Đầu bưng bưng lên, cảm giác choáng váng, trời đất xoay chuyển, linh hồn và thân thể như dần dần rời khỏi nhau, thế nhưng trong quay cuồng, thanh âm căm hận của Hà Na cũng vẫn rõ ràng truyền vào trong tai cô, chợt xa chợt gần.
- Ngày đó bọn em đến chỗ chị ăn, Tiểu Phương vô tình phát hiện dưới giường, ảnh chụp hiện tại đang trong tay anh ấy, đĩa thì em tìm người làm lại, hiện nay chỉ có em xem qua, em nghĩ, đây là nguyên nhân Hàn Sanh rời khỏi. Em do dự nhiều ngày, không biết có nên nói cho chị biết không, thế nhưng, Tòng Y, Trầm Hàn Sanh sẽ không trở lại bên cạnh chị nữa, đời này còn dài, em không muốn chị lại ôm mộng tưởng mà sống, em biết chị yêu chị ta cỡ nào, chắc hẳn cuộc đời chị phải mở ra một trang mới rồi.
- Không... - Môi Diệp Tòng Y không ngừng run rẩy, nhưng lại như mất tiếng, thậm chí ngay cả một lời rõ ràng cũng không phun ra nổi, cô muốn che lỗ tai lại không nghe nữa, nhưng thân thể lại mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế.
Hà Na như hạ quyết tâm tàn khốc, tiếp tục nói: “Chị ta không phải là thánh nhân, chị theo Tào Vân Tuấn nhiều năm như vậy, cũng đã kết hôn, cũng đã sinh con, nếu như nói chị ta một chút cũng không e dè, em không tin. Lúc trước không phải chị nói Hàn Sanh có một thời gian rất kì lạ sao? Mấy ngày nay em suy nghĩ lại toàn bộ những chuyện trước kia vô số lần, Tào Vân Tuấn cầm ảnh chụp có phải là vì uy hiếp Hàn Sanh, đưa đĩa để kích thích chị ta, bảo chị ta rời khỏi chị, kiểu này là ai cũng chịu không nổi. Tuy rằng cuối cùng chị đâm một dao dọa sợ Tào Vân Tuấn, nhưng gặp dữ hóa lành, thuận lợi ly hôn, nhưng Trầm Hàn Sanh cũng không chấp nhận được chị, mà lựa chọn Duyệt Nhan. Nghĩ như vậy, tất cả mọi chuyện đều được giải thích hợp lý... Tòng Y, Tòng Y!”
Nàng còn muốn nói nữa, lại phát hiện thần sắc Diệp Tòng Y càng ngày càng kì quái, mắt ngơ ngác nhìn thẳng tắp, như dại ra, không có chút phản ứng nào, nàng kêu một tiếng, hai tay cầm tay cô, nhưng xúc giác thấy lạnh lẽo, không khỏi càng thêm kinh hãi: “Tòng Y, Tòng Y, chị làm sao vậy? Tòng Y, chị đừng làm em sợ!”
Nàng liều mạng lắc lư thân thể cô, Diệp Tòng Y lại như con rối để tùy nàng lung lay, Hà Na luống cuống, nâng đầu cô, hai tay thỉnh thoảng vỗ mặt cô, giọng nói mang theo tiếng khóc: “Tòng Y, chị tỉnh lại, Tòng Y, chị tỉnh lại, chị tỉnh lại!”
“Tách”, một giọt nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay Diệp Tòng Y, tròng mắt cô giật giật, nhìn chằm chằm vào nàng, thanh âm mỏng như tơ nhện: “Hiện tại ở đâu?”
Nước mắt Hà Na chưa khô, không hiểu ra sao: “Cái gì?”
Đau đớn không nói nên lời lướt qua lục phủ ngũ tạng, Diệp Tòng Y siết chặt bàn tay, dùng hết khí lực toàn thân, từng chữ một nói: “Đĩa, CD, đưa chị.”
Ngồi tiệm trong cà phê, cách tấm thủy tinh nhìn ra phía ngoài, biển xanh trời trong xa xa, còn có màu trắng thuyền buồm thu hết vào mắt, một tay Trầm Hàn Sanh nâng cằm, đang nhìn bên ngoài xuất thần, Trịnh Duyệt Nhan thong thả chầm chậm đi tới, đặt lên bàn một chiếc cốc, nhẹ nhàng đẩy qua trước mặt nàng. Trầm Hàn Sanh giương mắt nhìn nàng, một tay nàng chống nạnh, ánh mắt quyến rũ đến cực điểm: “Nếm thử đi.”
Trầm Hàn Sanh khẽ nhấp một miếng, nói: “Ừ.”
Mặt Trịnh Duyệt Nhan lộ vẻ khó chịu: “Chị chỉ ừ vậy thôi?”
- Em làm à? - Trầm Hàn Sanh mỉm cười, lại uống một ngụm: “Tốt lắm.”
- Xạo! Tốt thế nào?
- Đầu lưỡi, dạ dày, lồng ngực cảm giác đều tốt. - Trầm Hàn Sanh nhẹ vỗ về miệng cốc, bỗng nhiên nói: “Duyệt Nhan, buổi tối em muốn ăn gì? Chúng ta tự làm cơm ăn đi.”
Trịnh Duyệt Nhan có chút bất ngờ, hạ thấp người ngồi xuống đối diện nàng, gục xuống bàn nhìn nàng: “Ý chị là chị làm cơm sao?”
- Ừ, lâu rồi không động tay chân, không chừng cứng tay rồi.
Trịnh Duyệt Nhan nhìn khuôn mặt bình tĩnh trước mắt, thở dài trong lòng, nói: “Nói chung không nên ăn hải sản, mua nhiều rau củ tươi một chút.”
- Được, chúng ta đi ngay đi.
- Hàn Sanh.
- Ừ.
Trịnh Duyệt Nhan cắn cắn môi, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Hôm nay chị đã quyết định làm gì rồi sao?”
Trầm Hàn Sanh ngẩn ra, cười có chút miễn cưỡng: “Chẳng qua là cảm thấy ở đây lâu như vậy, trong tình trạng này vẫn được em chăm sóc, chiều ý, đột nhiên muốn chăm sóc em thật tốt.”
- Chỉ như vậy?
Trầm Hàn Sanh gục đầu xuống, chỉ chốc lát, mới nhẹ giọng nói: “Duyệt Nhan, qua lần này, tôi muốn rời khỏi.”
Trịnh Duyệt Nhan đột nhiên quay đầu, mắt nhìn chằm chằm nàng: “Đây là lựa chọn cuối của chị?”
- Đúng vậy, đây là lựa chọn của tôi. – Trầm Hàn Sanh lộ ra một nụ cười yếu ớt bên môi: “Trong lựa chọn của tôi, không có em, không có cậu ấy, chỉ có mình tôi. Tôi không thể lại tiếp tục ở bên cậu ấy, cũng không có cách nào đến với người khác.”
Trịnh Duyệt Nhan tận lực làm thanh âm của mình bình ổn: “Chị chuẩn bị đi đâu?”
- Nơi không có người trong hồi ức trong quá khứ, chỉ có tương lai, có nhiều nơi như vậy lắm.
- Được, chị đi đi! – Đôi mắt mèo bảo thạch xinh đẹp của Trịnh Duyệt Nhan dấy lên tia lửa nhè nhẹ, thanh âm cũng không tự chủ được đè thấp: “Dù sao em cũng không muốn gặp chị, không muốn thấy khuôn mặt vô dụng của chị, hai mắt sáng rực của chị đã biến đâu mất rồi, nhưng em cho chị biết, chị tới chỗ nào, cũng sẽ không có tương lai!”
Nàng nói xong câu này, phẫn nộ đứng lên, Trầm Hàn Sanh cũng cấp tốc đứng lên, kéo tay nàng lại, nàng đứng không vững bỗng ngã vào trong lòng Trầm Hàn Sanh, Trầm Hàn Sanh cũng không kịp để ý ánh mắt khác thường của những người khác trong tiệm, hai tay ôm chặt nàng vào lòng.
- Duyệt Nhan, xin lỗi.
- Chị buông ra! – Trịnh Duyệt Nhan liều mạng đẩy nàng, trong cấp thiết, bỗng nhiên một cước hung hăng dẫm lên chân nàng, Trầm Hàn Sanh bị đau, tay lại càng ôm nàng chặt hơn, nàng hít thật sâu mấy hơi, ở bên tai Duyệt Nhan nghẹn ngào khẽ nói: “Duyệt Nhan, tôi xin lỗi em, xin em tha thứ cho tôi.”
