Trầm Hàn Sanh còn đang ngủ say, vài đêm chưa chợp mắt, hơn nữa đêm qua uống quá chén, phá vỡ đồng hồ sinh lý của nàng, khiến nàng không cách nào tỉnh lại như thường ngày. Diệp Tòng Y nằm ở bên cạnh nàng, muốn đưa tay nắm cái tay nàng che ở bụng, tay mới vừa đụng chạm đến da thịt của nàng, lại rụt trở về. Vừa nghĩ tới cái vết sẹo kia, cái vết sẹo xấu xí kia, cùng với những hành động giả vờ của nàng trước kia, trái tim cô liền co lại, mà việc Trầm Hàn Sanh bài xích cô, càng làm cho cô tan nát cõi lòng. Buồn cười, bản thân dĩ nhiên lại ngây thơ tin lời Tào Vân Tuấn nói như vậy, tin đến độ nói với Hàn Sanh, Diệp Tòng Y yên lặng nhìn chăm chú vào sườn mặt thon gầy của Trầm Hàn Sanh, qua hồi lâu sau, cúi đầu, một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán nàng, cô đứng dậy khoác áo ra khỏi gian phòng.
Ánh sáng mặt trời lặng im xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, mang đến nắng cho cả phòng, mang theo một chút hơi ấm. Khí trời bên ngoài cuối cùng cũng chuyển tốt.
Diệp Tòng Y ngồi trước gương, đột nhiên hất mái tóc đen lên, sau đó khẽ nâng cổ tay trắng mịn để đánh một lớp phấn lên mặt, khiến gương mặt nhàn nhạt má hồng, lấy thêm một cây son môi hồng nhạt cẩn thận thoa, nhẹ nhàng nhấp mím môi. Cô vốn trời sinh lệ chất, dung nhan thanh mĩ, vốn không cần cố gắng trang điểm, nhưng lúc này không thể so với mọi ngày, đồ trang sức trang nhã tinh xảo có thể che đậy sắc mặt nhợt nhạt uể oải và tiều tụy biến mất hoàn toàn. Ánh mắt Diệp Tòng Y đạm mạc, nhìn cô gái mắt ngọc mày ngài trong gương kia, ưu nhã lịch sự, như nhìn một người xa lạ, chính cô cũng cảm thấy kỳ quái khi làm đống chuyện này, nội tâm kỳ quái của cô rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh, dường như đã không còn buồn vui, tựa như ngoài khơi không một gợn sóng. Tia bi tán đáy mắt sau cùng một cũng dần dần rút đi, cô từ túi bên cạnh lấy ĐTDĐ ra, bấm số Tào Vân Tuấn: “Bây giờ anh ở đâu? Có rảnh không? Chuyện lần trước anh nói với tôi, tôi đồng ý, nhưng có chút chi tiết, tôi phải gặp mặt nói với anh một chút.”
Nơi đây là câu lạp bộ tư nhân cao cấp, là bạn tri kỉ của Trịnh Thái mở, cũng là nơi các nhân vật nổi tiếng trong thành phố đổ xô vào, Trịnh Duyệt Nhan mặc dù là hội viên nơi này, nhưng cũng không thường xuyên ghé vào, bởi vì Trịnh Thái và chú Trịnh Khải của nàng đều rất thích tới nơi này, nên nàng liền cảm thấy nơi này là dành cho những người có tuổi đến.
Chân mày lá liễu nàng hơi nhíu, như là không có gì để ăn uống, chỉ uống một chén canh nhỏ, lại đong dưa món điểm tâm ngọt một chút. Hứa Kình đối diện thấy nàng buông dĩa ăn, thân thể mập mạp bất an xê dịch trên ghế, do dự cũng buông dao nĩa cầm trong tay.
Trịnh Duyệt Nhan buông khăn ăn trong tay xuống, cười nhìn hắn: “Sao? Những thứ kia không hợp khẩu vị của anh?”
- Không không không! - Hứa Kình lập tức lắc cái đầu dài như đánh trống chầu, luôn miệng nói: “Vị ngón lắm, cho tới bây giờ tôi chưa ăn qua thịt dê rán ngon như vậy, còn có gan ngỗng muối này nữa.”
- Vậy sao anh không ăn nữa? - Giọng nói Trịnh Duyệt Nhan nhẹ bỗng, nửa giỡn nửa nghiêm túc nói: “Tôi mời khách, anh ăn ít như vậy, rõ ràng bất mãn với chủ nhà.”
Hứa Kình sửng sốt, nghĩ thầm không phải là cô cũng không ăn sao? Nhưng trên mặt lại vẫn cười: “Tôi ăn, tôi ăn... Cô mời tôi ăn, chính là vinh hạnh lớn lao của tôi.” Không được tự nhiên lại cầm lấy dao nĩa, xiên một khối bò nhét vào trong miệng, trên trán lại gần như muốn toát mồ hôi.
- Vậy đã là gì, chúng ta coi như là bạn bè mà, huống hồ, anh và biểu tỷ phu của tôi quan hệ lại tốt như vậy.
- Bạn bè? - Hứa Kình thụ sủng nhược kinh, đôi mắt nhỏ lóe sáng, lòng kích động, lập tức không khiêm tốn chút nào: “Cơ mà tôi và Vân Tuấn, thật là tình như huynh đệ, quả thật... Chỉ sau một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, mặc dù cả hai đều bận rộn nhiều việc, nhưng vừa rảnh rỗi thì tụ lại với nhau ngay.”
Thân thể Trịnh Duyệt Nhan hơi nghiêng về phía trước, khéo tay nâng cằm, làm như vô tình nói: “Nghe nói biểu tỷ phu tôi lần trước đánh thắng giúp anh một vụ kiện, anh có tặng anh ta quà gì không?”
- Quà? - Hứa Kình sửng sốt, cười nói: “Không có cố ý tặng quà, cơ mà chúng tôi bình thường sẽ tặng quà cho nhau. Vân Tuấn hiện tại vượt trội, thanh danh ở giới luật sư đang mở rộng...”
Hắn nịnh bợ còn không chớp mắt, Trịnh Duyệt Nhan đột nhiên chuyển chủ đề: “Anh ta giúp anh lấy cái công trình ở chỗ chú tôi lần trước, anh cho anh ta bao nhiêu tiền? Hửm?”
- Tiền boa? - Hứa Kình cả kinh, nhất thời không phản ứng kịp, thoắt cái cà lăm: “Không... Không...”
