Một đội “Hỉ” tự đỏ thẫm dán trên đại môn, trong sân giăng đèn kết hoa, chiêng trống ồn ào náo động. Cùng với tiếng mời rượu là tiếng hoan hô không ngừng truyền đến. Ngoài đại môn cũng không quạnh quẽ, một đoàn khất cái quần áo tả tơi ở hia bên đại môn hướng tôi tớ trong phủ xòe hai bàn tay bẩn hề hề.
“Đừng chen lấn! Mỗi người đều có, mỗi người đều có a......” – nam phó trẻ tuổi lớn tiếng chỉ huy, mặt khác, một gã lão bộc lấy tiền lì xì tử trong rổ ra, nói:
“Đến đến, hôm nay là ngày đại hỉ của Hạ công tử nhà ta, ai nói được một câu hay có thể lấy được một phần tiền lì xì!”
Đám khất cái lập tức tranh nhau hô:
“Chúc công tử cùng thiếu phu nhân bạch đầu giai lão!”
“Chúc phu nhân sinh ra sớm quý tử!”
“Vĩnh kết đồng tâm! Vĩnh kết đồng tâm!”
Đám khất cái có bao nhiêu từ hay đều nói ra, người hầu vừa lòng mà rải tiền lì xì, bọn họ lập tức như hổ đói nhảy lên tranh đoạt.
Một rổ tiền lì xì đầy ắp trong nháy mắt đã bị cướp sạch, bọn khất cái ở bên ngài vừa dập đầu vừa luôn miệng nói cảm tạ, người hầu tâm tình sung sướng mà cầm chiếc rổ trống rỗng trở vào nhà.
Sau khi đại môn đóng lại, phủ đệ rốt cuộc được tách biệt khỏi tiếng ồn bên ngoài, bất quá trong phòng như trước vẫn tràn đầy là tiếng người.
“Đã trễ thế này rồi. Những khách nhân vẫn còn uống rượu a?” – nam phó nhỏ tuổi tò mò hỏi lão bộc.
“Đúng vậy, khách nhân An minh chủ chiêu đãi đại bộ phận là đại hiệp hào sảng (phóng kháong), tửu lượng cũng kinh người, hơn nữa lần này là tiệc cưới của Hạ công tử, chỉ sợ tiệc rượu sẽ không tàn trước nửa đêm.” – Lão bộc dựa vào kinh nghiệm nói.
“Nhiều vũ lâm nhân sĩ như vậy tới tham gia tiệc cưới của Hạ công tử, thật đúng là hảo phong cảnh a...... Quả nhiên, thân là đệ tử của võ lâm minh chủ thì không tầm thường...... Nói như vậy, phủ đệ này tương lai là do Hạ công tử kế thừa?”
“Đúng vậy, Dương lão gia khi còn sống đã truyền lại toàn bộ gia nghiệp cho Hạ công tử.”
“Ai...... Ta thực hâm mộ Hạ công tử, có thể có được Đại tiểu thư xinh đẹp lại phú quý......”
“Hạ công tử nhân tài xuất chúng, tiền đồ không thể ước lượng, bộ dạng cũng là nhất đẳng tuấn tú, Đại tiểu thư gả cho y cũng là phúc của nàng a.”
“Đúng vậy......” – Hai người đang nói thì thấy một tuấn đĩnh nam tử vận y bào đỏ thẫm đi tới, xung quanh y là vài nha hoàn cầm đèn lồng đỏ.
Hai gã tôi tớ vội ngậm miệng, khom người thỉnh an.
“Hạ công tử......”
“Ân.” – Hạ Cảnh Tề lãnh đạm gật đầu, nói: “Khách nhân còn đang uống rượu, các ngươi đi vào hầu hạ.”
“Là”
Hạ Cảnh Tề lướt qua bọn họ, đi đến tân phòng dán đầy “Hỉ” tự. Đi vào tân phòng bố trí xa hoa, Hạ Cảnh Tề vẫn biểu hiện lãnh đạm mà liếc mắt về phía tân nương tử đang ngồi ở mép giường. Sau khi cho tì nữ lui xuống, Hạ Cảnh Tề lập tức hướng tiểu thê tử. Y cầm xứng thước trên bàn, nhẹ nhàng xốc lên khăn che mặt của nàng.
Quang mang từ cặp nến long phương chiếu rọi đội gò má trắng hồng của tân nương tử, nàng ngượng ngùng rũ mắt xuống, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, bày ra một tư thái vô cùng kiều mỵ, đối mặt với một cô gái xinh đẹp có thể làm tất cả nam nhân yêu thương, thế nhưgn trong lòng Hạ Cảnh Tề lại không có chút cảm khái.
Bàn tay y nhẹ nhàng mơn trớn trên gương mặt mềm mại của Dương Duyệt Tâm, nàng ngơ ngác mà nhìn đấng trượng phu tuấn tú, trong lòng như nai con chạy loạn.
“Hạ đại ca......” – Dương Duyệt Tâm e lệ nói khẽ.
Hạ Cảnh Tề ảm đạm cười.”Còn gọi Hạ đại ca? Hẳn là nên sửa miệng đi?”
Dương Duyệt Tâm mặt ửng đỏ, khẽ gọi: “Tướng công......”
Hạ Cảnh Tề ngắm nhìn mái tóc dài của nàng, hừ nhẹ một tiếng: “Ân?”
“Ta...... Ta giống như đang nằm mơ......” – Dương Duyệt Tâm ngượng ngùng nói, nàng từ nhỏ đã quý người ca ca hơn mình bảy tuổi này, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến có một nàgy chính mình có thể có trở thành tân nương tử của y, hạnh phúc đến tậht quá dễ dàng, không thể không làm cho nàng có điểm lâng lâng.
Hạ Cảnh Tề cười nhẹ, có thâm ý khác nói: “Ta cũng vậy......”
Y cúi đầu sát xuống Dương Duyệt Tâm, đối phương nhắm mắt lại, khẩn trương chờ đợi......
Đôi mắt thâm thúy của Hạ Cảnh Tề được che dấu khéo léo dưới hàng lông mi rậm rạp, y nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng tiên diễm của đói phương, nhưng không có chút dục vọng. Rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp, rõ ràng là thê tử danh chính ngôn thuận của mình, vì sao trong lòng y lại không có kích động?
Ngưng trệ sau một lúc lâu, cuối cùng đôi môi của Hạ Cảnh Tề cũng chỉ dừng lại trên trán nàng.
“Vội cả ngày, ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi đi.” – Y nói, trong thanh âm không thấy chút nhu tình.
Dương Duyệt Tâm hoang mang mở mắt ra, Hạ Cảnh Tề đứng lên, đi ra ngoài cửa.
“Hạ...... Tướng công, ngươi muốn đi đâu?” – Dương Duyệt Tâm có điểm kinh ngạc hỏi han.
“Ta muốn ra ngoài hít thở chút không khí, ngươi ngủ trước đi.” – Hạ Cảnh Tề nói xong câu đó, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, thuận tay khép lại cửa phòng, để lại tân nương tử xinh đẹp trong đêm động phòng hoa chúc một mình cô quạnh.
Hạ Cảnh Tề đứng ở ngoài cửa, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn màn trời đầy sao. Ánh sáng ngay trên đỉnh đầu, muốn bắt lấy dường như trở bàn tay, y hai chân điểm nhẹ, phi thân nhảy lên.
Hạ Cảnh Tề nhanh nhẹn đáp lên những nhánh cây dưới thấp, cuối cùng đi lên ngọn cây cao nhất. Y nhìn xuống dưới, thành trấn ở yên tĩnh say gủ trong đêm đen, ánh lửa mỏng manh phân bố thưa thớt.
Gió đêm thổi qua hai má nóng lên vì uống rượu, làm cho Hạ Cảnh Tề tỉnh táo lại.
Đạo trạch hoa mỹ, mọi người đích kính ngưỡng, hưởng thụ vinh hoa phú quý, hết thảy đều nằm dưới chân y. Y không phải đang nằm mơ, y thật sự được đến hết thảy!
Bất quá còn chưa đủ! Chỉ bấy nhiêu không thể thỏa mãn y!
Đi theo An Trường Quân, trở thành đệ tử của hắn, đây là bước đầu tiên trong kế hoạch; cưới nghĩa nữ của hắn, kế thừa gia tài khổng lồ, đây là bước thứ hai; kế tiếp, y còn muốn đi đến vị trí cao hơn, y muốn được nhiều hơn, nhiều hơn nữa......
Vì đạt tới mục đích, vô luận là khốn khổ gì y đều có thể chịu được, vô luận là ai y đều có thể hy sinh!
Gió lớn cuộn cuộn cuốn đi lá rụng trên nền sân, Hạ Cảnh Tề đón được một mảnh lá cây. Liệt liệt vài tiếng, phiến lá trong lòng bàn tay bị nội lực hóa thành mảnh nhỏ, bay về phía chân trời xa xôi.
