Nguyệt Băng đi lại bể tắm, nhẹ đưa tay vào, nước âm ấm không quá nóng không quá lạnh, nàng lại xoè tay ra, trong tay xuất hiện một lọ nhỏ chứa dịch thuỷ màu đỏ, nàng đổi ba giọt vào bể tắm, nó bốc lên làn khối màu đỏ hồng hương ngào ngạt tựa như hương hoa hồng nhưng lại không phải. Đây là Xích Thuỷ hương mà nàng đặc chế thành có mùi gần giống hoa hồng nhưng không phải, hương thơm của nó làm nàng thấy thư thái hơn, rất dễ chịu không như mọi nước hoa son phấn của nữ nhân khác.
Nàng thoát từng lớp áo từ ngoài vào trong, cho tới chỉ còn trung y thì không thể che đấu lần da trắng nõn nà mịn màng như mới sinh của nàng, thật muốn làm người ta cắn một cái. Nàng thoát trung y cuối cùng, nhẹ bước vào bể tắm với làn khói đỏ hồng kia.
Nguyệt Băng đang thoải mái ngâm mình trong bể tắm thì nghe thấy tiếng " ầm ầm, bịch, tủm tủm " nàng liền mở mắt ra nhìn chằm chằm phía trước nàng, cái bể tắm này lớn có thể chứa năm sáu người cùng lúc, nàng cũng tạo ra một kết giới không ai có thể xâm phạm vào đây nên không ai nghe thấy tiếng động gì, nhưng nàng nghi hoặc là tại sao có người có thể lọt vào đây được, hay y có thực lực cao hơn nàng có thể phá kết giới nhưng đâu cần rơi xuống bể tắm của nàng như vậy.
Tựdưng lú một cái đầu lên,lơ lửng trên mặt nước, nàng nhướng mi nhìn nhưng lại cảm thấy có cái gì không đúng liền nhìn xuống, khụ khụ... lần nước trong vắc có thể nhìn thấy mọi thứ phía dưới nước, nàng trợn mắt nhìn dơ hai tay lên nắm cái đầu kia lên hung ác nhìn mà không để ý hình tượng hiện giờ, hung dữ nói:
"Nói, ngươi đã thấy cái gì? "
Đưa cái đầu kia lên, một đầu màu trắng nàng không nương tình lôi cái đầu kia lên khỏi mặt nước, lộ ra dung nhan yêu nghiệt, xinh đẹp vô cùng đến cả nữ nhân cũng phải ghen tị, làn da trắng mịn như trẻ con, đôi mi nhẹ run mở ra lộ ra đôi con ngươi ngân sắc lại thêm sống mũi cađôi môi mỏng lại đỏ nhạt không đậm như nữ nhân nhưng cũng đủ làm cho người khác nghiến răng nghiến lợi mà nhìn ông trời bất công vui dung may yêu nghiệt này, có thể hấp dẫn của nam lẫn nữ, già hay trẻ nhưng cái này lại không lọt vào mắt xanh của Nguyệt Băng hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn, đáp lại là ánh mắt mờ mịt không hiểu gì, nàng thấy thế nhất thời khí nóng nổi lên cuồn cuộn, quát: " Nói nhanh, rốt cuộc ngươi đã thấy gì hả? " Nàng nắm đầu hắn lắc qua lắc lại quay tiếp:
" Nói mau,còn không nói sao, ta đánh ngươi chết. "
Nguyệt Băng vừa nói liền động thủ, đấm một cái lên mặt hắn nâu một con mắt a.
