Tiểu Băng tỏ ra chắc chắn: “Em thấy chuyện Di Hồng nhờ anh giúp cô ấy sinh con không phải là đang đùa anh đâu, mà là dùng cách đùa cợt để nói lời thật lòng. Rất có thể cô ấy vẫn luôn dùng cách thức này để nói chuyện với anh, những lời cô ấy nói đều là thật nhưng lại dùng cách nói đùa, chỉ là vì muốn để lại một đường lùi cho mình mà thôi. Nếu anh thật sự có ý, cô ấy lập tức nói với anh rằng cô ấy không đùa; nếu anh không có, cô ấy cũng còn thể diện mà lui bước.”
Anh hoàn toàn không nghĩ Tiểu Băng lại có cách nhìn nhận như vậy đối với Tạ Di Hồng, anh luôn cảm thấy hai người họ ở bên nhau luôn nói chuyện, cười đùa, chắc chắn là bạn bè cực kì thân thiết, không ngờ Tiểu Băng lại coi Tạ Di Hồng là tình địch. Anh thật phục phụ nữ, ở bên tình địch chướng mắt mà vẫn có thể đối xử nồng nhiệt như thế, phụ nữ không đi làm cán bộ ngoại giao thật đúng là uổng phí tài năng của họ.
Tiểu Băng hứng thú hỏi: “Lúc anh thấy bộ ngực nửa kín nửa hở của cô ấy, có phản ứng không?”
“Không có.”
“Em không tin.”
“Em không tin cũng phải tin, bởi vì sự thật là như thế.”
“Sao thế được? Đàn ông các anh chẳng phải cứ nhìn thấy đàn bà khỏa thân thì sẽ có phản ứng hay sao?”
“Ai nói thế? Vậy nếu theo em nói thì anh không phải là đàn ông à?”
“À… Ý em không phải thế. Anh thấy cơ thể của em sẽ có phản ứng, nhìn thấy cơ thể của cô ấy sao lại không có? Ít nhất thì anh chưa từng nhìn thấy cơ thể của cô ấy, đáng ra phải càng mới mẻ càng kích thích chứ? Anh nói anh không làm gì, em tin, bởi vì anh là một đồng chí tốt luôn chịu sự ràng buộc của đạo đức, nhưng phản ứng thì vẫn phải âm thầm mà có chứ?”
“Thực sự là không có.”
“Không phải sợ, anh có nói ra em cũng không trị tội anh đâu, rất bình thường mà, chỉ cần không đem sự kích động của anh biến thành thật là được…”
Anh rất kiên định: “Vấn đề không phải là sợ hay không, mà là có sao nói vậy, không có phản ứng chính là không có phản ứng. Đàn ông không nhất thiết cứ nhìn thấy da thịt của phụ nữ là sẽ có phản ứng, một phần là cái đã nhìn thấy không hề hấp dẫn, quan trọng hơn là, nếu một người đàn ông không đặt người phụ nữ ở vị thế đó mà xem xét, vậy sao có thể có phản ứng được?”
Tiểu Băng vỗ anh hai cái, dùng giọng Kinh kịch nói: “Lợi… hại, lợi… hại! Chị dâu A Khánh không hổ là bà chủ trà quán, lời nói ra… quả là một giọt… nước… cũng không lọt… nha!”
Anh biết đây là lời thoại của vở kịch mô phỏng mà trước kia Tiểu Băng học được từ ba mẹ mình.
Ba mẹ vợ của anh hồi trước diễn chung một sân khấu kịch, họ từ bạn diễn rồi phát triển thành tình yêu, rồi tiến tới hôn nhân. Ngày đó, hai người họ một người chuyên diễn vai chị dâu A Khánh, người kia diễn vai Điêu Đức Nhất; một người chuyên diễn vai Lý Thiết Mai, người kia diễn Lý Ngọc Hòa, đều là vai nam nữ chính, mỗi lần hai người nhắc đến đều vô cùng tự hào, đến tận bây giờ vẫn ngày ngày ở nhà ca hát. Tiểu Băng từ nhỏ nghe ba mẹ diễn khúc này, hát khúc kia, nghe mãi cũng thành quen. Tiểu Băng nói nếu giờ này kịch mô phỏng còn thịnh hành, cô nhất định sẽ diễn vai nữ chính.
Anh đáp: “Anh vốn không có nước, em bảo anh lọt thế nào?”
Tiểu Băng nói: “Nếu anh thực sự không có phản ứng, vậy chỉ có thể là anh nói dối quá giỏi, giỏi đến mức chính bản thân anh cũng không có cảm giác là mình đang nói dối.”
