Chỉ nghe xoẹt một tiếng, một cây tiễn ngắn cắm phập xuống chỗ vừa rồi của hai người. Lãnh Khải Chi nhìn đầu tiễn hiện ra tử hắc quang mang, nhất định là có thoa kịch độc.
Chính là người lúc nãy theo dõi hắn! Lãnh Khải Chi đang muốn đem Bùi Sĩ Kiệt hộ ở phía sau, đối phương lại lật ngược thế cờ chắn trước mặt hắn. Tiễn tiếp tục bắn tới như mưa, Bùi Sĩ Kiệt bỗng dưng đem Lãnh Khải Chi ôm, nhảy ra phía sau một tảng đá lớn.
“Đợi ở chỗ này.” Bùi Sĩ Kiệt phân phó, nguyên bản thái độ cà lơ phất phơ bỗng chốc trở nên vô cùng âm trầm. Lãnh Khải Chi dại ra gật đầu, Bùi Sĩ Kiệt nhảy ra ngoài.
Bùi Sĩ Kiệt linh hoạt xoay người, né tiễn bắn, tốc độ cực nhanh nhặt tiễn rơi vãi trên mặt đất, nhắm thẳng phương hướng dùng sức phóng tới.
“Oa ——” trong bụi cây truyền đến kêu thảm thiết, một gã bịt mặt cầm cung tên rớt xuống. Bùi Sĩ Kiệt phi thân, một cước đá trúng bụng gã, đối phương văng ra thật xa đụng gãy cả một thân cây cổ thụ.
Gã đang muốn bò dậy, Bùi Sĩ Kiệt đã nhanh tay đem tất cả tiễn trả lại cho gã.
Phốc phốc phốc! Người bịt mặt bị tiễn cắm khắp người, máu tươi chảy dọc theo thân, quỳ rạp xuống đất. Bùi Sĩ Kiệt lại đạp thêm một cước, gã rốt cục hôn mê.
“Thực không có ý nghĩa, nhanh như vậy đã xong.” Bùi Sĩ Kiệt lạnh lùng phủi phủi tay, miệng cằn nhằn: “Còn làm y phuc của ta dơ hết, mẹ nó…”
Y từ trong lòng ngực lấy ra một ống trúc, kéo dây thừng bên dưới, ống trúc lập tức bay vút lên trời, nổ tung bắn ra một vành lửa, phát ra tiếng vang thật lớn.
Lãnh Khải Chi một bên nhìn theo ánh lửa, một bên từ sau tảng đá đi tới. Hắn không thể tin mà nhìn mọi thứ trước mắt, thực là nằm mộng cũng không nghĩ được, bình thường giống như đại hài tử Bùi Sĩ Kiệt, sẽ có công lực thâm tàng bất lộ như thế.
Bùi Sĩ Kiệt thấy hắn đi tới, đã khôi phục bộ dáng tươi cười.
“Không làm ngươi sợ chứ?”
Lãnh Khải Chi đờ đẫn lắc đầu, cẩn thận nhìn Bùi Sĩ Kiệt, trong lòng dần dần hoài nghi thân phận của y.
Bùi Sĩ Kiệt ngồi xổm trước thích khách kia, kéo xuống mặt nạ của gã. Lãnh Khải Chi đến gần, vừa nhìn liền kêu lên sợ hãi: “Nhị Ngưu?”
“Ngươi nhận thức hắn?” Bùi Sĩ Kiệt hỏi.
“Ân, hắn ở cùng thôn, cùng luyện thiết với ta…” Tại sao Nhị Ngưu đánh lén bọn hắn? Lãnh Khải Chi suy tư về đủ mọi khả năng.
“Như vậy a.” Bùi Sĩ Kiệt lãnh mạc đáp, y rút tiễn trên người Nhị Ngưu nhìn nhìn đầu tiễn. Máu dính trên đó đã biến thành tử hắc sắc. Bùi Sĩ Kiệt cười lạnh: “Nguyên lai là Hắc Phong Môn…”
“Hắc Phong Môn?” Lãnh Khải Chi nhớ rõ đã từng nghe qua, hẳn cũng là bang phái nổi danh trên giang hồ.
“Ân, Hắc Phong Môn mấy năm trước bị giáo ta diệt môn, người này hẳn là dư nghiệt, chạy tới muốn báo thù.”
“Diệt… Diệt môn?” Lãnh Khải Chi trong lòng thất kinh. Hắn tiềm phục ở đây bốn năm, trên giang hồ phát sinh rất nhiều việc hắn không hề biết, không khỏi làm hắn cảm thấy bất an.
Dư nghiệt của Hắc Phong Môn muốn giết Bùi Sĩ Kiệt để báo thù, như vậy thân phận của y…
Hắn nhìn Bùi Sĩ Kiệt, thấp giọng hỏi: “Sĩ Kiệt, ngươi rốt cuộc là…”
Hắn còn chưa nói hết câu, xa xa truyền lại từng trận tiếng vó ngựa. Chỉ chốc lát, ba tuấn mã từ trong rừng cây phi tới. Ba đại hán xuống ngựa, đi đến trước mặt Bùi Sĩ Kiệt, quì một gối.
“Thuộc hạ tới chậm, mong Giáo chủ thứ tội.”
Giáo chủ?! Lãnh Khải Chi nghẹn họng nhìn trân trối bọn họ.
Bùi Sĩ Kiệt thần sắc băng lãnh: “Đem nơi này thu thập hảo.”
“Là!”
“Người chết gọi Nhị Ngưu, ở Luyện Thiết Trang, kêu Giang Triết tra hắn như thế nào trà trộn vào.” Bùi Sĩ Kiệt nói xong, nắm Lãnh Khải Chi kéo tới tọa giá.
“Giáo… Giáo chủ…” Lãnh Khải Chi hơi hơi giãy dụa.
Bùi Sĩ Kiệt đối hắn lộ ra tươi cười như thường ngày: “Theo ta trở về, ta chậm rãi giải thích cho ngươi.”
Sự tình phát triển đã vượt qua dự đoán của Lãnh Khải Chi, hắn hiện tại trong đầu một mảnh hỗn loạn, không thể nói gì đành theo sát y.
Ngựa phi băng băng không đến nửa canh giờ đã tới Hồng Liên Giáo thần thánh trên đỉnh Sơn Thần Lĩnh.
“Mỗi lần từ cửa chính trở về đều có một đám người đứng ở nơi đó hô 『Cung nghênh giáo chủ quay về điện ~~』, nghe cứ như quỷ khóc, khó chịu muốn chết.”
Nếu là bình thường, Lãnh Khải Chi nhất định sẽ vì y đùa mà cười, bây giờ lại chỉ có thể miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, tâm tình thật sự không thể thả lỏng.
Bùi Sĩ Kiệt đưa hắn đến nơi y ở — Anh Vân Trai, phân phó cho hai tiểu tư, rồi bảo “Ta ở tiểu thính chờ ngươi.” Liền đi ra ngoài.
