Ngọn đèn trong quán rượu mịt mờ, bóng người khắp nơi, tiếng saxophone ưu sầu dai dẳng, như khóc lóc như kể lể. Trầm Hàn Sanh ngồi bên quầy bar, hai tay chống đầu chìm vào suy tư, ngơ ngác nhìn chất lỏng màu nâu trong chiếc ly trước mặt đến xuất thần. Tiểu Phương đứng rất xa, lâu lâu lại liếc mắt về bên này.
- Một ly Tequila. - Một dáng người xinh đẹp mê đắm ưu nhã lướt qua dòng người, xuyên qua ngọn đèn mê ly, sau đó dựa người vào quầy bar, ngón tay nhỏ dài phất qua mái tóc, lười biếng nói với bồi bàn: “Đừng lấy miếng chanh, đừng cho thêm vị khác.”
- Sao em lại tới đây? - Phản ứng của Trầm Hàn Sanh hơi chậm chạm trì trệ một chút, sờ sờ khuôn mặt hơi nóng của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng.
- Em không thể tới? - Chiếc cằm tinh xảo của Trịnh Duyệt Nhan hơi nâng lên, liếc mắt nhìn nàng: “Không tệ, tiến bộ rất nhanh, từ không uống rượu đến uống rượu mạnh rồi.”
Trầm Hàn Sanh không đáp lại, vừa định đưa tay về phía cái ly nhưng lại buông ra.
Trịnh Duyệt Nhan mỉm cười: “Mượn rượu tưới sầu sao? Vì chị ấy khôi phục trí nhớ, lại kháng cự chị ngàn dặm, tất cả chênh lệch quá lớn so với tưởng tượng của chị?”
- Cậu ấy đã trở về, ánh mắt kia, giọng nói kia, biểu cảm quật cường kia... - Lòng Trầm Hàn Sanh đắng chát, thì thào nói: “Tôi vừa nhìn thấy là biết cậu ấy đã trở về, tôi chờ thời khắc này bao lâu em không biết đâu, lâu đến nhìn thấu mọi cảnh tượng thế gian, quá nhiều lần trải qua tang thương của nhân gian, chỉ là dung nhan chưa già đi thôi, thế nhưng...”
Bồi bàn đưa rượu đến, Trịnh Duyệt Nhan bưng lên uống một ngụm, tinh tế thưởng thức cái cay độc đắng chát trong đó, rồi ngồi xuống bên nàng.
- Lẽ nào chị vẫn tin một khi chị ấy khôi phục ký ức, sẽ lập tức sà vào lòng chị? Sẽ lập tức tiếp tục nhân duyên trước kia? – Trịnh Duyệt Nhan cười lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ đối với chị ấy mà nói, yêu cũng chẳng biết làm sao để yêu, hận lại có thể tìm được cách để xả, nhưng hận lại mãnh liệt hơn yêu, cho nên chị ấy lập tức thực hiện chuyện quan trọng hơn.”
Trầm Hàn Sanh nhìn nàng, tựa hồ không rõ.
Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Trả thù.”
- Trả thù? – Trầm Hàn Sanh nhẹ nhàng lặp lại một câu.
Ne
- Đúng, chỉ có trả thù mới có thể cọ rửa một ít sỉ nhục, dội tắt một chút căm hận. – Trịnh Duyệt Nhan chớp mi: “Với người tạo nên bi kịch này. Cha mẹ chị ấy, chị ấy không thể gây khó dễ, nhưng người khác thì lại có cách.”
Trầm Hàn Sanh như nghĩ đến điều gì, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, nhảy xuống ghế đi ra ngoài, Trịnh Duyệt Nhan kéo nàng lại: “Chị làm gì thế?”
- Tôi muốn tìm Tòng Y! – Trầm Hàn Sanh gấp đến độ muốn toát mồ hôi, lời nói không mạch lạc: “Nếu nói như vậy, cậu ấy... Nhất định muốn tìm Tào Vân Tuấn, tôi không thể, tôi muốn ngăn cản cậu ấy.”
- Chị lo lắng chị ấy lại đâm Tào Vân Tuấn một dao sao? Yên tâm, chị ấy không ngu xuẩn như lần trước. – Trịnh Duyệt Nhan dùng ánh mắt bảo nàng ngồi xuống, trấn an nói: “Em cam đoan với chị.”
Trầm Hàn Sanh lần thứ hai trở lại chỗ ngồi, ánh mắt vẫn không rời Trịnh Duyệt Nhan.
- Sáng hôm qua ba em đến bệnh viện thăm Tòng Y, ở với chị ấy cả buổi. – Trịnh Duyệt Nhan thưởng thức ly rượu trong tay, ngẩng đầu nhìn Trầm Hàn Sanh: “Sau khi về công ty, ông ấy như thay đổi thành một người khác, nổi giận ở đó, bới móc này nọ, gọi mấy vị chức cao lên xử một trận.”
Trầm Hàn Sanh lắp bắp nói: “Đó là... Đó là vì...”
- Ông ấy đột nhiên biến thành con sư tử rống giận. – Trịnh Duyệt Nhan chậm rãi thưởng thức rượu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Rất hiển nhiên, Tòng Y đã thành thật nói chuyện với ông ấy một lúc lâu. Em đoán, lúc này đây chị ấy hẳn là không giữ lại chút nào, chuyện hai người quen biết yêu nhau, rồi về sau mất trí nhớ, kết hôn, sống chết, gồm tất cả chuyện có liên quan đến Tào Vân Tuấn, thậm chí cả cái CD, cũng nói cho ba em biết. Ba em mặc dù không sáng suốt là bao, nhưng chung quy vẫn hiểu rõ các mặt của xã hội, không cố chấp như dì em, vẫn coi trọng một chữ lý, hơn nữa, ông ấy đã thương yêu Tòng Y từ nhỏ, Tòng Y thẳng thắn thành khẩn báo cáo lại tất cả, lấy cảm xúc cộng với nước mắt lên án, mới có thể làm cho ba em nổi giận như vậy. Đương nhiên, em không ở chỗ đó, không biết rốt cuộc là Tòng Y nói gì với ba em, nhưng em biết, hiệu quả tốt như vậy, chị ấy hẳn rất khôn ngoan.”
Cảm giác say của Trầm Hàn Sanh tựa hồ lui đi không ít, thử dò xét hỏi: “Thế ba em sẽ tìm Tào Vân Tuấn gây phiền toái?”
