Nhà Tiểu Phương lúc này rất náo nhiệt, Tiểu Phương cùng Trầm Hàn Sanh thảo luận thức ăn gì cần chuẩn bị, Hà Na hưng cao thải liệt không ngừng dọn dẹp đồ đạc trong phòng, thỉnh thoảng lại đến nói một hai câu, khi chuông cửa vang lên, nàng lớn tiếng hét lên: “Tòng Y và Duyệt Nhan đến đấy!” Buông chuyện đang làm trong tay, hưng phấn chạy tới mở cửa.
* Hưng cao thải liệt: Hăng hái bừng bừng, tâm tình vui vẻ.
Diệp Tòng Y vừa vào cửa, liền cảm giác được một đạo ánh mắt hướng vào mình. Từ ngày cô và Trầm Hàn Sanh náo loạn không vui, hôm nay là lần đầu tiên gặp lại, cô vẫn rất cực khổ khắc chế ý niệm muốn liên lạc, nhưng tưởng niệm trong đầu chưa bao giờ ngừng, lúc này gặp mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần, ủy khuất, sợ hãi, còn có cảm giác tuyệt vọng không nói thành lời.
* Ngũ vị tạp trần: Năm vị ngọt, chua, đắng, cay, mặn pha trộn, ý chỉ cảm xúc hỗn tạp.
Cô cố nén ghen tuông trong mũi, làm bộ không nhìn đến Trầm Hàn Sanh, chỉ lo chào hỏi với Tiểu Phương và Hà Na. Trịnh Duyệt Nhan lướt qua mọi người, lập tức đi đến trước mặt Trầm Hàn Sanh, cười nói: “Nhìn thấy chị, đột nhiên em nhớ đến một chuyện, em quên mang rượu.”
Trầm Hàn Sanh thu hồi ánh mắt thất vọng, không tập trung nói: “May mắn là thế.”
Hà Na một bên nghe được, cười nói: “Mày xem thường thành ý mời khách của bọn tao quá, đến đây mà còn sợ không có rượu uống sao?”
Tiểu Phương rót cho các cô mỗi người một ly trà: “Rượu là không thể thiếu, nhưng chỉ có thể thiển thường triếp chỉ, để cho mọi người còn phải lái xe về.”
* Thiển trường triếp chỉ: Chỉ thử một chút cho biết rồi thôi.
Trịnh Duyệt Nhan cười nói đùa: “Nghe như anh sợ bọn tôi đổ thừa uống say không chịu về.”
Hà Na trừng mắt nhìn, nhân cơ hội nói: “Say cũng chẳng sợ, nhà Hàn Sanh chẳng phải ngay trên kia sao? Chị ấy sẽ giữ mày lại.”
Trịnh Duyệt Nhan cùng Trầm Hàn Sanh đồng thời cười cười, chỉ là người trước thì thoải mái, còn người sau lại thấy xấu hổ, nhưng cảnh này trong mắt Diệp Tòng Y lại biến thành tâm đầu ý hợp, trong phòng vốn náo nhiệt lại trở nên an tĩnh. Tiểu Phương nhận thấy không khí hơi biến đổi, ha ha cười: “Hàn Sanh, chúng ta vào nhà bếp đi, tôi làm trợ thủ cho em.” Trầm Hàn Sanh gật gật đầu: “Được.” Trịnh Duyệt Nhan giơ tay lên: “Em phụ trách rửa rau.”
Hà Na thấy ba người bọn họ đi vào nhà bếp, mới đặt mông ngồi xuống ghê sô pha, thoải mái dựa vào gối: “Tốt quá, bọn họ giành hết việc rồi, em với chị rảnh rỗi.” Nói xong, nàng kinh ngạc chỉ chỉ sô pha: “Tòng Y, chị ngồi đi!”
- Ừm. – Diệp Tòng Y ngồi xuống bên cạnh nàng.
- Sức mạnh tình yêu thật thần kỳ, đúng không? Chị đã bao giờ thấy Duyệt Nhan chịu khó vậy chưa?
Diệp Tòng Y máy móc đáp một câu: “Đúng vậy.”
