Tiểu Phương dựa lưng vào tủ bát nhà bếp, hai tay ôm người, ngơ ngác nhìn Trầm Hàn Sanh rửa sạch ớt chuông, gỡ hột, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ.
- Hàn Sanh, về chuyện này, em thật không muốn nói với tôi một chút sao?
Nét mặt Trầm Hàn Sanh đờ đẫn, tiếp tục động tác trong tay: “Chuyện gì?”
- Về em và Duyệt Nhan, hay là... Em và Tòng Y. — Tiểu Phương thả tay xuống, bất an xê dịch thân thể, hai tay chống sau lên tủ, ho khan một tiếng: “Khụ, là một nam nhân, tôi biết tìm hiểu chuyện tình cảm của người khác thật không tốt, nhưng là bạn bè của em, tôi thật sự rất lo lắng cho em.”
- Có gì phải lo lắng.
- Gần đây tôi thấy em bận rộn nhiều việc, không thường gặp, nhưng tôi có thể cảm giác ra được em rất không bình thường. — Tiểu Phương khe khẽ thở dài: “Thật là, giống bây giờ, ngay cả một câu em cũng lười nói, hình như muốn đẩy tất cả mọi người ra ngoài ngàn dặm, như để bản thân đơn độc ở một thế giới.”
Mí mắt Trầm Hàn Sanh cũng không chớp, thế nhưng động tác trong tay lại chậm dần, một lát sau, khóe miệng nàng khẽ nhúc nhích: “Tôi không cảm thấy có gì cần nói.”
- Hàn Sanh...
- Tôi chỉ là bắt đầu hoài nghi mình có phải đã làm sai hay không. — Trầm Hàn Sanh buông dao đang thái, mắt thẳng tắp nhìn cái thớt gỗ trước mặt, thanh âm tiêu điều không nói ra được: “Nếu tôi sớm nói cho cậu ấy biết một chút, phải chăng...”
- Hàn Sanh, bây giờ em đang trách cứ bản thân sao? — Tiểu Phương nhíu mày, không đồng tình nói: “Nếu em sớm nói cho Tòng Y biết một chút, cục diện vẫn như bây giờ, em ấy vẫn có chồng con, em ấy vẫn sẽ phẫn nộ, sẽ thương tâm khổ sở.”
- Chí ít Tòng Y còn có tôi, trước đây, tôi vẫn muốn như vậy, luôn ảo tưởng ngày nào đó kỳ tích xuất hiện, cậu ấy khôi phục ký ức, phát hiện ra cả thế giới hoàn toàn thay đổi, thế nhưng, phía sau còn có một người là tôi. — Trầm Hàn Sanh cắn cắn môi dưới, thì thào nói: “Thời gian trước, mỗi ngày Tòng Y chỉ rơi lệ, rơi lệ, hình như muốn chảy hết tất cả nước mắt cho khô đi, đôi khi, là làm bộ trước mặt tôi, tôi nhìn ra cậu ấy muốn nhịn xuống, không muốn bị tôi thấy, thế nhưng cậu ấy nhịn không được, đôi khi, nửa đêm tôi tỉnh lại đi ra phòng khách rót nước uống, đứng ở cửa phòng cậu ấy, có thể nghe được tiếng khóc nức nở nhỏ nhẹ từ bên trong truyền tới. Tòng Y yếu ớt bất lực như vậy, không cách nào giãy giụa khỏi ác mộng to lớn này, chúng tôi rất ít nói chuyện với nhau, nhưng thật nhiều lần, tôi cảm giác cậu ấy gọi tôi, ánh mắt cậu ấy, lòng cậu ấy, đều ở đây gọi tôi, cậu ấy khát vọng tới gần tôi. Tôi nhịn không được sẽ lại nhớ, hay là, tựa như rất nhiều năm trước, cậu ấy uất ức điều gì, cậu ấy không vui, tôi ôm cậu ấy một cái, vụng về dỗ dành cậu ấy vài câu, chuyện gì cũng sẽ qua đi, thế nhưng, tôi không thể làm như vậy, nghĩ tới Duyệt Nhan, hai chân của tôi tựa như bị đóng đinh lên, một chút nhúc nhích cũng không được.”
Cổ họng Trầm Hàn Sanh nghẹn lại, ngừng một chút, nghiêng đầu nói: “Hiện tại, Tòng Y không khóc, mỗi ngày chỉ trầm mặc, đờ ra, bắt đầu ở trước mặt tôi miễn cưỡng vui cười, như vậy, kỳ thực tôi lại lo lắng hơn, thế nhưng, tôi có thể vì cậu ấy làm gì? Tôi vì cậu ấy làm gì? Tôi đã... Không phải là chính mình.”
Tiểu Phương nhìn nàng một lát, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khổ: “Hàn Sanh, em yêu Tòng Y, so với trước kia, một chút cũng không giảm, thì ra xuất chúng như Duyệt Nhan, cũng không chiếm được một chút lòng của em.”
- Đúng vậy, tôi yêu Tòng Y, hiện tại cũng yêu cậu ấy như vậy, nhất là cục diện trước mắt có thể thay đổi, tôi vừa nhìn thấy cậu ấy, đã cảm thấy yêu thương tiếc nuối. — Ánh mắt Trầm Hàn Sanh ảm đạm, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười tái nhợt: “Tiểu Phương, thời gian là thứ thật đáng sợ, nó sẽ không đến mức mài mòn tình cảm của người ta, lại sẽ mài mòn tự tin của người ta. Thời đại học, tôi và Tòng Y toàn tâm yêu nhau, chúng tôi hiểu nhau, tin tưởng nhau, khi gặp lại, đã qua sáu bảy năm, sáu bảy năm này của cậu ấy, đối với tôi mà nói, là trống rỗng, tất cả tất cả về cậu ấy, tôi đều không biết, tôi chỉ biết là cậu ấy nhớ ra tôi, có chồng con, có một cuộc sống hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi. Nhiều năm bạt vô âm tín như vậy, vô số lần tôi huyễn tưởng chúng tôi gặp lại, tôi nghĩ, cậu ấy bị cha mẹ mang đến nơi tôi không biết, nhất định là mất đi tự do, tôi nghĩ, khẳng định cậu ấy cũng nhớ tôi như tôi nhớ cậu ấy, tôi nghĩ, cậu ấy đang đợi tôi đến mang cậu ấy đi, nhất định cậu ấy chờ rất khổ cực, nhất định cũng thống khổ như tôi, cho nên, bất kể qua bao nhiêu ngày gian nan, tôi đều phải chống đỡ tiếp.”
- Tôi vẫn chống đỡ tiếp, thế nhưng, lâu ngày, tôi bắt đầu miên man suy nghĩ, về rất nhiều thứ, tôi càng ngày càng không thể xác định. — Trầm Hàn Sanh nhịn xuống lệ trong mắt, hơi ngước mặt lên: “Anh biết cảm giác này sao? Cảm giác... Phát hiện chân tướng và suy nghĩ của mình hoàn toàn không tương xứng sao? Cuối cùng tôi nhớ kỹ ngày đó, hình ảnh cậu ấy ôm đứa bé, rúc vào bên người Tào Vân Tuấn, anh không biết, cảnh đó đối với tôi đả kích nặng bao nhiêu, tôi chờ nhiều năm như vậy, tìm nhiều năm như vậy, đổi lấy là giờ khắc ấy. Biết cậu ấy mất trí nhớ, vậy thì thế nào? Cậu ấy mất trí nhớ, với tôi mà nói, làm sao không phải là một đả kích khác? Người mình không ngày nào quên, người là trọng tâm trong cả thế giới của mình, hoàn toàn không nhớ mình, cảm giác này anh hiểu được sao? Đứng ngay trước mắt cậu ấy, lòng khẩn trương đến mức tim hầu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu ấy lại dùng ánh mắt người xa lạ nhìn mình, sau đó thong dong bình tĩnh lướt qua thân người mình, khoảnh khắc kia tôi thật sự đau đớn như chết đi.”
