Phòng điều khiển tại Bạc thị nằm ở tận sâu dưới lòng đất, dưới cả tầng hầm giữ xe, nơi đây vô cùng rộng lớn, gần như rộng hơn cả đại sảnh phía trên. Xung quanh được lắp những kính cường lực loại lớn tự động, trông chúng như trên những bộ phim điện ảnh giả tưởng được thực tế hoá.
Tuy nhiên, muốn vào nơi này chỉ có một thang máy duy nhất, chính là thang máy dành cho chủ tịch. Thang máy với cánh cửa trong suốt thanh nhã, bên trong, những phím bấm màu đỏ ngọc lấp lánh đầy mị hoặc. Mặc nhiên, những người đang đứng trong thang máy mang vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Cũng không hẳn là khó chịu, nhưng trên gương mặt mỗi người đều có nét căng thẳng. Chỉ duy nhất cô gái ăn mặc chỉnh tề nhưng nửa quê mùa là mang một gương mặt lạnh tanh, trông dường như cô đang lo sợ một điều gì đó, hoặc vốn dĩ chẳng lo sợ điều gì.
Thang máy vừa di chuyển xuống được bãi giữ xe thì cô gái đó liền lên tiếng, "Lâu quá, không có thang máy nào nhanh hơn sao?" Âm giọng trong trẻo mang chút khó chịu vang lên trong không gian yên tĩnh. Giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng lại êm tai như tiếng đàn ngân nga.
"Selena, em chỉ mới vừa vào thang máy thôi đấy." Chàng trai ăn vận có chút chỉnh tề nhưng nhìn đâu cũng thấy bay bướm lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng những lời nói ấy dường như không thể nào thông qua được đại não của cô. Dường như cô vừa nhớ chuyện gì đó khó chịu hay gì đó lại khiến đôi mài nhỏ cau lại, "Ren, anh mã hoá hết bảo mật ở đây cho em chưa?"
"À, cái đó anh đã làm hết thủ tục rồi, em chỉ cần quét dấu vân tay và đồng tử mắt là ok." Theo lý thì chỉ cần quét dấu vân tay, còn đồng tử thì chỉ quét mỗi chủ tịch và các tổng giám đốc cùng thư ký lâu năm. Nhưng Ren đã chuẩn bị sẵn sàng phần quét đồng tử cho cô, chỉ đơn giản vì nếu không làm thế chắc chắn trăm phần trăm cô cũng phá sạch hệ thống ở công ty thì càng làm anh thêm khổ thân...
Đương nhiên, khi nghe Ren nói vậy, anh chàng đứng kế bên liền lên tiếng kinh ngạc, "Ren, cậu làm thế là sai quy định của công ty đấy."
Tuy nhiên Ren còn chưa kịp bảo tên đó đừng nhiều chuyện thì cô đã lên tiếng, "Anh có quét hình xăm của em chưa?"
"Rồi." Nói rồi anh lấy trong túi áo một lọ xịt nhỏ màu trắng trong suốt đưa cho cô. Tiểu Tinh liền cầm lấy xịt một ít nước ấy lên mu bàn tay phải rồi trả chai ấy lại cho Ren, cô thoa đều nước của chai xịt trên mu bàn tay phải, thoáng chốc lập tức hiện một hình xăm. Hình xăm là một đóa hoa hồng đỏ nở rộ đầy rực rỡ, trên đóa hoa là hình một cây súng ngắm nằm hơi nghiên xung quanh đóa hoa là những dây gai nhọn, chúng từ xung quanh chạy dọc xuống dưới đóa hoa ôm trọn ngôi sao mười cánh bên dưới. Hình xăm không rùng rợn, cũng không hẳn xinh đẹp lộng lẫy, nhưng nó đủ khiến người khác nhớ mãi không quên.
Thang máy phát lên một tiếng "ting", cánh cửa thủy tinh đang khép chặt dần dần mở ra, trước mắt xuất hiện ngay phòng điều khiển được ngăn bởi một kính cách âm dày, khi bước đến tấm kính liền hiện lên một bảng ảo quét dấu vân tay. Ren và người đàn ông kia bước đến đặt bàn tay lên nhận diện.
Đến cô thì không quét dấu vân tay mà đưa hình xăm trước bảng quét nói "Selena", ngay tức khắc bảng quét tự động nhận diện hình xăm, cánh cửa lập tức bật mở. Cả phòng điều khiển lập tức sáng bừng ngay trước mắt, phòng điều khiển vô cùng rộng, hai bên là những màn hình camera ở khắp các tầng của Bạc thị, tuy nhiên nhân viên ở đây thực sự không hề nhiều, lướt mắt qua thì cũng chỉ cỡ mười người, tuy vậy bầu không khí ở đây vô cùng yên tĩnh, ai làm việc người nấy hoàn toàn không huyên náo lộn xộn như nơi làm việc bình thường của những bộ phận khác.
Có tám người ngồi trước màn ảnh quan sát mọi hoạt động trong Bạc thị thông qua camera, hai người còn lại thì giám sát camera thang máy và đương nhiên trông mặt mọi người đều... chán nản như nhau. Xét cho cùng thì cũng không thể trách họ được, thử hỏi bạn cứ nhìn vào màn hình máy camera thu suốt một tiếng đồng hồ xem, có lẽ đủ khiến bạn chán tới điên rồi, đừng nói chi phải quan sát nhiều camera như thế suốt cả một ngày làm việc, sơ xuất một chút để lọt chút thông tin ra ngoài thì bạn chắc chắn sẽ là người bị khiển trách, có khi phải bỏ tiền ra bồi thường lại số thua lỗ của công ty phải chịu cũng không chừng. Cái giá của sự nhàn nhã không hề nhẹ chút nào.
Trong bầu không khí chán nản ấy bỗng dưng lại bị khung cảnh mở cửa của hệ thống gây chú ý của mọi người về hướng đó. Tất cả đều mở cặp mắt tò mò nhìn cô, trong ánh mắt mỗi người đều lấp lánh như sao và trong đầu đều hiện hàng loạt suy nghĩ...
A, người mới.
Sắp có người cùng cảnh ngộ với chúng ta rồi.
Nên bày trò mới gì trêu người mới chút đây.
Ôi, niềm vui cuộc sống của chúng ta đã đến, ánh sáng cứu rỗi ngày tháng đáng chán dã xuất hiện!!!
Tiếc thật, nữ cơ đấy, nếu dược mỹ nữ thì hay biết mấy. Đã không đẹp thì phải hành đến tơi tả mới được. Để xem nên sai đi mua nước ở đâu nhỉ? Hình như quán Đại Kim ở cách đây hai con đường có nhiều đồ ngon lắm thì phải, thôi, không được không được, phải ăn ở đâu xa một chút, xa một chút.
Đương nhiên, đương sự "người mới" đang phân tâm suy nghĩ nên không hề để ý đến ánh mắt nhìn vô cùng kỳ dị của mọi người. Tuy lòng đang đầy bất an nhưng dù sao cô cũng là người mới, không thể ngang nhiên xông vào nơi làm việc của người khác mà không hề chào hỏi, như thế rất vô phép tắc, chính vì thế cô cúi người chào "Chào mọi người, tôi tên Thiên Thảo Tiểu Tinh, mọi người có thể gọi tôi là Selena hoặc Sel đều được. Từ nay chắc có lẽ sẽ cộng tác cùng mọi người, mong mọi người giúp đỡ cho."
Sau khi làm xong thủ tục chào hỏi Tiểu Tinh liền liếc nhanh mắt dò tìm tất cả hình ảnh được thu từ camera, xong như tìm thấy được thứ cô đang tìm kiếm liền nhanh chân bước ngay đến đó, trong đầu không hề có chút suy nghĩ chờ mọi người trong đây giới thiệu bản thân.
Ren thấy cô đi đến đứng trước màn hình cảnh của tòa nhà đối diện thì liền hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Ren camera có thể điều chỉnh góc nhìn được không?" Cô không trả lời câu hỏi của Ren mà hỏi ngược lại anh, Ren mặc dù có điều không hiểu nhưng vẫn trả lời, "Được."