- Nói phiền toái thì hơi qua loa rồi. Yêu thương Tòng Y là một chuyện, còn vấn đề ông ấy cảm giác mình đã nhìn lầm người, đã từng tin Tào Vân Tuấn như vậy, hào phóng như vậy, gương mặt già nua không nén được giận, chỉ cần vì nguyên nhân này, ông ấy cũng sẽ không dễ dàng buông tha. – Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu, không quan tâm lắm nói: “Theo em biết, ông ấy cho người nghe ngóng chỗ của Tào Vân Tuấn, may mà trong thời gian ngắn, hắn còn chưa kịp kết hôn lần hai, nên không có ai bị hắn liên lụy.”
Trầm Hàn Sanh có chút sửng sốt, một lúc lâu, bưng ly rượu lên uống một hớp nhỏ.
- Sao? – Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, khóe miệng lộ nụ cười: “Chị không hận hắn sao? Lẽ nào chị không hi vọng hắn nhận kết quả xứng đáng sao?”
- Chữ hận, không đủ để hình dung cảm giác của tôi đối với hắn, thế nhưng tôi cũng không biết... – Trầm Hàn Sanh trầm mặc một lát, khẽ nói: “Ba em sẽ không tìm người giết hắn chứ?”
Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng thở dài: “Thành thật mà nói, cái này em cũng không biết.”
Đêm dần khuya, người trong quán rượu cũng dần ít đi, âm nhạc vẫn nồng nàng trầm lắng văng vẳng bên tai.
Trịnh Duyệt Nhan hơi nhíu mày, bỗng nhiên nhẹ giọng: “Từ khi chị ấy khôi phục trí nhớ, em vẫn chưa đến gặp.”
Trầm Hàn Sanh yêu cầu vài viên đá, lấy tay nắm, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nóng hồi của mình, tựa như không nghe được lời của nàng.
- Khi đó Tòng Y như biến thành người khác vậy, em tưởng tai nạn giao thông đã đụng hỏng đầu chị ấy rồi, không chỉ khiến chị ấy mất trí mà còn khiến chị ấy mất đi tính cách của mình. – Trịnh Duyệt Nhan nở nụ cười, lẩm bẩm nói: “Em biết hành xử mấy ngày nay của chị ấy với dì dượng, đây mới là Tòng Y từ nhỏ em biết, chỉ là chị ấy cũng đối xử với Tuyết nhi như vậy ngoài dự liệu của em.”
- Cho nên em có thể suy đoán tâm trạng của chị ấy bây giờ, với tình huống này không lấy dao đi giết người, mà chọn một cách làm khôn ngoan, đây mới là biểu tỷ của em.
Trầm Hàn Sanh nhíu nhíu mày, sửa lại nói: “Cậu ấy vẫn là biểu tỷ của em.”
- Khi đó bọn em chỉ mới vài tuổi, nghỉ đông và nghỉ hè Tòng Y thường đến nhà em, bà ngoại lúc đó cũng còn sống, bà vẫn không chịu rời quê, chỉ chịu ở cùng dì tại thành phố nhỏ, cho nên khi rảnh rỗi đều gặp. - Tay Trịnh Duyệt Nhan nâng cằm, sa vào hồi ức: “Tòng Y khi còn bé trổ mã rất đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn đáng yêu, mà em lại bá đạo tùy hứng, coi trời bằng vung, cho nên chị ấy lại càng được người lớn yêu thương hơn em, ở trong trí nhớ của em, bà ngoại em thương chị ấy hơn một ít, ba em cũng rất thương chị ấy, em có cái gì, ông ấy đều phải mua cho Tòng Y một phần, hơn nữa, khiến người ta phản cảm chính là, ông ấy thích lấy Tòng Y so với em, nói Tòng Y thành tích tốt, nói Tòng Y hiểu chuyện lễ phép, nói Tòng Y như một thục nữ. Lúc mới đầu, bọn em còn có một khoảng thời gian vui vẻ, thế nhưng lâu dài, oán khí của em với Tòng Y không khỏi dần dần sâu sắc, em càng ngày càng không thích chị ấy, bắt đầu cố tình vô ý đối nghịch với chị ấy. Nhớ có một lần, có một ông khách xa lạ đến, vừa nhìn thấy Tòng Y, thì khen với ba em, Trịnh tổng, là con gái ông sao? Thật đúng là một tiểu mĩ nhân, ông thật là có phúc, ba em lúc đó rất vui vẻ, tự nhiên ôm lấy Tòng Y, cười trả lời nói, đúng vậy đúng vậy. Em bị chọc tức, sau đó khi chơi với Tòng Y, em cố ý đẩy chị ấy té lộn mèo một cái, chị ấy trầy da trên đầu, chảy máu, mà em thì bị ba đánh một trận.”
Trầm Hàn Sanh chăm chú nghe, không nói chen vào.
Trịnh Duyệt Nhan từ từ uống một ngụm rượu, nói tiếp: “Sau đó bà ngoại qua đời, bọn em không cho nhau nhiều thời gian như trước đây, căn bản là em không muốn ở thành phố nhỏ, có thể do không thể nào hợp với em, Tòng Y tựa hồ cũng không có hứng thú đến nhà em chơi, chỉ có vài cuộc điện thoại giữa hai gia đình, ba mẹ từng muốn đón Tòng Y lên cùng đi học với em, thứ nhất dì em chỉ có mỗi một cô con gái nên không nỡ, thứ hai Tòng Y cũng không muốn, việc này chấm dứt như vậy.”
- Thời gian sau bọn em lớn dần, hiểu chuyện rồi, em không có cảm giác gì lớn với Tòng Y, chuyện khi còn bé đều bỏ qua một bên. Thế nhưng, Tòng Y xảy ra tai nạn giao thông, mất trí nhớ, cùng chồng chuyển đến thành phố này, bọn em ở cùng như người một nhà, em lại bắt đầu ghét chị ấy, quả thật còn ngứa mắt hơn cả khi còn bé. Em ghét cái kiểu dễ bảo trước mặt người lớn của chị ấy, lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn, ghét trên mặt lúc nào cũng giữ vẻ mỉm cười, em lại càng ghét tên chồng hám lợi đen tối tính toán chi li của chị ấy. Em nghĩ miệng lưỡi hai người bọn họ đều cố gắng lấy lòng ba em, điều này làm em thấy gớm, chỉ là em không giống như còn bé nữa, cái gì cũng hiện ra trên mặt, đương nhiên sẽ không làm dơ búp bê của chị ấy, hay dùng kéo làm rách quần chị ấy, ha ha!