- Niềm tin tôi chống đỡ cho tới nay bị phá hủy mất, tôi bị đánh sụp, thế nhưng suy sụp còn chưa đủ triệt để, mãi cho đến lần cậu ấy nói. — Trầm Hàn Sanh đưa mắt nhìn Tiểu Phương, nhẹ giọng nói: “Người mình hoàn toàn yêu, lời cậu ấy nói, sẽ làm bản thân mất đi năng lực phán đoán, cũng có lực sát thương lớn nhất, tôi thừa nhận tôi bắt đầu yếu đuối, ngày yếu đuối đó, bản tính ích kỉ hiện ra.”
- Em nói ích kỉ, là chỉ chuyện đến bên Duyệt Nhan?
- Con người khi còn sống, có bao nhiêu cái bảy năm? Tôi chỉ là, đột nhiên có cảm giác chán nản chết lặng, tôi không muốn tiếp tục những ngày biết rõ không có tương lai, mà Duyệt Nhan, vừa mới đến bên cạnh tôi, nói đến thật buồn cười, em ấy nói với tôi một câu vô cùng cảm động, đó là tôi vĩnh viễn sẽ không mất đi em ấy.
- Cho nên, em không yêu Duyệt Nhan, em chỉ mượn em ấy để thoát khỏi Tòng Y? Em chỉ mệt mỏi, muốn tìm một chỗ để bỏ neo, muốn yên định lại, rồi hiện tại em hối hận. — Tiểu Phương mắt híp lại, biểu cảm có vẻ hơi bất mãn.
- Tôi mệt mỏi, muốn yên ổn, nhưng cũng không phải lợi dụng em ấy, tôi muốn bản thân thích em ấy, hơn nữa, cố gắng đối tốt với em ấy, tôi muốn thích một người, tôi vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi, mà em ấy cũng có thể làm vậy với tôi.
- Thế nhưng em không thích Duyệt Nhan. — Giọng nói Tiểu Phương bắt đầu gây sự: “Hiện tại Tòng Y khiến em đau lòng, khiến em thương tiếc rồi, em liền muốn trở lại bên cạnh em ấy sao?”
- Tôi không có nói như vậy, tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với Duyệt Nhan, trên thực tế, nếu hiện tại Duyệt Nhan và tôi phải chia tay, tôi cũng sẽ không trở lại bên cạnh Tòng Y. Tôi cũng không trách cứ Tòng Y, nhất là khi chân tướng rõ ràng, tình cảnh của cậu ấy khiến tôi càng không cách nào sinh lòng oán hận, tôi cũng thừa nhận trong lòng tôi vẫn yêu cậu ấy, nhưng những thứ chúng tôi đã trải qua nhiều như vậy, ở giữa chúng, có quá nhiều lắm khúc mắc, không phải thoáng cái là có thể giải thoát, nếu lại đến bên nhau, rất nhiều nơi trong lòng tôi không thể cân sẽ đột nhiên hiện ra, tôi sẽ để cậu ấy quên tôi không còn chút nào, tôi sẽ tính toán tình cảm cậu ấy đối với Tào Vân Tuấn... Cho nên, tôi không muốn thay đổi quan hệ giữa chúng tôi. — Trầm Hàn Sanh đột nhiên ngừng câu chuyện, chăm chú nhìn Tiểu Phương: “Anh vẫn cổ vũ tôi bắt đầu cuộc sống mới, lúc đó anh cũng biết rõ tôi không thương Duyệt Nhan, nhưng anh kiên trì bởi vì đơn giản em ấy là người có thể làm cho người khác yêu, hiện tại, anh lại nghĩ như vậy về tôi, anh hầu như là bạn bè duy nhất ở thành phố này của tôi, tôi muốn hỏi một chút, ở trong lòng anh, tôi vô sỉ nhiều đến vậy?”
Tiểu Phương ngơ ngẩn, qua một lúc lâu, mới nói: “Hàn Sanh, xin lỗi.”
Trầm Hàn Sanh không nhìn hắn, mặt lạnh tiếp tục thái đồ ăn.
- Tôi biết có thể tôi có chút thành kiến với Tòng Y, nhưng lần này sau khi em ấy biết chân tướng, dứt khoát ly hôn, tôi đã nhìn em ấy với cặp mắt khác xưa. Nhưng Hàn Sanh, Tòng Y tin chính mình, không phải tin em, nếu em không có quyển nhật ký kia, hiện tại sẽ làm sao? Cho tới bây giờ, em ấy vẫn không nhớ ra em mà, cho nên, tôi không muốn em tự trách, tôi cũng không muốn việc này của Tòng Y sẽ ảnh hưởng đến em và Duyệt Nhan, tôi vốn nghĩ cuộc sống của em đã đi vào quỹ đạo.
- Tôi cũng chỉ muốn nói cho anh biết, tôi cảm giác lòng của tôi phải chăng kiên cường hơn trước đây một chút, dù như thế nào, cục diện cũng sẽ không phức tạp như ngày hôm nay, tự tôi cũng sẽ không khó chịu giống hiện tại. Chưa nói tới hối hận hay không hối hận, bởi vì tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, chẳng qua tôi cảm thấy bản thân có thể đã sai. Anh không phải muốn tâm sự với tôi sao? Tôi hiện tại nói cho anh biết, thế rồi, anh phản ứng kiểu gì đây?
Trầm Hàn Sanh lộ vẻ tức giận nói xong, để vật trong tay xuống, xoay người đi ra khỏi nhà bếp.
Bữa cơm tối này, buồn tẻ vô vị, Hà Na mặc dù cảm thấy lạ, nhưng ngẫm lại quan hệ cổ quái của Diệp Tòng Y và Trầm Hàn Sanh hiện nay, lại nhìn một lượt sắc mặt của mọi người, cũng không tiện nói thêm gì, chỉ nỗ lực nói chút gì đó thả lỏng trọng tâm câu chuyện, cũng không thấy hiệu quả.
Sau khi ăn xong chỉ ngồi đó, Tiểu Phương và Hà Na nhân cơ hội xin phép ra về, Trầm Hàn Sanh đứng dậy đưa bọn họ ra ngoài, khi trở về, thấy Diệp Tòng Y đang thu dọn chén bát trên bàn, nàng liền muốn đi đến hỗ trợ.
- Cậu để tự tớ làm chút chuyện đi. — Diệp Tòng Y cúi đầu, thanh âm rất nhẹ, lại đủ để cho Trầm Hàn Sanh nghe rõ, nàng sững sốt, thu tay về.
- Cậu... Hôm nay về nhà có ổn không? — Trầm mặc một hồi, Trầm Hàn Sanh cuối cùng cũng nhớ ra một câu để hỏi.
- Khá tốt.
- Ồ.
- Tớ đưa đơn ly hôn cho hắn, mong hắn có thể nhanh ký tên.
- Ừ, nếu như có gì cần hỗ trợ...
- Không cần. — Diệp Tòng Y tựa hồ có chút sợ ngôn ngữ khách sáo như vậy của nàng, thật nhanh cắt đứt: “Việc này, tự tớ sẽ xử lý tốt.”
