19 tuổi, tình yêu chưa phải là tất cả. Nhưng dám yêu,dám hận mới là bản lãnh nên có của một người trưởng thành. Tình yêu đôi lúc rất ngọt ngào nhưng cũng là một liều độc dược trí mạng khiến trái tim đau đến khắc khoải... Có chăng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả hay càng nhấn chìm con người ta lún sâu vào u tối?
***
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc Giáng sinh đã ghé qua ngập tràn từng góc phố...
Cơn gió mùa đông khẽ tạt qua làm cảnh vật dường như cũng run rẩy theo. Ở Du Sinh, đây chính là thời điểm lạnh nhất trong năm,thời tiết càng khắc nghiệt hơn khi trời bất chợt đổ cơn mưa phùn. Cái lạnh tê tái thấm sâu vào từng thớ thịt khiến người ta bất giác rợn người...
Tại khu phố nhỏ, nơi có những ngôi nhà mang vết tích của thời gian, rải rác là những bước tường bám đầy rong rêu như một chứng nhân lịch sử về sự hình thành lâu đời ở nơi đây...
Băng Thanh từ nhà lững thững bước ra, nhấc từng bước chân trong cơn gió lạnh, cô ngước mắt nhìn lên bầu trời xám xịt, cái làm lạnh cô như tê dại đi. Mùa đông năm nay kéo dài hơn dự kiến...
Đôi mắt lưu ly không tự chủ được lặng lẽ nhìn khắp khu phố, theo thời gian cảnh vật trở nên cũ kỹ, nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng vẫn luôn đeo bám cô mỗi ngày không cách gì xóa bỏ được...
Bước ra con đường quốc lộ, xa xa vọng lại là bản nhạc Giáng sinh ''Merry Christmas'' tràn đầy vui tươi. Giây phút này giáng sinh thực sự đã về! Con đường rộng lớn ngập tràn sắc đỏ, rải rác là những cây thông được trang trí lộng lẫy trong khắp các cửa hàng...
Không khó để nhận ra không khí vô cùng náo nhiệt...
Băng Thanh chậm rãi tiến về bến xe, vẫn phương thức cũ, đợi chuyến xe sớm nhất để đến trường.
Vì là Giáng sinh nên toàn thể sinh viên Thanh Du càng thêm hào hứng. Tiếng cười đùa lanh lảnh khắp sân trường, đan xen là tiếng đàn, tiếng nhạc của một lớp Nghệ thuật gần đó vọng lại... Không khí rạo rực giống như nhiệt huyết của tuổi trẻ luôn luôn sục sôi mãnh liệt trong trái tim mỗi người...
“Băng Thanh, chúc mừng giáng sinh”- Một bạn nữ từ trong lớp bước ra mỉm cười chào cô.
“Chúc mừng giáng sinh”- Băng Thanh đáp, không quên nháy mắt đầy vui vẻ.
Giờ tự học của sinh viên rôm rả tiếng chuyện trò. Băng Thanh chăm chú làm nốt bài luận văn được khai thác từ chuyến đi thực tế vừa qua. Với sự quan sát nhạy bén, linh hoạt của mình luận văn lần này đúng là không thể làm khó được cô. Vừa làm được một lát, cô cảm thấy có cái gì đó không ổn, khẽ ngước mắt nhìn qua, kinh hãi nhận ra một điều, mỹ nam kia đang nhìn cô chăm chú...
“Cậu nhìn tôi làm gì?”- Băng Thanh chau mày khó hiểu. Ánh mắt ấy biểu thị chắc chắn không phải điều tốt đẹp gì.
“À, nếu cậu nhìn tôi để nhắc nhở việc cậu nói lần trước thì không cần đâu. Tôi là người trọng chữ tín sẽ không làm cậu thất vọng"
Đình Luân nghe vậy không giấu nổi nét cười trong đáy mắt, nhàn nhạt phun ra ba chữ, “Tôi biết mà”
“Biết rồi thì nhìn hướng khác để tôi làm bài, cậu nhìn. Tôi khó chịu”- Cặp mắt lưu ly hiện lên tia sát ý, vẻ mặt cực kì khó chịu.
Đình Luân ừ hử một tiếng, sau đó không thèm đoái hoài gì nữa liền quay mặt đi. Nhưng mà... khóe môi kiêu bạc khẽ nhếch lên như đang suy tính điều gì đó...
Kết thúc giờ học, sinh viên tụm ba tụm bảy kéo nhau ra về.
Băng Thanh xốc ba lô, lê chân về phía cổng trường, đang mải mê ngắm cảnh, tầm mắt lại hướng về chiếc xe thương vụ đang đỗ cách đó không xa. Điều làm Băng Thanh chú ý đó là mỹ nam đang vẫy tay với cô, ngay cả khóe môi cũng đang nở nụ cười cực kì ấm áp.