Vài tên tên khất cái tụ tập dưới mái hiên, chia xẻ thu hoạch trong mấy ngày vừa qua.
“Uy uy, ngươi nghe nói không có? Mấy ngày nay có một hộ giàu mổ hỉ tiệc, mỗi ngày đều phân phát thức ăn cùng tiền ở trước cửa.” – Một gã tiểu khất dùng âm thanh khao khát nói, vài tên tên khất cái khác lập tức phụ họa:
“Ta biết, chính là người nhà họ An kia? Nghe nói chủ nhân là đương kim võ lâm minh chủ, hắn tâm địa phi thường tốt, mỗi lần vào ngày hội đều cho người phân phát đồ vật này nọ.”
“Ân, lão ca ta hôm trước cũng đi, cầm không ít tiền lì xì trở về đâu, còn có một ít bánh bao thịt.”
“Hảo a...... Hôm nay chúng ta cũng đi xem đi, biết đâu có thể kiếm chút tiện nghi.”
Bọn họ đang nói, một thanh âm thình lình vọng vào:
“Muốn đi đâu? Cho huynh đệ ta đi với được không?”
Mấy tên khất cái quay đầu, chỉ thấy một hán tử gầy còm cùng một tiểu khất cái đứng phía sau bọn họ. Tiểu khất cái kia mặc quần áo rách nát, lộ ra tay chân gầy đến chỉ còn xương bọc da, tóc của hắn cựa kì dài, che đậy hết hơn phân nửa gương mặt.
“Ai? Ngươi không phải Đại Ngưu sao? Ngươi không phải nói muốn đi Mai Long trấn sao? Vì sao trở lại sớm như thế?” – một tên khất cái trong đó nhận ra hán tử kia.
“Đúng vậy, vẫn là nơi này tốt a......” – Đại Ngưu ha hả cười nói, hắn chỉ vào tên khất đầu bù tóc rối phía sau nói: “Ta giới thiệu với các ngươi, đây là huynh đệ mới của ta, gọi là A Lê, phiền mọi người chiếu cố hắn một chút.”
“Mọi người hảo......” – A Lê phát ra thanh âm làm cho người ta khó có thể nhận định, tuy rằng không nhìn thấy biểu tình, bất quá người bên ngoài đều có thể nghe ra giọng hắn không được tự nhiên.
Đại Ngưu cổ vũ nói: “Đừng sợ, bọn họ đều là huynh đệ của ta, sẽ không làm khó dễ ngươi.”
“Ân......” – A Lê gật đầu.
Một tên khất cái lớn tiếng: “Đừng nói nữa, thừa dịp trời còn sớm, chúng ta đến An phủ bên kia một chúyên đi, xem có thể kiếm chút tiện nghi hay không.”
Một đám người phụ họa, đồng hành đến An phủ. Trên đường, mấy tên khất cái không dấu nổi tò mò hỏi A Lê cùng Đại Ngưu:
“Các ngươi biết nhau như thế nào?”
Đại Ngưu nói: “Lúc ta ở Mai Long trấn ngã bệnh, cũng may gặp gỡ A Lê, hắn dùng chút tiền mình kiếm được mua thuốc cho ta, đã cứu ta một mạng, cho nên chúng ta liền kết nghĩa huynh đệ.”
“Ngươi tâm địa cũng thật tốt......” – Một gã tên khất cái cảm thán mà nhìn A Lê, A Lê cúi đầu nói:
“Cám ơn......”
Đại Ngưu đối đồng bạn nói: “A Lê là vì tìm kiếm thân nhân mới đến chỗ lưu lạc, thân nhân nọ họ Hạ, mọi người nếu biết có hộ người họ Hạ liền hỗ trợ lưu ý một chút đi.”
“Họ Hạ? Thật trùng hợp, chủ nhân hỉ tiệc trong An phủ nghe nói chính là một công tử họ Hạ.” – một tên khất cái xen mồm nói.
A Lê vừa nghe, lập tức khẩn trương hỏi: “Vị công tử kia là người thế nào?”
“Ta chưa từng gặp, không biết a......”
“Vị kia có thể hay không chính là ngươi người muốn tìm?” – Đại Ngưu cũng quan tâm hỏi, tên khất cái kia xua tay nói:
“Không có khả năng, vị Hạ công tử kai chính là đồ đệ của đương kim võ lâm minh chủ.”
Bọn họ mãi nói chuyện, khống biết từ lúc nào đại môn An phủ đã ở trước mặt.
Một tiểu khất cái nói: “Chúng ta đến cửa sau đi thôi, nếu ở cửa chính cản đường sẽ bị mắng đó......”
A Lê nôn nao mà theo sát bọn họ, lúc này, một tuấn mã màu đen từ phía sau hắn chạy tới. Trong nháy mắt, A Lê lơ đãng nhìn về phía nam tử cưỡi ngựa —— mái tóc tung bay, khuôn mặt cương nghị tuấn tú, ánh mắt thâm thúy. Dù chỉ thoáng qua, A Lê liền nhận ra người kia chính là nam nhân làm cho mình ăn kh6ong ngon, ngủ không yên.
Đối phương không có chú ý tới đám khất cái bên đường, y giục ngựa phóng như bay, bỏ A Lê lại phía sau. A Lê nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương ngày càng xa, toàn thân không thể kiềm chế mà run rẩy.
“A Lê? Ngươi bị sao vậy?” – Đại Ngưu phát hiện hắn như đầu gỗ, nghi hoặc mà quay đầu hỏi.
Nam tử cưỡi ngựa bước xuống trước cổng An phủ, hộ vệ cung kính nghênh đón y đi vào, A Lê thấy đối phương sắp biến mất, bất ngờ chạy như điên. Đại Ngưu kinh hô tên hắn, hắn lại hoàn toàn không nghe thấy, cả thế giới giống như cũng chỉ còn lại hắn cùng với nam nhân kia, trong mắt hắn chỉ có một mục tiêu.
“Tam Lang ——”
Trong lúc hắn gọi, đại môn năng nề đã đóng lại, A Lê khóc hô, xông lên bậc thang. Hai gã hộ vệ cửa lập ngăn trở hắn, quát: “Tên khiếu hóa tử nhà ngươi muốn làm gì?!”
A Lê phát cuồng quát: “Ta muốn tìm Tam Lang! Van cầu các ngươi cho ta đi vào tìm y!”
Hộ vệ hai mặt nhìn nhau, một người rống giận: “Ngươi phát điên sao? Nơi này không có người nào tên Tam Lang cả!”
“Không phải! Y là Tam Lang! Y vừa mới đi vào! Ta muốn tìm y! Van cầu các ngươi!” – A Lê gấp đến độ nói năng lộn xộn.
Hắn vừa thốt ra lời kia, hộ vệ lại nhận định hắn đang cố tình gây sự, mắng: “Tên khất cái này! Vừa rồi chính là Hạ công tử! Không phải cái gì Tam Lang!”
“Không phải! Y là Tam Lang! Y là Tam Lang!” – A Lê sống chết muốn tránh thoát kiềm kẹp của hộ vệ, hai hộ vệ bị hắn chọc giận, hung hăng ném hắn ra ngoài.
“Mau cút! Nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí!”
A Lê ngã nhào từ bậc thang xuống, xương cốt cơ hồ vỡ vụn, nhưng hắn không nản lòng mà đứng lên, tiếp tục khóc hô: “Van cầu các ngươi...... cho ta đi vào gặp Tam Lang! Y nhất định sẽ nhận ra ta! Van cầu các ngươi!”
“Tên khất cái này! Còn dám nói lung tung!” – Một hộ vệ cầm gậy lên, chuẩn bị đánh hắn, đám người Đại Ngưu chạy vội đến, kêu to: “Đừng đánh đừng đánh!”
Mọi người hợp lực nâng A Lê dậy, Đại Ngưu không ngừng giải thích với hộ vệ: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, quấy rầy đến các đại hán, chúng ta lập tức dẫn hắn đi......”
A Lê vẫn còn khóc nháo, Đại Ngưu thấy hai gã hộ vệ sắc mặt càng ngày càng kém, cuống quít cùng đồng bạn lôi A Lê tránh ra.
Tiếng khóc kêu dần dần phiêu xa, một gã hộ vệ nhìn theo thân ảnh bọn họ, hỏi: “Tên khất cái kia xem ra có chút vấn đề...... Có nên đem việc này nói với Hạ công tử hay không?”
Hộ vệ kia lắc đầu, nói: “Không nên, không nên, Hạ công tử mới vừa có việc vui, đem chuyện tên khất cái đến hỏi y, chẳng phải là rủi ro? Hơn nữa chuyện nhỏ như vậy nếu giải quyết không xong, chẳng phải chúng ta rất vô năng? Ta xem tên khất cái kia chính là đang lên cơn mà thôi, đem hắn đuổi đi thì tốt rồi.”
