Nắm đấm của Lục Chi dần dần hình thành, đôi tay cứng lại, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát hành động tiếp theo của bọn chúng.
Béo cùng đồng bọn tới gần, mắt lườm trợn ngược nhìn cô, giọng nói xấc xược vênh váo vang lên:
“Một, là mày tự rửa đi, hai, là chịu phận úp mặt xuống bồn. Mày chọn cái nào!”
Lục Chi nghe vậy, nắm đấm lỏng ra, mặt bình tĩnh thản nhiên nhìn bọn chúng, giả vờ ngập ngừng:
“Vậy... tôi chọn điều thứ ba.”
“Mày...”
Béo gằn lên phẫn nộ, dường như là lần đầu gặp người dám ăn nói với cô ta như vậy ngoài Trương Tuyết Hà, cô ta liền đơ vài phút, sau đó liền vung tay lên, tốc độ nhanh như lốc xoáy cho cô một bạt tai, Lục Chi không kịp tránh, ngậm trọn một “chiếc bánh” miễn phí.
“Mày còn hỗn xược? Ai cho mày điều thứ ba? Đứng đây rồi còn không biết điều? Đứng đây rồi còn giở giọng tiểu thư? Đứng đây rồi mày còn nghĩ mày là con của bố mẹ mày hằng ngày đươc nuông chiều thích gì được đấy? Nói cho mày biết, đứng trước mặt bọn tao, mày là con chó không hơn không kém, biết điều thì câm miệng và nghe lời bọn tao, bao giờ tao bảo mày sủa mày mới được sủa, không được sủa linh tinh, tao chỉ cần nghe một câu nữa thì mày đừng trách bọn đây dân giang hồ không hiểu lễ nghĩa.”
Chưa hết, cô ta còn hất hàm ra hiệu, lập tức một đứa con gái khác đi tới đứng gần Lục Chi, chuẩn bị giở trò gì đó.
“Đã thế, mày chẳng có lựa chọn nào nữa, hôm nay, để tao cho mày biết thế nào là “giáo dục” thực tế.”
Béo nói xong, đứa con gái vừa tới gần Lục Chi liền túm lấy sau gáy cô, áp mặt cô vào chậu nước lớn không thương tiếc, động tác mạnh mẽ dữ dội, Lục Chi xác định sẽ cắm mặt xuống đáy chậu một cách thảm hại nhất.
Thế nhưng cùng một thể loại mà bị mắc tới hai lần thì đúng thật cô không xứng đáng làm con gái mẹ Lan.
Một cái tát có thể chịu dựng được, nhưng nếu thực sự chọc vào đúng chỗ ngứa của cô, thì sẽ chẳng có sự chịu đựng nào ở đây hết.
Còn tưởng Lục Chi yếu thế bị úp mặt xuống chậu nước, nhưng chẳng ai ngờ rằng, đó lại là cái đà thuận lợi nhất cho cô bật lên. Lục Chi vùng cổ, dùng chân đạp vào đầu gối đứa con gái đó, khiến cô ta ngã ngửa không kịp kêu la.
Lục Chi thuận thế đứng dậy, vẻ mặt chẳng có gì nhưng ánh mắt đã chưa tràn ngọn lửa của sự tức giận, nhưng vẫn thật khó để nắm bắt vẻ mặt cô lúc này.
Đảo lưỡi xung quanh khoang miệng, có vẻ cái tát vừa rồi khá mạnh, giờ vẫn cảm thấy âm ấm bên má.
Lục Chi liếc mắt xung quanh, giọng nói thờ ơ vang lên:
“Lỡ chân.”
Béo lùi lại, liếc mắt qua Trương Tuyết Hà rồi lại thận trọng nhìn qua cô.
Trương Tuyết Hà nhíu mày đi lên, lạnh lùng nhìn qua đứa con gái vừa bị Lục Chi đá, không hiểu lực đá mạnh hay không và phương thức đá như thế nào, thế nhưng xem qua… óc vẻ cô ta dường như không ổn lắm, tiếng kêu âm ỉ phát lên trong không gian lắng đọng càng khiến không khí trở nên nghiêm trọng, cô ta ôm đôi chiếc chân của mình, mặt mày đau đớn lê lết trên đất…
Một lúc sau, Trương Tuyết Hà nhẹ thốt:
“Nếu đã giỏi tới vậy, vậy thì chứng minh thực lực đi.”
