Ôm thân ảnh mảnh khảnh nhảy lên lưng ngựa, thoáng quay đầu nhìn lại nhà gỗ, Lạc Dật thúc ngựa chạy đi.
Dọc theo đường đi, hương hoa tràn ngập, từng đóa hoa Thiên Âm bay xuống đầy đất, tựa như những hạt tuyết mỏng manh, tạo thành một tầng bông tuyết mềm mịn, vó ngựa giẫm lên, bụi cuốn gió bay, lục lạc trên cổ bạch mã phát ra từng tiếng chuông thanh thúy, ngân vang reo vui.
Ngân Nhi vì phải rời đi nhà gỗ nên có chút lưu luyến, hiện tại, thấy phong cảnh xung quanh lạ lẫm hấp dẫn, dường như đã quên mất đang ở trên lưng ngựa, hai tay dang ra, thích thú, muốn đón lấy những đóa hoa trắng muốt đang rơi xuống, gương mặt xinh xắn tươi cười, rực rỡ ấm áp như nắng ban mai, tươi tắn như hoa lê đầu mùa.
“Ngân Nhi, cẩn thận một chút.”
Lạc Dật cuống quít dùng một tay ôm lấy thân ảnh mảnh mai, đối với sự nghịch ngợm của nàng thật là không có cách nào khác.
Tươi cười quay đầu lại, đầu nhỏ lắc lư qua lại, đột nhiên mở miệng hỏi:
“Lạc Dật ca ca, chúng ta khi nào thì trở về? Nơi này thật đẹp nha, Ngân Nhi thật thích. Cả ngày ở trong nhà gỗ, chưa từng gặp qua đóa hoa nào xinh đẹp như vậy, thì ra, đây là Thanh Sơn.”
Bàn tay đang điều khiển cương ngựa cứng đờ một chút, hắn cúi đầu, ánh mắt có chút phức tạp khó hiểu.
“Ngân Nhi, muội đã nhớ lại chút gì rồi phải không?” Thanh Sơn, chính mình chưa bao giờ ở nàng trước mặt nhắc tới hai chữ này, mặc dù mất đi trí nhớ, nàng vẫn không quên nơi này sao?
Đang nhìn đông ngó tây, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, nụ cười tươi tắn như hoa lê chậm rãi thu liễm, từ sau khi mất trí nhớ, lần đầu tiên nàng lộ ra biểu tình ngưng trọng.
“Chỉ là cảm thấy, nơi này đối với Ngân Nhi mà nói rất rất quan trọng, không thể quên, nhưng cũng không thể nhớ thêm gì.”
Tâm của Lạc Dật run lên, bên miệng nhếch lên một nụ cười khổ, đối với hắn mà nói, nơi này cũng vô cùng quan trọng, nhưng mà, không biết đối với nàng là trọng yếu như thế nào…
“Nha, Lạc Dật ca ca, huynh xem… người phía trước, cả người đều dính huyết, lôi kéo người qua đường để làm cái gì nha?” Ngân Nhi chỉ chỉ về phía trước.
Theo hướng chỉ của ngón tay nàng, Lạc Dật nhìn về phía trước. Xa xa là một nam tử cả người bê bết máu, thần sắc sốt ruột, lôi kéo hai người qua đường, không ngừng khoa tay múa chân, phiến phiến đóa hoa bay xuống, rụng rơi trên người hắn, chật vật không chịu nổi, lại có chút đáng thương.
Nghe vậy, Lạc Dật toàn thân cứng đờ, tay nắm dây cương căng thẳng, đồng tử mắt phản chiếu thân ảnh của Viêm Hi đứng cũng không vững.
“Xin hỏi hai vị, có nhìn thấy một nữ tử cao cỡ chừng này, thân hình mảnh mai, lại rất thích cười hay không?” Viêm Hi ra sức khoa tay múa chân, bất chấp miệng vết thương trên người.
Ngày hôm trước, hắn vừa mới tỉnh lại, phát hiện mình ngất xỉu ở bên cạnh hồ nước, toàn thân lạnh như băng, từ trên cao rơi xuống khiến cho toàn thân toàn là vết cắt, có lẽ nhờ rơi xuống hồ băng này, làm cho miệng vết thương bị đông lại, chưa tái đổ máu.