- Được rồi. — Trầm Hàn Sanh đứng một hồi, xoay người trở về phòng, lúc trở ra, Diệp Tòng Y đã làm xong chuyện, ôm một cái gối ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn màn hình ti vi xuất thần, vừa nghe thấy cửa phòng mở, vô thức nghiêng đầu nhìn.
- Đang xem gì? — Trầm Hàn Sanh giả vờ buông lỏng lời nói, ngồi xuống ở một đầu khác ghế sa lon, thấy trong ti vi chiếu một tiết mục quân sự.
- Hàn Sanh...
- Ừ? — Trầm Hàn Sanh tựa như đang suy tư điều gì, thuận miệng trả lời.
- Ngày mai là cuối tuần, tớ muốn đi đón Tuyết nhi, tớ đã... Lâu rồi không gặp con bé. — Ánh mắt Diệp Tòng Y chần chờ, nói cũng ấp a ấp úng: “Tớ muốn... Tớ muốn...”
- Cậu muốn cho con bé qua chỗ tớ, đúng không? Không thành vấn đề mà. — Trầm Hàn Sanh rất sảng khoái.
Diệp Tòng Y nhấp mím môi, đột nhiên khẽ nói: “Hàn Sanh, điều này đối với cậu mà nói, sẽ rất khó khăn sao?”
Trầm Hàn Sanh cười cười, nhàn nhạt lảng tránh khỏi trọng tâm: “Tuyết nhi là một cô bé tớ rất thích.”
- Hàn Sanh, tớ rất ích kỉ, tớ mong muốn cậu có thể tiếp nhận Tuyết nhi, thế nhưng lại suy nghĩ rất mâu thuẫn, nếu như cậu thật sự không có chướng ngại đối với Tuyết nhi, vậy có phải hay không có nghĩa là..."
Lời kế tiếp, cô đã ngăn lại ở yết hầu, khó có thể nói ra khỏi miệng, Trầm Hàn Sanh lại biết ý cô, hai người trong chốc lát đều trầm mặc. Một lúc lâu, Trầm Hàn Sanh đứng dậy: “Đêm nay tớ muốn đi ra ngoài, cậu... Sớm nghỉ ngơi một chút.”
Diệp Tòng Y đương nhiên biết nàng muốn đi đâu, tâm thoáng đau, qua một lúc lâu, trên mặt tận lực nặn ra nụ cười: “Ừ.”
Biểu cảm Trầm Hàn Sanh phức tạp, chậm rãi đi tới cạnh cửa, rồi lại quay đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Ngủ ngon.”
- Ngủ ngon. — Diệp Tòng Y không nhúc nhích chút nào, máy móc đáp lời.
Tiếng bước chân, thanh âm cánh cửa đóng lại cũng dần dần đã đi xa, toàn bộ thế giới trong nháy mắt trở nên an tĩnh lại.
Tào gia lúc này, mây đen bao phủ giăng kín. Diệp Khai Tường không ngừng than thở, còn có tiếng khóc không dứt của Vương Viễn Trân, khiến bản thân Tào Vân Tuấn hoang mang lo sợ lại càng phiền não.
Khi bắt đầu, hắn còn một tia may mắn, muốn ký thác lên người vợ chồng Vương Viễn Trân, tính tình nhẫn nại, một lần lại một lần không ngại phiền hỏi Vương Viễn Trân: “Mẹ, làm sao bây giờ? Tòng Y sẽ không thật sự ly hôn đúng không? Cô ấy chỉ là nhất thời không tiếp thụ được hiện thực bị lừa dối, nhưng cô ấy sẽ nghe lời mẹ, đúng không? Cô ấy vẫn rất nghe lời, rất hiếu thuận.”
- Ba, ba nói xem chúng ta làm sao bây giờ? Ba nghìn vạn lần phải giúp con đấy, con không thể ly hôn với Tòng Y, còn có Tuyết nhi, Tuyết nhi làm sao bây giờ? Chúng ta... Chúng ta phải nghĩ cách mới được!
..
Càng về sau, hắn phát hiện Vương Viễn Trân và Diệp Khai Tường và hắn đều sợ hãi sẽ mất đi Diệp Tòng Y, căn bản không thể cho hắn một câu khiến hắn an tâm, hắn liền chết tâm, bắt đầu tự nghĩ biện pháp.
Hắn như con thú bị nhốt, ở trong phòng khách không ngừng chầm chậm bước chân đi qua đi lại, đầu gần như đau nhức, nhưng vẫn nghĩ không ra một biện pháp có thể nắm chắc để kéo Diệp Tòng Y trở lại, tâm trạng càng thêm gắt gỏng, mà tiếng khóc Vương Viễn Trân bên tai dần dần khiến hắn không thể nhịn được nữa, hắn đột nhiên dừng lại, rống to một tiếng: “Tên nam nhân kia rốt cuộc là ai?!”
Thanh âm của hắn đủ lớn để chấn động họ, Diệp Khai Tường há hốc mồm nhìn hắn, tiếng khóc của Vương Viễn Trân cũng đột nhiên ngừng lại.
Tiểu Phương dựa lưng vào tủ bát nhà bếp, hai tay ôm người, ngơ ngác nhìn Trầm Hàn Sanh rửa sạch ớt chuông, gỡ hột, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ.
- Hàn Sanh, về chuyện này, em thật không muốn nói với tôi một chút sao?
Nét mặt Trầm Hàn Sanh đờ đẫn, tiếp tục động tác trong tay: “Chuyện gì?”
- Về em và Duyệt Nhan, hay là... Em và Tòng Y. — Tiểu Phương thả tay xuống, bất an xê dịch thân thể, hai tay chống sau lên tủ, ho khan một tiếng: “Khụ, là một nam nhân, tôi biết tìm hiểu chuyện tình cảm của người khác thật không tốt, nhưng là bạn bè của em, tôi thật sự rất lo lắng cho em.”
- Có gì phải lo lắng.
- Gần đây tôi thấy em bận rộn nhiều việc, không thường gặp, nhưng tôi có thể cảm giác ra được em rất không bình thường. — Tiểu Phương khe khẽ thở dài: “Thật là, giống bây giờ, ngay cả một câu em cũng lười nói, hình như muốn đẩy tất cả mọi người ra ngoài ngàn dặm, như để bản thân đơn độc ở một thế giới.”
Mí mắt Trầm Hàn Sanh cũng không chớp, thế nhưng động tác trong tay lại chậm dần, một lát sau, khóe miệng nàng khẽ nhúc nhích: “Tôi không cảm thấy có gì cần nói.”
- Hàn Sanh...
- Tôi chỉ là bắt đầu hoài nghi mình có phải đã làm sai hay không. — Trầm Hàn Sanh buông dao đang thái, mắt thẳng tắp nhìn cái thớt gỗ trước mặt, thanh âm tiêu điều không nói ra được: “Nếu tôi sớm nói cho cậu ấy biết một chút, phải chăng...”
- Hàn Sanh, bây giờ em đang trách cứ bản thân sao? — Tiểu Phương nhíu mày, không đồng tình nói: “Nếu em sớm nói cho Tòng Y biết một chút, cục diện vẫn như bây giờ, em ấy vẫn có chồng con, em ấy vẫn sẽ phẫn nộ, sẽ thương tâm khổ sở.”
