Phòng bếp…
“Có cố sức nữa cũng vô ích, tôi hối lộ hết rồi. Thời gian cũng chẳng còn bao nhiêu, nếu như cậu không muốn nấu ăn nữa thì tiếp tục gào đi, dù sao tôi cũng chẳng mất gì, sức chịu đựng của tôi rất tốt, cậu có gào sái cổ cũng không khiến tôi bị sao cả.”
“Cậu…” Vũ Hương Ly tức giận nhìn Lục Chi, sau đó khuôn mặt liền méo mó khổ sở, nhăn nhó chần chừ. Cuối cùng hậm hực cầm chổi lên, nghiến răng cúi xuống dọn dẹp.
“Từ đã.”
“Cậu còn muốn…” Vũ Hương Ly tưởng rằng Lục Chi còn định dùng những chiêu thức khác sai khiến cô như một con ở nữa, bỗng dưng Lục Chi lại đưa cho cô ta một chiếc băng dán cá nhân.
“Cậu đừng tưởng ai cũng xấu xa như cậu, ít ra thì lúc này tôi vẫn chưa “đến tháng”, đợi tới lúc đấy rồi thì tôi sẽ giống như những gì cậu vừa nghĩ đó.”
Đợi Vũ Hương Ly cầm xong, Lục Chi mới quay đi lấy chổi dọn dẹp cùng cô ta, không quan tâm cô ta nghĩ gì và phản ứng ra sao, vì cô cảm thấy điều này là quá bình thường, ít ra thì con người thật của cô cũng là như vậy.
…
“Thời gian không còn nhiều, chúng ta có hai tiếng mười lăm phút để hoàn thành một bữa ăn thịnh soạn, tôi xem…có phải cậu không biết nấu ăn đúng không?” Lục Chi vừa chọn nguyên liệu cần thiết trong tát cả các món ăn vừa nói.
“Đúng vậy, thì sao hả? Không phải cậu cũng chỉ biết có một chút thôi sao?” Vũ Hương Ly cứng miệng.
“Đúng vậy, tuy tôi cũng chỉ biết một chút, nhưng ít ra cũng không tới nỗi hậu đậu bằng cậu. Cậu có thấy ai một lúc làm vỡ bao nhiêu đồ đạc như cậu không? Người hậu đậu thì nhiều nhất cũng chỉ đánh vớ hai ba cái cùng một lúc, đằng này cậu lại cho đi nguyên cả thùng bát đĩa, không biết phải gọi cậu là thứ gì. Không những hậu đậu, còn nóng tính không đúng lúc đúng chỗ.”
Vũ Hương Ly hậm hà hậm hực quay mặt đi hừ mũi, sau đó tiến lại gần xem cô chọn nguyên liệu.
“Khách của cậu là người như thế nào? Tính cách giống cậu hay trầm ổn hơn?” Lục Chi bỗng hỏi.
“Cậu quan tâm làm gì?”
« Vậy cậu nấu cho lợn ăn sao ? Không biết đặc điểm tính cách của họ làm sao nấu ra món ăn hợp khẩu vị với người ta, nhất là bữa ăn chiêu đãi. Ít ra cũng phải hiểu rõ người ta một chút thì mới bắt tay vào mà nấu chứ. »
Cuối cùng cô ta cũng chịu thỏa hiệp : « Rất trầm ổn, cho dù thế nào cũng vẫn cười,… »
« Những người như vậy thường không kén ăn, cứ làm những món bình thường nhất, vừa đơn giản lại vừa làm được nhiều món trong khoảng thời gian có hạn kia. » Lục Chi nói.
« Cậu nói thế mà được à, đây đều là những người giàu có, đừng nói là cơm của cậu người ta chưa chắc đã nhuốt được, lại còn món cơm bình dân, cậu coi họ là lợn à ?! » Vũ Hương Ly lại bắt đầu thói nhảy dựng lên, gân cổ nói với cô.
Lục Chi thờ ơ quay mặt ra nhìn cậu ta : « Món ăn đơn giản chỉ là thức ăn nuôi sống con người, cho dù thối hoắc hay thơm lừng thì cũng là thức ăn. Cho nên món ăn không quan trọng, quan trọng là ở cái tâm của cậu, nếu cậu thực sự muốn nấu ăn cho ai đó, chỉ cần tấm lòng của cậu đã đủ làm người ta cảm động rồi. »
Vũ Hương Ly bỗng dưng im lặng.
Lục Chi : Coi như trong đầu cô ta đã có cơ chế thông não.
« Cậu muốn tự làm đúng không ? Tôi đã lựa nguyên liệu cần thiết cho cậu rồi, tôi sẽ lên danh sách món ăn sau đó đưa cho cậu xem thử, nếu đồng ý thì nấu luôn, nếu không có cản trở thì hai tiếng là hoàn thành. » Lục Chi lấy tờ hóa đơn đi chợ cũ mà mấy bà thím để lại kia, lật mặt sau ra, dùng cây bút màu tìm được trong bếp viết tạm.
Một phút sau đó, cô đưa cho Hương Ly tờ giấy, kêu cô ta đọc, đọc xong cô ta liền thành ngớ ngẩn : « Đây là những món gì ?? Ngoài salad ra tôi thật sự chẳng hiểu cậu viết thứ gì. »
« Cậu ngốc sao ?...Cũng phải, bình thường cậu chỉ tới nhà hàng sang trọng ăn đồ Tây, mấy món của Việt Nam đương nhiên chẳng biết gì rồi. Được rồi, tốt thì tốt cho chót, tôi sẽ huớng dẫn cậu làm… »
…
« Trước khi ninh xương thì trần qua nướ sôi một chút, như vậy sẽ khủ mùi được và khi nấu canh sẽ không bị đục. Nhớ là khi ninh thì đừng đậy nắp.»