- Ừ. - Trịnh Duyệt Nhan tựa hồ có chút không giải thích được, nháy mắt một cái: “Anh ta giúp anh vụ kiện, lại giúp anh xây cầu đắp bờ với ba và chú tôi, lẽ nào anh không nên cho anh ta chút tiền boa? Lẽ nào anh không nên tặng hắn mấy cô gái xinh đẹp làm quà sao? Huynh đệ tốt như vậy, tiền tài, mĩ nữ, những thứ này đều có thể chơi cùng chứ.”
“Keeng” một tiếng, Hứa Kình há hốc mồm, nĩa ăn trong tay thẳng tắp rơi xuống cái đĩa trước mặt, phát ra thanh âm trong trẻo, vẻ mặt biến xanh: “Không có, không thể nào! Cô gái? Trịnh tiểu thư, chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện vô liêm sỉ này, chúng tôi chỉ cùng nhau đi hát một chút, lượn lờ quán bar, đánh golf một chút...”
- Anh biết không? - Trịnh Duyệt Nhan đưa tay vén tóc mai qua bên tai, nâng lên chiếc ly chân dài trước mặt, nhấp cạn rượu nho, buông xuống, lông mi nhẹ nhàng chớp một cái: “Ba tôi hiện tại đã lớn tuổi, tinh lực không tốt như trước đây, hiện tại Đỉnh Thái không ít chuyện lớn đều là tôi quyết, công ty nhỏ của anh gần đây đang cạnh tranh một vài hạng mục bên công ty tôi, đúng không? Tôi thấy kết quả rất lơ lửng, thế nhưng tôi rất chú trọng thực lực công ty, chú trọng cá nhân thẳng thắn.”
Sắc mặt Hứa Kình thay đổi mấy lần, cuối biểu cảm xụ xuống, hắn cố sức nuốt một ngụm nước bọt: “Trịnh tiểu thư, cô... Cô cuối cùng muốn thế nào, cô hôm nay mời ăn là... Là vì...”
- Tôi đây cũng không muốn làm khó dễ anh, cũng không muốn để ý tới những chuyện hư hỏng khác. Chỉ là gần đây, tôi nghe được một vài tin đồn, liên quan tới anh và biểu tỷ phu, xuất phát lòng bảo vệ biểu tỷ, cho nên tôi tới hỏi riêng anh. - Mắt Trịnh Duyệt Nhan nhìn chằm chằm Hứa Kình, mỉm cười: “Hôm nay gọi anh tới nơi này, chỉ là muốn nghe nói thật mà thôi.”
- Tôi nói, tôi nói. - Hứa Kình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy khăn ăn, chật vật xoa xoa cái trán bóng loáng, vẻ mặt đưa đám nói: “Tôi không biết xấu hổ, tôi vô liêm sỉ, tôi nhất thời đầu óc mê muội, là tôi giới thiệu cho Vân Tuấn mấy cô gái, thế nhưng... Thế nhưng chỉ ở bên ngoài vui đùa một chút thoi, Vân Tuấn rất yêu biểu tỷ cô, cái này ai cũng biết. Diệp tiểu thư tôi đã gặp mấy lần, đẹp như thế, khí chất xuất chúng như vậy, mấy cô gái bên ngoài sao so được. Chắc cô biết, nam nhân chỉ tùy tiện thích ở bên ngoài chơi chút, nhưng trong lòng... Khụ, trong lòng rất trung trinh với bà xã...”
- Trung trinh? - Trong mắt Trịnh Duyệt Nhan lộ ra vẻ đùa cợt.
- Không không, chữ nghĩa tôi không giỏi, tôi nói bậy, không phải là trung trinh. - Hứa Kình ngồi thẳng người, khẩn cấp nói: “Nói chung, Trịnh tiểu thư cô phải tin tưởng tôi, lòng Vân Tuấn tuyệt đối chỉ yêu Diệp tiểu thư, gia đình là gia đình, chơi thì chơi, cậu ta tuyệt đối phân chia rõ ràng.”
Khuôn mặt tươi cười của Trịnh Duyệt Nhan lạnh xuống, không nhịn được cắt đứt hắn: “Mấy người trái một chữ yêu phải một chữ yêu, nghe thấy ghê tởm chết được, tôi không nghe nổi anh biểu hiện quyết tâm thay hắn.”
Hứa Kình bị nàng làm nghẹn, chân tay luống cuống: “Trịnh tiểu thư...”
- Tôi phải biết những thứ này! - Trịnh Duyệt Nhan bình tĩnh nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Có mấy cô? Tên gì? Chia tay hay giữ quan hệ với hắn đã bao lâu? Trong đó hắn thích nhất là ai? Xuất thân ở đâu? Tính cách thế nào? Đang ở nơi nào? Gặp hắn bao lâu một lần? Anh tốt nhất nói đầu đuôi ngọn nguồn cho tôi biết, đừng để tôi chủ động hỏi từng câu.”
Bữa cơm này hơi mất thời gian chút, Trịnh Duyệt Nhan khoác túi, khóe miệng vẫn duy trì vẻ mỉm cười, tâm tình tựa hồ như không tệ, tốc hành vào thang máy xuống bãi đậu xe, “cộp cộp...” Giày cao gót vỗ trên mặt đất, phát ra chuỗi âm thanh trong trẻo dễ nghe, Trịnh Duyệt Nhan đi tới trước một chiếc xe thể thao màu xanh nhạt, mở cửa xe ngồi xuống, sau đó gọi một cú điện thoại: “Mẫn Hiên, mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp... Nước sôi lửa bỏng gì cũng làm? Yên tâm, việc rất dễ dàng... Được rồi, mình nợ cậu một cái nhân tình, cậu chờ, mình đeo tai nghe, chậm rãi nói cho cậu nghe.”
Nàng phát ra một tiếng cười trong trẻo, vừa nhét tai nghe vào tai, vừa khởi động xe, hai tay thuần thục điều khiển tay lái, xe thể thao liền từ từ đi ra ngoài.
“Sở luật sư Tào thị”, mấy chữ lớn này lóe kim quang dưới ánh mặt trời, Diệp Tòng Y đứng bên ngoài cao ốc, dừng lại mấy giây, thần sắc ung dung đi vào.
Nhân viên cơ bản đều biết cô, khi đi vào, tiếp đãi chào đón tiểu thư, cười gật đầu: “Bà Tào, cô đến tìm luật sư Tào? Anh ta đang ở bên trong.”
