Hai người tới chuồng ngựa, vài tên nô bộc đem ngựa tốt nhất dắt lại. Bọn họ đang muốn lên ngựa, chỉ thấy Huyên Nhi một thân xanh biếc giữa đám nha hoàn lững thững đi tới.
Nàng kéo tay Hạ Hầu Huân, có chút oán giận nói: “Thiếu chủ, ngài muốn xuất ngoại như thế nào cũng không mang theo ta?”
“Chỉ là đi bên ngoài một chút mà thôi, như thế nào? Ngươi cũng muốn đến?” – Hạ Hầu Huân cười hỏi.
“Nghĩ muốn, nhân gia (người ta) cũng buồn bực ở nhà hai tháng rồi, dẫn người ta đi nha.” – Huyên Nhi kiều tích tích (nũng nịu) mà cầu khẩn.
“Tốt lắm.” – Hạ Hầu Huân sảng khoái đáp ứng, ôm nàng lên ngựa. Nàng ngồi ở trước người Hạ Hầu Huân, một đôi cánh tay trắng ngẫu quấn trên vai y. Miêu Tuyết Khanh mặt không chút thay đổi mà nhìn, cũng đi theo lên ngựa.
“Ngồi ổn rồi?” – Hạ Hầu Huân cúi đầu hỏi ái nhân trong lòng, Huyên Nhi nằm trong lòng y, nhu thuận mà gật đầu. Hạ Hầu Huân một đá bụng ngựa, con ngựa một tiếng trường hí, hướng ngoài cửa chạy đi, Miêu Tuyết Khanh theo sát sau đó.
Hai con ngựa phi ra Hạ Hầu phủ, hướng núi đồi ngoài thành đi.
Thu ý đang đầy, khắp núi đồi, lá phong như lửa cháy tiên diễm, trong núi lá đỏ bay tán loạn, lá rụng tích thành một tầng dày trên mặt đất. Gió mát trận trận, nước chảy róc rách, thật sự làm cho người ta tâm tình thư sướng, thầm nghĩ phóng ngựa như bay.
Bọn họ tinh thần thêm hăng hái xông lên giữa sườn núi, đứng bên cạnh một dòng suối nhỏ. Hạ Hầu Huân ôm Huyên Nhi xuống ngựa, ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.
Huyên Nhi liền bước nhẹ nhàng, đi tới dòng suối nhỏ bên cạnh, lấy ra một cái khăn tay, phóng ra ở trong nước nhu ẩm ướt, Miêu Tuyết Khanh nắm ngựa của mình và Hạ Hầu Huân đi qua uống nước, Huyên Nhi thấy âm thanh kêu to:
“Ngươi không thấy ta tại rửa khăn tay sao? Mau đưa ngựa dắt đi chỗ khác!”
Miêu Tuyết Khanh sửng sốt, chính mình rõ ràng cho ngựa tại hạ lưu uống nước, cùng nàng ở thượng lưu rửa khăn tay có cái gì quan hệ?
“Ta không muốn con ngựa làm bẩn nước! Mau dắt đi!” – Huyên Nhi vô lý nháo mà hô, Miêu Tuyết Khanh vô thố mà nhìn về phía Hạ Hầu Huân, người sau hướng hắn gật đầu, ý bảo hắn nghe theo Huyên Nhi nói.
Miêu Tuyết Khanh đành phải mặt bình tĩnh đem ngựa dắt khai, đợi Huyên Nhi dùng khăn tay vắt khô lau mặt, rời đi dòng suối mới dắt trở về. Nghỉ ngơi một lát, Hạ Hầu Huân nói: “Phong cảnh nơi này thật đẹp hơn, chúng ta sẽ không kỵ mã, vừa đi vừa nhìn tốt hơn?”
Huyên Nhi bĩu môi nói: “Hảo vốn là hảo, người ta hôm nay mặc chính là hoa hài vừa mới mua, nếu bị rách thì làm sao bây giờ?”
“Bị rách thì ta nhân tiện ôm ngươi cũng tốt.” – Hạ Hầu Huân không đứng đắn mà cười nói.
Miêu Tuyết Khanh một người nắm hai con ngựa, đi theo phía sau bọn họ. Hắn không nghĩ chứng kiến bọn họ trêu đùa, đành đặt tâm tư vào thưởng thức lá phong rực lửa.
Một trận gió thu phất qua, lá khô cuồn cuộn nổi lên đầy đất, trên đỉnh núi bay tới trận trận tiếng chuông, xem ra nơi này có chùa miểu. Hạ Hầu Huân đưa ra: “Đến trong miếu xem một chút đi.”
Ba người liền đổi hướng, hướng đỉnh núi đi. Khi bọn hắn đi vào một mảnh rừng phong dị thường rậm rạp, không trung đột nhiên vang lên một đạo tiếng chim hót chói tai bất thường:
“Chi y y y y ──!!”
Này không phải giống như tiếng điểu gọi! Bốn phía bỗng dưng kịch liệt rung động đứng lên, vô số lá phong bị đánh rơi xuống.
Thanh âm nọ tiếng thẳng vào lỗ tai, Huyên Nhi phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời ôm đầu ngã xuống đất, Hạ Hầu Huân dìu nàng, không quá sốt ruột mà nhướng mi. Tiếng điểu kêu đình chỉ, lại là một trận thiền minh tiếng vang làm cho người bất an. Lúc này ngay cả con ngựa cũng miệng sùi bọt mép mà ngã xuống, xem ra thanh âm kia làm lòng người rối loạn, Miêu Tuyết Khanh lập tức khoanh hai chân ngồi xuống, vận công ngăn cản. Hạ Hầu Huân nhưng lại như trước khí định thần nhàn mà đứng, hắn phe phẩy cây quạt, hít sâu một hơi, ha ha ha ha mà cười. Tiếng y cười như lưỡi dao sắc bén đem thiền minh bổ ra bốn phía mà nổ tung, thiền minh đình chỉ. Miêu Tuyết Khanh vội vàng đứng lên, rút kiếm ứng chiến.
Hạ Hầu Huân đối với không trung phía trước nói: “Xin hỏi chư vị tiền bối Không Điểu Cốc có gì chỉ giáo?”
Y một cái đã nói trúng môn phái đối phương, thích khách trốn ở trong rừng tự nhiên không có khả năng đi ra hưởng ứng y. Chỉ nghe vài tiếng xuy xuy giễu cợt, vài miếng càn khôn giới từ rừng cây ném ra. Miêu Tuyết Khanh phi thân tiến lên, lấy kiếm chặn lại ám khí. Rừng cây rì rào rung động, bóng đen chớp lên, ám khí không ngừng từ bốn phương tám hướng bay tới. Huyên Nhi không hề có khả năng tự bảo vệ mình, chỉ biết ngồi dưới đất ôm đầu kinh hô, Miêu Tuyết Khanh vì bảo vệ nàng mệt mỏi chạy tới chạy lui.
Hạ Hầu Huân cũng không để ý tới bọn họ, hắn ha hả cười, ba một tiếng mà thu về chiết phiến, nói nhỏ: “Nếu chư vị không muốn đi ra gặp, vậy tại hạ không thể làm gì khác hơn là tự mình cầu chỉ giáo rồi.”
Hạ Hầu Huân nói xong, bay lên không, xem chuẩn phương hướng đánh ra vài chưởng ──
Phong thụ (cây phong) dưới chưởng phong bạo khai, phiến lá bị nghiền nát hỗn loạn cuồn cuộn bay lên.
Ba bóng người từ trong bụi mù phi thân nhảy ra, phân công trái-trung-phải giáp công Hạ Hầu Huân, Hạ Hầu Huân thần sắc tự nhiên, trường tay áo vung, vài mũi ám khí từ trong tay y bắn ra. Ba người nọ lại càng hoảng sợ, một người lui về phía sau tránh né, một người nghiêng người tán qua, mặt khác một lão nhân râu tóc bán bách lấy côn trong tay đem ám khí chặn lại.
Ám khí rơi xuống đất, hắn tập trung nhìn vào, dĩ nhiên là càn khôn giới bọn họ mới vừa rồi ném! Hạ Hầu Huân đem càn khôn giới thu vào trong tay áo, bọn họ cư nhiên không chút nào phát hiện, rõ l à đối phương có bao nhiêu giảo hoạt cùng lợi hại.
Hai người còn lại đang muốn đi tới, bị lão nhân quát bảo ngưng lại, bọn họ đành phải thối lui đến phía sau lão nhân. Lão nhân nọ biết Hạ Hầu Huân khó đối phó, không dám tùy tiện tiến công, hắn mị phùng suy nghĩ, tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Hạ Hầu Huân phe phẩy cây quạt, cười lạnh đánh giá bọn họ, chậm rãi mở miệng: “Các hạ chính là nhân nghĩa Cát Hoàn Sơn lão tiền bối “huấn điểu thần nhân”?”
Cát Hoàn Sơn trong lòng cả kinh, Hạ Hầu Huân còn nói ra tên hai người khác: “ Hai vị nhất định là nhập môn đệ tử của Cát tiền bối, Hạng tiền bối cùng Cố tiền bối rồi.”
“Ngươi nhận thức chúng ta?” – Trung niên nam tử họ Hạng trầm giọng hỏi, Hạ Hầu Huân chưa bao giờ giao thiệp với giang hồ, nhưng lại đối với bọn họ rõ như lòng bàn tay, không khỏi khiến bọn hắn khiếp sợ.
“Đương nhiên rồi, Cát lão tiền bối cùng nhị vị thanh minh lan xa, tại hạ sớm có nghe thấy.”