“Vậy được rồi......” – A Lê bị mang về khu nhà lụp xụp của đám khất cái, hắn khóc đến không thở nổi, thiếu chút nữa là ngất đi. Đại Ngưu cho hắn uống nước, lại càng không ngừng trấn an hắn, A Lê thật vất vả mới dần dần bình tĩnh trở lại.
“Tốt lắm, ngươi hiện tại bình tĩnh một chút, chậm rãi nói cho ta biết......” – Đại Ngưu dỗ dành hắn: “Người vừa rồi chính là thân nhân ngươi muốn tìm sao?”
A Lê khóc thút thít gật đầu, Đại Ngưu bán tín bán nghi hỏi: “Ngươi xác định là y? Có thể nào là ngươi nhìn lầm người không?”
“Sẽ không đâu......” – A Lê lắc đầu trối chết, chắc chắc nói: “Ta sẽ không nhận sai, y chính là Tam Lang!”
“Chính là......” – Đại Ngưu hảo ngôn khuyên nhủ: “Xem bộ dáng hộ vệ, bọn họ sẽ không cho ngươi vào gặp y.”
A Lê lau nước mắt, hạ quyết tâm nói: “Ta đây...... Ta đây phải ở ngoài cửa hậu, chờ Tam Lang đi ra.”
“Đừng a, chẳng lẽ ngươi muốn bị đánh sao?”
“Ta không sợ......” – A Lê kiên cường nói: “Những năm gần đây ta đều bị đánh không ít...... Ta không sợ bọn họ đánh ta.”
“Ngươi vì sao lại ngốc như vậy! Vạn nhất bọn họ đem ngươi đánh chết, ngươi làm sao gặp được Tam Lang?” – Đại vênh váo nói.
“Đại Ngưu ca...... Ta biết là ngươi tốt với ta...... Chính là, nếu không làm như vậy ta sẽ không có biện pháp gặp Tam Lang......” – A Lê tràn ngập hy vọng nói: “Chỉ cần đợi đến khi y đi ra nhìn thấy ta, chúng ta liền có thể đoàn tụ......”
Trong lòng Đại Ngưu ngược lại không có suy nghĩ khả quan như hắn, Tam Lang kia nay đã là đệ tử của võ lâm minh chủ, sống nơi đại trạch, y đời nào lại nhìn nhận quen biết một tên khất cái dơ bẩn chứ?
Hắn từ những lời kể của A Lê, biết được không ít chuyện giữa đối phương cùng Tam Lang, theo hắn thấy tên Tam Lang kia căn bản là có ý định vứt bỏ A Lê, chỉ có A Lê còn khờ dại cho rằng đối phương bất đắc dĩ mà rời đi chính mình.
A Lê kiên quyết như thế, xem ra vô luận mình khuyên như thế nào cũng vô dụng, Đại Ngưu than nhẹ:
“Nếu ngươi vẫn kiên trì muốn đi, ta cũng không ngăn trở, bất quá ngươi nhất định phải hành sự cẩn thận, phát hiện bất lợi liền nhanh chân chạy trốn, ngươi cũng biết bản thân sức khỏe không tốt, ngươi sẽ không chịu nổi mấy gậy của bọn họ đâu......”
“Ta đã biết, cám ơn ngươi, Đại Ngưu ca.”
Hôm sau, A Lê sáng sớm đã đến trước đại môn An phủ. Hắn không dám đứng ở nơi quá lộ liễu, chỉ có thể lén lút tránh dưới tán cây.
Chờ nửa ngày, nhìn thấy mọi người hết đến lại đi, lại không thấy được người mà hắn mong mỏi xuất hiện. Gần đến chạng vạng, A Lê thật sự đói chịu không nổi, lúc này mới rời đi.
Hắn chờ đợi vài ngày liên tiếp, trong lúc đó nhìn thấy không ít xe ngựa từ trong phủ đi ra, nhưng không thể xác nhận Hạ Tam Lang ở trong xe, hắn sợ quấy rầy đến người khác, không dám tùy tiện đi lên đón xe. A Lê chờ đợi Hạ Tam Lang, giống ngày đó, kỵ mã xuất môn, như vậy chính mình có thể nhìn thấy y......
Lâu dần, hộ vệ An phủ cũng nhận thấy thân ảnh lén lút phía sau đại thụ, mỗi lần bọn họ trừng mắt, vừa định mở miệng lăng nhục, A Lê liền sợ tới mức nhanh chân chạy đi. Sau đó cách một đoạn thời gian lại lặng lẽ chạy về, chờ hộ vệ phát hiện hắn liền nhanh chân chạy thoát, lần nào cũng vậy.
Hộ vệ rốt cuộc nhịn không được, cùng Hạ Cảnh Tề nói về việc này.
“Một tên khất cái?” – Hạ Cảnh Tề buông quyển sách đang xem.
“Đúng vậy, hắn mỗi ngày đều chạy đến ngoài cửa nhìn lén, không biết là có dụng ý gì. Tiểu nhân nghĩ, sẽ không phải là người do cừu địch của An Lão gia phái tới đích đi?” – Một hộ vệ ba hoa.
“Tên khất cái kia trông như thế nào?”
“Bộ dạng vừa gầy lạivừa nhỏ, tóc phi thường dài, căn bản nhìn không thấy mặt......”
“Nga? Hắn có nói gì không?”
“Có a, hắn nói hắn muốn tìm một người tên là Tam Lang.”
Hạ Cảnh Tề vừa nghe cái tên “Tam Lang”, ánh mắt lập tức phát sinh biến hóa, bất quá chỉ trong khoảnh khắc nên bất luận kẻ nào cũng không nhìn ra. Y từ chối cho ý kiến mà “Nga” một tiếng, hộ vệ nói:
“Trong phủ chúng ta căn bản là không có người nào tên Tam Lang, nhưng ta biết có hạ nhân kêu Thiết Lãng, bất quá người ta căn bản không biết tên khất cái kia.”
“Đúng vậy, hơn nữa buồn cười chính là, tên khất cái kia lại nói công tử ngài chính là người hắn muốn tìm, thật sự là rất buồn cười, ha ha ha......” – Một hộ vệ khác cười nói, bỗng dưng phát hiện Hạ Tam Lang thần tình âm u, hắn lập tức ngậm miệng.
Hạ Tam Lang liếc nhìn bọn họ, nhếch miệng cười lạnh, y nói nhỏ:
“Tên khất cái kia chính là đến nháo sự, bất quá chúng ta cũng đừng quá tuyệt tình, trước cho hắn một chút giáo huấn thôi, bất quá, nếu hắn vẫn không từ bỏ ý định, liền đánh hăn đến sống dở chết dở cũng được.”
“Là, Hạ công tử, chúng ta đã biết làm như thế nào.” – Hai hộ vệ lui xuống.
Hạ Cảnh Tề lạnh lùng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Tam Lang...... Tên này đã bao lâu không nhắc tới? Mà nay nghe tới cảm giác xa lạ, thật không giống nguyên danh của y.
Đúng vậy, y không phải Hạ Tam Lang, y không hề là tiểu tử Hạ Tam Lang hai bàn tay trắng! Từ ngày An Trường Cùng cho y cái tên Hạ Cảnh Tề, y cũng đã vứt bỏ quá khứ, không bao giờ … nguyện ý quay đầu lại.
Thân phận tên khất cái kia, trong lòng y cũng đoán được tám chín phần...... Theo hộ vệ miêu tả, rất có có thể chính là”người nọ”. Tuy rằng y không tin đối phương sau chín năm vẫn đang tìm mình, bất quá trên đời này, trừ bỏ “người nọ”, không còn ai nhớ thương “Tam Lang” này.
Bất quá, vô luận đối phương là ai, y cũng không tính một lần nữa nhặt lên thân phận “Tam Lang” này. Vì thân phận chắc chẳn sẽ gây trở ngại cho tiền đồ của y.
Không ai có thể gây trở ngại cho y! Không ai có thể kéo y xuống khỏi vị trí hiện tại! Hạ Cảnh Tề trong mắt dấy lên hừng hực liệt hỏa.
Mặ trời dần dần lùi về phía tây. A Lê mệt mỏi không chịu nổi mà tựa vào dưới tàng cây ngủ, một gã hộ vệ nhân cơ hội đi qua, đánh một cái lên đùi hắn. A Lê đau đến tỉnh lại, hộ vệ kia ác ý mắng hắn:
“Tên khất cái thối nhà nggười, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau cút đi! Nếu đại gia nhìn thấy ngươi lần nữa sẽ đáng gãy cái chân chó của ngươi!”
A Lê chảy lệ, khập khiễng tránh ra. Sau khi trở về, Đại Ngưu vì hắn bị thương mà quan tâm không thôi. Bởi vì không có tiền, bọn họ không mua nổi dược, Đại Ngưu chỉ có thể đến ngoại tàhnh hái thảo dược cho hắn chữa thương.
