“Tử Tuyền, ăn cơm thôi!” Ngoài cửa truyền tới tiếng hô hoán của mẹ già, Nhậm Tử Tuyền mới nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy… Cậu lại có thể ngẩn người, sách bài tập mở ra nửa ngày không lật một trang.
“… Đến đây!” Phiền lòng ý loạn khép sách lại ── đều do Tiêu Trí! Không có chuyện tự dưng mập mờ với cậu như thế làm cái gì! Nhậm Tử Tuyền một thanh thiếu niên tiền đồ tốt đẹp, tình yêu thuần khiết của nam sinh cũng chưa từng trải qua, sao có thể địch được sức hấp dẫn của Tiêu tổng, trừ việc trốn ra xa cậu không biết còn có thể đối phó Tiêu Trí thế nào.
Sắc mặt Tiêu Trí trên bàn cơm vẫn bình thường, ánh mắt nhìn Nhậm Tử Tuyền cũng không có ý tứ gì đặc biệt, thỉnh thoảng gắp một ít thức ăn cậu không với tới được đặt ở trong chén cậu ── Tiêu Hiểu có hai ông bà chiếu cố, anh ngược lại không cần phí tâm.
“Con không ăn! Con muốn đồ ăn mẹ gắp!” Tiêu Hiểu nhìn rõ ràng thần hồn của Nhậm Tử Tuyền bay tận phương trời nào, có chút buồn bực kêu to ── sao gần đây đều không thể gần gũi với mẹ chứ!
Tiêu Trí không đổi sắc mặt liếc mắt nhìn Nhậm Tử Tuyền một cái, ngược lại nói: “Hiểu Hiểu, ai gắp đồ ăn cũng đều như nhau, nhanh ăn đi.”
“Mẹ không quan tâm con ──” Mắt thấy miệng tiểu thiếu gia này chuẩn bị muốn khóc, Nhậm Tử Tuyền vội vã gắp một đũa trứng gà xào bỏ vào trong chén thằng bé: “Ngoan ngoan, cho con trứng gà, đừng khóc nha.”
Mẹ Nhậm nói: “Đứa nhỏ này càng lúc càng giống vợ đảm mẹ hiền rồi.”
Tiêu Trí cùng Nhậm Tử Tuyền nghe xong đều ngẩn ra, nhưng người trước thì trong tâm trộm cười, người sau lại nhếch mày dựng mắt.
Được rồi, nói cậu “mẹ hiền” thì cậu nhận, nhưng cái “vợ đảm” là thế nào vậy trời?! Cậu biểu hiện vợ đảm ở chỗ nào chứ?
Tử Tuyền vô ý thức liếc Tiêu Trí một cái, phát hiện đối phương nhếch miệng cười tựa hồ rất vui vẻ, càng thêm bực mình: “Tiêu Trí!”
“… Ừ?” Đôi con ngươi đen thâm thúy của Tiêu tổng nhìn qua, tầm mắt hai người giao nhau, trong tâm Nhậm Tử Tuyền mãnh liệt nhảy lên một cái, mở miệng nói: “… Không, không có chuyện gì.”
Thật… Kỳ quái, cậu lại có thể không dám nhìn ánh mắt anh rể…?
Tâm tư loạn thành một đoàn mang theo một chút hoang mang, Nhậm Tử Tuyền vội vàng ăn xong cơm, trở lại phòng sách của mình.
── xong đời, hoàn toàn không có tâm tư ôn bài! Cứ tiếp tục như thế nữa, chỉ sợ cậu thi đại học cũng sẽ có nguy cơ…
Không được nghĩ đến Tiêu Trí không được nghĩ đến Tiêu Trí không được nghĩ đến Tiêu Trí…
Con mẹ nó! Càng muốn đem cái người đàn ông đáng giận nào đó trục xuất ra khỏi đầu, mặt của hắn lại càng rõ ràng!
Nhậm Tử Tuyền không thể nhẫn thêm, đem sách bài tập ném mạnh một cái!
“Rầm!”
Trong thư phòng truyền ra một tiếng vang không lớn không nhỏ, mẹ Nhậm hiếu kỳ nói: “Đứa nhỏ này thế nào vậy?”
“… Để con đi xem.” Tiêu Trí dừng lại công việc trong tay, hướng căn phòng cậu em vợ đi đến.
Không nhìn không biết, vừa nhìn anh thiếu chút cười ra tiếng!