Tiếng xưng hô này cực độ chói tai, Diệp Tòng Y lấy lại bình tĩnh, cũng bất động thanh sắc, chỉ nói: “Tôi tự mình đi tìm hắn là được rồi.”
Vào thang máy, ra thang máy, dọc đường đi không ít người chào hỏi, Diệp Tòng Y vẫn lễ phép mỉm cười đáp lại từng người, mới vừa đi tới cửa phòng làm việc của Tào Vân Tuấn, đã thấy cánh cửa đột nhiên mở, Tào Vân Tuấn dĩ nhiên ra đón.
- Tòng Y, em đã đến rồi. - Tào Vân Tuấn tây trang phẳng phiu đứng ở nơi đó, đôi mắt sâu đậm đánh giá Diệp Tòng Y, thất thần chốc lát.
- Sao? Không cho tôi đi vào sao?
Tào Vân Tuấn lúc này mới ý thức được bản thân đang chống cánh cửa, cười xin lỗi, nghiêng người sang, tay ra oai, làm tư thế mời.
- Anh thật sự rất vui vì em đồng ý điều kiện của anh. - Tào Vân Tuấn đóng cửa lại, tự mình pha cho Diệp Tòng Y một ly trà, hai tay bưng đến, Diệp Tòng Y nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không uống trà.”
- Vậy muốn thứ khác không? Cà phê, nước trái cây? Hay nước khoáng?
- Cái gì cũng không muốn.
- Em đồng ý rồi, tức là tạm thời anh và em có thể hòa thuận chứ? - Tào Vân Tuấn để ly xuống, xoa tay, không nhịn được nói: “Tòng Y, em gầy, thế nhưng... Nhưng vẫn duyên dáng như vậy, cái váy này làn tôn lên em, thật sự... Thật sự nhìn đẹp lắm.”
Diệp Tòng Y nghiêng đầu, sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhàn nhạt: “Vậy anh còn yêu em trước sau như một không?”
Tào Vân Tuấn kinh ngạc, như hoài nghi thính giác mình xảy ra vấn đề: “Em... Em nói cái gì? Tòng Y, em mới vừa... Nói cái gì?”
Diệp Tòng Y không để ý đến hắn nữa, tự mình đi tới bên cạnh bàn làm việc của hắn, cầm lấy khung ảnh trên bàn, ngoái đầu lại nhìn hắn: “Em biết, tấm ảnh này vẫn còn ở vị trí của nó.”
- Tòng Y! - Tào Vân Tuấn kích động đến tâm phát run, không kịp tự hỏi nhiều, một bước nhanh về phía trước, đỡ lấy bả vai gầy yếu cô: “Em hồi tâm chuyển ý rồi phải không? Phải không? Không phải... Không phải...”
- Em không biết. - Hai vai Diệp Tòng Y co rúm lại một chút, tựa như muốn tránh né, cô lắc đầu, mĩ lệ trong đôi mắt toát ra một tia vô lực, trong miệng thì thào nói: “Em không biết nên làm gì bây giờ, không biết mình muốn gì, em...”
Cô không xác định trả lời, thần thái mê man, khiến Tào Vân Tuấn lâm vào hưng phấn vui sướng cực lớn, mà dáng vẻ muốn trốn tránh lại muốn vứt bỏ, càng khơi dậy ý muốn yêu thương và bảo hộ cực mạnh của hắn, trong nháy mắt lá gan hắn phồng lên, đưa tay kéo cô vào trong lòng thật chặt.
Tim như trống đập thình thịch kêu lên, ôm cô cúi đầu khẩn cầu: “Tòng Y... Tòng Y, trở về bên anh, chúng ta là vợ chồng, chúng ta có Tuyết nhi đáng yêu, chúng ta...”
Diệp Tòng Y không nói một lời, tùy cho hắn ôm, tay phải lại lặng lẽ đưa vào trong túi của mình, cô nhắm mắt lại, chậm rãi tới gần bên tai hắn, thanh âm không còn ngọt ngào nũng nịu, mà là trở nên nguy hiểm tràn đầy căm hận: “Tào Vân Tuấn, tôi nói rồi, nếu như anh dám động đến cậu ấy, tôi sẽ liều mạng với anh, tôi nghiêm túc!”
Trầm Hàn Sanh còn đang ngủ say, vài đêm chưa chợp mắt, hơn nữa đêm qua uống quá chén, phá vỡ đồng hồ sinh lý của nàng, khiến nàng không cách nào tỉnh lại như thường ngày. Diệp Tòng Y nằm ở bên cạnh nàng, muốn đưa tay nắm cái tay nàng che ở bụng, tay mới vừa đụng chạm đến da thịt của nàng, lại rụt trở về. Vừa nghĩ tới cái vết sẹo kia, cái vết sẹo xấu xí kia, cùng với những hành động giả vờ của nàng trước kia, trái tim cô liền co lại, mà việc Trầm Hàn Sanh bài xích cô, càng làm cho cô tan nát cõi lòng. Buồn cười, bản thân dĩ nhiên lại ngây thơ tin lời Tào Vân Tuấn nói như vậy, tin đến độ nói với Hàn Sanh, Diệp Tòng Y yên lặng nhìn chăm chú vào sườn mặt thon gầy của Trầm Hàn Sanh, qua hồi lâu sau, cúi đầu, một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán nàng, cô đứng dậy khoác áo ra khỏi gian phòng.
Ánh sáng mặt trời lặng im xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, mang đến nắng cho cả phòng, mang theo một chút hơi ấm. Khí trời bên ngoài cuối cùng cũng chuyển tốt.
Diệp Tòng Y ngồi trước gương, đột nhiên hất mái tóc đen lên, sau đó khẽ nâng cổ tay trắng mịn để đánh một lớp phấn lên mặt, khiến gương mặt nhàn nhạt má hồng, lấy thêm một cây son môi hồng nhạt cẩn thận thoa, nhẹ nhàng nhấp mím môi. Cô vốn trời sinh lệ chất, dung nhan thanh mĩ, vốn không cần cố gắng trang điểm, nhưng lúc này không thể so với mọi ngày, đồ trang sức trang nhã tinh xảo có thể che đậy sắc mặt nhợt nhạt uể oải và tiều tụy biến mất hoàn toàn. Ánh mắt Diệp Tòng Y đạm mạc, nhìn cô gái mắt ngọc mày ngài trong gương kia, ưu nhã lịch sự, như nhìn một người xa lạ, chính cô cũng cảm thấy kỳ quái khi làm đống chuyện này, nội tâm kỳ quái của cô rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh, dường như đã không còn buồn vui, tựa như ngoài khơi không một gợn sóng. Tia bi tán đáy mắt sau cùng một cũng dần dần rút đi, cô từ túi bên cạnh lấy ĐTDĐ ra, bấm số Tào Vân Tuấn: “Bây giờ anh ở đâu? Có rảnh không? Chuyện lần trước anh nói với tôi, tôi đồng ý, nhưng có chút chi tiết, tôi phải gặp mặt nói với anh một chút.”