Nhưng mà, khi hắn tìm khắp bốn phía vẫn không thấy thân ảnh xinh đẹp của nàng, trái tim đau đến cơ hồ hỏng mất. Hắn hoàn toàn không để ý đến thương thế trên người, ngày đêm tìm kiếm khắp chung quanh, đói bụng, mất máu làm cho người hắn lả đi, nhưng hắn bất quá chỉ chợp mắt khoảng nửa khắc, lại cuống quít đứng lên tìm, chỉ sợ, nhìn thấy nàng chính là một khối thi thể.
“Nữ tử?” sài phu ( hình như cũng giống như tiều phu, là người đốn củi á ^^ ) nhìn nhau liếc mắt một cái, cả hai đều lắc đầu, Thanh Sơn này mặc dù thường có nhiều nam nữ đến đây thưởng ngoạn, nhưng mà, mấy ngày gần đây, thật là không có ai đi lên, cũng không biết là vì cớ gì?
“Không có? Thật sự không có sao?” Nam tử sốt ruột níu kéo quần áo của bọn họ, như muốn níu kéo chút hy vọng.
“Vị công tử này, nếu thực sự nhìn thấy, chúng ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết, nhưng mà, thật sự chúng ta không có gặp.”
Sài phu liếc liếc mắt, nhìn thấy vải dệt trên người hắn, biết là công tử của nhà có tiền, không phải cường bạo cướp bóc, đành phải nhuyễn thanh hảo ngôn khuyên bảo.
“Không có……” Viêm Hi chậm rãi buông cánh tay, nhìn bọn họ từ từ đi xa, hai chân mềm nhũn, suy sụp ngồi bệt xuống, hai mắt mông lung nhìn lên trời.
Xa xa còn chưa nghe được thanh âm của nam nhân đó, nhưng mà, không biết vì sao, Ngân Nhi nhìn thấy vẻ mặt của nam tử này thì thấy thật căng thẳng, ngực cũng khẽ nhói đau, liền lôi kéo ống tay áo của Lạc Dật.
“Lạc Dật ca ca, chúng ta có nên đi giúp hắn hay không a?”
Toàn thân phút chốc căng thẳng, Lạc Dật lặc dây cương, từ tay nải phía sau lưng lấy ra một cái áo choàng, choàng qua người nàng, thấy nàng khó hiểu nhìn mình, sắc mặt cứng ngắc cười cười.
“Chúng ta không giúp được hắn, dược trong tay Lạc Dật ca ca đã không còn nhiều lắm, nếu làm chậm trễ thời cơ, bệnh của Ngân Nhi phát tác, đến lúc đó, Lạc Dật ca ca không muốn lấy huyết làm thuốc tới cứu muội đâu.”
Lấy huyết làm thuốc?
Vừa nghe đến từ này, nàng không khỏi một trận run rẩy, cuống quít lắc đầu:
“Chúng ta nhanh đi tìm dược, không giúp, Ngân Nhi không muốn làm cho Lạc Dật ca ca bị thương tổn.”
“Ân,” Hắn gật nhẹ đầu, đem áo choàng trùm kín thân ảnh bé nhỏ của nàng, nhẹ giọng : “Gió có chút lớn, cẩn thận một chút, đừng để cảm lạnh.”
Nghe được lời nói của hắn, nàng ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn, thân ảnh bé xinh nháy mắt biến mất dưới kiện áo choàng trắng muốt.
Thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua thân ảnh ngã ngồi ở ven đường, cương ngựa vung, như cuồng phong cuốn qua đường. Người ngồi dưới đất nghe được thanh âm thì cuống quýt ngẩn đầu, nhưng mà, nhìn thấy chỉ là một nam tử một thân y bào trắng tinh tung vó ngựa, đau đớn cụp mi mắt, thất vọng cùng sức lực tiêu hao quá nhiều làm cho ánh mắt của hắn không còn sắc bén, hắn không nhận ra, dưới lớp áo choàng trắng tinh còn lộ ra một chiếc hài nữ tử.
“Lạc Dật ca ca,” Nàng nhẹ nhàng đẩy ra một góc áo choàng, nhìn thân ảnh của nam tử bên đường càng ngày càng nhỏ, tâm không khỏi bối rối,“Chúng ta khi nào thì sẽ trở về?”