Ấm áp? Băng Thanh dụi mắt hồ nghi, con người nham hiểm như hắn cũng có điệu cười thế này ư? Nói mặt trời mọc đằng Tây cô còn miễn cưỡng chấp nhận được, còn hắn tất nhiên không có khả năng khiến người khác cảm thấy ấm áp, rốt cục hắn đang có âm mưu quái qủy gì đây?
“Còn đứng đó làm gì, đến đây nhanh!”- Đình Luân không mặn không nhạt lên tiếng, kéo Băng Thanh từ tâm trạng đang hoài nghi chuyển thành phẫn nộ. Hắn là thượng đế à? Sao lúc nào cũng thích điều khiển mọi thứ như vậy?
“Cô không nghe tôi nói gì sao?”- Đình Luân hết sức nhẫn nại nói thêm lần nữa, bàn tay đã siết chặt đến mức gân xanh nổi lên, nhưng mà... vì nghiệp lớn hắn bắt buộc phải nhịn!
Băng Thanh không nhanh không chậm tiến đến đứng trước mặt hắn, đôi mắt lưu ly mở to ngước lên nhìn hắn đầy nghi vấn, khóe môi anh đào khẽ mím lại trông qua có vẻ rất... ấm ức TT^TT.
“Cái này... cho cô”- Đình Luân từ trong xe lấy ra một túi đồ ném về phía Băng Thanh,liền đó nói tiếp, “Tối nhớ mặc vào”
Tối là thời điểm dự tiệc Giáng sinh ở nhà hắn, khách mời không phải dạng xoàng xĩnh, Băng Thanh không hiểu vì sao hắn lại muốn cô tham dự, “Cái này... tôi nhất định phải đến sao?”
“Cô dám không đến? Tôi biết cô cũng chẳng phải hạng thượng lưu gì nhưng mà...”- Hắn thoáng cười giễu cợt, “Xem như cô cũng tạm chấp nhận được”
Băng Thanh thề, chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục như lúc này. Hồi còn trung học, có bao anh chàng si mê bám riết không ngừng, cô còn lạnh lùng xem như không khí, thậm chí mỗi ngày đi học trong hộc bàn quà chất từng đống, cô cũng xem như đó là điều bình thường đem tặng lại cho các bạn trong lớp khiến họ một phen đố kị, có người bảo cô ngốc không biết trân trọng tình cảm là gì cả. Lúc đó cô chỉ cười gượng cho qua, căn bản cô không thích dấn thân vào những tình cảm ấu trĩ đó...
Nhưng mà... thời khắc này rõ ràng giá trị của cô đã bị hắn dùng mắt cá chân để nhìn nhận. Con người quan trọng nhất sĩ diện, sao hắn dám đùa cợt nói ra những lời có mức sát thương đó. Tạm chấp nhận à? Hôm nay không cho tên này ăn đòn đúng là không biết hoa vì sao lại đỏ mà...
Sau một hồi phân tích kỹ lưỡng hơn thiệt , rốt cục Băng Thanh cũng đành gắt gao cắn chặt môi, cố đè nén nỗi căm ghét hắn lúc này, lạnh lùng nói: “Được rồi, tôi sẽ đến”
Dứt lời, cô giật luôn cái túi đi thẳng không thèm ngoái lại dù chỉ một lần...
Khóe môi người nào đó nở một nụ cười tuyệt mỹ. Lúc cô ấy giận dữ thật sự rất.... đáng yêu... Mà chính hắn lại không kìm lòng được nhất thời trầm luân vào đó, hắn cũng không rõ cảm giác này gọi là gì, nhưng sự vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng này đúng là không thể không thừa nhận...
***
Khi màn đêm buông xuống cũng là khoảnh khắc vạn vật chìm vào giấc ngủ. Nhưng giây phút này mọi thứ cứ như vừa mới bắt đầu, bắt đầu ột đêm Chúa trời tạ thế...
6h30 phút. Băng Thanh soi mình trong chiếc gương nhỏ, chiếc váy hồng xinh xắn tôn lên dáng người nhỏ nhắn tựa như nàng công chúa bước ra từ bức tranh cổ tích, khiến người ta phải thốt lên ngỡ ngàng, Băng Thanh híp mí hài lòng, chậm rãi chải lại mái tóc dài, dùng sợi dây ruy băng màu xanh nhạt buộc lệch. Cuối cùng điểm thêm chút son màu cherry cho đôi môi thêm căng mọng. Xong xuôi mọi thứ cô lấy từ trong tủ ra đôi giày búp bê màu trắng vô cùng tinh tế ướm vào chân. Sau khi cảm thấy mọi thứ được xem là tạm ổn, Băng Thanh lấy túi xách sau đó bước ra khỏi phòng...
“Mẹ à, con đi dự tiệc giáng sinh cùng bạn đã nhé”- Băng Thanh nói vọng vào trong bếp.