Lãnh Khải Chi được hầu hạ rửa mặt chải đầu thay quần áo. Trên đường đến Hồng Liên Điện, hắn suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Vì sao lại biến thành như vậy? Chính mình cư nhiên cùng Hồng Liên Giáo Giáo chủ làm bằng hữu, còn đi tới nơi mà hắn từng nghĩ cả đời này cũng sẽ không đặt chân đến.
Hắn vốn là đi tìm hiểu tin tức, căn bản không muốn quan hệ cùng Hồng Liên Giáo đại nhân vật này nọ. Tuy rằng trong bốn năm chả thu thập được gì, nhưng thân phận gián điệp cũng che dấu được phi thường tốt, đến nay cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm. Hiện tại, ngộ đả ngộ chàng kết bạn với Giáo chủ, hơn nữa đối phương còn khá thích hắn, thật không biết này là phúc hay là họa.
Hiện tại hắn đã tiến thoái lưỡng nan, đành phải tuỳ cơ ứng biến.
Đổi hảo quần áo, hai tiểu tư đưa Lãnh Khải Chi đến một tiểu thính lịch sự tao nhã. Bùi Sĩ Kiệt đang ngồi chờ ở bàn tròn, trên bàn bày đầy thức ăn tinh mỹ.
“Không thể tưởng được ngươi mặc trang phục này thật tốt lắm xem.” Bùi Sĩ Kiệt tán thưởng.
“Ách… Phải không? Cám ơn…” Lãnh Khải Chi vén ti bào quý giá trên người, ngồi xuống cạnh Bùi Sĩ Kiệt.
“Ăn cái gì đi, mới vừa rồi bị hỗn đản kia nháo một trận, hại ta bụng đói đến mức kêu ọc ọc.” Bùi Sĩ Kiệt ở trước mặt hắn lúc nào cũng y như tiểu hài tử.
“Nha…” Lãnh Khải Chi câu nệ cúi đầu uống cháo. Sau khi biết thân phận Bùi Sĩ Kiệt, hắn không cách nào đối y như bình thường được nữa.
Bùi Sĩ Kiệt vừa ăn bánh bột mì, vừa ghé vào trên mặt bàn nhìn hắn.
“Tiểu Chi, sao bộ dáng của ngươi cứ như ăn hoàng liên (một loại thuốc có vị cực đắng) thế kia? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải…”
“Nói chuyện đừng nói nhỏ như vậy được không? Ta nghe không quen đâu…” Bùi Sĩ Kiệt học hắn đem thanh âm đè thấp.
“Là…” Lãnh Khải Chi hơi lớn tiếng một chút.
“Ngươi giận ta sao? Trách ta không nói cho ngươi biết ta là Giáo chủ?”
“Ta không giận.” Lãnh Khải Chi thanh âm lại thấp đi xuống. “Ta chỉ là hoảng sợ…”
“Hắc hắc… Làm sao ngươi cũng không nghĩ tới, ta chính là người ngươi cho là vị Giáo chủ lãnh khốc tàn nhẫn kia đi?” Bùi Sĩ Kiệt trêu ghẹo.
“Là a…” Nói đến đây, Lãnh Khải Chi bắt đầu vì chính mình trì độn mà căm tức. Kỳ thật Bùi Sĩ Kiệt cũng không có ý giấu diếm, chỉ cần mình cẩn thận một chút đã sớm có thể phát hiện thân phận thật sự của đối phương! Đều do hắn không chịu suy nghĩ!
Bùi Sĩ Kiệt thấy hắn không được tự nhiên, nghĩ hắn đang giận mình, bèn tỏ vẻ ủy khuất bĩu môi.
“Ngươi gạt ta, còn nói ngươi không tức giận.”
“A? Ta thật không có tức giận…”
“Vậy tại sao ngươi dùng loại thái độ lãnh đạm này đối với ta? Trước kia ngươi không phải như thế.”
“Trước kia ta không biết ngươi là Giáo chủ a…” Lãnh Khải Chi buồn bực nói.
“Giáo chủ thì sao? Ta vẫn là Bùi Sĩ Kiệt ngươi biết a.”
“Nói thì nói như vậy… Nhưng mà…”
Đang nói chuyện thì nô phó Thiên Phúc bên người Bùi Sĩ Kiệt bước vào. Thiên Phúc cung kính khom lưng chào hai người, nói:
“Giáo chủ, Giang hộ sử nói đã tra rõ chuyện thích khách, muốn mời người qua Thanh Hạc Lâu thương nghị.”
Biểu tình tinh nghịch của Bùi Sĩ Kiệt lại biến mất, đứng đắn nói: “Đã biết.”
Y ôn nhu dặn dò Lãnh Khải Chi: “Ngươi trước tiên ăn đi, chờ ta trở lại chúng ta tái ngoạn.”
“Nga, nha…” Lãnh Khải Chi ngơ ngác đáp lời, nhìn y đi ra ngoài.
Bùi Sĩ Kiệt sau khi rời đi, mãi cho đến buổi tối cũng không trở về. Y phái người nói cho Lãnh Khải Chi rằng mình phải làm việc suốt đêm, nhượng Lãnh Khải Chi nghỉ ngơi trước.
Lãnh Khải Chi nghĩ như vậy cũng tốt, lấy tình huống hiện tại, chính mình hẳn là trước cùng y tách ra, hảo hảo lo lắng sắp tới nên làm như thế nào.
Đêm khuya, trăng non in bóng trên mặt biển lay động, tiếng sóng vỗ vào đá ngầm ầm vang mơ hồ truyền đến.
Lãnh Khải Chi ngồi trước cửa sổ, thất thần nhìn chăm chú núi rừng. Xuyên thấu qua đám sương, nhiều ánh lửa lập lòe, xa xa trên bến tàu ngừng mấy chiến thuyền thật lớn.
Hồng Liên Đảo nơi này nói là thế ngoại đào nguyên cũng không đủ, Lãnh Khải Chi đáy lòng tán thưởng.
Bọn hắn hoàn toàn độc lập, trên đảo có chức bố phường, nông trường, chuyên diêu (lò gạch), luyện thiết trang thậm chí thủ công nghệ phường, còn có đội tàu, tổ chức vận tải, cũng có chiến thuyền, trên đảo còn có hơn hai ngàn thủ vệ, trang bị vũ khí hoàn mỹ khiến người ta phải sợ hãi, hơn nữa bọn hắn còn có võ công bí truyền, nếu Hồng Liên Giáo có tâm tạo phản, kia hậu quả khó lường.
Nhưng Hồng Liên Giáo mấy năm gần đây không gây đại sự gì, có chăng chỉ là vài lần đuổi giết phản đồ. So với nhiều thủ đoạn sát nhân trên giang hồ khiến kẻ khác giận sôi gan chẳng đáng là gì.