Đã đi được một đoạn, hắn giữ chặt dây cương, đem áo choàng xốc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hơi mất mát của nàng, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn vừa rồi, khi đi ngang qua nàng không tung áo choàng ra.
“Chúng ta nhất định sẽ trở về, chờ trị bệnh của muội xong, đến lúc đó Ngân Nhi muốn đi đâu, Lạc Dật ca ca đều mang muội đi, cho dù là chân trời góc biển, cũng nhất định cùng muội đi.”
“Thật sự? Muội muốn đi xem đại hải, trong sách nói biển bàn bạc, khí nuốt núi sông, Ngân Nhi thật sự rất muốn nhìn một chút.” Vừa nghe đến được đi ngao du sơn thủy, nàng lập tức đem việc vừa rồi quên không còn một mảnh, lại từ từ nở nụ cười, vừa đúng bị một cánh hoa nhỏ, trắng tinh dính vào chóp mũi, bộ dáng thật là buồn cười.
“Hảo, đến lúc đó nhất định sẽ đi cùng muội.” Hắn cười nhẹ, phát giác chính mình đúng là không muốn dùng tay giúp nàng phất rơi cánh hoa.
Cúi đầu, ngay tại lúc nàng trợn to ánh mắt, nhẹ nhàng dùng hàm răng cắn lấy đóa hoa, đầu lưỡi duỗi ra, đem cánh hoa ăn vào trong miệng. (@>@)
“Di! Hoa này có thể ăn sao?” Ngân Nhi tò mò nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, muốn thấy hắn sẽ có biểu tình gì xuất hiện, là ngọt hay đắng, mặn hay lạt đây?
“Ngân Nhi muốn thử hay không?”
Ra vẻ thần bí, nhìn nàng liếc mắt một cái, quả thực, nàng hưng phấn nhanh tay đón lấy một cánh hoa rơi, cho ngay vào miệng.
“Phi!” Trong miệng hương vị sáp sáp làm nàng nhịn không được nhíu mi, chu chu cái miệng, nắm tay thành đấm hướng Lạc Dật, đô la hét
“Lạc Dật ca ca là phiến tử (người nói dối), lừa Ngân Nhi ăn đóa hoa.”
Đôi mắt trong sáng như ngọc lưu ly hiện lên một chút xin lỗi, thùy hạ mi mắt, khóe môi khẽ nhếch, hắn chua sót cười.
“Ân, Lạc Dật ca ca là phiến tử……” Cúi đầu, thanh âm thoáng khàn khàn.
“Lạc Dật ca ca là phiến tử!” Không có chú ý tới hắn khác thường, nàng đô khởi miệng reo lên.
Ngay lúc nàng vẫn đang cười đùa, hắn vung dây cương, tuấn mã lao đi, lưu lại những cánh hoa trắng muốt, theo gió cuốn bay.
Ôm thân ảnh mảnh khảnh nhảy lên lưng ngựa, thoáng quay đầu nhìn lại nhà gỗ, Lạc Dật thúc ngựa chạy đi.
Dọc theo đường đi, hương hoa tràn ngập, từng đóa hoa Thiên Âm bay xuống đầy đất, tựa như những hạt tuyết mỏng manh, tạo thành một tầng bông tuyết mềm mịn, vó ngựa giẫm lên, bụi cuốn gió bay, lục lạc trên cổ bạch mã phát ra từng tiếng chuông thanh thúy, ngân vang reo vui.
Ngân Nhi vì phải rời đi nhà gỗ nên có chút lưu luyến, hiện tại, thấy phong cảnh xung quanh lạ lẫm hấp dẫn, dường như đã quên mất đang ở trên lưng ngựa, hai tay dang ra, thích thú, muốn đón lấy những đóa hoa trắng muốt đang rơi xuống, gương mặt xinh xắn tươi cười, rực rỡ ấm áp như nắng ban mai, tươi tắn như hoa lê đầu mùa.
“Ngân Nhi, cẩn thận một chút.”
Lạc Dật cuống quít dùng một tay ôm lấy thân ảnh mảnh mai, đối với sự nghịch ngợm của nàng thật là không có cách nào khác.
