Một lát sau, chiếc xe phanh gấp,Băng Thanh mắt nhắm mắt mở loạng choạng bước xuống, còn chưa kịp đặt chân, cánh tay đã bị người kia đột ngột kéo lại.
Băng Thanh nhất thời ngẩn người,chưa định thần lại, chợt giọng nói du dương thanh lãnh vang lên: “Cô bé, em ngủ ngon”
Trong khoảnh khắc nào đó Băng Thanh buộc phải xoay người lại đối diện với gương mặt phong thần tuấn mỹ của hắn,một nụ hôn dịu dàng đáp xuống trán cô mang bao theo bao nhiêu tâm tư khó giấu,đôi mắt đen như mực trong bóng đêm như toả ra hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh, mê hoặc.
Băng Thanh bất giác kinh hãi, đến khi hoàn hồn hắn đã buông cô ra từ lúc nào. Gương mặt nhỏ nhắn thoáng đỏ, cô phồng mang trợn má giậm chân bước xuống đi thẳng một mạch chẳng thèm quay đầu lại...
Khoé môi người kia đang cười bất giác lạnh băng,hắn nhìn theo bóng lưng đã khuất sau cánh cửa,chiếc điện thoại trong tay bỗng dưng vỡ nát. Hắn thu ánh mắt, rồ ga lao nhanh như chớp.
Biệt thự Lauren.
“Cậu chủ đã về!”
Hai hàng vệ sĩ cung kính cúi chào, vẻ mặt ai nấy lạnh tanh không cảm xúc.
Hoàng Thiên Ân phất tay tỏ ý không cần đa lễ,thản nhiên đi vào phòng khách. Trên bộ bàn ghế đắt tiền xuất xứ từ Châu Âu, Hoàng Thiên Bảo đang ngồi uống trà, thấy hắn về, lão ném cả tách trà vào người hắn, nước trà nóng bỏng văng tung toé dính vào chiếc áo sơ mi màu trắng. Hắn khẽ nhíu mày,tư thế đứng nguyên tại chỗ vẫn bình thản đón nhận hết thảy.
Hoàng Thiên Ân gầm lên đầy giận dữ, ánh mắt ngập tràn sát ý:“Nghịch tử, sao mày dám làm thế với tao!?”
Lão vừa dứt lời, Hoàng Thiên Ân đã hiểu ngay lão muốn ám chỉ điều gì, hắn khẽ cười lạnh đáy mắt âm u như hàn băng bao phủ,“Hoàng Thiên Bảo, lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nay rồi,ông không cảm càng ngày mình càng ấu trĩ ư? Ông muốn lấy tôi làm mồi nhử? Đâu có dễ như thế?”
Phải, âm mưu của lão là ép hắn đặt mối quan hệ với thiên kim tiểu thư đó, từ đấy tạo cơ hội cho lão kết giao với các đối tác làm ăn khác. Khi đã thành công, lão sẽ quay lại cắm vào những kẻ ngu ngốc kia một nhát dao chí mạng! Hay cho chiêu một mũi tên trúng hai đích. Vừa hạ gục được đối tác, vừa khiến cuộc sống hắn trở nên khốn đốn!
Nghe vậy, lão cũng không ngạc nhiên, thậm chí có chút tán thưởng với sự nhạy bén của hắn, lão cất giọng thâm trầm“Sự việc lần trước mày gây ra vẫn chưa giải quyết xong. Cơ hội này mày không nắm lấy,mày nghĩ mày đủ mạnh để đứng trên thương trường hiện nay sao?”