“Không cần phải nói lời hay, chúng ta hôm nay là tới lấy mạng ngươi!” – Cát Hoàn Sơn âm thanh lạnh lùng nói. Miêu Tuyết Khanh nghe xong không khỏi cả kinh, Độc Phiến Môn cùng Không Điểu Cốc không oán không cừu, bọn họ vì sao có hành động này?
“Nga?” – Hạ Hầu Huân cười cười, kính tự nói:”Theo tại hạ biết, một năm trước Không Điểu Cốc tất cả nam đệ tử đều bị trục xuất, trong đó thì có chư vị. Cát lão tiền bối vốn là một trong khai sơn tổ sư của Không Điểu Cốc, không cam lòng bị đuổi đi, thệ muốn trọng chấn uy danh, đoạt lại Không Điểu Cốc. Ta Độc Phiến Môn cùng Không Điểu Cốc luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, tiền bối hôm nay lại nói muốn lấy mạng tại hạ… Nếu như vãn bối đoán không sai, nhất định là có người xui khiến các người tới giết ta, mà điều kiện người nọ đặt ra chính là ngày sau trợ giúp các người trở lại khoảng không điểu cốc… Về phần người nọ là ai, vãn bối cũng đoán được vài phần rồi…”
Y một đoạn nói nhân tiện đem nội tình bọn họ kể chi tiết. Cát Hoàn Sơn cùng hai gã đệ tử nghe được trên mặt một trận xanh một trận trắng. Cát Hoàn Sơn trường côn run lên, lạnh lùng nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi! Cho dù bị ngươi nói trúng rồi, ngươi hôm nay cũng chạy không thoát!”
“Thật sự?” – Hạ Hầu Huân cười dài mà thu về cây quạt.
Cát Hoàn Sơn lạnh lùng thình lình đề côn trên mặt đất tảo ra một vòng, trên mặt đất lá rụng bay lên, hình thành một tấm chắn, đệ tử phía sau hắn chọc thủng lá chắn hướng Hạ Hầu Huân đánh tới. Hạ Hầu Huân không chút hoang mang mà lấy chiết phiến đỡ kiếm, ba người triển khai hỗn chiến.
Mà bên này Cát Hoàn Sơn lại có mục đích khác, hắn thừa dịp Hạ Hầu Huân bị bán trụ, lập tức thả người nhảy đến trước mặt Miêu Tuyết Khanh. Miêu Tuyết Khanh lập tức xuất kiếm ngăn cản, Cát Hoàn Sơn cùng hắn giao đấu mấy chiêu, đột nhiên mở rộng miệng phát ra một trận tiếng chim hót bén nhọn.
“Ô…” – Miêu Tuyết Khanh bị đánh văng ra vài dăm, Cát Hoàn Sơn thân hình chợt lóe, nhảy đến phía sau Huyên Nhi, một tay kềm trụ cổ của nàng.
“A ──!” – Huyên Nhi thất thanh thét chói tai. Cát Hoàn Sơn đối Hạ Hầu Huân rống to: “Không được nhúc nhích! Nếu không ta giết nàng!”
Hắn biết rõ chính mình và đệ tử cũng không phải là đối thủ của Hạ Hầu Huân, vì vậy nghĩ đến dùng Huyên Nhi cưỡng ép Hạ Hầu Huân. Người muốn hắn giết Hạ Hầu Huân từng nói qua, Hạ Hầu Huân phi thường sủng ái cơ thiếp, đây là nhược điểm của y! Vì cứu sủng thiếp, y nhất định sẽ thả lỏng phòng bị… Cát Hoàn Sơn đắc ý nghĩ tới.
Miêu Tuyết Khanh thấy Huyên Nhi bị bắt, cũng không dám coi thường vọng động, bên này Hạ Hầu Huân dừng một chút, bất ngờ không kịp phòng bị mà chế trụ cổ tay Hạng nam tử, dùng sức một vắt, đưa kiếm của hắn đâm vào bụng đồng bạn chính mình.
“Ngươi…” – Nam tử cùng Cát Hoàn Sơn cùng choáng váng, Hạ Hầu Huân sau một khắc hướng nam tử nọ đánh ra một chưởng, đối phương bay đụng vào tảng đá bên cạnh, nhất thời ngũ tạng vỡ tan, miệng phun máu tươi, hấp hối vài cái nhân tiện đoạn khí.
Miêu Tuyết Khanh cùng Huyên Nhi cũng khiếp sợ không thôi, Cát Hoàn Sơn gian xảo mà dùng khí lực bóp trụ cái ổ trắng nõn của Huyên Nhi, quát: “Ngươi thật to gan! Ta sẽ giết nàng!”
Hạ Hầu Huân lãnh khốc cười, nói: “Không nên phiền toái Cát tiền bối, chính ta đến.”
Hắn đột nhiên cung khởi ngón giữa, trong tay bắn ra một vật, Cát Hoàn Sơn trong lòng hoảng hốt, cầm Huyên Nhi để cản, vật thể kia xỏ xuyên qua ngực Huyên Nhi vẫn không dừng lại, tiếp tục đâm vào bụng hắn. Huyên Nhi co rút vài cái, chết ngay tại chỗ.
“Ô!” – Cát Hoàn Sơn đem thi thể của nàng ném khai, hắn gào thét đem “ám khí” nọ rút ra, cúi đầu nhìn ── vốn là một lá phong nhuốm máu!
Đem khí rót vào trong vật thể mềm mại, khiến nó hóa thành vũ khí lợi hại, đây là nội công cao siêu? Cát Hoàn Sơn bưng bụng máu tươi chảy ròng ròng, quỳ rạp xuống đất.
Hạ Hầu Huân đem một lá phong chơi đùa, thản nhiên cười nói: “Lá phong tuy đẹp, bất quá nếu uy hiếp đến ta… Ta cũng có thể tùy ý phá hủy.”
Miêu Tuyết Khanh ngơ ngác mà nghe, trong đầu một mảnh bừa bộn. Cát Hoàn Sơn khoé miệng chảy ra tơ máu, hắn tự giễu cười. “Quả nhiên… Chỉ có người nhẫn tâm mới có thể thành tựu đại sự… Là ta tự quật phần mộ, xem thường mao đầu tiểu tử các ngươi…”
Hạ Hầu Huân tính tình tàn nhẫn so với “người nọ” không chút nào thua kém, võ công tu vi cũng đồng dạng sâu không lường được, xem ra trên giang hồ cũng không tới lão quỷ hắn khoe khoang rồi…
Hạ Hầu Huân hướng hắn đi đến, vừa đi vừa hỏi: “Cát lão tiền bối, vãn bối đối với ngài tao ngộ cũng cảm giác sâu sắc đồng tình. Như vậy đi, chỉ cần ngươi đem chủ mưu phía sau nói ra, ta để lại cho ngươi một con đường sống.”
“Hừ!” – Cát Hoàn Sơn cười lạnh: “Không cần ngươi giả hảo tâm, ta một lần lại một lần thua trong tay tiểu mao đầu các ngươi, tái tham sống sợ chết cũng không có ý nghĩa!”
Hắn nói xong, một chưởng đánh vào ngực chính mình, làm vỡ nát tâm phế. Cát Hoàn Sơn phun ra mấy ngụm huyết, chậm rãi ngã xuống. Hạ Hầu Huân chợn mi, đến gần dò xét khí tức của hắn.
“Đã chết, thật đáng tiếc, cái gì cũng không nói ra” – y cười, đứng lên, lạnh lùng mà xuất ra khăn lau tay.
Miêu Tuyết Khanh tâm tình phức tạp mà đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn Huyên Nhi đã chết. Vài khắc trước, cô nương xinh đẹp này ngang ngược mà làm khó mình, lại cùng Hạ Hầu Huân khanh khanh ta ta, nghĩ không ra giờ phút này đã biến thành một khối thi thể lạnh như băng, hơn nữa, là bị Hạ Hầu Huân thân thủ chấm dứt tánh mạng…
Cơ thiếp đuợc ân sủng hai tháng, đối với Hạ Hầu Huân mà nói rốt cuộc có bao nhiêu giá trị? Ngọt ngôn mật ngữ cùng ôn nhu che chở, rốt cuộc có bao nhiêu là thật tâm?
Hạ Hầu Huân ném xuống khăn tay, khăn tay theo gió phiêu lãng, rơi trên mái tóc đen tán loạn của Huyên Nhi. Y cười hỏi Miêu Tuyết Khanh: “Thời gian còn sớm, còn muốn đến chùa miếu trên đỉnh núi không?”
Miêu Tuyết Khanh ngực trầm xuống, sủng thiếp chính mình vừa mới chết, y cư nhiên còn hăng hái du sơn ngoạn thủy? Có lẽ, cái chết của Huyên Nhi đối với y mà nói tựa như một mảnh lá phong bay xuống, tâm địa sắt đá của đối phương, sớm đã vượt qua phạm vi lĩnh hội của hắn.
Hắn rũ mắt suy nghĩ, liếc nhìn thi thể của Huyên Nhi, rầu rĩ mà trả lời: “Thiếu chủ đã quyết định, nhưng…”
“Như vậy hả, xem ra ngươi cũng không cảm thấy hứng thú, chúng ta đây trở về đi thôi.” – Hạ Hầu Huân nói xong, muốn đi, Miêu Tuyết Khanh nhẹ gọi:
“Ách…”
“Chuyện gì?” – Hạ Hầu Huân xoay người lại.
“Cái kia…” – Miêu Tuyết Khanh nhìn về phía thi thể Huyên Nhi, khó khăn hỏi: “Khiến cho nàng như vậy sao…”
Này dù sao cũng là cơ thiếp y sủng ái hai tháng! Cứ như vậy tùy ý phơi thây nàng ngoài hoang dã, y làm sao nhẫn tâm?