Trầm Hàn Sanh không nhịn được nói: “Duyệt Nhan, em hiểu lầm Tòng Y, cậu ấy không cố tình lấy lòng cha em, là Tào Vân Tuấn lợi dụng cậu ấy.”
- Giờ em biết rồi. – Trịnh Duyệt Nhan khoát khoát tay, sau đó cười khổ nói: “Nói thật nhé, quan hệ của em và Tòng Y trở nên như vậy, ba em phải chịu trách nhiệm rất lớn. Chị biết không, em vẫn cảm thấy ba em yêu thương Tòng Y hơn em, cũng thấy ông ấy thương anh họ của em nhiều hơn, bởi vì ông ấy luôn tha thứ cho bọn họ, luôn luôn vui vẻ khen ngợi, nhưng lại hà khắc với em như vậy. Ông ấy giáo huấn em, không nói em mọi thứ không bằng Tòng Y, thì cũng nói đừng tưởng rằng ông ấy chỉ có mình em là con gái, nếu như em không nghe lời, ông ấy sẽ giao sự nghiệp, công ty cho anh họ, không cho em cái gì hết, tính tình của em, chị cũng biết, em không nghe lời thêm tẹo nào, trái lại càng thêm chống đối.”
Nói đến đây, thanh âm của nàng trở nên có chút thương cảm: “Thế nhưng mãi đến khi em vào Đỉnh Thái, suy nghĩ của em thay đổi toàn bộ, em mới biết trước kia em ngốc cỡ nào. Em thay đổi mọi tật xấu ngày trước, dốc toàn lực làm việc, chỉ để ông ấy không coi thường, khi em hoàn thành, có một chút thành tích, em đã nghĩ rằng mình có thể nở mày nở mặt trước mặt ông ấy, em cho là ông ấy sẽ kinh ngạc, thế nhưng trong mắt ông ấy lại có vui mừng và kiêu ngạo nhiều hơn. Sau này, em lần đầu tiên muốn đến gần ông ấy, em cảm nhận được ông ấy nhọc lòng đào tạo cho em, vì để em có thể tiếp nhận vị trí của ông ấy mà nỗ lực đủ thứ. Em đột nhiên hiểu, người ông ấy thương yêu nhất, không phải là ai khác mà chính là em, một người làm cha, ông ấy vĩnh viễn thương yêu con gái mình nhất. Ông ấy nghiêm khắc với em, bởi vì ông ấy gửi gắm hi vọng ở em rất nhiều, ông ấy so sánh em với người khác, là muốn khích lệ em, khiến em trở nên ưu tú hơn.”
Viền mắt Trịnh Duyệt Nhan hơi ướt át, ngửa đầu lên uống cạn ngụm rượu trong ly: “Mấy ngày trước, ông ấy nói với em, ông ấy muốn về hưu, muốn hưởng phúc, chờ ông ấy trải đường phẳng cho em, ông ấy sẽ giao toàn bộ Đỉnh Thái cho em. Hàn Sanh, đột nhiên em thật hối hận về tất cả hành động của bản thân trước kia, em hối hận vì hết lần này đến lần khác chống đối với ông ấy, hối hận vì khiến ông ấy thất vọng. Thời khắc đó, em thề trong lòng, cả đời này... Em cũng không bao giờ để cho ông ấy thất vọng nữa, không muốn nữa...”
Nàng tựa hồ có chút say, thân người hơi lảo đảo, Trầm Hàn Sanh chịu đựng đầu óc mê man, đưa tay đỡ nàng, Trịnh Duyệt Nhan khẽ tựa đầu vào vai nàng, thấp giọng nói: “Hàn Sanh, có phải là em rất xấu xa không? Em làm sao có thể đối mặt với biểu tỷ?”
Mũi Trầm Hàn Sanh hơi cay, lắc đầu nói: “Không có, em chẳng xấu tí nào, tôi chưa từng hiểu em như lúc này.”
- Hàn Sanh, em không nên thích chị. Gần đây em mới phát hiện, hóa ra Trịnh Duyệt Nhan em cũng có nhiều việc phải hối hận như vậy. - Nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Em nghĩ, ngày mai em cũng nên đi thăm chị ấy.”
-----
Ngọn đèn trong quán rượu mịt mờ, bóng người khắp nơi, tiếng saxophone ưu sầu dai dẳng, như khóc lóc như kể lể. Trầm Hàn Sanh ngồi bên quầy bar, hai tay chống đầu chìm vào suy tư, ngơ ngác nhìn chất lỏng màu nâu trong chiếc ly trước mặt đến xuất thần. Tiểu Phương đứng rất xa, lâu lâu lại liếc mắt về bên này.
- Một ly Tequila. - Một dáng người xinh đẹp mê đắm ưu nhã lướt qua dòng người, xuyên qua ngọn đèn mê ly, sau đó dựa người vào quầy bar, ngón tay nhỏ dài phất qua mái tóc, lười biếng nói với bồi bàn: “Đừng lấy miếng chanh, đừng cho thêm vị khác.”
- Sao em lại tới đây? - Phản ứng của Trầm Hàn Sanh hơi chậm chạm trì trệ một chút, sờ sờ khuôn mặt hơi nóng của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng.
- Em không thể tới? - Chiếc cằm tinh xảo của Trịnh Duyệt Nhan hơi nâng lên, liếc mắt nhìn nàng: “Không tệ, tiến bộ rất nhanh, từ không uống rượu đến uống rượu mạnh rồi.”
Trầm Hàn Sanh không đáp lại, vừa định đưa tay về phía cái ly nhưng lại buông ra.
Trịnh Duyệt Nhan mỉm cười: “Mượn rượu tưới sầu sao? Vì chị ấy khôi phục trí nhớ, lại kháng cự chị ngàn dặm, tất cả chênh lệch quá lớn so với tưởng tượng của chị?”
- Cậu ấy đã trở về, ánh mắt kia, giọng nói kia, biểu cảm quật cường kia... - Lòng Trầm Hàn Sanh đắng chát, thì thào nói: “Tôi vừa nhìn thấy là biết cậu ấy đã trở về, tôi chờ thời khắc này bao lâu em không biết đâu, lâu đến nhìn thấu mọi cảnh tượng thế gian, quá nhiều lần trải qua tang thương của nhân gian, chỉ là dung nhan chưa già đi thôi, thế nhưng...”