Chỉ thấy Nhậm Tử Tuyền với dáng vẻ xù lông, đối diện với khoảng không trước mặt làm ra một bộ dạng lưu manh: “… Đừng tưởng đại gia ta sợ mày! Cho mày biết! Kết quả trêu cợt ta mày không chịu nổi đâu!”
Tiêu Trí rất có hưng vị nghĩ: chẳng lẽ đây chính là chứng tống hợp cấp ba trong truyền thuyết?
Nhậm Tử Tuyền nháo đủ, phát tiết đủ, vừa xoay người, nhìn thấy anh rể cười như không cười tựa ở bên cửa.
… Oanh!!!
Má cậu em vợ nhất thời không tiền đồ hồng rực lên ──
“Anh!”
“Anh?”
“Anh đến lúc nào sao không gõ cửa!”
“Cửa phòng cậu vốn không đóng mà,” Tiêu Trí vô tội nhún vai.
Nhậm Tử Tuyền đặt mông ngồi ở trên giường, “… Được rồi, anh rể, có chuyện gì?” Vừa nháo xong, không khí ngượng ngùng giữa hai người ngược lại tiêu tán không ít.
“Không có gì,” Tiêu Trí tự nhiên ngồi ở bên cạnh cậu, “Cảm thấy cậu tựa hồ áp lực không nhỏ.”
Nói nhảm! “Sắp thi tốt nghiệp trung học, không áp lực mới là quái dị ế.” Cho nên lão nhân gia ngài đừng vùi dập tôi, để tôi thi cho tốt đã được không?
“À…” Tiêu Trí nói nhỏ, “Như vậy, tôi đây giúp cậu giảm stress như thế nào?”
“… A?!” Nhậm Tử Tuyền chỉ nhìn thấy mặt anh rể ở trong tầm mắt càng phóng càng lớn, cậu trừng mắt cứng đờ cả người, cuối cùng, “Phanh” một tiếng, cái trán nhẹ nhàng bị cụng vào!
“Ha ha ha,” Tiêu Trí vừa cười vừa đứng lên, “Bị dọa thành như vậy… Tử Tuyền, cuối tuần đi câu cá với tôi đi.”
Nửa câu đầu khiến Nhậm Tử Tuyền tức gần chết, sau khi nghe xong, cậu nhất thời vui vẻ lên.
“Câu cá? Tôi đi!”
“Vậy đi thi cố lên.” Tiêu Trí cười cười với cậu, chúc cậu thi tốt xong đi ra ngoài.
── thật là nguy hiểm.
Tiêu Trí tựa vào trên tường ngoài phòng của Tử Tuyền mà âm thầm tâm kinh.
Vừa mới nhìn thấy khuôn mặt mê mang kia của Tử Tuyền, anh lại có thể muốn… hôn xuống.
Cũng may ngừng lại kịp thời, nếu không anh cũng không biết nên thu lại thế nào!
Không chút lực xoa nhẹ ấn đường ── mau thu tay lại đi Tiêu Trí… không thể tạo thành thương hại lớn hơn nữa đối với cậu bé kia.
Nhưng mà, có chút không cam lòng.
Không cam lòng cứ buông tay như thế.
── cậu mang cho anh ấm áp, đã sớm không đẩy ra được nữa rồi.
Lúc học xong chạng vạng thứ Sáu, Nhậm Tử Tuyền hiếm khi ngâm nga ca hát thu thập túi sách, Triệu Đại Đầu nhìn thấy nhịn không được trêu ghẹo: “Không phải là cuối tuần nha, xem cậu vui đến như vậy!”
“Ha ha, cậu cứ ở nhà ôn bài thật tốt đê, anh đây đi câu cá!”
“Câu cá?” Hai mắt Triệu Đại Đầu tỏa ánh sáng “Cùng ai vậy?”
Ánh mắt Nhậm Tử Tuyền chuyển chuyển: “Người thân.”
Là người thân mới có quỷ! ── Triệu Đại Đầu liếc mắt xem thường: “Đi thôi đi thôi, ai, đáng thương tớ chỉ có thể gắn bó với sách vở, không được tốt số giống như cậu.”
Nhậm Tử Tuyền cười híp mắt đeo túi trên lưng đi về nhà, không để ý ánh mắt ghen tị muốn giết người ở phía sau của Triệu Đại Đầu.
“Mẹ!” Vừa vào cửa Tiêu Hiểu đã xông đến ── buổi trưa thứ Sáu trong nhà trẻ được nghỉ, thằng bé đã đợi Nhậm Tử Tuyền đến quá trưa.