"Vậy chỉnh tất cả camera hướng về phía tòa nhà đối diện của Bạc thị, còn nữa phóng to tầng thượng, em muốn biết có người nào trên đó."
Vừa nhận được nhiệm vụ Ren lập tức lên tiếng, "Eli, quay góc nhìn tầng thường tòa nhà đối diện."
"Em? Tại sao phải nghe lời người mới đó?" Eli lên tiếng bất mãn, cô dù sao cũng là một trong những lập trình viên chuyên nghiệp, tại sao lại phải nghe một đứa nhóc quê mùa kia lên tiếng bảo này bảo kia như thế. Chẳng biết tài giỏi thế nào mà lại sai bảo lung tung, thế mà anh Ren lại nghe răm rắp nữa chứ.
Thế nhưng chỉ một câu nói đã khiến cho Ren khó chịu, anh càu mày nhìn Eli, xong không chờ cô nói thêm câu nào, anh đã bước nhanh vào phòng làm việc của mình mang máy laptop của mình ra, rồi hoàn thành những điều Tiểu Tinh nói. Việc đó khiến Eli cảm thấy ngày càng khó chịu, mọi người xung quanh cũng tò mò khó hiểu. Xưa nay ai trong mọi người đều biết Ren không hề thích nghe lời bất kỳ ai sai bảo, anh ta là người thích gì làm đó, hoàn toàn không có khái niệm đúng sai, đến chủ tịch cậu ta cũng chỉ nghe vài câu rồi cũng tự hành động theo ý mình, giờ bỗng dưng lại để một cô nhóc bảo gì làm nấy, đúng là khó hiểu.
Sau khi Ren phòng to toàn cảnh sân thượng tòa nhà đối diện nhưng hoàn toàn không thấy bất kỳ ai. Ren không hề lên tiếng nào, anh liếc nhìn qua Tiểu Tinh thì thấy cô nhíu mài lại, nó khiến anh khó hiểu, anh bỏ sót điều gì sao?
Ren nhìn thật kỹ mọi khung ảnh, đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, gương mặt anh phút chốc trở nên khó coi vô cùng, những đầu ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím bấm liên tục.
"Thế nào rồi?" Tiểu Tinh đứng bên cạnh lên tiếng hỏi, mặc dù mắt chẳng rời khỏi màn hình dù chỉ là một khắc. "Không được, không điều khiển được camera. Hệ thống máy chủ cũng không có dấu hiệu bị xâm nhập, không hề có thông báo có người xâm nhập như thế không thể nào do máy chủ có vấn đề."
"Máy điều khiển mọi camera của công ty được gắn vào máy chủ ư?" Tiểu Tinh lên tiếng thắc mắc, vì theo tính cách của Ren anh sẽ thường cho máy chủ kiểm soát rất nhiều thứ nên luôn chia những công việc nhỏ nhặt như điều khiển camera, thang máy, cửa hoạt động ra vào,... ra những máy nhỏ khác làm chủ, máy chủ chỉ điều khiển phần khống chế chúng, cũng có phần phần lý do nữa là tránh máy chủ bị xâm nhập thì vẫn có thể điều khiển được thứ tạo lối thoát trong trường hợp khẩn cấp. Tuy nhiên nhiên những máy con ấy có lớp chống hacker khá yếu, chỉ cần người tài giỏi trong khoảng này thì hack vào vô cùng đơn giản.
Đó chính là lý do, chỉ cần có người biết được chuyện này thì việc hack vào phần này vô cùng đơn giản. Quả nhiên Ren lập tức nhớ ra... "A, hình như máy điều khiển hoạt động camera là...ừm, xem nào...hình như...ở máy nào nhỉ?"
Thực tế, đôi khi có rất nhiều thứ đau lòng, cô thực không hiểu sao lại nhận người có trí nhớ kém thế là thủ hạ được. Nếu không phải tên này nhớ được những thứ cô không thể nhớ thì nhất định, cô đã tống tên này đi thật xa rồi, ít nhất cũng phải vứt sang châu Phi làm công việc tình nguyện giúp những người khó khăn bên đó không chừng còn hữu dụng hơn.
"Khi nãy anh bảo người tên Eli kiểm tra hệ thống camera, có phải máy người đó là máy chủ của hệ thống camera không?" Thật may là loại chuyện này vốn cô cũng dần quen rồi, ngoài giúp anh động não suy nghĩ thì thực sự chẳng còn cách nào khác.
"Phải rồi, Eli." Ren quay phắt lại nhìn Eli, nhưng cô ấy chỉ nhíu mày lắc đầu, "Anh đùa em sao, ba ngày trước em bảo máy em có chút không ổn, nên anh gỡ hệ thống ra khỏi máy em rồi, giờ máy em còn đang được sửa vẫn chưa lấy về được. Em còn đang sử dụng máy công ty đây này."
"Để tránh ảnh hưởng đến hệ thống máy chủ, anh luôn cài những phần điều khiển nhỏ tách biệt trên laptop, dù có bị hacker phá cũng không ảnh hưởng đến máy chủ, điều đó đương nhiên vô cùng tốt. Ren nhưng anh phải nên nhớ, trí nhớ anh có giới hạn thôi đấy. Thật là tình, chứng nào tật nấy mãi không sửa được." Kết quả, Ren đáng thương với trí nhớ giới hạn của mình lãnh ngay một trận trách mắng của Tiểu Tinh.
Còn anh thì vò đầu bứt tóc trông vô cùng thảm, cuối cùng anh cài hệ thống điều khiển xứ nào ấy nhỉ? Nếu anh nhớ không nhầm thì lúc Eli nói với anh chuyện đó thì là vào buổi tối thì phải, sau đó đúng là anh có gỡ hệ thống ra khỏi máy của cô ấy rồi đã cài vào máy của người nào đó... mà hình như anh quên bén mất phải nói cho người đó nghe, nên giờ đây... tự động não nào...
"Chậc, nếu không nhớ ra thì trực tiếp đi, hack vào toàn bộ máy của nhân viên ở đây, kiểm tra từng máy." Tiểu Tinh nhìn anh gần như nổi điên khi chả nhớ được gì thì cũng bó tay. Thôi vậy, ai bảo cả một tổ chức lớn thế chỉ có anh là làm việc vừa ý cô nhất, còn có thể hợp tác ăn ý được với cô, người như thế không phải dễ tìm.
Não bộ đang rối tung của Ren cuối cùng cũng có được một hướng giải quyết, bản tính anh vốn cố chấp, nếu không nhớ được anh nhất quyết phải ngồi suy nghĩ đến khi nào nhớ ra mới thôi, vì thế năng xuất làm việc lúc nào cũng thấp khi mất thời gian suy nghĩ. Giờ thì tốt rồi, có một bộ não chỉ đạo riêng, ít nhất không cần anh suy nghĩ quá nhiều, vì anh biết chắc một điều, chỉ cần làm đúng những gì cô nói, nhất định sẽ không sai.
Những ngón tay thon dài của anh lướt nhanh trên bàn phím, phút chốc đã hack thành công vào tất cả máy tính trong phòng điều khiển. Tiểu Tinh thấy thế cũng không mấy kinh ngạc, để phòng khả năng bất trắt, anh ấy lúc nào cũng có cài phần mềm bảo vệ vào những máy điều khiển, tự cài vào rồi tự hack vào dễ dàng, đúng là chỉ anh mới làm như vậy, mà cũng chẳng sao, dù sao cũng tiện lợi trong quá trình quản lý.
Trong quá trình máy tính tiến hành quét nhanh các hệ thống điều khiển của từng máy, Tiểu Tinh đã nóng lòng, cô luôn có cảm giác thực sự lo lắng, không hiểu vì sao, nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như thế. Bất an, lo lắng, nóng vội, hấp tấp,... đó là những thứ tối kỵ của một sát thủ, đặc biệt những cảm xúc đó gần như phải nghiêm cấm tuyệt đối đối với một người chỉ đạo. Cô rõ biết như thế, nhưng lại không thể ngăn được cảm xúc của bản thân mình lại, xem ra có lẽ cô gặp rắc rối lớn rồi!