Khi nếm trái đắng xong hắn mới hiểu là hắn bị con ma thú của mình quăng rớt xuống, trong tình trạng trốn nữ nhân háo sắc kia, không phải hắn không muốn ra tay đánh nàng ta nhưng nàng ta lại có gia tộc lớn phía sau, không phải hắn kiêng ko gì gia tộc nàngta mà hắn không muốn tạo thêm phiền phức cho gia tộc hắn,hắn đang chuẩn bị Huyết Dạ Cung lấy thân phận khác đi dẹp đi cái phiền phức này. Ai ngờ đâu, hắn bị nàng ta chặn đường tập kích dẫn hơn trăm người vây bắt hắn, mà hắn thì đơn thân độc mã, cho dù hắn mạnh đến thế nào cũng ngại làm bẩn tay, liên kêu khế ướt thú đáng chết kia ra giải quyết. Nhưng không ngờ yêu thú của hắn trung Mị thuật của nàng ta, quay đầu tấn công hắn. Hắn đành ra tay,đánh cho ma thú của mình, ai ngờ nó nổi điên gì thút hắn lên cho hắn chạy như điên về cổn lưu thông không gian chứ, giờ thì hay rồi, quăng đâu không quăng mà quăng vào phòng tắm người ta chứ. Mắt thấy sắp bị thêm một đấm liền đưa ray lên che mặt lại,hô to:
" Có gì từ nói, có gì từ nói, không nên động thủ a. "
" Ngươi không cho, ta càng muốn. " Nói rồi nàng nện một đấm xuống ngực hắn đưa chân lên dùng sức đạp hắn, làm hắn bay ra khỏi bể tắm, nàng nhanh tay lấy tấm khăn quấn quanh người nhảy ra, đè lên người hắn, đấm tới tấp. Buộc hắn dùng tay che che đỡ đỡ, mặt đỏ bừng lên, không dám nhìn nàng chỉ nói:
" Là ta mạo phạm cô nương, ta sẽ chịu trách nhiệm nên dừng tay được rồi. "
Nhìn hắn đã mặt mà nàng buồn cười,nàng chỉ quấn tấm khăn thì sao chứ,nàng không ngại hắn ngại cái gì,kiếp trước nàng quấn cái khăn còn ngắn hơn cái này thì có làm sao đâu, nhiều người mặc bikini đấy thôi,không lẽ hắn thấy thì đổ mặt quay người chạy lấy người bỏ của à?
Nàng mặc kệ hắn nói cái quái gì,nàng cứ đấm thì đấm cứ mắng thì mắng.
Hắn thì chịu mỗi dày vò của nàng, lại càng lúc hắn cũng khó chịu cảm thấy có chỗ bất ổn, mình hắn dần nóng lên, cái kia cũng cương cứng lại, sắc mặt nhăn nhó, là tại nàng ta, dám trong lúc hắn dậy dỗ Thiên Mãng của hắn mà hạ xuân dược. Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ cái nhanh chóng trở về xé nàng ta thành trăm mảnh,diệt cả gia tộc nàng ta không thèm lo lắng cho gia tộc hắn nữa.
Trong khi hắn nhăn mai hung hăng nghĩ thì nàng cảm thấy có cái gì không đúng, có cái gì đó đâm nàng, nàng nhìn xuống thì mặt liền ửng hồng một mộng nhảy dựng lên hung hăng đập vào chỗ nào đó.
" A a a a a a... " Hắn cũng hăng hái la một tiếng thất thanh tức giận nhìn nàng, may mà hắn phản ứng kịp che đi nhưng cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều.
Nghe hắn cố cải lại nàng, nàng trợn mắt nhìn hắn lại đập một cước nữa. May hắn nhanh tay lẹ mắt nó đi, không là quả thật sự bị đoạn tử tuyệt tôn, hắn càng nghĩ càng tức giận nhìn nàng phun lửa không kém gì nàng.
