Đối với Liễu Yên Chi tất cả giống như một giấc mộng vậy.
Kể từ khi khuôn mặt xinh đẹp bị hủy sau tai nạn giao thông thì cuộc đời cô liền rẻ sang một bước ngoặt lớn.
Những người từng nói yêu thương cô, thề chăm sóc cô suốt đời lúc trước....bây giờ lại như người xa lạ.
Bạn bè cô tin tưởng nhất lại quay lưng hả hê cười mỉa một bên.
Cha mẹ lúc trước nâng niu cô như thế nào, bây giờ lại lạnh nhạt lấy cớ này cớ nọ né tránh.
Tất cả......
Thật khiến lòng người lạnh giá.
Lại nói đối với một người đã quên nhận được lời khen ngợi, sự hâm mộ chung quanh như Liễu Yên Chi, sự việc này chả khác gì một tấn bi kịch.
Thậm chí ngay cả tự sát cô cũng đã nghĩ đến.
Thế nhưng nghĩ và làm là 2 sự việc khác nhau, cô nghĩ được nhưng lại không có can đảm để tự sát thật. Liễu Yên Chi tự nhận bản thân quả thực là một người nhát gan yếu đuối.
Nhưng cũng nhờ bi kịch này mà cô hiểu được nhân tình ấm lạnh của cuộc đời. Lòng tin đối với người khác cũng không còn. Thời gian cũng dần bào mòn trái tim của một con người rồi.
Mỗi khi nhớ lại chuyện xưa, Liễu Yên Chi cũng không còn cảm giác gì đặc biệt nữa. Chỉ trách bản thân mình quá tin người mà thôi.
Lấy tay sờ khuôn mặt biến dạng trong gương, trong lòng dâng lên một trận chua sót.
Đã 3 năm rồi, cô đã sống như vậy 3 năm. Mặc kệ lời gièm pha sợ hãi xung quanh cứ vậy mà sống.
Vì không để người thân phải khó sử, lúc trước cô chỉ đành cắn răng dọn ra ngoài. Bây giờ đã hình thành thói quen cô độc.
Nghĩ cũng đúng, gia đình cô quyền thế như vậy....cô cũng không còn giá trị gì nữa.
Nếu là ngày xưa thì có khi bị ép làm hôn nhân chính trị rồi.
Đang mãi chìm vào kí ức, Liễu Yên Chi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa kèm theo giọng nói thật thà của một cô gái.
"Cô Liễu.... Cô có bưu phẩm cô Liễu...."
"Bưu phẩm?"
Liễu Yên Chi ra mở cửa mà khuôn mặt lộ vẻ hoài nghi.
Sau khi làm xong thủ tục, cô mới xem xét kĩ bưu phẩm này.
"Sách? "
Trong hộp không ngờ lại là một cuốn sách kèm theo một tờ giấy ghi "Quà bồi thường ".
Nghĩ đến điều gì, trong lòng Liễu Yên Chi thoáng hồi hộp hẳn lên, nhưng khi nhìn rõ tên bìa sách thì cô có cảm giác giống như bị chơi đùa vậy.
"Thanh Xuân có em"?
Tiểu thuyết ngôn tình?
Nếu cô nhớ không nhầm thì tên tiểu thuyết đang làm mơ làm gió trong mạng xã hội hiện nay cũng là "Thanh Xuân có em " thì phải?
Ai lại rảnh như vậy? Bản thân còn ảo tưởng cái gì đặc biệt lắm. Liễu Yên Chi vừa buồn bực vừa buồn cười, tiện tay vứt sách trên giường không thèm để ý đến nữa.
Trong lòng nghĩ chắc là trò đùa của ai đó.
............
Hôm nay là chủ nhật nên cô không cần phải đi làm, cũng không có bạn bè rủ rê đi chơi, Liễu Yên Chi thoải mái nằm ườn ra ghế sô pha coi phim. Đây dường như là thói quen mỗi ngày của cô rồi.
Vô tình liếc cái bàn cạnh TV, cô lại thấy được cuốn tiểu thuyết hồi sáng nằm đó.
"Gì vậy?"
Liễu Yên Chi nhíu mày cầm cuốn tiểu thuyết lên, trong lòng nổi lên nghi hoặc.
Đồ vật này cô nhớ rõ là để trong phòng ngủ mà, như thế nào lại ở đây?
Mặc dù khó hiểu nhưng cô cũng không định tìm hiểu, đang định vứt qua một bên thì trong đầu nghĩ lại.