“Anh trước giờ chưa từng nói dối.”
“Trên thế giới này không có người không nói dối.” Tiểu Băng đem cái mũ to bự chụp cho cả nhân loại, rồi từ bỏ vấn đề “nói dối”, chuyển sang hỏi: “Nếu anh biết Di Hồng thích anh, anh có đồng ý giúp cô ấy sinh con không?”
“Em thật khéo tưởng tượng, những chuyện như thế này mà có thể giúp sao? Em không thấy suy nghĩ của cô ấy rất hoang đường sao?”
“Ừm… Đứng ở lập trường là bà xã của anh, em đương nhiên cảm thấy cô ấy đã nghĩ sai. Nhưng đứng từ góc độ phụ nữ, em lại cảm thấy nghĩ như thế không có gì là hoang đường. Nếu là em, em cũng không muốn con mình lớn lên giống Thường Thắng, như vậy không phải là hại con mình sao? Đợi đến lúc con em trưởng thành đi tìm bạn gái, con gái nhà người ta đều chê con em lùn, thế thì con trai em sẽ đau lòng tới cỡ nào!”
“Anh thật sự không hiểu, vì sao phụ nữ các em đều coi trọng chuyện chiều cao như vậy.”
“Bản thân anh không lùn nên anh không thể đặt mình vào vị trí của một người đàn ông thấp lùn mà cảm nhận nỗi khổ của họ. Nếu anh lùn như Thường Thắng thử xem…”
“Anh không nói Thường Thắng, anh đang nói tới Tạ Di Hồng. Cô ấy sợ con mình thấp không tìm được người yêu, nhưng trên đời có mấy người thấp mà không cưới nổi vợ đâu? Không phải đều kết hôn hết rồi đó sao?”
“Người lùn có thể cưới được vợ thì cũng không thể nói lên được điều gì, không phải vẫn bị người khác soi mói sao?”
“Tạ Di Hồng bị người khác soi mói? Anh thấy đều là cô ấy soi mói người khác, cô ấy cũng lấy Thường Thắng còn gì?”
“Em đã phân tích cho anh rồi còn gì! Di Hồng cưới Thường Thắng chỉ là bất đắc dĩ, lòng cô ấy không yêu anh ta, chỉ là… muốn từ bỏ anh để bắt đầu cuộc sống mới, cũng có một chút là vì thể diện, cho nên mới vội vã kết hôn trước anh.”
“Anh không tin nổi phụ nữ bọn em lại như thế, hành động cẩu thả, hôn nhân có phải trò chơi trẻ con đâu!”
“Cô ấy đương nhiên không muốn hành động cẩu thả. Có lẽ lúc cô ấy kết hôn cũng không nghĩ rằng kết hôn rồi vẫn không quên được đoạn tình cảm trước, có lẽ cô ấy vốn cho rằng kết hôn rồi thì cứ vui vẻ mà sống thôi. Cũng tại Thường Thắng chẳng có gì… đáng để yêu. Cô ấy muốn yêu Thường Thắng cũng không yêu nổi”
“Thường Thắng ngoài việc hơi thấp thì có gì không tốt đâu?”
“Có thể Thường Thắng không có gì đáng chê nhưng tình yêu mà, không thể nói đối phương không có gì đáng chê là có thể yêu được anh ta. Em thấy chuyện của họ là một vòng tuần hoàn bất hạnh, Thường Thắng cũng không phải tên ngốc, nhất định cũng cảm nhận được Di Hồng không yêu anh ta, cho nên cũng sẽ không cố gắng yêu Di Hồng. Anh ta không yêu thương Di Hồng, Di Hồng lại càng không yêu anh ta… Việc càng làm càng hỏng.”
Anh không ngờ Tiểu Băng lại nhìn nhận vấn đề rõ ràng như vậy, bình thường chỉ thấy Tiểu Băng tán gẫu với Tạ Di Hồng, cười đùa với Thường Thắng, hóa ra trong lòng cô lại như tấm gương phản chiếu tất thảy.
Anh nửa đùa nửa thật nói: “Em chẳng phải vì muốn quên Tiểu Lục của em nên mới vội vàng cưới anh sao? Lại nhẫn tâm tạo thành một vòng tuần hoàn bất hạnh rồi…”
Tiểu Băng trách móc: “Sao anh lại đem mình ra so với Thường Thắng? Em từ trước đến nay chưa từng yêu ai như yêu anh. Cái tên Tiểu Lục nào đó, chỉ có thể nói là chọn ra người cao nhất trong đám lùn thôi, vào thời điểm đó anh ta tạm coi là được nhất trong số vài người em quen biết, chứ so với anh thế nào được?”