Mẹ đang loay hoay làm đồ ăn khẽ gật đầu: “Ừ, nhớ về sớm nhé”
“Vâng ạ, con đi ngay đây”
Nói rồi, cô đóng cánh cổng bằng sắt lại.
Băng Thanh lấy di động ra nhìn. 15 phút nữa tiệc bắt đầu. Từ đây đến nhà hắn chắc đủ... Đang còn chuẩn bị tư thế đón taxi thì một giọng nói vang lên,hại cô thiếu chút nữa đánh rơi cả chiếc di động...
“Băng Thanh tiểu thư đợi đã!”- Từ trong chiếc xe hạng sang một người mặc vest đen, lịch thiệp bước ra đồng thời đưa tay,nghiêng người 45 độ hướng đến cửa xe, "Xin mời!"
Băng Thanh bất giác kinh hãi, chân vô thức lùi ra sau hai bước. Hồi lâu sau lấy hết can đảm mới dè dặt lên tiếng, “Ông là ai?”
“Cậu chủ Đình Luân có lệnh, chúng tôi đến đón cô”- Người đàn ông điềm tĩnh trả lời, xem như phản ứng của cô đã nằm trong dự liệu cho nên không mấy bận tâm...
“Đình Luân sao? Hắn ta cho người tới đón tôi?”- Băng Thanh chớp đôi mi cong vút. Loại chuyện này là thế nào?
Ông ta khẽ gật đầu, tiếp tục động tác cũ, “Băng Thanh tiểu thư, xin mời, cậu chủ đang đợi”
Băng Thanh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn ông ta không giống người xấu lắm, đang còn đắn đo bỗng dưng điện thoại vang lên, cô vuốt ngực,nhìn dòng chữ trên màn hình, khẽ nhấn nút trả lời.
Còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây giọng nói nhàn nhạt quen thuộc đã cất lên, “Cô nhát gan vậy sao!? Người của tôi đấy, giờ đã đủ tín nhiệm chưa?”
Băng Thanh cứng đờ vài giây, sau đó hít sâu một hơi, nghiến răng trả lời, “Tôi biết rồi”
Nói xong câu đó, cô mạnh bạo dập luôn máy. Mỹ nam chết tiệt, lúc nào cũng lấy đả kích người khác làm nguồn cảm hứng. Cô hận...
Băng Thanh giậm chân, cố đè nén để khỏi phát tiết ngay lúc này. Vẻ mặt hằm hằm đầy sát khí của cô khiến gã tài xế không khỏi lau mồ hôi lạnh. Lúc người đẹp giận dữ còn đáng sợ hơn phù thủy...
Chỉ trong chốc lát, chiếc xe đưa Băng Thanh tới buổi tiệc...
Vội điều chỉnh lại tâm trạng, lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình, Băng Thanh vuốt nhẹ gấu váy rồi bước xuống xe...
Vừa đặt chân vào cổng đã thấy một màn xa hoa, tráng lệ đập vào mắt khiến Băng Thanh run nhẹ. Tâm tư khẽ nổi lên từng hồi khẩn trương, cô cũng không hiểu mình đang lo sợ điều gì. Từ trước đến nay Băng Thanh cô không phải là người dễ nhụt chí đương nhiên loại chuyện này không thể gây khó dễ cho cô được...
Hít sâu một hơi, Băng Thanh từ từ tiến vào hội trường. Không gian tràn ngập một màn ánh sáng, màu sắc lung linh, lộng lẫy như chốn thiên cung, hòa quyện cùng hương thơm rượu vang thanh khiết là hương hoa phảng phất dịu nhẹ.
Điểm tô cho không khí bữa tiệc là những bộ y phục sang trọng, lộng lẫy của những quý ông, quý bà, nam thanh, nữ tú. Ai ai cũng toát lên trong mình một loại khí chất tao nhã không hề cho dấu...
Đứng trong không gian này thật khiến người ta u mê, lạc lối...
Khi Băng Thanh bước vào, mọi người đã tụ tập đông đủ, trăm con mắt đều hướng về cô là một lẽ thường tình. Dưới ánh nhìn không thể sinh động hơn của mọi người Băng Thanh vẫn bình tĩnh bước đi, bên cạnh là người đàn ông mặc vest đen dẫn đường vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết...
Sự xuất hiện của Băng Thanh giống như mỹ nhân giáng trần khiến đám đàn ông nhìn theo không chớp mắt. Có người không nén nổi bất giác thốt lên:
“Cô ấy là ai? Thật xinh đẹp. Giống như một nàng công chúa vậy”
Mọi con mắt đều dán chặt bên dáng người mảnh mai ấy, bộ váy hồng dưới ánh đèn tỏa ra từng tia sáng diệu kì làm tăng thêm vẻ đẹp khuynh thành tuyệt thế của cô, vừa giống như tiên nữ hạ phàm, vừa giống như nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ thế giới cổ tích tràn ngập một màu hồng say đắm, cả con người toát lên khí chất thanh nhã không lẫn lộn với bất kì ai...