"Dù gì cũng không có gì làm, chi bằng đọc giết thời gian, để xem nó có gì nổi bật mà nổi tiếng như vậy"
Thế là Liễu Yên Chi hăng hái đọc tiểu thuyết sau 25 năm làm người.
Mất gần 7 tiếng đồng hồ quên ăn quên ngủ, rốt cuộc cô thở dài bỏ cuốn sách xuống.
Trong lòng lại rạo rực như phát hiện một chuyện vô cùng tuyệt vời.
Đọc tiểu thuyết......
Không ngờ lại hay như vậy, tinh thần như bị hút vào từng câu chữ!!!!!
Nhìn cuốn sách trên tay, mắt Liễu Yên Chi lần đầu tiên lấy lại sự linh động lúc trước, phát sáng rực rỡ. Trong lòng thì thầm nâng cái người tặng không biết tên kia lên chín tầng trời.
Cô dự định sáng ngày mai sau khi đi làm về nhất định phải mua một đống tiểu thuyết ngôn tình, đọc nó để lấp đi sự cô độc của mình.
Chỉ là chưa đợi đến sáng mai, Liễu Yên Chi lại gặp một chuyện khiến cô vô cùng hoảng sợ.
Sau khi để cuốn sách trên bàn, nó không ngờ lại đột nhiên phát sáng, trước con mắt khó tin của cô lại bắt đầu bốc cháy từng trận, màu lửa đỏ hừng hực khiến cổ họng Liễu Yên Chi khô khốc hẳn.
Chưa kịp phản ứng gì thì ngọn lửa đã nhanh chóng bay qua nhấn chìm cô.
"Aaaaaaaaaaaaa.......... "
.........
Thế nhưng không có nóng cháy, không có đau rát như trong tưởng tượng, nếu có thì chỉ là sự dịu dàng ấm ấp khiến Liễu Yên Chi hốt hoảng.....
Cô sẽ chết sao? Cô rốt cuộc....sẽ chết sao?!
Câu hỏi này vốn dĩ không có lời đáp trả.
Nhìn ngọn lửa bao quanh mình, cô như thấy được khuôn mặt yêu thương ngày xưa của cha mẹ....... Sau đó ý thức liền chìm vào bóng tối.....
==========
Kể từ khi khuôn mặt xinh đẹp bị hủy sau tai nạn giao thông thì cuộc đời cô liền rẻ sang một bước ngoặt lớn.
Những người từng nói yêu thương cô, thề chăm sóc cô suốt đời lúc trước....bây giờ lại như người xa lạ.
Bạn bè cô tin tưởng nhất lại quay lưng hả hê cười mỉa một bên.
Cha mẹ lúc trước nâng niu cô như thế nào, bây giờ lại lạnh nhạt lấy cớ này cớ nọ né tránh.
Tất cả......
Thật khiến lòng người lạnh giá.
Lại nói đối với một người đã quên nhận được lời khen ngợi, sự hâm mộ chung quanh như Liễu Yên Chi, sự việc này chả khác gì một tấn bi kịch.
Thậm chí ngay cả tự sát cô cũng đã nghĩ đến.
Thế nhưng nghĩ và làm là 2 sự việc khác nhau, cô nghĩ được nhưng lại không có can đảm để tự sát thật. Liễu Yên Chi tự nhận bản thân quả thực là một người nhát gan yếu đuối.
Nhưng cũng nhờ bi kịch này mà cô hiểu được nhân tình ấm lạnh của cuộc đời. Lòng tin đối với người khác cũng không còn. Thời gian cũng dần bào mòn trái tim của một con người rồi.
Mỗi khi nhớ lại chuyện xưa, Liễu Yên Chi cũng không còn cảm giác gì đặc biệt nữa. Chỉ trách bản thân mình quá tin người mà thôi.
Lấy tay sờ khuôn mặt biến dạng trong gương, trong lòng dâng lên một trận chua sót.
Đã 3 năm rồi, cô đã sống như vậy 3 năm. Mặc kệ lời gièm pha sợ hãi xung quanh cứ vậy mà sống.
Vì không để người thân phải khó sử, lúc trước cô chỉ đành cắn răng dọn ra ngoài. Bây giờ đã hình thành thói quen cô độc.
Nghĩ cũng đúng, gia đình cô quyền thế như vậy....cô cũng không còn giá trị gì nữa.
Nếu là ngày xưa thì có khi bị ép làm hôn nhân chính trị rồi.