Hồng Liên Đảo nằm ở một nơi tách biệt, không ai biết bọn hắn tạo dựng từ khi nào. Trên giang hồ tin đồn về Hồng Liên Giáo sớm nhất là từ ba mươi năm trước. Nghe nói một vị võ lâm vọng tộc đệ tử một lần xuất du xông lầm vào Hồng Liên Đảo, Đảo chủ lúc ấy đáp ứng buông tha bọn họ, điều kiện là không được lộ ra chuyện về Hồng Liên Đảo. Kết quả người nọ phá hủy lời hứa, sau khi trở về đi nói khắp nơi, miêu tả Hồng Liên Đảo như một tòa Kim Ngân, mỹ nữ đẹp như thiên tiên khiến một ít kẻ xấu nổi tà tâm, đem người tấn công Hồng Liên Đảo.
Trận chiến đó, nghe nói phi thường thảm thiết, Hồng Liên Giáo thề sống chết phản kháng, song phương chiến đấu kịch liệt hơn hai tháng, hai bên đều tổn binh hao tướng, cuối cùng vẫn là những người xâm chiếm bị đánh lui. Chuyện này còn khiến cho triều đình chú ý, nhưng sau khi phái hai chiến thuyền thăm dò, liền không còn hành động gì nữa. Từ đó về sau cũng không màng đến chuyện Hồng Liên Giáo, hành động ấy của triều đình khiến mọi người đều xôn xao. Có người cho rằng Hồng Liên Giáo dùng tài bảo mua chuộc triều đình, cũng có người cho rằng triều đình e ngại chiến lực của đối phương, càng kỳ quái hơn là có người lại nghĩ Hồng Liên Giáo biết vu thuật, đã hạ cổ hoàng thượng đương triều.
Bởi vì đã cách nhiều năm, hoàng đế lúc đó cũng đã băng hà, cho nên chân tướng là gì, tiếp tục cũng vô pháp truy tố.
Triều đình mặc kệ Hồng Liên Giáo, không có nghĩa là các giang hồ nhân sĩ khác mặc kệ. Bởi vì lần đó tấn công Hồng Liên Giáo có hơn phân nửa là người trong võ lâm, hậu nhân của người chết không cam lòng. Hơn nữa, người đã tiết lộ chuyện Hồng Liên Đảo sau cuộc chiến không lâu, toàn bộ gia tộc từ ruột thịt cho đến bà con xa, gần trăm người đều bị Hồng Liên Giáo tru diệt. Tuy rằng việc này là võ lâm sai, nhưng bởi vì triều đình tỏ thái độ thờ ơ khiến Võ Lâm Minh thấy nhục, thề nhất định phải diệt trừ “Tai họa” Hồng Liên Giáo này. Bất quá bởi vì tài lực và nhiều vấn đề khác, cuối cùng vẫn không thực hiện được.
Tên Hồng Liên Giáo “Tà giáo” cũng ra đời từ đó, Hồng Liên Giáo thuộc loại “Người không phạm ta ta không phạm người”, bất quá một khi phạm đến bọn hắn, bọn hắn sẽ sử dụng thủ đoạn trả lại ngươi mấy chục lần thậm chí gấp mấy trăm lần. Cho dù chỉ là vô ý, cũng đừng mong chạy thoát.
Hồng Liên Giáo từ lúc thế nhân biết đến sự hiện hữu của bọn hắn, cũng dần dần gia tăng cùng ngoại giới tiếp xúc, giáo chúng cũng có rất nhiều người lăn lộn trong chốn võ lâm. Vì vậy song phương mâu thuẫn ngày càng tăng, nghiêm trọng nhất chính là “sự kiện kia” vào mười hai năm trước…
Lãnh Khải Chi sắc mặt dần dần âm trầm, nếu không phải vì sư phụ An Trường Quân, hắn cũng không muốn tham gia hành động lần này của Võ Lâm Minh. Võ Lâm Minh tuy là đại biểu danh môn chính phái, nhưng trên thực tế còn tệ hơn cả tà phái.
Nói đến cùng, Võ Lâm Minh cũng chỉ là mấy kẻ “Thuận ta thì sinh nghịch ta thì chết” thôi, chẳng phải thứ tốt lành gì. An Trường Quân tiếp tục làm Võ Lâm Minh Chủ cũng là bất đắc dĩ, mười năm này chốn võ lâm không hề xuất hiện nhân tài cũng chẳng có ai mộng tưởng làm đại hiệp, tểu mao đầu nơi nơi gây chuyện thị phi thì đầy rẫy. Hậu kế vô nhân, An Trường Quân không thể lui về ở ẩn.
Hắn cùng với sư phụ đã sớm đối võ lâm vô vọng, không bao giờ tham dự bất cứ sự kiện nào. Bởi vậy, dù Lãnh Khải Chi cũng coi như một thân tuyệt kỹ, cũng không có tiếng tăm gì trên giang hồ. Bất quá, lần “bí mật hành động” này là ngoại lệ.
Võ Lâm Minh muốn thâm nhập Hồng Liên Giáo, nắm rõ bọn họ trong tay để tìm cơ hội tiêu diệt. An Trường Quân tuy rằng luôn cực lực phản đối, vẫn là không lay chuyển được đám người ngoan cố kia. Lãnh Khải Chi phi thường rõ ràng, Võ Lâm Minh ngoài miệng bảo muốn thay những người vô tội bị chết oan báo thù, trên thực tế không phải là đang nhắm vào tài phú của Hồng Liên Giáo sao?
Người của Võ Lâm Minh dã tâm quá lớn, hoàn toàn không rút ra giáo huấn từ thất bại trước. An Trường Quân không muốn chứng kiến thảm kịch hai mươi năm trước lại tái diễn nhưng lại không thể ngăn cản được bọn họ, bèn phải cho Lãnh Khải Chi tham gia hành động, hảo nắm chắc tình hình song phương, nhằm tìm biện pháp giải quyết.
Hơn nữa, An Trường Quân nhượng Lãnh Khải Chi lẻn vào Hồng Liên Đảo, còn có mục đích khác…
An Trường Quân mười tám năm trước cùng người của Hồng Liên Giáo tương luyến, sau bởi vì hiểu lầm mà phân khai. Người đó lúc ấy chết ngay trước mặt An Trường Quân, An Trường Quân bi thống dục tuyệt. Nhiều năm sau đó, An Trường Quân mới biết được trên đời có một loại thuốc có thể giúp người ta giả chết như thật.
Người đó thông minh tuyệt đỉnh, An Trường Quân cho rằng người đó giả chết lừa gạt mình. Bởi vậy hi vọng Lãnh Khải Chi có thể điều tra rõ ràng chuyện này.
Lãnh Khải Chi càng ở nơi này lâu lại càng phát giác được người đó nhất định còn tại nhân thế, nhưng trước khi chính mắt chứng thực, hết thảy vẫn không thể kết luận quá sớm.
Đối phương cũng là người trong gia tộc của Hồng Liên Giáo Giáo chủ, nói không chừng mình gặp được người đó ở đây. Lãnh Khải Chi rốt cuộc biết chính mình kế tiếp nên làm cái gì.
Đầu tiên, từ Bùi Sĩ Kiệt tìm hiểu tin tức về người đó, nếu chứng minh được đối phương còn sống hắn liền nghĩ biện pháp rời đi nơi này… Lãnh Khải Chi không thể khờ dại nghĩ rằng có thể giấu giếm thân phận của mình cả đời. Một ngày nào đó, hắn thiết yếu phải cùng Bùi Sĩ Kiệt đối lập.