- Chí ít Tòng Y còn có tôi, trước đây, tôi vẫn muốn như vậy, luôn ảo tưởng ngày nào đó kỳ tích xuất hiện, cậu ấy khôi phục ký ức, phát hiện ra cả thế giới hoàn toàn thay đổi, thế nhưng, phía sau còn có một người là tôi. — Trầm Hàn Sanh cắn cắn môi dưới, thì thào nói: “Thời gian trước, mỗi ngày Tòng Y chỉ rơi lệ, rơi lệ, hình như muốn chảy hết tất cả nước mắt cho khô đi, đôi khi, là làm bộ trước mặt tôi, tôi nhìn ra cậu ấy muốn nhịn xuống, không muốn bị tôi thấy, thế nhưng cậu ấy nhịn không được, đôi khi, nửa đêm tôi tỉnh lại đi ra phòng khách rót nước uống, đứng ở cửa phòng cậu ấy, có thể nghe được tiếng khóc nức nở nhỏ nhẹ từ bên trong truyền tới. Tòng Y yếu ớt bất lực như vậy, không cách nào giãy giụa khỏi ác mộng to lớn này, chúng tôi rất ít nói chuyện với nhau, nhưng thật nhiều lần, tôi cảm giác cậu ấy gọi tôi, ánh mắt cậu ấy, lòng cậu ấy, đều ở đây gọi tôi, cậu ấy khát vọng tới gần tôi. Tôi nhịn không được sẽ lại nhớ, hay là, tựa như rất nhiều năm trước, cậu ấy uất ức điều gì, cậu ấy không vui, tôi ôm cậu ấy một cái, vụng về dỗ dành cậu ấy vài câu, chuyện gì cũng sẽ qua đi, thế nhưng, tôi không thể làm như vậy, nghĩ tới Duyệt Nhan, hai chân của tôi tựa như bị đóng đinh lên, một chút nhúc nhích cũng không được.”
Cổ họng Trầm Hàn Sanh nghẹn lại, ngừng một chút, nghiêng đầu nói: “Hiện tại, Tòng Y không khóc, mỗi ngày chỉ trầm mặc, đờ ra, bắt đầu ở trước mặt tôi miễn cưỡng vui cười, như vậy, kỳ thực tôi lại lo lắng hơn, thế nhưng, tôi có thể vì cậu ấy làm gì? Tôi vì cậu ấy làm gì? Tôi đã... Không phải là chính mình.”
Tiểu Phương nhìn nàng một lát, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khổ: “Hàn Sanh, em yêu Tòng Y, so với trước kia, một chút cũng không giảm, thì ra xuất chúng như Duyệt Nhan, cũng không chiếm được một chút lòng của em.”
- Đúng vậy, tôi yêu Tòng Y, hiện tại cũng yêu cậu ấy như vậy, nhất là cục diện trước mắt có thể thay đổi, tôi vừa nhìn thấy cậu ấy, đã cảm thấy yêu thương tiếc nuối. — Ánh mắt Trầm Hàn Sanh ảm đạm, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười tái nhợt: “Tiểu Phương, thời gian là thứ thật đáng sợ, nó sẽ không đến mức mài mòn tình cảm của người ta, lại sẽ mài mòn tự tin của người ta. Thời đại học, tôi và Tòng Y toàn tâm yêu nhau, chúng tôi hiểu nhau, tin tưởng nhau, khi gặp lại, đã qua sáu bảy năm, sáu bảy năm này của cậu ấy, đối với tôi mà nói, là trống rỗng, tất cả tất cả về cậu ấy, tôi đều không biết, tôi chỉ biết là cậu ấy nhớ ra tôi, có chồng con, có một cuộc sống hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi. Nhiều năm bạt vô âm tín như vậy, vô số lần tôi huyễn tưởng chúng tôi gặp lại, tôi nghĩ, cậu ấy bị cha mẹ mang đến nơi tôi không biết, nhất định là mất đi tự do, tôi nghĩ, khẳng định cậu ấy cũng nhớ tôi như tôi nhớ cậu ấy, tôi nghĩ, cậu ấy đang đợi tôi đến mang cậu ấy đi, nhất định cậu ấy chờ rất khổ cực, nhất định cũng thống khổ như tôi, cho nên, bất kể qua bao nhiêu ngày gian nan, tôi đều phải chống đỡ tiếp.”
- Tôi vẫn chống đỡ tiếp, thế nhưng, lâu ngày, tôi bắt đầu miên man suy nghĩ, về rất nhiều thứ, tôi càng ngày càng không thể xác định. — Trầm Hàn Sanh nhịn xuống lệ trong mắt, hơi ngước mặt lên: “Anh biết cảm giác này sao? Cảm giác... Phát hiện chân tướng và suy nghĩ của mình hoàn toàn không tương xứng sao? Cuối cùng tôi nhớ kỹ ngày đó, hình ảnh cậu ấy ôm đứa bé, rúc vào bên người Tào Vân Tuấn, anh không biết, cảnh đó đối với tôi đả kích nặng bao nhiêu, tôi chờ nhiều năm như vậy, tìm nhiều năm như vậy, đổi lấy là giờ khắc ấy. Biết cậu ấy mất trí nhớ, vậy thì thế nào? Cậu ấy mất trí nhớ, với tôi mà nói, làm sao không phải là một đả kích khác? Người mình không ngày nào quên, người là trọng tâm trong cả thế giới của mình, hoàn toàn không nhớ mình, cảm giác này anh hiểu được sao? Đứng ngay trước mắt cậu ấy, lòng khẩn trương đến mức tim hầu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu ấy lại dùng ánh mắt người xa lạ nhìn mình, sau đó thong dong bình tĩnh lướt qua thân người mình, khoảnh khắc kia tôi thật sự đau đớn như chết đi.”
- Niềm tin tôi chống đỡ cho tới nay bị phá hủy mất, tôi bị đánh sụp, thế nhưng suy sụp còn chưa đủ triệt để, mãi cho đến lần cậu ấy nói. — Trầm Hàn Sanh đưa mắt nhìn Tiểu Phương, nhẹ giọng nói: “Người mình hoàn toàn yêu, lời cậu ấy nói, sẽ làm bản thân mất đi năng lực phán đoán, cũng có lực sát thương lớn nhất, tôi thừa nhận tôi bắt đầu yếu đuối, ngày yếu đuối đó, bản tính ích kỉ hiện ra.”
- Em nói ích kỉ, là chỉ chuyện đến bên Duyệt Nhan?
- Con người khi còn sống, có bao nhiêu cái bảy năm? Tôi chỉ là, đột nhiên có cảm giác chán nản chết lặng, tôi không muốn tiếp tục những ngày biết rõ không có tương lai, mà Duyệt Nhan, vừa mới đến bên cạnh tôi, nói đến thật buồn cười, em ấy nói với tôi một câu vô cùng cảm động, đó là tôi vĩnh viễn sẽ không mất đi em ấy.
- Cho nên, em không yêu Duyệt Nhan, em chỉ mượn em ấy để thoát khỏi Tòng Y? Em chỉ mệt mỏi, muốn tìm một chỗ để bỏ neo, muốn yên định lại, rồi hiện tại em hối hận. — Tiểu Phương mắt híp lại, biểu cảm có vẻ hơi bất mãn.
- Tôi mệt mỏi, muốn yên ổn, nhưng cũng không phải lợi dụng em ấy, tôi muốn bản thân thích em ấy, hơn nữa, cố gắng đối tốt với em ấy, tôi muốn thích một người, tôi vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi, mà em ấy cũng có thể làm vậy với tôi.
- Thế nhưng em không thích Duyệt Nhan. — Giọng nói Tiểu Phương bắt đầu gây sự: “Hiện tại Tòng Y khiến em đau lòng, khiến em thương tiếc rồi, em liền muốn trở lại bên cạnh em ấy sao?”
