Một ngày giá lạnh, cô gái nhỏ ngồi lặng lẽ trên xích đu cạnh bãi biển. Từng cơn gió lạnh lẽo ập đến khiến đôi má cô đỏ ửng, mái tóc đen tuyền khẽ bay bay thanh thoát tựa dải lụa mềm mại của chốn thần tiên tiên cảnh...
Băng Thanh ngước mắt nhìn bầu trời xám ngắt như đổ tro, khẽ buông tiếng thở dài. Từ trong túi xách, lấy ra một vật nhỏ nhắn được bao bọc rất tinh thế, hộp quà màu xanh thắt hình nơ xinh xắn phản ánh cái tên thanh nhã của cô,bóc từng lớp băng dính,cô chậm rãi mở ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền làm bằng bạc, mặt dây là hình mặt trăng được điểm xuyết những viên kim cương lấp lánh. Điểm nhấn khiến người ta kinh ngạc chính là mặt trăng màu vàng thoạt nhìn như đang toả thứ ánh sáng kiều diễm làm say đắm lòng người, chưa nhìn đã mê!
Thoáng ngỡ ngàng, Băng Thanh nhìn đến phát ngốc. Vật này là quà của Thiên Ân tặng,nhìn qua cũng đoán được giá trị của nó không hề nhỏ! Hắn thật sự coi trọng cô vậy sao?
Khẽ nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, Băng Thanh nhìn về phong thư còn sót lại.
Chậm rãi lấy ra, từng nét chữ rắn rỏi, khoẻ khoắn hiện hữu trước mắt.
“Cô bé ngốc của tôi!
Khi em nhận được vật này có lẽ tôi không được nhìn thấy em nữa. Lúc này khoảng cách của chúng ta là một vòng Trái Đất hoặc xa hơn thế! Tha lỗi cho tôi khi tôi không ở bên em được, càng không thể giúp em vượt qua mọi khó khăn như lúc trước, xem như ân tình đó tôi đã gửi gắm vào sợi dây chuyền này! Có lẽ em sẽ hỏi rằng, tại sao lại là Mặt Trăng đúng không? Cô bé ngốc, từ khi gặp em điều tôi ấn tượng nhất không phải nụ cười của em mà là phong thái toát ra từ người em. Em giống như một mảnh trăng non đầu hạ, vừa cô độc, vừa lẻ loi,nhưng khó có sức mạnh nào huỷ diệt được! Em là người con gái mạnh mẽ nhất mà tôi từng gặp, dẫu quá khứ của em là những chuỗi ngày dài thống khổ nhưng em hãy tin rằng em không có lỗi. Bóng ma quá khứ ấy em hãy để nó ngủ yên đi, cũng đừng tự dằn vặt,hành hạ bản thân mình như thế nữa. Có lẽ em đã quên, nhưng khoảnh khắc em bị bát phở đổ vào chân hay tự làm tổn thương đến mình khiến lòng tôi thực đau nhói. Lúc ấy tôi đã quyết tâm rằng tôi sẽ bảo vệ em đến suốt cuộc đời... Nhưng mà tôi đã không làm được, một hành động cũng không. Tôi thật sự đã lầm, tất cả là do tôi tự huyễn hoặc bản thân mình có khả năng thay đổi cả thế giới, tôi đã quên mất vốn từ lúc tôi sinh ra tôi không có sự lựa chọn, thứ em nhìn thấy, thứ em tán thưởng thật ra chỉ là lớp nguỵ trang cho tâm hồn cô độc của tôi! Hãy tha thứ cho tôi nếu mục đích ban đầu tôi tiếp cận em chỉ là nảy sinh lòng hiếu kì, nhưng mà tôi không biết vật phản chủ này đã thuộc về em từ lâu, tim tôi chỉ vì em mà đập,mắt tôi chỉ ngắm mình em thôi... Nay tôi đi rồi, em nhớ hãy bảo vệ chính mình không được để ai bắt nạt nghe không, em yếu đuối nhưng không được phép hèn nhát, em bất lực nhưng không được phép buông lơi! Em hãy cứ là em, là cô bé tràn đầy nhiệt huyết nhất mà tôi từng biết. Chúc em bình an một đời...