Bọn hắn căn bản không có khả năng trở thành “Bằng hữu”…
Lãnh Khải Chi thở dài, yên lặng đóng cửa sổ.
◇◇◇
Bóng tối bao trùm khắp nơi, nhưng trong một căn phòng vẫn còn ánh nến sáng rực.
Bùi Sĩ Kiệt trầm mặt, đang hết sức chăm chú phê duyệt đống công văn đã chất thành núi nhỏ. Tiểu tư Thiên Phúc lẳng lặng đứng ở một bên, thỉnh thoảng vì y đốt thêm đèn, mài mực, dâng trà.
Ngồi bên cạnh y là một thanh niên tuấn mỹ tuyệt luân, tư thế ưu nhã, thần tình lãnh mạc mang theo vẻ khôn khéo. Bùi Sĩ Kiệt mỗi lần thẩm duyệt xong một công văn đều phải đưa người đó xem qua, xác định không có vấn đề gì mới giao cho một tiểu tư khác tiếp nhận, đặt trên thư giá dựa vào tường.
Đêm đã khuya, Bùi Sĩ Kiệt không ngừng nhìn sắc trời, ánh trăng rọi sáng khung cửa sổ, hiện tại đã là giờ Hợi. Y bắt đầu không kiên nhẫn, ngữ khí mang oán hận đối thanh niên nói:
“Cữu cữu, hôm nay làm đến đây thôi được không?”
Bùi Nhược Tỉ thiêu khởi hai hàng mi loan loan, nhẹ nhàng: “Không được, hôm nay ngươi nhất định phải xem hết đống này.”
“Nhưng bây giờ là giờ đi ngủ.”
“Xem hết mới được ngủ, ngươi ngày mai có thể dậy muộn một chút.” Bùi Nhược Tỉ nghiêm túc.
“Cữu cữu, ta ngủ trễ không sao cả, nhưng ủy khuất lão nhân gia ngươi theo giúp ta sẽ không tốt.” Bùi Sĩ Kiệt không đứng đắn nói: “Ngươi xem a, làn da mềm mại xuất hiện nếp nhăn rồi nè, đều là thức đêm làm hại.”
Bùi Nhược Tỉ mỉm cười nói: “Khó được ngươi như vậy quan tâm cữu cữu, bất quá không sao cả, cữu cữu hiện tại cô độc, mặt có nhăn thành trái mơ cũng sẽ không bị người ghét bỏ. Ngươi vẫn là ngoan ngoãn xem công văn đi.”
Bùi Nhược Tỉ nói xong còn cố ý sờ sờ đầu Bùi Sĩ Kiệt, đối phương khó chịu than thở vài câu, vẫn là chỉ có thể chịu phận bất hạnh xem công văn.
Bùi Nhược Tỉ vừa thẩm tra công văn y vừa phê duyệt qua, vừa hỏi:
“Ngươi như vậy vội vã muốn về, có phải hay không muốn cùng vị mỹ nữ nào cộng độ xuân tiêu a?”
“Cái gì mỹ nữ? Toàn là Trư Bát Giới thì có.”
“Hắc! Ngươi nói cái gì? Mấy thị thiếp kia đều do cữu cữu ta trong phạm vi bốn trăm dặm thôn trại phụ cận ngàn chọn vạn tuyển ra tới! Tuyệt đối so với hoa khôi danh kỹ còn hơn, vậy mà ngươi dám ghét bỏ?” Bùi Nhược Tỉ vỗ bàn.
“Được rồi, ta biết cữu cữu ánh mắt tốt lắm.” Bùi Sĩ Kiệt không muốn lãng phí thời gian, chuyên tâm vùi đầu xem công văn.
“Hừ… Ta nghe nói ngươi dẫn theo một nam nhân trở về, ngươi là vội vã muốn quay lại nhìn hắn đi? Có phải hay không a?” Bùi Nhược Tỉ ngữ khí ái muội.
Bùi Sĩ Kiệt nhíu mày: “Ngươi biết rồi mà còn hỏi.”
“Ta chỉ là muốn thử ngươi một chút thôi, còn tưởng rằng ngươi sẽ che dấu. Hừ, không thể tưởng được ngươi rất quang minh.”
“Để làm chi không thể quang minh a? Mang nam nhân trở về thì sao?” Bùi Sĩ Kiệt chẳng hề để ý hỏi.
Bùi Nhược Tỉ dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá y, bỗng dưng ghé sát vào y hỏi:
“Uy, có làm không?”
“Cái gì làm không?”
“Đừng giả ngu, ngươi là tiểu hài tử ba tuổi a?”
“Để làm chi? Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Nhìn ngươi dạng này… Sẽ không phải là cái gì cũng chưa làm đi?” Bùi Nhược Tỉ không thể tưởng tượng nổi quét mắt nhìn y từ đầu đến chân.
“Uy, cữu cữu, ngươi rốt cuộc tại sao tỏ ra bí hiểm như thế? Cái gì có làm không làm?”
Bùi Nhược Tỉ vô hạn đồng tình vỗ vỗ y. “Xem ra ngươi vẫn chưa thông suốt, quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, lúc muốn làm tự nhiên sẽ làm thôi.”
Bùi Sĩ Kiệt nghe Bùi Nhược Tỉ nói năng lộn xộn, cũng vô hạn đồng tình nói: “Cữu cữu, xem ra ngươi thật sự mệt muốn chết rồi, đến, đi ngủ đi…”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Bùi Nhược Tỉ quát: “Xem hết cái này cho ta rồi mới được ngủ!”
“Thiết…”
“Đúng rồi, người ngươi mang về gọi là gì?” Bùi Nhược Tỉ nhịn không được hỏi.
“Khải Chi.”
“Họ “Khải”? Thực hiếm thấy nha…”
“Không phải, tên hắn kêu Khải Chi.”
“Kia họ gì?”
“Họ gì… Không hỏi.”
“Làm sao ngươi có thể như vậy? Ngay cả tên của người ta cũng không hỏi hết.”
“Hắn chưa nói thôi…”
“Hắn tại sao không nói?”
“Bởi vì ta ngay từ đầu cũng không nói cho hắn biết ta họ Bùi.”
“Kia ngươi làm gì mà không nói?”
“Ta khi đó không muốn cho hắn biết ta là Giáo chủ a, nhiều như vậy không có ý nghĩa…”
“Nha…” Bùi Nhược Tỉ suy tư: “Ngươi là bởi vì muốn giấu diếm thân phận, cho nên không nói cho hắn ngươi họ Bùi, như vậy, hắn không nói cho ngươi hắn họ gì, có phải hay không cũng giấu diếm cái gì đây?”
Bùi Sĩ Kiệt trong lòng căng thẳng.
“Không thể nào… Hắn không cần phải gạt ta a…”
“Thế sự khó liệu, ngươi vẫn là cẩn thận một chút đi.”