“Ai.” Tiếp được thân mình Hiểu Hiểu, tâm tình Nhậm Tử Tuyền rất tốt ôm đứa cháu trai đến chơi đu quay, chọc cho thằng bé cười ha ha.
“Nhìn không ra được mấy cân thịt, khí lực cũng không nhỏ.” Tiêu Trí mặc trang phục ở nhà đơn giản tự nhiên đi tới, “Hiểu Hiểu, con làm mẹ mệt đấy.”
“A!” Tiêu Hiểu hiểu chuyện nhảy xuống chạy đến bên cha, “Con muốn cưỡi ngựa!”
“Ai, con trai lớn rồi liền bắt nạt cha.” Tiêu Trí ra vẻ bất đắc dĩ mà nâng cao Tiêu Hiểu đặt lên trên cổ, “Vợ à, em xem nên dạy dỗ thằng bé thế nào?”
Động tác cởi giầy của Nhậm Tử Tuyền cứng lại một nửa ── vợ? Tiêu Trí khi nào thì gọi cậu như vậy?
Giọng điệu anh rể thân mật lại giống như đang cười, nếu cậu là nữ, trăm phần trăm sẽ bị người khác nghĩ thành vợ chồng nhỏ ân ái.
Có điều… Nhìn dáng vẻ cao hứng như thế của Hiểu Hiểu, cậu cảm thấy nhịn một chút cũng không sao…
Dù sao cũng đang ở nhà, lại nói cha mẹ cũng không ở đây, không có người khác thấy được.
“Chồng à, nếu anh khó chịu, thì đánh mông thằng bé đi.” Không biết là bị tiếng cười vui của Hiểu Hiểu cuốn hút, hay là bởi vì sắp được ra khỏi cửa đi câu cá, dù sao hiện tại tâm tình của Nhậm Tử Tuyền không tệ, liền học Tiêu Trí thuận miệng vui đùa.
Đáng tiếc cậu vừa nói xong thì đi đến bên tủ lạnh trong nhà bếp, không chú ý tới đôi mắt Tiêu Trí ở phía sau trong thoáng chốc tối lại.
“Tử Tuyền.”
Thuận theo một tiếng kêu nhẹ, cửa tủ lạnh “Ba” đóng lại, Nhậm Tử Tuyền quay đầu, thân ảnh Tiêu Trí nhanh chóng phóng đại ở trong tầm mắt.
── anh gọi chính là “Tử Tuyền”, mà không phải “Tử Giai”, cũng chính là nói anh không đùa nữa…
“A, anh rể, anh muốn uống gì?” Nhà bếp mặc dù không nhỏ nhưng chen chúc hai người, Nhậm Tử Tuyền ý thức cảm thấy có chút kỳ quái, còn có chút… nguy hiểm.
Tiêu Trí không nói chuyện, mà vươn hai bàn tay chống ở hai bên cậu em vợ. Nhậm Tử Tuyền không trốn, lấy một loại tư thế ỡm ờ mập mờ bị đặt bên bàn đá cẩm thạch màu trắng.
── lại tới nữa!!
Cậu bực dọc nghĩ, vì cái gì mà gần đây Tiêu Trí luôn đùa với cậu trò này? Trêu một học sinh trung học rất thú vị à?
Đáng hận nhất chính là mình lại có thể lộ ra yếu thế như vậy! Chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh, tứ chi cũng không biết nên để ở đâu…
Tiêu Trí chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt ngượng ngùng lại cố trấn định của Nhậm Tử Tuyền, tuấn mi nhíu lại, hạ giọng cười nói: “Sao không gọi 『chồng』 nữa?”
“Tôi tôi tôi…” Nhậm Tử Tuyền lặp “Tôi” nửa ngày, lông mi dựng lên, “Tôi làm gì phải gọi như vậy chứ! Thần kinh!”
“Vừa rồi không phải kêu rất thuận mồm à?”
“Đó là bởi vì ──” đó là bởi vì anh gọi tôi một tiếng “vợ” trước chứ… Cái lời này có đánh chết cậu cũng sẽ không nói ra!
“Bởi vì cái gì?” Tiêu Trí không chịu thua hỏi, thậm chí lại dựa gần vào, hơi thở ấm nóng phả lên khuôn mặt Nhậm Tử Tuyền…
“Dựa vào!” Cậu em vợ cuối cùng bạo phát, hai tay đẩy về phía trước, “Anh trêu tôi đấy à?!”
── bi kịch luôn phát sinh vào tình huống mà mọi người không dự liệu đến.