Sự việc lần trước mà Hoàng Thiên Bảo nhắc đến chính là vụ bắt cóc con gái chủ tịch thời trang - Lâm Nhã Thy. Lần đó cô ta may mắn trốn thoát, cũng là lúc bố cô ta trở mặt với DreamMain. Cơ hội kết giao với đối tác tốt như vậy trong phút chốc lại bị thằng con trời đánh này phá huỷ, đúng là khiến lão tức hộc máu. Dịp này lão muốn củng cố lại quyền lực nên mới uy hiếp Hoàng Thiên Ân xem mắt, thế nhưng một lần nữa lại bị cô gái đó xen vào làm hỏng chuyện tốt. Băng Thanh...Băng Thanh...Cái tên này khiến lão hận đến xương tuỷ, thật ra chỉ cần một lời nói của lão cũng khiến cô ta xoá sổ khỏi đất nước, nhưng mà lão lại ngại thằng nghịch tử này. Nếu lão ra tay khác nào lấy đá chọi vào chân, tính khí của hắn lão còn lạ gì nữa?
Biểu hiện của lão không qua được cặp mắt đen như mực của hắn, cánh môi mỏng hơi nhếch lên lộ ra nét trào phúng không hề che dấu,“Ông nên cẩn thận,rồi sẽ có một ngày ông không hiểu được mình đã biến mất như thế nào đâu!”
Dứt lời hắn đi thẳng vào phòng, để lại Hoàng Thiên Bảo với cơn giận ngập trời hận không thể bóp nát tên nghịch tử này ngay lập tức.
Cửa phòng khép lại, Hoàng Thiên Ân day nhẹ thái dương, bình thản mở chiếc máy tính có hệ thống cấp cao ra xem xét tình hình.
Ngoài những báo cáo thường nhật của đám vệ sĩ còn có một hòm thư gmail được gửi từ Pháp. Hắn thoáng giật mình đánh rơi cả con chuột trong tay...
***
Vài ngày sau đó, Thanh Du chìm trong tình trạng 'vải mành treo chuông'. Nếu trước đây là những gương mặt rạng rỡ, cảm thấy may mắn vì được đầu quân vào một ngôi trường có tiếng trong quốc gia, thì lúc này đây ai ai cũng mang bộ mặt cá chết chờ đợi kết quả thi.
Lớp Quản trị kinh doanh cũng nằm trong tình trạng sống dở chết dở ấy, như bao bạn học khác Băng Thanh cũng có chút đứng ngồi không yên, trời sinh bản tính tự tin nhưng cô cũng không tự kỷ đến mức nghĩ rằng ông trời sẽ mắt nhắm mắt mở cho cô 'an toàn'. Vì thế, lúc lớp trưởng cầm danh sách những thí sinh trúng tuyển lên đọc, không khí hoàn toàn tĩnh lặng, hầu như ai nấy đều đang bận cầu nguyện trong lòng.
Băng Thanh lúc này như một cái máy thi thoảng lầm rầm như tụng kinh khiến người ngồi bên cửa sổ không tự chủ được khẽ nhìn qua, khoé môi nở nụ cười ưu nhã, nhìn vẻ mặt thống khổ của Băng Thanh,hắn phần nào cũng đoán được cô đang lo lắng điều gì!
Trong chớp mắt, Hữu Lâm- cậu bạn lớp trưởng đã đọc gần xong bản danh sách, cô nàng nào đó mặt tái nhợt, nín thở chờ đợi kì tích đến với mình.
“54. Hàn Nhiên...” Đọc đến đây, bỗng, Hữu Lâm ngừng lại,mắt nhìn về cuối lớp học, cậu ta nở nụ cười không rõ là tán thưởng hay ghen tị, “55. Băng Thanh...”
Lời vừa dứt, cả lớp vỗ tay ào ào như sấm nổ. Có niềm vui cũng có nỗi buồn,những người bị loại lủi thủi xách cặp chuẩn bị tinh thần chuyển qua lớp đào tạo. Trên những gương mặt ngây ngô không dấu được những giọt nước mắt,hối tiếc và tuyệt vọng là cảm giác bây giờ họ phải trải qua.