" Xích Thuỷ hương của ta tiếp xúc với Mị Hồn của người tạo Tam Xuân Kỳ Dược. " Nhìn hắn dám né một đập cửa nàng liền bực,nàng lại đá một cước qua, mắt thấy sắp trang mục tiêu thì hắn lại lăn qua nó một đập cửa tiếp, nàng cắn răng nói tiếp:
" Nếu ngươi không phát sinh việc đó trong ba ngày liên tiếp thì bị bạo tử mà chết. " Nàng nhìn hắn nhíu mày nhăn nhó mà thấy hả hê, quát:
" Còn không nhanh cứt ra khỏi đây cho ta. "
Chết tiệc, không thể là thật đi nhưng càng lúc càng nóng càng lúc càng căn đau, hắn cắn răng nhịn nhìn nàng nhếch môi cười, làm nàng rùng mình cái, dịu dàng nói:
" Không phải còn có nàng đây sao? Thời gian là vàng, tân phòng càng quý hơn. " Nói liền bắt lấy nàng đề xuống, không dạy nàng một bài học là không được, dám đạp tiểu đệ của hắn mấy lần liên tục muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn sao, hắn sẽ trừng phạt cho nàng biết thế nào là ngu ngốc,cho nàng bớt hoang dã hung dữ nhưng chằn lửa đi. Hắn cuối đầu xuống gặm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
" Ngươi... " Nàng trợn mắt không thể tin được, đây là cái chuyện gì đây? Mới nãy còn tức giận như muốn giết nàng, giờ nàng làm thuốc giải cho hắn!?Mơ tưởng,nàng nâng đầu gối lên dồn sức lực vào, sử dụng ma pháp hệ kim lên đầu gối làm cho nó cứng như sắt như thép thụt lên.
Tự nhiên hắn thấy lạnh người một cái nhanh tay bảo vệ tiểu đệ nếu không qua thật hắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn, cũng mượn cơ hộ này đưa lưỡi qua lấy huống thơm ngọt ngào bên nàng qua, hắn hung bạo hôn nàng, thấy nàng nhíu mi lại không đành lòng trở thành nhẹ nhàng hôn.
Nàng từ từ chìm vào nụ hôn ôn nhu của hắn......
Không lâu sau truyền một tiếng hét thất thanh cùng tiếng chữi rủa, hung bạo nói:
" Đau quá, đau chết ta đi được. Đều tại ngươi, ngươi là cái tên đánh chết, đồ hỗn đản, ngươi đi chết đi cho ta,.... Còn không nhanh cút ra chỗ khác cho ta,.... Cái tên chết tiệc ta rủa ngươi không bao giờ có con... £¥$@# "
" A, đau ta, ta sẽ cẩn thận mà,... Ta mà không có con thì nàng cũng không bao giờ có con a... "
" Ta không cần, ngươi mau cút đi cho ta... " Nói rồi nàng cắn thật mạnh lên vai hắn.
" Aa a a... Nàng không cần nhưng ta cần.... "
Cứ như vậy ta một câu ngươi một câu cho tới khi truyền ra tiếng rên rỉ kiều diễm làm cho người ta đi mặt, may là đã tạo sẵn kết giới...
Ba ngày sau, nàng mở mắt ra, cả người đều đau nhức, lại nhìn cái tên chết tiệt gây ra cho nàng nằm kế bên, nàng hung hăng đạp một cước qua, làm hắn rớt xuống giường.
Ai ui, một cái nhìn người vừa đạp hắn rớt giường hung dữ nói:
" Nàng làm cái gì vậy hả? Hay ta thể hiện không vừa ý nàng, chậc chậc, còn sức thế kia... " Hắn ngồi dậy đi lại giường tà mị cười.
Thấy hắn đã dám nói chuyện kia ra nàng nhịn không được mà đổ mặt một trận. Thấy nàng đỏ mặt, hắn thật vừa ý " ha ha ha " cười to, và rước ngay cái chân vào mặt. Nàng nhảy dựng lên triệu hồi hoa cầu đánh hắn, đốt hắn từng trên xuống dưới đều cháy đen mà hắn tự dưng không nỡ ra tay với nàng liên hứng chịu tất cả không phản công.