Bồi bàn đưa rượu đến, Trịnh Duyệt Nhan bưng lên uống một ngụm, tinh tế thưởng thức cái cay độc đắng chát trong đó, rồi ngồi xuống bên nàng.
- Lẽ nào chị vẫn tin một khi chị ấy khôi phục ký ức, sẽ lập tức sà vào lòng chị? Sẽ lập tức tiếp tục nhân duyên trước kia? – Trịnh Duyệt Nhan cười lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ đối với chị ấy mà nói, yêu cũng chẳng biết làm sao để yêu, hận lại có thể tìm được cách để xả, nhưng hận lại mãnh liệt hơn yêu, cho nên chị ấy lập tức thực hiện chuyện quan trọng hơn.”
Trầm Hàn Sanh nhìn nàng, tựa hồ không rõ.
Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Trả thù.”
- Trả thù? – Trầm Hàn Sanh nhẹ nhàng lặp lại một câu.
Ne
- Đúng, chỉ có trả thù mới có thể cọ rửa một ít sỉ nhục, dội tắt một chút căm hận. – Trịnh Duyệt Nhan chớp mi: “Với người tạo nên bi kịch này. Cha mẹ chị ấy, chị ấy không thể gây khó dễ, nhưng người khác thì lại có cách.”
Trầm Hàn Sanh như nghĩ đến điều gì, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, nhảy xuống ghế đi ra ngoài, Trịnh Duyệt Nhan kéo nàng lại: “Chị làm gì thế?”
- Tôi muốn tìm Tòng Y! – Trầm Hàn Sanh gấp đến độ muốn toát mồ hôi, lời nói không mạch lạc: “Nếu nói như vậy, cậu ấy... Nhất định muốn tìm Tào Vân Tuấn, tôi không thể, tôi muốn ngăn cản cậu ấy.”
- Chị lo lắng chị ấy lại đâm Tào Vân Tuấn một dao sao? Yên tâm, chị ấy không ngu xuẩn như lần trước. – Trịnh Duyệt Nhan dùng ánh mắt bảo nàng ngồi xuống, trấn an nói: “Em cam đoan với chị.”
Trầm Hàn Sanh lần thứ hai trở lại chỗ ngồi, ánh mắt vẫn không rời Trịnh Duyệt Nhan.
- Sáng hôm qua ba em đến bệnh viện thăm Tòng Y, ở với chị ấy cả buổi. – Trịnh Duyệt Nhan thưởng thức ly rượu trong tay, ngẩng đầu nhìn Trầm Hàn Sanh: “Sau khi về công ty, ông ấy như thay đổi thành một người khác, nổi giận ở đó, bới móc này nọ, gọi mấy vị chức cao lên xử một trận.”
Trầm Hàn Sanh lắp bắp nói: “Đó là... Đó là vì...”
- Ông ấy đột nhiên biến thành con sư tử rống giận. – Trịnh Duyệt Nhan chậm rãi thưởng thức rượu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Rất hiển nhiên, Tòng Y đã thành thật nói chuyện với ông ấy một lúc lâu. Em đoán, lúc này đây chị ấy hẳn là không giữ lại chút nào, chuyện hai người quen biết yêu nhau, rồi về sau mất trí nhớ, kết hôn, sống chết, gồm tất cả chuyện có liên quan đến Tào Vân Tuấn, thậm chí cả cái CD, cũng nói cho ba em biết. Ba em mặc dù không sáng suốt là bao, nhưng chung quy vẫn hiểu rõ các mặt của xã hội, không cố chấp như dì em, vẫn coi trọng một chữ lý, hơn nữa, ông ấy đã thương yêu Tòng Y từ nhỏ, Tòng Y thẳng thắn thành khẩn báo cáo lại tất cả, lấy cảm xúc cộng với nước mắt lên án, mới có thể làm cho ba em nổi giận như vậy. Đương nhiên, em không ở chỗ đó, không biết rốt cuộc là Tòng Y nói gì với ba em, nhưng em biết, hiệu quả tốt như vậy, chị ấy hẳn rất khôn ngoan.”
Cảm giác say của Trầm Hàn Sanh tựa hồ lui đi không ít, thử dò xét hỏi: “Thế ba em sẽ tìm Tào Vân Tuấn gây phiền toái?”
- Nói phiền toái thì hơi qua loa rồi. Yêu thương Tòng Y là một chuyện, còn vấn đề ông ấy cảm giác mình đã nhìn lầm người, đã từng tin Tào Vân Tuấn như vậy, hào phóng như vậy, gương mặt già nua không nén được giận, chỉ cần vì nguyên nhân này, ông ấy cũng sẽ không dễ dàng buông tha. – Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu, không quan tâm lắm nói: “Theo em biết, ông ấy cho người nghe ngóng chỗ của Tào Vân Tuấn, may mà trong thời gian ngắn, hắn còn chưa kịp kết hôn lần hai, nên không có ai bị hắn liên lụy.”
Trầm Hàn Sanh có chút sửng sốt, một lúc lâu, bưng ly rượu lên uống một hớp nhỏ.
- Sao? – Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, khóe miệng lộ nụ cười: “Chị không hận hắn sao? Lẽ nào chị không hi vọng hắn nhận kết quả xứng đáng sao?”
- Chữ hận, không đủ để hình dung cảm giác của tôi đối với hắn, thế nhưng tôi cũng không biết... – Trầm Hàn Sanh trầm mặc một lát, khẽ nói: “Ba em sẽ không tìm người giết hắn chứ?”
Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng thở dài: “Thành thật mà nói, cái này em cũng không biết.”
Đêm dần khuya, người trong quán rượu cũng dần ít đi, âm nhạc vẫn nồng nàng trầm lắng văng vẳng bên tai.
Trịnh Duyệt Nhan hơi nhíu mày, bỗng nhiên nhẹ giọng: “Từ khi chị ấy khôi phục trí nhớ, em vẫn chưa đến gặp.”
Trầm Hàn Sanh yêu cầu vài viên đá, lấy tay nắm, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nóng hồi của mình, tựa như không nghe được lời của nàng.
- Khi đó Tòng Y như biến thành người khác vậy, em tưởng tai nạn giao thông đã đụng hỏng đầu chị ấy rồi, không chỉ khiến chị ấy mất trí mà còn khiến chị ấy mất đi tính cách của mình. – Trịnh Duyệt Nhan nở nụ cười, lẩm bẩm nói: “Em biết hành xử mấy ngày nay của chị ấy với dì dượng, đây mới là Tòng Y từ nhỏ em biết, chỉ là chị ấy cũng đối xử với Tuyết nhi như vậy ngoài dự liệu của em.”