Cái lúc trong tay cậu em vợ còn cầm nửa cốc nước chanh lạnh, vừa đẩy một cái, nước trong cốc đổ hết ra… hất hết vào trên chiếc áo sơ mi trắng giá trị không nhỏ của anh rể…
Tiêu Trí không nói nhìn sơ mi một chút, lại nhìn nhìn cậu em vợ.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Đây là do anh tự chuốc lấy!” Nhậm Tử Tuyền cuống quít đẩy Tiêu Trí sang bên rồi chạy ra ngoài, còn không quên hung hăng đóng cửa nhà bếp lại.
Tiêu Hiểu tò mò nhìn Nhậm Tử Tuyền tránh ở WC rửa mặt, “Mẹ, mẹ nóng lắm à?”
Nhậm Tử Tuyền thiếu chút bị nước miếng sặc chết ── có một số lời là không thể nói lung tung có hiểu không! Tiểu tử này thật là…
Nhìn xem cái gương ── má tựa hồ không còn nóng bỏng như vừa rồi, rất tốt.
… Con mẹ nó.
Khiến cho cậu hoàn toàn không có tâm tư làm chuyện khác, Tiêu Trí đáng chết, ở bên ngoài đã phải chịu áp lực không hiểu ra sao cả, về nhà lại lấy việc áp bức người thân làm thú vui! (Bạn học nhỏ, ở bên ngoài hình như cho tới bây giờ đều là anh rể cậu gây áp lực cho người khác…)
Thấy “mẹ” không phản ứng, cậu bạn nhỏ Tiêu Hiểu lại buồn bực mà hỏi một câu: “Con gọi cha đến nhìn xem một chút nhé?”
“Đừng!” Nhậm Tử Tuyền ngăn cháu trai đang muốn cướp cửa mà ra, “Không sao, khí trời rất nóng, dùng nước lạnh rửa mặt là được rồi.”
Buổi tối bạn học Nhậm Tử Tuyền nháo luôn tới trên bàn cơm, mẹ Nhậm và cha Nhậm nhìn con trai nhíu mày trợn mắt, lạ lùng nói: “Con sao lại không vui vẻ rồi?”
Mắt sắc bay về phía Tiêu Trí, im lặng không lên tiếng và cơm.
“Hai đứa cãi nhau?” Mẹ Nhậm tò mò, hai đứa không phải tình cảm vẫn luôn rất tốt à?
“Sao chúng con lại cãi nhau được,” Tiêu Trí thân sĩ, rộng lượng, nho nhã hữu lễ mỉm cười, “Trêu đùa một chút mà thôi, cha, mẹ, hai người ăn cơm trước đi, không cần phải xen vào.”
Khẩu khí Tiêu tổng thực cường đại, hai ông bà thấy bọn nhỏ không muốn nhiều lời cũng không hỏi thêm, người trẻ tuổi nha, tranh cãi một chút, cũng rất bình thường.
“Ăn no rồi,” Nhậm Tử Tuyền đẩy bát ra, “Con đi ôn bài.” Lúc đi còn đặc biệt quay đầu lại nói một câu: “Đừng đến quấy nhiễu đấy.”
Tiêu Trí buồn cười nói: “Được, không ai quấy nhiễu cậu.”
Buổi tối Nhậm Tử Tuyền quả nhiên bình tĩnh đi nhiều, không có bất kỳ người nào đến quấy nhiễu cậu, ngay cả Tiêu Hiểu cũng không đến quấn lấy cậu đòi xem cậu bé bút chì.
Nhưng mà… Lại cảm thấy có chút mất mát.
Tiêu Trí trêu đùa như vậy, mà không có một chút có lỗi? Anh không giải thích cũng không xin lỗi, cứ như thế gạt mình còn đang tức giận sang một bên?
Đáng giận mà…!
Nhậm Tử Tuyền dùng sức vạch lên trên giấy, ai không biết còn tưởng cậu có thâm cừu đại hận gì với ông chủ ở xưởng sản xuất giấy.
Phát tiết xong rồi quay đầu lại nhìn, trên giấy lại là hai chữ được viết thật sâu ── Tiêu Trí.
Nhậm Tử Tuyền thống khổ ôm lấy đầu ── cậu sao lại trẻ con như thế chứ?!
Tiêu Trí là người đàn ông thành thục có sự nghiệp thành công, biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm, anh vui đùa là vui đùa thật, Nhậm Tử Tuyền cậu lại không chơi nổi như thế? Còn vì người này mà đau cả đầu óc, ngay cả thời gian ôn bài cũng đều bỏ lỡ!