Trưa, nàng vận trang phục lửa đo diễm lệ mi hoặc chúng sinh ra ngoài với vẻ mặt hả hê, phía sau, hắn bước ra theo sao nàng, cùng hai con mắt bầm đen, tay bị trầy xước may có tay áo che đi,dù vậy vậy nhưng cũng không che được khí chất cao quý của hắn. Hắn vô cùng ấm ức, nàng thực hung dữ d đánh hắn không hề nương tay lại không cho hắn ăn đan dược, hắn mang vẻ mặt đau khổ đi theo phía sao.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tia sáng buổi xế chiều vàng vàng cam cam chiếu rọi khắc nơi, mọi người bận rộn đi về nhà khách sạn nghỉ ngơi ăn cơm chiều, không xa có một nơi trong một khách sạn thượng quý (như khách sạn sao ấy) có một gian phòng to lớn tốt nhất, trang trí tao nhã có cửa sổ siêu lớn có thể nhìn toàn cảnh ngoài đường lớn và vài chậu cây hoa dược Kim Hương Thảo, Mộc Hà Thảo,... Có hai bàn tròn lớn tràn đầy đồ ăn ngon thượng hạng, một bàn là dành cho năm người thuộc hạ của Lam Đằng Phi, bàn còn lại dành cho bốn người Nguyệt Băng.
Mọi người đang dùm cơm chiều với nhiều tâm trạng khác nhau, Lam Đằng Phi thì phấn khởi vì sắp có thể cứu người đó, Hạ Nghi thì vui vẻ ăn cơm lâu lâu lại nói chuyện với Đằng Mạn, Đằng Chiêu, Đằng Phan, Đằng Kiêu, Đằng Liên ( năm người thuộc hạ của Đằng Phi thì ). Hàn Tuyết thì cảm thấy có gì đó khó hiểu trong lòng nhoi nhoi không yên ăn cơm, Nguyệt Băng thì lại thấy bất an không ổn ngồi nhấp nhi ly trà ngon thượng hạng, nhìn ngồi cửa sổ.
Mọi người mỗi cảm xúc ăn cơm thì bất chợt một tiếng nói vang lên hơn giống trẻ con nói:
" Tỷ tỷ ơi, cho muội tối nay ra ngoài đi dạo được không ạ ? " Hạ Nghi hớn hở đôi mắt sáng rực nhìn Nguyẹt Băng hỏi.
" Ân. Ta với Hàn Tuyết đi cùng muội. " Nguyệt Băng quay qua Hạ Nghi nhàn nhạt trả lời, nàng luôn có cảm giác không yên, tốt nhất là nên đi theo cho yên tâm một chút, nàng không muốn một trong hai nàng (Hạ Nghi, Hàn Tuyết) có chuyện gì xảy ra.
" Dạ. " Hàn Tuyết nhìn Nguyệt Băng gật đầu đồng ý. Dù sao ra ngoài cho thư thảng một chút có khi lại giải đáp cảm giác khó hiểu trong lòng thì sao.
Một lát sau, ba người xuống cầu thang ra ngoài, còn sáu người kia thì chuẩn bị ít đồ dùng đi đến kinh đô.
Vừa xuống thang thì lại gặp đoàn người lại gồm có bốn người một thiếu nữ trẻ tuổi chừng mười bốn mười lăm, hai thiếu niên tuấn tú khoảng mười sáu mười bảy và một mỹ đại thúc khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, nhìn kĩ thật kĩ sẽ thấy vài nét khá giống một người.
Hạ Nghi lôi lôi kéo kéo Hàn Tuyết đi nhanh vừa phía trước làm mọi người trong quán đều yêu thích một tiểu cô nương xinh đẹp thuần khiết, hồn nhiên vui vẻ. Hàn Tuyết bất đắc dĩ nhìn Hạ Nghi lôi kéo mình đi, Nguyệt Băng nhìn mà tâm dễ chịu ấm áp.
Nhưng, Hạ Nghi lại không cẩn thận va vào một thiếu niên, nàng rối ríc xin lỗi:
" Xin lỗi, xin lỗi, thật là không cố ý. " Hạ Nghi cúi đầu xin lỗi thiếu niên bị nang va phải.
" Không sao. " Thiếu niên nho nhã cười nhìn Hạ Nghi nói. Hắn là một người tuấn nho nhã lễ độ lại vận bạch y phiêu dật, làm cho bao thiếu nữ say lòng.