Lời này nói ra sao nghe ngọt ngào thế? Anh kìm nén đắc ý trong lòng, tiếp tục cáo buộc tội trạng: “Thế sao em còn cho anh ta số điện thoại? Vậy chẳng phải thể hiện là em với anh ta tình cũ chưa dứt sao?”
“A… Anh ngay cả cái này cũng không hiểu? Anh ta hỏi số điện thoại của em, có thể là vì có chút lưu luyến quá khứ, mà em lại cho anh ta số điện thoại nhà, chính là nói với anh ta rằng: Tôi đã kết hôn rồi, tôi sống rất hạnh phúc, anh cứ đứng ở bờ bên kia đại dương mà rỏ nước miếng đi nhé!”
Tuy cách nói năng của Tiểu Băng có hơi thái quá nhưng anh nghe xong cảm thấy rất khoan khoái. Số điện thoại mà Tiểu Băng cho Tiểu Lục đúng là số nhà riêng, Tiểu Lục cũng gọi tới nhà hai lần, đều là anh nghe máy, khi anh báo danh tính, nói mình là chồng của Tiểu Băng, anh có cảm giác Tiểu Lục đúng là đang có ý thèm đến chảy nước miếng thật.
Tiểu Lục nói anh may mắn, có thể cưới được Tiểu Băng. Đương nhiên Tiểu Lục cũng thuận miệng ba hoa đôi chút về cuộc sống tốt đẹp của mình ở Mỹ, điều đó anh có thể lý giải, giai nhân đã không cưới được rồi, chỉ có thể khoe khoang về sự nghiệp thôi.
Nhưng Tiểu Băng thì ngay cả điểm này cũng không cho Tiểu Lục chút thể diện. “Anh đừng nghe anh ta ba hoa chích chòe, anh ta ở Mỹ không tìm được việc, đang ở trong nước nghĩ cách, còn nhờ em tìm việc giúp anh ta, nếu không sao tự dưng gọi điện tìm em?”
“Không thể nói thế được, người ta nếu không phải vì lưu luyến tình cũ, sao nỡ rời bỏ cuộc sống mỹ mãn ở đất Mỹ mà về nước được?”
“Em không biết trên thế giới này có hay không người vì tình yêu mà sẵn sàng từ bỏ cuộc sống mỹ mãn bên đất Mỹ, nếu như có thì chắc chắn cũng không phải anh ta, em không đáng giá để anh ta yêu đến vậy, anh ta cũng chẳng có được tình yêu bao la đến thế.
Nhất định là anh ta ở Mỹ không tìm được việc, cũng không tìm được vợ nên mới nghĩ tới em, nghĩ tới việc một mũi tên trúng ba đích: tìm được công việc, kiếm được vợ, hơn nữa còn có thể thỏa mãn sự phù phiếm của mình, nói rằng không phải bởi vì ở bên Mỹ không tìm được việc nên mới về nước, mà là trở về vì tình yêu… Haizz, chỉ sợ mối tình này có thể khiến anh ta xúc động tới mức lệ dâng đầy mắt cũng nên.”
Dù thế nào, nghe bà xã hạ nhục bạn trai cũ cũng làm anh rất vui vẻ. Anh biết mình là một kẻ tiểu nhân, cũng chẳng cần ra vẻ cao thượng làm gì, chỉ ôm Tiểu Băng, nói: “Em chướng mắt anh ta cũng tốt, anh chỉ sợ em lại nhớ mãi không quên anh ta…”
“Anh không cần lo cho em, anh tự lo cho anh đi. Phụ nữ kết hôn rồi sẽ chẳng còn ai thèm để ý đến nữa, nhưng đàn ông thì khác, dù kết hôn rồi vẫn sẽ có người phụ nữ để ý anh ta.” Tiểu Băng cảnh cáo.
“Anh biết ba điều luật của em rồi đấy, anh trước đây làm sai chuyện gì em có thể không tính toán, nhưng kể từ ngày chúng ta kết hôn, anh chính là chồng em, anh không có quyền yêu người phụ nữ khác, càng không có quyền cùng với người phụ nữ khác… phát sinh bất cứ chuyện gì. Dù là phát sinh quan hệ hay là giúp sinh con, hoặc là ngoại tình trong tư tưởng, chỉ cần em biết được, em nhất định sẽ ly hôn với anh, không có chuyện “chỉ một lần này thôi, lần sau sẽ không thế nữa”, nghe rõ chưa?”