- Cho nên em có thể suy đoán tâm trạng của chị ấy bây giờ, với tình huống này không lấy dao đi giết người, mà chọn một cách làm khôn ngoan, đây mới là biểu tỷ của em.
Trầm Hàn Sanh nhíu nhíu mày, sửa lại nói: “Cậu ấy vẫn là biểu tỷ của em.”
- Khi đó bọn em chỉ mới vài tuổi, nghỉ đông và nghỉ hè Tòng Y thường đến nhà em, bà ngoại lúc đó cũng còn sống, bà vẫn không chịu rời quê, chỉ chịu ở cùng dì tại thành phố nhỏ, cho nên khi rảnh rỗi đều gặp. - Tay Trịnh Duyệt Nhan nâng cằm, sa vào hồi ức: “Tòng Y khi còn bé trổ mã rất đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn đáng yêu, mà em lại bá đạo tùy hứng, coi trời bằng vung, cho nên chị ấy lại càng được người lớn yêu thương hơn em, ở trong trí nhớ của em, bà ngoại em thương chị ấy hơn một ít, ba em cũng rất thương chị ấy, em có cái gì, ông ấy đều phải mua cho Tòng Y một phần, hơn nữa, khiến người ta phản cảm chính là, ông ấy thích lấy Tòng Y so với em, nói Tòng Y thành tích tốt, nói Tòng Y hiểu chuyện lễ phép, nói Tòng Y như một thục nữ. Lúc mới đầu, bọn em còn có một khoảng thời gian vui vẻ, thế nhưng lâu dài, oán khí của em với Tòng Y không khỏi dần dần sâu sắc, em càng ngày càng không thích chị ấy, bắt đầu cố tình vô ý đối nghịch với chị ấy. Nhớ có một lần, có một ông khách xa lạ đến, vừa nhìn thấy Tòng Y, thì khen với ba em, Trịnh tổng, là con gái ông sao? Thật đúng là một tiểu mĩ nhân, ông thật là có phúc, ba em lúc đó rất vui vẻ, tự nhiên ôm lấy Tòng Y, cười trả lời nói, đúng vậy đúng vậy. Em bị chọc tức, sau đó khi chơi với Tòng Y, em cố ý đẩy chị ấy té lộn mèo một cái, chị ấy trầy da trên đầu, chảy máu, mà em thì bị ba đánh một trận.”
Trầm Hàn Sanh chăm chú nghe, không nói chen vào.
Trịnh Duyệt Nhan từ từ uống một ngụm rượu, nói tiếp: “Sau đó bà ngoại qua đời, bọn em không cho nhau nhiều thời gian như trước đây, căn bản là em không muốn ở thành phố nhỏ, có thể do không thể nào hợp với em, Tòng Y tựa hồ cũng không có hứng thú đến nhà em chơi, chỉ có vài cuộc điện thoại giữa hai gia đình, ba mẹ từng muốn đón Tòng Y lên cùng đi học với em, thứ nhất dì em chỉ có mỗi một cô con gái nên không nỡ, thứ hai Tòng Y cũng không muốn, việc này chấm dứt như vậy.”
- Thời gian sau bọn em lớn dần, hiểu chuyện rồi, em không có cảm giác gì lớn với Tòng Y, chuyện khi còn bé đều bỏ qua một bên. Thế nhưng, Tòng Y xảy ra tai nạn giao thông, mất trí nhớ, cùng chồng chuyển đến thành phố này, bọn em ở cùng như người một nhà, em lại bắt đầu ghét chị ấy, quả thật còn ngứa mắt hơn cả khi còn bé. Em ghét cái kiểu dễ bảo trước mặt người lớn của chị ấy, lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn, ghét trên mặt lúc nào cũng giữ vẻ mỉm cười, em lại càng ghét tên chồng hám lợi đen tối tính toán chi li của chị ấy. Em nghĩ miệng lưỡi hai người bọn họ đều cố gắng lấy lòng ba em, điều này làm em thấy gớm, chỉ là em không giống như còn bé nữa, cái gì cũng hiện ra trên mặt, đương nhiên sẽ không làm dơ búp bê của chị ấy, hay dùng kéo làm rách quần chị ấy, ha ha!
Trầm Hàn Sanh không nhịn được nói: “Duyệt Nhan, em hiểu lầm Tòng Y, cậu ấy không cố tình lấy lòng cha em, là Tào Vân Tuấn lợi dụng cậu ấy.”
- Giờ em biết rồi. – Trịnh Duyệt Nhan khoát khoát tay, sau đó cười khổ nói: “Nói thật nhé, quan hệ của em và Tòng Y trở nên như vậy, ba em phải chịu trách nhiệm rất lớn. Chị biết không, em vẫn cảm thấy ba em yêu thương Tòng Y hơn em, cũng thấy ông ấy thương anh họ của em nhiều hơn, bởi vì ông ấy luôn tha thứ cho bọn họ, luôn luôn vui vẻ khen ngợi, nhưng lại hà khắc với em như vậy. Ông ấy giáo huấn em, không nói em mọi thứ không bằng Tòng Y, thì cũng nói đừng tưởng rằng ông ấy chỉ có mình em là con gái, nếu như em không nghe lời, ông ấy sẽ giao sự nghiệp, công ty cho anh họ, không cho em cái gì hết, tính tình của em, chị cũng biết, em không nghe lời thêm tẹo nào, trái lại càng thêm chống đối.”
Nói đến đây, thanh âm của nàng trở nên có chút thương cảm: “Thế nhưng mãi đến khi em vào Đỉnh Thái, suy nghĩ của em thay đổi toàn bộ, em mới biết trước kia em ngốc cỡ nào. Em thay đổi mọi tật xấu ngày trước, dốc toàn lực làm việc, chỉ để ông ấy không coi thường, khi em hoàn thành, có một chút thành tích, em đã nghĩ rằng mình có thể nở mày nở mặt trước mặt ông ấy, em cho là ông ấy sẽ kinh ngạc, thế nhưng trong mắt ông ấy lại có vui mừng và kiêu ngạo nhiều hơn. Sau này, em lần đầu tiên muốn đến gần ông ấy, em cảm nhận được ông ấy nhọc lòng đào tạo cho em, vì để em có thể tiếp nhận vị trí của ông ấy mà nỗ lực đủ thứ. Em đột nhiên hiểu, người ông ấy thương yêu nhất, không phải là ai khác mà chính là em, một người làm cha, ông ấy vĩnh viễn thương yêu con gái mình nhất. Ông ấy nghiêm khắc với em, bởi vì ông ấy gửi gắm hi vọng ở em rất nhiều, ông ấy so sánh em với người khác, là muốn khích lệ em, khiến em trở nên ưu tú hơn.”
