Bên trong hoàng cung, đèn đuốc sáng chói chiếu rõ toàn bộ chính điện, ca múa bình sinh, nhạc khúc sâu kín, các cung nữ đang cầm rượu ngon của lạ đi lại, tiếng cười không dứt.
Ngồi ở bên cạnh Phù Vân Khâu Trạch, Y Y nhận ánh mắt cực nóng,tay rót rượu không khỏi khẽ run.
Là hắn, Mẫn Hách Vương gia!
“Nếu không thoải mái liền lui xống trước đi.” Phù Vân Khâu Trạch chú ý tới ánh mắt Mẫn Hách từ khi bước vào chính điện liền bắt đầu nhìn chằm chằm Y Y, trên mặt tựa tiếu phi tiếu làm cho hắn tâm sinh cảnh giác.
Đặt bầu rượu xuống, nàng lắc đầu nhìn Vương gia La Phu quốc hơn năm mươi tuổi đang cùng các đại thần kính rượu, phỏng chừng một hồi nữa sẽ bắt đầu vào đề tài chính, hắn đến Lạc Tang tuyệt đối không phải đơn giản làm khách như vậy, Phù Vân Khâu Trạch mở miệng bảo nàng đến dự, e cũng là bất đắc dĩ, bởi trong tám năm nay hắn chưa bao giờ yêu cầu nàng tham gia thịnh yến cả.
“Dù sao vẫn phải đối mặt .” Thản nhiên mở miệng, ổn định tâm trạng.
Không ngờ, Mẫn Hách vương gia lại hướng bọn họ đi tới, tà cười trên mặt dần dần mở rộng, một thân tân chế màu đỏ kim bách điệp bào làm nổi bật khuôn mặt duy mỹ bất phàm.
Mạc Thanh đứng ở một bên hầu hạ, đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn thẳng.
“Hoàng Thượng, đã lâu không được cùng người nâng cốc ngôn hoan ,” Đem chén không đưa cho Mạc Thanh rót rượu, Mẫn Hách Vương gia hí mắt,nét cười bên miệng vẫn chưa mất , giả bộ nghiêng đầu,“Đúng lúc hoàng phi cũng ở đây, nghe nói hoàng phi mấy ngày trước thân thể không khoẻ, thần vì công vụ bận rộn không thể tới thăm, để chuộc tội, thần xin tự phạt một ly.”
Y Y cau mày nhìn hắn giả vờ đem rượu uống một hơi cạn sạch, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể mắng trước mặt các vị đại thần .
Ngồi ở hạ vị, hoàng thục phi kinh ngạc hướng bên này nhìn một chút, lại cười yếu ớt cùng La Phu quốc Vương gia trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Bọn họ là có quen biết? Nàng đột nhiên hiểu được.
“Hoàng phi thân thể vừa khỏi hẳn không thể uống rượu, để trẫm thay nàng uống ly này, Mẫn Hách Vương gia không cần lo lắng, thân thể hoàng phi hiện tại thập phần khỏe mạnh.” Phù Vân Khâu Trạch học được đảo khoái(ý là bắt chước lại), trên mặt ý cười so với Mẫn Hách Vương gia càng sâu, đứng lên đem rượu uống cạn.
“Hoàng Thượng.”
Vương gia La Phu quốc cầm chén rượu cước bộ đi tới, hai mắt tựa hồ có chút mập mờ.
“Nghe nói hoàng phi là phượng phúc quý quốc, không chỉ điềm mỹ bên ngoài, ngày thường lại thông tuệ(thông minh), hôm nay vừa thấy, quả thật là thiên tư quốc sắc( sắc nước hương trời), qua vài năm nữa, nhất định là khuynh quốc khuynh thành, chính là, thần thực muốn xem xem hoàng phi có phải trí tuệ như lời đồn không để còn về dạy dỗ con dân, người La Phu quốc kính ngưỡng hoàng phi đã lâu, nói vậy hoàng phi sẽ không từ chối đi?”
Đến đây! Y Y ôn nhu cười, cúi đầu tựa như thẹn thùng, bất quá ở trong đầu đang ân cần hỏi thăm tám đời tổ tông nhà hắn chục lần.
“Không biết Vương gia muốn như thế nào thử bản phi?” Tránh không khỏi, chỉ có thể cứng rắn lên .
Nhẹ nhàng ngẩng đầu, gặp phải Mẫn Hách ánh mắt tà cười, nàng cắn chặt răng, miệng vết thương trên ngực tựa hồ hơi hơi vỡ ra, ẩn ẩn truyền đến từng trận đau đớn.