Khi bước chân mỹ nhân đã dần xa, chưa một ai đủ can đảm để thoát khỏi u mê, càng nhìn càng đắm say, càng nhìn càng bất giác trầm luân, tựa như một bảo vật của trời xanh ban tặng.
Mà lúc này Băng Thanh vẫn bình thản lướt qua mọi cặp mắt tiến vào khu biệt thự. Từ xa đã thấy Đình Luân một tay đút vào quần, người dựa vào cửa như thể đang nhẫn nại đợi chờ điều gì đó. Trông thấy Băng Thanh hắn sững sờ trong giây lát, cặp mắt nâu nhìn cô không chớp, một giây sau phun ra thanh âm lạnh lẽo khiến người khác phải tổn thương, “Đúng là người đẹp vì lụa”
Đối với cá tính quái đản của hắn, Băng Thanh đã nắm rõ như lòng bàn tay cho nên không muốn đôi co nhiều lời, chỉ tổ phí công hoài sức. Cô nhìn hắn, mỉm cười khiêu khích, “Cậu cũng đẹp trai lắm, không khéo có mấy cô chết đứ đừ đừ vì cậu mất. Uổng công...”- Nói đến đây cô cười bí hiểm, cốt làm cho hắn tức nghẹn mà chết.
“Uổng công cái gì?”- Đình Luân chau mày hỏi lại, đáy mắt thấp thoáng hiện lên sát ý.
Băng Thanh lĩnh ngộ rất kịp thời, liền đổi giọng, vẻ mặt biểu thị thật lòng hiếm có, “Uổng công tôi ăn mặc đẹp cũng không lọt vào qủy nhãn kim tinh của cậu”
Nói xong câu này, cô âm thầm cười trộm. Mỹ nam chết tiết, cứ vui đi... Tâng bốc cậu lên chín tầng mây đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ.
Đình Luân khó tin nhìn cô, nhưng nhìn mãi cũng không thấy chút giả dối nào liền gật đầu, “Được, vậy tôi sẽ suy nghĩ lại”
Khóe miệng Băng Thanh co rút liên tục. Không phải chứ? Tên này đầu óc bị lừa đá sao? Mới nịnh bợ một chút đã tin sái cổ rồi?
Băng Thanh định nói thêm gì đó nhưng hắn đã kéo tay cô xoay người bước đi lúc nào không hay. Theo bước chân hắn, Đình Luân dẫn cô đến hàng ghế gần với sân khấu, sau đó ấn cô ngồi xuống, cười đầy sủng nịnh, “Ngồi đây nhé. Tôi phải lên trên đó”
Băng Thanh khẽ gật đầu, dù gì hắn cũng là chủ nhân của bữa tiệc đương nhiên không thể ngồi đây làm khán giả được rồi.
Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn chậm rãi bước lên sân khấu, trong lúc vô thức lại nhìn quanh hội trường, cô vừa ngoảnh đầu lại có vài cặp mắt vội vã thu lại tầm nhìn, không khó để nhận ra rõ ràng họ đang cực- kì- để- ý- đến- cô.
Đáy mắt Băng Thanh thoáng xuất hiện tia giễu cợt, lại là những ánh mắt ghen ăn tức ở đây mà. Xã hội này là thế, không một ai biết bằng lòng với thực tại, chỉ biết đi theo những thứ phù phiếm,mộng du, người hơn người là chuyện thường ấy vậy mà có bao con người vì quá đố kị lại nhẫn tâm chà đạp người mà họ ghét. Thậm chí dẫn đến bi kịch để bản thân mình phải chịu thương tổn. Đó là điều Băng Thanh đọc được trên một bài nhật kí cuộc sống, lúc ấy cô cũng không hiểu lắm, giờ được tự mình trải nghiệm thế này đúng là không thể phủ nhận, đứng trong môi trường của đố kị, ghen ghét, dù có vững đến mấy cũng bị vùi lấp...
Cách đó không xa, một đôi mắt tràn đầy oán hận nhìn về phía Băng Thanh, hồi lâu sau người đó nở nụ cười, đẩy ghế rời đi...
Phía bên này, Băng Thanh hít sâu một hơi, nhìn về Đình Luân đang diễn thuyết trên sân khấu, tư thế cao ngạo kia thật khiến bao người mê loạn. Nhìn hắn, cô có đôi chút khó tin, hắn cũng có lúc vững vàng, chững chạc thế này ư? Bấy lâu nay trong mắt cô hắn cũng chỉ như đứa trẻ chưa tốt nghiệp tiểu học. Thậm chí ấu trĩ đến mức cô phải từ bi nhẫn nhịn hết sức... Ấy vậy mà giờ này hắn cứ như là một con người khác hoàn toàn xa lạ với cô...
tuổi, tình yêu chưa phải là tất cả. Nhưng dám yêu,dám hận mới là bản lãnh nên có của một người trưởng thành. Tình yêu đôi lúc rất ngọt ngào nhưng cũng là một liều độc dược trí mạng khiến trái tim đau đến khắc khoải... Có chăng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả hay càng nhấn chìm con người ta lún sâu vào u tối?