Gương mặt dưới lớp phấn dày ngày một trắng bệch, biểu cảm cũng trông rất khó chịu, nhìn bề ngoài giống như cô hấp tấp muốn mau hóng biết được kết quả, nhưng thực ra cô đang khó chịu vì không thể nào khống chế được mớ cảm xúc khó hiểu bây giờ.
Ren đang chờ máy quét, vô tình liếc qua thấy sắc mặt của Tiểu Tinh thì anh có chút lo lắng, chưa bao giờ sắc mặt cô khó coi như thế, có chuyện gì sắp xảy ra sao?
"Thế nào rồi?" Âm giọng nhẹ nhàng nhưng mang chút gì đó nặng nề vang lên từ Tiểu Tinh, việc cố làm được hiện tại chỉ có một, phải bình tĩnh tìm ra thứ gì khiến cô lo lắng thế.
Chẳng được bao lâu, máy tính đã phát hiện được máy điều khiển, Ren lập tức hack vào trong máy tính, các ngón tay thao tác điêu luyện lướt nhanh trên bàn phím, chẳng mấy chốc màn hình hiện lên hệ thống điều khiển góc quay của camera.
"Camera hai mươi tám, góc ba mươi độ."
Nhận chỉ thị từ Tiểu Tinh, Ren lập tức làm theo, khi camera số hai mươi tám được điều chỉnh đúng góc nhìn của nó, hình ảnh thu được hiện trên màn hình điều khiển. Tại sân thường tòa nhà đối diện, có một thứ gì đó lấp lánh phản xạ từ những tia nắng sáng, tuy đã được che giấu khá kỹ càng, nhưng nếu chú ý kỹ vẫn sẽ thấy được chúng.
Khi phóng đại nơi đó lên, hình ảnh một chàng thanh niên mặc đồ đen đang canh chỉnh cây súng ngắm hiện ra trên màn hình, Tiểu Tinh nhìn hình ảnh ấy liền cau mài lẩm bẩm, "Biết ngay là có sát thủ kia mà."
"A, tên này..." Ren nhìn chàng thanh niên đang nằm trên mặt đất trên màn hình thì kinh ngạc đứng bật dậy. Do hành động của anh quá nhanh khiến chiếc ghế của anh đang ngồi ngã bậc ra phía sau, tiếng động nhanh chóng thu hút ánh mắt của Tiểu Tinh, cô nhìn vẻ mặt của anh thế thì hỏi, "Sao thế? Anh quen tên đó?"
"Quen? Em đùa với anh sao, tên nhóc đó một tuần trước vừa mới gửi thư khiêu chiến với em đấy." Ren vò đầu nhìn cô nói, mặc dù rất kích động nhưng anh vẫn cố kìm chế giọng của mình nói nhỏ lại. Đôi khi cả bản thân anh nhìn lại cũng thấy thực nực cười, chủ thì không thể nhớ đường đi với mặt người, tớ thì không nhớ những việc vặt đơn giản trong cuộc sống, thực không thể nào hiểu nổi làm sao họ có thể cộng tác tốt được. Đôi khi trong cuộc sống diễn ra những thứ mà ngay cả bạn vẫn không thể nào tin được làm sao chuyện đó có thể xảy ra, thế mà chúng cứ tự nhiên xuất hiện trước mặt bạn, cứ như nó là điều hiển nhiên của cuộc sống.
"Thư gì cơ?" Tiểu Tinh nghe Ren nói thế thì ngẩn cả người, khiêu chiến? Cô có nhận lá thư nào như vậy sao?
"Thư khiêu chiến đấy, một tuần trước trong lúc em cứ lo bù đầu với mớ công việc, lá thư đó được gửi trực tiếp vào phòng làm việc của em đấy. Anh đã có đưa cho em xem rồi kia mà."
"Thư... hình như em có đọc nó rồi thì phải."
"Em đừng nói với anh là em quên hẳn sự tồn tại của lá thứ ấy rồi đấy."
"Nếu anh không nói đến thì thực sự em cũng không nhớ ra."
"Chậc, thôi được rồi, thằng nhóc đó tên là Ris, mười bốn tuổi, cao một mét năm mươi, nặng ba mươi lăm ký, cơ thể hoạt động linh hoạt, thành thạo nhiều loại võ, đặc biệt độ chính xác ngắm bắn của cậu ta cũng rất cao. Theo nhiều người nói, cậu ta chưa bắn lệch mục tiêu bao giờ, xạ thủ đẳng cấp đấy. Nhưng lại không hiểu vì sao danh tiếng cậu ta không thể nào vượt qua em, nên cách đây một tuần trước, cậu ta đã gửi thư khiêu chiến trực tiếp vào phòng làm việc của em. Anh đang rất thắc mắc đấy, không biết cậu ta đột nhập vào phòng làm việc của em bằng cách nào."
Nghe Ren tóm tắt sơ bộ người thanh niên trẻ tuổi Ris làm Tiểu Tinh cảm giác có gì đó nực cười, cô đã mười tám tuổi đầu lại đi tranh danh lợi với một cậu bé chỉ mới mười bốn tuổi sao? Thông minh, tài giỏi, những thứ gọi là danh dự, cũng chỉ là do người khác dán vào người cô mà thôi, vốn dĩ bản thân cô cảm thấy những thứ đó là không cần thiết. Nổi tiếng quan trọng lắm sao? Đối với cô, nổi tiếng chỉ càng thêm phiền phức, cô không cần bản thân nổi tiếng, nhưng lại luôn tìm mọi cách khiến những người bên cạnh phải nổi tiếng, thử hỏi một tổ chức xác thủ không nổi tiếng thì làm sao khiến người khác khiếp sợ khi nghe đến nó?
Tổ chức IA ngày càng lớn mạnh trong giới sát thủ, đến cả thế giới ngầm của phải kiêng dè tổ chức này. Không ai loại bỏ được nó, không những thế lại ngày một phát triển hơn, mỗi một thành viên trong tổ chức ai ai đều có khả năng riêng mà làm cho nhiều người phải kinh sợ. Tuy mỗi người có một tài năng riêng, họ có mặt mạnh riêng và vẫn có mặt yếu, nhưng IA lại có thể liên kết những mặt mạnh của từng người lại với nhau tạo thành một nhóm sát thủ tuy nhỏ nhưng lại phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, lấy cái mạnh người này che khuyết điểm người kia, kết hợp thêm những hành động mau lẹ dứt khoát, đã khiến cho IA trở thành một tổ chức sát thủ lớn mạnh. Ai trên thế giới đều nghĩ, người thủ lĩnh của tổ chứ IA chính là Michel Dan cũng chính là người bạn thân của cô, Thâm Uyên, nhưng chẳng mấy ai biết được rằng, bộ não của IA chính là do Selena cô điều khiển.
Một sát thủ đáng kinh hãi, mọi người đã gán cho cô một biệt danh bất biến trong thế giới ngầm "Tử thần", họ gọi cô là thần, vì chưa có mục tiêu nào lọt vào mắt cô rồi lại có thể sống sót, giết hay không giết luôn là do cô quyết định, đáng giết thì cô rất thẳng tay, không đáng giết thì dù đó là nhiệm vụ có tiền thưởng lớn đến bao nhiêu cô cũng nhất quyết không xuống tay.Cô không phải người hoàn mĩ, nhưng cô có thể biến mọi người xung quanh trở nên hoàn mĩ, đó chính là tài năng thực sự của cô, những thứ như bắn súng, phóng dao, những giác quan nhạy cảm,... chẳng qua là những thứ cô đã cực khổ rèn luyện mới được những thành tích đáng bất ngờ ấy, đây vốn là thực tế, thực tế thì vốn chẳng có ai gọi là thiên tài về quá nhiều thứ, cô cũng vậy, những thứ mà người người ai cũng nhìn cô bằng một cặp mắt của người thiên tài, thì họ đã sai lầm rồi, vì họ chưa từng thấy cô đã vì những thứ dó mà luyện tập đến suýt mất cả mạng của chính mình.
