Beta: Linh Âm Huyết Vũ.
Rời khỏi đám người của dong binh đoàn Ẩn Thiên, ba người Nguyệt Băng hướng vào trong rừng đi thẳng vào. Nguyệt Băng vừa đi vừa lạc vào mê cung có một cái tên là quá khứ.
••••••••••••••••••• Quá khứ ở hiện đại •••••••••••••••••••
Vào mười bốn năm trước Nguyệt Băng được bốn tuổi qua hơn một tháng sẽ tròn mười lăm tuổi. Ở đó Nguyệt Băng có một gia đình hạnh phúc, ấm áp trong vào tay cha mẹ nàng, cùng đứa em trai vừa chào đời hai tháng.
Lúc đó Nguyệt Băng không như bây giờ, vì nàng là một cô bé cười cười nói nói, hồn nhiên vui vẻ, ngây thơ trong sáng, hoạt bát lanh lợi vô cùng. Nhưng ông trời hầu như không nguyện ý cho Nguyệt Băng có cuộc sống đó. Vào một ngày tươi đẹp vào tối hôm đó gia đình nàng gặp một cuộc hoả hoạn lớn vô cùng.
Nó đã cướp đi tất cả của nàng, cướp đi tiếng nói tiếng cười của nàng, cướp đi vẻ hồn nhiên của bao đứa trẻ của nàng, cướp đi con người ngây thơ trong sáng của nàng, nàng không còn hoạt bát lanh lợi nữa, cũng không còn vui vẻ như trước.
Vì nó cướp đi cuộc sống của nàng đi, là cha là mẹ của nàng, kể đứa em trai vừa chào đời mới được hai tháng của nàng đi. Chỉ còn nàng còn sống, nhờ vào cha nàng đưa ra ngoài, nhưng cha nàng chạy vào trong trong bỏ nàng ở ngoài cùng tiếng khóc thét cùng nỗi sợ hãi, vì mẹ và em trai nàng còn ở trong, nàng muốn vào, muốn cứu họ nhưng nàng chỉ là đứa trẻ gần lăm tuổi không làm được gì, mà chỉ biết đứng trơ mắt nhìn họ ra đi bỏ nàng ở một trên thế gian này.
Sau khi an táng cho họ xong, nàng được một người đàn ông nhận nuôi, người đó là bạn thân từ nhỏ của cha mẹ nàng cũng là cha của Yên Như Ngọc Huyền. Ông là ông vua của hắc đạo cũng là chủ tịch đứng thứ hai thế giới về một chuỗi khách sạn nhà hàng trên toàn cầu, cũng là phó chủ tịch của một tập đoàn sát thủ, vệ sĩ hàng đầu thế giới, mà chủ tịch là cha nàng.
Sau khi về đó, nàng nhốt mình trong phòng suốt hai tháng và trở nên trầm cảm khá nặng, nhưng thời gian cứ thoi đưa đi nhờ hai người bạn mới, hai người bạn thân của cha mẹ nàng, và người thân thật lòng quan tâm nàng, nàng mới có thể thoát khỏi cảnh khổ sở đó.
Nhưng thay vào là một con người lạnh lùng, không nói không cười, tàn nhẫn, mọi người ai nhìn cũng đau lòng cho nàng. Tập đoàn thì nàng giao lại một thư kí tâm đắc của cha mẹ nàng. Người đó rất tốt, trung thành, thành thực với cha mẹ nàng, người đó từng được cha nàng cứu trong một lần sát thủ truy đuổi, còn giúp cho gia đình người đó, từ đó mà theo cha nàng tới giờ, cách làm việc rất được, cũng rất thông minh nên nàng giao lại cho anh ta.
Sau khi giao cho anh ta, nàng nhờ cha nuôi điều tra hung thủ, và người đó không ai khác chính là một trong hai phó chủ tịch, người kia là mẹ nàng. Ông ta có một lòng tham vô đáy, mua chuộc một kẻ làm việc trong gia đình nàng, cho làm nổ bình ga còn làm cháy mạch điện. Mà cha mẹ nàng hầu như đã biết trước mà viết di chúc để lại tất cả tài sản cho nàng.
Hai tháng sau, nàng nhờ cha nuôi giúp nàng tìm chứng cứ tống ông ta vào tù. Còn nàng thì trở thành một kẻ cuồng dại, ngày thì đâm đầu vào học, tối thì học đủ loại võ không ngừng nghỉ.