Nơi đây là câu lạp bộ tư nhân cao cấp, là bạn tri kỉ của Trịnh Thái mở, cũng là nơi các nhân vật nổi tiếng trong thành phố đổ xô vào, Trịnh Duyệt Nhan mặc dù là hội viên nơi này, nhưng cũng không thường xuyên ghé vào, bởi vì Trịnh Thái và chú Trịnh Khải của nàng đều rất thích tới nơi này, nên nàng liền cảm thấy nơi này là dành cho những người có tuổi đến.
Chân mày lá liễu nàng hơi nhíu, như là không có gì để ăn uống, chỉ uống một chén canh nhỏ, lại đong dưa món điểm tâm ngọt một chút. Hứa Kình đối diện thấy nàng buông dĩa ăn, thân thể mập mạp bất an xê dịch trên ghế, do dự cũng buông dao nĩa cầm trong tay.
Trịnh Duyệt Nhan buông khăn ăn trong tay xuống, cười nhìn hắn: “Sao? Những thứ kia không hợp khẩu vị của anh?”
- Không không không! - Hứa Kình lập tức lắc cái đầu dài như đánh trống chầu, luôn miệng nói: “Vị ngón lắm, cho tới bây giờ tôi chưa ăn qua thịt dê rán ngon như vậy, còn có gan ngỗng muối này nữa.”
- Vậy sao anh không ăn nữa? - Giọng nói Trịnh Duyệt Nhan nhẹ bỗng, nửa giỡn nửa nghiêm túc nói: “Tôi mời khách, anh ăn ít như vậy, rõ ràng bất mãn với chủ nhà.”
Hứa Kình sửng sốt, nghĩ thầm không phải là cô cũng không ăn sao? Nhưng trên mặt lại vẫn cười: “Tôi ăn, tôi ăn... Cô mời tôi ăn, chính là vinh hạnh lớn lao của tôi.” Không được tự nhiên lại cầm lấy dao nĩa, xiên một khối bò nhét vào trong miệng, trên trán lại gần như muốn toát mồ hôi.
- Vậy đã là gì, chúng ta coi như là bạn bè mà, huống hồ, anh và biểu tỷ phu của tôi quan hệ lại tốt như vậy.
- Bạn bè? - Hứa Kình thụ sủng nhược kinh, đôi mắt nhỏ lóe sáng, lòng kích động, lập tức không khiêm tốn chút nào: “Cơ mà tôi và Vân Tuấn, thật là tình như huynh đệ, quả thật... Chỉ sau một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, mặc dù cả hai đều bận rộn nhiều việc, nhưng vừa rảnh rỗi thì tụ lại với nhau ngay.”
Thân thể Trịnh Duyệt Nhan hơi nghiêng về phía trước, khéo tay nâng cằm, làm như vô tình nói: “Nghe nói biểu tỷ phu tôi lần trước đánh thắng giúp anh một vụ kiện, anh có tặng anh ta quà gì không?”
- Quà? - Hứa Kình sửng sốt, cười nói: “Không có cố ý tặng quà, cơ mà chúng tôi bình thường sẽ tặng quà cho nhau. Vân Tuấn hiện tại vượt trội, thanh danh ở giới luật sư đang mở rộng...”
Hắn nịnh bợ còn không chớp mắt, Trịnh Duyệt Nhan đột nhiên chuyển chủ đề: “Anh ta giúp anh lấy cái công trình ở chỗ chú tôi lần trước, anh cho anh ta bao nhiêu tiền? Hửm?”
- Tiền boa? - Hứa Kình cả kinh, nhất thời không phản ứng kịp, thoắt cái cà lăm: “Không... Không...”
- Ừ. - Trịnh Duyệt Nhan tựa hồ có chút không giải thích được, nháy mắt một cái: “Anh ta giúp anh vụ kiện, lại giúp anh xây cầu đắp bờ với ba và chú tôi, lẽ nào anh không nên cho anh ta chút tiền boa? Lẽ nào anh không nên tặng hắn mấy cô gái xinh đẹp làm quà sao? Huynh đệ tốt như vậy, tiền tài, mĩ nữ, những thứ này đều có thể chơi cùng chứ.”
“Keeng” một tiếng, Hứa Kình há hốc mồm, nĩa ăn trong tay thẳng tắp rơi xuống cái đĩa trước mặt, phát ra thanh âm trong trẻo, vẻ mặt biến xanh: “Không có, không thể nào! Cô gái? Trịnh tiểu thư, chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện vô liêm sỉ này, chúng tôi chỉ cùng nhau đi hát một chút, lượn lờ quán bar, đánh golf một chút...”
- Anh biết không? - Trịnh Duyệt Nhan đưa tay vén tóc mai qua bên tai, nâng lên chiếc ly chân dài trước mặt, nhấp cạn rượu nho, buông xuống, lông mi nhẹ nhàng chớp một cái: “Ba tôi hiện tại đã lớn tuổi, tinh lực không tốt như trước đây, hiện tại Đỉnh Thái không ít chuyện lớn đều là tôi quyết, công ty nhỏ của anh gần đây đang cạnh tranh một vài hạng mục bên công ty tôi, đúng không? Tôi thấy kết quả rất lơ lửng, thế nhưng tôi rất chú trọng thực lực công ty, chú trọng cá nhân thẳng thắn.”
Sắc mặt Hứa Kình thay đổi mấy lần, cuối biểu cảm xụ xuống, hắn cố sức nuốt một ngụm nước bọt: “Trịnh tiểu thư, cô... Cô cuối cùng muốn thế nào, cô hôm nay mời ăn là... Là vì...”