“…”
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, một cây tiễn ngắn cắm phập xuống chỗ vừa rồi của hai người. Lãnh Khải Chi nhìn đầu tiễn hiện ra tử hắc quang mang, nhất định là có thoa kịch độc.
Chính là người lúc nãy theo dõi hắn! Lãnh Khải Chi đang muốn đem Bùi Sĩ Kiệt hộ ở phía sau, đối phương lại lật ngược thế cờ chắn trước mặt hắn. Tiễn tiếp tục bắn tới như mưa, Bùi Sĩ Kiệt bỗng dưng đem Lãnh Khải Chi ôm, nhảy ra phía sau một tảng đá lớn.
“Đợi ở chỗ này.” Bùi Sĩ Kiệt phân phó, nguyên bản thái độ cà lơ phất phơ bỗng chốc trở nên vô cùng âm trầm. Lãnh Khải Chi dại ra gật đầu, Bùi Sĩ Kiệt nhảy ra ngoài.
Bùi Sĩ Kiệt linh hoạt xoay người, né tiễn bắn, tốc độ cực nhanh nhặt tiễn rơi vãi trên mặt đất, nhắm thẳng phương hướng dùng sức phóng tới.
“Oa ——” trong bụi cây truyền đến kêu thảm thiết, một gã bịt mặt cầm cung tên rớt xuống. Bùi Sĩ Kiệt phi thân, một cước đá trúng bụng gã, đối phương văng ra thật xa đụng gãy cả một thân cây cổ thụ.
Gã đang muốn bò dậy, Bùi Sĩ Kiệt đã nhanh tay đem tất cả tiễn trả lại cho gã.
Phốc phốc phốc! Người bịt mặt bị tiễn cắm khắp người, máu tươi chảy dọc theo thân, quỳ rạp xuống đất. Bùi Sĩ Kiệt lại đạp thêm một cước, gã rốt cục hôn mê.
“Thực không có ý nghĩa, nhanh như vậy đã xong.” Bùi Sĩ Kiệt lạnh lùng phủi phủi tay, miệng cằn nhằn: “Còn làm y phuc của ta dơ hết, mẹ nó…”
Y từ trong lòng ngực lấy ra một ống trúc, kéo dây thừng bên dưới, ống trúc lập tức bay vút lên trời, nổ tung bắn ra một vành lửa, phát ra tiếng vang thật lớn.
Lãnh Khải Chi một bên nhìn theo ánh lửa, một bên từ sau tảng đá đi tới. Hắn không thể tin mà nhìn mọi thứ trước mắt, thực là nằm mộng cũng không nghĩ được, bình thường giống như đại hài tử Bùi Sĩ Kiệt, sẽ có công lực thâm tàng bất lộ như thế.
Bùi Sĩ Kiệt thấy hắn đi tới, đã khôi phục bộ dáng tươi cười.
“Không làm ngươi sợ chứ?”
Lãnh Khải Chi đờ đẫn lắc đầu, cẩn thận nhìn Bùi Sĩ Kiệt, trong lòng dần dần hoài nghi thân phận của y.
Bùi Sĩ Kiệt ngồi xổm trước thích khách kia, kéo xuống mặt nạ của gã. Lãnh Khải Chi đến gần, vừa nhìn liền kêu lên sợ hãi: “Nhị Ngưu?”
“Ngươi nhận thức hắn?” Bùi Sĩ Kiệt hỏi.
“Ân, hắn ở cùng thôn, cùng luyện thiết với ta…” Tại sao Nhị Ngưu đánh lén bọn hắn? Lãnh Khải Chi suy tư về đủ mọi khả năng.
“Như vậy a.” Bùi Sĩ Kiệt lãnh mạc đáp, y rút tiễn trên người Nhị Ngưu nhìn nhìn đầu tiễn. Máu dính trên đó đã biến thành tử hắc sắc. Bùi Sĩ Kiệt cười lạnh: “Nguyên lai là Hắc Phong Môn…”
“Hắc Phong Môn?” Lãnh Khải Chi nhớ rõ đã từng nghe qua, hẳn cũng là bang phái nổi danh trên giang hồ.
“Ân, Hắc Phong Môn mấy năm trước bị giáo ta diệt môn, người này hẳn là dư nghiệt, chạy tới muốn báo thù.”
“Diệt… Diệt môn?” Lãnh Khải Chi trong lòng thất kinh. Hắn tiềm phục ở đây bốn năm, trên giang hồ phát sinh rất nhiều việc hắn không hề biết, không khỏi làm hắn cảm thấy bất an.
Dư nghiệt của Hắc Phong Môn muốn giết Bùi Sĩ Kiệt để báo thù, như vậy thân phận của y…
Hắn nhìn Bùi Sĩ Kiệt, thấp giọng hỏi: “Sĩ Kiệt, ngươi rốt cuộc là…”
Hắn còn chưa nói hết câu, xa xa truyền lại từng trận tiếng vó ngựa. Chỉ chốc lát, ba tuấn mã từ trong rừng cây phi tới. Ba đại hán xuống ngựa, đi đến trước mặt Bùi Sĩ Kiệt, quì một gối.
“Thuộc hạ tới chậm, mong Giáo chủ thứ tội.”
Giáo chủ?! Lãnh Khải Chi nghẹn họng nhìn trân trối bọn họ.
Bùi Sĩ Kiệt thần sắc băng lãnh: “Đem nơi này thu thập hảo.”
“Là!”
“Người chết gọi Nhị Ngưu, ở Luyện Thiết Trang, kêu Giang Triết tra hắn như thế nào trà trộn vào.” Bùi Sĩ Kiệt nói xong, nắm Lãnh Khải Chi kéo tới tọa giá.
“Giáo… Giáo chủ…” Lãnh Khải Chi hơi hơi giãy dụa.
Bùi Sĩ Kiệt đối hắn lộ ra tươi cười như thường ngày: “Theo ta trở về, ta chậm rãi giải thích cho ngươi.”
Sự tình phát triển đã vượt qua dự đoán của Lãnh Khải Chi, hắn hiện tại trong đầu một mảnh hỗn loạn, không thể nói gì đành theo sát y.
Ngựa phi băng băng không đến nửa canh giờ đã tới Hồng Liên Giáo thần thánh trên đỉnh Sơn Thần Lĩnh.
“Mỗi lần từ cửa chính trở về đều có một đám người đứng ở nơi đó hô 『Cung nghênh giáo chủ quay về điện ~~』, nghe cứ như quỷ khóc, khó chịu muốn chết.”
Nếu là bình thường, Lãnh Khải Chi nhất định sẽ vì y đùa mà cười, bây giờ lại chỉ có thể miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, tâm tình thật sự không thể thả lỏng.
Bùi Sĩ Kiệt đưa hắn đến nơi y ở — Anh Vân Trai, phân phó cho hai tiểu tư, rồi bảo “Ta ở tiểu thính chờ ngươi.” Liền đi ra ngoài.