Người từng yêu em - Thiên Ân”
Gấp phong thư lại,Băng Thanh chết lặng.
Hốc mắt đỏ hoe nhưng tuyến lệ lại không thể trào ra. Cõi lòng cô đau đến tê dại. Thì ra...hắn đã biết mọi chuyện, thì ra bấy lâu hắn bên cạnh cô tất cả là biểu hiện của thật lòng, vậy mà cô còn hồ nghi,chất vấn hắn, cô thật tệ...
Băng Thanh gói lại hộp quà, khó khăn đứng dậy, từng cơn gió mạnh mẽ táp vào mặt tê buốt.
Đôi chân trắng ngần đi dọc theo bãi biển, cô cứ đi, đi như kẻ mộng du tìm giải thoát cho chính mình...
Biển mùa đông xám xịt như tro,lãng đãng trên mặt nước là những màn sương giăng kín, thấp thoáng từng hạt tinh nghịch hoà tan vào không trung.
Băng Thanh nhìn về mặt biển đen ngòm, sóng vỗ vào bờ từng đợt dữ dội, gào thét giận dữ như thể đòi mạng thế gian. Cô chậm rãi ngồi xuống, những hạt cát lạnh lẽo bắt đầu xâm nhập vào da thịt mang đến cảm giác đớn đau, cô gục mặt vào đầu gối thực sự muốn khóc nhưng không thể. Chẳng ai biết rằng, giây phút này cô đang tự sinh tự diệt, tự đớn đau, tự mỉm cười, so với hành vi cầm thú của hai gã dị nhân suýt làm hại đời cô thì nỗi đau này khiến cô như lịm đi, cảm giác này khiến cô kinh hãi, vùng vẫy thoát ly giữa quá khứ và hiện tại không ngờ lại thống khổ thế này...
Không biết trải qua bao lâu, Băng Thanh ngẩng đầu, khuôn mặt dính đầy nước mắt, cô run rẩy chống tay đứng dậy...
Tách trà sữa trên bàn đã nguội lạnh. Không gian tĩnh lặng chỉ nghe mỗi hơi thở của đối phương, bài nhạc “Một chút quên anh thôi” du dương từ đâu vọng tới lúc có lúc không làm tâm trạng thêm nặng nề.
Lúc này, Băng Thanh tâm tình lặng lẽ ngước mắt nhìn người kia.
“Anh....”
“Đừng nói gì cả”- Phía đối diện, Nghiêm Kiệt ngồi bắt chéo chân, tư thế toát lên khí chất mê người lấn át cả không gian yên tĩnh.
Băng Thanh cụp mắt, nín lặng. Cô cũng không rõ hắn muốn gọi cô ra đây làm gì, nhưng hơn nửa giờ rồi hắn vẫn ngồi lặng im chẳng nói chẳng rằng khiến cô thực sự khó chịu.
Sau một hồi lâu, đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ quan sát Băng Thanh một cách chăm chú, cánh tay thon dài đưa cốc cà phê đã nguội lên khuấy đều, hắn chợt mở miệng:
“Có lẽ trong tương lai tôi sẽ hạn chế gặp em”
Băng Thanh thoáng sửng sốt, gặp hay không gặp có liên quan gì đến cô sao hắn phải thông báo? Tên này rốt cục có ý đồ gì?
“Em không muốn hỏi tôi đi đâu sao!?”
Băng Thanh hít sâu một hơi, bỗng dưng cảm thấy rất muốn cười nhưng không thể cười nổi. Lúc cô đang trên đường về, hắn đột nhiên gọi điện bảo cô đến đây,tâm trạng đã không tốt còn phải ngồi lặng yên cả nửa giờ, cô thật muốn bổ não hắn xem bên trong chứa gì khiến cô phẫn uất thế này.
Hồi lâu sau, cô mới lười biếng hỏi lại, “Nếu anh đã muốn nói chẳng lẽ còn đến lượt tôi mở miệng?”