Băng Thanh ngồi bất động, nhất thời quên cả việc mình đã thi đậu nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó cô bỗng nhiên nở nụ cười còn tươi hơn cả ánh nắng đầu hạ. Niềm hạnh phúc này phải kể sao cho xiết đây, giờ phút này cô chỉ muốn bay sang bàn Thiên Ân ôm chầm lấy anh ta để biết rằng đây không phải là mơ. Băng Thanh ngô nghê tự nhéo má mình một cái, cảm giác này rất đau nhất định là thật, là thật...
Niềm vui đang vỡ oà đột nhiên ngưng lại, Băng Thanh nhìn về Hoàng Thiên Ân một lần nữa. Nhớ không nhầm thì lúc nãy cô đã chăm chú lắng nghe không bỏ sót một người. Đợt chọn lọc lần này chỉ được phép giữ lại 55 người. Nhưng tại sao không có tên anh ta mà lại có tên hoàng tử!? Hoàng Thiên Ân theo cô được biết không phải là kẻ ngốc, tại sao hắn ta lại không lọt top?
Ôm một bụng nghi vấn, Băng Thanh liếc nhìn người kia đầy ẩn ý, bắt gặp cái nhìn của cô, Hoàng Thiên Ân chỉ mấp máy môi sau đó mỉm cười, Băng Thanh nhíu mày khó hiểu, cô không hiểu anh ta muốn nói gì. Nhưng, sao cô cảm thấy có điểm gì đó rất lạ, có ai thi trượt mà vẫn cười tươi như thế không!? Nghĩ đến việc từ nay về sau không được học cùng hắn,cô có chút không đành lòng,tự nhiên tâm tư dấy lên những cảm xúc buồn bã khó biểu đạt thành lời.
Băng Thanh thở dài ảo não,thu lại ánh mắt, không tự chủ lại nhìn sang kẻ đang cao hứng bên cạnh. Mỹ nam sâu bọ, hắn quả thực không cần học cũng có thể đỗ,bỗng dưng Băng Thanh thấy cực kì bất mãn, học giỏi đến cỡ nào cũng không bằng một chữ 'tiền' sao!?
Hắn thế này có biết là rất thiện cẩn không hả!? Xã hội nhất định sẽ không phát triển được nếu tồn tại những phần tử này, để bảo vệ chính nghĩa cô có nên thẳng tay diệt trừ mầm mống tai hoạ này không nhỉ!?
“Nhìn gì!?”- Đôi môi mỏng khẽ phun ra hai từ lạnh lẽo, hắn chống cằm quan sát cô như đang quan sát một kẻ chán ghét.
Băng Thanh liếc mắt khinh bỉ,cong môi nở nụ cười trào phúng, “Cậu đẹp trai quá khiến tôi không kìm lòng được nên nhìn thôi mà. Ai bảo cậu đẹp rạng ngời như thế chứ!?”
Mi mắt hắn khẽ giật giật, rõ ràng cô đang châm biếm hắn vậy mà hắn bỗng dưng nở một nụ cười. Nhưng trong mắt Băng Thanh điệu cười này chẳng khác gì nụ cười khát máu của Tu la ở chốn địa ngục tối tăm!
Vì vậy, cô nàng nào đó giác ngộ kịp thời, ho khan một tiếng lảng tránh đôi mắt kia,cố gắng chú tâm vào quyển sách trên bàn.
***
Tập đoàn Nghiêm thị.
Ở một căn phòng rộng rãi đầy đủ thiết bị tiện nghi, người đàn ông nhàn nhã ngồi xem văn kiện, động tác lật giấy khiến cô thư kí bên cạnh không nhịn được khẽ liếc nhìn với ánh mắt say mê.
“Nghiêm tổng, mọi việc đã tiến hành xong, chỉ chờ anh xử lý”
“Rất tốt, cô ra ngoài đi” Nghiêm Kiệt không nhìn cô ta mà trả lời, động tác lật giấy cực kì tao nhã giống như mây trôi nước chảy.
Người kia thầm thở dài rồi lui ra.