Lãnh Khải Chi được hầu hạ rửa mặt chải đầu thay quần áo. Trên đường đến Hồng Liên Điện, hắn suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Vì sao lại biến thành như vậy? Chính mình cư nhiên cùng Hồng Liên Giáo Giáo chủ làm bằng hữu, còn đi tới nơi mà hắn từng nghĩ cả đời này cũng sẽ không đặt chân đến.
Hắn vốn là đi tìm hiểu tin tức, căn bản không muốn quan hệ cùng Hồng Liên Giáo đại nhân vật này nọ. Tuy rằng trong bốn năm chả thu thập được gì, nhưng thân phận gián điệp cũng che dấu được phi thường tốt, đến nay cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm. Hiện tại, ngộ đả ngộ chàng kết bạn với Giáo chủ, hơn nữa đối phương còn khá thích hắn, thật không biết này là phúc hay là họa.
Hiện tại hắn đã tiến thoái lưỡng nan, đành phải tuỳ cơ ứng biến.
Đổi hảo quần áo, hai tiểu tư đưa Lãnh Khải Chi đến một tiểu thính lịch sự tao nhã. Bùi Sĩ Kiệt đang ngồi chờ ở bàn tròn, trên bàn bày đầy thức ăn tinh mỹ.
“Không thể tưởng được ngươi mặc trang phục này thật tốt lắm xem.” Bùi Sĩ Kiệt tán thưởng.
“Ách… Phải không? Cám ơn…” Lãnh Khải Chi vén ti bào quý giá trên người, ngồi xuống cạnh Bùi Sĩ Kiệt.
“Ăn cái gì đi, mới vừa rồi bị hỗn đản kia nháo một trận, hại ta bụng đói đến mức kêu ọc ọc.” Bùi Sĩ Kiệt ở trước mặt hắn lúc nào cũng y như tiểu hài tử.
“Nha…” Lãnh Khải Chi câu nệ cúi đầu uống cháo. Sau khi biết thân phận Bùi Sĩ Kiệt, hắn không cách nào đối y như bình thường được nữa.
Bùi Sĩ Kiệt vừa ăn bánh bột mì, vừa ghé vào trên mặt bàn nhìn hắn.
“Tiểu Chi, sao bộ dáng của ngươi cứ như ăn hoàng liên (một loại thuốc có vị cực đắng) thế kia? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải…”
“Nói chuyện đừng nói nhỏ như vậy được không? Ta nghe không quen đâu…” Bùi Sĩ Kiệt học hắn đem thanh âm đè thấp.
“Là…” Lãnh Khải Chi hơi lớn tiếng một chút.
“Ngươi giận ta sao? Trách ta không nói cho ngươi biết ta là Giáo chủ?”
“Ta không giận.” Lãnh Khải Chi thanh âm lại thấp đi xuống. “Ta chỉ là hoảng sợ…”
“Hắc hắc… Làm sao ngươi cũng không nghĩ tới, ta chính là người ngươi cho là vị Giáo chủ lãnh khốc tàn nhẫn kia đi?” Bùi Sĩ Kiệt trêu ghẹo.
“Là a…” Nói đến đây, Lãnh Khải Chi bắt đầu vì chính mình trì độn mà căm tức. Kỳ thật Bùi Sĩ Kiệt cũng không có ý giấu diếm, chỉ cần mình cẩn thận một chút đã sớm có thể phát hiện thân phận thật sự của đối phương! Đều do hắn không chịu suy nghĩ!
Bùi Sĩ Kiệt thấy hắn không được tự nhiên, nghĩ hắn đang giận mình, bèn tỏ vẻ ủy khuất bĩu môi.
“Ngươi gạt ta, còn nói ngươi không tức giận.”
“A? Ta thật không có tức giận…”
“Vậy tại sao ngươi dùng loại thái độ lãnh đạm này đối với ta? Trước kia ngươi không phải như thế.”
“Trước kia ta không biết ngươi là Giáo chủ a…” Lãnh Khải Chi buồn bực nói.
“Giáo chủ thì sao? Ta vẫn là Bùi Sĩ Kiệt ngươi biết a.”
“Nói thì nói như vậy… Nhưng mà…”
Đang nói chuyện thì nô phó Thiên Phúc bên người Bùi Sĩ Kiệt bước vào. Thiên Phúc cung kính khom lưng chào hai người, nói:
“Giáo chủ, Giang hộ sử nói đã tra rõ chuyện thích khách, muốn mời người qua Thanh Hạc Lâu thương nghị.”
Biểu tình tinh nghịch của Bùi Sĩ Kiệt lại biến mất, đứng đắn nói: “Đã biết.”
Y ôn nhu dặn dò Lãnh Khải Chi: “Ngươi trước tiên ăn đi, chờ ta trở lại chúng ta tái ngoạn.”
“Nga, nha…” Lãnh Khải Chi ngơ ngác đáp lời, nhìn y đi ra ngoài.
Bùi Sĩ Kiệt sau khi rời đi, mãi cho đến buổi tối cũng không trở về. Y phái người nói cho Lãnh Khải Chi rằng mình phải làm việc suốt đêm, nhượng Lãnh Khải Chi nghỉ ngơi trước.
Lãnh Khải Chi nghĩ như vậy cũng tốt, lấy tình huống hiện tại, chính mình hẳn là trước cùng y tách ra, hảo hảo lo lắng sắp tới nên làm như thế nào.
Đêm khuya, trăng non in bóng trên mặt biển lay động, tiếng sóng vỗ vào đá ngầm ầm vang mơ hồ truyền đến.
Lãnh Khải Chi ngồi trước cửa sổ, thất thần nhìn chăm chú núi rừng. Xuyên thấu qua đám sương, nhiều ánh lửa lập lòe, xa xa trên bến tàu ngừng mấy chiến thuyền thật lớn.
Hồng Liên Đảo nơi này nói là thế ngoại đào nguyên cũng không đủ, Lãnh Khải Chi đáy lòng tán thưởng.
Bọn hắn hoàn toàn độc lập, trên đảo có chức bố phường, nông trường, chuyên diêu (lò gạch), luyện thiết trang thậm chí thủ công nghệ phường, còn có đội tàu, tổ chức vận tải, cũng có chiến thuyền, trên đảo còn có hơn hai ngàn thủ vệ, trang bị vũ khí hoàn mỹ khiến người ta phải sợ hãi, hơn nữa bọn hắn còn có võ công bí truyền, nếu Hồng Liên Giáo có tâm tạo phản, kia hậu quả khó lường.bg-ssp-{height:px}
Nhưng Hồng Liên Giáo mấy năm gần đây không gây đại sự gì, có chăng chỉ là vài lần đuổi giết phản đồ. So với nhiều thủ đoạn sát nhân trên giang hồ khiến kẻ khác giận sôi gan chẳng đáng là gì.