Thế mà giờ, nhìn lại xem, những tài lẻ như thế lại khiến nhiều người phải ghen tỵ, không biết cô liệu có nên cười hay không đây.
Tiểu Tinh thở dài một hơi. Lời thách đấu à? Chậc, sao gần đây những chuyện rắc rối hết chuyện này đến chuyện khác ập lên người cô thế này, trước khi kết hôn thì những công việc ở tổ chức khiến cô làm đến chóng cả mặt, chỉ vì cô muốn sau khi kết hôn có thể ở bên cạnh Bạc Lương nhiều hơn, nhiều hơn nữa, kết quả khiến cô làm công việc bận đến chỉ có thể ngủ được ba tiếng mỗi ngày, khối lượng công việc trong ba tháng, cô rút lại hoàn thành chúng chỉ trong một tháng. Chưa kể không hiểu vì sao gần đây những hành động của tổ chức gần như bị phát hiện hoàn toàn gây cho cô không biết bao nhiêu rắc rối khiến mọi người trong tổ chức nghi ngờ lẫn nhau, tình hình hiện tại cùng lắm cũng tạm yên bình được một chút. Chuyện tổ chức còn chưa yên ổn thì lại đến lúc kết hôn, kết hôn xong giờ lại có chuyện khiêu chiến gì đó, xem ra cuộc sống cô yên ổn là chuyện không thể rồi.
Sau một lúc lâu, Tiểu Tinh liền mở miệng lên tiếng hỏi, "Tên đó muốn đấu cái gì thế?"
"Hình như muốn đấu khả năng bắn tỉa của em đấy." Để tránh người khác nghe thấy, Ren đè giọng mình xuống thấp nói nhỏ cho cô nghe.
"Bắn tỉa sao? Cũng không tồi nhỉ." Cô khẽ lẩm bẩm, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành đường cong tuyệt mỹ.
"Anh có biết mục tiêu của cậu ta là ai không?" Tiểu Tinh nhìn quan sát cậu nhóc mười bốn tuổi đang canh chỉnh cây súng ngắm trên màn hình, cô biết, cậu ta không phải nhắm đến cô. Nếu muốn nhắm đến cô thì khi nãy đã ra tay rồi. Bạc thị tuy lớn, nhân viên trong công ty có thể trở thành mục tiêu gây hại của nhiều tập đoàn lớn khác, những thứ như uy hiếp, tống tiền là chuyện bình thường ở môi trường như thế này, nhưng dù thế nào cũng không đến mức thuê sát thủ giết người.
Những người có khả năng bị giết là những nhân viên cấp cao, hay vj khách quan trọng nào đó của Bạc thị sẽ đến trong hôm nay và người có khả năng bị ám sát cao nhất chính là...chủ tịch Bạc thị, Bạc Lương.
Mục tiêu của cậu là là hai loại trước thì cô chẳng nhất thiết phải quan tâm đến, nhưng nếu mục tiêu là chồng của cô, cô tuyệt đối không để tên này sống yên!
"Tuần trước, Bạc thị có tổ chức một dạ tiệc ăn mừng vì chuyện chủ tịch đã thành công giành được một hợp đồng lớn từ bên Pháp. Ngay hôm đó, có một tên bắn tỉa muốn ám sát Bạc tổng, may mắn là cậu ấy phản ứng nhanh nên viên đạn chỉ làm rách áo chứ không khiến cậu ấy bị thương." Ren nhớ lại buổi dạ tiệc ấy mà có chút rùng mình, đến cả anh cũng chẳng nhận ra được có sát khí của sát thủ xung quanh đấy, đến cả âm thanh của tiếng súng cũng chẳng hề nghe được, độ giảm thanh được trang bị ở khẩu súng đó nhất định rất cao. Lần đó nếu không phải Bạc Lương phản ứng nhanh thì chắc chắn anh nhất định sẽ không toàn mạng với Tiểu Tinh mất.
"Ý anh nói là tên này rất có thể muốn ám sát Bạc tổng?" Tiểu Tinh mặt không biến sắc, điềm tĩnh hỏi.
"Rất có thể là như thế, nhưng mà anh vẫn chưa tra ra được cụ thể người ám sát Bạc Lương hôm dạ tiệc đó là ai. Nhưng anh nghi ngờ người đó là thành viên của tổ chức SK*, nghe nói gần đây ở đó có nhận vụ ám sát người nào đó liên quan đến Bạc thị, nhưng anh không rõ chính xác là mục tiêu là ai."
"Tức nghĩa là rất có thể người đó là một nhân viên cấp cao, hoặc vị khách quan trọng nào đó đến hôm nay, thậm chí có thể mục tiêu là Bạc Lương, chủ tịch Bạc thị?"
"Có thể nói thế."
Tiểu Tinh suy nghĩ một chút, sau đó cô lập tức quay lưng bước đi về phía cửa thủy tinh, Ren thấy thế thì muốn lên tiếng hỏi, nhưng một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu của anh, xong anh chỉ nhún vai cười bất đắc dĩ rồi lớn tiếng nói theo cô, "Nhẹ tay thôi đấy, dù sao nó vẫn còn nhỏ."
"Sao phải nhẹ tay? Là cậu ta tìm em trước. Hơn nữa, chỉ đi thăm dò thôi, nếu mục tiêu của cậu ta là người đó, thì cậu ta nên tự trách bản thân thôi. Không phải lỗi của em." Tiểu Tinh cười nhẹ nói với giọng ngọt ngào vô cùng, trông cô như đang nói một trò đùa nào đó rất vui.
Theo như kinh nghiệm của Ren thì anh thà thấy cô cười, ít nhất còn đỡ hơn nhìn thấy cô không nói không cười. Nếu ngày nào đó, bạn thấy một Tiểu Tinh vui vẻ bỗng chốc trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, thì lúc đó bạn nên biết, cô ấy có thể xuống tay giết bất kỳ người nào, không cảm xúc, không dao động, cũng không thương tiếc... và chính lúc đó cũng là chính là lúc anh sợ cô nhất.
Đời này có thể nói, Ren chỉ sợ duy nhất hai người và cả hai người đó đều là chủ của anh. Chủ nữ của IA, Thâm Uyên và Tiểu Tinh. Mọi người luôn gọi hai người đó là một cặp Mic Sel, nhưng Thâm Uyên tuy bên ngoài cô rất lạnh lùng, xuống tay đôi khi có hơi nặng tay nhưng ít nhất đôi khi cô cũng có chút tình cảm, dù chuyện đó rất ít khi xảy ra, chính vì thế tốt nhất không nên khiến cô ấy nổi lên ý muốn giết người. Còn Tiểu Tinh, cô ấy bình thường lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, xử lý việc luôn theo cảm tính, không đến nổi đáng sợ, nhưng, đó chỉ là bình thường thôi. Tiểu Tinh rất ít khi nghiêm túc, tuy nhiên lúc cô nổi giận thật sự còn đáng sợ hơn cả Thâm Uyên.
Đó chính là lý do Thâm Uyên để anh ở bên cạnh Tiểu Tinh, nếu có bất cứ chuyện gì anh sẽ là người giải quyết nó thật nhanh trước khi nó khiến Tiểu Tinh nổi giận.
Nhưng mà, đối với anh thì khi tán gái anh chẳng thấy mệt mỏi, nhưng mệt nhất vẫn là bảo vệ Tiểu Tinh. Chậc, cô nàng này dường như sợ anh rảnh rỗi buồn chán hay gì đó, nên lúc nào cũng gây chuyện cho anh đi dọn dẹp cả. Chẳng bù người anh sinh đôi của anh, anh Rin theo làm cận vệ của Thâm Uyên, anh ấy vô cùng nhàn nhã, vì Thâm Uyên không hứng thú đến việc gây chuyện với người khác cho mấy, còn ám sát cô thì đừng mơ nghĩ đến, việc đó còn khó hơn việc bạn đếm hết lá trên một cây lâu năm...