Cô ta liếc qua béo, béo hiểu ý định xông lên.
Bỗng nhiên Lục Chi đập bàn, mặt mày thản nhiên nhìn bên bàn tay vừa cọ xát với chiếc bàn ấy, tỏ vẻ đau đớn thổi thổi:
“Phù phù…”
Chăm chút xong, cô ngẩng dậy:
“Tôi đâu có giỏi, cậu suy diễn cái quái gì thế? Tóm lại mục đích các cậu hẹn tôi tới đây là gì? Tới bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm, nếu là vì Hứa Anh Minh, thì tôi nghĩ nên nói rõ với các cậu, vấn đề không phải là tôi với Hứa Anh Minh có quan hệ gì, mà vấn đề nằm ở cậu. Trương Tuyết Hà, nghe nói Hứa Anh Minh đã từng thích cậu, nhưng đó là quá khứ rồi, cậu đã từ chối cậu ấy, và cậu ấy cũng không còn hi vọng gì với cậu, mà cậu lại thích một người tên Dương Lâm Huy, đối với Hứa Anh Minh hai người chẳng là gì của nhau vậy nên tôi thấy chuyện tôi có quan hệ gì với Hứa Anh Minh chẳng phải là vấn đề, các cậu có thể suy nghĩ kĩ?”
Trương Tuyết Hà có cảm giác cứng họng, cô ta ngoài mặt không biểu hiện gì, vẫn giữ được trạng thá đặc trưng nhất của bản thân, nhưng đôi chân đã dần dần tiến tới gần Lục Chi.
Lục Chi chẳng việc gì phải di chuyển, Trương Tuyết Hà lại gần, nhếch môi nói với giọng lạnh nhạt:
“Cậu…thích Hứa Anh Minh?”
“…”
Bên ngoài, mọi người đã đứng chen chúc tới thiếu oxi, điện thoại máy ảnh, mọi thứ đều sẵn sàng, dường như chỉ chờ màn hay nhất để lưu lại khoảnh khắc.
Với Lục Chi, lúc này không thể nói rằng co đang rất bình tĩnh được vì đó chỉ là vẻ bề ngoài, trong thâm tâm, Lục Chi bỗng loạn lên rối bời.
Câu hỏi này không phải cô chưa từng nghĩ tới, nhưng mỗi lần nghĩ tới liền xuất hiện hình ảnh của ai đó, rồi lại không dám nghĩ nữa, nên sau này nó cũng chẳng có câu trả lời.
Vậy thì…nên nói thế nào?
“Vẻ mặt này là sao?” Trương Tuyết Hà bỗng dưng bật cười nhàn nhạt, cô ta nhìn cô :
« Lẽ nào là thích ? » Một bên chân mày của cô ta nhỉnh lên, bên khóe miệng nhếch nhàn nhạt tỏ vẻ vô cùng khiêu khích. Cô ta cao quý hất nhẹ mái tóc dài ra sau lưng, lộ ra khí chất sang trọng kiêu sa, nhẹ nhàng cất lời :
« Cho dù cậu ấy có thích cậu, cậu cũng không xứng. »
« Ai nói vậy ? »
Một giọng nói nam tính từ đám đông bên ngoài truyền vào, lúc sau, một chàng trai cao ráo tuấn tú xuất hiện, đôi mày nhíu chặt lại nhìn Trương Tuyết Hà, ánh mắt pha chút tức giận, giọng nói vẫn ôn tồn :
« Trương Tuyết Hà, cậu sai rồi. Nếu tôi thích cô ấy, sẽ chẳng có chuyện xứng hay không xứng. Nếu có, thì chỉ có thể nói rằng, tôi có xứng với cô ấy hay không… »
Câu nói đó vừa dứt, tiếng ồn ào bỗng phủ nhanh như bão như táp, các thanh niên nháy máy lia lịa…
Lục Chi quay sang, tim đập thình thịch, thổn thức…
Béo cùng đồng bọn tới gần, mắt lườm trợn ngược nhìn cô, giọng nói xấc xược vênh váo vang lên:
“Một, là mày tự rửa đi, hai, là chịu phận úp mặt xuống bồn. Mày chọn cái nào!”