“Nga, ta cũng đã quên.” – Hạ Hầu Huân thờ ơ mà cười cười, “Sau khi trở về bảo nô bộc tới thu thập đi.”
Y cũng nói như vậy rồi, chính mình tiếp tục quan tâm cũng là tự tìm phiền não, Miêu Tuyết Khanh nhìn Huyên Nhi lần cuối cùng, hắn đem thi thể từ bên cạnh Cát Hoàn Sơn ôm lấy, đặt dưới táng cây phong.
“Đi thôi.” – Hạ Hầu Huân thúc giục nói.
Miêu Tuyết Khanh trầm mặc theo sát cước bộ của y, hai người dọc theo đường cũ xuống núi.
Nước chảy như trước, gió thu đột khởi (đột nhiên thổi), rừng phong phát ra trận trận thở dài: sàn sạt…sàn sạt…
Cuối thu, gió mát nhẹ thổi, quế hoa phố sắc.
Miêu Tuyết Khanh cầm trong tay hai bản thư mượn từ Hạ Hầu Huân, đi qua nga noãn tiểu thạch (tảng đá hình trứng ngỗng?). Còn chưa đi tới Tử Vân Trai, đã nghe đến trận trận mùi hoa xông vào mũi.
Miêu Tuyết Khanh gõ gõ cửa, đợi một lúc lâu, không người nào đáp lại. Sườn nhĩ lắng nghe, trong viện truyền đến…hì hì tiếng cười đùa, xem ra chính tiếng cười đã che dấu âm thanh gõ cửa, cho nên nô phó không có nghe đến. Miêu Tuyết Khanh đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào.
Đi tới sau lưng một núi đá, nghe được tiếng cười ban nãy, Miêu Tuyết Khanh dò xét nhìn lại. Thấy vốn là Hạ Hầu Huân đang cùng vài cô gái chơi trò chơi, trong đó một cô gái mặc váy màu vàng bị mọi người vây quanh ở trung tâm, nàng lấy khăn lụa bịt mắt, vươn một đôi tay trắng nhỏ bé lần mò, cô gái này chính là tân sủng của Hạ Hầu Huân.
Nữ tử kia vừa cười vừa bước, một vài nha hoàn tinh nghịch thỉnh thoảng sáp vào đùa nàng, làm cho nàng kêu sợ hãi cuống quít. Hạ Hầu Huân mặt mang mỉm cười mà nhìn, trong mắt biểu lộ cưng chiều không thể nghi ngờ. Nữ tử kia nhất thời không cẩn thận vấp phải đá vụn trên mặt đất, Hạ Hầu Huân lập tức mở ra ngực đem nàng ôm vào trong lòng. Cô gái kéo xuống chiếc khăn lụa che mắt, ngượng ngùng mà cùng y đối mặt.
Miêu Tuyết Khanh lui từng bước về phía sau, xoay người tránh ra. Tiếng cười phía sau cách hắn càng ngày càng xa, hắn cầm theo sách, không yên lòng mà đi tới bên hồ.
Vài đóa hoa tàn tung bay trên mặt nước, hai con cá ba đuôi bên trong hồ nước trong trẻo nhưng lạnh lẽo mà du đãng. Miêu Tuyết Khanh dựa vào lan can bên cạnh, từ trong lòng xuất ra một khối ngọc bội hình quạt trong suốt, đây là Hạ Hầu Huân truyền gia chi bảo, Hạ Hầu Huân nói như giỡn đem vật này tặng cho hắn.
Một khối ngọc bội ý nghĩ như thế, y cư nhiên tùy tiện cho mình, chẳng lẽ nói ngọc đối với Hạ Hầu Huân mà nói căn bản là không đáng một đồng? Miêu Tuyết Khanh không dám hy vọng xa vời, đối phương là bởi vì xem trọng mình mà đem ngọc bội giá trị xa xỉ này cho mình. Hắn không biết trong tim Hạ Hầu Huân cái gì mới là trọng yếu, hắn càng không biết chính mình trong tâm đối phương là ở vị trí nào.
Đối phương đại khái chỉ là nhất thời tâm huyết dâng lên đi, có lẽ qua một đoạn thời gian hắn sẽ hỏi mình trả về, chính mình phải hảo hảo gìn giữ mới được… Miêu Tuyết Khanh hoảng hốt mà nghĩ tới, hắn thu hồi ngọc bội, vô tình mà nhìn mặt hồ tiêu điều.
Một cỗ gió thu luớt qua, thổi rơi vô số lá khô. Miêu Tuyết Khanh tóc bị thổi loạn, chính lúc định rời đi, một đoàn màu đỏ bập bềnh trong không trung bỗng nhiên lọt vào mắt hắn.
Miêu Tuyết Khanh suy nghĩ nhìn lại, nguyên lai là nhất kiện y bào bị gió thổi bay. Màu đỏ y bào theo gió hướng giữa hồ bay xuống, mắt thấy sẽ rơi vào trong nước.
Miêu Tuyết Khanh không do dự, thi triển khinh công, nhảy lên tiếp được y phục, lại lưu loát mà nhảy quay về trên bờ. Hắn cầm y trang nọ nhìn kỹ, vải vóc tương đối tinh tế, hơn nữa vốn là nữ trang, không biết chủ nhân là ai…
Đang nghĩ, một tiểu nha hoàn đầu hai búi tóc hổn hển mà chạy tới. Nha hoàn tuổi cùng Miêu Tuyết Khanh tương đương, tròn tròn như quả táo, rất là đáng yêu. Nàng nhìn thấy quần áo trong tay Miêu Tuyết Khanh, mừng rỡ mà tiến lên. Sau khi nàng phát hiện cầm quần áo chính là một tuấn mỹ thiếu niên, tiểu nha đầu mặt lập tức đỏ lên.
“Ách… Vị công tử này, cái này…” – Nàng cà lăm mà mở miệng.
“Đây là của ngươi?” – Miêu Tuyết Khanh đem quần áo trả lại cho nàng, tiểu nha hoàn vội vàng tiếp nhận, không ngừng gật đầu mà nói “Cám ơn.”
“Không nên khách khí.” – Miêu Tuyết Khanh nhìn ra được nàng khẩn trương, cố ý phóng nhẹ khẩu khí đáp. Đối mặt nam hài anh tuấn ôn nhu như vậy, tiểu nha hoàn không khỏi tâm thần rung động. Lúc này, một nha hoàn khác trang phục từa tựa cũng chạy tới, nàng kêu: “Kim Hoa, tìm được không?”
Tiểu nha hoàn tên Kim Hoa vội vàng cầm lấy quần áo cấp nàng xem: “Tìm được rồi.”
Nha hoàn nọ lạnh lùng mà phiêu mắt liếc nàng một cái, đem quần áo đoạt lại, xác định không có tổn hại mới nói: “Tính ra ngươi gặp may mắn, nếu phá hư quần áo của tiểu thư, ngươi chắc chắn phải chịu phạt.”
Nàng cũng không cùng Miêu Tuyết Khanh chào hỏi, cao ngạo mà tránh ra, Kim Hoa khó xử mà nhìn nhìn Miêu Tuyết Khanh, nói nhỏ: “Cám ơn công tử, chúng ta đi trước…”
“Ân.” – Miêu Tuyết Khanh hơi vuốt cằm, lập tức cũng xoay người đi.
Kim Hoa đi theo phía sau nha hoàn không lễ phép nọ, lặng lẽ quay đầu lại nhìn lén Miêu Tuyết Khanh. Thẳng đến Miêu Tuyết Khanh đi xa rồi, nàng rốt cục không nhịn được hỏi: “Xuân Lan tỷ tỷ, công tử mới vừa rồi là ai?”
Xuân Lan khinh thường mà nói: “Cái gì công tử, chỉ là một hạ nhân mà thôi.”
“Hạ nhân?” – Kim Hoa có điểm giật mình, nghĩ thầm thiếu niên khí chất tuấn nhã, phong độ, thấy thế nào cũng không như một hạ nhân…
“Hắn chỉ là tên khất cái Hạ Hầu công tử nhặt về, nghe nói công phu không tệ, bất quá hạ nhân chính là hạ nhân, dù lợi hại như thế nào, nhiều nhất chỉ là một võ phu.”- Xuân Lan từng chữ từng câu the thé chua ngoa vô cùng.
“Xuân Lan tỷ tỷ, ngươi biết thật nhiều… Vậy… Ngươi biết tên của hắn sao?”
“Dường như gọi… Gọi Miêu Tuyết cái gì đó, ta đã quên.” – Xuân Lan giễu cợt hỏi: “Như thế nào? Ngươi thích hắn rồi?”
Tâm sự bị hé lộ, Kim Hoa khuôn mặt nóng lên, bối rối mà lắc đầu: “Không có…”
“Thích thì nhận là thích, có cái gì hảo thẹn thùng. Dù sao các ngươi một người vốn là nha hoàn một người vốn là võ phu, cũng xứng đôi.”
Nàng tựa hồ đã quên chính mình đồng dạng vốn là nha hoàn, không tốt mà nói. Kim Hoa không nghĩ tới điều này, chỉ lo đỏ mặt. Bất quá… Chính mình sau này chỉ sợ cũng không có cơ hội tái ngộ hắn rồi, nàng vô cùng tiếc nuối mà nghĩ tới.
Kim Hoa không tưởng được nàng rất nhanh sẽ cùng Miêu Tuyết Khanh gặp mặt
──
Tuyết Châu Hồng Mai màu sáng thướt tha, Tân Ngọc Khổng Tước phấn trắng ngạo khiết, Ngư Dương Kim Thu phú lệ đường hoàng… Trong viện, các loại cúc hoa theo thứ tự sắp xếp, cánh hoa bung nở.