“Này……” Vương gia La Phu quốc làm bộ mê man nhìn về phía Mẫn Hách Vương gia, ly tán trong mắt bắn ra một tia tinh quang,“Nghe Mẫn Hách Vương gia có thể văn có thể võ,vả lại tháng trước lại tự mình đến La Phu quốc bái phỏng, không ít quan liêu dân chúng đều biết Vương gia năng lực sâu sắc bội phục, nếu Vương gia ra chủ ý, thực không còn gì tốt hơn.”
“Bổn vương là Vương gia Lạc Tang quốc, như vậy, không tốt lắm đâu?” Mẫn Hách chỉ giả từ chối, quang mang trong hai mắt không thể giấu diếm, khóe miệng mỉm cười, đuôi mắt giống như vô tình liếc Y Y một cái,“Không bằng như vậy, một khi hoàng phi thắng, quân quyền trong tay ta một nửa giao cho Hoàng Thượng, như thế nào?” Dùng khẩu khí đạm mạc, giống như đang thương lượng vài món hàng hóa, trong lời nói hương vị châm chọc nồng đậm cay mũi.
Một nửa quân quyền? Khó trách Phù Vân Khâu Trạch hôm nay nhất định phải mang nàng tham dự , cho dù miệng vết thương trên người nàng còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Trong lòng âm lãnh cười, Y Y nổi lên bộ dáng hung hãn của tiểu hài tử.
“Thỉnh Vương gia ra chủ ý.” Ngay tại đêm nay,nàng kết thúc sự yếu ớt để hắn biết một chút, chính mình không còn là con cừu nhỏ chờ bị ăn thịt nữa.
Phù Vân Khâu Trạch nâng mày, bị trấn định trên khuôn mặt nàng rung động, mày liễu khinh dương như thanh phong, đôi mắt quét một tầng tinh mang, tựa như ngôi sao trên nền trời đêm, thỉnh thoảng tỏa ra ánh sáng rực rỡ,gương mặt tái nhợt cũng có huyết sắc nhè nhẹ.
Đây … là Y Y của hắn sao? Tổng cảm thấy, “Nàng” đã có chút phong thái.
Cúi đầu, đưa rượu vào miệng, hướng Mộc Hiệp bên người nháy mắt, lại tiếp tục dường như không có việc gì để tay lên chỗ vịn, nhàn nhã vui vẻ xem kịch .
Bên trong hoàng cung, đèn đuốc sáng chói chiếu rõ toàn bộ chính điện, ca múa bình sinh, nhạc khúc sâu kín, các cung nữ đang cầm rượu ngon của lạ đi lại, tiếng cười không dứt.
Ngồi ở bên cạnh Phù Vân Khâu Trạch, Y Y nhận ánh mắt cực nóng,tay rót rượu không khỏi khẽ run.
Là hắn, Mẫn Hách Vương gia!
“Nếu không thoải mái liền lui xống trước đi.” Phù Vân Khâu Trạch chú ý tới ánh mắt Mẫn Hách từ khi bước vào chính điện liền bắt đầu nhìn chằm chằm Y Y, trên mặt tựa tiếu phi tiếu làm cho hắn tâm sinh cảnh giác.
Đặt bầu rượu xuống, nàng lắc đầu nhìn Vương gia La Phu quốc hơn năm mươi tuổi đang cùng các đại thần kính rượu, phỏng chừng một hồi nữa sẽ bắt đầu vào đề tài chính, hắn đến Lạc Tang tuyệt đối không phải đơn giản làm khách như vậy, Phù Vân Khâu Trạch mở miệng bảo nàng đến dự, e cũng là bất đắc dĩ, bởi trong tám năm nay hắn chưa bao giờ yêu cầu nàng tham gia thịnh yến cả.
“Dù sao vẫn phải đối mặt .” Thản nhiên mở miệng, ổn định tâm trạng.
Không ngờ, Mẫn Hách vương gia lại hướng bọn họ đi tới, tà cười trên mặt dần dần mở rộng, một thân tân chế màu đỏ kim bách điệp bào làm nổi bật khuôn mặt duy mỹ bất phàm.
Mạc Thanh đứng ở một bên hầu hạ, đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn thẳng.
“Hoàng Thượng, đã lâu không được cùng người nâng cốc ngôn hoan ,” Đem chén không đưa cho Mạc Thanh rót rượu, Mẫn Hách Vương gia hí mắt,nét cười bên miệng vẫn chưa mất , giả bộ nghiêng đầu,“Đúng lúc hoàng phi cũng ở đây, nghe nói hoàng phi mấy ngày trước thân thể không khoẻ, thần vì công vụ bận rộn không thể tới thăm, để chuộc tội, thần xin tự phạt một ly.”