- Tôi đây cũng không muốn làm khó dễ anh, cũng không muốn để ý tới những chuyện hư hỏng khác. Chỉ là gần đây, tôi nghe được một vài tin đồn, liên quan tới anh và biểu tỷ phu, xuất phát lòng bảo vệ biểu tỷ, cho nên tôi tới hỏi riêng anh. - Mắt Trịnh Duyệt Nhan nhìn chằm chằm Hứa Kình, mỉm cười: “Hôm nay gọi anh tới nơi này, chỉ là muốn nghe nói thật mà thôi.”
- Tôi nói, tôi nói. - Hứa Kình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy khăn ăn, chật vật xoa xoa cái trán bóng loáng, vẻ mặt đưa đám nói: “Tôi không biết xấu hổ, tôi vô liêm sỉ, tôi nhất thời đầu óc mê muội, là tôi giới thiệu cho Vân Tuấn mấy cô gái, thế nhưng... Thế nhưng chỉ ở bên ngoài vui đùa một chút thoi, Vân Tuấn rất yêu biểu tỷ cô, cái này ai cũng biết. Diệp tiểu thư tôi đã gặp mấy lần, đẹp như thế, khí chất xuất chúng như vậy, mấy cô gái bên ngoài sao so được. Chắc cô biết, nam nhân chỉ tùy tiện thích ở bên ngoài chơi chút, nhưng trong lòng... Khụ, trong lòng rất trung trinh với bà xã...”
- Trung trinh? - Trong mắt Trịnh Duyệt Nhan lộ ra vẻ đùa cợt.
- Không không, chữ nghĩa tôi không giỏi, tôi nói bậy, không phải là trung trinh. - Hứa Kình ngồi thẳng người, khẩn cấp nói: “Nói chung, Trịnh tiểu thư cô phải tin tưởng tôi, lòng Vân Tuấn tuyệt đối chỉ yêu Diệp tiểu thư, gia đình là gia đình, chơi thì chơi, cậu ta tuyệt đối phân chia rõ ràng.”
Khuôn mặt tươi cười của Trịnh Duyệt Nhan lạnh xuống, không nhịn được cắt đứt hắn: “Mấy người trái một chữ yêu phải một chữ yêu, nghe thấy ghê tởm chết được, tôi không nghe nổi anh biểu hiện quyết tâm thay hắn.”
Hứa Kình bị nàng làm nghẹn, chân tay luống cuống: “Trịnh tiểu thư...”
- Tôi phải biết những thứ này! - Trịnh Duyệt Nhan bình tĩnh nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Có mấy cô? Tên gì? Chia tay hay giữ quan hệ với hắn đã bao lâu? Trong đó hắn thích nhất là ai? Xuất thân ở đâu? Tính cách thế nào? Đang ở nơi nào? Gặp hắn bao lâu một lần? Anh tốt nhất nói đầu đuôi ngọn nguồn cho tôi biết, đừng để tôi chủ động hỏi từng câu.”
Bữa cơm này hơi mất thời gian chút, Trịnh Duyệt Nhan khoác túi, khóe miệng vẫn duy trì vẻ mỉm cười, tâm tình tựa hồ như không tệ, tốc hành vào thang máy xuống bãi đậu xe, “cộp cộp...” Giày cao gót vỗ trên mặt đất, phát ra chuỗi âm thanh trong trẻo dễ nghe, Trịnh Duyệt Nhan đi tới trước một chiếc xe thể thao màu xanh nhạt, mở cửa xe ngồi xuống, sau đó gọi một cú điện thoại: “Mẫn Hiên, mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp... Nước sôi lửa bỏng gì cũng làm? Yên tâm, việc rất dễ dàng... Được rồi, mình nợ cậu một cái nhân tình, cậu chờ, mình đeo tai nghe, chậm rãi nói cho cậu nghe.”
Nàng phát ra một tiếng cười trong trẻo, vừa nhét tai nghe vào tai, vừa khởi động xe, hai tay thuần thục điều khiển tay lái, xe thể thao liền từ từ đi ra ngoài.
“Sở luật sư Tào thị”, mấy chữ lớn này lóe kim quang dưới ánh mặt trời, Diệp Tòng Y đứng bên ngoài cao ốc, dừng lại mấy giây, thần sắc ung dung đi vào.
Nhân viên cơ bản đều biết cô, khi đi vào, tiếp đãi chào đón tiểu thư, cười gật đầu: “Bà Tào, cô đến tìm luật sư Tào? Anh ta đang ở bên trong.”
Tiếng xưng hô này cực độ chói tai, Diệp Tòng Y lấy lại bình tĩnh, cũng bất động thanh sắc, chỉ nói: “Tôi tự mình đi tìm hắn là được rồi.”
Vào thang máy, ra thang máy, dọc đường đi không ít người chào hỏi, Diệp Tòng Y vẫn lễ phép mỉm cười đáp lại từng người, mới vừa đi tới cửa phòng làm việc của Tào Vân Tuấn, đã thấy cánh cửa đột nhiên mở, Tào Vân Tuấn dĩ nhiên ra đón.
- Tòng Y, em đã đến rồi. - Tào Vân Tuấn tây trang phẳng phiu đứng ở nơi đó, đôi mắt sâu đậm đánh giá Diệp Tòng Y, thất thần chốc lát.
- Sao? Không cho tôi đi vào sao?
Tào Vân Tuấn lúc này mới ý thức được bản thân đang chống cánh cửa, cười xin lỗi, nghiêng người sang, tay ra oai, làm tư thế mời.
- Anh thật sự rất vui vì em đồng ý điều kiện của anh. - Tào Vân Tuấn đóng cửa lại, tự mình pha cho Diệp Tòng Y một ly trà, hai tay bưng đến, Diệp Tòng Y nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không uống trà.”
- Vậy muốn thứ khác không? Cà phê, nước trái cây? Hay nước khoáng?
- Cái gì cũng không muốn.
- Em đồng ý rồi, tức là tạm thời anh và em có thể hòa thuận chứ? - Tào Vân Tuấn để ly xuống, xoa tay, không nhịn được nói: “Tòng Y, em gầy, thế nhưng... Nhưng vẫn duyên dáng như vậy, cái váy này làn tôn lên em, thật sự... Thật sự nhìn đẹp lắm.”
Diệp Tòng Y nghiêng đầu, sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhàn nhạt: “Vậy anh còn yêu em trước sau như một không?”
Tào Vân Tuấn kinh ngạc, như hoài nghi thính giác mình xảy ra vấn đề: “Em... Em nói cái gì? Tòng Y, em mới vừa... Nói cái gì?”