Hà Na lại bỗng nhiên ý thức được nói về chuyện tình yêu, đối với Diệp Tòng Y không thích hợp, trong lòng bất giác có điểm hối hận, nàng cẩn thận nhìn biểu tình Diệp Tòng Y, quả thật thấy vẻ mặt cô có chút hốt hoảng rời rạc, liền chỉ chỉ cái ly trên bàn: “Tòng Y, chị uống trà nha.”
- Không khát.
- Tinh thần chị hình như có chút không tốt.
- Vậy sao? – Diệp Tòng Y mỉm cười, tận lực duy trì ngữ điệu thoải mái: “Có thể là do tối qua không nghỉ ngơi tốt.”
- Vẫn là vì chuyện kia? – Hà Na rốt cuộc cũng nhịn không được, nhắc đến đề tài kia.
Diệp Tòng Y nhìn nàng: “Hà Na, em đừng lo lắng.”
- Em chỉ là...
- Chị biết nên làm thế nào. – Diệp Tòng Y đánh gãy lời nàng, thì thào nói: “Chị nghĩ mình không phải là người có dũng khí, hơn nữa, chị cũng không có lựa chọn đúng không?”
Hà Na thấy cô tựa hồ đã nghĩ thông suốt, không tiện hỏi han an ủi nữa, nhưng nhìn bộ dạng của cô, chung quy vẫn rất lo lắng, chỉ trầm ngâm, nghĩ nên làm thế nào để tâm tình cô tốt hơn, bỗng thanh âm sang sảng của Tiểu Phương truyền vào tai: “Sao lại im lặng vậy? Hai người đang làm gì thế?”
- Hà Na ngồi dậy, cười nói: “Xem kìa, có người lười biếng.”
Tiểu Phương ngồi xuống bên nàng, oan uổng nói: “Anh đâu có lười biếng, hôm nay anh thật có tâm muốn biểu hiện một chút, nhưng mới làm xong có một món, đã bị Duyệt Nhan đuổi ra ngoài.” Nói xong, hắn nhịn không được liếc mắt nhìn Diệp Tòng Y một cái, thấy cô cúi đầu không nói gì, như không nghe lời nói của hắn.
- Nó sao lại đuổi anh? Con này đến nhà người khác còn quá phận! – Hà Na biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn làm bộ dáng căm phẫn.
Tiểu Phương khoanh tay nói: “Em ấy nói thích ăn đồ ăn Hàn Sanh làm nha.”
Trong thần sắc hắn có điểm mất mát, Hà Na bật cười, như an ủi xoa xoa mặt hắn: “Vẫn là em tốt đúng không? Em chưa từng ghét bỏ anh.”
- Em nói gì vậy, anh kém cỏi đến độ khiến người ta ghét bỏ sao?
- Không có không có, quả thực anh là chuẩn nhất. – Hà Na bật cười khanh khách.
Diệp Tòng Y vốn tâm sự đầy bụng, thấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, không ngồi được nữa, đột nhiên đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Hà Na, hai người cứ tán gẫu, chị qua ban công xem một chút.”
- Ai! Chị chờ em chút, em dẫn chị đến phòng bọn em xem thử, tường em vừa đổi màu, chị đi xem xem thấy thế nào. – Hà Na vỗ đầu một cái, từ sô pha đứng thẳng dậy: “Từ khi em dọn đến đây, nơi này mới giống là một cái nhà, em còn mua thêm rất nhiều đồ đạc đến đây...” Nàng vừa nói, vừa cứng rắn kéo Diệp Tòng Y vào phòng ngủ.
Sắc đêm đậm dần, trong phòng ăn sáng lên ngọn đèn ấm áp sáng ngời, thức ăn trên bàn vô cùng phong phú, nóng hôi hổi, mùi hương làm người ta lên cơn thèm ăn.
Tiểu Phương và Hà Na rất ăn ý, cho Trầm Hàn Sanh ngồi kế Trịnh Duyệt Nhan, Diệp Tòng Y cố ý đi vòng qua, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Trịnh Duyệt Nhan, Trầm Hàn Sanh nhìn cô một cái, nhưng không lên tiếng. Vẻ mặt Tiểu Phương tươi cười, mở ra một chai rượu đỏ, rót cho mỗi người một ly.
Hà Na nâng ly lên, cười nói: “Hàn Sanh hôm nay vất vả rồi, nào, tôi kính chị trước.”