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc Giáng sinh đã ghé qua ngập tràn từng góc phố...
Cơn gió mùa đông khẽ tạt qua làm cảnh vật dường như cũng run rẩy theo. Ở Du Sinh, đây chính là thời điểm lạnh nhất trong năm,thời tiết càng khắc nghiệt hơn khi trời bất chợt đổ cơn mưa phùn. Cái lạnh tê tái thấm sâu vào từng thớ thịt khiến người ta bất giác rợn người...
Tại khu phố nhỏ, nơi có những ngôi nhà mang vết tích của thời gian, rải rác là những bước tường bám đầy rong rêu như một chứng nhân lịch sử về sự hình thành lâu đời ở nơi đây...
Băng Thanh từ nhà lững thững bước ra, nhấc từng bước chân trong cơn gió lạnh, cô ngước mắt nhìn lên bầu trời xám xịt, cái làm lạnh cô như tê dại đi. Mùa đông năm nay kéo dài hơn dự kiến...
Đôi mắt lưu ly không tự chủ được lặng lẽ nhìn khắp khu phố, theo thời gian cảnh vật trở nên cũ kỹ, nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng vẫn luôn đeo bám cô mỗi ngày không cách gì xóa bỏ được...
Bước ra con đường quốc lộ, xa xa vọng lại là bản nhạc Giáng sinh ''Merry Christmas'' tràn đầy vui tươi. Giây phút này giáng sinh thực sự đã về! Con đường rộng lớn ngập tràn sắc đỏ, rải rác là những cây thông được trang trí lộng lẫy trong khắp các cửa hàng...
Không khó để nhận ra không khí vô cùng náo nhiệt...
Băng Thanh chậm rãi tiến về bến xe, vẫn phương thức cũ, đợi chuyến xe sớm nhất để đến trường.
Vì là Giáng sinh nên toàn thể sinh viên Thanh Du càng thêm hào hứng. Tiếng cười đùa lanh lảnh khắp sân trường, đan xen là tiếng đàn, tiếng nhạc của một lớp Nghệ thuật gần đó vọng lại... Không khí rạo rực giống như nhiệt huyết của tuổi trẻ luôn luôn sục sôi mãnh liệt trong trái tim mỗi người...
“Băng Thanh, chúc mừng giáng sinh”- Một bạn nữ từ trong lớp bước ra mỉm cười chào cô.
“Chúc mừng giáng sinh”- Băng Thanh đáp, không quên nháy mắt đầy vui vẻ.
Giờ tự học của sinh viên rôm rả tiếng chuyện trò. Băng Thanh chăm chú làm nốt bài luận văn được khai thác từ chuyến đi thực tế vừa qua. Với sự quan sát nhạy bén, linh hoạt của mình luận văn lần này đúng là không thể làm khó được cô. Vừa làm được một lát, cô cảm thấy có cái gì đó không ổn, khẽ ngước mắt nhìn qua, kinh hãi nhận ra một điều, mỹ nam kia đang nhìn cô chăm chú...
“Cậu nhìn tôi làm gì?”- Băng Thanh chau mày khó hiểu. Ánh mắt ấy biểu thị chắc chắn không phải điều tốt đẹp gì.
“À, nếu cậu nhìn tôi để nhắc nhở việc cậu nói lần trước thì không cần đâu. Tôi là người trọng chữ tín sẽ không làm cậu thất vọng"
Đình Luân nghe vậy không giấu nổi nét cười trong đáy mắt, nhàn nhạt phun ra ba chữ, “Tôi biết mà”
“Biết rồi thì nhìn hướng khác để tôi làm bài, cậu nhìn. Tôi khó chịu”- Cặp mắt lưu ly hiện lên tia sát ý, vẻ mặt cực kì khó chịu.
Đình Luân ừ hử một tiếng, sau đó không thèm đoái hoài gì nữa liền quay mặt đi. Nhưng mà... khóe môi kiêu bạc khẽ nhếch lên như đang suy tính điều gì đó...
Kết thúc giờ học, sinh viên tụm ba tụm bảy kéo nhau ra về.
Băng Thanh xốc ba lô, lê chân về phía cổng trường, đang mải mê ngắm cảnh, tầm mắt lại hướng về chiếc xe thương vụ đang đỗ cách đó không xa. Điều làm Băng Thanh chú ý đó là mỹ nam đang vẫy tay với cô, ngay cả khóe môi cũng đang nở nụ cười cực kì ấm áp.
