu tiên bãi bỏ còn ngược lại bạn cũng sẽ không biết lý do gì mình lại bị đá ra khỏi trường đầu tiên. Tất nhiên để vinh danh vượt qua bài thi ấy thật không dễ dàng gì! Môi trường cạnh tranh khốc liệt là vậy nhưng bù lại cuộc sống về sau sẽ sung túc, giàu có. Món lời như vậy ai mà không thèm thuồng, ước mơ? Chỉ cần cố gắng một bước sẽ lên mây!
Nói về gia cảnh, Băng Thanh cũng không nổi bật gì cho lắm, nhưng từ nhỏ cô đã thông minh,nhanh nhẹn cộng thêm chút may mắn nên hôm nay mới đường đường chính chính bước vào giảng đường Thanh Du. Để được thành công thế này cô không biết mình đã nỗ lực bao nhiêu lần, bạn bè nỗ lực gấp đôi thì Băng Thanh lại phấn đấu gấp mười bởi đây là ước mơ của cô,cũng là ước nguyện lớn nhất của Băng Nghi. Lúc còn nhỏ, Băng Thanh và Băng Nghi thường nắm tay nhau đứng trước cổng trường Thanh Du , nhìn những nụ cười rạng rỡ trên môi của các anh chị sinh viên mà hưng phấn vô cùng, thi thoảng còn nhón chân lén nhìn vào cảnh vật diễm lệ ở bên trong sân trường với bao tán thưởng,ngưỡng mộ. Đã có lúc hai người chắp tay cầu nguyện mơ ước được học trong ngôi trường nổi tiếng này...
Dĩ nhiên, lúc Băng Thanh nhận được giấy báo trúng tuyển từ bác đưa thư, thiếu điều nhảy cẫng lên vì vui sướng, lòng thầm cảm thán: " Băng Nghi em xem, chị rất giỏi đúng không?"
Cô nàng nào đó cười không khép nổi miệng chạy ùa vào nhà sà ngay vào lòng bà mẹ thân yêu, hét lên đầy phấn khích khiến bố cô suýt đánh rơi chiếc điều khiển trong tay,ông bố trừng mắt nghiêm khắc nhưng khuôn miệng vẫn cố nặn ra một nụ cười để lấy lòng con gái:
" Băng Thanh nhà ta giỏi quá, chất giọng cũng không kém"
Lời vừa dứt cô nàng nào đó liền xụ mặt, đôi mắt lấp lánh nhìn ông bố đang ngồi ngạo nghễ như đấng tối cao, cất giọng nũng nịu: " Bố!"
Mẹ ở bên không nén nổi tiếng thở dài, bố con nhà này có bao giờ nói được những câu tử tế đâu chứ. Bà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Băng Thanh đầy cưng nựng không kìm được mà cất tiếng, âm thanh không nén nổi bi thương: " Giá mà Băng Nghi còn sống thì..."
" Thôi đi, bà xuống bếp dọn cơm ngay!" Bố đột ngột đứng dậy ngắt lời mẹ , nếu để ý sẽ thấy trong đôi mắt tinh anh kia hiện lên nét đau đớn khó tả. Nỗi đau mất đi đứa con đã in sâu vào máu thịt ông, mỗi khi nhắc đến đứa con gái bé bỏng ấy tim ông như bị dao cứa mạnh không tự chủ được mà phản kháng trong vô lực, huống hồ hôm nay mẹ cô đã cố tình đụng vào vết thương ấy, không phải hai người đã thống nhất từ nay về sau không nhắc đến chuyện này nữa?
Ông nén tiếng thở dài rồi bước đi chỉ còn lại bóng lưng cao lớn khuất sau cánh cửa, Băng Thanh nhìn theo mà lòng rỉ máu, nếu như mọi người biết cái chết của Băng Nghi có liên quan đến cô thì sẽ thế nào đây? Một giọt nước mắt rơi xuống, Băng Thanh cố kìm nén tiếng nấc trong cổ họng, thấy con gái khóc mẹ cứ tưởng vì thương em nên đau lòng, bà không ngừng dỗ dành Băng Thanh: " Băng Thanh ngoan, chỉ còn vài ngày nữa con là sinh viên rồi, xem con kìa khóc tèm lem như mèo con rồi, mẹ lỡ lời thôi con đừng để bụng con cũng hiểu tính khí bố rồi mà, sau chuyện lần ấy ông ấy suy sụp rất nhiều!" Đây cũng là lý do vì sao bà không phản ứng khi ông đột nhiên lớn tiếng cắt ngang. Là phụ nữ bà hiểu tâm ý hơn ai hết, chính bà còn chết đi sống lại bao lần trong bệnh viện huống gì là bố con bé, bà chưa từng nhìn thấy ông khóc nhưng không có nghĩa là ông không bi phẫn hay tuyệt vọng. Trong mọi lĩnh vực ông đều thành công nhưng trong gia đình ông lại bất lực trước sinh mệnh của đứa con bé bỏng.