" Thật xin lỗi. " Hạ Nghi ngẩn đầu len cười thật tươi làm thiếu niên kia nhìn đến ngây người, nhưng lại bị tiếng nói kinh hãi của mỹ đại thúc làm giât mình nhìn qua:
" Loan Loan !? "
Hàn Tuyết nhíu mi nhìn mỹ đại thúc kia không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Nguyệt Băng cảm thấy có chút kì lại khi nhắc tới tên Loan Loan kia, nàng liền đi lên phía trước hai nàng, nhìn bốn người họ nói:
" Các vị là ai ? "
" Loan Loan ? " Tiểu cô nương lập lại cái tên kia, nhưng giật mình khi nhớ tới cái gì đó, nói lớn lên:
" Là Loan Loan mà đại bá nhớ nhung phải không nhị bá !? " Tiểu cô nương giật mình nhìn lại người được gọi là nhị bá kia hỏi.
" Ta không chắc có phải hay không hay chỉ trùng tên ? " Người gọi nhị bá ưu sầu trả lời.
" Lâm Loan Loan !? " Hàn Tuyết cảm thấy có chút bất ổn trong lòng, hay họ là... người thân của nàng ?
" Hửm ?! " Nguyệt Băng không vui khi họ không trả lời câu hỏi của nàng.
" Khụ... Bọn ta là người Mộ Dung thế gia ở Kỳ La Quốc. " Thiếu niên khác ho nhẹ trả lời che dấu sự xấu hổ lại hành động lộ liễu của hai người kia.
" Phải. Sao tiểu cô nương lại biết ? Không lẽ... " Người gọi nhị bá kia chưa nói hết thì Hàn Tuyết ngắt lời, nói:
" Vì người là nương ta. Sao các người lại biết ? Liên quan tới người gọi đại bá kia ?
" Thật... Thật sao ? " Mộ Dung Lương khó tin trả lời. Mười sáu năm không gặp lại có... có một nhi nữ lớn như vậy. Nàng đã có phu quân hay tiểu cô nương này là....
" Ngươi biết nương ta ? " Hàn Tuyết rất rất bình tĩnh hỏi, mười sáu năm không gặp không tìm họ thì đây là loại người thân gì ?
Hạ Nghi há hốc mồm nhìn mấy người đó nói chuyện, còn Nguyệt Băng thì tránh sang một bên, dù gì đây cũng là chuyện riêng của Hàn Tuyết, nàng không xen vào chuyện này. Nàng ( Hàn Tuyết ) nên tự giải quyết nếu có chút chuyện này không tự xử lý được thì nàng ( Nguyệt Băng ) sẽ đưa nàng ( Hàn Tuyết ) đến nơi khác học tập tới khi trưởng thành thì trở lại. Và sẵn tiện khép miệng lại dùm Hạ Nghi luôn
" Ta biết, nàng là... " Mộ Dung Lương đang nói thì bị Hàn Tuyết cắt ngang lần nữa, gân xanh cũng hơi hơi hiện, chưa tới nữa canh giờ mà bị ngắt lời hai lần và cùng thân phận hắn thì sao không giận được. Nhưng nàng có thể là cháu gái của hắn nên nhịn...
" Nên phòng hãy nói. " Hàn Tuyết liếc nhìn nói rồi quay đầu trở lên lầu lại.
Vậy là, kế hoạch đi dạo lần này của Hạ Nghi bị ngâm nước nóng.
Sau khi Hàn Tuyết đi lên thì Nguyệt Băng cũng đi lên theo, Hạ Nghi dậm chân vài cái phòng má nhìn bốn người kia, cũng bỏ đi lên theo Hàn Tuyết.
Vì hành động đáng yêu của Hạ Nghi lại một lần nữa lại câu mất hồn của một người khác. Ân, là Mộ Dung Hoàng nhị thiếu gia của Mộ Dung Lương.