Diệp Tòng Y không để ý đến hắn nữa, tự mình đi tới bên cạnh bàn làm việc của hắn, cầm lấy khung ảnh trên bàn, ngoái đầu lại nhìn hắn: “Em biết, tấm ảnh này vẫn còn ở vị trí của nó.”
- Tòng Y! - Tào Vân Tuấn kích động đến tâm phát run, không kịp tự hỏi nhiều, một bước nhanh về phía trước, đỡ lấy bả vai gầy yếu cô: “Em hồi tâm chuyển ý rồi phải không? Phải không? Không phải... Không phải...”
- Em không biết. - Hai vai Diệp Tòng Y co rúm lại một chút, tựa như muốn tránh né, cô lắc đầu, mĩ lệ trong đôi mắt toát ra một tia vô lực, trong miệng thì thào nói: “Em không biết nên làm gì bây giờ, không biết mình muốn gì, em...”
Cô không xác định trả lời, thần thái mê man, khiến Tào Vân Tuấn lâm vào hưng phấn vui sướng cực lớn, mà dáng vẻ muốn trốn tránh lại muốn vứt bỏ, càng khơi dậy ý muốn yêu thương và bảo hộ cực mạnh của hắn, trong nháy mắt lá gan hắn phồng lên, đưa tay kéo cô vào trong lòng thật chặt.
Tim như trống đập thình thịch kêu lên, ôm cô cúi đầu khẩn cầu: “Tòng Y... Tòng Y, trở về bên anh, chúng ta là vợ chồng, chúng ta có Tuyết nhi đáng yêu, chúng ta...”
Diệp Tòng Y không nói một lời, tùy cho hắn ôm, tay phải lại lặng lẽ đưa vào trong túi của mình, cô nhắm mắt lại, chậm rãi tới gần bên tai hắn, thanh âm không còn ngọt ngào nũng nịu, mà là trở nên nguy hiểm tràn đầy căm hận: “Tào Vân Tuấn, tôi nói rồi, nếu như anh dám động đến cậu ấy, tôi sẽ liều mạng với anh, tôi nghiêm túc!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trầm Hàn Sanh còn đang ngủ say, vài đêm chưa chợp mắt, hơn nữa đêm qua uống quá chén, phá vỡ đồng hồ sinh lý của nàng, khiến nàng không cách nào tỉnh lại như thường ngày. Diệp Tòng Y nằm ở bên cạnh nàng, muốn đưa tay nắm cái tay nàng che ở bụng, tay mới vừa đụng chạm đến da thịt của nàng, lại rụt trở về. Vừa nghĩ tới cái vết sẹo kia, cái vết sẹo xấu xí kia, cùng với những hành động giả vờ của nàng trước kia, trái tim cô liền co lại, mà việc Trầm Hàn Sanh bài xích cô, càng làm cho cô tan nát cõi lòng. Buồn cười, bản thân dĩ nhiên lại ngây thơ tin lời Tào Vân Tuấn nói như vậy, tin đến độ nói với Hàn Sanh, Diệp Tòng Y yên lặng nhìn chăm chú vào sườn mặt thon gầy của Trầm Hàn Sanh, qua hồi lâu sau, cúi đầu, một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán nàng, cô đứng dậy khoác áo ra khỏi gian phòng.
Ánh sáng mặt trời lặng im xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, mang đến nắng cho cả phòng, mang theo một chút hơi ấm. Khí trời bên ngoài cuối cùng cũng chuyển tốt.
Diệp Tòng Y ngồi trước gương, đột nhiên hất mái tóc đen lên, sau đó khẽ nâng cổ tay trắng mịn để đánh một lớp phấn lên mặt, khiến gương mặt nhàn nhạt má hồng, lấy thêm một cây son môi hồng nhạt cẩn thận thoa, nhẹ nhàng nhấp mím môi. Cô vốn trời sinh lệ chất, dung nhan thanh mĩ, vốn không cần cố gắng trang điểm, nhưng lúc này không thể so với mọi ngày, đồ trang sức trang nhã tinh xảo có thể che đậy sắc mặt nhợt nhạt uể oải và tiều tụy biến mất hoàn toàn. Ánh mắt Diệp Tòng Y đạm mạc, nhìn cô gái mắt ngọc mày ngài trong gương kia, ưu nhã lịch sự, như nhìn một người xa lạ, chính cô cũng cảm thấy kỳ quái khi làm đống chuyện này, nội tâm kỳ quái của cô rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh, dường như đã không còn buồn vui, tựa như ngoài khơi không một gợn sóng. Tia bi tán đáy mắt sau cùng một cũng dần dần rút đi, cô từ túi bên cạnh lấy ĐTDĐ ra, bấm số Tào Vân Tuấn: “Bây giờ anh ở đâu? Có rảnh không? Chuyện lần trước anh nói với tôi, tôi đồng ý, nhưng có chút chi tiết, tôi phải gặp mặt nói với anh một chút.”
Nơi đây là câu lạp bộ tư nhân cao cấp, là bạn tri kỉ của Trịnh Thái mở, cũng là nơi các nhân vật nổi tiếng trong thành phố đổ xô vào, Trịnh Duyệt Nhan mặc dù là hội viên nơi này, nhưng cũng không thường xuyên ghé vào, bởi vì Trịnh Thái và chú Trịnh Khải của nàng đều rất thích tới nơi này, nên nàng liền cảm thấy nơi này là dành cho những người có tuổi đến.
Chân mày lá liễu nàng hơi nhíu, như là không có gì để ăn uống, chỉ uống một chén canh nhỏ, lại đong dưa món điểm tâm ngọt một chút. Hứa Kình đối diện thấy nàng buông dĩa ăn, thân thể mập mạp bất an xê dịch trên ghế, do dự cũng buông dao nĩa cầm trong tay.
Trịnh Duyệt Nhan buông khăn ăn trong tay xuống, cười nhìn hắn: “Sao? Những thứ kia không hợp khẩu vị của anh?”
- Không không không! - Hứa Kình lập tức lắc cái đầu dài như đánh trống chầu, luôn miệng nói: “Vị ngón lắm, cho tới bây giờ tôi chưa ăn qua thịt dê rán ngon như vậy, còn có gan ngỗng muối này nữa.”