Anh rất vững dạ đáp: “Em yên tâm, anh vừa không có cảm xúc để ngoại tình, cũng không có năng lực ngoại tình. Đối với Tạ Di Hồng, anh hoàn toàn không cảm nhận được… tình yêu thầm kín của cô ấy đối với anh, nói chi đến chuyện hưởng ứng. Còn về việc giúp sinh con, dù em không ra ba điều luật, anh cũng không làm. Sinh con với người khác để bản thân ăn năn không dứt? Anh không ngốc đến thế.”
Anh vốn cũng muốn đưa ra ba điều luật với Tiểu Băng nhưng anh thấy không cần. Việc mà đã xảy ra, ba điều luật của anh cũng không ngăn nổi; việc không xảy ra, anh cũng chẳng cần dùng đến ba điều luật. Nhưng cách nhìn của anh đối với chuyện bạn đời ngoại tình không khác Tiểu Băng là mấy, trừ phi anh không biết, còn nếu biết Tiểu Băng ngoại tình, dù chỉ một lần thôi, anh cũng không thể bao dung, nhẫn nhịn.
Điều rất kỳ lạ là, từ lúc anh nghe được phân tích của Tiểu Băng về tình cảm của Tạ Di Hồng đối với anh, cảm giác của anh với Tạ Di Hồng lại có thay đổi. Trước đây anh chỉ đối xử với cô như đồng nghiệp, hơn nữa còn là một đồng nghiệp chuyên nghiến răng nghiến lợi, động một chút lại đem anh ra đùa cợt, còn hay ra vẻ tiểu thư nhà quan, có vẻ kiêu căng, ngạo mạn bẩm sinh, cô với anh như người của hai tầng lớp khác biệt.
Nếu nói lúc đó anh có tình cảm nào cao hơn tình đồng nghiệp với Tạ Di Hồng không, thì đó chính là có một chút cảm kích, vì cô ấy đã giúp anh quen biết Tiểu Băng. Nhưng anh lúc đó hoàn toàn là sự cảm kích đối với người giới thiệu, đối với bà mai, chẳng liên quan gì tới tình yêu. Bây giờ sự cảm kích trong lòng anh có chút thay đổi, dường như đã nảy sinh một sự cảm kích khác, bản thân anh cũng không thể biết rõ là chuyện gì.
Nếu như Tạ Di Hồng thực sự giống như Tiểu Băng nói, vốn yêu anh đã lâu, vì muốn khích anh nên mới kết hôn với Thường Thắng, anh liền cảm thấy rất có lỗi, giống như chính tay anh đã đẩy Tạ Di Hồng vào cuộc hôn nhân khiến cô ấy không hạnh phúc. Thực tế đã chứng minh Thường Thắng không hết lòng yêu thương Tạ Di Hồng, anh không biết Thường Thắng bề ngoài tỏ ra giả tạo như vậy, Tạ Di Hồng biết được sẽ nghĩ gì, nhưng có thể khẳng định một điều rằng, bất kể người phụ nữ nào cũng không thích chồng mình tỏ ra giả tạo.
Nếu Tạ Di Hồng giới thiệu Tiểu Băng cho anh để khích anh theo đuổi cô, vậy lúc cô phát hiện anh thực lòng yêu Tiểu Băng, sẽ đau khổ cỡ nào? Về điều này, anh rất day dứt, không phải day dứt vì đã yêu Tiểu Băng mà day dứt vì ở trước mặt Tạ Di Hồng đã không giấu đi tình yêu đối với Tiểu Băng. Có lẽ nếu anh giấu kín một chút thì đã có thể bớt làm tổn thương Tạ Di Hồng.
Anh nhớ đến lần mình cùng với Tiểu Băng ân ái trong bồn tắm ở nhà Tạ Di Hồng, còn cô ấy ngồi ở ngoài, cô ấy nhất định đoán biết được, còn vì họ mà thu xếp phòng ngủ, thậm chí đặt hai chiếc bao cao su ở tủ đầu giường. Cô ấy làm như vậy không phải đang tự làm khó mình sao? Có lẽ Tạ Di Hồng không nên giữ họ lại ngủ qua đêm, nếu là anh, anh tuyệt đối sẽ không làm thế. Lẽ nào phụ nữ là vậy chăng? Luôn thích tự hành hạ mình? Rốt cuộc họ dùng cách tự hành hạ đó để biểu đạt tình yêu của họ, hay là để dập tắt tình yêu đó?