Tươi cười quay đầu lại, đầu nhỏ lắc lư qua lại, đột nhiên mở miệng hỏi:
“Lạc Dật ca ca, chúng ta khi nào thì trở về? Nơi này thật đẹp nha, Ngân Nhi thật thích. Cả ngày ở trong nhà gỗ, chưa từng gặp qua đóa hoa nào xinh đẹp như vậy, thì ra, đây là Thanh Sơn.”
Bàn tay đang điều khiển cương ngựa cứng đờ một chút, hắn cúi đầu, ánh mắt có chút phức tạp khó hiểu.
“Ngân Nhi, muội đã nhớ lại chút gì rồi phải không?” Thanh Sơn, chính mình chưa bao giờ ở nàng trước mặt nhắc tới hai chữ này, mặc dù mất đi trí nhớ, nàng vẫn không quên nơi này sao?
Đang nhìn đông ngó tây, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, nụ cười tươi tắn như hoa lê chậm rãi thu liễm, từ sau khi mất trí nhớ, lần đầu tiên nàng lộ ra biểu tình ngưng trọng.
“Chỉ là cảm thấy, nơi này đối với Ngân Nhi mà nói rất rất quan trọng, không thể quên, nhưng cũng không thể nhớ thêm gì.”
Tâm của Lạc Dật run lên, bên miệng nhếch lên một nụ cười khổ, đối với hắn mà nói, nơi này cũng vô cùng quan trọng, nhưng mà, không biết đối với nàng là trọng yếu như thế nào…
“Nha, Lạc Dật ca ca, huynh xem… người phía trước, cả người đều dính huyết, lôi kéo người qua đường để làm cái gì nha?” Ngân Nhi chỉ chỉ về phía trước.
Theo hướng chỉ của ngón tay nàng, Lạc Dật nhìn về phía trước. Xa xa là một nam tử cả người bê bết máu, thần sắc sốt ruột, lôi kéo hai người qua đường, không ngừng khoa tay múa chân, phiến phiến đóa hoa bay xuống, rụng rơi trên người hắn, chật vật không chịu nổi, lại có chút đáng thương.
Nghe vậy, Lạc Dật toàn thân cứng đờ, tay nắm dây cương căng thẳng, đồng tử mắt phản chiếu thân ảnh của Viêm Hi đứng cũng không vững.
“Xin hỏi hai vị, có nhìn thấy một nữ tử cao cỡ chừng này, thân hình mảnh mai, lại rất thích cười hay không?” Viêm Hi ra sức khoa tay múa chân, bất chấp miệng vết thương trên người.
Ngày hôm trước, hắn vừa mới tỉnh lại, phát hiện mình ngất xỉu ở bên cạnh hồ nước, toàn thân lạnh như băng, từ trên cao rơi xuống khiến cho toàn thân toàn là vết cắt, có lẽ nhờ rơi xuống hồ băng này, làm cho miệng vết thương bị đông lại, chưa tái đổ máu.
Nhưng mà, khi hắn tìm khắp bốn phía vẫn không thấy thân ảnh xinh đẹp của nàng, trái tim đau đến cơ hồ hỏng mất. Hắn hoàn toàn không để ý đến thương thế trên người, ngày đêm tìm kiếm khắp chung quanh, đói bụng, mất máu làm cho người hắn lả đi, nhưng hắn bất quá chỉ chợp mắt khoảng nửa khắc, lại cuống quít đứng lên tìm, chỉ sợ, nhìn thấy nàng chính là một khối thi thể.
“Nữ tử?” sài phu ( hình như cũng giống như tiều phu, là người đốn củi á ^^ ) nhìn nhau liếc mắt một cái, cả hai đều lắc đầu, Thanh Sơn này mặc dù thường có nhiều nam nữ đến đây thưởng ngoạn, nhưng mà, mấy ngày gần đây, thật là không có ai đi lên, cũng không biết là vì cớ gì?
“Không có? Thật sự không có sao?” Nam tử sốt ruột níu kéo quần áo của bọn họ, như muốn níu kéo chút hy vọng.
“Vị công tử này, nếu thực sự nhìn thấy, chúng ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết, nhưng mà, thật sự chúng ta không có gặp.”
Sài phu liếc liếc mắt, nhìn thấy vải dệt trên người hắn, biết là công tử của nhà có tiền, không phải cường bạo cướp bóc, đành phải nhuyễn thanh hảo ngôn khuyên bảo.