Vì muốn cho các cơ thiếp trong cuộc sống buồn bực tìm được một điểm vui thú, Hạ Hầu Huân hàng năm đều cử hành Cúc Yến hội trong phủ, một đám cơ thiếp cùng yêu phó có mặt.
Hạ Hầu Huân cũng rất hưởng thụ loại yến hội này, bởi vì đến lúc đó sắc đẹp tranh nhau không chỉ có cúc hoa, còn có đám cơ thiếp. Tất cả mọi người sử xuất cả người ra, gắng đạt tới vị trí thứ nhất trong yến hội, cầu được hắn ân sủng.
Dự tiệc đều là nữ quyến, châm rượu thượng thức ăn cũng là tỳ nữ, trừ Hạ Hầu Huân, trong yến hội cũng chỉ thừa lại một gã nam tử ── đó chính là Miêu Tuyết Khanh.
Miêu Tuyết Khanh hàng năm cũng tham gia yến hội này, bất quá nếu như có thể cho hắn lựa chọn, hắn tuyệt đối không muốn có mặt. Bởi vì hắn không muốn cả ngày nhìn Hạ Hầu Huân cùng đám sủng thiếp mi đến mắt đi, tán tỉnh lẫn nhau, hắn tới cũng chỉ không khác gì Mộc Đầu Nhân ngồi đó, uổng phí cả một ngày.
Bất quá Hạ Hầu Huân mỗi lần đều làm cho hắn tham gia, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Y rốt cuộc muốn mình tới nơi này làm cái gì… Miêu Tuyết Khanh uống xong một chén rượu, tâm lý phức tạp mà nhìn Hạ Hầu Huân ôm sủng thiếp. Ngồi ở trong lòng Hạ Hầu Huân chính là cô gái lần trước cùng y chơi đùa, Hạ Hầu Huân vẫn ôm nàng, lại đem rượu trong tay mình tiến vào miệng nàng, làm cho những cơ thiếp khác ghen ghét không thôi.
Vài cơ thiếp không cam lòng bị vắng vẻ, lớn mật mà đem vạt áo giựt ra một chút, xoay mông dao động thắt lưng ở phía trước kính rượu. Các cơ thiếp còn lại cũng không chịu lạc hậu theo sát, Hạ Hầu Huân bên cạnh rất nhanh đã có mỹ nữ vây quanh, thủy tiết không thông, làm nũng kính rượu không ngừng tới bên tai.
Trò tranh sủng này hàng năm cũng giống nhau, Miêu Tuyết Khanh cũng thấy vậy mà chết lặng, hắn quay mặt đi, rời xa mê hồn trận.
Hắn mạn bất kinh tâm mà uống rượu, một tiểu nha hoàn lục y đứng ở cách đó không xa khiến cho hắn chú ý, đối phương cũng nhìn lén hắn. Miêu Tuyết Khanh nhận ra nàng, đúng là tiểu tỳ nữ lần trước nhặt quần áo, tên của nàng hắn vẫn còn nhớ rõ, gọi là Kim Hoa.
Miêu Tuyết Khanh thân mật mà đối với nàng cười cười, Kim Hoa khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức phiêu khởi hai gò má kinh hỉ đỏ hồng, ngượng ngùng mà cúi đầu.
Miêu Tuyết Khanh nhìn một chút Hạ Hầu Huân bên kia, đối phương đang bận rộn ứng phó các mỹ nữ tới đưa rượu, xem bộ dáng tương đối thích thú. Miêu Tuyết Khanh trong lòng thở dài, đem ánh mắt dời đi.
Tất cả sự rực rỡ của yến hội đều đã vây quanh Hạ Hầu Huân, chỉ còn các tỳ nữ lạnh lùng mà đứng ở một bên, Miêu Tuyết Khanh ngồi một mình cũng là khổ và buồn bực. Hắn đột nhiên hăng hái, đứng dậy đi tới trước người Kim Hoa. Kim Hoa nhìn người mình mấy ngày nay tưởng nhớ đi tới, nhất thời trái tim như sấm nổ, mặt đỏ tới mang tai.
“Miêu công tử…” – Kim Hoa hạ thấp người, mặc dù biết Miêu Tuyết Khanh cũng là một hạ nhân, nhưng nàng lại có cảm giác hắn là một công tử.
“Di? Ngươi biết tên của ta?” – Miêu Tuyết Khanh có điểm bất ngờ.
“Không có… Ta chỉ biết là công tử họ Miêu.” – Kim Hoa ngượng ngùng mà nói.
“Nga… Như vậy hả… Ta họ Miêu, tên là Tuyết Khanh.” – Miêu Tuyết Khanh giới thiệu, bổ sung nói: “Được rồi, ngươi không cần gọi ta công tử…”
“Ách? Ta đây nên như thế nào gọi…?”
“Này…” – Miêu Tuyết Khanh suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Nếu như ngươi không chê, có thể gọi ta Miêu đại ca…”
Kim Hoa vội vàng lắc đầu, nói: “Miêu đại ca nói quá lời, ta như thế nào lại ghét bỏ.”
Miêu Tuyết Khanh cũng có chút thẹn thùng, hai người nhìn nhau cười, trầm mặc trong chốc lát. Phía sau các cơ thiếp phát ra trận trận tiếng cười, Miêu Tuyết Khanh nghiêng đầu nhìn một chút, thấy vốn là Hạ Hầu Huân vừa uống thêm một chén rượu. Miêu Tuyết Khanh hỏi Kim Hoa: “Ngươi là bồi chủ nhân tới sao?”
“Đúng vậy.” Kim Hoa chỉ vào một hồng y nữ tử vây quanh bên cạnh Hạ Hầu Huân, nói: “Vị kia chính là tiểu thư nhà ta.”
“Nga…” – Tiểu thư nọ mặc chính là hồng y lần trước Miêu Tuyết Khanh nhặt được, hắn bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên lai kiện quần áo nọ vốn là tiểu thư nhà ngươi cố ý chuẩn bị mặc đến dự tiệc?”
“Đúng vậy… Ta lúc phơi nắng không cẩn thận để gió thổi đi, may mắn Miêu đại ca ngươi giúp ta nhặt được, hơn nữa một điểm cũng không có bị bẩn, nếu không ta không tránh khỏi chịu phạt…” – Kim Hoa lòng vẫn còn sợ hãi mà nói, trên mặt mang chút kinh hoảng.
Miêu Tuyết Khanh nghe nàng nói như vậy, nghĩ thầm tiểu thư tính tình nhất định không tốt lắm, khó trách nàng không được Hạ Hầu Huân sủng ái, bởi vì theo hắn biết, Hạ Hầu Huân thiên vị cô nương tính tình đơn thuần ngây thơ.
Kim Hoa nhìn bộ dạng hắn như nghĩ tới cái gì, không khỏi nhẹ gọi: “Miêu đại ca?”
Miêu Tuyết Khanh lấy lại tinh thần, đáp: “Chuyện gì?”
“Không… Không có gì…” – Bị hắn hai mắt nhìn thẳng, Kim Hoa mặt lại đỏ lên.
Miêu Tuyết Khanh thấy cơ thiếp bên người Hạ Hầu Huân bắt đầu tản ra rồi, chính mình không tiện ở tại chỗ này cùng Kim Hoa tán gẫu, nhân tiện nói: “Kim Hoa cô nương, ta đi về trước, cáo từ.”
“Tốt, cáo từ…” – Kim Hoa nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, trong lòng nhộn nhạo không thôi…
Mùa hạ đã đến, gió mát đột khởi, bên trong phủ Hạ Hầu tiếng chiêng trống vang trời, tiếng người huyên náo.
Hộ vệ thủ ở ngoài cửa nghe trong vườn thỉnh thoảng truyền đến tiếng hoan hô reo hò, trái tim cũng ngứa ngáy khó nhịn. Trong đó một gã tiểu hộ vệ lòng không dám mà nói thầm: “Thật đáng tiếc hôm nay là ta làm nhiệm vụ, nếu không ta liền đi tới thi triển tài năng…”
Một hộ vệ hơi lớn tuổi một bên cười trêu nói: “Cho dù ngươi đi rồi, cũng chỉ có thể chấp nhận thua cuộc mà thôi.”
“Ta còn không vào trận, ngươi lời này nói quá sớm đi?” – Tiểu hộ vệ không cam lòng mà nói.
“Ngươi nhân tiện coi như hết, chỉ cần có “người nọ”, chúng ta chỉ là tiểu nhân vật sẽ không có ngày xuất đầu.”
“Người nọ?” – Tiểu hộ vệ vẻ mặt hoang mang.
“Ngươi là từ phân đà điều tới, có thể không rõ ràng lắm đi. Chúng ta tổng đà này ba năm nay quán quân luận võ cũng do đồng một người hái được.”
“Lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là thiếu chủ chúng ta sao?”
“Không phải thiếu chủ, nếu thiếu chủ ra trận căn bản không cần đánh.”
“Đó là người nào?”
“Miêu Tuyết Khanh.”
Tiểu hộ vệ cân nhắc cái tên này, nghĩ một lát, bừng tỉnh đại ngộ.
“Chính là nam hài không thường nói chuyện luôn đi theo bên cạnh thiếu chủ?”
“Đúng là hắn.”
“Nhìn không ra hắn lợi hại như vậy…” – Tiểu hộ vệ nghĩ tới một người nào đó mà nhìn về phía phòng trong.