Hai người bạn nàng mới quen mà như đã lâu, thấy nàng như vậy mà đau lòng thay cho nàng, họ cố gắng hết sức đuổi theo nàng và an ủi bằng mọi cách để nàng vui, vì thế mà trở thành mục đích cho các nàng là để cho Nguyệt Băng cười, trong cuộc sống của họ mà vì Nguyệt Băng họ không ngừng chạy theo.
Ngọc Huyền cố chạy theo và an ủi nàng giúp nàng vơi đi nỗi đau kia, nàng cố gắng học dù không bằng Nguyệt Băng nhưng rất có hứng thú với võ học và điện tử vi tính nhưng một thời gian thì không theo kịp Nguyệt Băng nữa.
Còn cô bạn Hiên Dạ Nhi thì cố gắng học theo nàng nhưng một thời gian thì không kịp và không giỏi võ mà chỉ tàm tạm được vì nàng bị bệnh máu trắng nhưng chưa tìm tuỷ phù hợp để tgay vì nó rất hiếm, đến một thời gian nào đó mà tìm chưa được thì sẽ chết.
Thời gian cứ thế thoi đưa nàng đã cười nhiều hơn nhưng chỉ đối với người mà nàng cho là thân, đối với người khác thì lạnh lùng vô tình, lãnh khốc tàn nhẫn. Đối hai người bạn kia thì đã thân hơn, cũng nhận lại chức chủ tịch tập đoàn đứng đầu thế giới về mọi mặt năm mười tuổi, lúc đó nàng học xong hết chương trình và có các bằng đại học loại ưu tú nhất.
Vào năm các nàng được mười bốn tuổi thì Hiên Dạ Nhi bệnh tái phát tìm mọi cách cứu chữa nhưng không được, trừ phi có tuỷ phù hợp để thay mới có thể sống. Dạ Nhi lúc qua đời từng nói Nguyệt Băng phải sống vui vẻ hạnh phúc, luôn phải tươi cười. Vì vậy một lần nữa Nguyệt Băng rơi lệ, nhốt mình trong phòng gần suốt một tháng, nhờ lời khuyên của mọi người, kể cả Ngọc Huyền mà nàng mới ra khỏi phòng và thay đổi, luôn tươi cười nhưng họ biết tất cả, biết Nguyệt Băng rất đau khổ vì mọi chuyện.
Nàng càng điên cuồng học, điên cuồng luyện võ đến người khác nhìn cũng phải sợ run, đau lòng thay. Ngọc Huyền cũng điên học như Nguyệt Băng nhưng chủ yếu là võ học và điện tử vi tính.
Hai người trở thành sát thủ nổi tiếng trong giới hắc bạch và các ngành nghề khác, ai nghe cũng sợ mất mật, luôn thành công trong nhiệm vụ mà không thất bại, Nguyệt Băng vì có danh Băng Phong sát thủ, Ngọc Huyền có danh Huyền Phong sát thủ, vả lại luôn đi làm nhiện vụ chung, thành danh xưng với cái tên Vi Sát Song Phong.
••••••••••••••••••••••• Trở về hiện tại •••••••••••••••••••••••
Nguyệt Băng nhớ lại chuyện xưa mà lòng nhói đau, nàng nhớ cha mẹ, nhớ em trai nhỏ của nàng, nhớ Dạ Nhi, nhớ Ngọc Huyền. Không biết Ngọc Huyền giờ ra sau, sống có tốt không, kể cả cha nuôi nữa, nàng rất họ.
Khi gặp Ngọc Mẫn, nàng lại nhớ tới Dạ Nhi, quả thật rất giống Dạ Nhi, không tự chủ khoé môi Nguyệt Băng nhếch lên thành nụ cười nhẹ, khẽ thì thào nói :
" Ngọc Mẫn, chúng ta chắc chắc sẽ gặp lại. "
Hạ Nghi nghe thấy Nguyệt Băng thì thào nói gì đó, bèn lên tiếng hỏi :
" Tỷ tỷ nói gì vậy ? Muội không nghe rõ a ! "
Hàn Tuyết nghe thấy, bèn quay đầu lại nghi hoặc nhìn Nguyệt Băng.
Nguyệt Băng giật mình khi nghe thấy Hạ Nghi hỏi, chỉ cười nhẹ, lắc đầu nói :
" Không gì. Nào, đi nào, đi vào trong ! "
Nghe vậy các nàng cũng không hỏi nhiều mà hưng phấn hướng vào trong rừng đi tới. Không biết bên trong có chuyện gì đang chờ các nàng đây ?