Anh dùng sự thật đó để phản bác lại những phân tích của Tiểu Băng đối với Tạ Di Hồng, nhưng Tiểu Băng nói anh không hiểu phụ nữ, đây không phải tự hành hạ gì cả, chỉ là một biểu hiện của mâu thuẫn nội tâm. Một mặt, phụ nữ muốn chiếm được người đàn ông mình yêu; mặt khác, cô ấy lại hy vọng người đàn ông ấy được hạnh phúc. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng đàn ông lại cảm thấy phụ nữ rất khó lý giải, bởi vì cách tư duy của họ không giống đàn ông.
Đàn ông nếu yêu một cô gái thì sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để đoạt được, không đoạt được thì hoặc sẽ hủy hoại cô ấy hoặc sẽ lãng quên cô ấy, nhưng phụ nữ đối với người mình yêu, vừa không quên được vừa không nỡ xuống tay làm hại.
Anh nghĩ có thể mình thật sự không hiểu được phụ nữ, ít nhất là không hiểu được kiểu phụ nữ như Tạ Di Hồng. Nhưng trong lòng anh lại vì cách làm không thể hiểu nổi của cô mà nảy sinh một loại cảm giác thương xót. Anh muốn nói với cô ấy rằng, đừng tự làm khổ bản thân như thế, hãy vui vẻ mà sống cuộc đời của mình, trên thế giới này không có ai đáng để cậu phải như thế, tôi lại càng không đáng.
Có lẽ biểu hiện của Tạ Di Hồng bây giờ so với trước đây không hề khác, nhưng bởi vì anh đã nghe được phân tích của Tiểu Băng, đúng ra là anh đã tin những phân tích đó, cho nên cảm xúc cũng không còn giống như trước. Anh cứ cảm thấy trong nụ cười của Tạ Di Hồng mang theo nỗi bi thương không đành, sự bức bách của cô ấy đối với anh biến thành một dạng làm nũng, cô đánh anh, xoa đầu anh, biến thành một kiểu cách khác của sự thân mật.
Điều anh không hiểu nhất chính là, sau khi biết được tâm tư của Tạ Di Hồng, anh lại cảm thấy cô ấy đẹp hơn.
Tiểu Băng tỏ ra chắc chắn: “Em thấy chuyện Di Hồng nhờ anh giúp cô ấy sinh con không phải là đang đùa anh đâu, mà là dùng cách đùa cợt để nói lời thật lòng. Rất có thể cô ấy vẫn luôn dùng cách thức này để nói chuyện với anh, những lời cô ấy nói đều là thật nhưng lại dùng cách nói đùa, chỉ là vì muốn để lại một đường lùi cho mình mà thôi. Nếu anh thật sự có ý, cô ấy lập tức nói với anh rằng cô ấy không đùa; nếu anh không có, cô ấy cũng còn thể diện mà lui bước.”
Anh hoàn toàn không nghĩ Tiểu Băng lại có cách nhìn nhận như vậy đối với Tạ Di Hồng, anh luôn cảm thấy hai người họ ở bên nhau luôn nói chuyện, cười đùa, chắc chắn là bạn bè cực kì thân thiết, không ngờ Tiểu Băng lại coi Tạ Di Hồng là tình địch. Anh thật phục phụ nữ, ở bên tình địch chướng mắt mà vẫn có thể đối xử nồng nhiệt như thế, phụ nữ không đi làm cán bộ ngoại giao thật đúng là uổng phí tài năng của họ.
Tiểu Băng hứng thú hỏi: “Lúc anh thấy bộ ngực nửa kín nửa hở của cô ấy, có phản ứng không?”
“Không có.”
“Em không tin.”
“Em không tin cũng phải tin, bởi vì sự thật là như thế.”
“Sao thế được? Đàn ông các anh chẳng phải cứ nhìn thấy đàn bà khỏa thân thì sẽ có phản ứng hay sao?”
“Ai nói thế? Vậy nếu theo em nói thì anh không phải là đàn ông à?”
“À… Ý em không phải thế. Anh thấy cơ thể của em sẽ có phản ứng, nhìn thấy cơ thể của cô ấy sao lại không có? Ít nhất thì anh chưa từng nhìn thấy cơ thể của cô ấy, đáng ra phải càng mới mẻ càng kích thích chứ? Anh nói anh không làm gì, em tin, bởi vì anh là một đồng chí tốt luôn chịu sự ràng buộc của đạo đức, nhưng phản ứng thì vẫn phải âm thầm mà có chứ?”
“Thực sự là không có.”