Tiếng hét một tiếng một tiếng mà truyền đến, tại viện lớn nhất trong phủ xây một lôi đài, lôi đài bốn phía cẩm kỳ dựng thẳng, mỗi mặt kỳ thượng đều có hoa văn hình một cái chiết phiến, đây là dấu hiệu Hạ Hầu gia, cũng là tượng trưng cho “Độc Phiến Môn”.
Lúc này, lôi đài hai bên chật ních đệ tử Độc Phiến Môn vây xem, trên đài quan sát ngồi sáu nam một nữ, tại trung tâm là hắc y trung niên hán tử, chính giữa là chủ nhân Độc Phiến Môn, Hạ Hầu Dự, bên trái hắn là chính thất Ngô thị, phía bên phải là trưởng tử Hạ Hầu Huân, còn lại ba người chủ phân đà của Độc Phiến Môn ── Khánh Châu phân đà Chung Quyền, Cận Châu phân đà Liễu Uyên cùng với Lãnh Đạm Châu phân đà Mạnh Khâu Cách.
Lúc này, mọi người ánh mắt cũng tập trung tại trên lôi đài.
Hai gã nam tử tuổi còn trẻ đang quyền qua cước lại mà kịch liệt tỷ thí. Một người vốn là thanh niên thân trường lực tráng, tên còn lại là thiếu niên vóc người tinh tế. Thanh niên nọ thô mi đột mắt, mũi rộng môi dày, vốn là tướng mạo điển hình của người phương bắc. Mà thiếu niên nhưng lại mặt mày thanh lệ, dung mạo quyên tú, không hề có phong thái võ tướng, lại có khí chất lương gia công tử.
Thanh niên khí thế như lửa, mỗi một quyền cũng kình lực mười phần, thiếu niên nhưng lại chỉ để ý lui về phía sau né tránh, ngẫu nhiên đáp lễ một quyền, lúc đối thủ tưởng rằng hắn muốn đánh trả hắn, lại bay nhanh dược khai ( né tránh), làm cho thanh niên tại trên lôi đài không ngừng quanh quẩn.
Thanh niên tấn công không xong, càng phát ra xúc động, hắn đầu đầy mồ hôi nóng, quyền lộ từ từ rối loạn. Hắn tức giận, hai chân một đạp, nhảy lên không, lấy tư thế hùng ưng giương cánh hướng thiếu niên phi phác xuống, xuất một chiêu Ưng Trảo Công. Thiếu niên bị bao phủ hoàn toàn dưới bóng ma của hắn, không còn chỗ trốn.
Đang lúc mọi người tưởng rằng thanh niên muốn nhất chiêu đắc thủ, thiếu niên đột nhiên toàn thân sử xuất nhất chiêu Kim Kê Độc Lập, sau đó chân hướng phía trước bay đá, một tiếng đánh trúng thanh niên. Thanh niên nhận thấy yếu thế, ngã về phía trước, hắn cuống quít khuất thân ôm đủ, nghĩ không ra thiếu niên từ phía sau hắn nhảy lên, quay về một đá, đưa hắn đánh bay ra khỏi đài.
Thanh niên giữa tiếng cười của mọi người đứng lên, vẻ mặt xấu hổ tức giận mà chen vào trong đám người. Hạ Hầu Huân xem trên đài dẫn đầu đứng lên vỗ tay, người của mấy phân đà chủ cũng đi theo ra sức vỗ tay. Thiếu niên hướng khán giả ôm quyền, liền xoay người, bình tĩnh mà đi tới trước đài, quì xuống.
Hạ Hầu Dự ngồi ở ghế thái sư, có chút vuốt cằm.
“Tuyết Khanh, làm được không sai, năm nay lại là ngươi đắc thắng rồi.”
“Cám ơn chủ thượng tán thưởng.” – Miêu Tuyết Khanh cúi đầu trả lời.
Hạ Hầu Dự phân phó Phó Thủ một bên: “Cầm đến đây đi.”
“Là.”
Phó Thủ đang cầm một mâm hồng trù đi ra, bên trên là hai tiểu loan đoan hình trăng non. Phó Thủ đem đến trước mặt Miêu Tuyết Khanh, Hạ Hầu Dự nói: ” Hai thanh loan đao là ta đặt Đức Thịnh kiếm trang chế tạo, đao phong tế bạc, hàn quang hơi lộ ra, có thổi hào đoạn phát chi công. Tuy nói là làm để thưởng cho người thắng cuộc năm nay, nhưng ngay lúc đó nó vốn đã thuộc về ngươi rồi.”
“Tạ ơn chủ thượng.” – Miêu Tuyết Khanh hai tay tiếp nhận. Bên dưới mọi người rỉ tai thì thầm, nghị luận, đối với việc hắn có được vũ khí xa hoa đắt tiền liền cảm thấy đố kị.
Trận đấu đến đó chấm dứt, mọi người từ từ tản ra. Vài tên sư huynh sư đệ quen biết Miêu Tuyết Khanh vây lấy hắn nói chuyện, trò chuyện còn chưa được vài câu, chỉ thấy Hạ Hầu Huân hướng bên này lững thững đi tới. Hạ Hầu Huân tay cầm chiết phiến, một thân bạch y, thanh ngọc trâm gài tóc, tiêu sái bức người.
“Thiếu chủ.”
“Thiếu chủ…” – Đoàn người không hẹn mà cùng ôm quyền hành lễ.
Hạ Hầu Huân hơi vuốt cằm, hướng Miêu Tuyết Khanh nói: “Đi theo ta.”
“Là…” – Miêu Tuyết Khanh đem hai thanh loan đao thu vào trong vỏ da, cúi đầu đi theo hắn.
Hạ Hầu Huân dẫn hắn đi vào chỗ ở chính mình ── Tử Vân Trai. Đó là một cái sân tao nhã đủ loại quế hoa. Tới gần hoa kỳ (thời kỳ nở hoa), trong viện quế hoa kết mãn dày đặc, nụ hoa vàng chanh, rất là đáng yêu.
Miêu Tuyết Khanh chính ngẩng đầu nhìn, chợt nghe một trận tiếng cười trong trẻo từ gốc cây đại thụ cao nhất truyền ra, hắn không khỏi nhìn kỹ. Chỉ thấy một tử y thiếu nữ ngồi trên thụ can. Cô gái mặt sắc kiều mị, cười tươi như hoa, lúc này, trong tay nàng chính là cầm một một con diều giấy hình bươm bướm.
Hạ Hầu Huân đi tới dưới tàng cây, sủng nịch cười, đối với cô gái mở ra vòng tay.
“Xuống đi.” – Y nói, nữ tử kia bỏ lại chỉ diên (diều giấy), cau tiếu mũi, vừa thả người vừa nhảy, vô tư rơi vào trong lòng Hạ Hầu Huân.
“Huyên nhi, như thế nào lại nghịch ngợm rồi?” – Hạ Hầu Huân ôm nàng cười khẽ.
“Ai bảo ngươi giúp ta?” – Huyên nhi hai tay vây quanh bả vai, kiễng gót chân, làm nũng mà tại trên người y cọ xát .
Miêu Tuyết Khanh ở một bên nhìn bọn họ thân mật ôm nhau, tâm lý nổi lên trận trận chua xót. Hạ Hầu Huân phong lưu đa tình, trong nhà cơ thiếp vô số, bất quá có thể tiến vào trong viện của y lại không nhiều lắm, Huyên nhi là một trong những tiểu thiếp y gần đây cực kỳ sủng ái.
Miêu Tuyết Khanh thần sắc buồn bã mà nghiêng đầu đi, bắt buộc chính mình không đem ánh mắt đặt ở trên người bọn họ. Lại nghe Hạ Hầu Huân lừa nữ tử kia vài câu, sai bọn nha hoàng đưa nàng rời đi.
“Đi thôi.” – Hạ Hầu Huân cũng không quay đầu lại nói.
“Là.” – Miêu Tuyết Khanh cũng bước theo sát, hai người đi vào phòng luyện công của Hạ Hầu Huân.
Miêu Tuyết Khanh đưa lưng về phía y đóng cửa, đột nhiên nghe được sau tai truyền đến chưởng phong, hắn vội vàng xoay người lại, nghiêng đầu. Hạ Hầu Huân một chưởng đánh hụt, một chưởng khác nhưng lại nhanh hơn mà bổ tới.
“Thiếu chủ…” – Miêu Tuyết Khanh biết dụng ý của y, đối phương mặc dù không có ý đoạt mạng, chính mình cũng không thể chậm trễ, hắn lập tức dược khai, ổn định cước bộ, đỡ đòn tiến công của Hạ Hầu Huân.
Hạ Hầu Huân hai tay không ngừng biến hóa, từ bổ chưởng biến thành hoành quyền, vừa lại biến thành trảo câu, động tác nhanh như thiểm điện, chiêu chiêu đều nhắm vào chỗ hiểm. Miêu Tuyết Khanh đánh trả. Song phương đ ánh với nhau gần mười chiêu, Miêu Tuyết Khanh rốt cục bị đối phương dùng một chiêu Phi Hổ cầm tay vặn ngang.
Chiêu này một điểm cũng không lưu tình, Miêu Tuyết Khanh té mạnh xuống thạch bản trên mặt đất, bả vai đụng phải lạc tháp một tiếng, cũng không biết bị thương không, hắn cố nén đau đớn, hừ cũng không có hừ một tiếng.
“Không có việc gì?” – Hạ Hầu Huân hỏi, nhưng không có thân thủ kéo hắn.
“Không có việc gì.” – Miêu Tuyết Khanh đỡ bả vai đứng vững nói.
“Bộ quyền pháp mới vừa rồi muốn học không?”