Trịnh Duyệt Nhan rốt cuộc không giãy giụa nữa, vùi mặt vào cổ nàng, một lúc lâu, Trầm Hàn Sanh cảm thấy cần cổ truyền đến cảm giác ấm áp ươn ướt, Trịnh Duyệt Nhan run nhẹ hai vai, nhẹ nhàng khóc thút thít: “Hàn Sanh, vì sao chị lại muốn em trải cảm giác bất lực này? Vì sao em không thể giúp chị? Vì sao?”
Đêm yên tĩnh, trăng lạnh như nước. Âm nhạc êm tai thư thả, vị rượu vang đỏ thuần túy, tất cả hợp lại, vốn sẽ là một đêm tuyệt vời.
Trịnh Duyệt Nhan nằm trên một chiếc ghế mây, uống rượu một ly lại một ly, đầu óc lại càng lúc càng tỉnh táo, mà ca khúc kia cũng kì lạ tuần hoàn phát truyền vào an tĩnh, không khỏi nảy sinh chút phiền não, nàng tắt đi, sau đó cầm lấy một quyển tạp chí, nhẫn nại lật xem.
“Tôi không có gì tài giỏi, chỉ có một trái tim dành trọn cho cậu, tôi không biết mình nợ cậu điều gì trong đời...” Di động đặt cạnh ly rượu đột nhiên vang lên, Trịnh Duyệt Nhan hơi híp mắt, nhìn màn hình một chút, cầm lấy nhấn nút trả lời: “A lô?”
- Duyệt Nhan, là chị.
Thanh âm lạnh lùng, rồi lại uyển chuyển êm tai: “Chị sao...” Trịnh Duyệt Nhan nói ra vài chữ, chợt ngậm miệng lại, kỳ thực căn bản không cần hỏi, Diệp Tòng Y muốn biết số điện thoại này của nàng, chỉ do cô có mở miệng hỏi hay không mà thôi.
- Duyệt Nhan, em có thể giúp chị một chuyện không?
Trịnh Duyệt Nhan đương nhiên biết cô gấp gì: “Chị muốn nói chuyện với Hàn Sanh?”
- Em bằng lòng không?
Vài câu đối thoại qua lại giản đơn mà trực tiếp, cũng lộ ra lễ phép, cuộc đối thoại như vậy giữa hai chị em, lại có vẻ kỳ quái. Trịnh Duyệt Nhan thở dài không tiếng động, đứng dậy. Căn phòng cách vách sáng ngọn đèn màu vàng ấm áp, cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong truyền tới tiếng nước loáng thoáng: “Chị ấy ở...” Trịnh Duyệt Nhan thay đổi ý định, sửa lời nói: “Hiện tại chị ấy có chút việc.”
- Chị phải nói với cậu ấy mấy câu.
Trong loa, thanh âm của Diệp Tòng Y thấp xuống, trong ngữ điệu bình tĩnh rốt cuộc cũng sinh ra một chút thê lương bi ai, Trịnh Duyệt Nhan ngẩn ra, nói: “Hiện tại chị ấy cũng không dùng điện thoại.”
- Duyệt Nhan, xin em.
Trịnh Duyệt Nhan chưa từng nghĩ tới, cô gái luôn luôn hành xử đạm bạc, như không vương khói lửa thế gian, dễ dàng có thể lấy được tình cảm của mọi người, đáng tôn trọng, mỹ lệ, thanh tao lịch sự, biểu tỷ có quan hệ máu mủ rượt thịt với mình, lại có một ngày mở miệng cầu xin mình, mà trong lòng mình, lúc này lại không thấy được một chút vui mừng.
Nàng trầm mặc, hoặc có thể không biết làm sao hơn mười giây, sau đó định thần lại: “Chút nữa chị gọi lại gọi số điện thoại này, nếu như không có người nhận, vẫn gọi.” Nói xong, nàng treo di động, ngón tay đánh nhanh dãy số vừa gọi tới thành tên “Tòng Y”, sau đó đi tới bên giường Trầm Hàn Sanh, đặt dưới gối đầu của nàng.
Tuyết nhi nghe truyện cổ tích, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, Diệp Tòng Y thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên giường, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng như trái táo của cô bé, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Hà Na rón rén đi đến, nói nhỏ: “Con bé ngủ rồi à?”
- Ừ. – Diệp Tòng Y xoay đầu lại: “Đã trễ thế này, em cũng nên đi tắm đi chứ?”
- Em phải đi đây, chị ngủ trước nhé.
- Hà Na, em mỗi ngày coi chừng chị như thế, bắt đầu coi chừng đến tận bữa ăn giấc ngủ hằng ngày, khi nào mới hết đây? Em đang sợ cái gì? Sợ chị đi tìm cái chết?
Hà Na dựa vào cánh cửa không lên tiếng, trên mặt lại lộ ra vẻ ăn năn.
- Đĩa chị xem, khi đó chị và Tào Vân Tuấn là vợ chồng, chuyện đó cũng là rất bình thường. – Diệp Tòng Y quay đầu, ánh mắt lại rơi trên mặt Tào Ấu Tuyết: “Lui một vạn bước, còn vì Tuyết nhi nữa, chị cũng sẽ quý trọng bản thân.”
Hà Na ngập ngừng nói: “Thế nhưng, thế nhưng tình trạng chị ngày đó, sau lại ổn thỏa như chưa xảy ra chuyện gì, cũng... Cũng hơi...”
- Nếu không chị phải thế nào? Mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt sao? – Diệp Tòng Y nhíu mi: “Em mỗi ngày nói với Tiểu Phương muốn chơi với Tuyết nhi, mượn cớ như vậy còn được mấy ngày? Em làm vợ người ta kiểu gì thế?”
Hà Na thấy cô ngữ điệu thoải mái, rốt cuộc cũng có chút vui đùa, vừa cười, vừa lui về phía sau: “Em đi tắm trước.”
Diệp Tòng Y thấy nàng đi ra ngoài, ngồi yên hai phút, cúi người xuống, hôn một cái nhẹ nhàng trên trán Tào Ấu Tuyết, khẽ nói: “Tuyết nhi, mẹ xin lỗi con, nhưng sau này... Sau này vẫn sẽ có rất nhiều người yêu thương con.”
Trong ánh mắt cô tràn đầy lưu luyến và thống khổ, sâu đậm nhìn cô bé vài lần, đứng dậy ra khỏi gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, dừng lại ở phòng khách, nhìn một chút phía phòng tắm, cô rốt cuộc cũng quyết tâm, không chút do dự đi đến cửa lớn.
Tắm rửa xong, tắt đèn, Trầm Hàn Sanh nằm ở trên giường, vài tiếng sau vẫn chưa ngủ, dưới gối đầu bỗng truyền đến một chuỗi chuông ĐTDĐ chói tai phá vỡ an tĩnh trong phòng, khiến nàng giật nảy mình, như nhảy dựng trên giường lên, kinh hãi qua đi, lại buồn bực, trong phòng của mình có ĐTDĐ lúc nào?
Nàng ngồi trên giường, nhìn ánh sáng chói lọi của màn hình di động trong bóng tối, cái tên phía trên khiến tim nàng đập không ngớt, nhưng cũng, đau không ngớt.
Tiếng chuông vẫn một mực vang lên một lần lại một lần, như đang đọ kiên trì cùng nàng, Trầm Hàn Sanh nghe được hô hấp của mình càng ngày càng khẩn trương, lâu như qua một thế kỷ, tay nàng run run, nhấn tiếp điện thoại.
Điện thoại kết nối, thế nhưng vẫn vô cùng im ắng, im ắng đáng kể, tiếng lòng hóa cứng trong trầm mặc, còn có tiếng hít thở không ổn định, trong cả hai bên loa, đều mơ hồ không rõ, bên tai là tiếng hít thở của đối phương hay của mình...
Trầm Hàn Sanh nhắm mắt, người bên kia tựa hồ đoán được hành động kế tiếp của nàng, một thanh âm quen thuộc mà vội vàng rõ ràng truyền vào tai: “Hàn Sanh, đừng cúp điện thoại, van xin cậu...”