- Tôi không có nói như vậy, tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với Duyệt Nhan, trên thực tế, nếu hiện tại Duyệt Nhan và tôi phải chia tay, tôi cũng sẽ không trở lại bên cạnh Tòng Y. Tôi cũng không trách cứ Tòng Y, nhất là khi chân tướng rõ ràng, tình cảnh của cậu ấy khiến tôi càng không cách nào sinh lòng oán hận, tôi cũng thừa nhận trong lòng tôi vẫn yêu cậu ấy, nhưng những thứ chúng tôi đã trải qua nhiều như vậy, ở giữa chúng, có quá nhiều lắm khúc mắc, không phải thoáng cái là có thể giải thoát, nếu lại đến bên nhau, rất nhiều nơi trong lòng tôi không thể cân sẽ đột nhiên hiện ra, tôi sẽ để cậu ấy quên tôi không còn chút nào, tôi sẽ tính toán tình cảm cậu ấy đối với Tào Vân Tuấn... Cho nên, tôi không muốn thay đổi quan hệ giữa chúng tôi. — Trầm Hàn Sanh đột nhiên ngừng câu chuyện, chăm chú nhìn Tiểu Phương: “Anh vẫn cổ vũ tôi bắt đầu cuộc sống mới, lúc đó anh cũng biết rõ tôi không thương Duyệt Nhan, nhưng anh kiên trì bởi vì đơn giản em ấy là người có thể làm cho người khác yêu, hiện tại, anh lại nghĩ như vậy về tôi, anh hầu như là bạn bè duy nhất ở thành phố này của tôi, tôi muốn hỏi một chút, ở trong lòng anh, tôi vô sỉ nhiều đến vậy?”
Tiểu Phương ngơ ngẩn, qua một lúc lâu, mới nói: “Hàn Sanh, xin lỗi.”
Trầm Hàn Sanh không nhìn hắn, mặt lạnh tiếp tục thái đồ ăn.
- Tôi biết có thể tôi có chút thành kiến với Tòng Y, nhưng lần này sau khi em ấy biết chân tướng, dứt khoát ly hôn, tôi đã nhìn em ấy với cặp mắt khác xưa. Nhưng Hàn Sanh, Tòng Y tin chính mình, không phải tin em, nếu em không có quyển nhật ký kia, hiện tại sẽ làm sao? Cho tới bây giờ, em ấy vẫn không nhớ ra em mà, cho nên, tôi không muốn em tự trách, tôi cũng không muốn việc này của Tòng Y sẽ ảnh hưởng đến em và Duyệt Nhan, tôi vốn nghĩ cuộc sống của em đã đi vào quỹ đạo.
- Tôi cũng chỉ muốn nói cho anh biết, tôi cảm giác lòng của tôi phải chăng kiên cường hơn trước đây một chút, dù như thế nào, cục diện cũng sẽ không phức tạp như ngày hôm nay, tự tôi cũng sẽ không khó chịu giống hiện tại. Chưa nói tới hối hận hay không hối hận, bởi vì tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, chẳng qua tôi cảm thấy bản thân có thể đã sai. Anh không phải muốn tâm sự với tôi sao? Tôi hiện tại nói cho anh biết, thế rồi, anh phản ứng kiểu gì đây?
Trầm Hàn Sanh lộ vẻ tức giận nói xong, để vật trong tay xuống, xoay người đi ra khỏi nhà bếp.
Bữa cơm tối này, buồn tẻ vô vị, Hà Na mặc dù cảm thấy lạ, nhưng ngẫm lại quan hệ cổ quái của Diệp Tòng Y và Trầm Hàn Sanh hiện nay, lại nhìn một lượt sắc mặt của mọi người, cũng không tiện nói thêm gì, chỉ nỗ lực nói chút gì đó thả lỏng trọng tâm câu chuyện, cũng không thấy hiệu quả.
Sau khi ăn xong chỉ ngồi đó, Tiểu Phương và Hà Na nhân cơ hội xin phép ra về, Trầm Hàn Sanh đứng dậy đưa bọn họ ra ngoài, khi trở về, thấy Diệp Tòng Y đang thu dọn chén bát trên bàn, nàng liền muốn đi đến hỗ trợ.
- Cậu để tự tớ làm chút chuyện đi. — Diệp Tòng Y cúi đầu, thanh âm rất nhẹ, lại đủ để cho Trầm Hàn Sanh nghe rõ, nàng sững sốt, thu tay về.
- Cậu... Hôm nay về nhà có ổn không? — Trầm mặc một hồi, Trầm Hàn Sanh cuối cùng cũng nhớ ra một câu để hỏi.
- Khá tốt.
- Ồ.
- Tớ đưa đơn ly hôn cho hắn, mong hắn có thể nhanh ký tên.
- Ừ, nếu như có gì cần hỗ trợ...
- Không cần. — Diệp Tòng Y tựa hồ có chút sợ ngôn ngữ khách sáo như vậy của nàng, thật nhanh cắt đứt: “Việc này, tự tớ sẽ xử lý tốt.”
- Được rồi. — Trầm Hàn Sanh đứng một hồi, xoay người trở về phòng, lúc trở ra, Diệp Tòng Y đã làm xong chuyện, ôm một cái gối ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn màn hình ti vi xuất thần, vừa nghe thấy cửa phòng mở, vô thức nghiêng đầu nhìn.
- Đang xem gì? — Trầm Hàn Sanh giả vờ buông lỏng lời nói, ngồi xuống ở một đầu khác ghế sa lon, thấy trong ti vi chiếu một tiết mục quân sự.
- Hàn Sanh...
- Ừ? — Trầm Hàn Sanh tựa như đang suy tư điều gì, thuận miệng trả lời.
- Ngày mai là cuối tuần, tớ muốn đi đón Tuyết nhi, tớ đã... Lâu rồi không gặp con bé. — Ánh mắt Diệp Tòng Y chần chờ, nói cũng ấp a ấp úng: “Tớ muốn... Tớ muốn...”
- Cậu muốn cho con bé qua chỗ tớ, đúng không? Không thành vấn đề mà. — Trầm Hàn Sanh rất sảng khoái.
Diệp Tòng Y nhấp mím môi, đột nhiên khẽ nói: “Hàn Sanh, điều này đối với cậu mà nói, sẽ rất khó khăn sao?”
Trầm Hàn Sanh cười cười, nhàn nhạt lảng tránh khỏi trọng tâm: “Tuyết nhi là một cô bé tớ rất thích.”
- Hàn Sanh, tớ rất ích kỉ, tớ mong muốn cậu có thể tiếp nhận Tuyết nhi, thế nhưng lại suy nghĩ rất mâu thuẫn, nếu như cậu thật sự không có chướng ngại đối với Tuyết nhi, vậy có phải hay không có nghĩa là..."
Lời kế tiếp, cô đã ngăn lại ở yết hầu, khó có thể nói ra khỏi miệng, Trầm Hàn Sanh lại biết ý cô, hai người trong chốc lát đều trầm mặc. Một lúc lâu, Trầm Hàn Sanh đứng dậy: “Đêm nay tớ muốn đi ra ngoài, cậu... Sớm nghỉ ngơi một chút.”
Diệp Tòng Y đương nhiên biết nàng muốn đi đâu, tâm thoáng đau, qua một lúc lâu, trên mặt tận lực nặn ra nụ cười: “Ừ.”
Biểu cảm Trầm Hàn Sanh phức tạp, chậm rãi đi tới cạnh cửa, rồi lại quay đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Ngủ ngon.”