“Làm thôi!” Cậu em vợ bá khí mười phần giơ ngón giữa, “Hôm nay anh đây mà không làm xong hai quyển sách này thì sẽ nguyền cho ngày mai trời mưa!”
“… Đến đây!” Phiền lòng ý loạn khép sách lại ── đều do Tiêu Trí! Không có chuyện tự dưng mập mờ với cậu như thế làm cái gì! Nhậm Tử Tuyền một thanh thiếu niên tiền đồ tốt đẹp, tình yêu thuần khiết của nam sinh cũng chưa từng trải qua, sao có thể địch được sức hấp dẫn của Tiêu tổng, trừ việc trốn ra xa cậu không biết còn có thể đối phó Tiêu Trí thế nào.
Sắc mặt Tiêu Trí trên bàn cơm vẫn bình thường, ánh mắt nhìn Nhậm Tử Tuyền cũng không có ý tứ gì đặc biệt, thỉnh thoảng gắp một ít thức ăn cậu không với tới được đặt ở trong chén cậu ── Tiêu Hiểu có hai ông bà chiếu cố, anh ngược lại không cần phí tâm.
“Con không ăn! Con muốn đồ ăn mẹ gắp!” Tiêu Hiểu nhìn rõ ràng thần hồn của Nhậm Tử Tuyền bay tận phương trời nào, có chút buồn bực kêu to ── sao gần đây đều không thể gần gũi với mẹ chứ!
Tiêu Trí không đổi sắc mặt liếc mắt nhìn Nhậm Tử Tuyền một cái, ngược lại nói: “Hiểu Hiểu, ai gắp đồ ăn cũng đều như nhau, nhanh ăn đi.”
“Mẹ không quan tâm con ──” Mắt thấy miệng tiểu thiếu gia này chuẩn bị muốn khóc, Nhậm Tử Tuyền vội vã gắp một đũa trứng gà xào bỏ vào trong chén thằng bé: “Ngoan ngoan, cho con trứng gà, đừng khóc nha.”
Mẹ Nhậm nói: “Đứa nhỏ này càng lúc càng giống vợ đảm mẹ hiền rồi.”
Tiêu Trí cùng Nhậm Tử Tuyền nghe xong đều ngẩn ra, nhưng người trước thì trong tâm trộm cười, người sau lại nhếch mày dựng mắt.
Được rồi, nói cậu “mẹ hiền” thì cậu nhận, nhưng cái “vợ đảm” là thế nào vậy trời?! Cậu biểu hiện vợ đảm ở chỗ nào chứ?
Tử Tuyền vô ý thức liếc Tiêu Trí một cái, phát hiện đối phương nhếch miệng cười tựa hồ rất vui vẻ, càng thêm bực mình: “Tiêu Trí!”
“… Ừ?” Đôi con ngươi đen thâm thúy của Tiêu tổng nhìn qua, tầm mắt hai người giao nhau, trong tâm Nhậm Tử Tuyền mãnh liệt nhảy lên một cái, mở miệng nói: “… Không, không có chuyện gì.”
Thật… Kỳ quái, cậu lại có thể không dám nhìn ánh mắt anh rể…?
Tâm tư loạn thành một đoàn mang theo một chút hoang mang, Nhậm Tử Tuyền vội vàng ăn xong cơm, trở lại phòng sách của mình.
── xong đời, hoàn toàn không có tâm tư ôn bài! Cứ tiếp tục như thế nữa, chỉ sợ cậu thi đại học cũng sẽ có nguy cơ…
Không được nghĩ đến Tiêu Trí không được nghĩ đến Tiêu Trí không được nghĩ đến Tiêu Trí…
Con mẹ nó! Càng muốn đem cái người đàn ông đáng giận nào đó trục xuất ra khỏi đầu, mặt của hắn lại càng rõ ràng!
Nhậm Tử Tuyền không thể nhẫn thêm, đem sách bài tập ném mạnh một cái!
“Rầm!”
Trong thư phòng truyền ra một tiếng vang không lớn không nhỏ, mẹ Nhậm hiếu kỳ nói: “Đứa nhỏ này thế nào vậy?”
“… Để con đi xem.” Tiêu Trí dừng lại công việc trong tay, hướng căn phòng cậu em vợ đi đến.
Không nhìn không biết, vừa nhìn anh thiếu chút cười ra tiếng!
Chỉ thấy Nhậm Tử Tuyền với dáng vẻ xù lông, đối diện với khoảng không trước mặt làm ra một bộ dạng lưu manh: “… Đừng tưởng đại gia ta sợ mày! Cho mày biết! Kết quả trêu cợt ta mày không chịu nổi đâu!”