Trầm Hàn Sanh đang muốn nâng chén, Trịnh Duyệt Nhan vội vàng lôi kéo nàng: “Khoan đã.” Duyệt Nhan gắp một khối cá, lược đi xương lớn, sau đó đặt vào chén nàng: “Ăn chút gì trước đã.”
- Cám ơn. – Trầm Hàn Sanh mất tự nhiên cười cười, do dự một chút, đem thịt cá yên lặng đưa đến bên miệng.
Hà Na đối với hành động ôn nhu săn sóc của Trịnh Duyệt Nhan tỏ ý xem thường, quay đầu đối với Diệp Tòng Y: “Tòng Y, chúng ta uống chút đi.”
- Ừm. – Trên mặt Diệp Tòng Y bỗng nhiên tràn ra nụ cười, nhẹ nhàng cụng ly với nàng một cái: “Chị nghĩ hôm nay có thể uống nhiều, cơ hội như vậy với chị không nhiều.”
Trịnh Duyệt Nhan hỏi: “Là vì biểu tỷ phu sắp về ạ?”
Diệp Tòng Y nhíu mày: “Đúng vậy, em biết mà, anh ấy rất ghét chị uống rượu, cứ là chuyện anh ấy không thích, chị đều rất ít làm, cơ mà đi với bạn bè thôi, đương nhiên là tùy tâm sở dục.”
Sau khi thốt ra những lời này, trên bàn có một số người biểu tình quái dị, Tiểu Phương nhíu mày một cái không dễ phát hiện, vẻ mặt Trầm Hàn Sanh không thay đổi chút nào, nhưng răng lại cắn chặt môi dưới, Hà Na không rõ tình huống, vẻ mặt ngạc nhiên, chỉ có Trịnh Duyệt Nhan nói: “Biểu tỷ, chị đương nhiên có thể tùy tâm sở dục, dù sao uống rượu say, cũng có em đưa chị về.”
* Tùy tâm sở dục: Không theo ai cả, cứ theo mình mà làm.
Diệp Tòng Y gật gật đầu, Tiểu Phương nói: “Nghe có vẻ Tòng Y và Tào luật sư thật ân ái nhỉ.”
Diệp Tòng Y liên tiếp uống rượu, tửu lượng của cô không tốt lắm, vừa hạ bụng vài hớp, hai gò má đã đỏ vựng, đôi mắt đẹp đảo quanh, dưới ngọn đèn chói rọi càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Lúc nghe xong lời nói của Tiểu Phương, cô đưa tay nâng đầu, thản nhiên cười khẽ: “Đương nhiên, chúng tôi rất yêu nhau.”
- Ồ. – Tiểu Phương liếc mắt nhìn Trầm Hàn Sanh một cái, nhẹ giọng nói: “Thật làm người ta hâm mộ.”
Diệp Tòng Y còn chưa trả lời, tiếng chuông di động lại thình lình vang lên, cô cười cười nói: “Vừa nhắc Vân Tuấn, anh ấy gọi điện thoại.” Nói xong tiếp điện thoại: “A lô, Vân Tuấn.”
-...
Cô lược lược tóc, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Chưa ngủ, em đang ăn cơm tối... Không phải, ở chỗ Hà Na, em ấy và Tiểu Phương mời đến, Duyệt Nhan cũng ở đây.”
-...
- Tuyết nhi ở nhà, A Lan giữ con bé, không có việc gì.
-...
- Em biết rồi, anh bên đó nhớ chiếu cố tốt đến dượng, cũng chú ý thân thể mình.
Ngữ điệu của cô ôn nhu đến cực điểm, làm cho Tào Vân Tuấn bên kia có cảm giác thụ sủng nhược kinh, Trầm Hàn Sanh rốt cuộc không nghe nổi nữa, bỗng nhiên đứng dậy, thấp giọng nói: “Tôi đi toilet.”
* Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Sau một lúc lâu, Diệp Tòng Y treo điện thoại, Trầm Hàn Sanh mới trở lại phòng ăn, nhưng không khí trên bàn lại rõ ràng đã thay đổi.
Hà Na thấy những người trên bàn đều có điểm trầm mặc, vội vàng tiếp đón mọi người dùng bữa, lại dùng khuỷu tay đụng Tiểu Phương một cái.
