( * ) Thiên hạ hồng vũ: chuyện lạ, chuyện hiếm thấy.
" Ức Hàn ngươi sao vậy? Mặt cứ giật giật hoài thế!? Đang luyện vũ kĩ gì à? "
Lần này thì mọi người muốn đập đầu vào tường chĩ ngất đi luôn cho rồi. Cứ như thế này không hộc mới là chuyện lạ.
Hoả Tuyền ho nhẹ vài tiếng cười gượng còn khó coi hơn là khóc nói:
" Họ hỏi ngươi có muốn đi xem Tử Liên Thảo không? "
Nguyệt Băng gật gà gật gù à một tiếng như đã hiểu nhìn họ nói:
" Muốn nhìn? "
Đồng loạt cái gật đầu như gà mổ thóc của mọi người đáp lại. Nếu không trả lời nhanh không biết Nguyệt Băng nàng sẽ nói thêm câu nào làm họ tức chết tại chỗ thì sao.
Nguyệt Băng lại nhếch môi tạo một đường cong xinh làm ai nhìn vào cũng phải si mê, đấm chìm vào trong cái nụ cười của mỹ nhân, nàng nhẹ nhàng nói một câu:
" Vậy thì đi xem một chút đi. "
Sáng ngày hôm sau đoàn người Nguyệt Băng lại lên đường, xuất phát hướng đến rừng Lam Mộc.
Trên đường đi họ thấy không ít ding binh đoàn, có các đại gia tộc hay hoàng thất, có nhân sĩ trên đại lục, Lính đánh thuê hay gọi là mạo hiểm giả. Họ tiến đến đây đều cùng chung mục đích là Tử Liên Thảo.Đoàn người Nguyệt Băng đi càng sâu thì người xung quanh càng nhiều, những người đó đều có chỗ đứng riêng, họ là người có quyền có thực lực có thể gây sóng tạo mưa, có thể là người của các gia tộc lớn nhỏ hay công hội công đoàn làm người người e ngại hoặc người không có thân phận gì chỉ có thể đứng phía sau hay theo một nhóm người nào đó.
Nhưng không hay đoàn người Nguyệt Băng lại không e ngại mấy chuyện đó mà cứ bước thẳng đi về phía trước.
Mà trong đó Nguyệt Băng, Hạ Nghi, Mộ Hàn Tuyết là người thế gia lớn nhất nhì trong thất đại thế gia trên Tứ đại lục. Hai người Hoả Tuyền và Mạc Ức Hàn lại là người của gia tộc lánh đời.
Phía trước là vách núi cao vạn trượng, có thể nói là một vách núi bằng phẳng,khó mà leo lên lại dễ đi xuống ( là nhảy xuống đó -.-" ).
Trên vách núi đó, chỉ có vài ngọn đá nhô ra vài cọng cỏ mọc ra, nhưng không hay Tử Liên Thảo lại mọc gần phía trên vách núi đó.
Dù người có thực lực cao hay có thể đi lên mà không cẩn thận có thể té xuống thi cốt vô tồn, có thể xác định được độ cao củ vách núi có bao nhiêu là nguy hiểm lại có thêm thần thú canh chừng nữa, đã nguy hiểm lại càng nguy hiểm.Nhưng có thể cưỡi thú sủng phi hành lên, mà có điều phải có điều kiện tiên quyết là không sợ con thần thú kia. ( ^0^ )
( * ) Thi cốt vô tồn: thịt nát xương tan.
****•Chú thích•****
_ Dong binh đoàn: là một phần nhỏ trong Công hội Lính Đánh Thuê khác với các đoàn đội và mạo hiểm giả đơn lẻ.
_ Mạo hiểm giả có thể là một đoàn đội gồm từ hai người trở lên cũng có thể là một người.
_ Mạo hiểm giả có thể nhận các nhiệm vụ từ cấp C đến cấp S hay nhiệm vụ ám sát, mà nhiệm vụ ám sát sẽ có nguy hiểm lớn đến tính mạng, những người bị uỷ thác ám sát thường là người của các gia tộc lớn hay trong hoàng thất và những người có thực lực cao.
_ Dong binh đoàn lại khác xa với mạo hiểm giả rất lớn.
_ Trong dong binh đoàn được chia làm năm cấp bậc:
+ Sơ nhập có một sao.
+ Sơ cấp có hai sao.