Ấm áp? Băng Thanh dụi mắt hồ nghi, con người nham hiểm như hắn cũng có điệu cười thế này ư? Nói mặt trời mọc đằng Tây cô còn miễn cưỡng chấp nhận được, còn hắn tất nhiên không có khả năng khiến người khác cảm thấy ấm áp, rốt cục hắn đang có âm mưu quái qủy gì đây?
“Còn đứng đó làm gì, đến đây nhanh!”- Đình Luân không mặn không nhạt lên tiếng, kéo Băng Thanh từ tâm trạng đang hoài nghi chuyển thành phẫn nộ. Hắn là thượng đế à? Sao lúc nào cũng thích điều khiển mọi thứ như vậy?
“Cô không nghe tôi nói gì sao?”- Đình Luân hết sức nhẫn nại nói thêm lần nữa, bàn tay đã siết chặt đến mức gân xanh nổi lên, nhưng mà... vì nghiệp lớn hắn bắt buộc phải nhịn!
Băng Thanh không nhanh không chậm tiến đến đứng trước mặt hắn, đôi mắt lưu ly mở to ngước lên nhìn hắn đầy nghi vấn, khóe môi anh đào khẽ mím lại trông qua có vẻ rất... ấm ức TT^TT.
“Cái này... cho cô”- Đình Luân từ trong xe lấy ra một túi đồ ném về phía Băng Thanh,liền đó nói tiếp, “Tối nhớ mặc vào”
Tối là thời điểm dự tiệc Giáng sinh ở nhà hắn, khách mời không phải dạng xoàng xĩnh, Băng Thanh không hiểu vì sao hắn lại muốn cô tham dự, “Cái này... tôi nhất định phải đến sao?”
“Cô dám không đến? Tôi biết cô cũng chẳng phải hạng thượng lưu gì nhưng mà...”- Hắn thoáng cười giễu cợt, “Xem như cô cũng tạm chấp nhận được”
Băng Thanh thề, chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục như lúc này. Hồi còn trung học, có bao anh chàng si mê bám riết không ngừng, cô còn lạnh lùng xem như không khí, thậm chí mỗi ngày đi học trong hộc bàn quà chất từng đống, cô cũng xem như đó là điều bình thường đem tặng lại cho các bạn trong lớp khiến họ một phen đố kị, có người bảo cô ngốc không biết trân trọng tình cảm là gì cả. Lúc đó cô chỉ cười gượng cho qua, căn bản cô không thích dấn thân vào những tình cảm ấu trĩ đó...
Nhưng mà... thời khắc này rõ ràng giá trị của cô đã bị hắn dùng mắt cá chân để nhìn nhận. Con người quan trọng nhất sĩ diện, sao hắn dám đùa cợt nói ra những lời có mức sát thương đó. Tạm chấp nhận à? Hôm nay không cho tên này ăn đòn đúng là không biết hoa vì sao lại đỏ mà...
Sau một hồi phân tích kỹ lưỡng hơn thiệt , rốt cục Băng Thanh cũng đành gắt gao cắn chặt môi, cố đè nén nỗi căm ghét hắn lúc này, lạnh lùng nói: “Được rồi, tôi sẽ đến”
Dứt lời, cô giật luôn cái túi đi thẳng không thèm ngoái lại dù chỉ một lần...
Khóe môi người nào đó nở một nụ cười tuyệt mỹ. Lúc cô ấy giận dữ thật sự rất.... đáng yêu... Mà chính hắn lại không kìm lòng được nhất thời trầm luân vào đó, hắn cũng không rõ cảm giác này gọi là gì, nhưng sự vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng này đúng là không thể không thừa nhận...
Khi màn đêm buông xuống cũng là khoảnh khắc vạn vật chìm vào giấc ngủ. Nhưng giây phút này mọi thứ cứ như vừa mới bắt đầu, bắt đầu ột đêm Chúa trời tạ thế...
h phút. Băng Thanh soi mình trong chiếc gương nhỏ, chiếc váy hồng xinh xắn tôn lên dáng người nhỏ nhắn tựa như nàng công chúa bước ra từ bức tranh cổ tích, khiến người ta phải thốt lên ngỡ ngàng, Băng Thanh híp mí hài lòng, chậm rãi chải lại mái tóc dài, dùng sợi dây ruy băng màu xanh nhạt buộc lệch. Cuối cùng điểm thêm chút son màu cherry cho đôi môi thêm căng mọng. Xong xuôi mọi thứ cô lấy từ trong tủ ra đôi giày búp bê màu trắng vô cùng tinh tế ướm vào chân. Sau khi cảm thấy mọi thứ được xem là tạm ổn, Băng Thanh lấy túi xách sau đó bước ra khỏi phòng...
“Mẹ à, con đi dự tiệc giáng sinh cùng bạn đã nhé”- Băng Thanh nói vọng vào trong bếp.