Cô đang cầu khẩn, còn đang khóc, nàng biết... Trước đây, nước mặt của cô, đối với nàng mà nói là thứ khiến nàng tê tâm liệt phế trên thế gian, thế nhưng, sau này, nàng dần dần trở nên chết lặng, chán ghét, uể oải, bởi vì tim nàng đã chất chứa quá nhiều điều, bởi vì lòng của họ, không giống như trước nữa, khi đó không hề có khoảng cách, kề sát bên nhau.
Trầm Hàn Sanh có chút mờ mịt, giờ khắc này, nàng dĩ nhiên lại nhớ đến hình dáng cô khi mới gặp gỡ, mái tóc dài tung bay, thiếu nữ thanh thuần tỏa sáng trong mắt mọi người, ấm như ánh sáng mặt trời, sáng như hoa xuân, nụ cười có sức cuốn hút đến thế, như có thể xua tan lạnh lẽo và u tối trong đáy lòng người khác. Nàng suy nghĩ đến xuất thần, hầu như không phát hiện, hoàn cảnh điện thoại bên kia đã thay đổi, vốn đang an tĩnh, chợt trở nên có chút tạp nham, thậm chí còn thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kèn xe hơi.
- Hàn Sanh, tớ muốn nói chuyện với cậu, nếu như cậu không muốn nói, cũng xin kiên trì nghe tớ nói hết.
Thanh âm Diệp Tòng Y lần thứ hai truyền tới, kéo Trầm Hàn Sanh về thực tế, nàng cầm chặt ĐTDĐ, im lặng không lên tiếng, chỉ nghe cô nói.
Diệp Tòng Y đứng bên lề đường, hít mũi một cái, nhẹ giọng nói: “Hàn Sanh, cậu chỉ trích tớ không sai. Lần đầu tiên, tớ mất trí nhớ, chỉ quên mất những năm có cậu. Lần thứ hai, bởi vì biết Duyệt Nhan thích cậu, cũng biết mình không xứng, cho nên tớ rút lui. Lần thứ ba, bởi vì Tuyết nhi, tớ bị chuyện ly hôn vướng chân. Tớ không còn là người cậu yêu trước đây, tớ trước tiên, luôn luôn lựa chọn buông bỏ cậu.”
Nói đến đây, nước mắt cô cuộn trào mãnh liệt: “Hàn Sanh, tớ yêu cậu, tớ nói yêu, không phải nói trước đây, mà cả sau khi mất trí nhớ, trong tình huống không biết gì cả, tớ lần thứ hai yêu cậu, chỉ là, cậu nghĩ tớ yêu có điều kiện, có nhất thời, bởi vì qua nhiều năm như vậy, tớ đã không phải là thiếu nữ năm đó không hề có ràng buộc, cậu căm hận điều này. Thế nhưng, Hàn Sanh, tớ vẫn toàn tâm toàn ý yêu cậu, giống như trước, khi cân nhắc lựa chọn buông bỏ cậu, không phải là bởi vì cậu không quan trọng, mà là bởi vì cậu quá quan trọng, bởi vì yêu cậu, hi sinh cậu, cũng như cùng hi sinh bản thân, tha thứ tớ không lo nghĩ nhiều đến cảm thụ của cậu, tha thứ cho tớ ích kỷ, cho tới hôm nay, tớ không đối xử với ai thua thiệt, duy chỉ thua thiệt với người tớ yêu nhất và chính tớ...”
Cô nghẹn ngào, đã khóc không thành tiếng: “Hàn Sanh, tha thứ tớ lần thứ hai yêu cậu, nếu như có thể, tớ hi vọng biết bao chỉ một lần, một lần, suốt đời...”
Trầm Hàn Sanh ngơ ngác nghe, bỗng nhiên trong lòng nổi lên một tia cảnh giác, lớn tiếng nói: “Bây giờ cậu đang ở đâu?!”
- Hàn Sanh, biết không? Thời gian qua, mỗi ngày tớ đều nhớ cậu, mỗi đêm đều mơ thấy cậu, mơ thấy cậu đã trở về, nhưng bây giờ, tớ lại không muốn gặp cậu, một chút cũng không muốn nữa... – Diệp Tòng Y thì thào nói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh trong CD làm mình khuất nhục xấu hổ và giận dữ, vừa nghĩ tới Trầm Hàn Sanh từng xem qua, cô cảm thấy sống không bằng chết, đau đớn kịch liệt rót vào lá phổi, lan tràn đến mỗi đầu dây thần kinh, trong gió đêm, thân thể gầy yếu của cô run rẩy lại càng dữ dội hơn.
Trầm Hàn Sanh lo lắng nói: “Rốt cuộc cậu đang ở đâu? Không ở trong nhà? Tớ nghe thấy tiếng kèn! Đã trễ thế này cậu ngoài làm cái gì?”
Diệp Tòng Y nhìn dòng xe cộ qua lại trước mặt, trên mặt lộ ra một nụ cười cay đắng, thanh âm càng ngày càng thấp, càng ngày càng đau xót: “Hàn Sanh, đời này, tớ không muốn gặp cậu nữa, tớ yêu cậu đến nhường ấy, nhớ cậu như vậy, thế nhưng, hi vọng le lói cuối cùng cũng đã tan biến, hiện thực làm cho tớ ngay cả chút mộng tưởng sót lại cũng không có... Hàn Sanh, về chuyện mất trí nhớ, về hôn nhân, đứa con gái, và tất cả, tha thứ cho tớ, cũng hãy bằng lòng với tớ, đừng quên tớ...”
Trầm Hàn Sanh hoảng hốt, thanh âm bởi vì kinh hãi mà thay đổi: “Tòng Y, cậu muốn làm gì?!”
Đầu bưng bưng lên, cảm giác choáng váng, trời đất xoay chuyển, linh hồn và thân thể như dần dần rời khỏi nhau, thế nhưng trong quay cuồng, thanh âm căm hận của Hà Na cũng vẫn rõ ràng truyền vào trong tai cô, chợt xa chợt gần.
- Ngày đó bọn em đến chỗ chị ăn, Tiểu Phương vô tình phát hiện dưới giường, ảnh chụp hiện tại đang trong tay anh ấy, đĩa thì em tìm người làm lại, hiện nay chỉ có em xem qua, em nghĩ, đây là nguyên nhân Hàn Sanh rời khỏi. Em do dự nhiều ngày, không biết có nên nói cho chị biết không, thế nhưng, Tòng Y, Trầm Hàn Sanh sẽ không trở lại bên cạnh chị nữa, đời này còn dài, em không muốn chị lại ôm mộng tưởng mà sống, em biết chị yêu chị ta cỡ nào, chắc hẳn cuộc đời chị phải mở ra một trang mới rồi.
- Không... - Môi Diệp Tòng Y không ngừng run rẩy, nhưng lại như mất tiếng, thậm chí ngay cả một lời rõ ràng cũng không phun ra nổi, cô muốn che lỗ tai lại không nghe nữa, nhưng thân thể lại mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế.
Hà Na như hạ quyết tâm tàn khốc, tiếp tục nói: “Chị ta không phải là thánh nhân, chị theo Tào Vân Tuấn nhiều năm như vậy, cũng đã kết hôn, cũng đã sinh con, nếu như nói chị ta một chút cũng không e dè, em không tin. Lúc trước không phải chị nói Hàn Sanh có một thời gian rất kì lạ sao? Mấy ngày nay em suy nghĩ lại toàn bộ những chuyện trước kia vô số lần, Tào Vân Tuấn cầm ảnh chụp có phải là vì uy hiếp Hàn Sanh, đưa đĩa để kích thích chị ta, bảo chị ta rời khỏi chị, kiểu này là ai cũng chịu không nổi. Tuy rằng cuối cùng chị đâm một dao dọa sợ Tào Vân Tuấn, nhưng gặp dữ hóa lành, thuận lợi ly hôn, nhưng Trầm Hàn Sanh cũng không chấp nhận được chị, mà lựa chọn Duyệt Nhan. Nghĩ như vậy, tất cả mọi chuyện đều được giải thích hợp lý... Tòng Y, Tòng Y!”
Nàng còn muốn nói nữa, lại phát hiện thần sắc Diệp Tòng Y càng ngày càng kì quái, mắt ngơ ngác nhìn thẳng tắp, như dại ra, không có chút phản ứng nào, nàng kêu một tiếng, hai tay cầm tay cô, nhưng xúc giác thấy lạnh lẽo, không khỏi càng thêm kinh hãi: “Tòng Y, Tòng Y, chị làm sao vậy? Tòng Y, chị đừng làm em sợ!”