Tiểu Phương ho một tiếng, nâng ly rượu lên: “Hôm nay là tôi và Hà Na ở nhà thành tâm mở tiệc đãi những người bạn tốt, đồ ăn tuy là chưa thể nói là phong phú, nhưng đầu bếp chính cũng không phải tay ngang, tóm lại là hôm nay rất hân hạnh được mời mọi người, ăn ngon uống tốt, có lẽ lần tới bọn tôi mời, chỉ có thể là mời uống rượu mừng.”
Hà Na hiển nhiên không ngờ được Tiểu Phương sẽ nói ra điều này, ngẩn ra, trong mắt lộ thần sắc kinh hỉ, Trầm Hàn Sanh nhấp mím môi, sau đó bưng ly rượu lên, chân thành nói: “Chúc mừng hai người.” Trịnh Duyệt Nhan nhìn Hà Na, ánh mắt biến thành hình bán nguyệt, cười mắng: “Con chết tiệt kia, chúc mừng nha, rốt cuộc mày cũng tự mình gả đi rồi.” Diệp Tòng Y lại nói: “Hi vọng ngày đó sớm đến.”
Vài người không hẹn mà cùng đứng dậy, những chiếc ly vui vẻ cụng vào nhau.
Xong bữa cơm, ngoại trừ Hà Na tâm tình rất tốt ra, những người còn lại đều mang tâm sự, trong đáy lòng Diệp Tòng Y nhẹ nhàng thở ra, cùng Trịnh Duyệt Nhan đứng dậy xin phép ra về.
Diệp Tòng Y uống chút rượu, hai má nóng lên, mở cửa kính xe, một đoàn gió đêm ập vào mặt, đầu óc trở nên mát mẻ, cả người thoải mái lên không ít.
- Biểu tỷ, chị ổn chứ? Nếu không, em đưa chị lên lầu.
- Không cần. – Diệp Tòng Y dựa vào chỗ ngồi, cười nói: “Chị không say, chị rất tỉnh táo.”
- Tối nay hình như chị rất vui vẻ.
- Đúng vậy, vì Hà Na chị rất vui. – Diệp Tòng Y như nỉ non nói.
Trịnh Duyệt Nhan nghiêng đầu nhìn nhìn cô, sau đó lại chăm chú nhìn phía trước, ánh mắt có chút đăm chiêu, sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Em cũng vậy.”
Dọc đường, hai người cũng không nói nữa, đợi đến nơi, Diệp Tòng Y mở cửa xe đi xuống, Trịnh Duyệt Nhan gọi cô lại: “Thật sự có thể tự mình lên sao?”
- Ừ, em về đi.
Trịnh Duyệt Nhan gật gật đầu khởi động xe, Diệp Tòng Y nhìn theo xe nàng biến mất ở xa xa, ngơ ngác đứng chốc lát, rồi mới đi vào cửa, tiến vào thang máy, hai mắt cô vô thần, vẻ tươi cười ngụy trang trên mặt đã sớm biến mất không còn bóng dáng, đưa tay lấy chìa khóa trong túi, đang chuẩn bị mở cửa, chuông di động chói tai vang lên.
Trên màn hình điện thoại hiện ra một dãy số, cũng không có tên, nhưng Diệp Tòng Y vừa nhìn đã biết là ai, hai tay cô gắt gao nắm chặt điện thoại, xoay người, mềm nhũn dựa vào cửa, như không hề có chút sức lực để tiếp điện thoại, nhưng tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, không chịu bỏ qua.
Diệp Tòng Y ổn định lại tâm tình một chút, rốt cuộc cũng nhấn nút nghe: “A lô?”
Trong microphone không có ai nói gì, chỉ có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở, tiếng hít thở bên kia dồn dập không có quy luật, có thể đoán ra chủ nhân đang kích động nhường nào, Diệp Tòng Y nhắm hai mắt lại, lẳng lặng nghe thanh âm hô hấp của nàng, lồng ngực như bị cái gì cứng chặn lại, khó chịu không nói ra lời.
Trầm mặc thật lâu, thanh âm hơi khàn khàn của Trầm Hàn Sanh rõ ràng truyền đến: “Tôi muốn gặp cậu.”