Đúng lúc này, cửa phòng chợt vang lên.
“Mời vào!”
Người bước vào là một chàng trai chừng đôi mươi,nước da trắng trẻo, vóc người cao lớn toát lên khí chất cao ngạo không hề che dấu. Hắn ta thong dong bước tới ngồi xuống ghế đối diện, động tác bắt chéo chân toát lên vẻ mê người khó cưỡng,đôi mắt đẹp khẽ nhìn về người đàn ông đang bận rộn xem đống văn kiện trên bàn lại mở miệng, “Anh hai,không chào đón em sao!?”
Nghiêm Kiệt hơi ngưng lại, đôi đồng tử màu hổ phách khẽ ngẩng lên một chút sau đó lại cúi xuống dường như chẳng muốn để tâm vị khách 'không mời mà đến' này!
“ Bỏ học đúng là phong cách của em nhỉ? Tới đây có việc gì!?”
“Tiệc Giáng sinh thường niên này anh về chứ, em có một bất ngờ dành cho anh” cậu ta mỉm cười đầy ẩn ý, đáy mắt có chút vui mừng mà chính hắn cũng không nhận ra.
Mà vị Nghiêm tổng kia chỉ dửng dưng phun ra bốn chữ, “Anh bận công tác”
“Tiếc nhỉ, em nghĩ anh sẽ cảm thấy thú vị với điều này”
Nghiêm Kiệt khẽ nhíu mày, chuyện mà làm cậu em họ bất cần này cảm thấy thú vị nhất định phải là chuyện quan trọng, “Là chuyện gì?”
Người ngồi đối diện bật ra một tiếng cười,vẻ thần thần bí bí, “Anh không biết đâu, chuyện...”
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, Nghiêm Kiệt không lấy phần hứng thú, khẽ lên tiếng: “Mời vào”
“Vậy thôi, anh làm việc đi, em về đây,chuyện này nói sau vẫn chưa muộn” Người thiếu niên nháy mắt rồi đứng dậy dời đi.
Cửa vừa mở ra,tổng giám đốc bộ phận đầu tư bước vào khẽ gật đầu chào người kia một tiếng rồi tiến đến bàn vị chủ tịch trẻ tuổi, trên tay là một đống văn kiện,ông ta kính cẩn thông báo, “Nghiêm tổng, công trình bên Osaka vẫn đang chờ anh qua khảo sát. Đây là số liệu thống kê, phiền anh một chuyến vậy”
“Khi nào có thể bắt đầu?”
“Sang tuần ạ”
“Được rồi, anh lui đi”
Người đàn ông hơi ngập ngừng định nói gì đó nhưng lại thôi. Thấy ông ta còn chần chừ Nghiêm Kiệt mở miệng: “Còn chuyện gì nữa sao!?”
“Nghiêm tổng, chuyến đi này cũng mất khá nhiều thời gian, vì đây là công trình Nghiêm thị ra mặt, anh nên sắp xếp ổn thoả”
“Tôi biết rồi” Nghiêm Kiệt khẽ gật đầu.
Để lại lời dặn dò, giám đốc đầu tư xin phép ra ngoài, lúc này Nghiêm Kiệt khẽ nói theo, “Lát nữa xuống phòng hành chính, lĩnh ít tiền thưởng cuối năm về mua quà giáng sinh cho các cháu”
Vị giám đốc thoáng mỉm cười, trong mắt mọi người Nghiêm tổng rất chu đáo, tài năng không những xuất chúng mà đối nhân xử thế cũng rất được lòng mọi người, ai ai cũng nể phục, ai ai cũng kính trọng.
“Cảm ơn ý tốt của Nghiêm tổng”
Chờ người kia đi khỏi, Nghiêm Kiệt day nhẹ mi tâm, bàn tay vô thức lấy điện thoại ra vuốt nhẹ màn hình, trong đó là hình ảnh đáng yêu của một cô bé có nụ cười đáng yêu hệt thiên thần tái thế...