Nàng liều mạng lắc lư thân thể cô, Diệp Tòng Y lại như con rối để tùy nàng lung lay, Hà Na luống cuống, nâng đầu cô, hai tay thỉnh thoảng vỗ mặt cô, giọng nói mang theo tiếng khóc: “Tòng Y, chị tỉnh lại, Tòng Y, chị tỉnh lại, chị tỉnh lại!”
“Tách”, một giọt nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay Diệp Tòng Y, tròng mắt cô giật giật, nhìn chằm chằm vào nàng, thanh âm mỏng như tơ nhện: “Hiện tại ở đâu?”
Nước mắt Hà Na chưa khô, không hiểu ra sao: “Cái gì?”
Đau đớn không nói nên lời lướt qua lục phủ ngũ tạng, Diệp Tòng Y siết chặt bàn tay, dùng hết khí lực toàn thân, từng chữ một nói: “Đĩa, CD, đưa chị.”
Ngồi tiệm trong cà phê, cách tấm thủy tinh nhìn ra phía ngoài, biển xanh trời trong xa xa, còn có màu trắng thuyền buồm thu hết vào mắt, một tay Trầm Hàn Sanh nâng cằm, đang nhìn bên ngoài xuất thần, Trịnh Duyệt Nhan thong thả chầm chậm đi tới, đặt lên bàn một chiếc cốc, nhẹ nhàng đẩy qua trước mặt nàng. Trầm Hàn Sanh giương mắt nhìn nàng, một tay nàng chống nạnh, ánh mắt quyến rũ đến cực điểm: “Nếm thử đi.”
Trầm Hàn Sanh khẽ nhấp một miếng, nói: “Ừ.”
Mặt Trịnh Duyệt Nhan lộ vẻ khó chịu: “Chị chỉ ừ vậy thôi?”
- Em làm à? - Trầm Hàn Sanh mỉm cười, lại uống một ngụm: “Tốt lắm.”
- Xạo! Tốt thế nào?
- Đầu lưỡi, dạ dày, lồng ngực cảm giác đều tốt. - Trầm Hàn Sanh nhẹ vỗ về miệng cốc, bỗng nhiên nói: “Duyệt Nhan, buổi tối em muốn ăn gì? Chúng ta tự làm cơm ăn đi.”
Trịnh Duyệt Nhan có chút bất ngờ, hạ thấp người ngồi xuống đối diện nàng, gục xuống bàn nhìn nàng: “Ý chị là chị làm cơm sao?”
- Ừ, lâu rồi không động tay chân, không chừng cứng tay rồi.
Trịnh Duyệt Nhan nhìn khuôn mặt bình tĩnh trước mắt, thở dài trong lòng, nói: “Nói chung không nên ăn hải sản, mua nhiều rau củ tươi một chút.”
- Được, chúng ta đi ngay đi.
- Hàn Sanh.
- Ừ.
Trịnh Duyệt Nhan cắn cắn môi, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Hôm nay chị đã quyết định làm gì rồi sao?”
Trầm Hàn Sanh ngẩn ra, cười có chút miễn cưỡng: “Chẳng qua là cảm thấy ở đây lâu như vậy, trong tình trạng này vẫn được em chăm sóc, chiều ý, đột nhiên muốn chăm sóc em thật tốt.”
- Chỉ như vậy?
Trầm Hàn Sanh gục đầu xuống, chỉ chốc lát, mới nhẹ giọng nói: “Duyệt Nhan, qua lần này, tôi muốn rời khỏi.”
Trịnh Duyệt Nhan đột nhiên quay đầu, mắt nhìn chằm chằm nàng: “Đây là lựa chọn cuối của chị?”
- Đúng vậy, đây là lựa chọn của tôi. – Trầm Hàn Sanh lộ ra một nụ cười yếu ớt bên môi: “Trong lựa chọn của tôi, không có em, không có cậu ấy, chỉ có mình tôi. Tôi không thể lại tiếp tục ở bên cậu ấy, cũng không có cách nào đến với người khác.”
Trịnh Duyệt Nhan tận lực làm thanh âm của mình bình ổn: “Chị chuẩn bị đi đâu?”
- Nơi không có người trong hồi ức trong quá khứ, chỉ có tương lai, có nhiều nơi như vậy lắm.
- Được, chị đi đi! – Đôi mắt mèo bảo thạch xinh đẹp của Trịnh Duyệt Nhan dấy lên tia lửa nhè nhẹ, thanh âm cũng không tự chủ được đè thấp: “Dù sao em cũng không muốn gặp chị, không muốn thấy khuôn mặt vô dụng của chị, hai mắt sáng rực của chị đã biến đâu mất rồi, nhưng em cho chị biết, chị tới chỗ nào, cũng sẽ không có tương lai!”
Nàng nói xong câu này, phẫn nộ đứng lên, Trầm Hàn Sanh cũng cấp tốc đứng lên, kéo tay nàng lại, nàng đứng không vững bỗng ngã vào trong lòng Trầm Hàn Sanh, Trầm Hàn Sanh cũng không kịp để ý ánh mắt khác thường của những người khác trong tiệm, hai tay ôm chặt nàng vào lòng.
- Duyệt Nhan, xin lỗi.
- Chị buông ra! – Trịnh Duyệt Nhan liều mạng đẩy nàng, trong cấp thiết, bỗng nhiên một cước hung hăng dẫm lên chân nàng, Trầm Hàn Sanh bị đau, tay lại càng ôm nàng chặt hơn, nàng hít thật sâu mấy hơi, ở bên tai Duyệt Nhan nghẹn ngào khẽ nói: “Duyệt Nhan, tôi xin lỗi em, xin em tha thứ cho tôi.”
Trịnh Duyệt Nhan rốt cuộc không giãy giụa nữa, vùi mặt vào cổ nàng, một lúc lâu, Trầm Hàn Sanh cảm thấy cần cổ truyền đến cảm giác ấm áp ươn ướt, Trịnh Duyệt Nhan run nhẹ hai vai, nhẹ nhàng khóc thút thít: “Hàn Sanh, vì sao chị lại muốn em trải cảm giác bất lực này? Vì sao em không thể giúp chị? Vì sao?”
Đêm yên tĩnh, trăng lạnh như nước. Âm nhạc êm tai thư thả, vị rượu vang đỏ thuần túy, tất cả hợp lại, vốn sẽ là một đêm tuyệt vời.
Trịnh Duyệt Nhan nằm trên một chiếc ghế mây, uống rượu một ly lại một ly, đầu óc lại càng lúc càng tỉnh táo, mà ca khúc kia cũng kì lạ tuần hoàn phát truyền vào an tĩnh, không khỏi nảy sinh chút phiền não, nàng tắt đi, sau đó cầm lấy một quyển tạp chí, nhẫn nại lật xem.
“Tôi không có gì tài giỏi, chỉ có một trái tim dành trọn cho cậu, tôi không biết mình nợ cậu điều gì trong đời...” Di động đặt cạnh ly rượu đột nhiên vang lên, Trịnh Duyệt Nhan hơi híp mắt, nhìn màn hình một chút, cầm lấy nhấn nút trả lời: “A lô?”
- Duyệt Nhan, là chị.
Thanh âm lạnh lùng, rồi lại uyển chuyển êm tai: “Chị sao...” Trịnh Duyệt Nhan nói ra vài chữ, chợt ngậm miệng lại, kỳ thực căn bản không cần hỏi, Diệp Tòng Y muốn biết số điện thoại này của nàng, chỉ do cô có mở miệng hỏi hay không mà thôi.
- Duyệt Nhan, em có thể giúp chị một chuyện không?
Trịnh Duyệt Nhan đương nhiên biết cô gấp gì: “Chị muốn nói chuyện với Hàn Sanh?”
- Em bằng lòng không?
Vài câu đối thoại qua lại giản đơn mà trực tiếp, cũng lộ ra lễ phép, cuộc đối thoại như vậy giữa hai chị em, lại có vẻ kỳ quái. Trịnh Duyệt Nhan thở dài không tiếng động, đứng dậy. Căn phòng cách vách sáng ngọn đèn màu vàng ấm áp, cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong truyền tới tiếng nước loáng thoáng: “Chị ấy ở...” Trịnh Duyệt Nhan thay đổi ý định, sửa lời nói: “Hiện tại chị ấy có chút việc.”