Đại Ngưu lần nữa khuyên hắn: “Đừng đi đến đó nữa, Tam Lang kia sẽ không gặp ngươi......”
A Lê cái gì cũng chưa nói, chính là yên lặng thượng dược, Đại Ngưu biết hắn thân mình mặc dù gầy yếu, cá tính lại rất ương ngạnh. Hắn cảm thán, bỏ mặc A Lê.
Lại qua ba ngày, vết thương trên chân A Lê rốt cục phục hồi rất nhiều. Lúc này, Đại Ngưu mang về một tin tức:
“Nghe nói chủ nhân An phủ vài ngày nữa sẽ tổ chức thọ yến, đến lúc đó sẽ mời rất nhiều khách nhân, ngươi có thể lại đi thử một chút, xem có thể hay không nghe được tin tức của Tam Lang, nếu vận khí tốt có lẽ còn có thể trà trộn vào.”
“Thật vậy chăng?” – A Lê nghe xong tin này, lập tức tinh thần tỉnh táo.
“Ân, bất quá, nếu lần này vẫn không được, ngươi cũng đừng tái miễn cưỡng.” – Đại Ngưu không quên dặn dò.
A Lê cúi đầu, không nói một tiếng, Đại Ngưu biết hắn không nghe mình nói: “Các huynh đệ đề nghị cùng nhau đến thị trấn bên cạnh, nghe nói nơi đó tuyển một đám người chèo thuyền, đại khái tháng sau liền khởi hành, ngươi muốn theo chúng ta cùng đi thử thời vận không?”
A Lê bàng hoàng nhìn hắn, trong lòng bất ổn.
“Ta...... Ta không nghĩ tách xa Tam Lang......” – Hắn ngập ngừng nói.
“A Lê, ngươi đừng ngoan cố như vậy.” – Đại Ngưu rốt cục không chịu nổi, nói ra suy nghĩ của bản thân.”Nếu tên Tam Lang kia thật có lòng nhìn nhận lại ngươi, lấy địa vị hiện tại của y, có thể phái người đi tìm ngươi, chính là, y không có, phải không? Các ngươi tách ra lâu như vậy, y đã sớm quên ngươi, ngươi vì cái gì vẫn không nghĩ ra?”
“Không phải......” A Lê mãnh liệt lắc đầu, như thể an ủi chính mình, nói: “Có thể là y bận quá...... Hoặc là...... Y đã phái người tìm ta...... Chính là ta không biết mà thôi......”
Đại Ngưu thật sự chịu không nổi, hắn vô lực mà thở dài: “Được rồi được rồi, tùy ý ngươi, bất quá đến lúc đó cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước.”
A Lê không tin Hạ Tam Lang đã quên hắn, hắn không tin Hạ Tam Lang nhẫn tâm đối với hắn! Hắn nhất định phải nhìn thấy đối phương!
Như Đại Ngưu nói, từ sau khi An Trường Quân tuyên bố cử hành thọ yến, trước cửa An phủ không có một ngày yên ắng, xe ngựa vận chuyển cùng khách nhân đến An phủ chật như nêm, tôi tớ cùng hộ vệ vội vàng tiếp đón khách nhân, trước đại môn hỗn loạn không thôi.
A Lê lui ở sau đại thụ, chờ đợi thời cơ tiếp cận.
“Mọi người thỉnh chờ, thỉnh chờ!” – Một nam phó cao giọng chỉ huy: “Khách nhân muốn vào phủ thỉnh đến bên trái, trước xếp hàng trình thiệp mời, khách nhân muốn đưa lễ vật thỉnh đến bên phải đăng ký —— thỉnh mọi người phối hợp ——”
Khách nhân trước đại môn càng ngày càng nhiều, tôi tớ đều có điểm đáp ứng không xuể, A Lê lén lút trốn phía dưới một sư tử đá thật lớn cạnh cửa.
Lúc này, một tuấn nhã thanh niên vận hạnh mầu trừơng bào cùng một nam tử đội mũ ô sa dắt ngựa đi tới, hộ vệ nhìn thấy bọn họ liền tỏ vẻ kinh hỉ, dẫn hai người vào phủ, xem ra hai người này là người quen của An Trường Quân.
“Mọi người xin cho ta một lối đí......” – Hộ vệ hô, những khách nhân nắm xe ngựa tản ra hai bên, khung cảnh vốn mất trật tự càng trở nên hỗn loạn, toàn bộ sự chú ý của hộ vệ đều đặt vào việc trấn an khách quý.
Chính là hiện tại! A Lê nghĩ thầm, hắn nép mình đi theo sau lưng hai người ki, tự cho là có thể thần không biết quỷ không hay mà trà trộn vào.
Một gã hộ vệ nhanh tay lẹ mắt, bắt được hắn, mắng:
“Hảo a!Tên khất cái nhà ngươi! Còn dám tới? Không muốn sống nữa có phải hay không?”
A Lê kêu to “Cho ta đi vào! Van cầu ngươi cho ta đi vào!”
Hộ vệ ném hắn xuống đất, thét: “Cút cho ta!” Dơ chân sắp sửa đá vào đầu hắn, hạnh bào thanh niên đang muốn ngăn cản, một thanh kiếm bỗng dưng đặt trên bàn chân hộ vệ.
Hộ vệ kia nhất thời đứng kh6ong vững, suýt nữa té ngã, A Lê che đầu nhìn lại, cứu hắn chính là nam tử mang mũ ô sa.
Hạnh bào thanh niên thấy hộ thần tình nóng giận, vội hoà giải: “Chính là một cái tiểu khất cái, cho hắn rời đi cũng được, không cần đánh.”
“Thân Đồ công tử nói phải.....” – hộ vệ kia xám mặt nói. A Lê thừa dịp bọn họ đang nói chuyện, nhanh chóng đứng lên, vừa muốn xông vào trong.
Mấy hộ vệ luống cuống tay chân giữ chặt hắn, A Lê ngoan cố la hét “Cho ta đi vào! Cho ta đi vào!”, nếu không thừa dịp hiện tại đi vào gặp Tam Lang, hắn sẽ không có cơ hội khác! Hắn tuyệt đối không thể buông tha dễ dàng như vậy!
Hộ vệ thấy hắn càng dãy càng mạnh, hai người hợp lức mới có thể nâng hắn, kéo ra ngoài cửa.
A Lê khóc hô, vô luận như thế nào cũng không thể giãy khỏi kiềm kẹp, hộ vệ đem hắn vào một ngõ nhỏ vắng vẻ, hung hăng đem hắn ném xuống đất. A Lê lui đứng dậy, sợ hãi mà run rẩy không thôi.
Một gã hộ vệ cầm gậy, tàn khốc nói: “Vốn tưởng rằng lần trước cho ngươi một chút giáo huấn, ngươi đã biết thức thời một chút, không thể tưởng được ngươi vẫn ngoan cố, vậy đừng trách đại gia ta ra tay tàn nhẫn!”
Hắn nói xong, ngoan độc giáng một gậy xuống lưng A Lê, A Lê khóc kêu một tiếng nằm úp sấp trên mặt đất, hai gã hộ vệ cửa đối hắn lại đánh lại đá như một con chó, A Lê ở trên mặt đất khóc hô thê thảm.
“Đại gia hôm nay liền đánh chết ngươi, nhìn ngươi còn dám tới nháo sự nữa hay không!” – Hộ vệ tức giận mắng, côn bổng liên tục hạ xuống như mưa, tay và mặt bị thương vô số, A Lê đau đến hôn mê.
Mơ mơ màng màng, hắn cảm giác chính mình lại bị nâng lên, hai gã hộ vệ cửa đem hắn ném tới một góc dơ bẩn nào đó, trước khi đi còn nói:
“Là Hạ công tử phân phó chúng ta làm như vậy, ngươi muốn hận liền hận bản thân có mắt không tròng nhận sai người đi!”
Tầm mắt bị lệ lẫn huyết làm cho mơ hồ, A Lê chỉ cảm thấy đến mình rơi vào một mảnh bóng đêm không lối thoát.
“Ân!” – A Lê thở dốc vì kinh ngạc, hai mắt trừng lớn.
Hạ Tam Lang không hề có kỹ xảo gì đáng nói, chỉ biết hàm trụ môi hắn vừa hút vừa cắn. A Lê bị ép đến không thở nổi, toàn thân căng thẳng, hai tay nắm thành quyền đặt trước ngực Hạ Tam Lang.
Hạ Tam Lang vừa hôn hắn, chân cũng không đứng yên mà đi đến bên giường. Hai người loạng choạng ngã trên giường, A Lê rốt cục tìm được cơ hội hô hấp.
“Tam Lang...... Dừng tay!” – Hắn thúc vào thiếu niên đang vùi đầu vô ngực hắn, bất an hô: “Ngươi không cần như vậy...... Ngươi muốn làm gì......”