Lục Chi nghe vậy, nắm đấm lỏng ra, mặt bình tĩnh thản nhiên nhìn bọn chúng, giả vờ ngập ngừng:
“Vậy... tôi chọn điều thứ ba.”
“Mày...”
Béo gằn lên phẫn nộ, dường như là lần đầu gặp người dám ăn nói với cô ta như vậy ngoài Trương Tuyết Hà, cô ta liền đơ vài phút, sau đó liền vung tay lên, tốc độ nhanh như lốc xoáy cho cô một bạt tai, Lục Chi không kịp tránh, ngậm trọn một “chiếc bánh” miễn phí.
“Mày còn hỗn xược? Ai cho mày điều thứ ba? Đứng đây rồi còn không biết điều? Đứng đây rồi còn giở giọng tiểu thư? Đứng đây rồi mày còn nghĩ mày là con của bố mẹ mày hằng ngày đươc nuông chiều thích gì được đấy? Nói cho mày biết, đứng trước mặt bọn tao, mày là con chó không hơn không kém, biết điều thì câm miệng và nghe lời bọn tao, bao giờ tao bảo mày sủa mày mới được sủa, không được sủa linh tinh, tao chỉ cần nghe một câu nữa thì mày đừng trách bọn đây dân giang hồ không hiểu lễ nghĩa.”
Chưa hết, cô ta còn hất hàm ra hiệu, lập tức một đứa con gái khác đi tới đứng gần Lục Chi, chuẩn bị giở trò gì đó.
“Đã thế, mày chẳng có lựa chọn nào nữa, hôm nay, để tao cho mày biết thế nào là “giáo dục” thực tế.”
Béo nói xong, đứa con gái vừa tới gần Lục Chi liền túm lấy sau gáy cô, áp mặt cô vào chậu nước lớn không thương tiếc, động tác mạnh mẽ dữ dội, Lục Chi xác định sẽ cắm mặt xuống đáy chậu một cách thảm hại nhất.
Thế nhưng cùng một thể loại mà bị mắc tới hai lần thì đúng thật cô không xứng đáng làm con gái mẹ Lan.
Một cái tát có thể chịu dựng được, nhưng nếu thực sự chọc vào đúng chỗ ngứa của cô, thì sẽ chẳng có sự chịu đựng nào ở đây hết.
Còn tưởng Lục Chi yếu thế bị úp mặt xuống chậu nước, nhưng chẳng ai ngờ rằng, đó lại là cái đà thuận lợi nhất cho cô bật lên. Lục Chi vùng cổ, dùng chân đạp vào đầu gối đứa con gái đó, khiến cô ta ngã ngửa không kịp kêu la.
Lục Chi thuận thế đứng dậy, vẻ mặt chẳng có gì nhưng ánh mắt đã chưa tràn ngọn lửa của sự tức giận, nhưng vẫn thật khó để nắm bắt vẻ mặt cô lúc này.
Đảo lưỡi xung quanh khoang miệng, có vẻ cái tát vừa rồi khá mạnh, giờ vẫn cảm thấy âm ấm bên má.
Lục Chi liếc mắt xung quanh, giọng nói thờ ơ vang lên:
“Lỡ chân.”
Béo lùi lại, liếc mắt qua Trương Tuyết Hà rồi lại thận trọng nhìn qua cô.
Trương Tuyết Hà nhíu mày đi lên, lạnh lùng nhìn qua đứa con gái vừa bị Lục Chi đá, không hiểu lực đá mạnh hay không và phương thức đá như thế nào, thế nhưng xem qua… óc vẻ cô ta dường như không ổn lắm, tiếng kêu âm ỉ phát lên trong không gian lắng đọng càng khiến không khí trở nên nghiêm trọng, cô ta ôm đôi chiếc chân của mình, mặt mày đau đớn lê lết trên đất…
Một lúc sau, Trương Tuyết Hà nhẹ thốt:
“Nếu đã giỏi tới vậy, vậy thì chứng minh thực lực đi.”