“Không phải sợ, anh có nói ra em cũng không trị tội anh đâu, rất bình thường mà, chỉ cần không đem sự kích động của anh biến thành thật là được…”
Anh rất kiên định: “Vấn đề không phải là sợ hay không, mà là có sao nói vậy, không có phản ứng chính là không có phản ứng. Đàn ông không nhất thiết cứ nhìn thấy da thịt của phụ nữ là sẽ có phản ứng, một phần là cái đã nhìn thấy không hề hấp dẫn, quan trọng hơn là, nếu một người đàn ông không đặt người phụ nữ ở vị thế đó mà xem xét, vậy sao có thể có phản ứng được?”
Tiểu Băng vỗ anh hai cái, dùng giọng Kinh kịch nói: “Lợi… hại, lợi… hại! Chị dâu A Khánh không hổ là bà chủ trà quán, lời nói ra… quả là một giọt… nước… cũng không lọt… nha!”
Anh biết đây là lời thoại của vở kịch mô phỏng mà trước kia Tiểu Băng học được từ ba mẹ mình.
Ba mẹ vợ của anh hồi trước diễn chung một sân khấu kịch, họ từ bạn diễn rồi phát triển thành tình yêu, rồi tiến tới hôn nhân. Ngày đó, hai người họ một người chuyên diễn vai chị dâu A Khánh, người kia diễn vai Điêu Đức Nhất; một người chuyên diễn vai Lý Thiết Mai, người kia diễn Lý Ngọc Hòa, đều là vai nam nữ chính, mỗi lần hai người nhắc đến đều vô cùng tự hào, đến tận bây giờ vẫn ngày ngày ở nhà ca hát. Tiểu Băng từ nhỏ nghe ba mẹ diễn khúc này, hát khúc kia, nghe mãi cũng thành quen. Tiểu Băng nói nếu giờ này kịch mô phỏng còn thịnh hành, cô nhất định sẽ diễn vai nữ chính.
Anh đáp: “Anh vốn không có nước, em bảo anh lọt thế nào?”
Tiểu Băng nói: “Nếu anh thực sự không có phản ứng, vậy chỉ có thể là anh nói dối quá giỏi, giỏi đến mức chính bản thân anh cũng không có cảm giác là mình đang nói dối.”
“Anh trước giờ chưa từng nói dối.”
“Trên thế giới này không có người không nói dối.” Tiểu Băng đem cái mũ to bự chụp cho cả nhân loại, rồi từ bỏ vấn đề “nói dối”, chuyển sang hỏi: “Nếu anh biết Di Hồng thích anh, anh có đồng ý giúp cô ấy sinh con không?”
“Em thật khéo tưởng tượng, những chuyện như thế này mà có thể giúp sao? Em không thấy suy nghĩ của cô ấy rất hoang đường sao?”
“Ừm… Đứng ở lập trường là bà xã của anh, em đương nhiên cảm thấy cô ấy đã nghĩ sai. Nhưng đứng từ góc độ phụ nữ, em lại cảm thấy nghĩ như thế không có gì là hoang đường. Nếu là em, em cũng không muốn con mình lớn lên giống Thường Thắng, như vậy không phải là hại con mình sao? Đợi đến lúc con em trưởng thành đi tìm bạn gái, con gái nhà người ta đều chê con em lùn, thế thì con trai em sẽ đau lòng tới cỡ nào!”
“Anh thật sự không hiểu, vì sao phụ nữ các em đều coi trọng chuyện chiều cao như vậy.”
“Bản thân anh không lùn nên anh không thể đặt mình vào vị trí của một người đàn ông thấp lùn mà cảm nhận nỗi khổ của họ. Nếu anh lùn như Thường Thắng thử xem…”
“Anh không nói Thường Thắng, anh đang nói tới Tạ Di Hồng. Cô ấy sợ con mình thấp không tìm được người yêu, nhưng trên đời có mấy người thấp mà không cưới nổi vợ đâu? Không phải đều kết hôn hết rồi đó sao?”
“Người lùn có thể cưới được vợ thì cũng không thể nói lên được điều gì, không phải vẫn bị người khác soi mói sao?”
“Tạ Di Hồng bị người khác soi mói? Anh thấy đều là cô ấy soi mói người khác, cô ấy cũng lấy Thường Thắng còn gì?”
“Em đã phân tích cho anh rồi còn gì! Di Hồng cưới Thường Thắng chỉ là bất đắc dĩ, lòng cô ấy không yêu anh ta, chỉ là… muốn từ bỏ anh để bắt đầu cuộc sống mới, cũng có một chút là vì thể diện, cho nên mới vội vã kết hôn trước anh.”