Hồng Liên Đảo nằm ở một nơi tách biệt, không ai biết bọn hắn tạo dựng từ khi nào. Trên giang hồ tin đồn về Hồng Liên Giáo sớm nhất là từ ba mươi năm trước. Nghe nói một vị võ lâm vọng tộc đệ tử một lần xuất du xông lầm vào Hồng Liên Đảo, Đảo chủ lúc ấy đáp ứng buông tha bọn họ, điều kiện là không được lộ ra chuyện về Hồng Liên Đảo. Kết quả người nọ phá hủy lời hứa, sau khi trở về đi nói khắp nơi, miêu tả Hồng Liên Đảo như một tòa Kim Ngân, mỹ nữ đẹp như thiên tiên khiến một ít kẻ xấu nổi tà tâm, đem người tấn công Hồng Liên Đảo.
Trận chiến đó, nghe nói phi thường thảm thiết, Hồng Liên Giáo thề sống chết phản kháng, song phương chiến đấu kịch liệt hơn hai tháng, hai bên đều tổn binh hao tướng, cuối cùng vẫn là những người xâm chiếm bị đánh lui. Chuyện này còn khiến cho triều đình chú ý, nhưng sau khi phái hai chiến thuyền thăm dò, liền không còn hành động gì nữa. Từ đó về sau cũng không màng đến chuyện Hồng Liên Giáo, hành động ấy của triều đình khiến mọi người đều xôn xao. Có người cho rằng Hồng Liên Giáo dùng tài bảo mua chuộc triều đình, cũng có người cho rằng triều đình e ngại chiến lực của đối phương, càng kỳ quái hơn là có người lại nghĩ Hồng Liên Giáo biết vu thuật, đã hạ cổ hoàng thượng đương triều.
Bởi vì đã cách nhiều năm, hoàng đế lúc đó cũng đã băng hà, cho nên chân tướng là gì, tiếp tục cũng vô pháp truy tố.
Triều đình mặc kệ Hồng Liên Giáo, không có nghĩa là các giang hồ nhân sĩ khác mặc kệ. Bởi vì lần đó tấn công Hồng Liên Giáo có hơn phân nửa là người trong võ lâm, hậu nhân của người chết không cam lòng. Hơn nữa, người đã tiết lộ chuyện Hồng Liên Đảo sau cuộc chiến không lâu, toàn bộ gia tộc từ ruột thịt cho đến bà con xa, gần trăm người đều bị Hồng Liên Giáo tru diệt. Tuy rằng việc này là võ lâm sai, nhưng bởi vì triều đình tỏ thái độ thờ ơ khiến Võ Lâm Minh thấy nhục, thề nhất định phải diệt trừ “Tai họa” Hồng Liên Giáo này. Bất quá bởi vì tài lực và nhiều vấn đề khác, cuối cùng vẫn không thực hiện được.
Tên Hồng Liên Giáo “Tà giáo” cũng ra đời từ đó, Hồng Liên Giáo thuộc loại “Người không phạm ta ta không phạm người”, bất quá một khi phạm đến bọn hắn, bọn hắn sẽ sử dụng thủ đoạn trả lại ngươi mấy chục lần thậm chí gấp mấy trăm lần. Cho dù chỉ là vô ý, cũng đừng mong chạy thoát.
Hồng Liên Giáo từ lúc thế nhân biết đến sự hiện hữu của bọn hắn, cũng dần dần gia tăng cùng ngoại giới tiếp xúc, giáo chúng cũng có rất nhiều người lăn lộn trong chốn võ lâm. Vì vậy song phương mâu thuẫn ngày càng tăng, nghiêm trọng nhất chính là “sự kiện kia” vào mười hai năm trước…
Lãnh Khải Chi sắc mặt dần dần âm trầm, nếu không phải vì sư phụ An Trường Quân, hắn cũng không muốn tham gia hành động lần này của Võ Lâm Minh. Võ Lâm Minh tuy là đại biểu danh môn chính phái, nhưng trên thực tế còn tệ hơn cả tà phái.
Nói đến cùng, Võ Lâm Minh cũng chỉ là mấy kẻ “Thuận ta thì sinh nghịch ta thì chết” thôi, chẳng phải thứ tốt lành gì. An Trường Quân tiếp tục làm Võ Lâm Minh Chủ cũng là bất đắc dĩ, mười năm này chốn võ lâm không hề xuất hiện nhân tài cũng chẳng có ai mộng tưởng làm đại hiệp, tểu mao đầu nơi nơi gây chuyện thị phi thì đầy rẫy. Hậu kế vô nhân, An Trường Quân không thể lui về ở ẩn.
Hắn cùng với sư phụ đã sớm đối võ lâm vô vọng, không bao giờ tham dự bất cứ sự kiện nào. Bởi vậy, dù Lãnh Khải Chi cũng coi như một thân tuyệt kỹ, cũng không có tiếng tăm gì trên giang hồ. Bất quá, lần “bí mật hành động” này là ngoại lệ.
Võ Lâm Minh muốn thâm nhập Hồng Liên Giáo, nắm rõ bọn họ trong tay để tìm cơ hội tiêu diệt. An Trường Quân tuy rằng luôn cực lực phản đối, vẫn là không lay chuyển được đám người ngoan cố kia. Lãnh Khải Chi phi thường rõ ràng, Võ Lâm Minh ngoài miệng bảo muốn thay những người vô tội bị chết oan báo thù, trên thực tế không phải là đang nhắm vào tài phú của Hồng Liên Giáo sao?
Người của Võ Lâm Minh dã tâm quá lớn, hoàn toàn không rút ra giáo huấn từ thất bại trước. An Trường Quân không muốn chứng kiến thảm kịch hai mươi năm trước lại tái diễn nhưng lại không thể ngăn cản được bọn họ, bèn phải cho Lãnh Khải Chi tham gia hành động, hảo nắm chắc tình hình song phương, nhằm tìm biện pháp giải quyết.
Hơn nữa, An Trường Quân nhượng Lãnh Khải Chi lẻn vào Hồng Liên Đảo, còn có mục đích khác…
An Trường Quân mười tám năm trước cùng người của Hồng Liên Giáo tương luyến, sau bởi vì hiểu lầm mà phân khai. Người đó lúc ấy chết ngay trước mặt An Trường Quân, An Trường Quân bi thống dục tuyệt. Nhiều năm sau đó, An Trường Quân mới biết được trên đời có một loại thuốc có thể giúp người ta giả chết như thật.
Người đó thông minh tuyệt đỉnh, An Trường Quân cho rằng người đó giả chết lừa gạt mình. Bởi vậy hi vọng Lãnh Khải Chi có thể điều tra rõ ràng chuyện này.
Lãnh Khải Chi càng ở nơi này lâu lại càng phát giác được người đó nhất định còn tại nhân thế, nhưng trước khi chính mắt chứng thực, hết thảy vẫn không thể kết luận quá sớm.
Đối phương cũng là người trong gia tộc của Hồng Liên Giáo Giáo chủ, nói không chừng mình gặp được người đó ở đây. Lãnh Khải Chi rốt cuộc biết chính mình kế tiếp nên làm cái gì.
Đầu tiên, từ Bùi Sĩ Kiệt tìm hiểu tin tức về người đó, nếu chứng minh được đối phương còn sống hắn liền nghĩ biện pháp rời đi nơi này… Lãnh Khải Chi không thể khờ dại nghĩ rằng có thể giấu giếm thân phận của mình cả đời. Một ngày nào đó, hắn thiết yếu phải cùng Bùi Sĩ Kiệt đối lập.