***
SK*: Serial Killer
Tuy nhiên, muốn vào nơi này chỉ có một thang máy duy nhất, chính là thang máy dành cho chủ tịch. Thang máy với cánh cửa trong suốt thanh nhã, bên trong, những phím bấm màu đỏ ngọc lấp lánh đầy mị hoặc. Mặc nhiên, những người đang đứng trong thang máy mang vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Cũng không hẳn là khó chịu, nhưng trên gương mặt mỗi người đều có nét căng thẳng. Chỉ duy nhất cô gái ăn mặc chỉnh tề nhưng nửa quê mùa là mang một gương mặt lạnh tanh, trông dường như cô đang lo sợ một điều gì đó, hoặc vốn dĩ chẳng lo sợ điều gì.
Thang máy vừa di chuyển xuống được bãi giữ xe thì cô gái đó liền lên tiếng, "Lâu quá, không có thang máy nào nhanh hơn sao?" Âm giọng trong trẻo mang chút khó chịu vang lên trong không gian yên tĩnh. Giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng lại êm tai như tiếng đàn ngân nga.
"Selena, em chỉ mới vừa vào thang máy thôi đấy." Chàng trai ăn vận có chút chỉnh tề nhưng nhìn đâu cũng thấy bay bướm lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng những lời nói ấy dường như không thể nào thông qua được đại não của cô. Dường như cô vừa nhớ chuyện gì đó khó chịu hay gì đó lại khiến đôi mài nhỏ cau lại, "Ren, anh mã hoá hết bảo mật ở đây cho em chưa?"
"À, cái đó anh đã làm hết thủ tục rồi, em chỉ cần quét dấu vân tay và đồng tử mắt là ok." Theo lý thì chỉ cần quét dấu vân tay, còn đồng tử thì chỉ quét mỗi chủ tịch và các tổng giám đốc cùng thư ký lâu năm. Nhưng Ren đã chuẩn bị sẵn sàng phần quét đồng tử cho cô, chỉ đơn giản vì nếu không làm thế chắc chắn trăm phần trăm cô cũng phá sạch hệ thống ở công ty thì càng làm anh thêm khổ thân...
Đương nhiên, khi nghe Ren nói vậy, anh chàng đứng kế bên liền lên tiếng kinh ngạc, "Ren, cậu làm thế là sai quy định của công ty đấy."
Tuy nhiên Ren còn chưa kịp bảo tên đó đừng nhiều chuyện thì cô đã lên tiếng, "Anh có quét hình xăm của em chưa?"
"Rồi." Nói rồi anh lấy trong túi áo một lọ xịt nhỏ màu trắng trong suốt đưa cho cô. Tiểu Tinh liền cầm lấy xịt một ít nước ấy lên mu bàn tay phải rồi trả chai ấy lại cho Ren, cô thoa đều nước của chai xịt trên mu bàn tay phải, thoáng chốc lập tức hiện một hình xăm. Hình xăm là một đóa hoa hồng đỏ nở rộ đầy rực rỡ, trên đóa hoa là hình một cây súng ngắm nằm hơi nghiên xung quanh đóa hoa là những dây gai nhọn, chúng từ xung quanh chạy dọc xuống dưới đóa hoa ôm trọn ngôi sao mười cánh bên dưới. Hình xăm không rùng rợn, cũng không hẳn xinh đẹp lộng lẫy, nhưng nó đủ khiến người khác nhớ mãi không quên.
Thang máy phát lên một tiếng "ting", cánh cửa thủy tinh đang khép chặt dần dần mở ra, trước mắt xuất hiện ngay phòng điều khiển được ngăn bởi một kính cách âm dày, khi bước đến tấm kính liền hiện lên một bảng ảo quét dấu vân tay. Ren và người đàn ông kia bước đến đặt bàn tay lên nhận diện.
Đến cô thì không quét dấu vân tay mà đưa hình xăm trước bảng quét nói "Selena", ngay tức khắc bảng quét tự động nhận diện hình xăm, cánh cửa lập tức bật mở. Cả phòng điều khiển lập tức sáng bừng ngay trước mắt, phòng điều khiển vô cùng rộng, hai bên là những màn hình camera ở khắp các tầng của Bạc thị, tuy nhiên nhân viên ở đây thực sự không hề nhiều, lướt mắt qua thì cũng chỉ cỡ mười người, tuy vậy bầu không khí ở đây vô cùng yên tĩnh, ai làm việc người nấy hoàn toàn không huyên náo lộn xộn như nơi làm việc bình thường của những bộ phận khác.
Có tám người ngồi trước màn ảnh quan sát mọi hoạt động trong Bạc thị thông qua camera, hai người còn lại thì giám sát camera thang máy và đương nhiên trông mặt mọi người đều... chán nản như nhau. Xét cho cùng thì cũng không thể trách họ được, thử hỏi bạn cứ nhìn vào màn hình máy camera thu suốt một tiếng đồng hồ xem, có lẽ đủ khiến bạn chán tới điên rồi, đừng nói chi phải quan sát nhiều camera như thế suốt cả một ngày làm việc, sơ xuất một chút để lọt chút thông tin ra ngoài thì bạn chắc chắn sẽ là người bị khiển trách, có khi phải bỏ tiền ra bồi thường lại số thua lỗ của công ty phải chịu cũng không chừng. Cái giá của sự nhàn nhã không hề nhẹ chút nào.
Trong bầu không khí chán nản ấy bỗng dưng lại bị khung cảnh mở cửa của hệ thống gây chú ý của mọi người về hướng đó. Tất cả đều mở cặp mắt tò mò nhìn cô, trong ánh mắt mỗi người đều lấp lánh như sao và trong đầu đều hiện hàng loạt suy nghĩ...
A, người mới.
Sắp có người cùng cảnh ngộ với chúng ta rồi.
Nên bày trò mới gì trêu người mới chút đây.
Ôi, niềm vui cuộc sống của chúng ta đã đến, ánh sáng cứu rỗi ngày tháng đáng chán dã xuất hiện!!!
Tiếc thật, nữ cơ đấy, nếu dược mỹ nữ thì hay biết mấy. Đã không đẹp thì phải hành đến tơi tả mới được. Để xem nên sai đi mua nước ở đâu nhỉ? Hình như quán Đại Kim ở cách đây hai con đường có nhiều đồ ngon lắm thì phải, thôi, không được không được, phải ăn ở đâu xa một chút, xa một chút.
Đương nhiên, đương sự "người mới" đang phân tâm suy nghĩ nên không hề để ý đến ánh mắt nhìn vô cùng kỳ dị của mọi người. Tuy lòng đang đầy bất an nhưng dù sao cô cũng là người mới, không thể ngang nhiên xông vào nơi làm việc của người khác mà không hề chào hỏi, như thế rất vô phép tắc, chính vì thế cô cúi người chào "Chào mọi người, tôi tên Thiên Thảo Tiểu Tinh, mọi người có thể gọi tôi là Selena hoặc Sel đều được. Từ nay chắc có lẽ sẽ cộng tác cùng mọi người, mong mọi người giúp đỡ cho."
Sau khi làm xong thủ tục chào hỏi Tiểu Tinh liền liếc nhanh mắt dò tìm tất cả hình ảnh được thu từ camera, xong như tìm thấy được thứ cô đang tìm kiếm liền nhanh chân bước ngay đến đó, trong đầu không hề có chút suy nghĩ chờ mọi người trong đây giới thiệu bản thân.
Ren thấy cô đi đến đứng trước màn hình cảnh của tòa nhà đối diện thì liền hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Ren camera có thể điều chỉnh góc nhìn được không?" Cô không trả lời câu hỏi của Ren mà hỏi ngược lại anh, Ren mặc dù có điều không hiểu nhưng vẫn trả lời, "Được."