Một lát sau, chiếc xe phanh gấp,Băng Thanh mắt nhắm mắt mở loạng choạng bước xuống, còn chưa kịp đặt chân, cánh tay đã bị người kia đột ngột kéo lại.
Băng Thanh nhất thời ngẩn người,chưa định thần lại, chợt giọng nói du dương thanh lãnh vang lên: “Cô bé, em ngủ ngon”
Trong khoảnh khắc nào đó Băng Thanh buộc phải xoay người lại đối diện với gương mặt phong thần tuấn mỹ của hắn,một nụ hôn dịu dàng đáp xuống trán cô mang bao theo bao nhiêu tâm tư khó giấu,đôi mắt đen như mực trong bóng đêm như toả ra hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh, mê hoặc.
Băng Thanh bất giác kinh hãi, đến khi hoàn hồn hắn đã buông cô ra từ lúc nào. Gương mặt nhỏ nhắn thoáng đỏ, cô phồng mang trợn má giậm chân bước xuống đi thẳng một mạch chẳng thèm quay đầu lại...
Khoé môi người kia đang cười bất giác lạnh băng,hắn nhìn theo bóng lưng đã khuất sau cánh cửa,chiếc điện thoại trong tay bỗng dưng vỡ nát. Hắn thu ánh mắt, rồ ga lao nhanh như chớp.
Biệt thự Lauren.
“Cậu chủ đã về!”
Hai hàng vệ sĩ cung kính cúi chào, vẻ mặt ai nấy lạnh tanh không cảm xúc.
Hoàng Thiên Ân phất tay tỏ ý không cần đa lễ,thản nhiên đi vào phòng khách. Trên bộ bàn ghế đắt tiền xuất xứ từ Châu Âu, Hoàng Thiên Bảo đang ngồi uống trà, thấy hắn về, lão ném cả tách trà vào người hắn, nước trà nóng bỏng văng tung toé dính vào chiếc áo sơ mi màu trắng. Hắn khẽ nhíu mày,tư thế đứng nguyên tại chỗ vẫn bình thản đón nhận hết thảy.
Hoàng Thiên Ân gầm lên đầy giận dữ, ánh mắt ngập tràn sát ý:“Nghịch tử, sao mày dám làm thế với tao!?”
Lão vừa dứt lời, Hoàng Thiên Ân đã hiểu ngay lão muốn ám chỉ điều gì, hắn khẽ cười lạnh đáy mắt âm u như hàn băng bao phủ,“Hoàng Thiên Bảo, lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nay rồi,ông không cảm càng ngày mình càng ấu trĩ ư? Ông muốn lấy tôi làm mồi nhử? Đâu có dễ như thế?”
Phải, âm mưu của lão là ép hắn đặt mối quan hệ với thiên kim tiểu thư đó, từ đấy tạo cơ hội cho lão kết giao với các đối tác làm ăn khác. Khi đã thành công, lão sẽ quay lại cắm vào những kẻ ngu ngốc kia một nhát dao chí mạng! Hay cho chiêu một mũi tên trúng hai đích. Vừa hạ gục được đối tác, vừa khiến cuộc sống hắn trở nên khốn đốn!
Nghe vậy, lão cũng không ngạc nhiên, thậm chí có chút tán thưởng với sự nhạy bén của hắn, lão cất giọng thâm trầm“Sự việc lần trước mày gây ra vẫn chưa giải quyết xong. Cơ hội này mày không nắm lấy,mày nghĩ mày đủ mạnh để đứng trên thương trường hiện nay sao?”