Diệp Tòng Y đưa tay ôm ngực, muốn cự tuyệt, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Nhà Tiểu Phương lúc này rất náo nhiệt, Tiểu Phương cùng Trầm Hàn Sanh thảo luận thức ăn gì cần chuẩn bị, Hà Na hưng cao thải liệt không ngừng dọn dẹp đồ đạc trong phòng, thỉnh thoảng lại đến nói một hai câu, khi chuông cửa vang lên, nàng lớn tiếng hét lên: “Tòng Y và Duyệt Nhan đến đấy!” Buông chuyện đang làm trong tay, hưng phấn chạy tới mở cửa.
Hưng cao thải liệt: Hăng hái bừng bừng, tâm tình vui vẻ.
Diệp Tòng Y vừa vào cửa, liền cảm giác được một đạo ánh mắt hướng vào mình. Từ ngày cô và Trầm Hàn Sanh náo loạn không vui, hôm nay là lần đầu tiên gặp lại, cô vẫn rất cực khổ khắc chế ý niệm muốn liên lạc, nhưng tưởng niệm trong đầu chưa bao giờ ngừng, lúc này gặp mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần, ủy khuất, sợ hãi, còn có cảm giác tuyệt vọng không nói thành lời.
Ngũ vị tạp trần: Năm vị ngọt, chua, đắng, cay, mặn pha trộn, ý chỉ cảm xúc hỗn tạp.
Cô cố nén ghen tuông trong mũi, làm bộ không nhìn đến Trầm Hàn Sanh, chỉ lo chào hỏi với Tiểu Phương và Hà Na. Trịnh Duyệt Nhan lướt qua mọi người, lập tức đi đến trước mặt Trầm Hàn Sanh, cười nói: “Nhìn thấy chị, đột nhiên em nhớ đến một chuyện, em quên mang rượu.”
Trầm Hàn Sanh thu hồi ánh mắt thất vọng, không tập trung nói: “May mắn là thế.”
Hà Na một bên nghe được, cười nói: “Mày xem thường thành ý mời khách của bọn tao quá, đến đây mà còn sợ không có rượu uống sao?”
Tiểu Phương rót cho các cô mỗi người một ly trà: “Rượu là không thể thiếu, nhưng chỉ có thể thiển thường triếp chỉ, để cho mọi người còn phải lái xe về.”
Thiển trường triếp chỉ: Chỉ thử một chút cho biết rồi thôi.
Trịnh Duyệt Nhan cười nói đùa: “Nghe như anh sợ bọn tôi đổ thừa uống say không chịu về.”
Hà Na trừng mắt nhìn, nhân cơ hội nói: “Say cũng chẳng sợ, nhà Hàn Sanh chẳng phải ngay trên kia sao? Chị ấy sẽ giữ mày lại.”
Trịnh Duyệt Nhan cùng Trầm Hàn Sanh đồng thời cười cười, chỉ là người trước thì thoải mái, còn người sau lại thấy xấu hổ, nhưng cảnh này trong mắt Diệp Tòng Y lại biến thành tâm đầu ý hợp, trong phòng vốn náo nhiệt lại trở nên an tĩnh. Tiểu Phương nhận thấy không khí hơi biến đổi, ha ha cười: “Hàn Sanh, chúng ta vào nhà bếp đi, tôi làm trợ thủ cho em.” Trầm Hàn Sanh gật gật đầu: “Được.” Trịnh Duyệt Nhan giơ tay lên: “Em phụ trách rửa rau.”
Hà Na thấy ba người bọn họ đi vào nhà bếp, mới đặt mông ngồi xuống ghê sô pha, thoải mái dựa vào gối: “Tốt quá, bọn họ giành hết việc rồi, em với chị rảnh rỗi.” Nói xong, nàng kinh ngạc chỉ chỉ sô pha: “Tòng Y, chị ngồi đi!”
- Ừm. – Diệp Tòng Y ngồi xuống bên cạnh nàng.
- Sức mạnh tình yêu thật thần kỳ, đúng không? Chị đã bao giờ thấy Duyệt Nhan chịu khó vậy chưa?
Diệp Tòng Y máy móc đáp một câu: “Đúng vậy.”