"Vậy chỉnh tất cả camera hướng về phía tòa nhà đối diện của Bạc thị, còn nữa phóng to tầng thượng, em muốn biết có người nào trên đó."
Vừa nhận được nhiệm vụ Ren lập tức lên tiếng, "Eli, quay góc nhìn tầng thường tòa nhà đối diện."
"Em? Tại sao phải nghe lời người mới đó?" Eli lên tiếng bất mãn, cô dù sao cũng là một trong những lập trình viên chuyên nghiệp, tại sao lại phải nghe một đứa nhóc quê mùa kia lên tiếng bảo này bảo kia như thế. Chẳng biết tài giỏi thế nào mà lại sai bảo lung tung, thế mà anh Ren lại nghe răm rắp nữa chứ.
Thế nhưng chỉ một câu nói đã khiến cho Ren khó chịu, anh càu mày nhìn Eli, xong không chờ cô nói thêm câu nào, anh đã bước nhanh vào phòng làm việc của mình mang máy laptop của mình ra, rồi hoàn thành những điều Tiểu Tinh nói. Việc đó khiến Eli cảm thấy ngày càng khó chịu, mọi người xung quanh cũng tò mò khó hiểu. Xưa nay ai trong mọi người đều biết Ren không hề thích nghe lời bất kỳ ai sai bảo, anh ta là người thích gì làm đó, hoàn toàn không có khái niệm đúng sai, đến chủ tịch cậu ta cũng chỉ nghe vài câu rồi cũng tự hành động theo ý mình, giờ bỗng dưng lại để một cô nhóc bảo gì làm nấy, đúng là khó hiểu.
Sau khi Ren phòng to toàn cảnh sân thượng tòa nhà đối diện nhưng hoàn toàn không thấy bất kỳ ai. Ren không hề lên tiếng nào, anh liếc nhìn qua Tiểu Tinh thì thấy cô nhíu mài lại, nó khiến anh khó hiểu, anh bỏ sót điều gì sao?
Ren nhìn thật kỹ mọi khung ảnh, đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, gương mặt anh phút chốc trở nên khó coi vô cùng, những đầu ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím bấm liên tục.
"Thế nào rồi?" Tiểu Tinh đứng bên cạnh lên tiếng hỏi, mặc dù mắt chẳng rời khỏi màn hình dù chỉ là một khắc. "Không được, không điều khiển được camera. Hệ thống máy chủ cũng không có dấu hiệu bị xâm nhập, không hề có thông báo có người xâm nhập như thế không thể nào do máy chủ có vấn đề."
"Máy điều khiển mọi camera của công ty được gắn vào máy chủ ư?" Tiểu Tinh lên tiếng thắc mắc, vì theo tính cách của Ren anh sẽ thường cho máy chủ kiểm soát rất nhiều thứ nên luôn chia những công việc nhỏ nhặt như điều khiển camera, thang máy, cửa hoạt động ra vào,... ra những máy nhỏ khác làm chủ, máy chủ chỉ điều khiển phần khống chế chúng, cũng có phần phần lý do nữa là tránh máy chủ bị xâm nhập thì vẫn có thể điều khiển được thứ tạo lối thoát trong trường hợp khẩn cấp. Tuy nhiên nhiên những máy con ấy có lớp chống hacker khá yếu, chỉ cần người tài giỏi trong khoảng này thì hack vào vô cùng đơn giản.
Đó chính là lý do, chỉ cần có người biết được chuyện này thì việc hack vào phần này vô cùng đơn giản. Quả nhiên Ren lập tức nhớ ra... "A, hình như máy điều khiển hoạt động camera là...ừm, xem nào...hình như...ở máy nào nhỉ?"
Thực tế, đôi khi có rất nhiều thứ đau lòng, cô thực không hiểu sao lại nhận người có trí nhớ kém thế là thủ hạ được. Nếu không phải tên này nhớ được những thứ cô không thể nhớ thì nhất định, cô đã tống tên này đi thật xa rồi, ít nhất cũng phải vứt sang châu Phi làm công việc tình nguyện giúp những người khó khăn bên đó không chừng còn hữu dụng hơn.
"Khi nãy anh bảo người tên Eli kiểm tra hệ thống camera, có phải máy người đó là máy chủ của hệ thống camera không?" Thật may là loại chuyện này vốn cô cũng dần quen rồi, ngoài giúp anh động não suy nghĩ thì thực sự chẳng còn cách nào khác.
"Phải rồi, Eli." Ren quay phắt lại nhìn Eli, nhưng cô ấy chỉ nhíu mày lắc đầu, "Anh đùa em sao, ba ngày trước em bảo máy em có chút không ổn, nên anh gỡ hệ thống ra khỏi máy em rồi, giờ máy em còn đang được sửa vẫn chưa lấy về được. Em còn đang sử dụng máy công ty đây này."
"Để tránh ảnh hưởng đến hệ thống máy chủ, anh luôn cài những phần điều khiển nhỏ tách biệt trên laptop, dù có bị hacker phá cũng không ảnh hưởng đến máy chủ, điều đó đương nhiên vô cùng tốt. Ren nhưng anh phải nên nhớ, trí nhớ anh có giới hạn thôi đấy. Thật là tình, chứng nào tật nấy mãi không sửa được." Kết quả, Ren đáng thương với trí nhớ giới hạn của mình lãnh ngay một trận trách mắng của Tiểu Tinh.
Còn anh thì vò đầu bứt tóc trông vô cùng thảm, cuối cùng anh cài hệ thống điều khiển xứ nào ấy nhỉ? Nếu anh nhớ không nhầm thì lúc Eli nói với anh chuyện đó thì là vào buổi tối thì phải, sau đó đúng là anh có gỡ hệ thống ra khỏi máy của cô ấy rồi đã cài vào máy của người nào đó... mà hình như anh quên bén mất phải nói cho người đó nghe, nên giờ đây... tự động não nào...
"Chậc, nếu không nhớ ra thì trực tiếp đi, hack vào toàn bộ máy của nhân viên ở đây, kiểm tra từng máy." Tiểu Tinh nhìn anh gần như nổi điên khi chả nhớ được gì thì cũng bó tay. Thôi vậy, ai bảo cả một tổ chức lớn thế chỉ có anh là làm việc vừa ý cô nhất, còn có thể hợp tác ăn ý được với cô, người như thế không phải dễ tìm.
Não bộ đang rối tung của Ren cuối cùng cũng có được một hướng giải quyết, bản tính anh vốn cố chấp, nếu không nhớ được anh nhất quyết phải ngồi suy nghĩ đến khi nào nhớ ra mới thôi, vì thế năng xuất làm việc lúc nào cũng thấp khi mất thời gian suy nghĩ. Giờ thì tốt rồi, có một bộ não chỉ đạo riêng, ít nhất không cần anh suy nghĩ quá nhiều, vì anh biết chắc một điều, chỉ cần làm đúng những gì cô nói, nhất định sẽ không sai.
Những ngón tay thon dài của anh lướt nhanh trên bàn phím, phút chốc đã hack thành công vào tất cả máy tính trong phòng điều khiển. Tiểu Tinh thấy thế cũng không mấy kinh ngạc, để phòng khả năng bất trắt, anh ấy lúc nào cũng có cài phần mềm bảo vệ vào những máy điều khiển, tự cài vào rồi tự hack vào dễ dàng, đúng là chỉ anh mới làm như vậy, mà cũng chẳng sao, dù sao cũng tiện lợi trong quá trình quản lý.
Trong quá trình máy tính tiến hành quét nhanh các hệ thống điều khiển của từng máy, Tiểu Tinh đã nóng lòng, cô luôn có cảm giác thực sự lo lắng, không hiểu vì sao, nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như thế. Bất an, lo lắng, nóng vội, hấp tấp,... đó là những thứ tối kỵ của một sát thủ, đặc biệt những cảm xúc đó gần như phải nghiêm cấm tuyệt đối đối với một người chỉ đạo. Cô rõ biết như thế, nhưng lại không thể ngăn được cảm xúc của bản thân mình lại, xem ra có lẽ cô gặp rắc rối lớn rồi!