Sự việc lần trước mà Hoàng Thiên Bảo nhắc đến chính là vụ bắt cóc con gái chủ tịch thời trang - Lâm Nhã Thy. Lần đó cô ta may mắn trốn thoát, cũng là lúc bố cô ta trở mặt với DreamMain. Cơ hội kết giao với đối tác tốt như vậy trong phút chốc lại bị thằng con trời đánh này phá huỷ, đúng là khiến lão tức hộc máu. Dịp này lão muốn củng cố lại quyền lực nên mới uy hiếp Hoàng Thiên Ân xem mắt, thế nhưng một lần nữa lại bị cô gái đó xen vào làm hỏng chuyện tốt. Băng Thanh...Băng Thanh...Cái tên này khiến lão hận đến xương tuỷ, thật ra chỉ cần một lời nói của lão cũng khiến cô ta xoá sổ khỏi đất nước, nhưng mà lão lại ngại thằng nghịch tử này. Nếu lão ra tay khác nào lấy đá chọi vào chân, tính khí của hắn lão còn lạ gì nữa?
Biểu hiện của lão không qua được cặp mắt đen như mực của hắn, cánh môi mỏng hơi nhếch lên lộ ra nét trào phúng không hề che dấu,“Ông nên cẩn thận,rồi sẽ có một ngày ông không hiểu được mình đã biến mất như thế nào đâu!”
Dứt lời hắn đi thẳng vào phòng, để lại Hoàng Thiên Bảo với cơn giận ngập trời hận không thể bóp nát tên nghịch tử này ngay lập tức.
Cửa phòng khép lại, Hoàng Thiên Ân day nhẹ thái dương, bình thản mở chiếc máy tính có hệ thống cấp cao ra xem xét tình hình.
Ngoài những báo cáo thường nhật của đám vệ sĩ còn có một hòm thư gmail được gửi từ Pháp. Hắn thoáng giật mình đánh rơi cả con chuột trong tay...
Vài ngày sau đó, Thanh Du chìm trong tình trạng 'vải mành treo chuông'. Nếu trước đây là những gương mặt rạng rỡ, cảm thấy may mắn vì được đầu quân vào một ngôi trường có tiếng trong quốc gia, thì lúc này đây ai ai cũng mang bộ mặt cá chết chờ đợi kết quả thi.
Lớp Quản trị kinh doanh cũng nằm trong tình trạng sống dở chết dở ấy, như bao bạn học khác Băng Thanh cũng có chút đứng ngồi không yên, trời sinh bản tính tự tin nhưng cô cũng không tự kỷ đến mức nghĩ rằng ông trời sẽ mắt nhắm mắt mở cho cô 'an toàn'. Vì thế, lúc lớp trưởng cầm danh sách những thí sinh trúng tuyển lên đọc, không khí hoàn toàn tĩnh lặng, hầu như ai nấy đều đang bận cầu nguyện trong lòng.
Băng Thanh lúc này như một cái máy thi thoảng lầm rầm như tụng kinh khiến người ngồi bên cửa sổ không tự chủ được khẽ nhìn qua, khoé môi nở nụ cười ưu nhã, nhìn vẻ mặt thống khổ của Băng Thanh,hắn phần nào cũng đoán được cô đang lo lắng điều gì!
Trong chớp mắt, Hữu Lâm- cậu bạn lớp trưởng đã đọc gần xong bản danh sách, cô nàng nào đó mặt tái nhợt, nín thở chờ đợi kì tích đến với mình.
“. Hàn Nhiên...” Đọc đến đây, bỗng, Hữu Lâm ngừng lại,mắt nhìn về cuối lớp học, cậu ta nở nụ cười không rõ là tán thưởng hay ghen tị, “. Băng Thanh...”
Lời vừa dứt, cả lớp vỗ tay ào ào như sấm nổ. Có niềm vui cũng có nỗi buồn,những người bị loại lủi thủi xách cặp chuẩn bị tinh thần chuyển qua lớp đào tạo. Trên những gương mặt ngây ngô không dấu được những giọt nước mắt,hối tiếc và tuyệt vọng là cảm giác bây giờ họ phải trải qua.