« Ồ. »
« Gà ướp xong rồi, mau cho vào chảo đi. »
« Ồ. »
Lục Chi lấy chiếc rổ hoa tinh xảo đựng hành khô mà khi nãy cô đã bóc vỏ và rửa thật sạch , cho lên thớt, lấy dao.
« Cậu làm gì vậy ? » Vũ Hương Ly thấy kì lạ liền hỏi, hơn nữa, cái củ tròn tròn trên thớt kia là gì…
« Thái hành, lát nữa cậu sẽ phi hành. »
« Phi hành ? » Vẻ mặt cô ta rát giống như « Nó là cái gì, có ăn được không ? » vậy.
« Tập trung vào gà của cậu, đừng để cháy. » Lục Chi nói xong bắt đầu thái hành, vì thời gian có hạn nên làm mọi thứ đều phải nhanh chóng. Lát cắt đầu tiên Lục Chi có vẻ chậm chạp, phập một phát mới được một lát đầu tiên. Vũ Hương Ly thừa cô cười trộm.
Đó luôn là thói quen của cô, mõi lúc Lục Chi quyết định nhanh chóng làm điều gì đó, ví dụ như thái rau, lát đầu tiên bao giờ cũng rất chậm, chậm tới nỗi khiến người ta cười nhạo. Lục Chi không phản ứng, đó chính là bước lấy đà quen thuộc mà thôi, cô tiếp tục tiến hành lát cắt tiếp theo.
« Cạch cạch cạch cạch cạch cạch…. » Con dao như có siêu năng lực, đột nhiên biến dị vô thường, đạt tới tốc độ kinh người khiến người ta trợn tròn mắt, vận tốc hai mươi lần chạm vào thớt trên một giây, những củ hành khô chỉ trong vòng một phút đã thành một chậu đầy ắp lát hành mỏng dính, khuôn mặt Lục Chi vẫn như bình thường…chỉ là…có chút hơi cay mắt…
Vũ Hương Ly đứng một bên lặng người, quên cả gà trong chảo, mắt trợn tròn mồm há hố, vẻ mặt giống như « tôi chính là đang mê sảng » nhìn cô…
« Cậu…cậu chảy nước mắt kìa… » Đột nhiên thấy Lục Chi mắt đỏ hoe, Vũ Hương Ly có chút sửng sốt.
Lục Chi đi ra cửa sổ, hít thở không khí trong lành, sau đó lại đi vào lấy nguyên liệu dùng cho món nộm, nói :
« Thái hành đương nhiên phải cay mắt, chưa nói tới tôi đang thái, cậu mà ngửi một lúc cũng sẽ cay mắt thôi. Chú ý gà ! »
« Ồ. »
Cô lại bắt đầu thái sợi tất cả những nguyên liệu không thẻ thiếu trong món nộm tôm chua ngọt, tất cả đều đầy đủ trong vòng năm phút.
Quay sang, bỗng thấy Vũ Hương Ly đang đớ người. Cô thờ ơ nói : « Muốn đạt tới trình độ của tôi, sợ rằng cho tới hai mươi năm nữa cậu cũng chưa thể. »
« Ai thèm !! »
« Món nộm này quan trọng nhất là độ chua ngọt, chua quá thì là quá chua, ngọt quá thì chính là quá ngọt, cho nên phải ước lượng sao cho cân bằng cả hai thứ… » Lục Chi lại nói.
« Ồ. »
…
Gần hai tiếng sau, rốt cuộc cũng hoàn thành một mâm cơm thịnh soạn, dưới sự hướng dẫn của Lục Chi, Vũ Hương Ly đã biết cách sáng tạo ra những cách trang trí mới mẻ, cuối cùng biến mâm cơm thành một bữa tiệc thu nhỏ đầy màu sắc.
« Nếu như không có cậu… » Lục Chi nói : « …Thì tôi đã sớm làm xong từ một tiếng trước rồi. »
« Cậu không cần phải lên mặt như vậy, tôi đâu có bắt cậu làm, ai kêu cậu nhảy vào ? » Vũ Hương Ly quay về bản tính kiêu ngạo nói.
« Phải rồi, tôi đúng là rảnh hơi mà… » Lục Chi thờ ơ nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt.
« Ồ, khách quý nhà cậu tới rồi. »
« Hả ? » Ánh mắt Vũ Hương Ly sáng loáng, chạy ra chỗ cửa sổ ngắm nghía, sau đó không nói một lời liền chạy ra ngoài cửa, rồi lại đột nhiên sững lại.
« Mau mở cửa cho tôi !!!! » Đúng là có biệt danh hồ ly, cái mặt cáu giận này thì cô cũng phải công nhận. Lục Chi từ từ đi tới cửa bếp, vặn một cái như bình thường, cửa liền mở.