Gương mặt dưới lớp phấn dày ngày một trắng bệch, biểu cảm cũng trông rất khó chịu, nhìn bề ngoài giống như cô hấp tấp muốn mau hóng biết được kết quả, nhưng thực ra cô đang khó chịu vì không thể nào khống chế được mớ cảm xúc khó hiểu bây giờ.
Ren đang chờ máy quét, vô tình liếc qua thấy sắc mặt của Tiểu Tinh thì anh có chút lo lắng, chưa bao giờ sắc mặt cô khó coi như thế, có chuyện gì sắp xảy ra sao?
"Thế nào rồi?" Âm giọng nhẹ nhàng nhưng mang chút gì đó nặng nề vang lên từ Tiểu Tinh, việc cố làm được hiện tại chỉ có một, phải bình tĩnh tìm ra thứ gì khiến cô lo lắng thế.
Chẳng được bao lâu, máy tính đã phát hiện được máy điều khiển, Ren lập tức hack vào trong máy tính, các ngón tay thao tác điêu luyện lướt nhanh trên bàn phím, chẳng mấy chốc màn hình hiện lên hệ thống điều khiển góc quay của camera.
"Camera hai mươi tám, góc ba mươi độ."
Nhận chỉ thị từ Tiểu Tinh, Ren lập tức làm theo, khi camera số hai mươi tám được điều chỉnh đúng góc nhìn của nó, hình ảnh thu được hiện trên màn hình điều khiển. Tại sân thường tòa nhà đối diện, có một thứ gì đó lấp lánh phản xạ từ những tia nắng sáng, tuy đã được che giấu khá kỹ càng, nhưng nếu chú ý kỹ vẫn sẽ thấy được chúng.
Khi phóng đại nơi đó lên, hình ảnh một chàng thanh niên mặc đồ đen đang canh chỉnh cây súng ngắm hiện ra trên màn hình, Tiểu Tinh nhìn hình ảnh ấy liền cau mài lẩm bẩm, "Biết ngay là có sát thủ kia mà."
"A, tên này..." Ren nhìn chàng thanh niên đang nằm trên mặt đất trên màn hình thì kinh ngạc đứng bật dậy. Do hành động của anh quá nhanh khiến chiếc ghế của anh đang ngồi ngã bậc ra phía sau, tiếng động nhanh chóng thu hút ánh mắt của Tiểu Tinh, cô nhìn vẻ mặt của anh thế thì hỏi, "Sao thế? Anh quen tên đó?"
"Quen? Em đùa với anh sao, tên nhóc đó một tuần trước vừa mới gửi thư khiêu chiến với em đấy." Ren vò đầu nhìn cô nói, mặc dù rất kích động nhưng anh vẫn cố kìm chế giọng của mình nói nhỏ lại. Đôi khi cả bản thân anh nhìn lại cũng thấy thực nực cười, chủ thì không thể nhớ đường đi với mặt người, tớ thì không nhớ những việc vặt đơn giản trong cuộc sống, thực không thể nào hiểu nổi làm sao họ có thể cộng tác tốt được. Đôi khi trong cuộc sống diễn ra những thứ mà ngay cả bạn vẫn không thể nào tin được làm sao chuyện đó có thể xảy ra, thế mà chúng cứ tự nhiên xuất hiện trước mặt bạn, cứ như nó là điều hiển nhiên của cuộc sống.
"Thư gì cơ?" Tiểu Tinh nghe Ren nói thế thì ngẩn cả người, khiêu chiến? Cô có nhận lá thư nào như vậy sao?
"Thư khiêu chiến đấy, một tuần trước trong lúc em cứ lo bù đầu với mớ công việc, lá thư đó được gửi trực tiếp vào phòng làm việc của em đấy. Anh đã có đưa cho em xem rồi kia mà."
"Thư... hình như em có đọc nó rồi thì phải."
"Em đừng nói với anh là em quên hẳn sự tồn tại của lá thứ ấy rồi đấy."
"Nếu anh không nói đến thì thực sự em cũng không nhớ ra."
"Chậc, thôi được rồi, thằng nhóc đó tên là Ris, mười bốn tuổi, cao một mét năm mươi, nặng ba mươi lăm ký, cơ thể hoạt động linh hoạt, thành thạo nhiều loại võ, đặc biệt độ chính xác ngắm bắn của cậu ta cũng rất cao. Theo nhiều người nói, cậu ta chưa bắn lệch mục tiêu bao giờ, xạ thủ đẳng cấp đấy. Nhưng lại không hiểu vì sao danh tiếng cậu ta không thể nào vượt qua em, nên cách đây một tuần trước, cậu ta đã gửi thư khiêu chiến trực tiếp vào phòng làm việc của em. Anh đang rất thắc mắc đấy, không biết cậu ta đột nhập vào phòng làm việc của em bằng cách nào."
Nghe Ren tóm tắt sơ bộ người thanh niên trẻ tuổi Ris làm Tiểu Tinh cảm giác có gì đó nực cười, cô đã mười tám tuổi đầu lại đi tranh danh lợi với một cậu bé chỉ mới mười bốn tuổi sao? Thông minh, tài giỏi, những thứ gọi là danh dự, cũng chỉ là do người khác dán vào người cô mà thôi, vốn dĩ bản thân cô cảm thấy những thứ đó là không cần thiết. Nổi tiếng quan trọng lắm sao? Đối với cô, nổi tiếng chỉ càng thêm phiền phức, cô không cần bản thân nổi tiếng, nhưng lại luôn tìm mọi cách khiến những người bên cạnh phải nổi tiếng, thử hỏi một tổ chức xác thủ không nổi tiếng thì làm sao khiến người khác khiếp sợ khi nghe đến nó?
Tổ chức IA ngày càng lớn mạnh trong giới sát thủ, đến cả thế giới ngầm của phải kiêng dè tổ chức này. Không ai loại bỏ được nó, không những thế lại ngày một phát triển hơn, mỗi một thành viên trong tổ chức ai ai đều có khả năng riêng mà làm cho nhiều người phải kinh sợ. Tuy mỗi người có một tài năng riêng, họ có mặt mạnh riêng và vẫn có mặt yếu, nhưng IA lại có thể liên kết những mặt mạnh của từng người lại với nhau tạo thành một nhóm sát thủ tuy nhỏ nhưng lại phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, lấy cái mạnh người này che khuyết điểm người kia, kết hợp thêm những hành động mau lẹ dứt khoát, đã khiến cho IA trở thành một tổ chức sát thủ lớn mạnh. Ai trên thế giới đều nghĩ, người thủ lĩnh của tổ chứ IA chính là Michel Dan cũng chính là người bạn thân của cô, Thâm Uyên, nhưng chẳng mấy ai biết được rằng, bộ não của IA chính là do Selena cô điều khiển.
Một sát thủ đáng kinh hãi, mọi người đã gán cho cô một biệt danh bất biến trong thế giới ngầm "Tử thần", họ gọi cô là thần, vì chưa có mục tiêu nào lọt vào mắt cô rồi lại có thể sống sót, giết hay không giết luôn là do cô quyết định, đáng giết thì cô rất thẳng tay, không đáng giết thì dù đó là nhiệm vụ có tiền thưởng lớn đến bao nhiêu cô cũng nhất quyết không xuống tay.Cô không phải người hoàn mĩ, nhưng cô có thể biến mọi người xung quanh trở nên hoàn mĩ, đó chính là tài năng thực sự của cô, những thứ như bắn súng, phóng dao, những giác quan nhạy cảm,... chẳng qua là những thứ cô đã cực khổ rèn luyện mới được những thành tích đáng bất ngờ ấy, đây vốn là thực tế, thực tế thì vốn chẳng có ai gọi là thiên tài về quá nhiều thứ, cô cũng vậy, những thứ mà người người ai cũng nhìn cô bằng một cặp mắt của người thiên tài, thì họ đã sai lầm rồi, vì họ chưa từng thấy cô đã vì những thứ dó mà luyện tập đến suýt mất cả mạng của chính mình.