Băng Thanh ngồi bất động, nhất thời quên cả việc mình đã thi đậu nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó cô bỗng nhiên nở nụ cười còn tươi hơn cả ánh nắng đầu hạ. Niềm hạnh phúc này phải kể sao cho xiết đây, giờ phút này cô chỉ muốn bay sang bàn Thiên Ân ôm chầm lấy anh ta để biết rằng đây không phải là mơ. Băng Thanh ngô nghê tự nhéo má mình một cái, cảm giác này rất đau nhất định là thật, là thật...
Niềm vui đang vỡ oà đột nhiên ngưng lại, Băng Thanh nhìn về Hoàng Thiên Ân một lần nữa. Nhớ không nhầm thì lúc nãy cô đã chăm chú lắng nghe không bỏ sót một người. Đợt chọn lọc lần này chỉ được phép giữ lại người. Nhưng tại sao không có tên anh ta mà lại có tên hoàng tử!? Hoàng Thiên Ân theo cô được biết không phải là kẻ ngốc, tại sao hắn ta lại không lọt top?
Ôm một bụng nghi vấn, Băng Thanh liếc nhìn người kia đầy ẩn ý, bắt gặp cái nhìn của cô, Hoàng Thiên Ân chỉ mấp máy môi sau đó mỉm cười, Băng Thanh nhíu mày khó hiểu, cô không hiểu anh ta muốn nói gì. Nhưng, sao cô cảm thấy có điểm gì đó rất lạ, có ai thi trượt mà vẫn cười tươi như thế không!? Nghĩ đến việc từ nay về sau không được học cùng hắn,cô có chút không đành lòng,tự nhiên tâm tư dấy lên những cảm xúc buồn bã khó biểu đạt thành lời.
Băng Thanh thở dài ảo não,thu lại ánh mắt, không tự chủ lại nhìn sang kẻ đang cao hứng bên cạnh. Mỹ nam sâu bọ, hắn quả thực không cần học cũng có thể đỗ,bỗng dưng Băng Thanh thấy cực kì bất mãn, học giỏi đến cỡ nào cũng không bằng một chữ 'tiền' sao!?
Hắn thế này có biết là rất thiện cẩn không hả!? Xã hội nhất định sẽ không phát triển được nếu tồn tại những phần tử này, để bảo vệ chính nghĩa cô có nên thẳng tay diệt trừ mầm mống tai hoạ này không nhỉ!?
“Nhìn gì!?”- Đôi môi mỏng khẽ phun ra hai từ lạnh lẽo, hắn chống cằm quan sát cô như đang quan sát một kẻ chán ghét.
Băng Thanh liếc mắt khinh bỉ,cong môi nở nụ cười trào phúng, “Cậu đẹp trai quá khiến tôi không kìm lòng được nên nhìn thôi mà. Ai bảo cậu đẹp rạng ngời như thế chứ!?”
Mi mắt hắn khẽ giật giật, rõ ràng cô đang châm biếm hắn vậy mà hắn bỗng dưng nở một nụ cười. Nhưng trong mắt Băng Thanh điệu cười này chẳng khác gì nụ cười khát máu của Tu la ở chốn địa ngục tối tăm!
Vì vậy, cô nàng nào đó giác ngộ kịp thời, ho khan một tiếng lảng tránh đôi mắt kia,cố gắng chú tâm vào quyển sách trên bàn.
Tập đoàn Nghiêm thị.
Ở một căn phòng rộng rãi đầy đủ thiết bị tiện nghi, người đàn ông nhàn nhã ngồi xem văn kiện, động tác lật giấy khiến cô thư kí bên cạnh không nhịn được khẽ liếc nhìn với ánh mắt say mê.
“Nghiêm tổng, mọi việc đã tiến hành xong, chỉ chờ anh xử lý”
“Rất tốt, cô ra ngoài đi” Nghiêm Kiệt không nhìn cô ta mà trả lời, động tác lật giấy cực kì tao nhã giống như mây trôi nước chảy.
Người kia thầm thở dài rồi lui ra.
Đúng lúc này, cửa phòng chợt vang lên.