- Ngủ ngon. — Diệp Tòng Y không nhúc nhích chút nào, máy móc đáp lời.
Tiếng bước chân, thanh âm cánh cửa đóng lại cũng dần dần đã đi xa, toàn bộ thế giới trong nháy mắt trở nên an tĩnh lại.
Tào gia lúc này, mây đen bao phủ giăng kín. Diệp Khai Tường không ngừng than thở, còn có tiếng khóc không dứt của Vương Viễn Trân, khiến bản thân Tào Vân Tuấn hoang mang lo sợ lại càng phiền não.
Khi bắt đầu, hắn còn một tia may mắn, muốn ký thác lên người vợ chồng Vương Viễn Trân, tính tình nhẫn nại, một lần lại một lần không ngại phiền hỏi Vương Viễn Trân: “Mẹ, làm sao bây giờ? Tòng Y sẽ không thật sự ly hôn đúng không? Cô ấy chỉ là nhất thời không tiếp thụ được hiện thực bị lừa dối, nhưng cô ấy sẽ nghe lời mẹ, đúng không? Cô ấy vẫn rất nghe lời, rất hiếu thuận.”
- Ba, ba nói xem chúng ta làm sao bây giờ? Ba nghìn vạn lần phải giúp con đấy, con không thể ly hôn với Tòng Y, còn có Tuyết nhi, Tuyết nhi làm sao bây giờ? Chúng ta... Chúng ta phải nghĩ cách mới được!
..
Càng về sau, hắn phát hiện Vương Viễn Trân và Diệp Khai Tường và hắn đều sợ hãi sẽ mất đi Diệp Tòng Y, căn bản không thể cho hắn một câu khiến hắn an tâm, hắn liền chết tâm, bắt đầu tự nghĩ biện pháp.
Hắn như con thú bị nhốt, ở trong phòng khách không ngừng chầm chậm bước chân đi qua đi lại, đầu gần như đau nhức, nhưng vẫn nghĩ không ra một biện pháp có thể nắm chắc để kéo Diệp Tòng Y trở lại, tâm trạng càng thêm gắt gỏng, mà tiếng khóc Vương Viễn Trân bên tai dần dần khiến hắn không thể nhịn được nữa, hắn đột nhiên dừng lại, rống to một tiếng: “Tên nam nhân kia rốt cuộc là ai?!”
Thanh âm của hắn đủ lớn để chấn động họ, Diệp Khai Tường há hốc mồm nhìn hắn, tiếng khóc của Vương Viễn Trân cũng đột nhiên ngừng lại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiểu Phương dựa lưng vào tủ bát nhà bếp, hai tay ôm người, ngơ ngác nhìn Trầm Hàn Sanh rửa sạch ớt chuông, gỡ hột, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ.
- Hàn Sanh, về chuyện này, em thật không muốn nói với tôi một chút sao?
Nét mặt Trầm Hàn Sanh đờ đẫn, tiếp tục động tác trong tay: “Chuyện gì?”
- Về em và Duyệt Nhan, hay là... Em và Tòng Y. — Tiểu Phương thả tay xuống, bất an xê dịch thân thể, hai tay chống sau lên tủ, ho khan một tiếng: “Khụ, là một nam nhân, tôi biết tìm hiểu chuyện tình cảm của người khác thật không tốt, nhưng là bạn bè của em, tôi thật sự rất lo lắng cho em.”
- Có gì phải lo lắng.
- Gần đây tôi thấy em bận rộn nhiều việc, không thường gặp, nhưng tôi có thể cảm giác ra được em rất không bình thường. — Tiểu Phương khe khẽ thở dài: “Thật là, giống bây giờ, ngay cả một câu em cũng lười nói, hình như muốn đẩy tất cả mọi người ra ngoài ngàn dặm, như để bản thân đơn độc ở một thế giới.”
Mí mắt Trầm Hàn Sanh cũng không chớp, thế nhưng động tác trong tay lại chậm dần, một lát sau, khóe miệng nàng khẽ nhúc nhích: “Tôi không cảm thấy có gì cần nói.”
- Hàn Sanh...
- Tôi chỉ là bắt đầu hoài nghi mình có phải đã làm sai hay không. — Trầm Hàn Sanh buông dao đang thái, mắt thẳng tắp nhìn cái thớt gỗ trước mặt, thanh âm tiêu điều không nói ra được: “Nếu tôi sớm nói cho cậu ấy biết một chút, phải chăng...”
- Hàn Sanh, bây giờ em đang trách cứ bản thân sao? — Tiểu Phương nhíu mày, không đồng tình nói: “Nếu em sớm nói cho Tòng Y biết một chút, cục diện vẫn như bây giờ, em ấy vẫn có chồng con, em ấy vẫn sẽ phẫn nộ, sẽ thương tâm khổ sở.”
- Chí ít Tòng Y còn có tôi, trước đây, tôi vẫn muốn như vậy, luôn ảo tưởng ngày nào đó kỳ tích xuất hiện, cậu ấy khôi phục ký ức, phát hiện ra cả thế giới hoàn toàn thay đổi, thế nhưng, phía sau còn có một người là tôi. — Trầm Hàn Sanh cắn cắn môi dưới, thì thào nói: “Thời gian trước, mỗi ngày Tòng Y chỉ rơi lệ, rơi lệ, hình như muốn chảy hết tất cả nước mắt cho khô đi, đôi khi, là làm bộ trước mặt tôi, tôi nhìn ra cậu ấy muốn nhịn xuống, không muốn bị tôi thấy, thế nhưng cậu ấy nhịn không được, đôi khi, nửa đêm tôi tỉnh lại đi ra phòng khách rót nước uống, đứng ở cửa phòng cậu ấy, có thể nghe được tiếng khóc nức nở nhỏ nhẹ từ bên trong truyền tới. Tòng Y yếu ớt bất lực như vậy, không cách nào giãy giụa khỏi ác mộng to lớn này, chúng tôi rất ít nói chuyện với nhau, nhưng thật nhiều lần, tôi cảm giác cậu ấy gọi tôi, ánh mắt cậu ấy, lòng cậu ấy, đều ở đây gọi tôi, cậu ấy khát vọng tới gần tôi. Tôi nhịn không được sẽ lại nhớ, hay là, tựa như rất nhiều năm trước, cậu ấy uất ức điều gì, cậu ấy không vui, tôi ôm cậu ấy một cái, vụng về dỗ dành cậu ấy vài câu, chuyện gì cũng sẽ qua đi, thế nhưng, tôi không thể làm như vậy, nghĩ tới Duyệt Nhan, hai chân của tôi tựa như bị đóng đinh lên, một chút nhúc nhích cũng không được.”
Cổ họng Trầm Hàn Sanh nghẹn lại, ngừng một chút, nghiêng đầu nói: “Hiện tại, Tòng Y không khóc, mỗi ngày chỉ trầm mặc, đờ ra, bắt đầu ở trước mặt tôi miễn cưỡng vui cười, như vậy, kỳ thực tôi lại lo lắng hơn, thế nhưng, tôi có thể vì cậu ấy làm gì? Tôi vì cậu ấy làm gì? Tôi đã... Không phải là chính mình.”
Tiểu Phương nhìn nàng một lát, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khổ: “Hàn Sanh, em yêu Tòng Y, so với trước kia, một chút cũng không giảm, thì ra xuất chúng như Duyệt Nhan, cũng không chiếm được một chút lòng của em.”