“Cô bé thông minh”- Nghiêm Kiệt khẽ bật cười, ánh mắt tràn đầy tán thưởng,thần sắc câu hồn đoạt phách càng thêm mị hoặc.
“Tôi không muốn hôm nay phải nói lời vĩnh biệt mà là hứa hẹn một lời trùng phùng”
Tâm tư Băng Thanh nổi lên một hồi khó hiểu, hắn có âm mưu gì? Con người trước mặt rất khó nắm bắt,những lời hắn nói ra một kẻ nghèo chất xám đúng là không thể hiểu nổi, một câu đa nghĩa, hắn quả là người nguy hiểm! Mà Băng Thanh đã sớm giác ngộ một điều rất đề phòng người này một cách cao độ!
“Ý anh là...”- Băng Thanh nheo mắt nhìn vào đôi đồng tử màu hổ phách sâu thẳm, cố tìm ra một khe hở nhưng vô vọng. Hắn không nói đùa!
Nghiêm Kiệt vô cùng hứng thú, không né tránh ánh mắt của cô,ngược lại còn dùng sự uy nghiêm vốn có để áp chế đôi mắt lưu ly, “Ý của tôi đã rõ... tới lúc đó, em cũng không thể thoát khỏi tay tôi”
Băng Thanh bất giác run rẩy, ánh mắt sắc lạnh kia giống như tìm cô để...báo thù vậy!
Tâm tư cô nổi lên một hồi khẩn trương, ngón tay siết chặt lấy nhau, cố gắng đè nén cơn kinh hãi lúc này:
“Tiền bối Nghiêm Kiệt thật biết nói đùa. Dù gì chúng ta cũng từng là thanh mai trúc mã với nhau. Ý anh như vậy thật khiến người ta hiểu lầm”- Lời cô đã rõ, chính là đập tan ý định của hắn, hắn thật sự có nhã hứng muốn chơi đùa với cô sao? Chuyện này không thể!
Chỉ thấy lúc này Nghiêm Kiệt nhàn nhã đứng dậy, cánh tay chắc khoẻ chống lên bàn,nhìn cô từ trên xuống,Băng Thanh nhất thời kích động muốn chạy trốn...
Trong chốc lát,hắn vươn cánh tay thon dài nắm lấy lọn tóc đen bóng của cô, cúi xuống thì thầm, hơi thở khẽ vờn quanh vành tai nhỏ nhắn:
“Vậy sao!? Nếu như tôi nói đây không phải đùa. Em hiểu lầm cũng tốt”
“Anh...”- Băng Thanh thoáng nghẹn lời, trò chơi ma quỷ này khiến cô kinh hãi, hơi thở lạnh lẽo kia chẳng khác gì Tu la dưới địa ngục. Rốt cục, cô đã đắc tội gì với hắn!?
Đúng lúc này, di động hắn bỗng nhiên vang lên, Nghiêm Kiệt nhếch môi nhìn cô đầy trào phúng, lấy điện thoại đến cửa sổ cách đó không xa.
Tâm tư đang lửng lơ treo ngược của Băng Thanh bấy giờ mới có dịp định thần lại. Cô thả lỏng cơ thể, hít sâu một hơi. Hắn quả thực nguy hiểm, vừa giống như con báo đen uy quyền, vừa giống như con chim ưng dũng mãnh khiến người ta sợ hãi đến ngạt thở. Băng Thanh không rõ mình đang trải qua chuyện gì nhưng sự sợ hãi này đúng là không có từ ngữ nào diễn tả được.