“Nghĩ muốn.” – Miêu Tuyết Khanh như y mong muốn mà trả lời, này đã vốn là tục lệ rồi, mặc dù Hạ Hầu Huân cũng không phải là sư phụ hắn, bất quá hàng năm chỉ cần Miêu Tuyết Khanh có thể ở hội luận võ chiến thắng, Hạ Hầu Huân nhân tiện tự mình truyền thụ võ công, bởi vậy năm nay cũng không ngoại lệ.
Mỗi một lần Hạ Hầu Huân đều là bất ngờ về phía hắn ra chiêu, làm cho thấy được chiêu thức lợi hại, mới dạy hắn quyền lộ.
“ Theo ta thử một chút.” – Hạ Hầu Huân trầm ổn trung bình tấn, bắt đầu làm mẫu, Miêu Tuyết Khanh theo y luyện tập. Miêu Tuyết Khanh có khả năng thiên phú, chỉ cần luyện một lần liền nhớ kỹ chiêu thức.
Hạ Hầu Huân cho hắn thử một lần, bộ quyền pháp này phi thường phức tạp, mà chiêu thức lại đa dạng, nhưng Miêu Tuyết Khanh lại dễ dàng nắm bắt, Hạ Hầu Huân hài lòng gật đầu.”Không sai, tố chất rất khá, ta quả nhiên không có nhìn lầm người.”
“Thiếu chủ quá khen.” – Miêu Tuyết Khanh lau mồ hôi, cúi đầu ôm quyền nói.
Hạ Hầu Huân đi tới một ngăn tủ tiền, xuất ra một cái túi nhỏ giao cho hắn.”Đây là Tuyết Liên Tử, ngươi cầm lấy để dành ăn đi.”
“Thiếu chủ… Này…” – Tuyết Liên Tử là dược liệu phi thường đắt tiền xa hoa, Miêu Tuyết Khanh do dự không dám nhận lấy.
“Đối với ta lại khách khí cái gì, nhận lấy.” – Hạ Hầu Huân tróc khởi (bắt, mở) tay hắn, không tha kháng cự mà đem túi đặt vào lòng bàn tay.
“Tạ ơn thiếu chủ…” – Miêu Tuyết Khanh bên tai nóng lên, nắm cái túi nhỏ mà tay nhẹ nhàng phát run, y cư nhiên đụng vào tay mình rồi… Hắn tâm hoảng ý loạn mà nghĩ tới.
“Như thế nào? Mặt như vậy hồng, chẳng lẽ là hư hỏa bay lên rồi?” – Hạ Hầu Huân cười nói.
“Không có…”
“Ha ha…” – Hạ Hầu Huân không có ý kiến mà cười, xoay người đi tới giá sách, vừa chọn thư vừa mạn bất kinh tâm (thờ ơ) hỏi: “Tuyết Khanh, ngươi tới nơi này đã bao lâu?”
“Khoảng bảy năm rồi…” – Miêu Tuyết Khanh lo lắng mà nói. Bất giác, chính mình đến Hạ Hầu phủ đã bảy năm rồi, nhưng tình cảnh gặp phải Hạ Hầu Huân như trước lịch lịch tại mục (rõ ràng), cứ như mới phát sinh ngày hôm qua.
“Bảy năm… Ngươi năm nay cũng mười lăm tuổi rồi đi?”
“Đúng vậy.”
Hạ Hầu Huân cầm vài quyển sách đi tới trước mặt hắn, Miêu Tuyết Khanh cảm giác được ấm áp khí tức từ trên người y bay tới, không tự chủ được mặt đỏ tim đập.
“Ngươi có ý định gì không?” – Hạ Hầu Huân hỏi vấn đề mà Miêu Tuyết Khanh hoang mang.
“Ý định?” – Miêu Tuyết Khanh lại suy tư.
“Uh, chính là ngươi tương lai muốn làm cái gì.”
“Ta…” – Miêu Tuyết Khanh cúi đầu, “Ta không nghĩ qua…”
“Vốn là lúc đáng suy nghĩ một chút rồi.” – Hạ Hầu Huân thâm ý nói.
Miêu Tuyết Khanh len lén nhìn y một chút, lại vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là muốn… Vẫn đợi ở chỗ này…”
Kỳ thật hắn chính thức muốn nói chính là: ta nghĩ vẫn ở tại bên cạnh ngươi… Bất quá là loại câu nói này không có khả năng nói ra.
“Vẫn đợi ở chỗ này cũng có thể, bất quá không thể lấy thân phận đệ tử rồi.” – Hạ Hầu Huân hai mắt nhìn phương xa, nghiêm mặt nói: ngươi muốn gia nhập các phân đội, đến lúc đó có thể tham gia nhiệm vụ ám sát, ngươi làm được sao?”
Độc Phiến Môn đời trước vốn là một tổ chức thích khách, chuyên môn chấp hành nhiệm vụ ám sát, cũng có tham dự đoạt đạo đoạt bảo, cùng danh môn chính phái trên giang hồ lập địa. Sau lại tích lũy được lượng lớn tài phú, mới dần dần chuyển biến, bắt đầu thu nhận đệ tử, mở tiêu cục, có ý định gia nhập chính phái. Bất quá, bởi vì Độc Phiến Môn lâu nay thụ địch đông đảo, người trong giang hồ đều muốn trừ khử, bởi vậy Độc Phiến Môn như trước giữ lại đội thích khách, để mà diệt trừ môn phái cùng bọn họ đối địch.
Hạ Hầu Huân rõ ràng bản chất của Miêu Tuyết Khanh, hắn tâm địa nhuyễn, căn bản không có khiếu làm thích khách. Thế nhưng Hạ Hầu Huân lại nghĩ hết lần này tới lần khác, hắn đang ở Độc Phiến Môn, tập được một thân cao cường võ nghệ, võ công xuất chúng, chấp hành nhiệm vụ ám sát bất quá cũng rất thích hợp.
Miêu Tuyết Khanh rõ ràng tình cảnh chính mình, làm thích khách là giải pháp duy nhất của hắn. Hắn nói nhỏ: “Chỉ cần vì thiếu chủ dốc sức, muốn ta làm cái gì cũng có thể.”
Hạ Hầu Huân đạm đạm nhất tiếu (cười ảm đạm), cố ý để sát vào bên tai hắn nói nhỏ: “Tuyết khanh, ngươi đối với tâm ý của ta là rõ ràng, có ngươi như vậy trung thành, ta cảm thấy vui mừng.”
Miêu Tuyết Khanh nhất thời mặt đỏ tới mang tai, trong lòng như nai con loạn chạy. Bối rối mà nghĩ, y chẳng lẽ biết chính mình đối với y ái mộ rồi? Nhưng nghe dường như cũng không phải như vậy.
Hạ Hầu Huân giảo hoạt mà cười, đem thư kín đáo đưa cho hắn.”Đây là một ít thư về nội công tâm pháp, ngươi mang về xem đi.”
“Tạ ơn… Tạ ơn thiếu chủ…” – Miêu Tuyết Khanh khẩu khí bất ổn mà tiếp nhận.
“Không cần sốt ruột, luyện hiểu thì trả lại ta cũng không muộn.” – Hạ Hầu Huân một đôi phượng nhãn lóe ra quang mang mập mờ.
“Ân…” – Miêu Tuyết Khanh ôm theo thư, thật thấp cúi đầu: “Tạ ơn thiếu chủ, ta … Ta cáo lui.”
“Ân.” Hạ Hầu Huân vuốt cằm.
Miêu Tuyết Khanh chậm rãi rời đi phòng luyện công, nội tâm kích động như trước không cách nào bình phục. Lúc hắn đi ra cửa phòng, chứng kiến vị tử y cơ thiếp “Huyên nhi” mới vừa rồi đang đứng dưới tàng cây, dùng một loại ánh mắt đánh giá kỹ nhìn hắn. Nàng vì sao phải như vậy nhìn chính mình? Miêu Tuyết Khanh chưa nắm được mấu chốt, hắn cúi đầu, nhanh chóng đi qua nàng.
Rời đi Tử Vân Trai, Miêu Tuyết Khanh mới cầm lấy sách Hạ Hầu Huân cho hắn thoạt nhìn. Đây là một bộ Tâm Kinh bí tịchgồm ba tập, phân thượng – trung – hạ, Miêu Tuyết Khanh cầm ở trong tay, cảm giác được hạ tập đặc biệt dày. Hắn vuốt ve cuốn sách, phát hiện nguyên lai có một quyển sách nhỏ áp vào đáy. Hắn mở ra sách, nguyên lai là một quyển Phật Kinh, bên trong là Phạm văn hắn xem không hiểu lắm.
Đại khái vốn là Hạ Hầu Huân lúc cầm thư không cảm thấy, không cẩn thận đưa luôn đi… Miêu Tuyết Khanh suy nghĩ, có thật như thế không, chính mình nên đem Phật Kinh trả lại cho y. Hắn quay đầu nhìn một chút, chính mình rời đi Tử Vân Trai bất quá mấy chục bước, hiện tại hoàn toàn có thể trở lại đi.
Hắn lập tức khép lại sách tử, xoay người trở lại Tử Vân Trai. Còn chưa đến gần phòng luyện công, chỉ nghe đến một trận tiếng nói chuyện tinh tế, Miêu Tuyết Khanh đứng sau cây quế hoa, thăm dò nhìn. Chỉ thấy Hạ Hầu Huân ngồi trên tảng đá, trong lòng ôm Huyên nhi cô nương, hai người đang nói một ít lời tâm tình.