Vũ Hương Ly : « … »
…
« Chết…chưa thay quần áo… » Cô ta lại chạy lên tầng, tìm bộ váy có vẻ đẹp hồn nhiên nhất mặc lên người, trang điểm một chút sau đó từ tốn xuống nhà như một cô công chúa xinh đẹp kiều diễm. Theo thường lệ, lúc này hoàng tử của đời cô sẽ phải đứng sẵn ở dưới lầu, nhìn thấy cô liền mỉm cười dịu dàng bước tới lịch lãm chìa tay ra :
« Công chúa xinh đẹp, hãy để anh nắm tay em suốt cuộc đời này… »
--Hiện thực--
« Ông Hứa, lâu lắm chúng ta mới lại gặp nhau, mời ngồi, mời ngồi... »
Hứa Anh Minh đâu ? Chàng hoàng tử của cô đâu ?
« Con chào bác !! » Cho dù hơi thất vọng, nhưng đối với bố chồng tương lai, cô vẫn nên đối xử phải phép.
« Ôi chao. Hương Ly nhà ta đây sao, cháu lớn lên thật xinh đẹp, rất hợp với Anh Minh nhà bác. » Hai ông lão vui vẻ cười với nhau, Vũ Hương Ly đương nhiên vì cau nói vừa rồi mà muốn cười tới rớt cả hàm, cuối cùng vẫn phải nén nhịn lại, cười duyên khiêm tốn rót nước cho Hứa Anh Chí hỏi :
« Bác trai… Anh Minh có việc bận sao ạ ? »
« À, đúng vậy. » Hứa Anh Chí gật đầu, một câu nói khiến hi vọng mong manh của Vũ Hương Ly sụp đổ trong chớp mắt.
« … Nó nói lát nữa sẽ tới, bảo chúng ta không cần chờ nó, tuy biết là có phần thất lễ, nhưng tôi nghĩ có lẽ là có chuyện quan trọng, bởi vì ông thông gia tương lai à, hôm nay là chính nó đề nghị tới nhà ông đó… » Hai ông lão lại vui vẻ cười ha ha với nhau, Vũ Hương Ly như là một phát thăng thiên, trong lòng sướng rên, nhưng ngoài mặt vẫn chính là một cô gái khiêm tốn dịu dàng có sắc đẹp như hoa như ngọc, cười mỉm.
« À, con mau đi gọi Linh Chi cùng chuẩn bị bàn ăn đi, mời luôn cô bé ăn cùng, lát nữa Anh Minh tới là vừa. »
« Vâng ạ. »
…
« Tôi muốn tắt nắng đi.
Cho màu đừng nhạt mất..
Tôi muốn buộc gió lại.
Cho hương đừng bay đi… »
« Linh Chi ! » Lục Chi đang ở trong phòng bếp lọ mọ học văn, tới đoạn cảm xúc dâng trào, lại đột ngột vì tiếng nói kia mà tụt cảm xúc, cảm giác cứ như là đi nhảy vực…
“Chuyện gì?” Lục Chi nhìn sách nhạt nhẽo hỏi.
“Bố tôi kêu cậu cùng ăn cơm với chúng tôi, cậu có muốn ăn không?” Vũ Hương Ly khoanh tay đứng ở cửa phòng bếp hỏi.
“Đi!” Lục Chi đột nhiên gật đầu một cái, gấp sách lại nói: “Bàn tiệc có công của tôi, đương nhiên tôi phải đi.”
“Tùy cậu.” Vũ Hương Ly rướn mày, đi ra trước.
Hai người đi gần tới khu phòng ăn, Vũ Hương Ly lại nói: “Nhớ nói rằng, cậu chính là em họ của tôi, nghe rõ chưa?”
“Tôi chỉ muốn ăn, hiểu chưa?” Lục Chi liếc sang chỗ khác thờ ơ nói.
“Tới rồi tới rồi…” Vũ Hương Ly đột nhiên hưng phấn kêu lên, nhìn ra phía cửa. Lục Chi cũng nhìn theo, cô thấy một bóng dáng rất quen thuộc, Lục Chi sửng sốt, vội kéo Vũ Hương Ly lại, gập người xuống, đau đớn kêu:
“Không được rồi, tôi tụt huyết áp rồi, chóng mặt quá, cậu cứ bảo bố cậu và mọi người ăn tự nhiên, lát bảo Lan Hương mang cơm cho tôi là được…ôi tôi mệt quá, về trước đây…”
“Tốt quá, cậu mau về phòng đi.” Nói xong cô ta liền chạy đi mất tăm…
Lục Chi: “…”
…
Bỏ qua sự hưng phấn của mấy ông lão trên bàn ăn, dẹp sạch sự nhạt nhẽo của Hứa Anh Minh và cả khuôn mặt phấn khởi vui tươi như một đứa trẻ của Vũ Hương Ly. Chúng ta nói tới hai chữ:
Ra về…
“Cảm ơn bác vì bữa ăn, sau này có dịp cháu sẽ lại ghé qua thăm bác.” Hứa Anh Minh mỉm cười nói.
“Được, được, cả căn biệt thự này đều hoan nghênh cháu, bất cứ lúc nào cũng được… Anh Minh! Cháu lớn lên vô cùng đẹp trai, phong thái rất chững chạc, rất hợp với con gái bác.” Hai ông lão lại cười, Hương Ly đứng một bên vô cùng hưng phấn, nhưng lại bị sự duyên dán giả tạo đè nén, đành run miệng cười mỉm.
Hứa Anh Minh cũng cười, nhưng lời nói ra lại chẳng có vẻ gì là nghĩa đen của câu nói: “Đối với Hương Ly, cháu thật sự cảm thấy không xứng. Chúng cháu nên làm bạn bè thì tốt hơn.”