Viền mắt Trịnh Duyệt Nhan hơi ướt át, ngửa đầu lên uống cạn ngụm rượu trong ly: “Mấy ngày trước, ông ấy nói với em, ông ấy muốn về hưu, muốn hưởng phúc, chờ ông ấy trải đường phẳng cho em, ông ấy sẽ giao toàn bộ Đỉnh Thái cho em. Hàn Sanh, đột nhiên em thật hối hận về tất cả hành động của bản thân trước kia, em hối hận vì hết lần này đến lần khác chống đối với ông ấy, hối hận vì khiến ông ấy thất vọng. Thời khắc đó, em thề trong lòng, cả đời này... Em cũng không bao giờ để cho ông ấy thất vọng nữa, không muốn nữa...”
Nàng tựa hồ có chút say, thân người hơi lảo đảo, Trầm Hàn Sanh chịu đựng đầu óc mê man, đưa tay đỡ nàng, Trịnh Duyệt Nhan khẽ tựa đầu vào vai nàng, thấp giọng nói: “Hàn Sanh, có phải là em rất xấu xa không? Em làm sao có thể đối mặt với biểu tỷ?”
Mũi Trầm Hàn Sanh hơi cay, lắc đầu nói: “Không có, em chẳng xấu tí nào, tôi chưa từng hiểu em như lúc này.”
- Hàn Sanh, em không nên thích chị. Gần đây em mới phát hiện, hóa ra Trịnh Duyệt Nhan em cũng có nhiều việc phải hối hận như vậy. - Nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Em nghĩ, ngày mai em cũng nên đi thăm chị ấy.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngọn đèn trong quán rượu mịt mờ, bóng người khắp nơi, tiếng saxophone ưu sầu dai dẳng, như khóc lóc như kể lể. Trầm Hàn Sanh ngồi bên quầy bar, hai tay chống đầu chìm vào suy tư, ngơ ngác nhìn chất lỏng màu nâu trong chiếc ly trước mặt đến xuất thần. Tiểu Phương đứng rất xa, lâu lâu lại liếc mắt về bên này.
- Một ly Tequila. - Một dáng người xinh đẹp mê đắm ưu nhã lướt qua dòng người, xuyên qua ngọn đèn mê ly, sau đó dựa người vào quầy bar, ngón tay nhỏ dài phất qua mái tóc, lười biếng nói với bồi bàn: “Đừng lấy miếng chanh, đừng cho thêm vị khác.”
- Sao em lại tới đây? - Phản ứng của Trầm Hàn Sanh hơi chậm chạm trì trệ một chút, sờ sờ khuôn mặt hơi nóng của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng.
- Em không thể tới? - Chiếc cằm tinh xảo của Trịnh Duyệt Nhan hơi nâng lên, liếc mắt nhìn nàng: “Không tệ, tiến bộ rất nhanh, từ không uống rượu đến uống rượu mạnh rồi.”
Trầm Hàn Sanh không đáp lại, vừa định đưa tay về phía cái ly nhưng lại buông ra.
Trịnh Duyệt Nhan mỉm cười: “Mượn rượu tưới sầu sao? Vì chị ấy khôi phục trí nhớ, lại kháng cự chị ngàn dặm, tất cả chênh lệch quá lớn so với tưởng tượng của chị?”
- Cậu ấy đã trở về, ánh mắt kia, giọng nói kia, biểu cảm quật cường kia... - Lòng Trầm Hàn Sanh đắng chát, thì thào nói: “Tôi vừa nhìn thấy là biết cậu ấy đã trở về, tôi chờ thời khắc này bao lâu em không biết đâu, lâu đến nhìn thấu mọi cảnh tượng thế gian, quá nhiều lần trải qua tang thương của nhân gian, chỉ là dung nhan chưa già đi thôi, thế nhưng...”
Bồi bàn đưa rượu đến, Trịnh Duyệt Nhan bưng lên uống một ngụm, tinh tế thưởng thức cái cay độc đắng chát trong đó, rồi ngồi xuống bên nàng.
- Lẽ nào chị vẫn tin một khi chị ấy khôi phục ký ức, sẽ lập tức sà vào lòng chị? Sẽ lập tức tiếp tục nhân duyên trước kia? – Trịnh Duyệt Nhan cười lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ đối với chị ấy mà nói, yêu cũng chẳng biết làm sao để yêu, hận lại có thể tìm được cách để xả, nhưng hận lại mãnh liệt hơn yêu, cho nên chị ấy lập tức thực hiện chuyện quan trọng hơn.”
Trầm Hàn Sanh nhìn nàng, tựa hồ không rõ.
Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Trả thù.”
- Trả thù? – Trầm Hàn Sanh nhẹ nhàng lặp lại một câu.
Ne
- Đúng, chỉ có trả thù mới có thể cọ rửa một ít sỉ nhục, dội tắt một chút căm hận. – Trịnh Duyệt Nhan chớp mi: “Với người tạo nên bi kịch này. Cha mẹ chị ấy, chị ấy không thể gây khó dễ, nhưng người khác thì lại có cách.”
Trầm Hàn Sanh như nghĩ đến điều gì, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, nhảy xuống ghế đi ra ngoài, Trịnh Duyệt Nhan kéo nàng lại: “Chị làm gì thế?”
- Tôi muốn tìm Tòng Y! – Trầm Hàn Sanh gấp đến độ muốn toát mồ hôi, lời nói không mạch lạc: “Nếu nói như vậy, cậu ấy... Nhất định muốn tìm Tào Vân Tuấn, tôi không thể, tôi muốn ngăn cản cậu ấy.”
- Chị lo lắng chị ấy lại đâm Tào Vân Tuấn một dao sao? Yên tâm, chị ấy không ngu xuẩn như lần trước. – Trịnh Duyệt Nhan dùng ánh mắt bảo nàng ngồi xuống, trấn an nói: “Em cam đoan với chị.”