Bốn người trợn mắt nhìn ba người lên lầu, à không, là ba mới đúng, không tin nhìn ba người các nàng, lần đầu tiên họ bị đối xử như vậy khó có thể tiếp thu được việc này. Mãi một lúc mới có thể tiếp thu, bởi vì.... bị Hạ Nghi quay lại hét lớn kêu đi nhanh thì mới chịu nhấc chân đi lên lầu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nguyệt Băng đi lại bể tắm, nhẹ đưa tay vào, nước âm ấm không quá nóng không quá lạnh, nàng lại xoè tay ra, trong tay xuất hiện một lọ nhỏ chứa dịch thuỷ màu đỏ, nàng đổi ba giọt vào bể tắm, nó bốc lên làn khối màu đỏ hồng hương ngào ngạt tựa như hương hoa hồng nhưng lại không phải. Đây là Xích Thuỷ hương mà nàng đặc chế thành có mùi gần giống hoa hồng nhưng không phải, hương thơm của nó làm nàng thấy thư thái hơn, rất dễ chịu không như mọi nước hoa son phấn của nữ nhân khác.
Nàng thoát từng lớp áo từ ngoài vào trong, cho tới chỉ còn trung y thì không thể che đấu lần da trắng nõn nà mịn màng như mới sinh của nàng, thật muốn làm người ta cắn một cái. Nàng thoát trung y cuối cùng, nhẹ bước vào bể tắm với làn khói đỏ hồng kia.
Nguyệt Băng đang thoải mái ngâm mình trong bể tắm thì nghe thấy tiếng " ầm ầm, bịch, tủm tủm " nàng liền mở mắt ra nhìn chằm chằm phía trước nàng, cái bể tắm này lớn có thể chứa năm sáu người cùng lúc, nàng cũng tạo ra một kết giới không ai có thể xâm phạm vào đây nên không ai nghe thấy tiếng động gì, nhưng nàng nghi hoặc là tại sao có người có thể lọt vào đây được, hay y có thực lực cao hơn nàng có thể phá kết giới nhưng đâu cần rơi xuống bể tắm của nàng như vậy.
Tựdưng lú một cái đầu lên,lơ lửng trên mặt nước, nàng nhướng mi nhìn nhưng lại cảm thấy có cái gì không đúng liền nhìn xuống, khụ khụ... lần nước trong vắc có thể nhìn thấy mọi thứ phía dưới nước, nàng trợn mắt nhìn dơ hai tay lên nắm cái đầu kia lên hung ác nhìn mà không để ý hình tượng hiện giờ, hung dữ nói:
"Nói, ngươi đã thấy cái gì? "
Đưa cái đầu kia lên, một đầu màu trắng nàng không nương tình lôi cái đầu kia lên khỏi mặt nước, lộ ra dung nhan yêu nghiệt, xinh đẹp vô cùng đến cả nữ nhân cũng phải ghen tị, làn da trắng mịn như trẻ con, đôi mi nhẹ run mở ra lộ ra đôi con ngươi ngân sắc lại thêm sống mũi cađôi môi mỏng lại đỏ nhạt không đậm như nữ nhân nhưng cũng đủ làm cho người khác nghiến răng nghiến lợi mà nhìn ông trời bất công vui dung may yêu nghiệt này, có thể hấp dẫn của nam lẫn nữ, già hay trẻ nhưng cái này lại không lọt vào mắt xanh của Nguyệt Băng hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn, đáp lại là ánh mắt mờ mịt không hiểu gì, nàng thấy thế nhất thời khí nóng nổi lên cuồn cuộn, quát: " Nói nhanh, rốt cuộc ngươi đã thấy gì hả? " Nàng nắm đầu hắn lắc qua lắc lại quay tiếp:
" Nói mau,còn không nói sao, ta đánh ngươi chết. "
Nguyệt Băng vừa nói liền động thủ, đấm một cái lên mặt hắn nâu một con mắt a.