“Anh không tin nổi phụ nữ bọn em lại như thế, hành động cẩu thả, hôn nhân có phải trò chơi trẻ con đâu!”
“Cô ấy đương nhiên không muốn hành động cẩu thả. Có lẽ lúc cô ấy kết hôn cũng không nghĩ rằng kết hôn rồi vẫn không quên được đoạn tình cảm trước, có lẽ cô ấy vốn cho rằng kết hôn rồi thì cứ vui vẻ mà sống thôi. Cũng tại Thường Thắng chẳng có gì… đáng để yêu. Cô ấy muốn yêu Thường Thắng cũng không yêu nổi”
“Thường Thắng ngoài việc hơi thấp thì có gì không tốt đâu?”
“Có thể Thường Thắng không có gì đáng chê nhưng tình yêu mà, không thể nói đối phương không có gì đáng chê là có thể yêu được anh ta. Em thấy chuyện của họ là một vòng tuần hoàn bất hạnh, Thường Thắng cũng không phải tên ngốc, nhất định cũng cảm nhận được Di Hồng không yêu anh ta, cho nên cũng sẽ không cố gắng yêu Di Hồng. Anh ta không yêu thương Di Hồng, Di Hồng lại càng không yêu anh ta… Việc càng làm càng hỏng.”
Anh không ngờ Tiểu Băng lại nhìn nhận vấn đề rõ ràng như vậy, bình thường chỉ thấy Tiểu Băng tán gẫu với Tạ Di Hồng, cười đùa với Thường Thắng, hóa ra trong lòng cô lại như tấm gương phản chiếu tất thảy.
Anh nửa đùa nửa thật nói: “Em chẳng phải vì muốn quên Tiểu Lục của em nên mới vội vàng cưới anh sao? Lại nhẫn tâm tạo thành một vòng tuần hoàn bất hạnh rồi…”
Tiểu Băng trách móc: “Sao anh lại đem mình ra so với Thường Thắng? Em từ trước đến nay chưa từng yêu ai như yêu anh. Cái tên Tiểu Lục nào đó, chỉ có thể nói là chọn ra người cao nhất trong đám lùn thôi, vào thời điểm đó anh ta tạm coi là được nhất trong số vài người em quen biết, chứ so với anh thế nào được?”
Lời này nói ra sao nghe ngọt ngào thế? Anh kìm nén đắc ý trong lòng, tiếp tục cáo buộc tội trạng: “Thế sao em còn cho anh ta số điện thoại? Vậy chẳng phải thể hiện là em với anh ta tình cũ chưa dứt sao?”
“A… Anh ngay cả cái này cũng không hiểu? Anh ta hỏi số điện thoại của em, có thể là vì có chút lưu luyến quá khứ, mà em lại cho anh ta số điện thoại nhà, chính là nói với anh ta rằng: Tôi đã kết hôn rồi, tôi sống rất hạnh phúc, anh cứ đứng ở bờ bên kia đại dương mà rỏ nước miếng đi nhé!”
Tuy cách nói năng của Tiểu Băng có hơi thái quá nhưng anh nghe xong cảm thấy rất khoan khoái. Số điện thoại mà Tiểu Băng cho Tiểu Lục đúng là số nhà riêng, Tiểu Lục cũng gọi tới nhà hai lần, đều là anh nghe máy, khi anh báo danh tính, nói mình là chồng của Tiểu Băng, anh có cảm giác Tiểu Lục đúng là đang có ý thèm đến chảy nước miếng thật.
Tiểu Lục nói anh may mắn, có thể cưới được Tiểu Băng. Đương nhiên Tiểu Lục cũng thuận miệng ba hoa đôi chút về cuộc sống tốt đẹp của mình ở Mỹ, điều đó anh có thể lý giải, giai nhân đã không cưới được rồi, chỉ có thể khoe khoang về sự nghiệp thôi.
Nhưng Tiểu Băng thì ngay cả điểm này cũng không cho Tiểu Lục chút thể diện. “Anh đừng nghe anh ta ba hoa chích chòe, anh ta ở Mỹ không tìm được việc, đang ở trong nước nghĩ cách, còn nhờ em tìm việc giúp anh ta, nếu không sao tự dưng gọi điện tìm em?”
“Không thể nói thế được, người ta nếu không phải vì lưu luyến tình cũ, sao nỡ rời bỏ cuộc sống mỹ mãn ở đất Mỹ mà về nước được?”