“Không có……” Viêm Hi chậm rãi buông cánh tay, nhìn bọn họ từ từ đi xa, hai chân mềm nhũn, suy sụp ngồi bệt xuống, hai mắt mông lung nhìn lên trời.
Xa xa còn chưa nghe được thanh âm của nam nhân đó, nhưng mà, không biết vì sao, Ngân Nhi nhìn thấy vẻ mặt của nam tử này thì thấy thật căng thẳng, ngực cũng khẽ nhói đau, liền lôi kéo ống tay áo của Lạc Dật.
“Lạc Dật ca ca, chúng ta có nên đi giúp hắn hay không a?”
Toàn thân phút chốc căng thẳng, Lạc Dật lặc dây cương, từ tay nải phía sau lưng lấy ra một cái áo choàng, choàng qua người nàng, thấy nàng khó hiểu nhìn mình, sắc mặt cứng ngắc cười cười.
“Chúng ta không giúp được hắn, dược trong tay Lạc Dật ca ca đã không còn nhiều lắm, nếu làm chậm trễ thời cơ, bệnh của Ngân Nhi phát tác, đến lúc đó, Lạc Dật ca ca không muốn lấy huyết làm thuốc tới cứu muội đâu.”
Lấy huyết làm thuốc?
Vừa nghe đến từ này, nàng không khỏi một trận run rẩy, cuống quít lắc đầu:
“Chúng ta nhanh đi tìm dược, không giúp, Ngân Nhi không muốn làm cho Lạc Dật ca ca bị thương tổn.”
“Ân,” Hắn gật nhẹ đầu, đem áo choàng trùm kín thân ảnh bé nhỏ của nàng, nhẹ giọng : “Gió có chút lớn, cẩn thận một chút, đừng để cảm lạnh.”
Nghe được lời nói của hắn, nàng ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn, thân ảnh bé xinh nháy mắt biến mất dưới kiện áo choàng trắng muốt.
Thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua thân ảnh ngã ngồi ở ven đường, cương ngựa vung, như cuồng phong cuốn qua đường. Người ngồi dưới đất nghe được thanh âm thì cuống quýt ngẩn đầu, nhưng mà, nhìn thấy chỉ là một nam tử một thân y bào trắng tinh tung vó ngựa, đau đớn cụp mi mắt, thất vọng cùng sức lực tiêu hao quá nhiều làm cho ánh mắt của hắn không còn sắc bén, hắn không nhận ra, dưới lớp áo choàng trắng tinh còn lộ ra một chiếc hài nữ tử.
“Lạc Dật ca ca,” Nàng nhẹ nhàng đẩy ra một góc áo choàng, nhìn thân ảnh của nam tử bên đường càng ngày càng nhỏ, tâm không khỏi bối rối,“Chúng ta khi nào thì sẽ trở về?”
Đã đi được một đoạn, hắn giữ chặt dây cương, đem áo choàng xốc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hơi mất mát của nàng, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn vừa rồi, khi đi ngang qua nàng không tung áo choàng ra.
“Chúng ta nhất định sẽ trở về, chờ trị bệnh của muội xong, đến lúc đó Ngân Nhi muốn đi đâu, Lạc Dật ca ca đều mang muội đi, cho dù là chân trời góc biển, cũng nhất định cùng muội đi.”
“Thật sự? Muội muốn đi xem đại hải, trong sách nói biển bàn bạc, khí nuốt núi sông, Ngân Nhi thật sự rất muốn nhìn một chút.” Vừa nghe đến được đi ngao du sơn thủy, nàng lập tức đem việc vừa rồi quên không còn một mảnh, lại từ từ nở nụ cười, vừa đúng bị một cánh hoa nhỏ, trắng tinh dính vào chóp mũi, bộ dáng thật là buồn cười.
“Hảo, đến lúc đó nhất định sẽ đi cùng muội.” Hắn cười nhẹ, phát giác chính mình đúng là không muốn dùng tay giúp nàng phất rơi cánh hoa.