Hà Na lại bỗng nhiên ý thức được nói về chuyện tình yêu, đối với Diệp Tòng Y không thích hợp, trong lòng bất giác có điểm hối hận, nàng cẩn thận nhìn biểu tình Diệp Tòng Y, quả thật thấy vẻ mặt cô có chút hốt hoảng rời rạc, liền chỉ chỉ cái ly trên bàn: “Tòng Y, chị uống trà nha.”
- Không khát.
- Tinh thần chị hình như có chút không tốt.
- Vậy sao? – Diệp Tòng Y mỉm cười, tận lực duy trì ngữ điệu thoải mái: “Có thể là do tối qua không nghỉ ngơi tốt.”
- Vẫn là vì chuyện kia? – Hà Na rốt cuộc cũng nhịn không được, nhắc đến đề tài kia.
Diệp Tòng Y nhìn nàng: “Hà Na, em đừng lo lắng.”
- Em chỉ là...
- Chị biết nên làm thế nào. – Diệp Tòng Y đánh gãy lời nàng, thì thào nói: “Chị nghĩ mình không phải là người có dũng khí, hơn nữa, chị cũng không có lựa chọn đúng không?”
Hà Na thấy cô tựa hồ đã nghĩ thông suốt, không tiện hỏi han an ủi nữa, nhưng nhìn bộ dạng của cô, chung quy vẫn rất lo lắng, chỉ trầm ngâm, nghĩ nên làm thế nào để tâm tình cô tốt hơn, bỗng thanh âm sang sảng của Tiểu Phương truyền vào tai: “Sao lại im lặng vậy? Hai người đang làm gì thế?”
- Hà Na ngồi dậy, cười nói: “Xem kìa, có người lười biếng.”
Tiểu Phương ngồi xuống bên nàng, oan uổng nói: “Anh đâu có lười biếng, hôm nay anh thật có tâm muốn biểu hiện một chút, nhưng mới làm xong có một món, đã bị Duyệt Nhan đuổi ra ngoài.” Nói xong, hắn nhịn không được liếc mắt nhìn Diệp Tòng Y một cái, thấy cô cúi đầu không nói gì, như không nghe lời nói của hắn.
- Nó sao lại đuổi anh? Con này đến nhà người khác còn quá phận! – Hà Na biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn làm bộ dáng căm phẫn.
Tiểu Phương khoanh tay nói: “Em ấy nói thích ăn đồ ăn Hàn Sanh làm nha.”
Trong thần sắc hắn có điểm mất mát, Hà Na bật cười, như an ủi xoa xoa mặt hắn: “Vẫn là em tốt đúng không? Em chưa từng ghét bỏ anh.”
- Em nói gì vậy, anh kém cỏi đến độ khiến người ta ghét bỏ sao?
- Không có không có, quả thực anh là chuẩn nhất. – Hà Na bật cười khanh khách.
Diệp Tòng Y vốn tâm sự đầy bụng, thấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, không ngồi được nữa, đột nhiên đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Hà Na, hai người cứ tán gẫu, chị qua ban công xem một chút.”
- Ai! Chị chờ em chút, em dẫn chị đến phòng bọn em xem thử, tường em vừa đổi màu, chị đi xem xem thấy thế nào. – Hà Na vỗ đầu một cái, từ sô pha đứng thẳng dậy: “Từ khi em dọn đến đây, nơi này mới giống là một cái nhà, em còn mua thêm rất nhiều đồ đạc đến đây...” Nàng vừa nói, vừa cứng rắn kéo Diệp Tòng Y vào phòng ngủ.
Sắc đêm đậm dần, trong phòng ăn sáng lên ngọn đèn ấm áp sáng ngời, thức ăn trên bàn vô cùng phong phú, nóng hôi hổi, mùi hương làm người ta lên cơn thèm ăn.
Tiểu Phương và Hà Na rất ăn ý, cho Trầm Hàn Sanh ngồi kế Trịnh Duyệt Nhan, Diệp Tòng Y cố ý đi vòng qua, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Trịnh Duyệt Nhan, Trầm Hàn Sanh nhìn cô một cái, nhưng không lên tiếng. Vẻ mặt Tiểu Phương tươi cười, mở ra một chai rượu đỏ, rót cho mỗi người một ly.
Hà Na nâng ly lên, cười nói: “Hàn Sanh hôm nay vất vả rồi, nào, tôi kính chị trước.”