Một câu nói khiến cho ba người nào đó lặng đi, cuối cung, người mở miệng phá tan bầu không khí tĩnh lặng là Vũ Quang Đức, ông nói:
“Không sao, hai dứa còn quá nhỏ, dần dần sẽ thân thiết hơn, Hương Ly, con đi vào nhà đi, để ba tiễn khách, đi ngủ sớm đi.”
Vũ Hương Ly thất vọng, thậm chí còn có một cảm giác buồn khó tả xuất hiện, cô chào Hứa Anh Chí, trao cho Hứa Anh Minh một ánh mắt mất mát sau đó quay người đi vào nhà.
… Mỗi một cô gái, đều có những nỗi buồn mà con trai không bao giờ có thể hiểu được, ánh mắt của Vũ Hương Ly khi cô quay người vào nhà chính là lời giải đáp cho Hứa Anh Minh, nhưng tiếc rằng, không một ai phát hiện ra cô đang buồn, buồn điều gì…
…
Thời gian là một thứ kì diệu, không thể cho ta nắm lấy, chẳng thể đưa ta về ngày xưa, cũng chẳng thể chở ta tới tương lai, thời gian chính là hiện tại, mỗi lúc nó qua thì hiện tại cũng qua, chính lúc này, Lục Chi đã qua đi bao nhiêu cái hiện tại, bỏ qua lễ khai giảng nhàm chán, bỏ qua những buổi học mệt mỏi, bỏ lại những tiếng bàn tán sau lưng, hiện tại của cô lúc này chính là vào giữa học kì đầu. Và hiện tại chính là, lớp 11a1 ban A lại có thêm học sinh mới.
Một cô gái xinh đẹp tóc đen tự nhiên thả dài quá ngực, đuôi tóc xoăn lượn sóng, nhìn sau lưng là một bóng lưng vô cùng hoàn mỹ, trước mặt cũng được coi là một thiên thần xinh đẹp, đôi mắt của cô ta không có sự trẻ con như Vũ Hương Ly, lại chẳng có vẻ ngây thơ như Ngọc Ân, đây chính là một đôi mắt sắc sảo vi diệu, ánh nhìn cao ngạo kia cũng chẳng giống như ánh nhìn mà Vũ Hương Ly sở hữu.
Mỹ nữ đứng trước lớp, nhạt nhẽo lên tiếng: “Tôi là Trương Tuyết Hà, con gái của chủ tịch tập đoàn Phúc Hồng, tôi không dễ tính mấy cho nên đừng cố tỏ ra thân thiết với tôi, chỉ càng khiến tôi thêm ngứa mắt, thứ gì mà tôi nhắm được các cậu không được giành lấy, nếu có cùng sở thích với tôi, cứ thử sẽ biết hậu quả. Tôi ghét nhất những người cùng tuổi mà thích lên mặt, càng ghét những người thích lên mặt với người khác trước mặt tôi. Nếu như không hài lòng về tôi thì đừng nói ra miệng, nếu như lời tôi nói mà như nước đổ đầu vịt đối với các cậu thì cả trường này sẽ không đứng vững được chỉ trong vài giây.”
Ánh mắt Trương Tuyết Hà quét khắp lớp, sau đó dừng lại ở cô, nhíu mày một cái lại nhìn Hứa Anh Minh lúc này vẫn đang thưởng trực nụ cười thương hiệu trên môi, đột nhiên nói tiếp: “Bây giờ tôi đã có người yêu, cho nên những người muốn theo đuổi, đừng tốn công nữa… Coi như đây là lời chào hỏi, sau này chúng ta sẽ học cùng nhau, mong rằng các cậu sẽ đáp ứng được yêu cầu không mấy quá đáng của tôi, tôi mong chúng ta sẽ sống hòa bình dưới mái trường này…ít nhất là được ba ngày.”
Kết thúc màn chào hỏi bá đạo và không còn gì để nói, cô gái có tên Trương Tuyết Hà đi về phía lớp trưởng, mỉm cười nhẹ: “Huyền Nhi, tớ có thể ngồi đây không?”
“Được.” Lớp trưởng nói xong đứng dậy, nhường chỗ cho cô ta, Trương Tuyết Hà thấy vậy liền cau mày: “Tớ có nói cậu đi sao? Ở lại đi.” Sau đó ngồi xuống khiến bạn nam cùng bàn lớp trưởng giật mình đứng dậy.
Tạ Huyền Nhi nhẹ nhàng mở miệng nói với cậu con trai kia: “Vậy cậu ra chỗ Minh Anh ngồi đi.”
“Được, được…” Cậu bạn vội vàng nói rồi chạy đi.
Cuối cùng lớp học cũng yên lặng chuẩn bị cho tiết học đầu. Lục Chi cứ có cảm giác, dường như sắp tới, thứ gì đó sẽ đổ bộ lên mình, cho dù không biết là gì, nhưng Lục Chi vẫn sẵn sàng chuẩn bị tâm lí từ bây giờ. Mặc dù không biết lúc nào sẽ xảy ra, thế nhưng chuẩn bị từ bây giờ vẫn tốt.
Thực ra cái khó khăn nhất là, cô đang ở trong vỏ bọc của một Hà Linh Chi hư cấu, làm mọi việc đều trong trạng thái cẩn thận, nếu như được thoát xác, cô cũng chẳng việc gì phải lo lắng tới vậy.