Lúc còn nhỏ, đối với cô hắn thật sự nhạt nhoà không chút ấn tượng, nếu có cũng chỉ là những lần hắn đến nhà chơi, mà lúc ấy hắn và Băng Nghi quấn lấy nhau không rời, cô từng nghĩ tương lai không sớm thì muộn hai người ấy cũng là cô dâu chú rể xinh đẹp nhất,mà cô lúc ấy chỉ luôn nghĩ đến sự đố kị,ghen ghét trong lòng, chưa từng để ý đến bất chứ điều gì. Đúng như tên Đình Luân nói,cô thật sự rất kiêu ngạo,sự ngạo lãnh của cô nằm trong suy nghĩ, không tiếp xúc với ai, không quan tâm tới người nào. Nghĩ đến đây, Băng Thanh không tự chủ được lại nhìn về dáng người cao lớn của hắn, ở hắn toát lên một loại khí chất vương giả quyền quý khiến người ta bất giác quy phục. Băng Thanh không lầm, chính là cảm giác này, cảm giác hắn như vị tối thượng bễ nghễ nắm trong tay cả thiên hạ mà những người như cô lại không có cách gì phản kháng chỉ biết vô lực mặc hắn thao túng. Bất chợt, hắn cũng xoay người nhìn về phía cô, khoé môi lạnh băng đột nhiên nở nụ cười yêu mị. Băng Thanh thoáng hoảng hốt thu lại tầm nhìn, cúi xuống cầm tách trà sữa lên uống. Từng dòng sữa nguội lạnh dội thẳng vào cổ họng truyền đến cảm giác tê tái tận ruột gan...
Cô đặt chiếc cốc lên bàn, trong phút chốc bàn tay đã bị khí lạnh xâm chiếm. Bàn tay hắn thật sự rất lạnh giống như có hàng ngàn lớp hàn băng bao phủ không cách gì tan rã.
Cô thoáng sửng sốt, hành vi này quả thực rất lớn mật, hắn và cô đâu phải tình nhân gì cho cam,lấy tư cách gì để nắm tay cô?
Băng Thanh chậm rãi thu tay về nhưng lại thôi thúc hắn bị giữ chặt hơn, cô định nói nói gì đó thì đã bị hắn cướp lời:
“Cô bé ngoan, yên phận một chút”
Nói rồi, cánh tay còn lại của hắn duỗi ra lau nhẹ khoé miệng Băng Thanh, liền đó đem lên miệng nếm thử, “Ngọt quá”
Mà Băng Thanh lúc này ngây như phỗng, quên cả việc phản kháng, đôi mắt lưu ly mở to nhìn hành động bạo gan của hắn,lại cảm thấy kinh sợ khi nhìn vào ánh mắt tràn ngập nhu tình như nước kia.
Hít sâu một hơi, cô trấn tĩnh bản thân:
“Phiền anh thả tay tôi ra”
Nở một nụ cười khuynh thành tuyệt thế khiến cô si ngốc, Nghiêm Kiệt rất thoải mái buông tay cô ra, chậm rãi đứng thẳng người nhưng đôi mắt sâu thẳm kia lại khoá chặt lấy cô một giây không rời. Băng Thanh thề, đây là lần đầu tiên đối diện với đàn ông bản thân cô mất bình tĩnh đến vậy,phải nói là căng thẳng hơn cả kì thi ''Chứng chỉ an toàn'' của Thanh Du. Dưới tác động của hắn, cô cũng đành cắn răng nhìn trực diện đối phương không chút né tránh. Nếu cô không làm vậy nhất định sẽ tạo sơ hở cho hắn đạt được, đã là người liều lĩnh cô đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội,một chút cũng không!
Một lúc sau, đôi mắt hổ phách khẽ dời đi, thần sắc cũng hiện lên vẻ vội vàng không hề giấu diếm:
“Cô bé đáng yêu,tôi còn có việc, hẹn gặp em sau”
Ngay sau đó, thân hình cao lớn của hắn chậm rãi rời đi, dần dần khuất sau cánh cửa thuỷ tinh trong suốt...
Lúc này Băng Thanh mới dám thở mạnh, nhanh chóng chụp ngay cốc nước lọc lên uống một hơi cạn sạch. Cô bé dễ thương à? Lời nói của hắn làm cô kinh tởm đến phát nôn. Đầu óc cô thoáng trống rỗng, hơi thở loạn nhịp dần dần khôi phục. Nhưng lời nói ma mị của hắn thì lại dai dẳng bên tai không ngừng, giống như tiếng chuông phát ra từ địa ngục lạnh lẽo... Ngày chủ nhật u ám của cô cứ thế kết thúc trong nỗi sợ hãi muôn phần...