Mẹ đang loay hoay làm đồ ăn khẽ gật đầu: “Ừ, nhớ về sớm nhé”
“Vâng ạ, con đi ngay đây”
Nói rồi, cô đóng cánh cổng bằng sắt lại.
Băng Thanh lấy di động ra nhìn. phút nữa tiệc bắt đầu. Từ đây đến nhà hắn chắc đủ... Đang còn chuẩn bị tư thế đón taxi thì một giọng nói vang lên,hại cô thiếu chút nữa đánh rơi cả chiếc di động...
“Băng Thanh tiểu thư đợi đã!”- Từ trong chiếc xe hạng sang một người mặc vest đen, lịch thiệp bước ra đồng thời đưa tay,nghiêng người độ hướng đến cửa xe, "Xin mời!"
Băng Thanh bất giác kinh hãi, chân vô thức lùi ra sau hai bước. Hồi lâu sau lấy hết can đảm mới dè dặt lên tiếng, “Ông là ai?”
“Cậu chủ Đình Luân có lệnh, chúng tôi đến đón cô”- Người đàn ông điềm tĩnh trả lời, xem như phản ứng của cô đã nằm trong dự liệu cho nên không mấy bận tâm...
“Đình Luân sao? Hắn ta cho người tới đón tôi?”- Băng Thanh chớp đôi mi cong vút. Loại chuyện này là thế nào?
Ông ta khẽ gật đầu, tiếp tục động tác cũ, “Băng Thanh tiểu thư, xin mời, cậu chủ đang đợi”
Băng Thanh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn ông ta không giống người xấu lắm, đang còn đắn đo bỗng dưng điện thoại vang lên, cô vuốt ngực,nhìn dòng chữ trên màn hình, khẽ nhấn nút trả lời.
Còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây giọng nói nhàn nhạt quen thuộc đã cất lên, “Cô nhát gan vậy sao!? Người của tôi đấy, giờ đã đủ tín nhiệm chưa?”
Băng Thanh cứng đờ vài giây, sau đó hít sâu một hơi, nghiến răng trả lời, “Tôi biết rồi”
Nói xong câu đó, cô mạnh bạo dập luôn máy. Mỹ nam chết tiệt, lúc nào cũng lấy đả kích người khác làm nguồn cảm hứng. Cô hận...
Băng Thanh giậm chân, cố đè nén để khỏi phát tiết ngay lúc này. Vẻ mặt hằm hằm đầy sát khí của cô khiến gã tài xế không khỏi lau mồ hôi lạnh. Lúc người đẹp giận dữ còn đáng sợ hơn phù thủy...
Chỉ trong chốc lát, chiếc xe đưa Băng Thanh tới buổi tiệc...
Vội điều chỉnh lại tâm trạng, lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình, Băng Thanh vuốt nhẹ gấu váy rồi bước xuống xe...
Vừa đặt chân vào cổng đã thấy một màn xa hoa, tráng lệ đập vào mắt khiến Băng Thanh run nhẹ. Tâm tư khẽ nổi lên từng hồi khẩn trương, cô cũng không hiểu mình đang lo sợ điều gì. Từ trước đến nay Băng Thanh cô không phải là người dễ nhụt chí đương nhiên loại chuyện này không thể gây khó dễ cho cô được...
Hít sâu một hơi, Băng Thanh từ từ tiến vào hội trường. Không gian tràn ngập một màn ánh sáng, màu sắc lung linh, lộng lẫy như chốn thiên cung, hòa quyện cùng hương thơm rượu vang thanh khiết là hương hoa phảng phất dịu nhẹ.
Điểm tô cho không khí bữa tiệc là những bộ y phục sang trọng, lộng lẫy của những quý ông, quý bà, nam thanh, nữ tú. Ai ai cũng toát lên trong mình một loại khí chất tao nhã không hề cho dấu...
Đứng trong không gian này thật khiến người ta u mê, lạc lối...
Khi Băng Thanh bước vào, mọi người đã tụ tập đông đủ, trăm con mắt đều hướng về cô là một lẽ thường tình. Dưới ánh nhìn không thể sinh động hơn của mọi người Băng Thanh vẫn bình tĩnh bước đi, bên cạnh là người đàn ông mặc vest đen dẫn đường vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết...
Sự xuất hiện của Băng Thanh giống như mỹ nhân giáng trần khiến đám đàn ông nhìn theo không chớp mắt. Có người không nén nổi bất giác thốt lên:
“Cô ấy là ai? Thật xinh đẹp. Giống như một nàng công chúa vậy”
Mọi con mắt đều dán chặt bên dáng người mảnh mai ấy, bộ váy hồng dưới ánh đèn tỏa ra từng tia sáng diệu kì làm tăng thêm vẻ đẹp khuynh thành tuyệt thế của cô, vừa giống như tiên nữ hạ phàm, vừa giống như nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ thế giới cổ tích tràn ngập một màu hồng say đắm, cả con người toát lên khí chất thanh nhã không lẫn lộn với bất kì ai...