Hạ Tam Lang mắt điếc tai ngơ, y gắt gao đè lên mình A Lê, lạp xả quần áo của hắn. Hạ thân của A Lê bị y cọ xát, cư nhiên cũng bắt đầu nóng lên. Quần áo trên ngừoi thưa dần, phân thân trướng nhiệt của Hạ Tam Lang lại trực tiếp chạm vào mặt trong đùi hắn, hắn càng thêm bối rối mà chống cự, khẽ hô: “Đừng như vậy...... Chúng ta không thể làm loại sự tình này...... Không cần......”
“Đừng ầm ĩ!” – Hắn càng vặn vẹo càng khiến Hạ Tam Lang bị dục vọng thiêu đốt, y mất kiên nhẫn mà dùng môi chính mình chặn lại cái miệng của hắn.
“Ân...... Ân......” – A Lê dần dần lạc vào nụ hôn bá đạo của y, hai tay đang ra sức chống cự lại bất tri bất giác biến thành mềm yếu vô lực mà khoát lên vai đối phương.
Khi hắn hơi tỉnh táo lại, phát hiện chính mình đã muốn bị lột trần, nhìn nhìn lại Hạ Tam Lang, cũng là toàn thân trần trụi.
A Lê che mắt, không dám nhìn tới hạ thể trướng lớn của y. Hạ Tam Lang mê muội mà nhìn vào thân thể hắn, toàn bộ bụi ban đều tập trung bên mặt phải và trên cổ A Lê, thân thể hắn đúng như mình tưởng tưởng, trắng noãn không chút tỳ vết, làn da bóng loáng mềm mại, sờ lên giống như một món đồ sứ thượng đẳng có sinh mệnh.
Hai người đều không có kinh nghiệm hoan ái, Hạ Tam Lang học Kiều công tử, cúi người hàm trụ phân thân của A Lê.
“Oa!” – A Lê như bị sét đánh, hắn vừa thẹn vừa vội, dùng sức đẩy đầu đối phương ra, Hạ Tam Lang hấp trụ nam cái nho nhỏ nộn nộn kia, vụng về bộ lộng.
“Không cần...... A...... Thực bẩn a...... Không cần......” – A Lê gấp đến chảy nước mắt, lời nói vì dục vọng mà đứt quãng.
Hạ Tam Lang hàm hồ nói: “Không bẩn a...... A Lê hảo thơm......”
“Ô......” – A Lê lấy hai tay che mặt, dương cụ của mình bị người thân yêu nhất hàm trụ, hắn không thể đối mặt với loại cảm giác thẹn thùng này.
Hạ Tam Lang tiếp tục liếm hạ thể của A Lê, từ trên nam cái đến hai quả bóng nhỏ, lại đến đến u huyệt chặt chẽ, y chà xát hung khí to lớn đang trướng lên đến khó chịu của mình, sốt ruột mà nghĩ muốn lập tức đâm vào.
Chính là, huyệt động nhỏ như vậy, có thể đi vào sao...... Y thử cho vào một lóng tay, A Lê lại khẽ “Ai” một tiếng, y nghe thấy dục hỏa liền tăng vọt.
Y rút ngón tay ra, không nghĩ ngợi nữa mà khởi động thắt lưng, một tay tách hai đùi A Lê, một tay nắm phân thân cứng rắn đâm vào.
Tiểu huyệt lần đầu tiên bị mạnh mẽ khai mở, A Lê đau đến thiếu chút nữa là hét rầm lên. Hạ Tam Lang cũng không thoải mái gì hơn, địa phương bất khả tư nghị kia rất nhanh liền siết chặt lấy phân thân của y.
“Ân...... Ô......” – Dục vọng của A Lê nguyên bản đứng thẳng cũng bởi vì đau đớn mà nhuyễn điệu (đừng bắt ta giải thích), hắn dùng lực ôm lấy lưng đối phương, toàn thân căng thẳng, vô tình khiến cho việc tiến vào càng thêm khó khăn, Hạ Tam Lang dùng sức đỉnh đã lâu cũng chỉ có thể tiến vào hơn một nửa.
“Thật là khó chịu......” – Hạ Tam Lang khẽ gọi, cảm giác vừa tê dại, vừa nóng bỏng lại vừa đau đớn này thật sự là tra tấn.
Vì sao Kiều công tử có thể thoáng chốc cắm vào? Chẳng lẽ chính mình so với hắn vô năng?
Y không tin! Hạ Tam Lang tức giận mà dùng thêm sức, bóp lấy tiểu mông của A Lê mãnh lực đâm vào lần nữa —— ba...... Nhục hành thật lớn rốt cục toàn bộ đi vào, hai người đều vì cảm giác này mà thốt lên tiếng rên rỉ nho nhỏ.
A Lê cảm thấy hậu huyệt truyền đến một trận đau nhức như bị xé rách, tiếp theo là một loại cảm giác thỏa mãn khác lạ, hạ thân như sắp hòa tan, trong bụng giống như bị châm lên một ngọn lửa, khiến hắn toàn thân tê dại.
Hạ Tam Lang thở gấp, đầu óc chỉ có một cảm giác thật thoải mái, rất thư thái...... Nguyên lai dương cụ bị thân thể nóng bỏng gắt gao bao vây là chuyện tuyệt vời như vậy, khoái cảm cuồn cuộn từ phân thân truyền đến khiến y run lên vì thoải mái.
Cũng không biết là ai động trước, hai người ôm chặt lấy nhau bắt đầu vặn vẹo, lửa nóng của A Lê một lần nữa ngẩng đầu, gắng gượng đặt trên thành bụng rắn chắc của Hạ Tam Lang. Hắn hai mắt đẫm lệ, mông lung mà cùng Hạ Tam Lang hôn môi, một bàn tay vô thức bộ lộng dương cụ chính mình, Hạ Tam Lang bãi mông, ở trong cơ thể hắn ra sức tiến lên, một lần lại một lần đem dục vọng bản thân hướng càng sâu vào địa phương nóng bỏng kia.
Hậu huyệt mềm mại bị ngọc hành thô to ma xát đến đỏ ửng, vài tia yêu dịch nhũ bạch từ giữa khe hở chảy ra, bộ vị kết hợp phát ra tiếng vang dâm tục.
Nhanh...... Sắp ra...... Phân thân trướng đến cực hạn, y thở gấp, lại mãnh liệt trừu sáp. Trong nháy mắt, Hạ Tam Lang thấy một mảnh kim quang lòe lòe, cảm giác chính mình cả người nhẹ nhàng đứng lên.
Con dế mèn ở ngoài phòng ca xướng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp, tiến vào căn phòng hôn ám.
A Lê mở mắt, mờ mịt mà nhìn màn đêm trước mắt. Một người gối đầu lên ngực hắn đều đều hô hấp, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đối phương, trong ánh sáng mỏng manh, hắn nhìn thấy khuôn mặt y thật cương nghị tuấn tú.
Hai người trần trụi, gắt gao ôm lấy nhau. A Lê không biết chính mình ngủ đã bao lâu, chỉ biết là Hạ Tam Lang ở trong cơ thể hắn bắn ít nhất bốn lần, tiếp theo hắn liền mất đi ý thức.
Thân thể cảm giác nhớp nháp, đặc biệt là vùng trong đùi. Hắn rất muốn đi tắm rửa, nhưng thân mình lại bị Hạ Tam Lang ép lên, hơn nữa hoan ái qua đi, toàn thân đau nhức làm cho hắn muốn đứng dậy cũng không được.
“Ai......” – A Lê than nhẹ, giờ phút này tỉnh lại, càng làm cho hắn cảm nhận được, hết thẻy chuyện mới phát sinh đều khong phải là cảnh trong mơ.
Vì cái gì lại như vậy...... Hạ Tam Lang vì sao làm loại sự tình này với hắn...... Càng làm cho hắn khó hiểu chính là, chính mình ngoại trừ lúc đầu phản kháng, kế tiếp lại biến thành tích cực đáp lại, hắn thật không biết xấu hổ! Hắn lớn tuổi hơn Hạ Tam Lang, đáng lẽ nên biết loại sự tình này là không nên phát sinh, hắn lại......
Chính mình cùng Tam Lang hiện tại biến thành quan hệ gì? Bọn họ ngày sau nên ứng xử với nhau như thế nào?
Người trong lòng tha nhẹ, A Lê phục hồi tinh thần.
“A Lê......” – Trong thanh âm khàn khàn của Hạ Tam Lang vẫn còn mang theo nét ngây ngô, A Lê ôm hắn, nói nhỏ:
“Chuyện gì......?”
Hạ Tam Lang khởi động nửa người trên, hạ phúc bên dưới cùng hắn kề sát.
“Tam Lang!” – A Lê thẹn thùng gọi khẽ, y cư nhiên lại cứng lên! Rõ ràng đã muốn làm bốn lần, người này sao lại có tinh lực kinh người như thế!