Một ngày giá lạnh, cô gái nhỏ ngồi lặng lẽ trên xích đu cạnh bãi biển. Từng cơn gió lạnh lẽo ập đến khiến đôi má cô đỏ ửng, mái tóc đen tuyền khẽ bay bay thanh thoát tựa dải lụa mềm mại của chốn thần tiên tiên cảnh...
Băng Thanh ngước mắt nhìn bầu trời xám ngắt như đổ tro, khẽ buông tiếng thở dài. Từ trong túi xách, lấy ra một vật nhỏ nhắn được bao bọc rất tinh thế, hộp quà màu xanh thắt hình nơ xinh xắn phản ánh cái tên thanh nhã của cô,bóc từng lớp băng dính,cô chậm rãi mở ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền làm bằng bạc, mặt dây là hình mặt trăng được điểm xuyết những viên kim cương lấp lánh. Điểm nhấn khiến người ta kinh ngạc chính là mặt trăng màu vàng thoạt nhìn như đang toả thứ ánh sáng kiều diễm làm say đắm lòng người, chưa nhìn đã mê!
Thoáng ngỡ ngàng, Băng Thanh nhìn đến phát ngốc. Vật này là quà của Thiên Ân tặng,nhìn qua cũng đoán được giá trị của nó không hề nhỏ! Hắn thật sự coi trọng cô vậy sao?
Khẽ nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, Băng Thanh nhìn về phong thư còn sót lại.
Chậm rãi lấy ra, từng nét chữ rắn rỏi, khoẻ khoắn hiện hữu trước mắt.
“Cô bé ngốc của tôi!
Khi em nhận được vật này có lẽ tôi không được nhìn thấy em nữa. Lúc này khoảng cách của chúng ta là một vòng Trái Đất hoặc xa hơn thế! Tha lỗi cho tôi khi tôi không ở bên em được, càng không thể giúp em vượt qua mọi khó khăn như lúc trước, xem như ân tình đó tôi đã gửi gắm vào sợi dây chuyền này! Có lẽ em sẽ hỏi rằng, tại sao lại là Mặt Trăng đúng không? Cô bé ngốc, từ khi gặp em điều tôi ấn tượng nhất không phải nụ cười của em mà là phong thái toát ra từ người em. Em giống như một mảnh trăng non đầu hạ, vừa cô độc, vừa lẻ loi,nhưng khó có sức mạnh nào huỷ diệt được! Em là người con gái mạnh mẽ nhất mà tôi từng gặp, dẫu quá khứ của em là những chuỗi ngày dài thống khổ nhưng em hãy tin rằng em không có lỗi. Bóng ma quá khứ ấy em hãy để nó ngủ yên đi, cũng đừng tự dằn vặt,hành hạ bản thân mình như thế nữa. Có lẽ em đã quên, nhưng khoảnh khắc em bị bát phở đổ vào chân hay tự làm tổn thương đến mình khiến lòng tôi thực đau nhói. Lúc ấy tôi đã quyết tâm rằng tôi sẽ bảo vệ em đến suốt cuộc đời... Nhưng mà tôi đã không làm được, một hành động cũng không. Tôi thật sự đã lầm, tất cả là do tôi tự huyễn hoặc bản thân mình có khả năng thay đổi cả thế giới, tôi đã quên mất vốn từ lúc tôi sinh ra tôi không có sự lựa chọn, thứ em nhìn thấy, thứ em tán thưởng thật ra chỉ là lớp nguỵ trang cho tâm hồn cô độc của tôi! Hãy tha thứ cho tôi nếu mục đích ban đầu tôi tiếp cận em chỉ là nảy sinh lòng hiếu kì, nhưng mà tôi không biết vật phản chủ này đã thuộc về em từ lâu, tim tôi chỉ vì em mà đập,mắt tôi chỉ ngắm mình em thôi... Nay tôi đi rồi, em nhớ hãy bảo vệ chính mình không được để ai bắt nạt nghe không, em yếu đuối nhưng không được phép hèn nhát, em bất lực nhưng không được phép buông lơi! Em hãy cứ là em, là cô bé tràn đầy nhiệt huyết nhất mà tôi từng biết. Chúc em bình an một đời...