Thế mà giờ, nhìn lại xem, những tài lẻ như thế lại khiến nhiều người phải ghen tỵ, không biết cô liệu có nên cười hay không đây.
Tiểu Tinh thở dài một hơi. Lời thách đấu à? Chậc, sao gần đây những chuyện rắc rối hết chuyện này đến chuyện khác ập lên người cô thế này, trước khi kết hôn thì những công việc ở tổ chức khiến cô làm đến chóng cả mặt, chỉ vì cô muốn sau khi kết hôn có thể ở bên cạnh Bạc Lương nhiều hơn, nhiều hơn nữa, kết quả khiến cô làm công việc bận đến chỉ có thể ngủ được ba tiếng mỗi ngày, khối lượng công việc trong ba tháng, cô rút lại hoàn thành chúng chỉ trong một tháng. Chưa kể không hiểu vì sao gần đây những hành động của tổ chức gần như bị phát hiện hoàn toàn gây cho cô không biết bao nhiêu rắc rối khiến mọi người trong tổ chức nghi ngờ lẫn nhau, tình hình hiện tại cùng lắm cũng tạm yên bình được một chút. Chuyện tổ chức còn chưa yên ổn thì lại đến lúc kết hôn, kết hôn xong giờ lại có chuyện khiêu chiến gì đó, xem ra cuộc sống cô yên ổn là chuyện không thể rồi.
Sau một lúc lâu, Tiểu Tinh liền mở miệng lên tiếng hỏi, "Tên đó muốn đấu cái gì thế?"
"Hình như muốn đấu khả năng bắn tỉa của em đấy." Để tránh người khác nghe thấy, Ren đè giọng mình xuống thấp nói nhỏ cho cô nghe.
"Bắn tỉa sao? Cũng không tồi nhỉ." Cô khẽ lẩm bẩm, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành đường cong tuyệt mỹ.
"Anh có biết mục tiêu của cậu ta là ai không?" Tiểu Tinh nhìn quan sát cậu nhóc mười bốn tuổi đang canh chỉnh cây súng ngắm trên màn hình, cô biết, cậu ta không phải nhắm đến cô. Nếu muốn nhắm đến cô thì khi nãy đã ra tay rồi. Bạc thị tuy lớn, nhân viên trong công ty có thể trở thành mục tiêu gây hại của nhiều tập đoàn lớn khác, những thứ như uy hiếp, tống tiền là chuyện bình thường ở môi trường như thế này, nhưng dù thế nào cũng không đến mức thuê sát thủ giết người.
Những người có khả năng bị giết là những nhân viên cấp cao, hay vj khách quan trọng nào đó của Bạc thị sẽ đến trong hôm nay và người có khả năng bị ám sát cao nhất chính là...chủ tịch Bạc thị, Bạc Lương.
Mục tiêu của cậu là là hai loại trước thì cô chẳng nhất thiết phải quan tâm đến, nhưng nếu mục tiêu là chồng của cô, cô tuyệt đối không để tên này sống yên!
"Tuần trước, Bạc thị có tổ chức một dạ tiệc ăn mừng vì chuyện chủ tịch đã thành công giành được một hợp đồng lớn từ bên Pháp. Ngay hôm đó, có một tên bắn tỉa muốn ám sát Bạc tổng, may mắn là cậu ấy phản ứng nhanh nên viên đạn chỉ làm rách áo chứ không khiến cậu ấy bị thương." Ren nhớ lại buổi dạ tiệc ấy mà có chút rùng mình, đến cả anh cũng chẳng nhận ra được có sát khí của sát thủ xung quanh đấy, đến cả âm thanh của tiếng súng cũng chẳng hề nghe được, độ giảm thanh được trang bị ở khẩu súng đó nhất định rất cao. Lần đó nếu không phải Bạc Lương phản ứng nhanh thì chắc chắn anh nhất định sẽ không toàn mạng với Tiểu Tinh mất.
"Ý anh nói là tên này rất có thể muốn ám sát Bạc tổng?" Tiểu Tinh mặt không biến sắc, điềm tĩnh hỏi.
"Rất có thể là như thế, nhưng mà anh vẫn chưa tra ra được cụ thể người ám sát Bạc Lương hôm dạ tiệc đó là ai. Nhưng anh nghi ngờ người đó là thành viên của tổ chức SK*, nghe nói gần đây ở đó có nhận vụ ám sát người nào đó liên quan đến Bạc thị, nhưng anh không rõ chính xác là mục tiêu là ai."
"Tức nghĩa là rất có thể người đó là một nhân viên cấp cao, hoặc vị khách quan trọng nào đó đến hôm nay, thậm chí có thể mục tiêu là Bạc Lương, chủ tịch Bạc thị?"
"Có thể nói thế."
Tiểu Tinh suy nghĩ một chút, sau đó cô lập tức quay lưng bước đi về phía cửa thủy tinh, Ren thấy thế thì muốn lên tiếng hỏi, nhưng một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu của anh, xong anh chỉ nhún vai cười bất đắc dĩ rồi lớn tiếng nói theo cô, "Nhẹ tay thôi đấy, dù sao nó vẫn còn nhỏ."
"Sao phải nhẹ tay? Là cậu ta tìm em trước. Hơn nữa, chỉ đi thăm dò thôi, nếu mục tiêu của cậu ta là người đó, thì cậu ta nên tự trách bản thân thôi. Không phải lỗi của em." Tiểu Tinh cười nhẹ nói với giọng ngọt ngào vô cùng, trông cô như đang nói một trò đùa nào đó rất vui.
Theo như kinh nghiệm của Ren thì anh thà thấy cô cười, ít nhất còn đỡ hơn nhìn thấy cô không nói không cười. Nếu ngày nào đó, bạn thấy một Tiểu Tinh vui vẻ bỗng chốc trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, thì lúc đó bạn nên biết, cô ấy có thể xuống tay giết bất kỳ người nào, không cảm xúc, không dao động, cũng không thương tiếc... và chính lúc đó cũng là chính là lúc anh sợ cô nhất.
Đời này có thể nói, Ren chỉ sợ duy nhất hai người và cả hai người đó đều là chủ của anh. Chủ nữ của IA, Thâm Uyên và Tiểu Tinh. Mọi người luôn gọi hai người đó là một cặp Mic Sel, nhưng Thâm Uyên tuy bên ngoài cô rất lạnh lùng, xuống tay đôi khi có hơi nặng tay nhưng ít nhất đôi khi cô cũng có chút tình cảm, dù chuyện đó rất ít khi xảy ra, chính vì thế tốt nhất không nên khiến cô ấy nổi lên ý muốn giết người. Còn Tiểu Tinh, cô ấy bình thường lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, xử lý việc luôn theo cảm tính, không đến nổi đáng sợ, nhưng, đó chỉ là bình thường thôi. Tiểu Tinh rất ít khi nghiêm túc, tuy nhiên lúc cô nổi giận thật sự còn đáng sợ hơn cả Thâm Uyên.
Đó chính là lý do Thâm Uyên để anh ở bên cạnh Tiểu Tinh, nếu có bất cứ chuyện gì anh sẽ là người giải quyết nó thật nhanh trước khi nó khiến Tiểu Tinh nổi giận.
Nhưng mà, đối với anh thì khi tán gái anh chẳng thấy mệt mỏi, nhưng mệt nhất vẫn là bảo vệ Tiểu Tinh. Chậc, cô nàng này dường như sợ anh rảnh rỗi buồn chán hay gì đó, nên lúc nào cũng gây chuyện cho anh đi dọn dẹp cả. Chẳng bù người anh sinh đôi của anh, anh Rin theo làm cận vệ của Thâm Uyên, anh ấy vô cùng nhàn nhã, vì Thâm Uyên không hứng thú đến việc gây chuyện với người khác cho mấy, còn ám sát cô thì đừng mơ nghĩ đến, việc đó còn khó hơn việc bạn đếm hết lá trên một cây lâu năm...
***
SK*: Serial Killer