Tiêu Trí rất có hưng vị nghĩ: chẳng lẽ đây chính là chứng tống hợp cấp ba trong truyền thuyết?
Nhậm Tử Tuyền nháo đủ, phát tiết đủ, vừa xoay người, nhìn thấy anh rể cười như không cười tựa ở bên cửa.
… Oanh!!!
Má cậu em vợ nhất thời không tiền đồ hồng rực lên ──
“Anh!”
“Anh?”
“Anh đến lúc nào sao không gõ cửa!”
“Cửa phòng cậu vốn không đóng mà,” Tiêu Trí vô tội nhún vai.
Nhậm Tử Tuyền đặt mông ngồi ở trên giường, “… Được rồi, anh rể, có chuyện gì?” Vừa nháo xong, không khí ngượng ngùng giữa hai người ngược lại tiêu tán không ít.
“Không có gì,” Tiêu Trí tự nhiên ngồi ở bên cạnh cậu, “Cảm thấy cậu tựa hồ áp lực không nhỏ.”
Nói nhảm! “Sắp thi tốt nghiệp trung học, không áp lực mới là quái dị ế.” Cho nên lão nhân gia ngài đừng vùi dập tôi, để tôi thi cho tốt đã được không?
“À…” Tiêu Trí nói nhỏ, “Như vậy, tôi đây giúp cậu giảm stress như thế nào?”
“… A?!” Nhậm Tử Tuyền chỉ nhìn thấy mặt anh rể ở trong tầm mắt càng phóng càng lớn, cậu trừng mắt cứng đờ cả người, cuối cùng, “Phanh” một tiếng, cái trán nhẹ nhàng bị cụng vào!
“Ha ha ha,” Tiêu Trí vừa cười vừa đứng lên, “Bị dọa thành như vậy… Tử Tuyền, cuối tuần đi câu cá với tôi đi.”
Nửa câu đầu khiến Nhậm Tử Tuyền tức gần chết, sau khi nghe xong, cậu nhất thời vui vẻ lên.
“Câu cá? Tôi đi!”
“Vậy đi thi cố lên.” Tiêu Trí cười cười với cậu, chúc cậu thi tốt xong đi ra ngoài.
── thật là nguy hiểm.
Tiêu Trí tựa vào trên tường ngoài phòng của Tử Tuyền mà âm thầm tâm kinh.
Vừa mới nhìn thấy khuôn mặt mê mang kia của Tử Tuyền, anh lại có thể muốn… hôn xuống.
Cũng may ngừng lại kịp thời, nếu không anh cũng không biết nên thu lại thế nào!
Không chút lực xoa nhẹ ấn đường ── mau thu tay lại đi Tiêu Trí… không thể tạo thành thương hại lớn hơn nữa đối với cậu bé kia.
Nhưng mà, có chút không cam lòng.
Không cam lòng cứ buông tay như thế.
── cậu mang cho anh ấm áp, đã sớm không đẩy ra được nữa rồi.
Lúc học xong chạng vạng thứ Sáu, Nhậm Tử Tuyền hiếm khi ngâm nga ca hát thu thập túi sách, Triệu Đại Đầu nhìn thấy nhịn không được trêu ghẹo: “Không phải là cuối tuần nha, xem cậu vui đến như vậy!”
“Ha ha, cậu cứ ở nhà ôn bài thật tốt đê, anh đây đi câu cá!”
“Câu cá?” Hai mắt Triệu Đại Đầu tỏa ánh sáng “Cùng ai vậy?”
Ánh mắt Nhậm Tử Tuyền chuyển chuyển: “Người thân.”
Là người thân mới có quỷ! ── Triệu Đại Đầu liếc mắt xem thường: “Đi thôi đi thôi, ai, đáng thương tớ chỉ có thể gắn bó với sách vở, không được tốt số giống như cậu.”
Nhậm Tử Tuyền cười híp mắt đeo túi trên lưng đi về nhà, không để ý ánh mắt ghen tị muốn giết người ở phía sau của Triệu Đại Đầu.
“Mẹ!” Vừa vào cửa Tiêu Hiểu đã xông đến ── buổi trưa thứ Sáu trong nhà trẻ được nghỉ, thằng bé đã đợi Nhậm Tử Tuyền đến quá trưa.
“Ai.” Tiếp được thân mình Hiểu Hiểu, tâm tình Nhậm Tử Tuyền rất tốt ôm đứa cháu trai đến chơi đu quay, chọc cho thằng bé cười ha ha.