+ Sơ trung có ba sao.
+ Trung cấp có bốn sao.
+ Cao cấp có năm sao.
_ Quy định của một dong binh đoàn phải có từ bảy người trở lên mới được tính là một dong binh đoàn hoặc một đại dong binh đoàn gồm có hơn trăm người hay ngàn người.
_ Họ có lãnh địa riêng, nơi cung cấp sản lượng riêng như dược liệu, khoáng thạch được khảm vào vũ khí hay hấp thụ, họ có thể nhận nhiệm vụ từ cấp F đến cấp S nhưng không có nhận nhiệm ám sát hay cướp bóc. Nếu có, đó là hắc dong binh đoàn.
Yêu thú ở nơi đó cảm nhận có người đến cùng nhiều khí tức lạ thì liền chạy đến tập trung tại mảnh đất trống ở trung tâm rừng và xuất hiện một cảnh tưởng vô cùng thú vị. Đó là một người đứng phía và ở phía sau là một đám yêu thú cùng đứng ở phía trước mặt là một đám yêu thú khác mắt to so mắt nhỏ nhìn nhau không chớp mắt.
Nguyệt Băng liếc nhìn một rừng yêu thú ở phía trước và sau nàng lại liếc nhìn lần nữa nhẹ thở dài, nhẹ giọng nói:
" Đây sẽ là đồng bạn mới. Giao hữu ( kết bạn ) đi. " Nàng dừng một chút nhìn đám yêu thú đang trợn to mắt vì ngạc nhiên, lại nói tiếp : " Một lát sau tất cả yêu thú nào có thể hoá hình người thì đứng sang phải, còn lại thì đứng sang trái. "
Nói xong, Nguyệt Băng ngồi thẳng xuống, thả Hồ Tiêu đi đến đám yêu thú kia giao hữu, còn nàng thì đi vào không gian tu luyện. Khoảng hai ngày sau ( tương đương canh giờ = giờ ở ngoài ) nàng mở mắt nhìn cái đám rừng yêu thú kia rất trật tự phân chia hàng ngũ nhìn đến choáng váng đầu óc.
Tổng cộng có hàng trong đó có hàng con mà hàng có con. Được phân chia thành bên: bên phải có hàng trong đó có hàng con, bên trái có hàng trong đó có hàng con. Tổng cộng có bao nhiêu con yêu thú ? Có bao nhiêu con có thể hoá hình người ? Có bao nhiêu con không thể hoá hình người ? Trong đó có Hồ Tiêu không ?
Có giải nhất : điểm.
Có giải nhì : điểm.
Có giải ba : điểm.
Có giải khuyến khích : điểm.
Sau khi lấy lại bình tĩnh trong chốc lát, nàng lại liêc nhìn hàng ngũ trật tự yêu thú kia, thở dài bắt đắc dĩ tự hỏi : tại sao có nhiều yêu thú như thế ? Thấp nhất cũng là thần thú cấp đó ! Là thần thú a !!! ( Vâng ! Tỷ nên cảm ơn gia gia của tỷ, đặc biệt là cổ nhẫn mà phụ thân tỷ vô tình có được ạ ! ) Nàng lại liếc nhìn lần nữa nói được câu :
" Hoá hình người cho ta xem xem. "
Thế là xuất hiện một màn chấn động lòng người, một loạt xuất hiện nhiều cột màu sắc khác nhau đủ hệ toả ra, lần lượt lần lược một mỹ nam phiêu dật như trích tiên, mỹ nữ kiều diễm động lòng người như tranh xuất hiện trước mặt nàng.
Cứ như thế không bao lâu nữa trên Thần Ma Tứ đại lục xuất hiện một môn phái vô cùng cường đại, dù ở nơi nào, dù ở nơi đâu, cũng làm cho ai ai nghe đến cũng phải kính sợ, ai ai đều mong ước được vào, và từng ngày từng ngày một lớn mạnh đến thế giới không gian khác, cũng là môn phái đầu tiên có một quy tắc chọn sinh mà không phải dựa vào thiên phú hay năng lực mà là nhân tâm ( nhân cách làm người + tâm tính lương thiện hoà động ), không phân biệt chức nghiệp, trở thành truyền kì môn phái nhưng đó là rất lâu rất lâu về sau.