Mong rằng đó là một ngày không xa…
“Có cố sức nữa cũng vô ích, tôi hối lộ hết rồi. Thời gian cũng chẳng còn bao nhiêu, nếu như cậu không muốn nấu ăn nữa thì tiếp tục gào đi, dù sao tôi cũng chẳng mất gì, sức chịu đựng của tôi rất tốt, cậu có gào sái cổ cũng không khiến tôi bị sao cả.”
“Cậu…” Vũ Hương Ly tức giận nhìn Lục Chi, sau đó khuôn mặt liền méo mó khổ sở, nhăn nhó chần chừ. Cuối cùng hậm hực cầm chổi lên, nghiến răng cúi xuống dọn dẹp.
“Từ đã.”
“Cậu còn muốn…” Vũ Hương Ly tưởng rằng Lục Chi còn định dùng những chiêu thức khác sai khiến cô như một con ở nữa, bỗng dưng Lục Chi lại đưa cho cô ta một chiếc băng dán cá nhân.
“Cậu đừng tưởng ai cũng xấu xa như cậu, ít ra thì lúc này tôi vẫn chưa “đến tháng”, đợi tới lúc đấy rồi thì tôi sẽ giống như những gì cậu vừa nghĩ đó.”
Đợi Vũ Hương Ly cầm xong, Lục Chi mới quay đi lấy chổi dọn dẹp cùng cô ta, không quan tâm cô ta nghĩ gì và phản ứng ra sao, vì cô cảm thấy điều này là quá bình thường, ít ra thì con người thật của cô cũng là như vậy.
…
“Thời gian không còn nhiều, chúng ta có hai tiếng mười lăm phút để hoàn thành một bữa ăn thịnh soạn, tôi xem…có phải cậu không biết nấu ăn đúng không?” Lục Chi vừa chọn nguyên liệu cần thiết trong tát cả các món ăn vừa nói.
“Đúng vậy, thì sao hả? Không phải cậu cũng chỉ biết có một chút thôi sao?” Vũ Hương Ly cứng miệng.
“Đúng vậy, tuy tôi cũng chỉ biết một chút, nhưng ít ra cũng không tới nỗi hậu đậu bằng cậu. Cậu có thấy ai một lúc làm vỡ bao nhiêu đồ đạc như cậu không? Người hậu đậu thì nhiều nhất cũng chỉ đánh vớ hai ba cái cùng một lúc, đằng này cậu lại cho đi nguyên cả thùng bát đĩa, không biết phải gọi cậu là thứ gì. Không những hậu đậu, còn nóng tính không đúng lúc đúng chỗ.”
Vũ Hương Ly hậm hà hậm hực quay mặt đi hừ mũi, sau đó tiến lại gần xem cô chọn nguyên liệu.
“Khách của cậu là người như thế nào? Tính cách giống cậu hay trầm ổn hơn?” Lục Chi bỗng hỏi.
“Cậu quan tâm làm gì?”
« Vậy cậu nấu cho lợn ăn sao ? Không biết đặc điểm tính cách của họ làm sao nấu ra món ăn hợp khẩu vị với người ta, nhất là bữa ăn chiêu đãi. Ít ra cũng phải hiểu rõ người ta một chút thì mới bắt tay vào mà nấu chứ. »
Cuối cùng cô ta cũng chịu thỏa hiệp : « Rất trầm ổn, cho dù thế nào cũng vẫn cười,… »
« Những người như vậy thường không kén ăn, cứ làm những món bình thường nhất, vừa đơn giản lại vừa làm được nhiều món trong khoảng thời gian có hạn kia. » Lục Chi nói.
« Cậu nói thế mà được à, đây đều là những người giàu có, đừng nói là cơm của cậu người ta chưa chắc đã nhuốt được, lại còn món cơm bình dân, cậu coi họ là lợn à ?! » Vũ Hương Ly lại bắt đầu thói nhảy dựng lên, gân cổ nói với cô.
Lục Chi thờ ơ quay mặt ra nhìn cậu ta : « Món ăn đơn giản chỉ là thức ăn nuôi sống con người, cho dù thối hoắc hay thơm lừng thì cũng là thức ăn. Cho nên món ăn không quan trọng, quan trọng là ở cái tâm của cậu, nếu cậu thực sự muốn nấu ăn cho ai đó, chỉ cần tấm lòng của cậu đã đủ làm người ta cảm động rồi. »
Vũ Hương Ly bỗng dưng im lặng.
Lục Chi : Coi như trong đầu cô ta đã có cơ chế thông não.
« Cậu muốn tự làm đúng không ? Tôi đã lựa nguyên liệu cần thiết cho cậu rồi, tôi sẽ lên danh sách món ăn sau đó đưa cho cậu xem thử, nếu đồng ý thì nấu luôn, nếu không có cản trở thì hai tiếng là hoàn thành. » Lục Chi lấy tờ hóa đơn đi chợ cũ mà mấy bà thím để lại kia, lật mặt sau ra, dùng cây bút màu tìm được trong bếp viết tạm.
Một phút sau đó, cô đưa cho Hương Ly tờ giấy, kêu cô ta đọc, đọc xong cô ta liền thành ngớ ngẩn : « Đây là những món gì ?? Ngoài salad ra tôi thật sự chẳng hiểu cậu viết thứ gì. »
« Cậu ngốc sao ?...Cũng phải, bình thường cậu chỉ tới nhà hàng sang trọng ăn đồ Tây, mấy món của Việt Nam đương nhiên chẳng biết gì rồi. Được rồi, tốt thì tốt cho chót, tôi sẽ huớng dẫn cậu làm… »
…
« Trước khi ninh xương thì trần qua nướ sôi một chút, như vậy sẽ khủ mùi được và khi nấu canh sẽ không bị đục. Nhớ là khi ninh thì đừng đậy nắp.»