Trầm Hàn Sanh lần thứ hai trở lại chỗ ngồi, ánh mắt vẫn không rời Trịnh Duyệt Nhan.
- Sáng hôm qua ba em đến bệnh viện thăm Tòng Y, ở với chị ấy cả buổi. – Trịnh Duyệt Nhan thưởng thức ly rượu trong tay, ngẩng đầu nhìn Trầm Hàn Sanh: “Sau khi về công ty, ông ấy như thay đổi thành một người khác, nổi giận ở đó, bới móc này nọ, gọi mấy vị chức cao lên xử một trận.”
Trầm Hàn Sanh lắp bắp nói: “Đó là... Đó là vì...”
- Ông ấy đột nhiên biến thành con sư tử rống giận. – Trịnh Duyệt Nhan chậm rãi thưởng thức rượu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Rất hiển nhiên, Tòng Y đã thành thật nói chuyện với ông ấy một lúc lâu. Em đoán, lúc này đây chị ấy hẳn là không giữ lại chút nào, chuyện hai người quen biết yêu nhau, rồi về sau mất trí nhớ, kết hôn, sống chết, gồm tất cả chuyện có liên quan đến Tào Vân Tuấn, thậm chí cả cái CD, cũng nói cho ba em biết. Ba em mặc dù không sáng suốt là bao, nhưng chung quy vẫn hiểu rõ các mặt của xã hội, không cố chấp như dì em, vẫn coi trọng một chữ lý, hơn nữa, ông ấy đã thương yêu Tòng Y từ nhỏ, Tòng Y thẳng thắn thành khẩn báo cáo lại tất cả, lấy cảm xúc cộng với nước mắt lên án, mới có thể làm cho ba em nổi giận như vậy. Đương nhiên, em không ở chỗ đó, không biết rốt cuộc là Tòng Y nói gì với ba em, nhưng em biết, hiệu quả tốt như vậy, chị ấy hẳn rất khôn ngoan.”
Cảm giác say của Trầm Hàn Sanh tựa hồ lui đi không ít, thử dò xét hỏi: “Thế ba em sẽ tìm Tào Vân Tuấn gây phiền toái?”
- Nói phiền toái thì hơi qua loa rồi. Yêu thương Tòng Y là một chuyện, còn vấn đề ông ấy cảm giác mình đã nhìn lầm người, đã từng tin Tào Vân Tuấn như vậy, hào phóng như vậy, gương mặt già nua không nén được giận, chỉ cần vì nguyên nhân này, ông ấy cũng sẽ không dễ dàng buông tha. – Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu, không quan tâm lắm nói: “Theo em biết, ông ấy cho người nghe ngóng chỗ của Tào Vân Tuấn, may mà trong thời gian ngắn, hắn còn chưa kịp kết hôn lần hai, nên không có ai bị hắn liên lụy.”
Trầm Hàn Sanh có chút sửng sốt, một lúc lâu, bưng ly rượu lên uống một hớp nhỏ.
- Sao? – Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, khóe miệng lộ nụ cười: “Chị không hận hắn sao? Lẽ nào chị không hi vọng hắn nhận kết quả xứng đáng sao?”
- Chữ hận, không đủ để hình dung cảm giác của tôi đối với hắn, thế nhưng tôi cũng không biết... – Trầm Hàn Sanh trầm mặc một lát, khẽ nói: “Ba em sẽ không tìm người giết hắn chứ?”
Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng thở dài: “Thành thật mà nói, cái này em cũng không biết.”
Đêm dần khuya, người trong quán rượu cũng dần ít đi, âm nhạc vẫn nồng nàng trầm lắng văng vẳng bên tai.
Trịnh Duyệt Nhan hơi nhíu mày, bỗng nhiên nhẹ giọng: “Từ khi chị ấy khôi phục trí nhớ, em vẫn chưa đến gặp.”
Trầm Hàn Sanh yêu cầu vài viên đá, lấy tay nắm, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nóng hồi của mình, tựa như không nghe được lời của nàng.
- Khi đó Tòng Y như biến thành người khác vậy, em tưởng tai nạn giao thông đã đụng hỏng đầu chị ấy rồi, không chỉ khiến chị ấy mất trí mà còn khiến chị ấy mất đi tính cách của mình. – Trịnh Duyệt Nhan nở nụ cười, lẩm bẩm nói: “Em biết hành xử mấy ngày nay của chị ấy với dì dượng, đây mới là Tòng Y từ nhỏ em biết, chỉ là chị ấy cũng đối xử với Tuyết nhi như vậy ngoài dự liệu của em.”
- Cho nên em có thể suy đoán tâm trạng của chị ấy bây giờ, với tình huống này không lấy dao đi giết người, mà chọn một cách làm khôn ngoan, đây mới là biểu tỷ của em.
Trầm Hàn Sanh nhíu nhíu mày, sửa lại nói: “Cậu ấy vẫn là biểu tỷ của em.”
- Khi đó bọn em chỉ mới vài tuổi, nghỉ đông và nghỉ hè Tòng Y thường đến nhà em, bà ngoại lúc đó cũng còn sống, bà vẫn không chịu rời quê, chỉ chịu ở cùng dì tại thành phố nhỏ, cho nên khi rảnh rỗi đều gặp. - Tay Trịnh Duyệt Nhan nâng cằm, sa vào hồi ức: “Tòng Y khi còn bé trổ mã rất đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn đáng yêu, mà em lại bá đạo tùy hứng, coi trời bằng vung, cho nên chị ấy lại càng được người lớn yêu thương hơn em, ở trong trí nhớ của em, bà ngoại em thương chị ấy hơn một ít, ba em cũng rất thương chị ấy, em có cái gì, ông ấy đều phải mua cho Tòng Y một phần, hơn nữa, khiến người ta phản cảm chính là, ông ấy thích lấy Tòng Y so với em, nói Tòng Y thành tích tốt, nói Tòng Y hiểu chuyện lễ phép, nói Tòng Y như một thục nữ. Lúc mới đầu, bọn em còn có một khoảng thời gian vui vẻ, thế nhưng lâu dài, oán khí của em với Tòng Y không khỏi dần dần sâu sắc, em càng ngày càng không thích chị ấy, bắt đầu cố tình vô ý đối nghịch với chị ấy. Nhớ có một lần, có một ông khách xa lạ đến, vừa nhìn thấy Tòng Y, thì khen với ba em, Trịnh tổng, là con gái ông sao? Thật đúng là một tiểu mĩ nhân, ông thật là có phúc, ba em lúc đó rất vui vẻ, tự nhiên ôm lấy Tòng Y, cười trả lời nói, đúng vậy đúng vậy. Em bị chọc tức, sau đó khi chơi với Tòng Y, em cố ý đẩy chị ấy té lộn mèo một cái, chị ấy trầy da trên đầu, chảy máu, mà em thì bị ba đánh một trận.”