Miêu Tuyết Khanh ngực căng thẳng, nắm chặt quyển sách trong tay. Hắn không thể không thừa nhận, Hạ Hầu Huân tuấn nhã mê người cùng Huyên Nhi xinh đẹp xứng tại một khối, thật sự là thiên tạo một đôi. Nhưng hắn nhìn không một chút nào cảm giác được vui mắt, ngược lại tâm lý trận trận chua xót.
Huyên Nhi chu môi đỏ mọng, không phải không có oán giận mà nói: “Ngươi còn nói hiểu rõ ta nhất, lần này đem theo nam tử nọ trốn vào trong phòng, rất lâu mới đi ra. Nói, ngươi có phải hay không theo hắn làm chuyện mất thể diện? Mau nói rõ cho ta nga.”
“Chuyện mất thể diện? Ngươi là chỉ cái gì?” – Hạ Hầu Huân nâng tay nàng hôn một cái.
“Hừ! Ngươi biết rõ.”
Hạ Hầu Huân đùa cợt cười, áp vào lỗ tai bạch ngọc thấp giọng nói cái gì, chỉ thấy Huyên Nhi nhất thời phấn má ửng đỏ, ngọc thủ nhẹ đánh ngực Hạ Hầu Huân: “Ngươi này sắc quỷ! Ngươi thật xấu nga!”
Hạ Hầu Huân ôm nàng cười ha ha, Miêu Tuyết Khanh cũng nhìn không được nữa rồi, đang muốn vô thanh vô tức mà rời đi, lại nghe Huyên Nhi nói: “Ta xem hắn mang theo một đống đồ vật, ngươi là cho hắn thứ gì tốt hả?”
Này lại câu dẫn tính hiếu kỳ của Miêu Tuyết Khanh, hắn lui lại nghe một chút Hạ Hầu Huân như thế nào trả lời.
Hạ Hầu Huân dửng dưng: “Một bao Tuyết Liên tử cùng vài quyển sách mà thôi, như thế nào? Ngươi cũng muốn?”
“Tuyết Liên tử? Vốn là dược liệu trân quý thời gian trước ngươi cố ý sai người từ phiên bang (nước ngoài) mua về? Hừ… Nghĩ không ra ngươi vì khiến một người nam nhân vui vẻ lại như thế phung phí.”
Miêu Tuyết Khanh nghe được trong lòng loạn run rẩy, không khỏi cầm lấy Tuyết Liên tử bên hông. Đây là Hạ Hầu Huân cố ý mua cho hắn? Hắn có thật như thế quan tâm chính mình?
Nhưng câu trả lời kế tiếp của Hạ Hầu Huân hoàn toàn đánh nát ý ngh ĩ trong đầu hắn ──
“Nhìn ngươi đang nói cái gì? Ta lần trước bảo người mua trăm loại dược liệu, một nửa cấp cha cùng nương bồi bổ, còn lại cũng cho ngươi rồi. Tuyết Liên Tử bất quá chỉ thừa lại một phần, ta thấy giữ lại cũng là lãng phí, cho nên mới đưa cho hắn, ngươi ngay cả như vậy cũng muốn so đo?”
Lời này cứ như nước đá, nhất thời đem nhiệt hỏa trong tâm lý Miêu Tuyết Khanh tiêu diệt, hắn ngực trầm xuống, cả người như ngâm mình trong băng.
Hai người kế tiếp nói càng thêm gia tăng đả thương. Huyên Nhi cười khanh khách, nói: “Ta thấy hắn vẻ mặt vui mừng mà chạy đến, còn tưởng rằng ngươi tống cái gì bảo vật cho hắn, nguyên lai chỉ là mua chuộc lòng người, ngươi thật là xấu tâm mà.”
“Này ngươi nhận thức sai lầm rồi, có người vốn là không cần dùng bảo vật đến mua chuộc.” – Hạ Hầu Huân cuối xuống mái tóc đen của nàng, ý tứ hàm xúc sâu sắc mà nói.
“Vậy cần gì phải mua chuộc?”
Hạ Hầu Huân mỉm cười, trong mắt lộ vẻ giảo hoạt.
“Có người, chỉ cần ngươi hơi chút quan tâm hắn, nói vài câu tán thưởng, hắn nhân tiện nguyện ý vì ngươi phó thang đạo hỏa (vào nước sôi lửa bỏng), ngay cả tánh mạng cũng tổn hại.”
“Nga…” – Huyên Nhi xoay ng ư ời di chuyển đ ôi mắt to đen láy, hỏi: “Nam nhân vừa rồi chính là người như thế đi? Thật đúng là ngu nga…”
Hạ Hầu Huân thay ngữ khí không đứng đắn: “Ta cũng vậy. Người như thế, ngươi cũng hơi chút quan tâm ta đi…”
“Thật xấu nga! Nhân gia còn chưa đủ quan tâm ngươi sao?”
“Ha ha… Như vậy quan tâm nhiều một chút…” – Hạ Hầu Huân đang muốn cúi người hôn môi nàng, bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn về phía một gốc cây đại thụ.
“Làm sao vậy?” – Huyên Nhi nhìn theo ánh mắt y, chỉ thấy vài mảnh lá rụng bay xuống, không có gì dị thường.
Hạ Hầu Huân câu dẫn một bên khóe miệng, nói nhỏ: “Không có gì.”
Miêu Tuyết Khanh vẻ mặt bị thương, bước nhanh đi khỏi Tử Vân Trai. Hắn đi vài bước, vừa lại ngừng lại, cầm lấy túi Tuyết Liên Tử trong tay, kinh ngạc nhìn.
Chính mình đích thật là một đứa ngu,chỉ được như thế lại tự cho là đối phương thật lòng quan tâm chính mình… Bất quá còn có biện pháp nào đây? Ai bảo hắn chỉ là “đồ vật” Hạ Hầu Huân nhặt về, hắn phi thường rõ ràng, chính mình chỉ là quân cờ mà Hạ Hầu Huân bồi dưỡng, Hạ Hầu Huân đối với hắn hết thảy đều là giả ý quan tâm hắn, chỉ là vì muốn mua lòng người.
Nếu minh bạch, có thể nào hy vọng đối phương sẽ đối với hắn thành tâm thành ý? Miêu Tuyết Khanh cay đắng cười, đem cái túi nhỏ nhét vào trong lòng.
“Uông! Uông! Uông!” – Nơi luyện võ, chúng đệ tử Độc Phiến Môn cầm trong tay trường kiếm, xếp thành mười hành, đi theo mấy vị sư phụ luyện tập.
Miêu Tuyết Khanh cùng vài tên đệ tử võ nghệ tốt nhất được chọn ra xếp hàng trước nhất, chứng tỏ bọn họ vượt trội. Luyện hết một bộ kiếm pháp, những người khác có thể đi nghỉ ngơi, chỉ có mấy người sắp xếp trước nhất bị sư phụ để lại.
“Chỉ là chính mình luyện không có ý nghĩa, các ngươi hai người một tổ, tỷ thí tỷ thí, làm cho thầy nhìn một chút xem coi người nào công lực thực chiến tốt nhất.” – Triệu sư phụ nói.
Đệ tử nghe lời mà bắt đầu tìm đối thủ, chỉ có Miêu Tuyết Khanh tự dáng đứng, không đi tìm người khác, người khác cũng không tìm hắn. Tất cả mọi người biết hắn lợi hại, cùng hắn xứng đối chắc chắn thiệt thòi, ai cũng không nghĩ muốn trước mặt sư phụ mà mất hết thể diện.
Tất cả mọi người phân nhóm hết, chỉ còn Miêu Tuyết Khanh cùng một thiếu niên gầy gò, thiếu niên nọ trong lòng hô to xui xẻo, xem ra chính mình thế nào cũng phải cùng tổ với hắn rồi. các sư huynh đệ khác cũng một bộ xem kịch vui, Triệu sư phụ đang muốn tỏ thái độ, chỉ thấy Hạ Hầu Huân xa xa đi tới.
“Thiếu chủ…”
Đoàn người cùng hô lên, Hạ Hầu Huân gật đầu, vẻ mặt ý cười hỏi:
“Như thế nào? Còn chưa luyện xong sao?”
Triệu sư phụ đáp: “Sớm xong hết rồi, chỉ chờ bọn hắn cùng nhau luyện một chút.”
“Nga?” – Hạ Hầu Huân trực tiếp đi tới bên người Miêu Tuyết Khanh, thấp hỏi: “Luyện kiếm pháp gì?”
“Thiên Long kiếm.” – Miêu Tuyết Khanh tránh ánh mắt hắn.
“Thú vị, ta cũng thật lâu không luyện tập kiếm pháp rồi, đến, chúng ta thử xem xem.” – Hạ Hầu Huân hăng hái mà nói, người bên ngoài nghe xong cũng một trận kinh ngạc.
Triệu sư phụ cà lăm hỏi: “Thiếu chủ, ngài là muốn cùng Tuyết Khanh luyện?”
“Đúng vậy, không thể sao?”
“Đương nhiên không phải…” – Triệu sư phụ vội vàng trả lời, đem kiếm chính mình hai tay trình lên.
Hạ Hầu Huân mỉm cười đối với Miêu Tuyết Khanh nói: “Ra tay đừng quá tàn nhẫn nga.”
“Không dám.” Miêu Tuyết Khanh ôm quyền.
Khó được Hạ Hầu Huân tự mình ra tay, đệ tử khác cũng vô tâm luyện tập, tất cả đều thối lui đến một bên, nhường chỗ lại cho hai người bọn họ.
Hạ Hầu Huân rút ra kiếm, ngoắc ngoắc tay nói: “Đến đây đi.”