- Chị phải nói với cậu ấy mấy câu.
Trong loa, thanh âm của Diệp Tòng Y thấp xuống, trong ngữ điệu bình tĩnh rốt cuộc cũng sinh ra một chút thê lương bi ai, Trịnh Duyệt Nhan ngẩn ra, nói: “Hiện tại chị ấy cũng không dùng điện thoại.”
- Duyệt Nhan, xin em.
Trịnh Duyệt Nhan chưa từng nghĩ tới, cô gái luôn luôn hành xử đạm bạc, như không vương khói lửa thế gian, dễ dàng có thể lấy được tình cảm của mọi người, đáng tôn trọng, mỹ lệ, thanh tao lịch sự, biểu tỷ có quan hệ máu mủ rượt thịt với mình, lại có một ngày mở miệng cầu xin mình, mà trong lòng mình, lúc này lại không thấy được một chút vui mừng.
Nàng trầm mặc, hoặc có thể không biết làm sao hơn mười giây, sau đó định thần lại: “Chút nữa chị gọi lại gọi số điện thoại này, nếu như không có người nhận, vẫn gọi.” Nói xong, nàng treo di động, ngón tay đánh nhanh dãy số vừa gọi tới thành tên “Tòng Y”, sau đó đi tới bên giường Trầm Hàn Sanh, đặt dưới gối đầu của nàng.
Tuyết nhi nghe truyện cổ tích, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, Diệp Tòng Y thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên giường, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng như trái táo của cô bé, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Hà Na rón rén đi đến, nói nhỏ: “Con bé ngủ rồi à?”
- Ừ. – Diệp Tòng Y xoay đầu lại: “Đã trễ thế này, em cũng nên đi tắm đi chứ?”
- Em phải đi đây, chị ngủ trước nhé.
- Hà Na, em mỗi ngày coi chừng chị như thế, bắt đầu coi chừng đến tận bữa ăn giấc ngủ hằng ngày, khi nào mới hết đây? Em đang sợ cái gì? Sợ chị đi tìm cái chết?
Hà Na dựa vào cánh cửa không lên tiếng, trên mặt lại lộ ra vẻ ăn năn.
- Đĩa chị xem, khi đó chị và Tào Vân Tuấn là vợ chồng, chuyện đó cũng là rất bình thường. – Diệp Tòng Y quay đầu, ánh mắt lại rơi trên mặt Tào Ấu Tuyết: “Lui một vạn bước, còn vì Tuyết nhi nữa, chị cũng sẽ quý trọng bản thân.”
Hà Na ngập ngừng nói: “Thế nhưng, thế nhưng tình trạng chị ngày đó, sau lại ổn thỏa như chưa xảy ra chuyện gì, cũng... Cũng hơi...”
- Nếu không chị phải thế nào? Mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt sao? – Diệp Tòng Y nhíu mi: “Em mỗi ngày nói với Tiểu Phương muốn chơi với Tuyết nhi, mượn cớ như vậy còn được mấy ngày? Em làm vợ người ta kiểu gì thế?”
Hà Na thấy cô ngữ điệu thoải mái, rốt cuộc cũng có chút vui đùa, vừa cười, vừa lui về phía sau: “Em đi tắm trước.”
Diệp Tòng Y thấy nàng đi ra ngoài, ngồi yên hai phút, cúi người xuống, hôn một cái nhẹ nhàng trên trán Tào Ấu Tuyết, khẽ nói: “Tuyết nhi, mẹ xin lỗi con, nhưng sau này... Sau này vẫn sẽ có rất nhiều người yêu thương con.”
Trong ánh mắt cô tràn đầy lưu luyến và thống khổ, sâu đậm nhìn cô bé vài lần, đứng dậy ra khỏi gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, dừng lại ở phòng khách, nhìn một chút phía phòng tắm, cô rốt cuộc cũng quyết tâm, không chút do dự đi đến cửa lớn.
Tắm rửa xong, tắt đèn, Trầm Hàn Sanh nằm ở trên giường, vài tiếng sau vẫn chưa ngủ, dưới gối đầu bỗng truyền đến một chuỗi chuông ĐTDĐ chói tai phá vỡ an tĩnh trong phòng, khiến nàng giật nảy mình, như nhảy dựng trên giường lên, kinh hãi qua đi, lại buồn bực, trong phòng của mình có ĐTDĐ lúc nào?
Nàng ngồi trên giường, nhìn ánh sáng chói lọi của màn hình di động trong bóng tối, cái tên phía trên khiến tim nàng đập không ngớt, nhưng cũng, đau không ngớt.
Tiếng chuông vẫn một mực vang lên một lần lại một lần, như đang đọ kiên trì cùng nàng, Trầm Hàn Sanh nghe được hô hấp của mình càng ngày càng khẩn trương, lâu như qua một thế kỷ, tay nàng run run, nhấn tiếp điện thoại.
Điện thoại kết nối, thế nhưng vẫn vô cùng im ắng, im ắng đáng kể, tiếng lòng hóa cứng trong trầm mặc, còn có tiếng hít thở không ổn định, trong cả hai bên loa, đều mơ hồ không rõ, bên tai là tiếng hít thở của đối phương hay của mình...
Trầm Hàn Sanh nhắm mắt, người bên kia tựa hồ đoán được hành động kế tiếp của nàng, một thanh âm quen thuộc mà vội vàng rõ ràng truyền vào tai: “Hàn Sanh, đừng cúp điện thoại, van xin cậu...”
Cô đang cầu khẩn, còn đang khóc, nàng biết... Trước đây, nước mặt của cô, đối với nàng mà nói là thứ khiến nàng tê tâm liệt phế trên thế gian, thế nhưng, sau này, nàng dần dần trở nên chết lặng, chán ghét, uể oải, bởi vì tim nàng đã chất chứa quá nhiều điều, bởi vì lòng của họ, không giống như trước nữa, khi đó không hề có khoảng cách, kề sát bên nhau.
Trầm Hàn Sanh có chút mờ mịt, giờ khắc này, nàng dĩ nhiên lại nhớ đến hình dáng cô khi mới gặp gỡ, mái tóc dài tung bay, thiếu nữ thanh thuần tỏa sáng trong mắt mọi người, ấm như ánh sáng mặt trời, sáng như hoa xuân, nụ cười có sức cuốn hút đến thế, như có thể xua tan lạnh lẽo và u tối trong đáy lòng người khác. Nàng suy nghĩ đến xuất thần, hầu như không phát hiện, hoàn cảnh điện thoại bên kia đã thay đổi, vốn đang an tĩnh, chợt trở nên có chút tạp nham, thậm chí còn thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kèn xe hơi.
- Hàn Sanh, tớ muốn nói chuyện với cậu, nếu như cậu không muốn nói, cũng xin kiên trì nghe tớ nói hết.
Thanh âm Diệp Tòng Y lần thứ hai truyền tới, kéo Trầm Hàn Sanh về thực tế, nàng cầm chặt ĐTDĐ, im lặng không lên tiếng, chỉ nghe cô nói.
Diệp Tòng Y đứng bên lề đường, hít mũi một cái, nhẹ giọng nói: “Hàn Sanh, cậu chỉ trích tớ không sai. Lần đầu tiên, tớ mất trí nhớ, chỉ quên mất những năm có cậu. Lần thứ hai, bởi vì biết Duyệt Nhan thích cậu, cũng biết mình không xứng, cho nên tớ rút lui. Lần thứ ba, bởi vì Tuyết nhi, tớ bị chuyện ly hôn vướng chân. Tớ không còn là người cậu yêu trước đây, tớ trước tiên, luôn luôn lựa chọn buông bỏ cậu.”
Nói đến đây, nước mắt cô cuộn trào mãnh liệt: “Hàn Sanh, tớ yêu cậu, tớ nói yêu, không phải nói trước đây, mà cả sau khi mất trí nhớ, trong tình huống không biết gì cả, tớ lần thứ hai yêu cậu, chỉ là, cậu nghĩ tớ yêu có điều kiện, có nhất thời, bởi vì qua nhiều năm như vậy, tớ đã không phải là thiếu nữ năm đó không hề có ràng buộc, cậu căm hận điều này. Thế nhưng, Hàn Sanh, tớ vẫn toàn tâm toàn ý yêu cậu, giống như trước, khi cân nhắc lựa chọn buông bỏ cậu, không phải là bởi vì cậu không quan trọng, mà là bởi vì cậu quá quan trọng, bởi vì yêu cậu, hi sinh cậu, cũng như cùng hi sinh bản thân, tha thứ tớ không lo nghĩ nhiều đến cảm thụ của cậu, tha thứ cho tớ ích kỷ, cho tới hôm nay, tớ không đối xử với ai thua thiệt, duy chỉ thua thiệt với người tớ yêu nhất và chính tớ...”