- Đúng vậy, tôi yêu Tòng Y, hiện tại cũng yêu cậu ấy như vậy, nhất là cục diện trước mắt có thể thay đổi, tôi vừa nhìn thấy cậu ấy, đã cảm thấy yêu thương tiếc nuối. — Ánh mắt Trầm Hàn Sanh ảm đạm, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười tái nhợt: “Tiểu Phương, thời gian là thứ thật đáng sợ, nó sẽ không đến mức mài mòn tình cảm của người ta, lại sẽ mài mòn tự tin của người ta. Thời đại học, tôi và Tòng Y toàn tâm yêu nhau, chúng tôi hiểu nhau, tin tưởng nhau, khi gặp lại, đã qua sáu bảy năm, sáu bảy năm này của cậu ấy, đối với tôi mà nói, là trống rỗng, tất cả tất cả về cậu ấy, tôi đều không biết, tôi chỉ biết là cậu ấy nhớ ra tôi, có chồng con, có một cuộc sống hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi. Nhiều năm bạt vô âm tín như vậy, vô số lần tôi huyễn tưởng chúng tôi gặp lại, tôi nghĩ, cậu ấy bị cha mẹ mang đến nơi tôi không biết, nhất định là mất đi tự do, tôi nghĩ, khẳng định cậu ấy cũng nhớ tôi như tôi nhớ cậu ấy, tôi nghĩ, cậu ấy đang đợi tôi đến mang cậu ấy đi, nhất định cậu ấy chờ rất khổ cực, nhất định cũng thống khổ như tôi, cho nên, bất kể qua bao nhiêu ngày gian nan, tôi đều phải chống đỡ tiếp.”
- Tôi vẫn chống đỡ tiếp, thế nhưng, lâu ngày, tôi bắt đầu miên man suy nghĩ, về rất nhiều thứ, tôi càng ngày càng không thể xác định. — Trầm Hàn Sanh nhịn xuống lệ trong mắt, hơi ngước mặt lên: “Anh biết cảm giác này sao? Cảm giác... Phát hiện chân tướng và suy nghĩ của mình hoàn toàn không tương xứng sao? Cuối cùng tôi nhớ kỹ ngày đó, hình ảnh cậu ấy ôm đứa bé, rúc vào bên người Tào Vân Tuấn, anh không biết, cảnh đó đối với tôi đả kích nặng bao nhiêu, tôi chờ nhiều năm như vậy, tìm nhiều năm như vậy, đổi lấy là giờ khắc ấy. Biết cậu ấy mất trí nhớ, vậy thì thế nào? Cậu ấy mất trí nhớ, với tôi mà nói, làm sao không phải là một đả kích khác? Người mình không ngày nào quên, người là trọng tâm trong cả thế giới của mình, hoàn toàn không nhớ mình, cảm giác này anh hiểu được sao? Đứng ngay trước mắt cậu ấy, lòng khẩn trương đến mức tim hầu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu ấy lại dùng ánh mắt người xa lạ nhìn mình, sau đó thong dong bình tĩnh lướt qua thân người mình, khoảnh khắc kia tôi thật sự đau đớn như chết đi.”
- Niềm tin tôi chống đỡ cho tới nay bị phá hủy mất, tôi bị đánh sụp, thế nhưng suy sụp còn chưa đủ triệt để, mãi cho đến lần cậu ấy nói. — Trầm Hàn Sanh đưa mắt nhìn Tiểu Phương, nhẹ giọng nói: “Người mình hoàn toàn yêu, lời cậu ấy nói, sẽ làm bản thân mất đi năng lực phán đoán, cũng có lực sát thương lớn nhất, tôi thừa nhận tôi bắt đầu yếu đuối, ngày yếu đuối đó, bản tính ích kỉ hiện ra.”
- Em nói ích kỉ, là chỉ chuyện đến bên Duyệt Nhan?
- Con người khi còn sống, có bao nhiêu cái bảy năm? Tôi chỉ là, đột nhiên có cảm giác chán nản chết lặng, tôi không muốn tiếp tục những ngày biết rõ không có tương lai, mà Duyệt Nhan, vừa mới đến bên cạnh tôi, nói đến thật buồn cười, em ấy nói với tôi một câu vô cùng cảm động, đó là tôi vĩnh viễn sẽ không mất đi em ấy.
- Cho nên, em không yêu Duyệt Nhan, em chỉ mượn em ấy để thoát khỏi Tòng Y? Em chỉ mệt mỏi, muốn tìm một chỗ để bỏ neo, muốn yên định lại, rồi hiện tại em hối hận. — Tiểu Phương mắt híp lại, biểu cảm có vẻ hơi bất mãn.
- Tôi mệt mỏi, muốn yên ổn, nhưng cũng không phải lợi dụng em ấy, tôi muốn bản thân thích em ấy, hơn nữa, cố gắng đối tốt với em ấy, tôi muốn thích một người, tôi vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi, mà em ấy cũng có thể làm vậy với tôi.
- Thế nhưng em không thích Duyệt Nhan. — Giọng nói Tiểu Phương bắt đầu gây sự: “Hiện tại Tòng Y khiến em đau lòng, khiến em thương tiếc rồi, em liền muốn trở lại bên cạnh em ấy sao?”
- Tôi không có nói như vậy, tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với Duyệt Nhan, trên thực tế, nếu hiện tại Duyệt Nhan và tôi phải chia tay, tôi cũng sẽ không trở lại bên cạnh Tòng Y. Tôi cũng không trách cứ Tòng Y, nhất là khi chân tướng rõ ràng, tình cảnh của cậu ấy khiến tôi càng không cách nào sinh lòng oán hận, tôi cũng thừa nhận trong lòng tôi vẫn yêu cậu ấy, nhưng những thứ chúng tôi đã trải qua nhiều như vậy, ở giữa chúng, có quá nhiều lắm khúc mắc, không phải thoáng cái là có thể giải thoát, nếu lại đến bên nhau, rất nhiều nơi trong lòng tôi không thể cân sẽ đột nhiên hiện ra, tôi sẽ để cậu ấy quên tôi không còn chút nào, tôi sẽ tính toán tình cảm cậu ấy đối với Tào Vân Tuấn... Cho nên, tôi không muốn thay đổi quan hệ giữa chúng tôi. — Trầm Hàn Sanh đột nhiên ngừng câu chuyện, chăm chú nhìn Tiểu Phương: “Anh vẫn cổ vũ tôi bắt đầu cuộc sống mới, lúc đó anh cũng biết rõ tôi không thương Duyệt Nhan, nhưng anh kiên trì bởi vì đơn giản em ấy là người có thể làm cho người khác yêu, hiện tại, anh lại nghĩ như vậy về tôi, anh hầu như là bạn bè duy nhất ở thành phố này của tôi, tôi muốn hỏi một chút, ở trong lòng anh, tôi vô sỉ nhiều đến vậy?”
Tiểu Phương ngơ ngẩn, qua một lúc lâu, mới nói: “Hàn Sanh, xin lỗi.”
Trầm Hàn Sanh không nhìn hắn, mặt lạnh tiếp tục thái đồ ăn.
- Tôi biết có thể tôi có chút thành kiến với Tòng Y, nhưng lần này sau khi em ấy biết chân tướng, dứt khoát ly hôn, tôi đã nhìn em ấy với cặp mắt khác xưa. Nhưng Hàn Sanh, Tòng Y tin chính mình, không phải tin em, nếu em không có quyển nhật ký kia, hiện tại sẽ làm sao? Cho tới bây giờ, em ấy vẫn không nhớ ra em mà, cho nên, tôi không muốn em tự trách, tôi cũng không muốn việc này của Tòng Y sẽ ảnh hưởng đến em và Duyệt Nhan, tôi vốn nghĩ cuộc sống của em đã đi vào quỹ đạo.