“Ta còn muốn......” – Hạ Tam Lang nói xong, không đợi hắn phân trần mà hôn trụ hắn, hai tay tách đùi đối phương.
“Ân...... Không cần...... Tam Lang...... Không cần a...... Ân......”
Tiếng “không cần” dần bị rên rỉ đáng xấu hổ thay thế, ván giường lại kẽo kẹt kẽo kẹt lay động...... Ngoài cửa sổ, ánh trắng ngượng ngùng trốn vào sau tầng mây, côn trùng tiếp tục vui xướng trong đêm tối.
Mười mấy đệ tử xếp hàng chỉnh tề, tay cầm trường côn vũ động, xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng hò hét.
Chung Quyền hai tay bắt chéo sao lưng, chậm rãi đi tới, ánh mắt như ưng nhãn nhìn chằm chằm các đệ tử, hai sư phụ được phân cộng phụ trách dạy côn thuật cùng kiếm thuật thấy hắn đến, đều cung kính ôm quyền thỉnh an.
“Đà chủ, sao lại rãnh rỗi đến đây?”
“Ân, lại đây nhìn xem các ngươi luyện được đến đâu.” – Chung Quyền liếc nhìn đám đệ tử, nói khẽ với hai sư phụ: “Ta có chuyện muốn cùng các ngươi thương lượng.”
Giang sư phụ dạy côn thuật gật đầu, hắn cao giọng hướng các đệ tử: “Mọi người nghỉ ngơi một lát, chút nữa tiếp tục ——”
Các đệ tử đều dừng lại, lau mồ hôi, hóng mát. Hai người theo sau Chung Quyền đi đến một lương đình. Hạ Tam Lang dùng khăn lau mồ hôi, đứng đứng, cảm thấy yết hầu khát khô, vội đi tìm nước uống.
“Có ai trong các ngươi mang trà theo không?” – Hắn hỏi đồng bạn.
“Không mang a, nước trà ở lương đình bên kia.”
Một gã đệ tử nói: “Ta cũng khát nước, đi uống nước được không?”
“Hẳn là không nên? Đà chủ đang ở bên kia, có thể có chuyện quan trọng để thương lượng.”
“Nhưng ta khát nước đến khó chịu a......”
“Phái một người đi lấy là được rồi?”
“Ai đi a? Ngươi sao?”
“Ngươi đừng giỡn......” – đệ tử kia nhìn Hạ Tam Lang, lấy lòng cười nói: “Tam Lang, ngươi đi lấy đi.”
“Ta?” – Hạ Tam Lang ngạc nhiên.
“Đúng vậy, sư phụ thương ngươi nhất, nếu ngươi đi nhất định sẽ không ai mắng.”
Những người khác cũng phụ họa: “Tam Lang, cửa ngươi đi là thích hợp nhất.”
Hạ Tam Lang không thể phản bác, đành phải gật đầu, một mình đi đến lương đình. Mới vừa đi đến cạnh cửa, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng Giang sư phụ: “Đà chủ, vì cái gì không cho Tam Lang đi? Nếu hắn tham gia, có thể nắm chắc vị trí quán quân.”
Hạ Tam Lang thình lình nghe được tên mình, cước bộ nhất thời đình trệ. Bọn họ đang nói đến ta sao? Y trong lòng hoang mang. Nín thở nghe. Lại nghe Vương sư phụ nói: “Đúng vậy, năm nay hắn đã tiến bộ rất nhiều, ta nghĩ xuất chiến hẳn là không thành vấn đề đi?”
Hạ Tam Lang biết bọn họ nói cái gì, Độc Phiến Môn hàng năm đều tổ chức một lần luận võ đại hội, đến lúc đó phân đà cùng tổng đà đều phái đại biểu tham gia. Trận đấu diễn ra tại tổng đà, cũng chính là phụ đệ của Hạ Hầu bang chủ, đây chính là cơ hội tốt nhất để lập danh. Hạ Tam Lang một năm trước thật muốn đại diện tham gia thi đấu, nhưng lúc ấy Chung Quyền nói y chưa đủ bản lĩnh nên không cho y tham gia, Hạ Tam Lang nghĩ năm nay chính mình nhất định có thể xuất chiến, nhưng xem ra đều không phải như thế......
“Không được, không thể để tiểu tử kia náo động trước mặt bang chủ.” – Thanh âm lạnh lùng của Chung Quyền truyền đến.
“Đà chủ?”
“Hạ Tam Lang không phải là kẻ biết an phận, nếu cho hắn xuất đầu, một ngày nào đó hắn sẽ đem chúng ta dẫm nát dưới chân.”
“Đà chủ nói phải, Tam Lang quả thật thiên tư thông minh, hơn nữa rất có dã tâm......”
“Nhưng ngoài hắn ra, trước mắt phân đà của chúng ta không có người có thể đoạt giải quán quân......”
“Đoạt giải quán quân hay không không trọng yếu, dù sao chính là tiết mục lấy lệ mà thôi, thắng hay thua đều không ảnh hưởng đến chúng ta.”
“Đà chủ, ý của ngài.....”
“Hiện tại, tiểu bang chủ cũng bắt đầu bồi dưỡng thân tín của riêng mình, không thể để hắn chú ý đến Hạ Tam Lang.”
“Bang chủ nói đúng, nếu Tam Lang đoạt được quán quân, tất sẽ khiến cho bang chủ cùng tiểu bang chủ chú ý......”
“Ân, quân cờ này chúng ta phải hảo hảo nắm chắc, hơn nữa phải áp chế hắn.” – Chung Quyền âm hiểm nói: “Chỉ bằng hắn, cũng muốn đi trên đầu ta? Hừ, chờ kiếp sau đi.”
“Đà chủ nói không sai......”
Hạ Tam Lang không nói một tiếng mà nhẹ nhàng lui ra. Trở lại nơi nghỉ ngơi, mọi người hỏi nước trà, hắn hàm hồ đáp: “Bên kia cũng không có trà.”
Sau khi nghe Chung Quyền nói, Hạ Tam Lang cả ngày đều âm trầm. Hắn cảm thấy vô cùng tức giận và áp lực, những lời hôm nay kết hợp với chuyện trong yến hội lần trước, hiển nhiên Chung Quyền một mực trăm phương ngàn kế mà chèn ép mình. Lúc trước nếu không phải mình cứu hắn, Chung Quyền đã sớm chết ở trên núi! Đối phương hiện tại chẳng những không hồi báo, còn muốn áp chế y, thật sự đáng giận đến cực điểm!
Chung Quyền không phải là kiêng kị năng lực của y sao? Y quả thật muốn tiến thân, bằng không y vất vả luyện công để làm gì? Để vì Chung Quyền vào sinh ra tử chắc?
Lão nhân này tậht đáng giận, lợi dụng y lại không màn đến suy nghĩ của y, y sẽ không để hắn toại nguyện! Hạ Tam Lang trong mắt bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ.
“Tam Lang? Ngươi lại làm sao vậy?” – A Lê đang cầm thức ăn đi đến liền trông thấy y bày ra gương mặt đáng sợ như muốn giết người.
“Không có việc gì.” – Hạ Tam Lang áp chế lửa giận trong lòng, cầm lấy nước trà một hơi uống cạn.
A Lê lặng lẽ nhìn sường mặt duyên dáng của y, cùng Hạ Tam Lang phát sinh quan hệ đã nhiều tháng, hắn đến bây giờ cũng vô pháp hiểu được, vì sao Hạ Tam Lang tuấn mỹ như vậy lại coi trọng một nam nhân xấu cí như hắn......
Trong khoảng thời gian này, Hạ Tam Lang mỗi đêm đều ôm hắn khát cầu, hắn lần lượt rơi vào tay giặc, trở nên không thể tự kềm chế. Hai người đã không còn biện pháp trở lại quan hệ thuần khiết như trước, trong lòng A Lê đã xem mình là người của Hạ Tam Lang. Hắn không biết bọn họ hiện tại là loại quan hệ gì, nhưng hắn biết, hắn đời này sẽ không có biện pháp rời đi đối phương......
Hạ Tam lang lại đầy một bụng chí khí không thể thực hiện. Y tuyệt đối không cam lòng bị Chung Quyền lợi dùng, nếu hiện tại đã biết đối phương muốn chèn ép mình, y vô luận như thế nào cũng không nguyện ý tiếp tục vì loại lão nhân đáng chết này mà bán mạng!
“Tam Lang, hôm nay là món ăn ngươi thích nhất, ăn nhiều một chút đi.” – A Lê không biết y đang có tâm tư phúc tạp, chỉ ôn nhu gắp thức ăn cho y.
Hạ Tam Lang “ân” một tiếng, không yên lòng mà ăn.
Liên tiếp vài ngày, Hạ Tam Lang đều dị thường trầm mặc. A Lê luôn luôn ở bên cạnh y tự nhiên phát hiện điểm này, nhưng ở đối phương không muốn nói, hắn cũng không dám hỏi.