Khi nếm trái đắng xong hắn mới hiểu là hắn bị con ma thú của mình quăng rớt xuống, trong tình trạng trốn nữ nhân háo sắc kia, không phải hắn không muốn ra tay đánh nàng ta nhưng nàng ta lại có gia tộc lớn phía sau, không phải hắn kiêng ko gì gia tộc nàngta mà hắn không muốn tạo thêm phiền phức cho gia tộc hắn,hắn đang chuẩn bị Huyết Dạ Cung lấy thân phận khác đi dẹp đi cái phiền phức này. Ai ngờ đâu, hắn bị nàng ta chặn đường tập kích dẫn hơn trăm người vây bắt hắn, mà hắn thì đơn thân độc mã, cho dù hắn mạnh đến thế nào cũng ngại làm bẩn tay, liên kêu khế ướt thú đáng chết kia ra giải quyết. Nhưng không ngờ yêu thú của hắn trung Mị thuật của nàng ta, quay đầu tấn công hắn. Hắn đành ra tay,đánh cho ma thú của mình, ai ngờ nó nổi điên gì thút hắn lên cho hắn chạy như điên về cổn lưu thông không gian chứ, giờ thì hay rồi, quăng đâu không quăng mà quăng vào phòng tắm người ta chứ. Mắt thấy sắp bị thêm một đấm liền đưa ray lên che mặt lại,hô to:
" Có gì từ nói, có gì từ nói, không nên động thủ a. "
" Ngươi không cho, ta càng muốn. " Nói rồi nàng nện một đấm xuống ngực hắn đưa chân lên dùng sức đạp hắn, làm hắn bay ra khỏi bể tắm, nàng nhanh tay lấy tấm khăn quấn quanh người nhảy ra, đè lên người hắn, đấm tới tấp. Buộc hắn dùng tay che che đỡ đỡ, mặt đỏ bừng lên, không dám nhìn nàng chỉ nói:
" Là ta mạo phạm cô nương, ta sẽ chịu trách nhiệm nên dừng tay được rồi. "
Nhìn hắn đã mặt mà nàng buồn cười,nàng chỉ quấn tấm khăn thì sao chứ,nàng không ngại hắn ngại cái gì,kiếp trước nàng quấn cái khăn còn ngắn hơn cái này thì có làm sao đâu, nhiều người mặc bikini đấy thôi,không lẽ hắn thấy thì đổ mặt quay người chạy lấy người bỏ của à?
Nàng mặc kệ hắn nói cái quái gì,nàng cứ đấm thì đấm cứ mắng thì mắng.
Hắn thì chịu mỗi dày vò của nàng, lại càng lúc hắn cũng khó chịu cảm thấy có chỗ bất ổn, mình hắn dần nóng lên, cái kia cũng cương cứng lại, sắc mặt nhăn nhó, là tại nàng ta, dám trong lúc hắn dậy dỗ Thiên Mãng của hắn mà hạ xuân dược. Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ cái nhanh chóng trở về xé nàng ta thành trăm mảnh,diệt cả gia tộc nàng ta không thèm lo lắng cho gia tộc hắn nữa.
Trong khi hắn nhăn mai hung hăng nghĩ thì nàng cảm thấy có cái gì không đúng, có cái gì đó đâm nàng, nàng nhìn xuống thì mặt liền ửng hồng một mộng nhảy dựng lên hung hăng đập vào chỗ nào đó.
" A a a a a a... " Hắn cũng hăng hái la một tiếng thất thanh tức giận nhìn nàng, may mà hắn phản ứng kịp che đi nhưng cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều.
Nghe hắn cố cải lại nàng, nàng trợn mắt nhìn hắn lại đập một cước nữa. May hắn nhanh tay lẹ mắt nó đi, không là quả thật sự bị đoạn tử tuyệt tôn, hắn càng nghĩ càng tức giận nhìn nàng phun lửa không kém gì nàng.