“Nhìn không ra được mấy cân thịt, khí lực cũng không nhỏ.” Tiêu Trí mặc trang phục ở nhà đơn giản tự nhiên đi tới, “Hiểu Hiểu, con làm mẹ mệt đấy.”
“A!” Tiêu Hiểu hiểu chuyện nhảy xuống chạy đến bên cha, “Con muốn cưỡi ngựa!”
“Ai, con trai lớn rồi liền bắt nạt cha.” Tiêu Trí ra vẻ bất đắc dĩ mà nâng cao Tiêu Hiểu đặt lên trên cổ, “Vợ à, em xem nên dạy dỗ thằng bé thế nào?”
Động tác cởi giầy của Nhậm Tử Tuyền cứng lại một nửa ── vợ? Tiêu Trí khi nào thì gọi cậu như vậy?
Giọng điệu anh rể thân mật lại giống như đang cười, nếu cậu là nữ, trăm phần trăm sẽ bị người khác nghĩ thành vợ chồng nhỏ ân ái.
Có điều… Nhìn dáng vẻ cao hứng như thế của Hiểu Hiểu, cậu cảm thấy nhịn một chút cũng không sao…
Dù sao cũng đang ở nhà, lại nói cha mẹ cũng không ở đây, không có người khác thấy được.
“Chồng à, nếu anh khó chịu, thì đánh mông thằng bé đi.” Không biết là bị tiếng cười vui của Hiểu Hiểu cuốn hút, hay là bởi vì sắp được ra khỏi cửa đi câu cá, dù sao hiện tại tâm tình của Nhậm Tử Tuyền không tệ, liền học Tiêu Trí thuận miệng vui đùa.
Đáng tiếc cậu vừa nói xong thì đi đến bên tủ lạnh trong nhà bếp, không chú ý tới đôi mắt Tiêu Trí ở phía sau trong thoáng chốc tối lại.
“Tử Tuyền.”
Thuận theo một tiếng kêu nhẹ, cửa tủ lạnh “Ba” đóng lại, Nhậm Tử Tuyền quay đầu, thân ảnh Tiêu Trí nhanh chóng phóng đại ở trong tầm mắt.
── anh gọi chính là “Tử Tuyền”, mà không phải “Tử Giai”, cũng chính là nói anh không đùa nữa…
“A, anh rể, anh muốn uống gì?” Nhà bếp mặc dù không nhỏ nhưng chen chúc hai người, Nhậm Tử Tuyền ý thức cảm thấy có chút kỳ quái, còn có chút… nguy hiểm.
Tiêu Trí không nói chuyện, mà vươn hai bàn tay chống ở hai bên cậu em vợ. Nhậm Tử Tuyền không trốn, lấy một loại tư thế ỡm ờ mập mờ bị đặt bên bàn đá cẩm thạch màu trắng.
── lại tới nữa!!
Cậu bực dọc nghĩ, vì cái gì mà gần đây Tiêu Trí luôn đùa với cậu trò này? Trêu một học sinh trung học rất thú vị à?
Đáng hận nhất chính là mình lại có thể lộ ra yếu thế như vậy! Chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh, tứ chi cũng không biết nên để ở đâu…
Tiêu Trí chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt ngượng ngùng lại cố trấn định của Nhậm Tử Tuyền, tuấn mi nhíu lại, hạ giọng cười nói: “Sao không gọi 『chồng』 nữa?”
“Tôi tôi tôi…” Nhậm Tử Tuyền lặp “Tôi” nửa ngày, lông mi dựng lên, “Tôi làm gì phải gọi như vậy chứ! Thần kinh!”
“Vừa rồi không phải kêu rất thuận mồm à?”
“Đó là bởi vì ──” đó là bởi vì anh gọi tôi một tiếng “vợ” trước chứ… Cái lời này có đánh chết cậu cũng sẽ không nói ra!
“Bởi vì cái gì?” Tiêu Trí không chịu thua hỏi, thậm chí lại dựa gần vào, hơi thở ấm nóng phả lên khuôn mặt Nhậm Tử Tuyền…
“Dựa vào!” Cậu em vợ cuối cùng bạo phát, hai tay đẩy về phía trước, “Anh trêu tôi đấy à?!”
── bi kịch luôn phát sinh vào tình huống mà mọi người không dự liệu đến.