Cô nghẹn ngào, đã khóc không thành tiếng: “Hàn Sanh, tha thứ tớ lần thứ hai yêu cậu, nếu như có thể, tớ hi vọng biết bao chỉ một lần, một lần, suốt đời...”
Trầm Hàn Sanh ngơ ngác nghe, bỗng nhiên trong lòng nổi lên một tia cảnh giác, lớn tiếng nói: “Bây giờ cậu đang ở đâu?!”
- Hàn Sanh, biết không? Thời gian qua, mỗi ngày tớ đều nhớ cậu, mỗi đêm đều mơ thấy cậu, mơ thấy cậu đã trở về, nhưng bây giờ, tớ lại không muốn gặp cậu, một chút cũng không muốn nữa... – Diệp Tòng Y thì thào nói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh trong CD làm mình khuất nhục xấu hổ và giận dữ, vừa nghĩ tới Trầm Hàn Sanh từng xem qua, cô cảm thấy sống không bằng chết, đau đớn kịch liệt rót vào lá phổi, lan tràn đến mỗi đầu dây thần kinh, trong gió đêm, thân thể gầy yếu của cô run rẩy lại càng dữ dội hơn.
Trầm Hàn Sanh lo lắng nói: “Rốt cuộc cậu đang ở đâu? Không ở trong nhà? Tớ nghe thấy tiếng kèn! Đã trễ thế này cậu ngoài làm cái gì?”
Diệp Tòng Y nhìn dòng xe cộ qua lại trước mặt, trên mặt lộ ra một nụ cười cay đắng, thanh âm càng ngày càng thấp, càng ngày càng đau xót: “Hàn Sanh, đời này, tớ không muốn gặp cậu nữa, tớ yêu cậu đến nhường ấy, nhớ cậu như vậy, thế nhưng, hi vọng le lói cuối cùng cũng đã tan biến, hiện thực làm cho tớ ngay cả chút mộng tưởng sót lại cũng không có... Hàn Sanh, về chuyện mất trí nhớ, về hôn nhân, đứa con gái, và tất cả, tha thứ cho tớ, cũng hãy bằng lòng với tớ, đừng quên tớ...”
Trầm Hàn Sanh hoảng hốt, thanh âm bởi vì kinh hãi mà thay đổi: “Tòng Y, cậu muốn làm gì?!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đầu bưng bưng lên, cảm giác choáng váng, trời đất xoay chuyển, linh hồn và thân thể như dần dần rời khỏi nhau, thế nhưng trong quay cuồng, thanh âm căm hận của Hà Na cũng vẫn rõ ràng truyền vào trong tai cô, chợt xa chợt gần.
- Ngày đó bọn em đến chỗ chị ăn, Tiểu Phương vô tình phát hiện dưới giường, ảnh chụp hiện tại đang trong tay anh ấy, đĩa thì em tìm người làm lại, hiện nay chỉ có em xem qua, em nghĩ, đây là nguyên nhân Hàn Sanh rời khỏi. Em do dự nhiều ngày, không biết có nên nói cho chị biết không, thế nhưng, Tòng Y, Trầm Hàn Sanh sẽ không trở lại bên cạnh chị nữa, đời này còn dài, em không muốn chị lại ôm mộng tưởng mà sống, em biết chị yêu chị ta cỡ nào, chắc hẳn cuộc đời chị phải mở ra một trang mới rồi.
- Không... - Môi Diệp Tòng Y không ngừng run rẩy, nhưng lại như mất tiếng, thậm chí ngay cả một lời rõ ràng cũng không phun ra nổi, cô muốn che lỗ tai lại không nghe nữa, nhưng thân thể lại mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế.
Hà Na như hạ quyết tâm tàn khốc, tiếp tục nói: “Chị ta không phải là thánh nhân, chị theo Tào Vân Tuấn nhiều năm như vậy, cũng đã kết hôn, cũng đã sinh con, nếu như nói chị ta một chút cũng không e dè, em không tin. Lúc trước không phải chị nói Hàn Sanh có một thời gian rất kì lạ sao? Mấy ngày nay em suy nghĩ lại toàn bộ những chuyện trước kia vô số lần, Tào Vân Tuấn cầm ảnh chụp có phải là vì uy hiếp Hàn Sanh, đưa đĩa để kích thích chị ta, bảo chị ta rời khỏi chị, kiểu này là ai cũng chịu không nổi. Tuy rằng cuối cùng chị đâm một dao dọa sợ Tào Vân Tuấn, nhưng gặp dữ hóa lành, thuận lợi ly hôn, nhưng Trầm Hàn Sanh cũng không chấp nhận được chị, mà lựa chọn Duyệt Nhan. Nghĩ như vậy, tất cả mọi chuyện đều được giải thích hợp lý... Tòng Y, Tòng Y!”
Nàng còn muốn nói nữa, lại phát hiện thần sắc Diệp Tòng Y càng ngày càng kì quái, mắt ngơ ngác nhìn thẳng tắp, như dại ra, không có chút phản ứng nào, nàng kêu một tiếng, hai tay cầm tay cô, nhưng xúc giác thấy lạnh lẽo, không khỏi càng thêm kinh hãi: “Tòng Y, Tòng Y, chị làm sao vậy? Tòng Y, chị đừng làm em sợ!”
Nàng liều mạng lắc lư thân thể cô, Diệp Tòng Y lại như con rối để tùy nàng lung lay, Hà Na luống cuống, nâng đầu cô, hai tay thỉnh thoảng vỗ mặt cô, giọng nói mang theo tiếng khóc: “Tòng Y, chị tỉnh lại, Tòng Y, chị tỉnh lại, chị tỉnh lại!”
“Tách”, một giọt nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay Diệp Tòng Y, tròng mắt cô giật giật, nhìn chằm chằm vào nàng, thanh âm mỏng như tơ nhện: “Hiện tại ở đâu?”
Nước mắt Hà Na chưa khô, không hiểu ra sao: “Cái gì?”
Đau đớn không nói nên lời lướt qua lục phủ ngũ tạng, Diệp Tòng Y siết chặt bàn tay, dùng hết khí lực toàn thân, từng chữ một nói: “Đĩa, CD, đưa chị.”
Ngồi tiệm trong cà phê, cách tấm thủy tinh nhìn ra phía ngoài, biển xanh trời trong xa xa, còn có màu trắng thuyền buồm thu hết vào mắt, một tay Trầm Hàn Sanh nâng cằm, đang nhìn bên ngoài xuất thần, Trịnh Duyệt Nhan thong thả chầm chậm đi tới, đặt lên bàn một chiếc cốc, nhẹ nhàng đẩy qua trước mặt nàng. Trầm Hàn Sanh giương mắt nhìn nàng, một tay nàng chống nạnh, ánh mắt quyến rũ đến cực điểm: “Nếm thử đi.”
Trầm Hàn Sanh khẽ nhấp một miếng, nói: “Ừ.”
Mặt Trịnh Duyệt Nhan lộ vẻ khó chịu: “Chị chỉ ừ vậy thôi?”
- Em làm à? - Trầm Hàn Sanh mỉm cười, lại uống một ngụm: “Tốt lắm.”
- Xạo! Tốt thế nào?
- Đầu lưỡi, dạ dày, lồng ngực cảm giác đều tốt. - Trầm Hàn Sanh nhẹ vỗ về miệng cốc, bỗng nhiên nói: “Duyệt Nhan, buổi tối em muốn ăn gì? Chúng ta tự làm cơm ăn đi.”
Trịnh Duyệt Nhan có chút bất ngờ, hạ thấp người ngồi xuống đối diện nàng, gục xuống bàn nhìn nàng: “Ý chị là chị làm cơm sao?”
- Ừ, lâu rồi không động tay chân, không chừng cứng tay rồi.
Trịnh Duyệt Nhan nhìn khuôn mặt bình tĩnh trước mắt, thở dài trong lòng, nói: “Nói chung không nên ăn hải sản, mua nhiều rau củ tươi một chút.”