Người từng yêu em - Thiên Ân”
Gấp phong thư lại,Băng Thanh chết lặng.
Hốc mắt đỏ hoe nhưng tuyến lệ lại không thể trào ra. Cõi lòng cô đau đến tê dại. Thì ra...hắn đã biết mọi chuyện, thì ra bấy lâu hắn bên cạnh cô tất cả là biểu hiện của thật lòng, vậy mà cô còn hồ nghi,chất vấn hắn, cô thật tệ...
Băng Thanh gói lại hộp quà, khó khăn đứng dậy, từng cơn gió mạnh mẽ táp vào mặt tê buốt.
Đôi chân trắng ngần đi dọc theo bãi biển, cô cứ đi, đi như kẻ mộng du tìm giải thoát cho chính mình...
Biển mùa đông xám xịt như tro,lãng đãng trên mặt nước là những màn sương giăng kín, thấp thoáng từng hạt tinh nghịch hoà tan vào không trung.
Băng Thanh nhìn về mặt biển đen ngòm, sóng vỗ vào bờ từng đợt dữ dội, gào thét giận dữ như thể đòi mạng thế gian. Cô chậm rãi ngồi xuống, những hạt cát lạnh lẽo bắt đầu xâm nhập vào da thịt mang đến cảm giác đớn đau, cô gục mặt vào đầu gối thực sự muốn khóc nhưng không thể. Chẳng ai biết rằng, giây phút này cô đang tự sinh tự diệt, tự đớn đau, tự mỉm cười, so với hành vi cầm thú của hai gã dị nhân suýt làm hại đời cô thì nỗi đau này khiến cô như lịm đi, cảm giác này khiến cô kinh hãi, vùng vẫy thoát ly giữa quá khứ và hiện tại không ngờ lại thống khổ thế này...
Không biết trải qua bao lâu, Băng Thanh ngẩng đầu, khuôn mặt dính đầy nước mắt, cô run rẩy chống tay đứng dậy...
Tách trà sữa trên bàn đã nguội lạnh. Không gian tĩnh lặng chỉ nghe mỗi hơi thở của đối phương, bài nhạc “Một chút quên anh thôi” du dương từ đâu vọng tới lúc có lúc không làm tâm trạng thêm nặng nề.
Lúc này, Băng Thanh tâm tình lặng lẽ ngước mắt nhìn người kia.
“Anh....”
“Đừng nói gì cả”- Phía đối diện, Nghiêm Kiệt ngồi bắt chéo chân, tư thế toát lên khí chất mê người lấn át cả không gian yên tĩnh.
Băng Thanh cụp mắt, nín lặng. Cô cũng không rõ hắn muốn gọi cô ra đây làm gì, nhưng hơn nửa giờ rồi hắn vẫn ngồi lặng im chẳng nói chẳng rằng khiến cô thực sự khó chịu.
Sau một hồi lâu, đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ quan sát Băng Thanh một cách chăm chú, cánh tay thon dài đưa cốc cà phê đã nguội lên khuấy đều, hắn chợt mở miệng:
“Có lẽ trong tương lai tôi sẽ hạn chế gặp em”
Băng Thanh thoáng sửng sốt, gặp hay không gặp có liên quan gì đến cô sao hắn phải thông báo? Tên này rốt cục có ý đồ gì?
“Em không muốn hỏi tôi đi đâu sao!?”
Băng Thanh hít sâu một hơi, bỗng dưng cảm thấy rất muốn cười nhưng không thể cười nổi. Lúc cô đang trên đường về, hắn đột nhiên gọi điện bảo cô đến đây,tâm trạng đã không tốt còn phải ngồi lặng yên cả nửa giờ, cô thật muốn bổ não hắn xem bên trong chứa gì khiến cô phẫn uất thế này.
Hồi lâu sau, cô mới lười biếng hỏi lại, “Nếu anh đã muốn nói chẳng lẽ còn đến lượt tôi mở miệng?”