Ngày Băng Nghi ra đi cũng là ngày gia đình bà chìm vào mất mát, đau thương. Đã năm trôi qua tất cả như vừa mới bắt đầu...
Băng Thanh nép vào lòng mẹ, cố gắng tìm chút hơi ấm để xua tan đi sợ hãi. Có trời mới biết năm qua chưa bao giờ cô được ngon giấc, chỉ cần nhắm mắt quá khứ đầy máu ấy lại ùa về trong tâm trí,chỉ cần có mưa cô sẽ trở nên điên loạn. Vì vậy cô hận mưa, hận tất cả những gì thuộc về ngày hôm đó...
" Thôi, con đứng dậy gọi bố vào ăn cơm đi"- Mẹ dịu dàng vỗ vai cô rồi ngồi dậy, nhanh chóng lau những giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mi rồi chậm rãi bước vào phòng bếp.
Băng Thanh gạt nước mắt dạ ran một tiếng, đứng dậy đi gọi bố . Cô rất tự hào về gia đình mình dẫu khuyết đi một mảng nhưng nó vẫn luôn đầm ấm, hạnh phúc khiến bao người phải ghen tị,ao ước. Bố cô hiện là trưởng phòng của một công ty có tiếng trong vùng, thời còn trẻ ông nổi tiếng với phong thái đạo mạo, lịch lãm khiến bao cô gái ước mơ, thậm chí lúc lập gia đình người theo đuổi cũng không ít, Băng Thanh đã từng chứng kiến cảnh bao cô thề thốt vì bố mà mẹ phải hao tâm tổn khí sử dụng đủ cách để ngăn cản. Mặc dù ông nổi tiếng phong lưu là vậy nhưng lại rất mực chung tình điểm này Băng Thanh rất ngưỡng mộ ông, cô đã từng vỗ ngực tự hào tuyên bố rằng trên đời này chỉ có bố cô là nhất!
Còn mẹ cô là vị bác sĩ mà bao thế hệ ngưỡng mộ,tôn kính, bà sống trọng tình trọng nghĩa rất được lòng mọi người, thời son trẻ ngoài công việc ổn định ra bà nổi tiếng với dung mạo diễm lệ khiến bao chàng trai si mê, điên đảo. Tóm lại gia đình cô là hoàn hảo nhất trong số những gia đình bất hạnh!
Sáng sớm, mặt trời lười biếng lấp ló sau những đám mây hứa hẹn một ngày mới tràn đầy sức sống. Con đường nhỏ phủ đầy lá vàng khiến bước chân lữ hành thêm vội vã, trên cao chỉ còn những cành cây trơ trọi đón nhận từng cơn gió heo may bất chợt thổi qua. Mùa thu thật sự đã về!
Tọa lạc ở trung tâm thành phố Thanh Du như một chiến binh hùng dũng, kiêu ngạo thách thức với thời gian, tồn tại ngót nghét năm Thanh Du là giấc mơ mà bao người mơ ước nhưng không thể chạm vào!
Vì vậy, ngay từ sáng sớm Băng Thanh háo hức đến nỗi bỏ qua bữa sáng mà cô thường xem như sinh mệnh,vội vã bắt xe buýt nhanh chóng đến trường. Hôm nay là ngày đầu nhập học không thể đến muộn được!
Quãng đường từ nhà cô đến trung tâm thành phố mất khoảng phút ngồi xe, nói nhanh cũng không nhanh mà chậm cũng không chậm nhưng thời khắc này trong lòng Băng Thanh cảm thấy nóng như lửa đốt, có cái gì đó háo hức vô cùng cảm giác lạ thường này giống như đứa trẻ đi học lớp . Nghĩ đến những điều ấu trĩ ấy Băng Thanh bỗng nhiên bật cười thành tiếng, ngàn lần tự khinh bỉ chính mình! Cô đã tuổi rồi, thời non trẻ của ấu thơ ấy có lẽ chỉ nằm trong dĩ vãng thôi!