Cúi đầu, ngay tại lúc nàng trợn to ánh mắt, nhẹ nhàng dùng hàm răng cắn lấy đóa hoa, đầu lưỡi duỗi ra, đem cánh hoa ăn vào trong miệng. (@>@)
“Di! Hoa này có thể ăn sao?” Ngân Nhi tò mò nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, muốn thấy hắn sẽ có biểu tình gì xuất hiện, là ngọt hay đắng, mặn hay lạt đây?
“Ngân Nhi muốn thử hay không?”
Ra vẻ thần bí, nhìn nàng liếc mắt một cái, quả thực, nàng hưng phấn nhanh tay đón lấy một cánh hoa rơi, cho ngay vào miệng.
“Phi!” Trong miệng hương vị sáp sáp làm nàng nhịn không được nhíu mi, chu chu cái miệng, nắm tay thành đấm hướng Lạc Dật, đô la hét
“Lạc Dật ca ca là phiến tử (người nói dối), lừa Ngân Nhi ăn đóa hoa.”
Đôi mắt trong sáng như ngọc lưu ly hiện lên một chút xin lỗi, thùy hạ mi mắt, khóe môi khẽ nhếch, hắn chua sót cười.
“Ân, Lạc Dật ca ca là phiến tử……” Cúi đầu, thanh âm thoáng khàn khàn.
“Lạc Dật ca ca là phiến tử!” Không có chú ý tới hắn khác thường, nàng đô khởi miệng reo lên.
Ngay lúc nàng vẫn đang cười đùa, hắn vung dây cương, tuấn mã lao đi, lưu lại những cánh hoa trắng muốt, theo gió cuốn bay.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ôm thân ảnh mảnh khảnh nhảy lên lưng ngựa, thoáng quay đầu nhìn lại nhà gỗ, Lạc Dật thúc ngựa chạy đi.
Dọc theo đường đi, hương hoa tràn ngập, từng đóa hoa Thiên Âm bay xuống đầy đất, tựa như những hạt tuyết mỏng manh, tạo thành một tầng bông tuyết mềm mịn, vó ngựa giẫm lên, bụi cuốn gió bay, lục lạc trên cổ bạch mã phát ra từng tiếng chuông thanh thúy, ngân vang reo vui.
Ngân Nhi vì phải rời đi nhà gỗ nên có chút lưu luyến, hiện tại, thấy phong cảnh xung quanh lạ lẫm hấp dẫn, dường như đã quên mất đang ở trên lưng ngựa, hai tay dang ra, thích thú, muốn đón lấy những đóa hoa trắng muốt đang rơi xuống, gương mặt xinh xắn tươi cười, rực rỡ ấm áp như nắng ban mai, tươi tắn như hoa lê đầu mùa.
“Ngân Nhi, cẩn thận một chút.”
Lạc Dật cuống quít dùng một tay ôm lấy thân ảnh mảnh mai, đối với sự nghịch ngợm của nàng thật là không có cách nào khác.
Tươi cười quay đầu lại, đầu nhỏ lắc lư qua lại, đột nhiên mở miệng hỏi:
“Lạc Dật ca ca, chúng ta khi nào thì trở về? Nơi này thật đẹp nha, Ngân Nhi thật thích. Cả ngày ở trong nhà gỗ, chưa từng gặp qua đóa hoa nào xinh đẹp như vậy, thì ra, đây là Thanh Sơn.”
Bàn tay đang điều khiển cương ngựa cứng đờ một chút, hắn cúi đầu, ánh mắt có chút phức tạp khó hiểu.
“Ngân Nhi, muội đã nhớ lại chút gì rồi phải không?” Thanh Sơn, chính mình chưa bao giờ ở nàng trước mặt nhắc tới hai chữ này, mặc dù mất đi trí nhớ, nàng vẫn không quên nơi này sao?
Đang nhìn đông ngó tây, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, nụ cười tươi tắn như hoa lê chậm rãi thu liễm, từ sau khi mất trí nhớ, lần đầu tiên nàng lộ ra biểu tình ngưng trọng.
“Chỉ là cảm thấy, nơi này đối với Ngân Nhi mà nói rất rất quan trọng, không thể quên, nhưng cũng không thể nhớ thêm gì.”
Tâm của Lạc Dật run lên, bên miệng nhếch lên một nụ cười khổ, đối với hắn mà nói, nơi này cũng vô cùng quan trọng, nhưng mà, không biết đối với nàng là trọng yếu như thế nào…
“Nha, Lạc Dật ca ca, huynh xem… người phía trước, cả người đều dính huyết, lôi kéo người qua đường để làm cái gì nha?” Ngân Nhi chỉ chỉ về phía trước.