“Cô bé thông minh”- Nghiêm Kiệt khẽ bật cười, ánh mắt tràn đầy tán thưởng,thần sắc câu hồn đoạt phách càng thêm mị hoặc.
“Tôi không muốn hôm nay phải nói lời vĩnh biệt mà là hứa hẹn một lời trùng phùng”
Tâm tư Băng Thanh nổi lên một hồi khó hiểu, hắn có âm mưu gì? Con người trước mặt rất khó nắm bắt,những lời hắn nói ra một kẻ nghèo chất xám đúng là không thể hiểu nổi, một câu đa nghĩa, hắn quả là người nguy hiểm! Mà Băng Thanh đã sớm giác ngộ một điều rất đề phòng người này một cách cao độ!
“Ý anh là...”- Băng Thanh nheo mắt nhìn vào đôi đồng tử màu hổ phách sâu thẳm, cố tìm ra một khe hở nhưng vô vọng. Hắn không nói đùa!
Nghiêm Kiệt vô cùng hứng thú, không né tránh ánh mắt của cô,ngược lại còn dùng sự uy nghiêm vốn có để áp chế đôi mắt lưu ly, “Ý của tôi đã rõ... tới lúc đó, em cũng không thể thoát khỏi tay tôi”
Băng Thanh bất giác run rẩy, ánh mắt sắc lạnh kia giống như tìm cô để...báo thù vậy!
Tâm tư cô nổi lên một hồi khẩn trương, ngón tay siết chặt lấy nhau, cố gắng đè nén cơn kinh hãi lúc này:
“Tiền bối Nghiêm Kiệt thật biết nói đùa. Dù gì chúng ta cũng từng là thanh mai trúc mã với nhau. Ý anh như vậy thật khiến người ta hiểu lầm”- Lời cô đã rõ, chính là đập tan ý định của hắn, hắn thật sự có nhã hứng muốn chơi đùa với cô sao? Chuyện này không thể!
Chỉ thấy lúc này Nghiêm Kiệt nhàn nhã đứng dậy, cánh tay chắc khoẻ chống lên bàn,nhìn cô từ trên xuống,Băng Thanh nhất thời kích động muốn chạy trốn...
Trong chốc lát,hắn vươn cánh tay thon dài nắm lấy lọn tóc đen bóng của cô, cúi xuống thì thầm, hơi thở khẽ vờn quanh vành tai nhỏ nhắn:
“Vậy sao!? Nếu như tôi nói đây không phải đùa. Em hiểu lầm cũng tốt”
“Anh...”- Băng Thanh thoáng nghẹn lời, trò chơi ma quỷ này khiến cô kinh hãi, hơi thở lạnh lẽo kia chẳng khác gì Tu la dưới địa ngục. Rốt cục, cô đã đắc tội gì với hắn!?
Đúng lúc này, di động hắn bỗng nhiên vang lên, Nghiêm Kiệt nhếch môi nhìn cô đầy trào phúng, lấy điện thoại đến cửa sổ cách đó không xa.
Tâm tư đang lửng lơ treo ngược của Băng Thanh bấy giờ mới có dịp định thần lại. Cô thả lỏng cơ thể, hít sâu một hơi. Hắn quả thực nguy hiểm, vừa giống như con báo đen uy quyền, vừa giống như con chim ưng dũng mãnh khiến người ta sợ hãi đến ngạt thở. Băng Thanh không rõ mình đang trải qua chuyện gì nhưng sự sợ hãi này đúng là không có từ ngữ nào diễn tả được.