Hôm nay là ngày xuất phát đi tổng đà tham gia luận võ đại hội, Chung Quyền sáng sớm đã dẫn bốn đệ tử được chọn lựa tỉ mỉ, những thành viên còn lại trong phân đà vui vẻ đưa tiễn bọn họ xuất môn. Hạ Tam Lang xen lẫn trong đám người, phẫn hận mà nhìn chằm chằm bóng dáng mã xa đang dần khuất. Y khó chịu nghĩ, đáng ra y mới là người được đưa tiễn......
Đám người tán đi, Hạ Tam Lang tâm tình bực bội bước đi trên đường cái.
Y đi dạo nơi ngã tư đường ồn ào, thế nhưng lại cảm giác chính mình đi vào trong một mê cung yên tĩnh.
Nơi này không có hy vọng, cũng không có đường ra, y không nghĩ tiếp tục ở chỗ này, cũng không tiếp tục phục vụ người này, y có năng lực ra đi chứ? Y muốn trở về sơn thôn cùng khổ sao? Vậy gian khổ trải qua từ trước đến nay khác nào đổ sông đổ bể chứ?
Hạ Tam Lang nghĩ nghĩ, bất tri bất giác đi đến trước một quán trà, tiểu nhị tiếp đón: “Khách quan, thỉnh vào bên trong nếm thử điểm tâm của quán chúng ta đi.”
Hạ Tam Lang tinh thần ủ rũ đi vào, y nghe tiểu nhị gọi một phần điểm tâm, ngồi bên cửa sổ tiếp tục ngẩn người nhìn ra ngoài. Hạ Tam Lang không để ý lắm mà nuốt xuống một viên khoai sọ cao, thầm nghĩ hương vị còn không bằng điểm tâm A Lê làm. Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh huyên náo.
“Chạy mau chạy mau, “
“Nha!”
Trong đám người nhốn nháo phát ra tiếng kêu thảm thiết, mọi người tranh nhau tránh né, Hạ Tam Lang thò người ra nhìn lại.
Ba gã đại hán thần tình hung ác đang ở ngã tư đường đấu đá lung tung, trên tay bọn họ đều có đao kiếm, vừa thấy thì biết ngay là cường đạo.
Ban ngày ban mặc, cư nhiên có đạo tặc công khai xuất hiện? Bất quá việc xảy ra tiếp theo càng khiến cho người khác giật mình, một thiếu niên truy đuổi đám đạo tặc, trong tay hắn bắn ra hai ba chiếc lăng phiêu, đánh trúng hai gã đạo tặc ở phía sau.
Hạ Tam Lang nhìn chằm chằm thiếu niên kia một thân áo xanh giữa ngã tư đường hỗn loạn, trong lòng bỗng có cảm giác quen thuộc.
Gã đạo tặc còn lại thấy thiếu niên ra chiêu sắc bén, liều mạng trốn vào chỗ nhiều người tụ tập, vọng tưởng lợi dụng đám đông mà che dấu chính mình. Thiếu niên lại rút ra trường kiếm, truy đuổi sát sao.
Lúc này, nam tử đi theo thiếu niên quát: “Khải Chi! Đừng ngộ thương thường dân.”
Hạ Tam Lang vừa thấy nam nhân kia, nhất thời nhớ ra thân phận của hai người bọn họ ——
Thiếu niên nghe xong, liền hô: “Mọi người xin hãy lui ra một bên!”
Mọi người né ra, đạo tặc trong cái khó ló cái khôn, bắt lấy một phụ nhân đang mua thức ăn, dí đao vào cổ nàng, gầm lên: “Đừng tới đây! Bằng không ta giết nàng!”
“Nha ——” – phụ nhân kêu thảm, sợ tới mức thiếu chút nữa là chết ngất.
Hắn có con tin trong tay, thiếu niên quả nhiên không dám đến gần, đạo tặc tiếp tục kéo phụ nhân lui về phía sau, dọc theo đường đi lớn tiếng thét: “Ai cũng không được lại đây! Bằng không ta giết chết nàng!”
“Lấy nữ nhân làm con tin, ngươi là hạng nam nhân gì chứ!” – Thiếu niên tức giận mắng.
“Xú tiểu tử! Còn ầm ĩ gia ta liền lập tức giết nàng!”
Lúc đạo tặc đang vung vẩy đao gào thét, một thân ảnh nhanh như chớp bay tới, một cước đá trúng đầu hắn. Đạo tặc kia kêu thảm ngã vào một tiểu quán bên đường, phụ nhân bị bắt làm con tin ngã ngồi phía đối diện.
Áo xanh thiếu niên chớp lấy thời cơ, phi thân lên bắt lấy đạo tặc. Hắn ngẩng đầu nhìn tuấn mỹ nam hài vừa ra tay tương trợ mình, bình thản nói: “Đa tạ.”
“Không khách khí.” – Hạ Tam Lang đáp.
Thiếu niên dùng dây trói gô ba gã đạo tặc, cùng mọi người giải thích xong liền hướng phủ quan mà đi đến.
“Xin đợi một chút!” – Hạ Tam Lang đuổi theo.
Nam nhân xoay người lại, thân thiện cười với y: “Tiểu huynh đệ, xin hỏi có gì muốn nói sao?”
“Xin hỏi tiền bối, ngài chính là đương kim võ lâm minh chủ An tiền bối sao?”
An Trường Quân nao nao, lập tức nở nụ cười: “Đúng là tại hạ.”
Hạ Tam Lang kinh hỉ, quì một gối, kích động mà nói: “Không thể tưởng tượng ta còn có thể lại nhìn thấy An tiền bối! Vãn bối họ Hạ danh Tam Lang, ta vốn rất kính nể An minh chủ ngài!”
An Trường Quân vội vàng đỡ y đứng lên, cười nói: “Tam Lang nói quá lời, ngươi trước kia gặp qua ta?”
“Đúng vậy, ba năm trước đây, vãn bối ở Ô Hạch trấn may mắn nhìn thấy An tiền bối cùng đồ đệ, lúc ấy các ngươi cùng mấy người giang hồ phát sinh xung đột, thu hút không ít người xem, vãn bối lúc ấy cũng ở trong đám người......”
“Ba năm trước đây...... Hình như là có chuyện như vậy.” – An Trường Quân nở nụ cười hàm hậu, hoàn toàn không có vẻ tự cao tự đại về việc mình là minh chủ, hắn nói như xin lỗi: “Lúc ấy nhất định mang đến không ít phiền toái cho mọi người? Thật sự có lỗi......”
“Không đâu.” – Hạ Tam Lang vội vàng lắc đầu.”Có thể thấy An minh chủ đại danh đỉnh đỉnh là vinh hạnh của chúng ta.”
“Tam Lang, ngươi thật sự là quá khách khí......”
Hạ Tam Lang nắm chặt thời cơ, lại nói: “An minh chủ, vãn bối từng nghe không ít chuyện về ngài, nghe nói An minh chủ chẳng những võ nghệ cao cường, tấm lòng lại nhân hậu, ý chí rộng lớn, là một người nghĩa hiệp.”
“Ha ha ha...... Ta nào tốt như vậy, chính là bằng hữa trên giang hồ nể tình mà thôi.” – An Trường Quân được y tâng bốc như vậy, cư nhiên có chút khó xử.
“An minh chủ, vãn bối muốn cầu ngài một việc!” – Hạ Tam Lang vội nói, từ khi thấy An Trường Quân xuất hiện, y đã nảy ra một chủ ý.
“Nga? Chuyện gì?”
“Thỉnh tiền bối thu ta làm đồ đệ đi!” – Hạ Tam Lang quỳ hai chân xuống.
Đẩy ra cửa gỗ, mùi gạo thơm xông vào mũi.
“Tam Lang, đã về rồi?” – A Lê đang múc canh ngẩng đầu, thân thiết cười với y.
“Ân......” – Hạ Tam Lang cười cười lấy lệ, kéo ghế ra, ngồi xuống. A Lê đặt bát canh trước mặt y, mặt mày hớn hở nói: “Hôm nay đại nương nói cho ta biết một phương pháp nấu canh, thật đơn giản, ta liền thử làm, ngươi nếm thử xem hương vị như thế nào.”
Hạ Tam Lang uống một ngụm, nói qua loa “Không tồi”. Y nhìn bộ dạng trán đầy vui mừng của A Lê, nói nhỏ: “Ngươi ở đây xem ra rất tốt......”
“Ân, trừ bỏ vài thiếu niên sợ hãi vẻ ngoài của ta, các đại thúc cùng đại nương khác đều đối ta tốt lắm.” – A Lê ngượng ngùng cười, “Lúc mới đến đây ta còn sợ chính mình không thể thích nghi, chính là hiện tại đã không thành vấn đề, ta nghĩ ta có thể tiếp tục ở chỗ này với ngươi......”