Bọn hắn căn bản không có khả năng trở thành “Bằng hữu”…
Lãnh Khải Chi thở dài, yên lặng đóng cửa sổ.
◇◇◇
Bóng tối bao trùm khắp nơi, nhưng trong một căn phòng vẫn còn ánh nến sáng rực.
Bùi Sĩ Kiệt trầm mặt, đang hết sức chăm chú phê duyệt đống công văn đã chất thành núi nhỏ. Tiểu tư Thiên Phúc lẳng lặng đứng ở một bên, thỉnh thoảng vì y đốt thêm đèn, mài mực, dâng trà.
Ngồi bên cạnh y là một thanh niên tuấn mỹ tuyệt luân, tư thế ưu nhã, thần tình lãnh mạc mang theo vẻ khôn khéo. Bùi Sĩ Kiệt mỗi lần thẩm duyệt xong một công văn đều phải đưa người đó xem qua, xác định không có vấn đề gì mới giao cho một tiểu tư khác tiếp nhận, đặt trên thư giá dựa vào tường.
Đêm đã khuya, Bùi Sĩ Kiệt không ngừng nhìn sắc trời, ánh trăng rọi sáng khung cửa sổ, hiện tại đã là giờ Hợi. Y bắt đầu không kiên nhẫn, ngữ khí mang oán hận đối thanh niên nói:
“Cữu cữu, hôm nay làm đến đây thôi được không?”
Bùi Nhược Tỉ thiêu khởi hai hàng mi loan loan, nhẹ nhàng: “Không được, hôm nay ngươi nhất định phải xem hết đống này.”
“Nhưng bây giờ là giờ đi ngủ.”
“Xem hết mới được ngủ, ngươi ngày mai có thể dậy muộn một chút.” Bùi Nhược Tỉ nghiêm túc.
“Cữu cữu, ta ngủ trễ không sao cả, nhưng ủy khuất lão nhân gia ngươi theo giúp ta sẽ không tốt.” Bùi Sĩ Kiệt không đứng đắn nói: “Ngươi xem a, làn da mềm mại xuất hiện nếp nhăn rồi nè, đều là thức đêm làm hại.”
Bùi Nhược Tỉ mỉm cười nói: “Khó được ngươi như vậy quan tâm cữu cữu, bất quá không sao cả, cữu cữu hiện tại cô độc, mặt có nhăn thành trái mơ cũng sẽ không bị người ghét bỏ. Ngươi vẫn là ngoan ngoãn xem công văn đi.”
Bùi Nhược Tỉ nói xong còn cố ý sờ sờ đầu Bùi Sĩ Kiệt, đối phương khó chịu than thở vài câu, vẫn là chỉ có thể chịu phận bất hạnh xem công văn.
Bùi Nhược Tỉ vừa thẩm tra công văn y vừa phê duyệt qua, vừa hỏi:
“Ngươi như vậy vội vã muốn về, có phải hay không muốn cùng vị mỹ nữ nào cộng độ xuân tiêu a?”
“Cái gì mỹ nữ? Toàn là Trư Bát Giới thì có.”
“Hắc! Ngươi nói cái gì? Mấy thị thiếp kia đều do cữu cữu ta trong phạm vi bốn trăm dặm thôn trại phụ cận ngàn chọn vạn tuyển ra tới! Tuyệt đối so với hoa khôi danh kỹ còn hơn, vậy mà ngươi dám ghét bỏ?” Bùi Nhược Tỉ vỗ bàn.
“Được rồi, ta biết cữu cữu ánh mắt tốt lắm.” Bùi Sĩ Kiệt không muốn lãng phí thời gian, chuyên tâm vùi đầu xem công văn.
“Hừ… Ta nghe nói ngươi dẫn theo một nam nhân trở về, ngươi là vội vã muốn quay lại nhìn hắn đi? Có phải hay không a?” Bùi Nhược Tỉ ngữ khí ái muội.
Bùi Sĩ Kiệt nhíu mày: “Ngươi biết rồi mà còn hỏi.”
“Ta chỉ là muốn thử ngươi một chút thôi, còn tưởng rằng ngươi sẽ che dấu. Hừ, không thể tưởng được ngươi rất quang minh.”
“Để làm chi không thể quang minh a? Mang nam nhân trở về thì sao?” Bùi Sĩ Kiệt chẳng hề để ý hỏi.
Bùi Nhược Tỉ dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá y, bỗng dưng ghé sát vào y hỏi:
“Uy, có làm không?”
“Cái gì làm không?”
“Đừng giả ngu, ngươi là tiểu hài tử ba tuổi a?”
“Để làm chi? Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Nhìn ngươi dạng này… Sẽ không phải là cái gì cũng chưa làm đi?” Bùi Nhược Tỉ không thể tưởng tượng nổi quét mắt nhìn y từ đầu đến chân.
“Uy, cữu cữu, ngươi rốt cuộc tại sao tỏ ra bí hiểm như thế? Cái gì có làm không làm?”
Bùi Nhược Tỉ vô hạn đồng tình vỗ vỗ y. “Xem ra ngươi vẫn chưa thông suốt, quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, lúc muốn làm tự nhiên sẽ làm thôi.”
Bùi Sĩ Kiệt nghe Bùi Nhược Tỉ nói năng lộn xộn, cũng vô hạn đồng tình nói: “Cữu cữu, xem ra ngươi thật sự mệt muốn chết rồi, đến, đi ngủ đi…”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Bùi Nhược Tỉ quát: “Xem hết cái này cho ta rồi mới được ngủ!”
“Thiết…”
“Đúng rồi, người ngươi mang về gọi là gì?” Bùi Nhược Tỉ nhịn không được hỏi.
“Khải Chi.”
“Họ “Khải”? Thực hiếm thấy nha…”
“Không phải, tên hắn kêu Khải Chi.”
“Kia họ gì?”
“Họ gì… Không hỏi.”
“Làm sao ngươi có thể như vậy? Ngay cả tên của người ta cũng không hỏi hết.”
“Hắn chưa nói thôi…”
“Hắn tại sao không nói?”
“Bởi vì ta ngay từ đầu cũng không nói cho hắn biết ta họ Bùi.”
“Kia ngươi làm gì mà không nói?”
“Ta khi đó không muốn cho hắn biết ta là Giáo chủ a, nhiều như vậy không có ý nghĩa…”
“Nha…” Bùi Nhược Tỉ suy tư: “Ngươi là bởi vì muốn giấu diếm thân phận, cho nên không nói cho hắn ngươi họ Bùi, như vậy, hắn không nói cho ngươi hắn họ gì, có phải hay không cũng giấu diếm cái gì đây?”
Bùi Sĩ Kiệt trong lòng căng thẳng.
“Không thể nào… Hắn không cần phải gạt ta a…”
“Thế sự khó liệu, ngươi vẫn là cẩn thận một chút đi.”
“…”