Y Y cau mày nhìn hắn giả vờ đem rượu uống một hơi cạn sạch, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể mắng trước mặt các vị đại thần .
Ngồi ở hạ vị, hoàng thục phi kinh ngạc hướng bên này nhìn một chút, lại cười yếu ớt cùng La Phu quốc Vương gia trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Bọn họ là có quen biết? Nàng đột nhiên hiểu được.
“Hoàng phi thân thể vừa khỏi hẳn không thể uống rượu, để trẫm thay nàng uống ly này, Mẫn Hách Vương gia không cần lo lắng, thân thể hoàng phi hiện tại thập phần khỏe mạnh.” Phù Vân Khâu Trạch học được đảo khoái(ý là bắt chước lại), trên mặt ý cười so với Mẫn Hách Vương gia càng sâu, đứng lên đem rượu uống cạn.
“Hoàng Thượng.”
Vương gia La Phu quốc cầm chén rượu cước bộ đi tới, hai mắt tựa hồ có chút mập mờ.
“Nghe nói hoàng phi là phượng phúc quý quốc, không chỉ điềm mỹ bên ngoài, ngày thường lại thông tuệ(thông minh), hôm nay vừa thấy, quả thật là thiên tư quốc sắc( sắc nước hương trời), qua vài năm nữa, nhất định là khuynh quốc khuynh thành, chính là, thần thực muốn xem xem hoàng phi có phải trí tuệ như lời đồn không để còn về dạy dỗ con dân, người La Phu quốc kính ngưỡng hoàng phi đã lâu, nói vậy hoàng phi sẽ không từ chối đi?”
Đến đây! Y Y ôn nhu cười, cúi đầu tựa như thẹn thùng, bất quá ở trong đầu đang ân cần hỏi thăm tám đời tổ tông nhà hắn chục lần.
“Không biết Vương gia muốn như thế nào thử bản phi?” Tránh không khỏi, chỉ có thể cứng rắn lên .
Nhẹ nhàng ngẩng đầu, gặp phải Mẫn Hách ánh mắt tà cười, nàng cắn chặt răng, miệng vết thương trên ngực tựa hồ hơi hơi vỡ ra, ẩn ẩn truyền đến từng trận đau đớn.
“Này……” Vương gia La Phu quốc làm bộ mê man nhìn về phía Mẫn Hách Vương gia, ly tán trong mắt bắn ra một tia tinh quang,“Nghe Mẫn Hách Vương gia có thể văn có thể võ,vả lại tháng trước lại tự mình đến La Phu quốc bái phỏng, không ít quan liêu dân chúng đều biết Vương gia năng lực sâu sắc bội phục, nếu Vương gia ra chủ ý, thực không còn gì tốt hơn.”
“Bổn vương là Vương gia Lạc Tang quốc, như vậy, không tốt lắm đâu?” Mẫn Hách chỉ giả từ chối, quang mang trong hai mắt không thể giấu diếm, khóe miệng mỉm cười, đuôi mắt giống như vô tình liếc Y Y một cái,“Không bằng như vậy, một khi hoàng phi thắng, quân quyền trong tay ta một nửa giao cho Hoàng Thượng, như thế nào?” Dùng khẩu khí đạm mạc, giống như đang thương lượng vài món hàng hóa, trong lời nói hương vị châm chọc nồng đậm cay mũi.
Một nửa quân quyền? Khó trách Phù Vân Khâu Trạch hôm nay nhất định phải mang nàng tham dự , cho dù miệng vết thương trên người nàng còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Trong lòng âm lãnh cười, Y Y nổi lên bộ dáng hung hãn của tiểu hài tử.
“Thỉnh Vương gia ra chủ ý.” Ngay tại đêm nay,nàng kết thúc sự yếu ớt để hắn biết một chút, chính mình không còn là con cừu nhỏ chờ bị ăn thịt nữa.
Phù Vân Khâu Trạch nâng mày, bị trấn định trên khuôn mặt nàng rung động, mày liễu khinh dương như thanh phong, đôi mắt quét một tầng tinh mang, tựa như ngôi sao trên nền trời đêm, thỉnh thoảng tỏa ra ánh sáng rực rỡ,gương mặt tái nhợt cũng có huyết sắc nhè nhẹ.
Đây … là Y Y của hắn sao? Tổng cảm thấy, “Nàng” đã có chút phong thái.
Cúi đầu, đưa rượu vào miệng, hướng Mộc Hiệp bên người nháy mắt, lại tiếp tục dường như không có việc gì để tay lên chỗ vịn, nhàn nhã vui vẻ xem kịch .