« Ồ. »
« Gà ướp xong rồi, mau cho vào chảo đi. »
« Ồ. »
Lục Chi lấy chiếc rổ hoa tinh xảo đựng hành khô mà khi nãy cô đã bóc vỏ và rửa thật sạch , cho lên thớt, lấy dao.
« Cậu làm gì vậy ? » Vũ Hương Ly thấy kì lạ liền hỏi, hơn nữa, cái củ tròn tròn trên thớt kia là gì…
« Thái hành, lát nữa cậu sẽ phi hành. »
« Phi hành ? » Vẻ mặt cô ta rát giống như « Nó là cái gì, có ăn được không ? » vậy.
« Tập trung vào gà của cậu, đừng để cháy. » Lục Chi nói xong bắt đầu thái hành, vì thời gian có hạn nên làm mọi thứ đều phải nhanh chóng. Lát cắt đầu tiên Lục Chi có vẻ chậm chạp, phập một phát mới được một lát đầu tiên. Vũ Hương Ly thừa cô cười trộm.
Đó luôn là thói quen của cô, mõi lúc Lục Chi quyết định nhanh chóng làm điều gì đó, ví dụ như thái rau, lát đầu tiên bao giờ cũng rất chậm, chậm tới nỗi khiến người ta cười nhạo. Lục Chi không phản ứng, đó chính là bước lấy đà quen thuộc mà thôi, cô tiếp tục tiến hành lát cắt tiếp theo.
« Cạch cạch cạch cạch cạch cạch…. » Con dao như có siêu năng lực, đột nhiên biến dị vô thường, đạt tới tốc độ kinh người khiến người ta trợn tròn mắt, vận tốc hai mươi lần chạm vào thớt trên một giây, những củ hành khô chỉ trong vòng một phút đã thành một chậu đầy ắp lát hành mỏng dính, khuôn mặt Lục Chi vẫn như bình thường…chỉ là…có chút hơi cay mắt…
Vũ Hương Ly đứng một bên lặng người, quên cả gà trong chảo, mắt trợn tròn mồm há hố, vẻ mặt giống như « tôi chính là đang mê sảng » nhìn cô…
« Cậu…cậu chảy nước mắt kìa… » Đột nhiên thấy Lục Chi mắt đỏ hoe, Vũ Hương Ly có chút sửng sốt.
Lục Chi đi ra cửa sổ, hít thở không khí trong lành, sau đó lại đi vào lấy nguyên liệu dùng cho món nộm, nói :
« Thái hành đương nhiên phải cay mắt, chưa nói tới tôi đang thái, cậu mà ngửi một lúc cũng sẽ cay mắt thôi. Chú ý gà ! »
« Ồ. »
Cô lại bắt đầu thái sợi tất cả những nguyên liệu không thẻ thiếu trong món nộm tôm chua ngọt, tất cả đều đầy đủ trong vòng năm phút.
Quay sang, bỗng thấy Vũ Hương Ly đang đớ người. Cô thờ ơ nói : « Muốn đạt tới trình độ của tôi, sợ rằng cho tới hai mươi năm nữa cậu cũng chưa thể. »
« Ai thèm !! »
« Món nộm này quan trọng nhất là độ chua ngọt, chua quá thì là quá chua, ngọt quá thì chính là quá ngọt, cho nên phải ước lượng sao cho cân bằng cả hai thứ… » Lục Chi lại nói.
« Ồ. »
…
Gần hai tiếng sau, rốt cuộc cũng hoàn thành một mâm cơm thịnh soạn, dưới sự hướng dẫn của Lục Chi, Vũ Hương Ly đã biết cách sáng tạo ra những cách trang trí mới mẻ, cuối cùng biến mâm cơm thành một bữa tiệc thu nhỏ đầy màu sắc.
« Nếu như không có cậu… » Lục Chi nói : « …Thì tôi đã sớm làm xong từ một tiếng trước rồi. »
« Cậu không cần phải lên mặt như vậy, tôi đâu có bắt cậu làm, ai kêu cậu nhảy vào ? » Vũ Hương Ly quay về bản tính kiêu ngạo nói.
« Phải rồi, tôi đúng là rảnh hơi mà… » Lục Chi thờ ơ nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt.
« Ồ, khách quý nhà cậu tới rồi. »
« Hả ? » Ánh mắt Vũ Hương Ly sáng loáng, chạy ra chỗ cửa sổ ngắm nghía, sau đó không nói một lời liền chạy ra ngoài cửa, rồi lại đột nhiên sững lại.
« Mau mở cửa cho tôi !!!! » Đúng là có biệt danh hồ ly, cái mặt cáu giận này thì cô cũng phải công nhận. Lục Chi từ từ đi tới cửa bếp, vặn một cái như bình thường, cửa liền mở.