- Vậy sao anh không ăn nữa? - Giọng nói Trịnh Duyệt Nhan nhẹ bỗng, nửa giỡn nửa nghiêm túc nói: “Tôi mời khách, anh ăn ít như vậy, rõ ràng bất mãn với chủ nhà.”
Hứa Kình sửng sốt, nghĩ thầm không phải là cô cũng không ăn sao? Nhưng trên mặt lại vẫn cười: “Tôi ăn, tôi ăn... Cô mời tôi ăn, chính là vinh hạnh lớn lao của tôi.” Không được tự nhiên lại cầm lấy dao nĩa, xiên một khối bò nhét vào trong miệng, trên trán lại gần như muốn toát mồ hôi.
- Vậy đã là gì, chúng ta coi như là bạn bè mà, huống hồ, anh và biểu tỷ phu của tôi quan hệ lại tốt như vậy.
- Bạn bè? - Hứa Kình thụ sủng nhược kinh, đôi mắt nhỏ lóe sáng, lòng kích động, lập tức không khiêm tốn chút nào: “Cơ mà tôi và Vân Tuấn, thật là tình như huynh đệ, quả thật... Chỉ sau một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, mặc dù cả hai đều bận rộn nhiều việc, nhưng vừa rảnh rỗi thì tụ lại với nhau ngay.”
Thân thể Trịnh Duyệt Nhan hơi nghiêng về phía trước, khéo tay nâng cằm, làm như vô tình nói: “Nghe nói biểu tỷ phu tôi lần trước đánh thắng giúp anh một vụ kiện, anh có tặng anh ta quà gì không?”
- Quà? - Hứa Kình sửng sốt, cười nói: “Không có cố ý tặng quà, cơ mà chúng tôi bình thường sẽ tặng quà cho nhau. Vân Tuấn hiện tại vượt trội, thanh danh ở giới luật sư đang mở rộng...”
Hắn nịnh bợ còn không chớp mắt, Trịnh Duyệt Nhan đột nhiên chuyển chủ đề: “Anh ta giúp anh lấy cái công trình ở chỗ chú tôi lần trước, anh cho anh ta bao nhiêu tiền? Hửm?”
- Tiền boa? - Hứa Kình cả kinh, nhất thời không phản ứng kịp, thoắt cái cà lăm: “Không... Không...”
- Ừ. - Trịnh Duyệt Nhan tựa hồ có chút không giải thích được, nháy mắt một cái: “Anh ta giúp anh vụ kiện, lại giúp anh xây cầu đắp bờ với ba và chú tôi, lẽ nào anh không nên cho anh ta chút tiền boa? Lẽ nào anh không nên tặng hắn mấy cô gái xinh đẹp làm quà sao? Huynh đệ tốt như vậy, tiền tài, mĩ nữ, những thứ này đều có thể chơi cùng chứ.”
“Keeng” một tiếng, Hứa Kình há hốc mồm, nĩa ăn trong tay thẳng tắp rơi xuống cái đĩa trước mặt, phát ra thanh âm trong trẻo, vẻ mặt biến xanh: “Không có, không thể nào! Cô gái? Trịnh tiểu thư, chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện vô liêm sỉ này, chúng tôi chỉ cùng nhau đi hát một chút, lượn lờ quán bar, đánh golf một chút...”
- Anh biết không? - Trịnh Duyệt Nhan đưa tay vén tóc mai qua bên tai, nâng lên chiếc ly chân dài trước mặt, nhấp cạn rượu nho, buông xuống, lông mi nhẹ nhàng chớp một cái: “Ba tôi hiện tại đã lớn tuổi, tinh lực không tốt như trước đây, hiện tại Đỉnh Thái không ít chuyện lớn đều là tôi quyết, công ty nhỏ của anh gần đây đang cạnh tranh một vài hạng mục bên công ty tôi, đúng không? Tôi thấy kết quả rất lơ lửng, thế nhưng tôi rất chú trọng thực lực công ty, chú trọng cá nhân thẳng thắn.”
Sắc mặt Hứa Kình thay đổi mấy lần, cuối biểu cảm xụ xuống, hắn cố sức nuốt một ngụm nước bọt: “Trịnh tiểu thư, cô... Cô cuối cùng muốn thế nào, cô hôm nay mời ăn là... Là vì...”
- Tôi đây cũng không muốn làm khó dễ anh, cũng không muốn để ý tới những chuyện hư hỏng khác. Chỉ là gần đây, tôi nghe được một vài tin đồn, liên quan tới anh và biểu tỷ phu, xuất phát lòng bảo vệ biểu tỷ, cho nên tôi tới hỏi riêng anh. - Mắt Trịnh Duyệt Nhan nhìn chằm chằm Hứa Kình, mỉm cười: “Hôm nay gọi anh tới nơi này, chỉ là muốn nghe nói thật mà thôi.”
- Tôi nói, tôi nói. - Hứa Kình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy khăn ăn, chật vật xoa xoa cái trán bóng loáng, vẻ mặt đưa đám nói: “Tôi không biết xấu hổ, tôi vô liêm sỉ, tôi nhất thời đầu óc mê muội, là tôi giới thiệu cho Vân Tuấn mấy cô gái, thế nhưng... Thế nhưng chỉ ở bên ngoài vui đùa một chút thoi, Vân Tuấn rất yêu biểu tỷ cô, cái này ai cũng biết. Diệp tiểu thư tôi đã gặp mấy lần, đẹp như thế, khí chất xuất chúng như vậy, mấy cô gái bên ngoài sao so được. Chắc cô biết, nam nhân chỉ tùy tiện thích ở bên ngoài chơi chút, nhưng trong lòng... Khụ, trong lòng rất trung trinh với bà xã...”
- Trung trinh? - Trong mắt Trịnh Duyệt Nhan lộ ra vẻ đùa cợt.
- Không không, chữ nghĩa tôi không giỏi, tôi nói bậy, không phải là trung trinh. - Hứa Kình ngồi thẳng người, khẩn cấp nói: “Nói chung, Trịnh tiểu thư cô phải tin tưởng tôi, lòng Vân Tuấn tuyệt đối chỉ yêu Diệp tiểu thư, gia đình là gia đình, chơi thì chơi, cậu ta tuyệt đối phân chia rõ ràng.”
Khuôn mặt tươi cười của Trịnh Duyệt Nhan lạnh xuống, không nhịn được cắt đứt hắn: “Mấy người trái một chữ yêu phải một chữ yêu, nghe thấy ghê tởm chết được, tôi không nghe nổi anh biểu hiện quyết tâm thay hắn.”