Trầm Hàn Sanh chăm chú nghe, không nói chen vào.
Trịnh Duyệt Nhan từ từ uống một ngụm rượu, nói tiếp: “Sau đó bà ngoại qua đời, bọn em không cho nhau nhiều thời gian như trước đây, căn bản là em không muốn ở thành phố nhỏ, có thể do không thể nào hợp với em, Tòng Y tựa hồ cũng không có hứng thú đến nhà em chơi, chỉ có vài cuộc điện thoại giữa hai gia đình, ba mẹ từng muốn đón Tòng Y lên cùng đi học với em, thứ nhất dì em chỉ có mỗi một cô con gái nên không nỡ, thứ hai Tòng Y cũng không muốn, việc này chấm dứt như vậy.”
- Thời gian sau bọn em lớn dần, hiểu chuyện rồi, em không có cảm giác gì lớn với Tòng Y, chuyện khi còn bé đều bỏ qua một bên. Thế nhưng, Tòng Y xảy ra tai nạn giao thông, mất trí nhớ, cùng chồng chuyển đến thành phố này, bọn em ở cùng như người một nhà, em lại bắt đầu ghét chị ấy, quả thật còn ngứa mắt hơn cả khi còn bé. Em ghét cái kiểu dễ bảo trước mặt người lớn của chị ấy, lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn, ghét trên mặt lúc nào cũng giữ vẻ mỉm cười, em lại càng ghét tên chồng hám lợi đen tối tính toán chi li của chị ấy. Em nghĩ miệng lưỡi hai người bọn họ đều cố gắng lấy lòng ba em, điều này làm em thấy gớm, chỉ là em không giống như còn bé nữa, cái gì cũng hiện ra trên mặt, đương nhiên sẽ không làm dơ búp bê của chị ấy, hay dùng kéo làm rách quần chị ấy, ha ha!
Trầm Hàn Sanh không nhịn được nói: “Duyệt Nhan, em hiểu lầm Tòng Y, cậu ấy không cố tình lấy lòng cha em, là Tào Vân Tuấn lợi dụng cậu ấy.”
- Giờ em biết rồi. – Trịnh Duyệt Nhan khoát khoát tay, sau đó cười khổ nói: “Nói thật nhé, quan hệ của em và Tòng Y trở nên như vậy, ba em phải chịu trách nhiệm rất lớn. Chị biết không, em vẫn cảm thấy ba em yêu thương Tòng Y hơn em, cũng thấy ông ấy thương anh họ của em nhiều hơn, bởi vì ông ấy luôn tha thứ cho bọn họ, luôn luôn vui vẻ khen ngợi, nhưng lại hà khắc với em như vậy. Ông ấy giáo huấn em, không nói em mọi thứ không bằng Tòng Y, thì cũng nói đừng tưởng rằng ông ấy chỉ có mình em là con gái, nếu như em không nghe lời, ông ấy sẽ giao sự nghiệp, công ty cho anh họ, không cho em cái gì hết, tính tình của em, chị cũng biết, em không nghe lời thêm tẹo nào, trái lại càng thêm chống đối.”
Nói đến đây, thanh âm của nàng trở nên có chút thương cảm: “Thế nhưng mãi đến khi em vào Đỉnh Thái, suy nghĩ của em thay đổi toàn bộ, em mới biết trước kia em ngốc cỡ nào. Em thay đổi mọi tật xấu ngày trước, dốc toàn lực làm việc, chỉ để ông ấy không coi thường, khi em hoàn thành, có một chút thành tích, em đã nghĩ rằng mình có thể nở mày nở mặt trước mặt ông ấy, em cho là ông ấy sẽ kinh ngạc, thế nhưng trong mắt ông ấy lại có vui mừng và kiêu ngạo nhiều hơn. Sau này, em lần đầu tiên muốn đến gần ông ấy, em cảm nhận được ông ấy nhọc lòng đào tạo cho em, vì để em có thể tiếp nhận vị trí của ông ấy mà nỗ lực đủ thứ. Em đột nhiên hiểu, người ông ấy thương yêu nhất, không phải là ai khác mà chính là em, một người làm cha, ông ấy vĩnh viễn thương yêu con gái mình nhất. Ông ấy nghiêm khắc với em, bởi vì ông ấy gửi gắm hi vọng ở em rất nhiều, ông ấy so sánh em với người khác, là muốn khích lệ em, khiến em trở nên ưu tú hơn.”
Viền mắt Trịnh Duyệt Nhan hơi ướt át, ngửa đầu lên uống cạn ngụm rượu trong ly: “Mấy ngày trước, ông ấy nói với em, ông ấy muốn về hưu, muốn hưởng phúc, chờ ông ấy trải đường phẳng cho em, ông ấy sẽ giao toàn bộ Đỉnh Thái cho em. Hàn Sanh, đột nhiên em thật hối hận về tất cả hành động của bản thân trước kia, em hối hận vì hết lần này đến lần khác chống đối với ông ấy, hối hận vì khiến ông ấy thất vọng. Thời khắc đó, em thề trong lòng, cả đời này... Em cũng không bao giờ để cho ông ấy thất vọng nữa, không muốn nữa...”
Nàng tựa hồ có chút say, thân người hơi lảo đảo, Trầm Hàn Sanh chịu đựng đầu óc mê man, đưa tay đỡ nàng, Trịnh Duyệt Nhan khẽ tựa đầu vào vai nàng, thấp giọng nói: “Hàn Sanh, có phải là em rất xấu xa không? Em làm sao có thể đối mặt với biểu tỷ?”
Mũi Trầm Hàn Sanh hơi cay, lắc đầu nói: “Không có, em chẳng xấu tí nào, tôi chưa từng hiểu em như lúc này.”
- Hàn Sanh, em không nên thích chị. Gần đây em mới phát hiện, hóa ra Trịnh Duyệt Nhan em cũng có nhiều việc phải hối hận như vậy. - Nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Em nghĩ, ngày mai em cũng nên đi thăm chị ấy.”