Đang mãi chìm vào kí ức, Liễu Yên Chi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa kèm theo giọng nói thật thà của một cô gái.
"Cô Liễu.... Cô có bưu phẩm cô Liễu...."
"Bưu phẩm?"
Liễu Yên Chi ra mở cửa mà khuôn mặt lộ vẻ hoài nghi.
Sau khi làm xong thủ tục, cô mới xem xét kĩ bưu phẩm này.
"Sách? "
Trong hộp không ngờ lại là một cuốn sách kèm theo một tờ giấy ghi "Quà bồi thường ".
Nghĩ đến điều gì, trong lòng Liễu Yên Chi thoáng hồi hộp hẳn lên, nhưng khi nhìn rõ tên bìa sách thì cô có cảm giác giống như bị chơi đùa vậy.
"Thanh Xuân có em"?
Tiểu thuyết ngôn tình?
Nếu cô nhớ không nhầm thì tên tiểu thuyết đang làm mơ làm gió trong mạng xã hội hiện nay cũng là "Thanh Xuân có em " thì phải?
Ai lại rảnh như vậy? Bản thân còn ảo tưởng cái gì đặc biệt lắm. Liễu Yên Chi vừa buồn bực vừa buồn cười, tiện tay vứt sách trên giường không thèm để ý đến nữa.
Trong lòng nghĩ chắc là trò đùa của ai đó.
............
Hôm nay là chủ nhật nên cô không cần phải đi làm, cũng không có bạn bè rủ rê đi chơi, Liễu Yên Chi thoải mái nằm ườn ra ghế sô pha coi phim. Đây dường như là thói quen mỗi ngày của cô rồi.
Vô tình liếc cái bàn cạnh TV, cô lại thấy được cuốn tiểu thuyết hồi sáng nằm đó.
"Gì vậy?"
Liễu Yên Chi nhíu mày cầm cuốn tiểu thuyết lên, trong lòng nổi lên nghi hoặc.
Đồ vật này cô nhớ rõ là để trong phòng ngủ mà, như thế nào lại ở đây?
Mặc dù khó hiểu nhưng cô cũng không định tìm hiểu, đang định vứt qua một bên thì trong đầu nghĩ lại.
"Dù gì cũng không có gì làm, chi bằng đọc giết thời gian, để xem nó có gì nổi bật mà nổi tiếng như vậy"
Thế là Liễu Yên Chi hăng hái đọc tiểu thuyết sau 25 năm làm người.
Mất gần 7 tiếng đồng hồ quên ăn quên ngủ, rốt cuộc cô thở dài bỏ cuốn sách xuống.
Trong lòng lại rạo rực như phát hiện một chuyện vô cùng tuyệt vời.
Đọc tiểu thuyết......
Không ngờ lại hay như vậy, tinh thần như bị hút vào từng câu chữ!!!!!
Nhìn cuốn sách trên tay, mắt Liễu Yên Chi lần đầu tiên lấy lại sự linh động lúc trước, phát sáng rực rỡ. Trong lòng thì thầm nâng cái người tặng không biết tên kia lên chín tầng trời.
Cô dự định sáng ngày mai sau khi đi làm về nhất định phải mua một đống tiểu thuyết ngôn tình, đọc nó để lấp đi sự cô độc của mình.
Chỉ là chưa đợi đến sáng mai, Liễu Yên Chi lại gặp một chuyện khiến cô vô cùng hoảng sợ.
Sau khi để cuốn sách trên bàn, nó không ngờ lại đột nhiên phát sáng, trước con mắt khó tin của cô lại bắt đầu bốc cháy từng trận, màu lửa đỏ hừng hực khiến cổ họng Liễu Yên Chi khô khốc hẳn.
Chưa kịp phản ứng gì thì ngọn lửa đã nhanh chóng bay qua nhấn chìm cô.
"Aaaaaaaaaaaaa.......... "
.........
Thế nhưng không có nóng cháy, không có đau rát như trong tưởng tượng, nếu có thì chỉ là sự dịu dàng ấm ấp khiến Liễu Yên Chi hốt hoảng.....
Cô sẽ chết sao? Cô rốt cuộc....sẽ chết sao?!
Câu hỏi này vốn dĩ không có lời đáp trả.
Nhìn ngọn lửa bao quanh mình, cô như thấy được khuôn mặt yêu thương ngày xưa của cha mẹ....... Sau đó ý thức liền chìm vào bóng tối.....
==========