- Tôi cũng chỉ muốn nói cho anh biết, tôi cảm giác lòng của tôi phải chăng kiên cường hơn trước đây một chút, dù như thế nào, cục diện cũng sẽ không phức tạp như ngày hôm nay, tự tôi cũng sẽ không khó chịu giống hiện tại. Chưa nói tới hối hận hay không hối hận, bởi vì tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, chẳng qua tôi cảm thấy bản thân có thể đã sai. Anh không phải muốn tâm sự với tôi sao? Tôi hiện tại nói cho anh biết, thế rồi, anh phản ứng kiểu gì đây?
Trầm Hàn Sanh lộ vẻ tức giận nói xong, để vật trong tay xuống, xoay người đi ra khỏi nhà bếp.
Bữa cơm tối này, buồn tẻ vô vị, Hà Na mặc dù cảm thấy lạ, nhưng ngẫm lại quan hệ cổ quái của Diệp Tòng Y và Trầm Hàn Sanh hiện nay, lại nhìn một lượt sắc mặt của mọi người, cũng không tiện nói thêm gì, chỉ nỗ lực nói chút gì đó thả lỏng trọng tâm câu chuyện, cũng không thấy hiệu quả.
Sau khi ăn xong chỉ ngồi đó, Tiểu Phương và Hà Na nhân cơ hội xin phép ra về, Trầm Hàn Sanh đứng dậy đưa bọn họ ra ngoài, khi trở về, thấy Diệp Tòng Y đang thu dọn chén bát trên bàn, nàng liền muốn đi đến hỗ trợ.
- Cậu để tự tớ làm chút chuyện đi. — Diệp Tòng Y cúi đầu, thanh âm rất nhẹ, lại đủ để cho Trầm Hàn Sanh nghe rõ, nàng sững sốt, thu tay về.
- Cậu... Hôm nay về nhà có ổn không? — Trầm mặc một hồi, Trầm Hàn Sanh cuối cùng cũng nhớ ra một câu để hỏi.
- Khá tốt.
- Ồ.
- Tớ đưa đơn ly hôn cho hắn, mong hắn có thể nhanh ký tên.
- Ừ, nếu như có gì cần hỗ trợ...
- Không cần. — Diệp Tòng Y tựa hồ có chút sợ ngôn ngữ khách sáo như vậy của nàng, thật nhanh cắt đứt: “Việc này, tự tớ sẽ xử lý tốt.”
- Được rồi. — Trầm Hàn Sanh đứng một hồi, xoay người trở về phòng, lúc trở ra, Diệp Tòng Y đã làm xong chuyện, ôm một cái gối ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn màn hình ti vi xuất thần, vừa nghe thấy cửa phòng mở, vô thức nghiêng đầu nhìn.
- Đang xem gì? — Trầm Hàn Sanh giả vờ buông lỏng lời nói, ngồi xuống ở một đầu khác ghế sa lon, thấy trong ti vi chiếu một tiết mục quân sự.
- Hàn Sanh...
- Ừ? — Trầm Hàn Sanh tựa như đang suy tư điều gì, thuận miệng trả lời.
- Ngày mai là cuối tuần, tớ muốn đi đón Tuyết nhi, tớ đã... Lâu rồi không gặp con bé. — Ánh mắt Diệp Tòng Y chần chờ, nói cũng ấp a ấp úng: “Tớ muốn... Tớ muốn...”
- Cậu muốn cho con bé qua chỗ tớ, đúng không? Không thành vấn đề mà. — Trầm Hàn Sanh rất sảng khoái.
Diệp Tòng Y nhấp mím môi, đột nhiên khẽ nói: “Hàn Sanh, điều này đối với cậu mà nói, sẽ rất khó khăn sao?”
Trầm Hàn Sanh cười cười, nhàn nhạt lảng tránh khỏi trọng tâm: “Tuyết nhi là một cô bé tớ rất thích.”
- Hàn Sanh, tớ rất ích kỉ, tớ mong muốn cậu có thể tiếp nhận Tuyết nhi, thế nhưng lại suy nghĩ rất mâu thuẫn, nếu như cậu thật sự không có chướng ngại đối với Tuyết nhi, vậy có phải hay không có nghĩa là..."
Lời kế tiếp, cô đã ngăn lại ở yết hầu, khó có thể nói ra khỏi miệng, Trầm Hàn Sanh lại biết ý cô, hai người trong chốc lát đều trầm mặc. Một lúc lâu, Trầm Hàn Sanh đứng dậy: “Đêm nay tớ muốn đi ra ngoài, cậu... Sớm nghỉ ngơi một chút.”
Diệp Tòng Y đương nhiên biết nàng muốn đi đâu, tâm thoáng đau, qua một lúc lâu, trên mặt tận lực nặn ra nụ cười: “Ừ.”
Biểu cảm Trầm Hàn Sanh phức tạp, chậm rãi đi tới cạnh cửa, rồi lại quay đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Ngủ ngon.”
- Ngủ ngon. — Diệp Tòng Y không nhúc nhích chút nào, máy móc đáp lời.
Tiếng bước chân, thanh âm cánh cửa đóng lại cũng dần dần đã đi xa, toàn bộ thế giới trong nháy mắt trở nên an tĩnh lại.
Tào gia lúc này, mây đen bao phủ giăng kín. Diệp Khai Tường không ngừng than thở, còn có tiếng khóc không dứt của Vương Viễn Trân, khiến bản thân Tào Vân Tuấn hoang mang lo sợ lại càng phiền não.
Khi bắt đầu, hắn còn một tia may mắn, muốn ký thác lên người vợ chồng Vương Viễn Trân, tính tình nhẫn nại, một lần lại một lần không ngại phiền hỏi Vương Viễn Trân: “Mẹ, làm sao bây giờ? Tòng Y sẽ không thật sự ly hôn đúng không? Cô ấy chỉ là nhất thời không tiếp thụ được hiện thực bị lừa dối, nhưng cô ấy sẽ nghe lời mẹ, đúng không? Cô ấy vẫn rất nghe lời, rất hiếu thuận.”
- Ba, ba nói xem chúng ta làm sao bây giờ? Ba nghìn vạn lần phải giúp con đấy, con không thể ly hôn với Tòng Y, còn có Tuyết nhi, Tuyết nhi làm sao bây giờ? Chúng ta... Chúng ta phải nghĩ cách mới được!
..
Càng về sau, hắn phát hiện Vương Viễn Trân và Diệp Khai Tường và hắn đều sợ hãi sẽ mất đi Diệp Tòng Y, căn bản không thể cho hắn một câu khiến hắn an tâm, hắn liền chết tâm, bắt đầu tự nghĩ biện pháp.
Hắn như con thú bị nhốt, ở trong phòng khách không ngừng chầm chậm bước chân đi qua đi lại, đầu gần như đau nhức, nhưng vẫn nghĩ không ra một biện pháp có thể nắm chắc để kéo Diệp Tòng Y trở lại, tâm trạng càng thêm gắt gỏng, mà tiếng khóc Vương Viễn Trân bên tai dần dần khiến hắn không thể nhịn được nữa, hắn đột nhiên dừng lại, rống to một tiếng: “Tên nam nhân kia rốt cuộc là ai?!”
Thanh âm của hắn đủ lớn để chấn động họ, Diệp Khai Tường há hốc mồm nhìn hắn, tiếng khóc của Vương Viễn Trân cũng đột nhiên ngừng lại.