Trầm Hàn Sanh đang muốn nâng chén, Trịnh Duyệt Nhan vội vàng lôi kéo nàng: “Khoan đã.” Duyệt Nhan gắp một khối cá, lược đi xương lớn, sau đó đặt vào chén nàng: “Ăn chút gì trước đã.”
- Cám ơn. – Trầm Hàn Sanh mất tự nhiên cười cười, do dự một chút, đem thịt cá yên lặng đưa đến bên miệng.
Hà Na đối với hành động ôn nhu săn sóc của Trịnh Duyệt Nhan tỏ ý xem thường, quay đầu đối với Diệp Tòng Y: “Tòng Y, chúng ta uống chút đi.”
- Ừm. – Trên mặt Diệp Tòng Y bỗng nhiên tràn ra nụ cười, nhẹ nhàng cụng ly với nàng một cái: “Chị nghĩ hôm nay có thể uống nhiều, cơ hội như vậy với chị không nhiều.”
Trịnh Duyệt Nhan hỏi: “Là vì biểu tỷ phu sắp về ạ?”
Diệp Tòng Y nhíu mày: “Đúng vậy, em biết mà, anh ấy rất ghét chị uống rượu, cứ là chuyện anh ấy không thích, chị đều rất ít làm, cơ mà đi với bạn bè thôi, đương nhiên là tùy tâm sở dục.”
Sau khi thốt ra những lời này, trên bàn có một số người biểu tình quái dị, Tiểu Phương nhíu mày một cái không dễ phát hiện, vẻ mặt Trầm Hàn Sanh không thay đổi chút nào, nhưng răng lại cắn chặt môi dưới, Hà Na không rõ tình huống, vẻ mặt ngạc nhiên, chỉ có Trịnh Duyệt Nhan nói: “Biểu tỷ, chị đương nhiên có thể tùy tâm sở dục, dù sao uống rượu say, cũng có em đưa chị về.”
Tùy tâm sở dục: Không theo ai cả, cứ theo mình mà làm.
Diệp Tòng Y gật gật đầu, Tiểu Phương nói: “Nghe có vẻ Tòng Y và Tào luật sư thật ân ái nhỉ.”
Diệp Tòng Y liên tiếp uống rượu, tửu lượng của cô không tốt lắm, vừa hạ bụng vài hớp, hai gò má đã đỏ vựng, đôi mắt đẹp đảo quanh, dưới ngọn đèn chói rọi càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Lúc nghe xong lời nói của Tiểu Phương, cô đưa tay nâng đầu, thản nhiên cười khẽ: “Đương nhiên, chúng tôi rất yêu nhau.”
- Ồ. – Tiểu Phương liếc mắt nhìn Trầm Hàn Sanh một cái, nhẹ giọng nói: “Thật làm người ta hâm mộ.”
Diệp Tòng Y còn chưa trả lời, tiếng chuông di động lại thình lình vang lên, cô cười cười nói: “Vừa nhắc Vân Tuấn, anh ấy gọi điện thoại.” Nói xong tiếp điện thoại: “A lô, Vân Tuấn.”
-...
Cô lược lược tóc, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Chưa ngủ, em đang ăn cơm tối... Không phải, ở chỗ Hà Na, em ấy và Tiểu Phương mời đến, Duyệt Nhan cũng ở đây.”
-...
- Tuyết nhi ở nhà, A Lan giữ con bé, không có việc gì.
-...
- Em biết rồi, anh bên đó nhớ chiếu cố tốt đến dượng, cũng chú ý thân thể mình.
Ngữ điệu của cô ôn nhu đến cực điểm, làm cho Tào Vân Tuấn bên kia có cảm giác thụ sủng nhược kinh, Trầm Hàn Sanh rốt cuộc không nghe nổi nữa, bỗng nhiên đứng dậy, thấp giọng nói: “Tôi đi toilet.”
Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Sau một lúc lâu, Diệp Tòng Y treo điện thoại, Trầm Hàn Sanh mới trở lại phòng ăn, nhưng không khí trên bàn lại rõ ràng đã thay đổi.
Hà Na thấy những người trên bàn đều có điểm trầm mặc, vội vàng tiếp đón mọi người dùng bữa, lại dùng khuỷu tay đụng Tiểu Phương một cái.