- Được, chúng ta đi ngay đi.
- Hàn Sanh.
- Ừ.
Trịnh Duyệt Nhan cắn cắn môi, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Hôm nay chị đã quyết định làm gì rồi sao?”
Trầm Hàn Sanh ngẩn ra, cười có chút miễn cưỡng: “Chẳng qua là cảm thấy ở đây lâu như vậy, trong tình trạng này vẫn được em chăm sóc, chiều ý, đột nhiên muốn chăm sóc em thật tốt.”
- Chỉ như vậy?
Trầm Hàn Sanh gục đầu xuống, chỉ chốc lát, mới nhẹ giọng nói: “Duyệt Nhan, qua lần này, tôi muốn rời khỏi.”
Trịnh Duyệt Nhan đột nhiên quay đầu, mắt nhìn chằm chằm nàng: “Đây là lựa chọn cuối của chị?”
- Đúng vậy, đây là lựa chọn của tôi. – Trầm Hàn Sanh lộ ra một nụ cười yếu ớt bên môi: “Trong lựa chọn của tôi, không có em, không có cậu ấy, chỉ có mình tôi. Tôi không thể lại tiếp tục ở bên cậu ấy, cũng không có cách nào đến với người khác.”
Trịnh Duyệt Nhan tận lực làm thanh âm của mình bình ổn: “Chị chuẩn bị đi đâu?”
- Nơi không có người trong hồi ức trong quá khứ, chỉ có tương lai, có nhiều nơi như vậy lắm.
- Được, chị đi đi! – Đôi mắt mèo bảo thạch xinh đẹp của Trịnh Duyệt Nhan dấy lên tia lửa nhè nhẹ, thanh âm cũng không tự chủ được đè thấp: “Dù sao em cũng không muốn gặp chị, không muốn thấy khuôn mặt vô dụng của chị, hai mắt sáng rực của chị đã biến đâu mất rồi, nhưng em cho chị biết, chị tới chỗ nào, cũng sẽ không có tương lai!”
Nàng nói xong câu này, phẫn nộ đứng lên, Trầm Hàn Sanh cũng cấp tốc đứng lên, kéo tay nàng lại, nàng đứng không vững bỗng ngã vào trong lòng Trầm Hàn Sanh, Trầm Hàn Sanh cũng không kịp để ý ánh mắt khác thường của những người khác trong tiệm, hai tay ôm chặt nàng vào lòng.
- Duyệt Nhan, xin lỗi.
- Chị buông ra! – Trịnh Duyệt Nhan liều mạng đẩy nàng, trong cấp thiết, bỗng nhiên một cước hung hăng dẫm lên chân nàng, Trầm Hàn Sanh bị đau, tay lại càng ôm nàng chặt hơn, nàng hít thật sâu mấy hơi, ở bên tai Duyệt Nhan nghẹn ngào khẽ nói: “Duyệt Nhan, tôi xin lỗi em, xin em tha thứ cho tôi.”
Trịnh Duyệt Nhan rốt cuộc không giãy giụa nữa, vùi mặt vào cổ nàng, một lúc lâu, Trầm Hàn Sanh cảm thấy cần cổ truyền đến cảm giác ấm áp ươn ướt, Trịnh Duyệt Nhan run nhẹ hai vai, nhẹ nhàng khóc thút thít: “Hàn Sanh, vì sao chị lại muốn em trải cảm giác bất lực này? Vì sao em không thể giúp chị? Vì sao?”
Đêm yên tĩnh, trăng lạnh như nước. Âm nhạc êm tai thư thả, vị rượu vang đỏ thuần túy, tất cả hợp lại, vốn sẽ là một đêm tuyệt vời.
Trịnh Duyệt Nhan nằm trên một chiếc ghế mây, uống rượu một ly lại một ly, đầu óc lại càng lúc càng tỉnh táo, mà ca khúc kia cũng kì lạ tuần hoàn phát truyền vào an tĩnh, không khỏi nảy sinh chút phiền não, nàng tắt đi, sau đó cầm lấy một quyển tạp chí, nhẫn nại lật xem.
“Tôi không có gì tài giỏi, chỉ có một trái tim dành trọn cho cậu, tôi không biết mình nợ cậu điều gì trong đời...” Di động đặt cạnh ly rượu đột nhiên vang lên, Trịnh Duyệt Nhan hơi híp mắt, nhìn màn hình một chút, cầm lấy nhấn nút trả lời: “A lô?”
- Duyệt Nhan, là chị.
Thanh âm lạnh lùng, rồi lại uyển chuyển êm tai: “Chị sao...” Trịnh Duyệt Nhan nói ra vài chữ, chợt ngậm miệng lại, kỳ thực căn bản không cần hỏi, Diệp Tòng Y muốn biết số điện thoại này của nàng, chỉ do cô có mở miệng hỏi hay không mà thôi.
- Duyệt Nhan, em có thể giúp chị một chuyện không?
Trịnh Duyệt Nhan đương nhiên biết cô gấp gì: “Chị muốn nói chuyện với Hàn Sanh?”
- Em bằng lòng không?
Vài câu đối thoại qua lại giản đơn mà trực tiếp, cũng lộ ra lễ phép, cuộc đối thoại như vậy giữa hai chị em, lại có vẻ kỳ quái. Trịnh Duyệt Nhan thở dài không tiếng động, đứng dậy. Căn phòng cách vách sáng ngọn đèn màu vàng ấm áp, cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong truyền tới tiếng nước loáng thoáng: “Chị ấy ở...” Trịnh Duyệt Nhan thay đổi ý định, sửa lời nói: “Hiện tại chị ấy có chút việc.”
- Chị phải nói với cậu ấy mấy câu.
Trong loa, thanh âm của Diệp Tòng Y thấp xuống, trong ngữ điệu bình tĩnh rốt cuộc cũng sinh ra một chút thê lương bi ai, Trịnh Duyệt Nhan ngẩn ra, nói: “Hiện tại chị ấy cũng không dùng điện thoại.”
- Duyệt Nhan, xin em.
Trịnh Duyệt Nhan chưa từng nghĩ tới, cô gái luôn luôn hành xử đạm bạc, như không vương khói lửa thế gian, dễ dàng có thể lấy được tình cảm của mọi người, đáng tôn trọng, mỹ lệ, thanh tao lịch sự, biểu tỷ có quan hệ máu mủ rượt thịt với mình, lại có một ngày mở miệng cầu xin mình, mà trong lòng mình, lúc này lại không thấy được một chút vui mừng.
Nàng trầm mặc, hoặc có thể không biết làm sao hơn mười giây, sau đó định thần lại: “Chút nữa chị gọi lại gọi số điện thoại này, nếu như không có người nhận, vẫn gọi.” Nói xong, nàng treo di động, ngón tay đánh nhanh dãy số vừa gọi tới thành tên “Tòng Y”, sau đó đi tới bên giường Trầm Hàn Sanh, đặt dưới gối đầu của nàng.
Tuyết nhi nghe truyện cổ tích, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, Diệp Tòng Y thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên giường, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng như trái táo của cô bé, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Hà Na rón rén đi đến, nói nhỏ: “Con bé ngủ rồi à?”
- Ừ. – Diệp Tòng Y xoay đầu lại: “Đã trễ thế này, em cũng nên đi tắm đi chứ?”
- Em phải đi đây, chị ngủ trước nhé.
- Hà Na, em mỗi ngày coi chừng chị như thế, bắt đầu coi chừng đến tận bữa ăn giấc ngủ hằng ngày, khi nào mới hết đây? Em đang sợ cái gì? Sợ chị đi tìm cái chết?
Hà Na dựa vào cánh cửa không lên tiếng, trên mặt lại lộ ra vẻ ăn năn.
- Đĩa chị xem, khi đó chị và Tào Vân Tuấn là vợ chồng, chuyện đó cũng là rất bình thường. – Diệp Tòng Y quay đầu, ánh mắt lại rơi trên mặt Tào Ấu Tuyết: “Lui một vạn bước, còn vì Tuyết nhi nữa, chị cũng sẽ quý trọng bản thân.”
Hà Na ngập ngừng nói: “Thế nhưng, thế nhưng tình trạng chị ngày đó, sau lại ổn thỏa như chưa xảy ra chuyện gì, cũng... Cũng hơi...”