Vũ Hương Ly : « … »
…
« Chết…chưa thay quần áo… » Cô ta lại chạy lên tầng, tìm bộ váy có vẻ đẹp hồn nhiên nhất mặc lên người, trang điểm một chút sau đó từ tốn xuống nhà như một cô công chúa xinh đẹp kiều diễm. Theo thường lệ, lúc này hoàng tử của đời cô sẽ phải đứng sẵn ở dưới lầu, nhìn thấy cô liền mỉm cười dịu dàng bước tới lịch lãm chìa tay ra :
« Công chúa xinh đẹp, hãy để anh nắm tay em suốt cuộc đời này… »
--Hiện thực--
« Ông Hứa, lâu lắm chúng ta mới lại gặp nhau, mời ngồi, mời ngồi... »
Hứa Anh Minh đâu ? Chàng hoàng tử của cô đâu ?
« Con chào bác !! » Cho dù hơi thất vọng, nhưng đối với bố chồng tương lai, cô vẫn nên đối xử phải phép.
« Ôi chao. Hương Ly nhà ta đây sao, cháu lớn lên thật xinh đẹp, rất hợp với Anh Minh nhà bác. » Hai ông lão vui vẻ cười với nhau, Vũ Hương Ly đương nhiên vì cau nói vừa rồi mà muốn cười tới rớt cả hàm, cuối cùng vẫn phải nén nhịn lại, cười duyên khiêm tốn rót nước cho Hứa Anh Chí hỏi :
« Bác trai… Anh Minh có việc bận sao ạ ? »
« À, đúng vậy. » Hứa Anh Chí gật đầu, một câu nói khiến hi vọng mong manh của Vũ Hương Ly sụp đổ trong chớp mắt.
« … Nó nói lát nữa sẽ tới, bảo chúng ta không cần chờ nó, tuy biết là có phần thất lễ, nhưng tôi nghĩ có lẽ là có chuyện quan trọng, bởi vì ông thông gia tương lai à, hôm nay là chính nó đề nghị tới nhà ông đó… » Hai ông lão lại vui vẻ cười ha ha với nhau, Vũ Hương Ly như là một phát thăng thiên, trong lòng sướng rên, nhưng ngoài mặt vẫn chính là một cô gái khiêm tốn dịu dàng có sắc đẹp như hoa như ngọc, cười mỉm.
« À, con mau đi gọi Linh Chi cùng chuẩn bị bàn ăn đi, mời luôn cô bé ăn cùng, lát nữa Anh Minh tới là vừa. »
« Vâng ạ. »
…
« Tôi muốn tắt nắng đi.
Cho màu đừng nhạt mất..
Tôi muốn buộc gió lại.
Cho hương đừng bay đi… »
« Linh Chi ! » Lục Chi đang ở trong phòng bếp lọ mọ học văn, tới đoạn cảm xúc dâng trào, lại đột ngột vì tiếng nói kia mà tụt cảm xúc, cảm giác cứ như là đi nhảy vực…
“Chuyện gì?” Lục Chi nhìn sách nhạt nhẽo hỏi.
“Bố tôi kêu cậu cùng ăn cơm với chúng tôi, cậu có muốn ăn không?” Vũ Hương Ly khoanh tay đứng ở cửa phòng bếp hỏi.
“Đi!” Lục Chi đột nhiên gật đầu một cái, gấp sách lại nói: “Bàn tiệc có công của tôi, đương nhiên tôi phải đi.”
“Tùy cậu.” Vũ Hương Ly rướn mày, đi ra trước.
Hai người đi gần tới khu phòng ăn, Vũ Hương Ly lại nói: “Nhớ nói rằng, cậu chính là em họ của tôi, nghe rõ chưa?”
“Tôi chỉ muốn ăn, hiểu chưa?” Lục Chi liếc sang chỗ khác thờ ơ nói.
“Tới rồi tới rồi…” Vũ Hương Ly đột nhiên hưng phấn kêu lên, nhìn ra phía cửa. Lục Chi cũng nhìn theo, cô thấy một bóng dáng rất quen thuộc, Lục Chi sửng sốt, vội kéo Vũ Hương Ly lại, gập người xuống, đau đớn kêu:
“Không được rồi, tôi tụt huyết áp rồi, chóng mặt quá, cậu cứ bảo bố cậu và mọi người ăn tự nhiên, lát bảo Lan Hương mang cơm cho tôi là được…ôi tôi mệt quá, về trước đây…”
“Tốt quá, cậu mau về phòng đi.” Nói xong cô ta liền chạy đi mất tăm…
Lục Chi: “…”
…
Bỏ qua sự hưng phấn của mấy ông lão trên bàn ăn, dẹp sạch sự nhạt nhẽo của Hứa Anh Minh và cả khuôn mặt phấn khởi vui tươi như một đứa trẻ của Vũ Hương Ly. Chúng ta nói tới hai chữ:
Ra về…
“Cảm ơn bác vì bữa ăn, sau này có dịp cháu sẽ lại ghé qua thăm bác.” Hứa Anh Minh mỉm cười nói.
“Được, được, cả căn biệt thự này đều hoan nghênh cháu, bất cứ lúc nào cũng được… Anh Minh! Cháu lớn lên vô cùng đẹp trai, phong thái rất chững chạc, rất hợp với con gái bác.” Hai ông lão lại cười, Hương Ly đứng một bên vô cùng hưng phấn, nhưng lại bị sự duyên dán giả tạo đè nén, đành run miệng cười mỉm.
Hứa Anh Minh cũng cười, nhưng lời nói ra lại chẳng có vẻ gì là nghĩa đen của câu nói: “Đối với Hương Ly, cháu thật sự cảm thấy không xứng. Chúng cháu nên làm bạn bè thì tốt hơn.”