Tiểu Phương ho một tiếng, nâng ly rượu lên: “Hôm nay là tôi và Hà Na ở nhà thành tâm mở tiệc đãi những người bạn tốt, đồ ăn tuy là chưa thể nói là phong phú, nhưng đầu bếp chính cũng không phải tay ngang, tóm lại là hôm nay rất hân hạnh được mời mọi người, ăn ngon uống tốt, có lẽ lần tới bọn tôi mời, chỉ có thể là mời uống rượu mừng.”
Hà Na hiển nhiên không ngờ được Tiểu Phương sẽ nói ra điều này, ngẩn ra, trong mắt lộ thần sắc kinh hỉ, Trầm Hàn Sanh nhấp mím môi, sau đó bưng ly rượu lên, chân thành nói: “Chúc mừng hai người.” Trịnh Duyệt Nhan nhìn Hà Na, ánh mắt biến thành hình bán nguyệt, cười mắng: “Con chết tiệt kia, chúc mừng nha, rốt cuộc mày cũng tự mình gả đi rồi.” Diệp Tòng Y lại nói: “Hi vọng ngày đó sớm đến.”
Vài người không hẹn mà cùng đứng dậy, những chiếc ly vui vẻ cụng vào nhau.
Xong bữa cơm, ngoại trừ Hà Na tâm tình rất tốt ra, những người còn lại đều mang tâm sự, trong đáy lòng Diệp Tòng Y nhẹ nhàng thở ra, cùng Trịnh Duyệt Nhan đứng dậy xin phép ra về.
Diệp Tòng Y uống chút rượu, hai má nóng lên, mở cửa kính xe, một đoàn gió đêm ập vào mặt, đầu óc trở nên mát mẻ, cả người thoải mái lên không ít.
- Biểu tỷ, chị ổn chứ? Nếu không, em đưa chị lên lầu.
- Không cần. – Diệp Tòng Y dựa vào chỗ ngồi, cười nói: “Chị không say, chị rất tỉnh táo.”
- Tối nay hình như chị rất vui vẻ.
- Đúng vậy, vì Hà Na chị rất vui. – Diệp Tòng Y như nỉ non nói.
Trịnh Duyệt Nhan nghiêng đầu nhìn nhìn cô, sau đó lại chăm chú nhìn phía trước, ánh mắt có chút đăm chiêu, sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Em cũng vậy.”
Dọc đường, hai người cũng không nói nữa, đợi đến nơi, Diệp Tòng Y mở cửa xe đi xuống, Trịnh Duyệt Nhan gọi cô lại: “Thật sự có thể tự mình lên sao?”
- Ừ, em về đi.
Trịnh Duyệt Nhan gật gật đầu khởi động xe, Diệp Tòng Y nhìn theo xe nàng biến mất ở xa xa, ngơ ngác đứng chốc lát, rồi mới đi vào cửa, tiến vào thang máy, hai mắt cô vô thần, vẻ tươi cười ngụy trang trên mặt đã sớm biến mất không còn bóng dáng, đưa tay lấy chìa khóa trong túi, đang chuẩn bị mở cửa, chuông di động chói tai vang lên.
Trên màn hình điện thoại hiện ra một dãy số, cũng không có tên, nhưng Diệp Tòng Y vừa nhìn đã biết là ai, hai tay cô gắt gao nắm chặt điện thoại, xoay người, mềm nhũn dựa vào cửa, như không hề có chút sức lực để tiếp điện thoại, nhưng tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, không chịu bỏ qua.
Diệp Tòng Y ổn định lại tâm tình một chút, rốt cuộc cũng nhấn nút nghe: “A lô?”
Trong microphone không có ai nói gì, chỉ có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở, tiếng hít thở bên kia dồn dập không có quy luật, có thể đoán ra chủ nhân đang kích động nhường nào, Diệp Tòng Y nhắm hai mắt lại, lẳng lặng nghe thanh âm hô hấp của nàng, lồng ngực như bị cái gì cứng chặn lại, khó chịu không nói ra lời.
Trầm mặc thật lâu, thanh âm hơi khàn khàn của Trầm Hàn Sanh rõ ràng truyền đến: “Tôi muốn gặp cậu.”
Diệp Tòng Y đưa tay ôm ngực, muốn cự tuyệt, nhưng lại không phát ra âm thanh.