Hứa Kình bị nàng làm nghẹn, chân tay luống cuống: “Trịnh tiểu thư...”
- Tôi phải biết những thứ này! - Trịnh Duyệt Nhan bình tĩnh nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Có mấy cô? Tên gì? Chia tay hay giữ quan hệ với hắn đã bao lâu? Trong đó hắn thích nhất là ai? Xuất thân ở đâu? Tính cách thế nào? Đang ở nơi nào? Gặp hắn bao lâu một lần? Anh tốt nhất nói đầu đuôi ngọn nguồn cho tôi biết, đừng để tôi chủ động hỏi từng câu.”
Bữa cơm này hơi mất thời gian chút, Trịnh Duyệt Nhan khoác túi, khóe miệng vẫn duy trì vẻ mỉm cười, tâm tình tựa hồ như không tệ, tốc hành vào thang máy xuống bãi đậu xe, “cộp cộp...” Giày cao gót vỗ trên mặt đất, phát ra chuỗi âm thanh trong trẻo dễ nghe, Trịnh Duyệt Nhan đi tới trước một chiếc xe thể thao màu xanh nhạt, mở cửa xe ngồi xuống, sau đó gọi một cú điện thoại: “Mẫn Hiên, mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp... Nước sôi lửa bỏng gì cũng làm? Yên tâm, việc rất dễ dàng... Được rồi, mình nợ cậu một cái nhân tình, cậu chờ, mình đeo tai nghe, chậm rãi nói cho cậu nghe.”
Nàng phát ra một tiếng cười trong trẻo, vừa nhét tai nghe vào tai, vừa khởi động xe, hai tay thuần thục điều khiển tay lái, xe thể thao liền từ từ đi ra ngoài.
“Sở luật sư Tào thị”, mấy chữ lớn này lóe kim quang dưới ánh mặt trời, Diệp Tòng Y đứng bên ngoài cao ốc, dừng lại mấy giây, thần sắc ung dung đi vào.
Nhân viên cơ bản đều biết cô, khi đi vào, tiếp đãi chào đón tiểu thư, cười gật đầu: “Bà Tào, cô đến tìm luật sư Tào? Anh ta đang ở bên trong.”
Tiếng xưng hô này cực độ chói tai, Diệp Tòng Y lấy lại bình tĩnh, cũng bất động thanh sắc, chỉ nói: “Tôi tự mình đi tìm hắn là được rồi.”
Vào thang máy, ra thang máy, dọc đường đi không ít người chào hỏi, Diệp Tòng Y vẫn lễ phép mỉm cười đáp lại từng người, mới vừa đi tới cửa phòng làm việc của Tào Vân Tuấn, đã thấy cánh cửa đột nhiên mở, Tào Vân Tuấn dĩ nhiên ra đón.
- Tòng Y, em đã đến rồi. - Tào Vân Tuấn tây trang phẳng phiu đứng ở nơi đó, đôi mắt sâu đậm đánh giá Diệp Tòng Y, thất thần chốc lát.
- Sao? Không cho tôi đi vào sao?
Tào Vân Tuấn lúc này mới ý thức được bản thân đang chống cánh cửa, cười xin lỗi, nghiêng người sang, tay ra oai, làm tư thế mời.
- Anh thật sự rất vui vì em đồng ý điều kiện của anh. - Tào Vân Tuấn đóng cửa lại, tự mình pha cho Diệp Tòng Y một ly trà, hai tay bưng đến, Diệp Tòng Y nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không uống trà.”
- Vậy muốn thứ khác không? Cà phê, nước trái cây? Hay nước khoáng?
- Cái gì cũng không muốn.
- Em đồng ý rồi, tức là tạm thời anh và em có thể hòa thuận chứ? - Tào Vân Tuấn để ly xuống, xoa tay, không nhịn được nói: “Tòng Y, em gầy, thế nhưng... Nhưng vẫn duyên dáng như vậy, cái váy này làn tôn lên em, thật sự... Thật sự nhìn đẹp lắm.”
Diệp Tòng Y nghiêng đầu, sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhàn nhạt: “Vậy anh còn yêu em trước sau như một không?”
Tào Vân Tuấn kinh ngạc, như hoài nghi thính giác mình xảy ra vấn đề: “Em... Em nói cái gì? Tòng Y, em mới vừa... Nói cái gì?”
Diệp Tòng Y không để ý đến hắn nữa, tự mình đi tới bên cạnh bàn làm việc của hắn, cầm lấy khung ảnh trên bàn, ngoái đầu lại nhìn hắn: “Em biết, tấm ảnh này vẫn còn ở vị trí của nó.”
- Tòng Y! - Tào Vân Tuấn kích động đến tâm phát run, không kịp tự hỏi nhiều, một bước nhanh về phía trước, đỡ lấy bả vai gầy yếu cô: “Em hồi tâm chuyển ý rồi phải không? Phải không? Không phải... Không phải...”
- Em không biết. - Hai vai Diệp Tòng Y co rúm lại một chút, tựa như muốn tránh né, cô lắc đầu, mĩ lệ trong đôi mắt toát ra một tia vô lực, trong miệng thì thào nói: “Em không biết nên làm gì bây giờ, không biết mình muốn gì, em...”
Cô không xác định trả lời, thần thái mê man, khiến Tào Vân Tuấn lâm vào hưng phấn vui sướng cực lớn, mà dáng vẻ muốn trốn tránh lại muốn vứt bỏ, càng khơi dậy ý muốn yêu thương và bảo hộ cực mạnh của hắn, trong nháy mắt lá gan hắn phồng lên, đưa tay kéo cô vào trong lòng thật chặt.
Tim như trống đập thình thịch kêu lên, ôm cô cúi đầu khẩn cầu: “Tòng Y... Tòng Y, trở về bên anh, chúng ta là vợ chồng, chúng ta có Tuyết nhi đáng yêu, chúng ta...”
Diệp Tòng Y không nói một lời, tùy cho hắn ôm, tay phải lại lặng lẽ đưa vào trong túi của mình, cô nhắm mắt lại, chậm rãi tới gần bên tai hắn, thanh âm không còn ngọt ngào nũng nịu, mà là trở nên nguy hiểm tràn đầy căm hận: “Tào Vân Tuấn, tôi nói rồi, nếu như anh dám động đến cậu ấy, tôi sẽ liều mạng với anh, tôi nghiêm túc!”