“Mời vào!”
Người bước vào là một chàng trai chừng đôi mươi,nước da trắng trẻo, vóc người cao lớn toát lên khí chất cao ngạo không hề che dấu. Hắn ta thong dong bước tới ngồi xuống ghế đối diện, động tác bắt chéo chân toát lên vẻ mê người khó cưỡng,đôi mắt đẹp khẽ nhìn về người đàn ông đang bận rộn xem đống văn kiện trên bàn lại mở miệng, “Anh hai,không chào đón em sao!?”
Nghiêm Kiệt hơi ngưng lại, đôi đồng tử màu hổ phách khẽ ngẩng lên một chút sau đó lại cúi xuống dường như chẳng muốn để tâm vị khách 'không mời mà đến' này!
“ Bỏ học đúng là phong cách của em nhỉ? Tới đây có việc gì!?”
“Tiệc Giáng sinh thường niên này anh về chứ, em có một bất ngờ dành cho anh” cậu ta mỉm cười đầy ẩn ý, đáy mắt có chút vui mừng mà chính hắn cũng không nhận ra.
Mà vị Nghiêm tổng kia chỉ dửng dưng phun ra bốn chữ, “Anh bận công tác”
“Tiếc nhỉ, em nghĩ anh sẽ cảm thấy thú vị với điều này”
Nghiêm Kiệt khẽ nhíu mày, chuyện mà làm cậu em họ bất cần này cảm thấy thú vị nhất định phải là chuyện quan trọng, “Là chuyện gì?”
Người ngồi đối diện bật ra một tiếng cười,vẻ thần thần bí bí, “Anh không biết đâu, chuyện...”
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, Nghiêm Kiệt không lấy phần hứng thú, khẽ lên tiếng: “Mời vào”
“Vậy thôi, anh làm việc đi, em về đây,chuyện này nói sau vẫn chưa muộn” Người thiếu niên nháy mắt rồi đứng dậy dời đi.
Cửa vừa mở ra,tổng giám đốc bộ phận đầu tư bước vào khẽ gật đầu chào người kia một tiếng rồi tiến đến bàn vị chủ tịch trẻ tuổi, trên tay là một đống văn kiện,ông ta kính cẩn thông báo, “Nghiêm tổng, công trình bên Osaka vẫn đang chờ anh qua khảo sát. Đây là số liệu thống kê, phiền anh một chuyến vậy”
“Khi nào có thể bắt đầu?”
“Sang tuần ạ”
“Được rồi, anh lui đi”
Người đàn ông hơi ngập ngừng định nói gì đó nhưng lại thôi. Thấy ông ta còn chần chừ Nghiêm Kiệt mở miệng: “Còn chuyện gì nữa sao!?”
“Nghiêm tổng, chuyến đi này cũng mất khá nhiều thời gian, vì đây là công trình Nghiêm thị ra mặt, anh nên sắp xếp ổn thoả”
“Tôi biết rồi” Nghiêm Kiệt khẽ gật đầu.
Để lại lời dặn dò, giám đốc đầu tư xin phép ra ngoài, lúc này Nghiêm Kiệt khẽ nói theo, “Lát nữa xuống phòng hành chính, lĩnh ít tiền thưởng cuối năm về mua quà giáng sinh cho các cháu”
Vị giám đốc thoáng mỉm cười, trong mắt mọi người Nghiêm tổng rất chu đáo, tài năng không những xuất chúng mà đối nhân xử thế cũng rất được lòng mọi người, ai ai cũng nể phục, ai ai cũng kính trọng.
“Cảm ơn ý tốt của Nghiêm tổng”
Chờ người kia đi khỏi, Nghiêm Kiệt day nhẹ mi tâm, bàn tay vô thức lấy điện thoại ra vuốt nhẹ màn hình, trong đó là hình ảnh đáng yêu của một cô bé có nụ cười đáng yêu hệt thiên thần tái thế...