Cô ta liếc qua béo, béo hiểu ý định xông lên.
Bỗng nhiên Lục Chi đập bàn, mặt mày thản nhiên nhìn bên bàn tay vừa cọ xát với chiếc bàn ấy, tỏ vẻ đau đớn thổi thổi:
“Phù phù…”
Chăm chút xong, cô ngẩng dậy:
“Tôi đâu có giỏi, cậu suy diễn cái quái gì thế? Tóm lại mục đích các cậu hẹn tôi tới đây là gì? Tới bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm, nếu là vì Hứa Anh Minh, thì tôi nghĩ nên nói rõ với các cậu, vấn đề không phải là tôi với Hứa Anh Minh có quan hệ gì, mà vấn đề nằm ở cậu. Trương Tuyết Hà, nghe nói Hứa Anh Minh đã từng thích cậu, nhưng đó là quá khứ rồi, cậu đã từ chối cậu ấy, và cậu ấy cũng không còn hi vọng gì với cậu, mà cậu lại thích một người tên Dương Lâm Huy, đối với Hứa Anh Minh hai người chẳng là gì của nhau vậy nên tôi thấy chuyện tôi có quan hệ gì với Hứa Anh Minh chẳng phải là vấn đề, các cậu có thể suy nghĩ kĩ?”
Trương Tuyết Hà có cảm giác cứng họng, cô ta ngoài mặt không biểu hiện gì, vẫn giữ được trạng thá đặc trưng nhất của bản thân, nhưng đôi chân đã dần dần tiến tới gần Lục Chi.
Lục Chi chẳng việc gì phải di chuyển, Trương Tuyết Hà lại gần, nhếch môi nói với giọng lạnh nhạt:
“Cậu…thích Hứa Anh Minh?”
“…”
Bên ngoài, mọi người đã đứng chen chúc tới thiếu oxi, điện thoại máy ảnh, mọi thứ đều sẵn sàng, dường như chỉ chờ màn hay nhất để lưu lại khoảnh khắc.
Với Lục Chi, lúc này không thể nói rằng co đang rất bình tĩnh được vì đó chỉ là vẻ bề ngoài, trong thâm tâm, Lục Chi bỗng loạn lên rối bời.
Câu hỏi này không phải cô chưa từng nghĩ tới, nhưng mỗi lần nghĩ tới liền xuất hiện hình ảnh của ai đó, rồi lại không dám nghĩ nữa, nên sau này nó cũng chẳng có câu trả lời.
Vậy thì…nên nói thế nào?
“Vẻ mặt này là sao?” Trương Tuyết Hà bỗng dưng bật cười nhàn nhạt, cô ta nhìn cô :
« Lẽ nào là thích ? » Một bên chân mày của cô ta nhỉnh lên, bên khóe miệng nhếch nhàn nhạt tỏ vẻ vô cùng khiêu khích. Cô ta cao quý hất nhẹ mái tóc dài ra sau lưng, lộ ra khí chất sang trọng kiêu sa, nhẹ nhàng cất lời :
« Cho dù cậu ấy có thích cậu, cậu cũng không xứng. »
« Ai nói vậy ? »
Một giọng nói nam tính từ đám đông bên ngoài truyền vào, lúc sau, một chàng trai cao ráo tuấn tú xuất hiện, đôi mày nhíu chặt lại nhìn Trương Tuyết Hà, ánh mắt pha chút tức giận, giọng nói vẫn ôn tồn :
« Trương Tuyết Hà, cậu sai rồi. Nếu tôi thích cô ấy, sẽ chẳng có chuyện xứng hay không xứng. Nếu có, thì chỉ có thể nói rằng, tôi có xứng với cô ấy hay không… »
Câu nói đó vừa dứt, tiếng ồn ào bỗng phủ nhanh như bão như táp, các thanh niên nháy máy lia lịa…
Lục Chi quay sang, tim đập thình thịch, thổn thức…