Lúc còn nhỏ, đối với cô hắn thật sự nhạt nhoà không chút ấn tượng, nếu có cũng chỉ là những lần hắn đến nhà chơi, mà lúc ấy hắn và Băng Nghi quấn lấy nhau không rời, cô từng nghĩ tương lai không sớm thì muộn hai người ấy cũng là cô dâu chú rể xinh đẹp nhất,mà cô lúc ấy chỉ luôn nghĩ đến sự đố kị,ghen ghét trong lòng, chưa từng để ý đến bất chứ điều gì. Đúng như tên Đình Luân nói,cô thật sự rất kiêu ngạo,sự ngạo lãnh của cô nằm trong suy nghĩ, không tiếp xúc với ai, không quan tâm tới người nào. Nghĩ đến đây, Băng Thanh không tự chủ được lại nhìn về dáng người cao lớn của hắn, ở hắn toát lên một loại khí chất vương giả quyền quý khiến người ta bất giác quy phục. Băng Thanh không lầm, chính là cảm giác này, cảm giác hắn như vị tối thượng bễ nghễ nắm trong tay cả thiên hạ mà những người như cô lại không có cách gì phản kháng chỉ biết vô lực mặc hắn thao túng. Bất chợt, hắn cũng xoay người nhìn về phía cô, khoé môi lạnh băng đột nhiên nở nụ cười yêu mị. Băng Thanh thoáng hoảng hốt thu lại tầm nhìn, cúi xuống cầm tách trà sữa lên uống. Từng dòng sữa nguội lạnh dội thẳng vào cổ họng truyền đến cảm giác tê tái tận ruột gan...
Cô đặt chiếc cốc lên bàn, trong phút chốc bàn tay đã bị khí lạnh xâm chiếm. Bàn tay hắn thật sự rất lạnh giống như có hàng ngàn lớp hàn băng bao phủ không cách gì tan rã.
Cô thoáng sửng sốt, hành vi này quả thực rất lớn mật, hắn và cô đâu phải tình nhân gì cho cam,lấy tư cách gì để nắm tay cô?
Băng Thanh chậm rãi thu tay về nhưng lại thôi thúc hắn bị giữ chặt hơn, cô định nói nói gì đó thì đã bị hắn cướp lời:
“Cô bé ngoan, yên phận một chút”
Nói rồi, cánh tay còn lại của hắn duỗi ra lau nhẹ khoé miệng Băng Thanh, liền đó đem lên miệng nếm thử, “Ngọt quá”
Mà Băng Thanh lúc này ngây như phỗng, quên cả việc phản kháng, đôi mắt lưu ly mở to nhìn hành động bạo gan của hắn,lại cảm thấy kinh sợ khi nhìn vào ánh mắt tràn ngập nhu tình như nước kia.
Hít sâu một hơi, cô trấn tĩnh bản thân:
“Phiền anh thả tay tôi ra”
Nở một nụ cười khuynh thành tuyệt thế khiến cô si ngốc, Nghiêm Kiệt rất thoải mái buông tay cô ra, chậm rãi đứng thẳng người nhưng đôi mắt sâu thẳm kia lại khoá chặt lấy cô một giây không rời. Băng Thanh thề, đây là lần đầu tiên đối diện với đàn ông bản thân cô mất bình tĩnh đến vậy,phải nói là căng thẳng hơn cả kì thi ''Chứng chỉ an toàn'' của Thanh Du. Dưới tác động của hắn, cô cũng đành cắn răng nhìn trực diện đối phương không chút né tránh. Nếu cô không làm vậy nhất định sẽ tạo sơ hở cho hắn đạt được, đã là người liều lĩnh cô đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội,một chút cũng không!
Một lúc sau, đôi mắt hổ phách khẽ dời đi, thần sắc cũng hiện lên vẻ vội vàng không hề giấu diếm:
“Cô bé đáng yêu,tôi còn có việc, hẹn gặp em sau”
Ngay sau đó, thân hình cao lớn của hắn chậm rãi rời đi, dần dần khuất sau cánh cửa thuỷ tinh trong suốt...
Lúc này Băng Thanh mới dám thở mạnh, nhanh chóng chụp ngay cốc nước lọc lên uống một hơi cạn sạch. Cô bé dễ thương à? Lời nói của hắn làm cô kinh tởm đến phát nôn. Đầu óc cô thoáng trống rỗng, hơi thở loạn nhịp dần dần khôi phục. Nhưng lời nói ma mị của hắn thì lại dai dẳng bên tai không ngừng, giống như tiếng chuông phát ra từ địa ngục lạnh lẽo... Ngày chủ nhật u ám của cô cứ thế kết thúc trong nỗi sợ hãi muôn phần...