Sáng sớm tin mơ ngày hôm sau, những giọt sương lấp lánh còn vươn trên những chiếc lá, những tia nắng sáng xuyên qua những chiếc lá cành cây chiếu rọi xuống, cùng hoà hợp với tiếng hót thánh thoát của các chú chim như để chào đón một ngày mới.
Ở một nơi nào đó xa xôi trong trung tâm toàn yêu với chả thú đang có hai người đang lay hoay bận rộn thu thập đồ đạc xuất phát đến mục tiêu mới. Cùng hai con người khác đang trố mắt nhìn một màn này, còn có một con người khác đang thảnh thơi chơi vơi cùng một tiểu hồ ly đáng yêu trong vòng tay ấm áp đứng bên dòng suối với những chú cá đang bơi lội chơi đùa trong dòng nước trong xanh kia. Nàng tự hỏi bản thân mình đã bao lâu rồi mới thoải mái thảnh thơi nhìn những tia nắng ấm của sớm mai thế này ? Thả lỏng bản thân đón sương sớm nắng ấm mà không phải đề phòng cảnh giác hay căng thẳng khi làm nhiệm vụ hay công việc rồi ? Nàng cảm thấy đây là ngày bình yên nhất mà nàng từng có cho dù là buổi sáng ở trong rừng.
Còn sự xuất hiện của Hồ Tiêu thì cũng không có chuyện gì, họ chỉ cho là sủng vật mà nàng bắt được thôi vì nó đáng yêu vả lại đang ở trong rừng Phong Yêu toàn yêu với chả thú.
Còn hai cái người đang trố mắt nhìn là Hoả Tuyền và Mạc Ức Hàn, nhìn hai cái đang thu đồ đạc lại là Hạ Nghi và Hàn Tuyết. Chỉ vì hai nàng kia ngây thơ lấy từng thứ từng thứ một để vào không gian giới chỉ ( nhẫn ).
Mà không gian giới chỉ nào đâu có rộng, nhỏ nhất cũng là mét đi mà hiện nay các không gian giới chỉ có không gian lớn đều thuộc về các đại gia tộc môn phái lớn cùng các cao nhân đã ẩn cư, rộng nhất là mét đi. Mà của các nàng thấp nhất cũng mét đi, nhưng đó là nha hoàn ! Là nha hoàn a ! Hai người không hẹn cùng quay đầu lại kì quái nhìn cái người đang đứng bên dòng suối kia và tự hỏi : Vậy không gian giới chỉ của Nguyệt Băng là bao nhiêu ?
Nếu để họ biết không gian giới chỉ của hai nàng là mét thì phản ứng của họ sẽ ra sao đây ? Có vì ngạc nhiên quá mà hộc máu chết không nhỉ ? Và vì hai cái nha hoàn !??
Ban đầu Hạ Nghi cùng Hàn Tuyết ngạc nhiên không kém gì Hoả Tuyền và Mạc Ức Hàn bây giờ, mới đầu các nàng không muốn nhận nó đâu chỉ vì Nguyệt Băng nàng một khóc hai nháo ba thắt cổ ép buộc nhận ( Khụ khụ, nàng Nguyệt Băng của chúng ta cũng một cái nết vô cùng đáng yêu như lúc ở bên Ngọc Huyền đó là làm nũng, nhưng chỉ khi người mà nàng đã nhận định và... chấm hết ! ). Nếu không còn lâu hai nàng mới nhận cái thứ quý giá này.
Còn Nguyệt Băng thì sao ? Ối chà ! Không lớn đâu ! Chỉ một khoảng trởi riêng thôi ! Một vùng đất mới cùng núi cao đồi thấp thôi, một không gian giới chỉ sống, còn là không gian tu luyện quý hiếm vô cùng, mà không chỉ một cái thôi ! Là tận sáu cái đó ! Là sáu cái a ! Đây... Đây là cái thể loại gì a !? Nếu để bốn người kia biết thì chắc chắn một điều không thể thay đổi... Chết không cần đao kiếm càng không cần thấy máu !!!
Mọi thứ đâu vào đấy trong khi còn hai người trong tình trạng hoá đá được Hạ Nghi kêu vài kêu mãi kêu rống giận hồn mới chịu quay trở về. Thế là nhóm người Nguyệt Băng lại tiến đến mục tiêu mới Kỳ Nguyên thành, trên con đường tiến về Hoả thành nơi chỉ có Hoả gia sống ở đó.