“Tiểu nhân đắc tội.” – Miêu Tuyết Khanh vừa dứt lời, phi kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thấy thanh quang hiện lên, kiếm phong thẳng chỉ vai trái Hạ Hầu Huân. Hạ Hầu Huân hướng phía bên phải thân, cổ tay run rẩy, thân kiếm xiêu vẹo.
Miêu Tuyết Khanh lập tức biến hóa chiêu thức, sử xuất chiêu Giao Long ra khơi, Hạ Hầu Huân nhìn thấu đường kiếm, lấy đồng dạng chiêu thức đánh trả, chỉ nhìn kiếm quang soàn soạt, hoa lửa văng khắp nơi. Trong chớp mắt hai người đã giao đấu qua mười chiêu, thấy vậy người bên ngoài hoa mắt hỗn loạn.
Miêu Tuyết Khanh biết lấy năng lực chính mình căn bản không có khả năng thủ thắng, mà hắn cũng không có lòng cầu thắng. Bởi vậy, ra chiêu thức cũng như thanh thủy ấm ngọc bàn, chỉ là nhìn hoa tiếu (đẹp mắt), trên thực tế không hề có lực sát thương, điểm ấy mọi người cùng Hạ Hầu Huân đều xem ở trong mắt. Hạ Hầu Huân suy nghĩ, nhưng lại đoán không ra, nhìn như đùa giỡn, nhưng lại chăm chú.
Hạ Hầu Huân đỡ một kiếm, bỗng dưng tiến đến bên tai Miêu Tuyết Khanh nói: “Muốn cho ta tán thành ngươi thì nên đem thực lực ra.”
Miêu Tuyết Khanh trong lòng run lên, hắn bay nhanh mà né đi.
Hạ Hầu Huân như trước vẻ mặt thâm sâu không lường được mà cười, hắn nắm kiếm cười nói: “Lúc này di chuyển thật…”
Hắn khẩu khí êm ái, nhưng sau một khắc sử xuất nhất chiêu Thần Long Bái Vĩ sắc bén vô cùng, chỉ nghe một trận âm thanh tuôn rơi, thân kiếm đong đưa như long vĩ bay ra. Miêu Tuyết Khanh lấy kiếm đỡ kiếm, vù vù… Đối phương nội lực cư nhiên theo kiếm phong truyền tới trên tay hắn, khiến hắn cổ tay tê dại.
Miêu Tuyết Khanh lập tức buông ra chuôi kiếm, thanh kiếm từ tay phải chuyển tới tay trái. Hạ Hầu Huân gặp hắn đổi tay, chính mình cũng cùng đổi lại, cười nói: “Tay trái đối với tay trái, lúc này mới công bình.”
Miêu Tuyết Khanh trong mắt hiện lên tinh quang, mãnh lực ra chiêu, sử xuất cũng là Thần Long Bái Vĩ.
Cheng! Hạ Hầu Huân cư nhiên lấy tay phải nắm vỏ kiếm đỡ chiêu này.
“Nội lực có tiến bộ.” – Y cười, tay trái phút chốc xuất kiếm, chém thẳng vào Miêu Tuyết Khanh đã mất đi phòng bị bên phải. Miêu Tuyết Khanh kinh hoảng mà mau tránh ra, bị tước hạ vài sợi tóc. Hắn vội điều chỉnh thân hình, xiêu vẹo đâm đi.
Hạ Hầu Huân tài giỏi có thừa lui về phía sau nửa bước, kiếm của Miêu Tuyết Khanh xẹt qua trước ngực y, chênh lệch trong lúc đó chỉ có một chút. Hạ Hầu Huân trước ngực đeo một khối ngọc bội hình quạt bị kiếm phong cắt lấy, mắt thấy sẽ rơi trên mặt đất. Miêu Tuyết Khanh thất kinh, mắt tiệp thủ khoái (nhanh tay lẹ mắt) mà thân thủ bắt được. Nhưng vào lúc này, phía sau lưng hắn xuất hiện sơ hở, Hạ Hầu Huân không lưu tình chút nào mà huy hạ chuôi kiếm, Miêu Tuyết Khanh bị đánh cho ngã trên mặt đất.
“Ô…” – Miêu Tuyết Khanh nắm ngọc bội, khuất nhục mà đứng lên.
“Nếu là đang trong thực chiến, địch nhân đánh ra không chỉ là chuôi kiếm đâu.” – Hạ Hầu Huân không một chút nào quan tâm hắn cứu lại ngọc bội cho mình, cứ ngạo mạn mà nói.
Miêu Tuyết Khanh mím môi thu kiếm vào vỏ, ôm quyền nói: “Thiếu chủ nói phải, tiểu nhân nhận thua.”
Hạ Hầu Huân cũng thu kiếm, mỉm cười nói: “Nhanh như vậy nhận thua rồi?”
Miêu Tuyết Khanh cúi đầu không nói, đem ngọc bội đưa tới trước mặt hắn. Hạ Hầu Huân không có tiếp nhận, mạn bất kinh tâm (dửng dưng) mà nói: “Từ bỏ, tặng cho ngươi đi.”
Miêu Tuyết Khanh kinh ngạc mà ngẩng đầu, đây chính là truyền gia chi bảo Hạ Hầu Huân từ nhỏ vẫn đeo, cũng là một trong những dấu hiệu của Độc Phiến Môn, hắn lại từ bỏ?
Hạ Hầu Huân biết hắn trong lòng nghi vấn, hắn không có thâm ý mà nói: ” Ngọc này là ngươi cứu, nên do ngươi nhận lấy, đừng nghĩ nhiều như vậy, nhận lấy đi.”
“Là…” – Miêu Tuyết Khanh không thể làm gì khác hơn là vâng lời, Hạ Hầu Huân ném trả thanh kiếm cho Triệu sư phụ, đối với Miêu Tuyết Khanh nói: “Ta nghĩ đi ra ngoài một chút, ngươi cùng đi.”
Miêu Tuyết Khanh trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, theo Hạ Hầu Huân rời đi luyện võ trường. Hai người một trước một sau, hướng chuồng ngựa mà đi. Hạ Hầu Huân nhẹ lay động chiết phiến, nhìn vào khoảng không ngàn dặm, thản nhiên mà mở miệng: “Ta lần trước đưa cho ngươi Tuyết Liên Tử đã ăn hết chưa?”
Miêu Tuyết Khanh trong lòng căng thẳng, hắn lấy khảu khí bình tĩnh nói: “Còn không có.”
“Đã gần một tháng rồi, còn không có ăn xong? Ta nơi ấy còn có rất nhiều thuốc bổ, không cần thay ta để dành.” – Hạ Hầu Huân lời này không biết xuất phát từ ý gì, Miêu Tuyết Khanh nghe chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên. Hắn áp lực hờn dỗi, nói nhỏ:
“Cám ơn ý tốt của thiếu chủ, bất quá, đó là thuốc bổ danh quý dùng trên người tiểu nhân cũng không trọng dụng, thiếu chủ hay là giữ lại, đưa cho người nào cần đi…”
Hạ Hầu Huân bỗng dưng xoay người, tự tiếu phi tiếu mà nhìn hắn, Miêu Tuyết Khanh tâm hoảng ý loạn tránh né ánh mắt hắn.
“Ta lần trước cùng Huyên Nhi nói như thế, ngươi cũng nghe được?” – Hạ Hầu Huân thình lình ra vấn đề này, Miêu Tuyết Khanh chột dạ mà run rẩy một chút.
Hắn mân môi, trầm mặc mà chống đỡ. Hạ Hầu Huân cũng không ép hỏi, hắn ý muốn không rõ mà cười cười, xoay người tiếp tục đi, Miêu Tuyết Khanh đành phải đuổi theo.
Vừa đi một đoạn đường, Hạ Hầu Huân phía trước đột nhiên hỏi ra một vấn đề quỷ dị: “Cho ngươi lựa chọn, ngươi tình nguyện làm cơ thiếp hay là làm sát thủ?”
Miêu Tuyết Khanh hoang mang mà ngừng lại, nạp nạp nói: “Cơ thiếp hay là sát thủ?” “Ngươi không cần nghĩ quá sâu, chỉ cần trả lời vấn đề của ta.” – Hạ Hầu Huân như trước không có quay đầu.
Đáp án cho vấn đề không phải rõ ràng sao? Miêu Tuyết Khanh theo sau, nói: “Sát thủ.”
Hạ Hầu Huân lúc này mới dừng chân, hắn đối mặt Miêu Tuyết Khanh, trên mặt tươi cười vừa thâm trầm vừa băng lãnh.
“Ngươi đã lựa chọn làm sát thủ, như vậy sẽ không đem ngôn ngữ đường mật ta nói với một thiếu nữ để trong lòng.”
Miêu Tuyết Khanh ngẩn ra, Hạ Hầu Huân vươn tay, chấp khởi mái tóc dài của hắn, cúi đầu xuống gần hắn, một đôi mắt lóe ra tà nịnh quang mang gắt gao dừng ở hắn.
“Ta muốn một người không thể thay thế được, một người vĩnh viễn ở lại bên người ta, trung thành làm người của ta, ngươi chính là người ta muốn tìm sao? Chứng minh cho ta xem đi…”
Ngôn ngữ khàn khàn trầm thấp tựa như ma chú, quanh quẩn bên tai Miêu Tuyết Khanh, đối phương hai mắt phảng phất sức quyến rũ, hắn ngơ ngác mà giương môi, không cách nào thổ lộ ra một chữ.
Hạ Hầu Huân trầm thấp cười, nhẹ nhàng mà buông tóc hắn, phe phẩy cây quạt ly khai. Miêu Tuyết Khanh phục hồi tinh thần lại, bước nhanh đuổi theo.