- Nếu không chị phải thế nào? Mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt sao? – Diệp Tòng Y nhíu mi: “Em mỗi ngày nói với Tiểu Phương muốn chơi với Tuyết nhi, mượn cớ như vậy còn được mấy ngày? Em làm vợ người ta kiểu gì thế?”
Hà Na thấy cô ngữ điệu thoải mái, rốt cuộc cũng có chút vui đùa, vừa cười, vừa lui về phía sau: “Em đi tắm trước.”
Diệp Tòng Y thấy nàng đi ra ngoài, ngồi yên hai phút, cúi người xuống, hôn một cái nhẹ nhàng trên trán Tào Ấu Tuyết, khẽ nói: “Tuyết nhi, mẹ xin lỗi con, nhưng sau này... Sau này vẫn sẽ có rất nhiều người yêu thương con.”
Trong ánh mắt cô tràn đầy lưu luyến và thống khổ, sâu đậm nhìn cô bé vài lần, đứng dậy ra khỏi gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, dừng lại ở phòng khách, nhìn một chút phía phòng tắm, cô rốt cuộc cũng quyết tâm, không chút do dự đi đến cửa lớn.
Tắm rửa xong, tắt đèn, Trầm Hàn Sanh nằm ở trên giường, vài tiếng sau vẫn chưa ngủ, dưới gối đầu bỗng truyền đến một chuỗi chuông ĐTDĐ chói tai phá vỡ an tĩnh trong phòng, khiến nàng giật nảy mình, như nhảy dựng trên giường lên, kinh hãi qua đi, lại buồn bực, trong phòng của mình có ĐTDĐ lúc nào?
Nàng ngồi trên giường, nhìn ánh sáng chói lọi của màn hình di động trong bóng tối, cái tên phía trên khiến tim nàng đập không ngớt, nhưng cũng, đau không ngớt.
Tiếng chuông vẫn một mực vang lên một lần lại một lần, như đang đọ kiên trì cùng nàng, Trầm Hàn Sanh nghe được hô hấp của mình càng ngày càng khẩn trương, lâu như qua một thế kỷ, tay nàng run run, nhấn tiếp điện thoại.
Điện thoại kết nối, thế nhưng vẫn vô cùng im ắng, im ắng đáng kể, tiếng lòng hóa cứng trong trầm mặc, còn có tiếng hít thở không ổn định, trong cả hai bên loa, đều mơ hồ không rõ, bên tai là tiếng hít thở của đối phương hay của mình...
Trầm Hàn Sanh nhắm mắt, người bên kia tựa hồ đoán được hành động kế tiếp của nàng, một thanh âm quen thuộc mà vội vàng rõ ràng truyền vào tai: “Hàn Sanh, đừng cúp điện thoại, van xin cậu...”
Cô đang cầu khẩn, còn đang khóc, nàng biết... Trước đây, nước mặt của cô, đối với nàng mà nói là thứ khiến nàng tê tâm liệt phế trên thế gian, thế nhưng, sau này, nàng dần dần trở nên chết lặng, chán ghét, uể oải, bởi vì tim nàng đã chất chứa quá nhiều điều, bởi vì lòng của họ, không giống như trước nữa, khi đó không hề có khoảng cách, kề sát bên nhau.
Trầm Hàn Sanh có chút mờ mịt, giờ khắc này, nàng dĩ nhiên lại nhớ đến hình dáng cô khi mới gặp gỡ, mái tóc dài tung bay, thiếu nữ thanh thuần tỏa sáng trong mắt mọi người, ấm như ánh sáng mặt trời, sáng như hoa xuân, nụ cười có sức cuốn hút đến thế, như có thể xua tan lạnh lẽo và u tối trong đáy lòng người khác. Nàng suy nghĩ đến xuất thần, hầu như không phát hiện, hoàn cảnh điện thoại bên kia đã thay đổi, vốn đang an tĩnh, chợt trở nên có chút tạp nham, thậm chí còn thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kèn xe hơi.
- Hàn Sanh, tớ muốn nói chuyện với cậu, nếu như cậu không muốn nói, cũng xin kiên trì nghe tớ nói hết.
Thanh âm Diệp Tòng Y lần thứ hai truyền tới, kéo Trầm Hàn Sanh về thực tế, nàng cầm chặt ĐTDĐ, im lặng không lên tiếng, chỉ nghe cô nói.
Diệp Tòng Y đứng bên lề đường, hít mũi một cái, nhẹ giọng nói: “Hàn Sanh, cậu chỉ trích tớ không sai. Lần đầu tiên, tớ mất trí nhớ, chỉ quên mất những năm có cậu. Lần thứ hai, bởi vì biết Duyệt Nhan thích cậu, cũng biết mình không xứng, cho nên tớ rút lui. Lần thứ ba, bởi vì Tuyết nhi, tớ bị chuyện ly hôn vướng chân. Tớ không còn là người cậu yêu trước đây, tớ trước tiên, luôn luôn lựa chọn buông bỏ cậu.”
Nói đến đây, nước mắt cô cuộn trào mãnh liệt: “Hàn Sanh, tớ yêu cậu, tớ nói yêu, không phải nói trước đây, mà cả sau khi mất trí nhớ, trong tình huống không biết gì cả, tớ lần thứ hai yêu cậu, chỉ là, cậu nghĩ tớ yêu có điều kiện, có nhất thời, bởi vì qua nhiều năm như vậy, tớ đã không phải là thiếu nữ năm đó không hề có ràng buộc, cậu căm hận điều này. Thế nhưng, Hàn Sanh, tớ vẫn toàn tâm toàn ý yêu cậu, giống như trước, khi cân nhắc lựa chọn buông bỏ cậu, không phải là bởi vì cậu không quan trọng, mà là bởi vì cậu quá quan trọng, bởi vì yêu cậu, hi sinh cậu, cũng như cùng hi sinh bản thân, tha thứ tớ không lo nghĩ nhiều đến cảm thụ của cậu, tha thứ cho tớ ích kỷ, cho tới hôm nay, tớ không đối xử với ai thua thiệt, duy chỉ thua thiệt với người tớ yêu nhất và chính tớ...”
Cô nghẹn ngào, đã khóc không thành tiếng: “Hàn Sanh, tha thứ tớ lần thứ hai yêu cậu, nếu như có thể, tớ hi vọng biết bao chỉ một lần, một lần, suốt đời...”
Trầm Hàn Sanh ngơ ngác nghe, bỗng nhiên trong lòng nổi lên một tia cảnh giác, lớn tiếng nói: “Bây giờ cậu đang ở đâu?!”
- Hàn Sanh, biết không? Thời gian qua, mỗi ngày tớ đều nhớ cậu, mỗi đêm đều mơ thấy cậu, mơ thấy cậu đã trở về, nhưng bây giờ, tớ lại không muốn gặp cậu, một chút cũng không muốn nữa... – Diệp Tòng Y thì thào nói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh trong CD làm mình khuất nhục xấu hổ và giận dữ, vừa nghĩ tới Trầm Hàn Sanh từng xem qua, cô cảm thấy sống không bằng chết, đau đớn kịch liệt rót vào lá phổi, lan tràn đến mỗi đầu dây thần kinh, trong gió đêm, thân thể gầy yếu của cô run rẩy lại càng dữ dội hơn.
Trầm Hàn Sanh lo lắng nói: “Rốt cuộc cậu đang ở đâu? Không ở trong nhà? Tớ nghe thấy tiếng kèn! Đã trễ thế này cậu ngoài làm cái gì?”
Diệp Tòng Y nhìn dòng xe cộ qua lại trước mặt, trên mặt lộ ra một nụ cười cay đắng, thanh âm càng ngày càng thấp, càng ngày càng đau xót: “Hàn Sanh, đời này, tớ không muốn gặp cậu nữa, tớ yêu cậu đến nhường ấy, nhớ cậu như vậy, thế nhưng, hi vọng le lói cuối cùng cũng đã tan biến, hiện thực làm cho tớ ngay cả chút mộng tưởng sót lại cũng không có... Hàn Sanh, về chuyện mất trí nhớ, về hôn nhân, đứa con gái, và tất cả, tha thứ cho tớ, cũng hãy bằng lòng với tớ, đừng quên tớ...”
Trầm Hàn Sanh hoảng hốt, thanh âm bởi vì kinh hãi mà thay đổi: “Tòng Y, cậu muốn làm gì?!”