" Xích Thuỷ hương của ta tiếp xúc với Mị Hồn của người tạo Tam Xuân Kỳ Dược. " Nhìn hắn dám né một đập cửa nàng liền bực,nàng lại đá một cước qua, mắt thấy sắp trang mục tiêu thì hắn lại lăn qua nó một đập cửa tiếp, nàng cắn răng nói tiếp:
" Nếu ngươi không phát sinh việc đó trong ba ngày liên tiếp thì bị bạo tử mà chết. " Nàng nhìn hắn nhíu mày nhăn nhó mà thấy hả hê, quát:
" Còn không nhanh cứt ra khỏi đây cho ta. "
Chết tiệc, không thể là thật đi nhưng càng lúc càng nóng càng lúc càng căn đau, hắn cắn răng nhịn nhìn nàng nhếch môi cười, làm nàng rùng mình cái, dịu dàng nói:
" Không phải còn có nàng đây sao? Thời gian là vàng, tân phòng càng quý hơn. " Nói liền bắt lấy nàng đề xuống, không dạy nàng một bài học là không được, dám đạp tiểu đệ của hắn mấy lần liên tục muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn sao, hắn sẽ trừng phạt cho nàng biết thế nào là ngu ngốc,cho nàng bớt hoang dã hung dữ nhưng chằn lửa đi. Hắn cuối đầu xuống gặm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
" Ngươi... " Nàng trợn mắt không thể tin được, đây là cái chuyện gì đây? Mới nãy còn tức giận như muốn giết nàng, giờ nàng làm thuốc giải cho hắn!?Mơ tưởng,nàng nâng đầu gối lên dồn sức lực vào, sử dụng ma pháp hệ kim lên đầu gối làm cho nó cứng như sắt như thép thụt lên.
Tự nhiên hắn thấy lạnh người một cái nhanh tay bảo vệ tiểu đệ nếu không qua thật hắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn, cũng mượn cơ hộ này đưa lưỡi qua lấy huống thơm ngọt ngào bên nàng qua, hắn hung bạo hôn nàng, thấy nàng nhíu mi lại không đành lòng trở thành nhẹ nhàng hôn.
Nàng từ từ chìm vào nụ hôn ôn nhu của hắn......
Không lâu sau truyền một tiếng hét thất thanh cùng tiếng chữi rủa, hung bạo nói:
" Đau quá, đau chết ta đi được. Đều tại ngươi, ngươi là cái tên đánh chết, đồ hỗn đản, ngươi đi chết đi cho ta,.... Còn không nhanh cút ra chỗ khác cho ta,.... Cái tên chết tiệc ta rủa ngươi không bao giờ có con... £¥$@# "
" A, đau ta, ta sẽ cẩn thận mà,... Ta mà không có con thì nàng cũng không bao giờ có con a... "
" Ta không cần, ngươi mau cút đi cho ta... " Nói rồi nàng cắn thật mạnh lên vai hắn.
" Aa a a... Nàng không cần nhưng ta cần.... "
Cứ như vậy ta một câu ngươi một câu cho tới khi truyền ra tiếng rên rỉ kiều diễm làm cho người ta đi mặt, may là đã tạo sẵn kết giới...
Ba ngày sau, nàng mở mắt ra, cả người đều đau nhức, lại nhìn cái tên chết tiệt gây ra cho nàng nằm kế bên, nàng hung hăng đạp một cước qua, làm hắn rớt xuống giường.
Ai ui, một cái nhìn người vừa đạp hắn rớt giường hung dữ nói:
" Nàng làm cái gì vậy hả? Hay ta thể hiện không vừa ý nàng, chậc chậc, còn sức thế kia... " Hắn ngồi dậy đi lại giường tà mị cười.
Thấy hắn đã dám nói chuyện kia ra nàng nhịn không được mà đổ mặt một trận. Thấy nàng đỏ mặt, hắn thật vừa ý " ha ha ha " cười to, và rước ngay cái chân vào mặt. Nàng nhảy dựng lên triệu hồi hoa cầu đánh hắn, đốt hắn từng trên xuống dưới đều cháy đen mà hắn tự dưng không nỡ ra tay với nàng liên hứng chịu tất cả không phản công.
Trưa, nàng vận trang phục lửa đo diễm lệ mi hoặc chúng sinh ra ngoài với vẻ mặt hả hê, phía sau, hắn bước ra theo sao nàng, cùng hai con mắt bầm đen, tay bị trầy xước may có tay áo che đi,dù vậy vậy nhưng cũng không che được khí chất cao quý của hắn. Hắn vô cùng ấm ức, nàng thực hung dữ d đánh hắn không hề nương tay lại không cho hắn ăn đan dược, hắn mang vẻ mặt đau khổ đi theo phía sao.