Một câu nói khiến cho ba người nào đó lặng đi, cuối cung, người mở miệng phá tan bầu không khí tĩnh lặng là Vũ Quang Đức, ông nói:
“Không sao, hai dứa còn quá nhỏ, dần dần sẽ thân thiết hơn, Hương Ly, con đi vào nhà đi, để ba tiễn khách, đi ngủ sớm đi.”
Vũ Hương Ly thất vọng, thậm chí còn có một cảm giác buồn khó tả xuất hiện, cô chào Hứa Anh Chí, trao cho Hứa Anh Minh một ánh mắt mất mát sau đó quay người đi vào nhà.
… Mỗi một cô gái, đều có những nỗi buồn mà con trai không bao giờ có thể hiểu được, ánh mắt của Vũ Hương Ly khi cô quay người vào nhà chính là lời giải đáp cho Hứa Anh Minh, nhưng tiếc rằng, không một ai phát hiện ra cô đang buồn, buồn điều gì…
…
Thời gian là một thứ kì diệu, không thể cho ta nắm lấy, chẳng thể đưa ta về ngày xưa, cũng chẳng thể chở ta tới tương lai, thời gian chính là hiện tại, mỗi lúc nó qua thì hiện tại cũng qua, chính lúc này, Lục Chi đã qua đi bao nhiêu cái hiện tại, bỏ qua lễ khai giảng nhàm chán, bỏ qua những buổi học mệt mỏi, bỏ lại những tiếng bàn tán sau lưng, hiện tại của cô lúc này chính là vào giữa học kì đầu. Và hiện tại chính là, lớp 11a1 ban A lại có thêm học sinh mới.
Một cô gái xinh đẹp tóc đen tự nhiên thả dài quá ngực, đuôi tóc xoăn lượn sóng, nhìn sau lưng là một bóng lưng vô cùng hoàn mỹ, trước mặt cũng được coi là một thiên thần xinh đẹp, đôi mắt của cô ta không có sự trẻ con như Vũ Hương Ly, lại chẳng có vẻ ngây thơ như Ngọc Ân, đây chính là một đôi mắt sắc sảo vi diệu, ánh nhìn cao ngạo kia cũng chẳng giống như ánh nhìn mà Vũ Hương Ly sở hữu.
Mỹ nữ đứng trước lớp, nhạt nhẽo lên tiếng: “Tôi là Trương Tuyết Hà, con gái của chủ tịch tập đoàn Phúc Hồng, tôi không dễ tính mấy cho nên đừng cố tỏ ra thân thiết với tôi, chỉ càng khiến tôi thêm ngứa mắt, thứ gì mà tôi nhắm được các cậu không được giành lấy, nếu có cùng sở thích với tôi, cứ thử sẽ biết hậu quả. Tôi ghét nhất những người cùng tuổi mà thích lên mặt, càng ghét những người thích lên mặt với người khác trước mặt tôi. Nếu như không hài lòng về tôi thì đừng nói ra miệng, nếu như lời tôi nói mà như nước đổ đầu vịt đối với các cậu thì cả trường này sẽ không đứng vững được chỉ trong vài giây.”
Ánh mắt Trương Tuyết Hà quét khắp lớp, sau đó dừng lại ở cô, nhíu mày một cái lại nhìn Hứa Anh Minh lúc này vẫn đang thưởng trực nụ cười thương hiệu trên môi, đột nhiên nói tiếp: “Bây giờ tôi đã có người yêu, cho nên những người muốn theo đuổi, đừng tốn công nữa… Coi như đây là lời chào hỏi, sau này chúng ta sẽ học cùng nhau, mong rằng các cậu sẽ đáp ứng được yêu cầu không mấy quá đáng của tôi, tôi mong chúng ta sẽ sống hòa bình dưới mái trường này…ít nhất là được ba ngày.”
Kết thúc màn chào hỏi bá đạo và không còn gì để nói, cô gái có tên Trương Tuyết Hà đi về phía lớp trưởng, mỉm cười nhẹ: “Huyền Nhi, tớ có thể ngồi đây không?”
“Được.” Lớp trưởng nói xong đứng dậy, nhường chỗ cho cô ta, Trương Tuyết Hà thấy vậy liền cau mày: “Tớ có nói cậu đi sao? Ở lại đi.” Sau đó ngồi xuống khiến bạn nam cùng bàn lớp trưởng giật mình đứng dậy.
Tạ Huyền Nhi nhẹ nhàng mở miệng nói với cậu con trai kia: “Vậy cậu ra chỗ Minh Anh ngồi đi.”
“Được, được…” Cậu bạn vội vàng nói rồi chạy đi.
Cuối cùng lớp học cũng yên lặng chuẩn bị cho tiết học đầu. Lục Chi cứ có cảm giác, dường như sắp tới, thứ gì đó sẽ đổ bộ lên mình, cho dù không biết là gì, nhưng Lục Chi vẫn sẵn sàng chuẩn bị tâm lí từ bây giờ. Mặc dù không biết lúc nào sẽ xảy ra, thế nhưng chuẩn bị từ bây giờ vẫn tốt.
Thực ra cái khó khăn nhất là, cô đang ở trong vỏ bọc của một Hà Linh Chi hư cấu, làm mọi việc đều trong trạng thái cẩn thận, nếu như được thoát xác, cô cũng chẳng việc gì phải lo lắng tới vậy.
Mong rằng đó là một ngày không xa…