Hạ Tam Lang nhìn cái miệng của hắn hế đóng lại mở, nhưng hoàn toàn không nghe lời hắn nói, suy nghĩ của y bay về một canh giờ trước —-
“Ngươi vì sao muốn làm đồ đệ của ta?” – An Trường Quân.
“An minh chủ, thật không dám dấu diếm, vãn bối là đệ tử Độc Phiến Môn.” – Hạ Tam Lang nói dối: “Ba năm trước đây, ta xuất phát từ hảo tâm, cứu Chung đà chủ của Độc Phiến Môn, vì vậy mà biết được một chút bí mật trong bang, hắn liền bức ta gia nhập, bằng không sẽ lấy mạng ta, ta lúc ấy cũng không biết Độc Phiến Môn là môn phái tà ác như vậy, vì thế ỡm ờ gia nhập......”
Hạ Tam Lang nói năng nửa thật nửa giả, hơn nữa che dấu khéo léo, An Trường Quân không đoán được là y có tâm kế, đối với lời y nói không hề nghi ngờ.
“Nói như vậy, ngươi hiện tại cảm thấy hối hận?”
“Đúng vậy.” – Hạ Tam Lang dứt khoát gật đầu, y biết An Trường Quân hảo tâm, chỉ cần nói mình là người bị hại, nhất định có thể được hắn thương hại, vì đạt tới mục đích, y không tiếc lời lừa gạt: “Vãn bối hiện tại bị Đôc Phiến Môn bức làm sát thủ, ta thật sự không muốn vứt bỏ lương tâm mà làm lạoi sự tình này, cho nên quyết định thoát ly bọn họ...... Chính là ta biết được bí mật của bọn họ, bọn họ sẽ không dễ dàng thả ta đi......”
Hạ Tam Lang vừa diễn thuyết vừa dùng một tay che mặt, bộ dáng như sắp khóc. An Trường Quân khuyên nhủ: “Ngươi đừng khổ sở, chậm rãi nói.”
“Ta nghĩ qua, muốn thoát ly Độc Phiến Môn chỉ có thể áp dụng một biện pháp duy nhất, ta tính chạy đến một địa phương cách xa bọn họ, cải danh đổi họ, làm lại cuộc đời...... Chính là trời đất bao la, ta biết trốn chạy đi đâu......” – Hạ Tam Lang dùng ánh mắt khát cầu nhìn hắn, ai oán nói: “Hiện tại có thể giúp ta chỉ có An minh chủ ngài, van cầu ngài thu ta làm đồ đệ, dẫn ta đi đi!”
Hạ Tam Lang nói xong, lại dập đầu mấy lần, An Trường Quân đỡ y.
“Ngươi trước đứng lên đi......”
“Không! An minh chủ. Nếu ngài không giúp ta, ta liền quỳ mãi chỗ này!” – Hạ Tam Lang sử xuất chiêu này, An Trường Quân mặc dù hành tẩu giang hồ nhiều năm, nhưng tính tình thuần phác, rất ít khii hoài nghi người khác có ý đồ, nếu không phải hắn vận khí tốt, võ công lại cao cường, hiện tại cũng không biết phải vướng vào bao nhiêu rắc rối.
An Trường Quân đời này khong thể cự tuyệt thỉnh cầu của người khác, mà nay nghe Hạ Tam Lang nói nhiều như vậy, hắn cũng có chút mềm lòng, bất quá hắn vẫn muốn giữ một chút lập trường.
“Tam Lang, ngươi trước đứng lên, ta có một chuyện phải nói với ngươi.”
Hạ Tam Lang nghe khẩu khí của hắn, biết bản thân có hi vọng, y vội đứng lên. An Trường Quân từ từ nói: “Ta không phải một sư phụ xuất sắc, từng ấy năm cũng chỉ thu một đệ tử duy nhất là Khải Chi, võ lâm minh chủ tuy rằng là một danh vị thật vang dội, nhưng ta chưa từng nghĩ đến tiêu dao tự tại...... Làm đồ đệ của ta, phải bôn ba lao lực, chung quanh phiêu bạc, không chỗ vi gia, chẳng những không được hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn phải luôn luôn lo lắng......”
Hắn nhìn thẳng vào mắt Hạ Tam Lang, hỏi: “Như vậy, ngươi vẫn là muốn làm đồ đệ của ta sao?”
Hạ Tam Lang dĩ nhiên biết muốn có được hạnh phúc không phải dễ dàng, chỉ cần có thu hoạch, y nguyện ý trả giá! Đi theo võ lâm minh chủ, dù sao vẫn tốt hơn ở lại Độc Phiến Môn vĩnh viễn không được chú ý! Chịu khổ chỉ là tạm thời, chờ y ở trong chốn giang hồ nổi danh, còn sợ không có vinh hoa phú quý sao?
Y kiên trì nói: “Ta vẫn muốn làm đệ của ngài! Vô luận là phải trải qua bao nhiêu gian khổ ta cũng không sợ!”
“Có chí khí.” – An Trường Quân gật đầu, “Như vậy đi, ngươi trở về thu xếp một chút, nếu ngươi thật sự muốn làm đệ tử của ta, giờ mẹo ngày mai, mang theo hành trang, đến bờ sông ngoài thành chờ ta.”
“Là!” – Hạ Tam Lang ánh mắt vui mừng đáp: “Ta nhất định đến đúng giờ!”
“Ân, đúng rồi, chuyện này tốt nhất không nên nói với người khác.” – An Trường Quân không quên dặn dò.
“Đây là đương nhiên!”
Hạ Tam Lang thoát khỏi dòng hồi tưởng, lòng mang thâm ý mà nhìn chằm chằm A Lê đang vui vẻ ăn cơm.
Lúc này, y không có khả năng mang theo A Lê...... Y thầm tính toán.
A Lê chậm hiểu, tâm địa lại mềm mỏng, có hắn đi theo, rất khó che dấu chuyện mình nói dối An Trường Quân. Chưa kể đến A Lê một chút võ công cũng không có, bộ dạng lại quái dị, chính mình theo An Trường Quân phiêu bạt, A Lê chắc chắn sẽ chỉ liên lụy y; ngoài ra, An Trường Quân không muốn thu nhận nhiều người, bản thân đã phải tìm mọi cách cầu xin mới làm cho hắn đáp ứng, nếu thêm một cái A Lê, nói không chừng sẽ làm đối phương đổi ý, đến lúc đó thật đúng là mất nhiều hơn được!
Nếu A Lê đã muốn thích ứng nơi này, như vậy cứ cho hắn lại chỗ này, không phải tránh khỏi hết thảy phiền toái sao?
Mặc dù có chút không đành lòng, bất quá đại trượng phu làm việc phải rõ ràng dứt khoát, không có A Lê làm gánh nặng, chính mình có thể có tiền đồ sáng lạng. Nếu không nắm chắc cơ hội lần này, mình vĩnh viễn không thể tiến thân! Hạ Tam Lang không hề nghĩ đến tình thân bấy lâu nay, nhẫn tâm mà quyết định.
“Tam Lang? Vì sao không ăn?” – A Lê không biết hiểm ý trong lòng y, lo lắng mà nhìn thấy bát cơm còn nguyên trong tay y.
“Nga, không có việc gì.” – Hạ Tam Lang cười, trong lòng nghĩ: A Lê, thực xin lỗi, vì tiền đồ, ta phải rời đi ngươi, nếu ngày nào đó ta tiến thân, không chừng ta sẽ trở về tìm ngươi...... Bất quá hết thảy đều là chuyện trong tương lai.
Ăn cơm xong, A Lê cúi đầu dọn dẹp bát đũa, Hạ Tam Lang nhìn bóng dáng nhỏ bé yếu ớt của hắn, trong lòng nổi lên một tia không muốn. Không rõ từ khi nào, bản thân đã trở nên quen thuộc với thân ảnh này, hôm nay từ biệt, hai người không biết sẽ chia lìa bao lâu...... Y bỗng dưng tiến lên, ôm lấy thân mình gầy yếu của A Lê.
A Lê cả người run lên, ngượng ngùng nghiêng đầu.”Tam Lang?”
Hạ Tam Lang cái gì cũng không nói, cúi đầu hôn trụ môi hắn, ôm hắn hướng về giường......
Hạ Tam Lang đêm nay tực hồ có chút khác thường, vô luận là động tác vuốt ve hắn, hoặc là cường độ tiến vào, đều lộ ra khát cầu mãnh liệt, giống như muốn trút hết nỗi lòng trong một đêm này.
Lúc A Lê mở mắt, chỗ nằm bên cạnh đã vắng lạnh. Vài bộ quần áo rơi trên mặt đất, cửa tủ quần áo bị mở ra, A Lê mờ mịt nhìn ánh sáng trong phòng, một cảm giác mất mác nảy lên trong lòng.
“Tam Lang......?”