Theo hướng chỉ của ngón tay nàng, Lạc Dật nhìn về phía trước. Xa xa là một nam tử cả người bê bết máu, thần sắc sốt ruột, lôi kéo hai người qua đường, không ngừng khoa tay múa chân, phiến phiến đóa hoa bay xuống, rụng rơi trên người hắn, chật vật không chịu nổi, lại có chút đáng thương.
Nghe vậy, Lạc Dật toàn thân cứng đờ, tay nắm dây cương căng thẳng, đồng tử mắt phản chiếu thân ảnh của Viêm Hi đứng cũng không vững.
“Xin hỏi hai vị, có nhìn thấy một nữ tử cao cỡ chừng này, thân hình mảnh mai, lại rất thích cười hay không?” Viêm Hi ra sức khoa tay múa chân, bất chấp miệng vết thương trên người.
Ngày hôm trước, hắn vừa mới tỉnh lại, phát hiện mình ngất xỉu ở bên cạnh hồ nước, toàn thân lạnh như băng, từ trên cao rơi xuống khiến cho toàn thân toàn là vết cắt, có lẽ nhờ rơi xuống hồ băng này, làm cho miệng vết thương bị đông lại, chưa tái đổ máu.
Nhưng mà, khi hắn tìm khắp bốn phía vẫn không thấy thân ảnh xinh đẹp của nàng, trái tim đau đến cơ hồ hỏng mất. Hắn hoàn toàn không để ý đến thương thế trên người, ngày đêm tìm kiếm khắp chung quanh, đói bụng, mất máu làm cho người hắn lả đi, nhưng hắn bất quá chỉ chợp mắt khoảng nửa khắc, lại cuống quít đứng lên tìm, chỉ sợ, nhìn thấy nàng chính là một khối thi thể.
“Nữ tử?” sài phu ( hình như cũng giống như tiều phu, là người đốn củi á ^^ ) nhìn nhau liếc mắt một cái, cả hai đều lắc đầu, Thanh Sơn này mặc dù thường có nhiều nam nữ đến đây thưởng ngoạn, nhưng mà, mấy ngày gần đây, thật là không có ai đi lên, cũng không biết là vì cớ gì?
“Không có? Thật sự không có sao?” Nam tử sốt ruột níu kéo quần áo của bọn họ, như muốn níu kéo chút hy vọng.
“Vị công tử này, nếu thực sự nhìn thấy, chúng ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết, nhưng mà, thật sự chúng ta không có gặp.”
Sài phu liếc liếc mắt, nhìn thấy vải dệt trên người hắn, biết là công tử của nhà có tiền, không phải cường bạo cướp bóc, đành phải nhuyễn thanh hảo ngôn khuyên bảo.
“Không có……” Viêm Hi chậm rãi buông cánh tay, nhìn bọn họ từ từ đi xa, hai chân mềm nhũn, suy sụp ngồi bệt xuống, hai mắt mông lung nhìn lên trời.
Xa xa còn chưa nghe được thanh âm của nam nhân đó, nhưng mà, không biết vì sao, Ngân Nhi nhìn thấy vẻ mặt của nam tử này thì thấy thật căng thẳng, ngực cũng khẽ nhói đau, liền lôi kéo ống tay áo của Lạc Dật.
“Lạc Dật ca ca, chúng ta có nên đi giúp hắn hay không a?”
Toàn thân phút chốc căng thẳng, Lạc Dật lặc dây cương, từ tay nải phía sau lưng lấy ra một cái áo choàng, choàng qua người nàng, thấy nàng khó hiểu nhìn mình, sắc mặt cứng ngắc cười cười.
“Chúng ta không giúp được hắn, dược trong tay Lạc Dật ca ca đã không còn nhiều lắm, nếu làm chậm trễ thời cơ, bệnh của Ngân Nhi phát tác, đến lúc đó, Lạc Dật ca ca không muốn lấy huyết làm thuốc tới cứu muội đâu.”
Lấy huyết làm thuốc?