Khi bước chân mỹ nhân đã dần xa, chưa một ai đủ can đảm để thoát khỏi u mê, càng nhìn càng đắm say, càng nhìn càng bất giác trầm luân, tựa như một bảo vật của trời xanh ban tặng.
Mà lúc này Băng Thanh vẫn bình thản lướt qua mọi cặp mắt tiến vào khu biệt thự. Từ xa đã thấy Đình Luân một tay đút vào quần, người dựa vào cửa như thể đang nhẫn nại đợi chờ điều gì đó. Trông thấy Băng Thanh hắn sững sờ trong giây lát, cặp mắt nâu nhìn cô không chớp, một giây sau phun ra thanh âm lạnh lẽo khiến người khác phải tổn thương, “Đúng là người đẹp vì lụa”
Đối với cá tính quái đản của hắn, Băng Thanh đã nắm rõ như lòng bàn tay cho nên không muốn đôi co nhiều lời, chỉ tổ phí công hoài sức. Cô nhìn hắn, mỉm cười khiêu khích, “Cậu cũng đẹp trai lắm, không khéo có mấy cô chết đứ đừ đừ vì cậu mất. Uổng công...”- Nói đến đây cô cười bí hiểm, cốt làm cho hắn tức nghẹn mà chết.
“Uổng công cái gì?”- Đình Luân chau mày hỏi lại, đáy mắt thấp thoáng hiện lên sát ý.
Băng Thanh lĩnh ngộ rất kịp thời, liền đổi giọng, vẻ mặt biểu thị thật lòng hiếm có, “Uổng công tôi ăn mặc đẹp cũng không lọt vào qủy nhãn kim tinh của cậu”
Nói xong câu này, cô âm thầm cười trộm. Mỹ nam chết tiết, cứ vui đi... Tâng bốc cậu lên chín tầng mây đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ.
Đình Luân khó tin nhìn cô, nhưng nhìn mãi cũng không thấy chút giả dối nào liền gật đầu, “Được, vậy tôi sẽ suy nghĩ lại”
Khóe miệng Băng Thanh co rút liên tục. Không phải chứ? Tên này đầu óc bị lừa đá sao? Mới nịnh bợ một chút đã tin sái cổ rồi?
Băng Thanh định nói thêm gì đó nhưng hắn đã kéo tay cô xoay người bước đi lúc nào không hay. Theo bước chân hắn, Đình Luân dẫn cô đến hàng ghế gần với sân khấu, sau đó ấn cô ngồi xuống, cười đầy sủng nịnh, “Ngồi đây nhé. Tôi phải lên trên đó”
Băng Thanh khẽ gật đầu, dù gì hắn cũng là chủ nhân của bữa tiệc đương nhiên không thể ngồi đây làm khán giả được rồi.
Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn chậm rãi bước lên sân khấu, trong lúc vô thức lại nhìn quanh hội trường, cô vừa ngoảnh đầu lại có vài cặp mắt vội vã thu lại tầm nhìn, không khó để nhận ra rõ ràng họ đang cực- kì- để- ý- đến- cô.
Đáy mắt Băng Thanh thoáng xuất hiện tia giễu cợt, lại là những ánh mắt ghen ăn tức ở đây mà. Xã hội này là thế, không một ai biết bằng lòng với thực tại, chỉ biết đi theo những thứ phù phiếm,mộng du, người hơn người là chuyện thường ấy vậy mà có bao con người vì quá đố kị lại nhẫn tâm chà đạp người mà họ ghét. Thậm chí dẫn đến bi kịch để bản thân mình phải chịu thương tổn. Đó là điều Băng Thanh đọc được trên một bài nhật kí cuộc sống, lúc ấy cô cũng không hiểu lắm, giờ được tự mình trải nghiệm thế này đúng là không thể phủ nhận, đứng trong môi trường của đố kị, ghen ghét, dù có vững đến mấy cũng bị vùi lấp...
Cách đó không xa, một đôi mắt tràn đầy oán hận nhìn về phía Băng Thanh, hồi lâu sau người đó nở nụ cười, đẩy ghế rời đi...
Phía bên này, Băng Thanh hít sâu một hơi, nhìn về Đình Luân đang diễn thuyết trên sân khấu, tư thế cao ngạo kia thật khiến bao người mê loạn. Nhìn hắn, cô có đôi chút khó tin, hắn cũng có lúc vững vàng, chững chạc thế này ư? Bấy lâu nay trong mắt cô hắn cũng chỉ như đứa trẻ chưa tốt nghiệp tiểu học. Thậm chí ấu trĩ đến mức cô phải từ bi nhẫn nhịn hết sức... Ấy vậy mà giờ này hắn cứ như là một con người khác hoàn toàn xa lạ với cô...