Cái lúc trong tay cậu em vợ còn cầm nửa cốc nước chanh lạnh, vừa đẩy một cái, nước trong cốc đổ hết ra… hất hết vào trên chiếc áo sơ mi trắng giá trị không nhỏ của anh rể…
Tiêu Trí không nói nhìn sơ mi một chút, lại nhìn nhìn cậu em vợ.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Đây là do anh tự chuốc lấy!” Nhậm Tử Tuyền cuống quít đẩy Tiêu Trí sang bên rồi chạy ra ngoài, còn không quên hung hăng đóng cửa nhà bếp lại.
Tiêu Hiểu tò mò nhìn Nhậm Tử Tuyền tránh ở WC rửa mặt, “Mẹ, mẹ nóng lắm à?”
Nhậm Tử Tuyền thiếu chút bị nước miếng sặc chết ── có một số lời là không thể nói lung tung có hiểu không! Tiểu tử này thật là…
Nhìn xem cái gương ── má tựa hồ không còn nóng bỏng như vừa rồi, rất tốt.
… Con mẹ nó.
Khiến cho cậu hoàn toàn không có tâm tư làm chuyện khác, Tiêu Trí đáng chết, ở bên ngoài đã phải chịu áp lực không hiểu ra sao cả, về nhà lại lấy việc áp bức người thân làm thú vui! (Bạn học nhỏ, ở bên ngoài hình như cho tới bây giờ đều là anh rể cậu gây áp lực cho người khác…)
Thấy “mẹ” không phản ứng, cậu bạn nhỏ Tiêu Hiểu lại buồn bực mà hỏi một câu: “Con gọi cha đến nhìn xem một chút nhé?”
“Đừng!” Nhậm Tử Tuyền ngăn cháu trai đang muốn cướp cửa mà ra, “Không sao, khí trời rất nóng, dùng nước lạnh rửa mặt là được rồi.”
Buổi tối bạn học Nhậm Tử Tuyền nháo luôn tới trên bàn cơm, mẹ Nhậm và cha Nhậm nhìn con trai nhíu mày trợn mắt, lạ lùng nói: “Con sao lại không vui vẻ rồi?”
Mắt sắc bay về phía Tiêu Trí, im lặng không lên tiếng và cơm.
“Hai đứa cãi nhau?” Mẹ Nhậm tò mò, hai đứa không phải tình cảm vẫn luôn rất tốt à?
“Sao chúng con lại cãi nhau được,” Tiêu Trí thân sĩ, rộng lượng, nho nhã hữu lễ mỉm cười, “Trêu đùa một chút mà thôi, cha, mẹ, hai người ăn cơm trước đi, không cần phải xen vào.”
Khẩu khí Tiêu tổng thực cường đại, hai ông bà thấy bọn nhỏ không muốn nhiều lời cũng không hỏi thêm, người trẻ tuổi nha, tranh cãi một chút, cũng rất bình thường.
“Ăn no rồi,” Nhậm Tử Tuyền đẩy bát ra, “Con đi ôn bài.” Lúc đi còn đặc biệt quay đầu lại nói một câu: “Đừng đến quấy nhiễu đấy.”
Tiêu Trí buồn cười nói: “Được, không ai quấy nhiễu cậu.”
Buổi tối Nhậm Tử Tuyền quả nhiên bình tĩnh đi nhiều, không có bất kỳ người nào đến quấy nhiễu cậu, ngay cả Tiêu Hiểu cũng không đến quấn lấy cậu đòi xem cậu bé bút chì.
Nhưng mà… Lại cảm thấy có chút mất mát.
Tiêu Trí trêu đùa như vậy, mà không có một chút có lỗi? Anh không giải thích cũng không xin lỗi, cứ như thế gạt mình còn đang tức giận sang một bên?
Đáng giận mà…!
Nhậm Tử Tuyền dùng sức vạch lên trên giấy, ai không biết còn tưởng cậu có thâm cừu đại hận gì với ông chủ ở xưởng sản xuất giấy.
Phát tiết xong rồi quay đầu lại nhìn, trên giấy lại là hai chữ được viết thật sâu ── Tiêu Trí.
Nhậm Tử Tuyền thống khổ ôm lấy đầu ── cậu sao lại trẻ con như thế chứ?!
Tiêu Trí là người đàn ông thành thục có sự nghiệp thành công, biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm, anh vui đùa là vui đùa thật, Nhậm Tử Tuyền cậu lại không chơi nổi như thế? Còn vì người này mà đau cả đầu óc, ngay cả thời gian ôn bài cũng đều bỏ lỡ!
“Làm thôi!” Cậu em vợ bá khí mười phần giơ ngón giữa, “Hôm nay anh đây mà không làm xong hai quyển sách này thì sẽ nguyền cho ngày mai trời mưa!”