Vừa nghe đến từ này, nàng không khỏi một trận run rẩy, cuống quít lắc đầu:
“Chúng ta nhanh đi tìm dược, không giúp, Ngân Nhi không muốn làm cho Lạc Dật ca ca bị thương tổn.”
“Ân,” Hắn gật nhẹ đầu, đem áo choàng trùm kín thân ảnh bé nhỏ của nàng, nhẹ giọng : “Gió có chút lớn, cẩn thận một chút, đừng để cảm lạnh.”
Nghe được lời nói của hắn, nàng ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn, thân ảnh bé xinh nháy mắt biến mất dưới kiện áo choàng trắng muốt.
Thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua thân ảnh ngã ngồi ở ven đường, cương ngựa vung, như cuồng phong cuốn qua đường. Người ngồi dưới đất nghe được thanh âm thì cuống quýt ngẩn đầu, nhưng mà, nhìn thấy chỉ là một nam tử một thân y bào trắng tinh tung vó ngựa, đau đớn cụp mi mắt, thất vọng cùng sức lực tiêu hao quá nhiều làm cho ánh mắt của hắn không còn sắc bén, hắn không nhận ra, dưới lớp áo choàng trắng tinh còn lộ ra một chiếc hài nữ tử.
“Lạc Dật ca ca,” Nàng nhẹ nhàng đẩy ra một góc áo choàng, nhìn thân ảnh của nam tử bên đường càng ngày càng nhỏ, tâm không khỏi bối rối,“Chúng ta khi nào thì sẽ trở về?”
Đã đi được một đoạn, hắn giữ chặt dây cương, đem áo choàng xốc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hơi mất mát của nàng, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn vừa rồi, khi đi ngang qua nàng không tung áo choàng ra.
“Chúng ta nhất định sẽ trở về, chờ trị bệnh của muội xong, đến lúc đó Ngân Nhi muốn đi đâu, Lạc Dật ca ca đều mang muội đi, cho dù là chân trời góc biển, cũng nhất định cùng muội đi.”
“Thật sự? Muội muốn đi xem đại hải, trong sách nói biển bàn bạc, khí nuốt núi sông, Ngân Nhi thật sự rất muốn nhìn một chút.” Vừa nghe đến được đi ngao du sơn thủy, nàng lập tức đem việc vừa rồi quên không còn một mảnh, lại từ từ nở nụ cười, vừa đúng bị một cánh hoa nhỏ, trắng tinh dính vào chóp mũi, bộ dáng thật là buồn cười.
“Hảo, đến lúc đó nhất định sẽ đi cùng muội.” Hắn cười nhẹ, phát giác chính mình đúng là không muốn dùng tay giúp nàng phất rơi cánh hoa.
Cúi đầu, ngay tại lúc nàng trợn to ánh mắt, nhẹ nhàng dùng hàm răng cắn lấy đóa hoa, đầu lưỡi duỗi ra, đem cánh hoa ăn vào trong miệng. (@>@)
“Di! Hoa này có thể ăn sao?” Ngân Nhi tò mò nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, muốn thấy hắn sẽ có biểu tình gì xuất hiện, là ngọt hay đắng, mặn hay lạt đây?
“Ngân Nhi muốn thử hay không?”
Ra vẻ thần bí, nhìn nàng liếc mắt một cái, quả thực, nàng hưng phấn nhanh tay đón lấy một cánh hoa rơi, cho ngay vào miệng.
“Phi!” Trong miệng hương vị sáp sáp làm nàng nhịn không được nhíu mi, chu chu cái miệng, nắm tay thành đấm hướng Lạc Dật, đô la hét
“Lạc Dật ca ca là phiến tử (người nói dối), lừa Ngân Nhi ăn đóa hoa.”
Đôi mắt trong sáng như ngọc lưu ly hiện lên một chút xin lỗi, thùy hạ mi mắt, khóe môi khẽ nhếch, hắn chua sót cười.
“Ân, Lạc Dật ca ca là phiến tử……” Cúi đầu, thanh âm thoáng khàn khàn.
“Lạc Dật ca ca là phiến tử!” Không có chú ý tới hắn khác thường, nàng đô khởi miệng reo lên.
Ngay lúc nàng vẫn đang cười đùa, hắn vung dây cương, tuấn mã lao đi, lưu lại những cánh hoa trắng muốt, theo gió cuốn bay.