“Em không biết trên thế giới này có hay không người vì tình yêu mà sẵn sàng từ bỏ cuộc sống mỹ mãn bên đất Mỹ, nếu như có thì chắc chắn cũng không phải anh ta, em không đáng giá để anh ta yêu đến vậy, anh ta cũng chẳng có được tình yêu bao la đến thế.
Nhất định là anh ta ở Mỹ không tìm được việc, cũng không tìm được vợ nên mới nghĩ tới em, nghĩ tới việc một mũi tên trúng ba đích: tìm được công việc, kiếm được vợ, hơn nữa còn có thể thỏa mãn sự phù phiếm của mình, nói rằng không phải bởi vì ở bên Mỹ không tìm được việc nên mới về nước, mà là trở về vì tình yêu… Haizz, chỉ sợ mối tình này có thể khiến anh ta xúc động tới mức lệ dâng đầy mắt cũng nên.”
Dù thế nào, nghe bà xã hạ nhục bạn trai cũ cũng làm anh rất vui vẻ. Anh biết mình là một kẻ tiểu nhân, cũng chẳng cần ra vẻ cao thượng làm gì, chỉ ôm Tiểu Băng, nói: “Em chướng mắt anh ta cũng tốt, anh chỉ sợ em lại nhớ mãi không quên anh ta…”
“Anh không cần lo cho em, anh tự lo cho anh đi. Phụ nữ kết hôn rồi sẽ chẳng còn ai thèm để ý đến nữa, nhưng đàn ông thì khác, dù kết hôn rồi vẫn sẽ có người phụ nữ để ý anh ta.” Tiểu Băng cảnh cáo.
“Anh biết ba điều luật của em rồi đấy, anh trước đây làm sai chuyện gì em có thể không tính toán, nhưng kể từ ngày chúng ta kết hôn, anh chính là chồng em, anh không có quyền yêu người phụ nữ khác, càng không có quyền cùng với người phụ nữ khác… phát sinh bất cứ chuyện gì. Dù là phát sinh quan hệ hay là giúp sinh con, hoặc là ngoại tình trong tư tưởng, chỉ cần em biết được, em nhất định sẽ ly hôn với anh, không có chuyện “chỉ một lần này thôi, lần sau sẽ không thế nữa”, nghe rõ chưa?”
Anh rất vững dạ đáp: “Em yên tâm, anh vừa không có cảm xúc để ngoại tình, cũng không có năng lực ngoại tình. Đối với Tạ Di Hồng, anh hoàn toàn không cảm nhận được… tình yêu thầm kín của cô ấy đối với anh, nói chi đến chuyện hưởng ứng. Còn về việc giúp sinh con, dù em không ra ba điều luật, anh cũng không làm. Sinh con với người khác để bản thân ăn năn không dứt? Anh không ngốc đến thế.”
Anh vốn cũng muốn đưa ra ba điều luật với Tiểu Băng nhưng anh thấy không cần. Việc mà đã xảy ra, ba điều luật của anh cũng không ngăn nổi; việc không xảy ra, anh cũng chẳng cần dùng đến ba điều luật. Nhưng cách nhìn của anh đối với chuyện bạn đời ngoại tình không khác Tiểu Băng là mấy, trừ phi anh không biết, còn nếu biết Tiểu Băng ngoại tình, dù chỉ một lần thôi, anh cũng không thể bao dung, nhẫn nhịn.
Điều rất kỳ lạ là, từ lúc anh nghe được phân tích của Tiểu Băng về tình cảm của Tạ Di Hồng đối với anh, cảm giác của anh với Tạ Di Hồng lại có thay đổi. Trước đây anh chỉ đối xử với cô như đồng nghiệp, hơn nữa còn là một đồng nghiệp chuyên nghiến răng nghiến lợi, động một chút lại đem anh ra đùa cợt, còn hay ra vẻ tiểu thư nhà quan, có vẻ kiêu căng, ngạo mạn bẩm sinh, cô với anh như người của hai tầng lớp khác biệt.
Nếu nói lúc đó anh có tình cảm nào cao hơn tình đồng nghiệp với Tạ Di Hồng không, thì đó chính là có một chút cảm kích, vì cô ấy đã giúp anh quen biết Tiểu Băng. Nhưng anh lúc đó hoàn toàn là sự cảm kích đối với người giới thiệu, đối với bà mai, chẳng liên quan gì tới tình yêu. Bây giờ sự cảm kích trong lòng anh có chút thay đổi, dường như đã nảy sinh một sự cảm kích khác, bản thân anh cũng không thể biết rõ là chuyện gì.
Nếu như Tạ Di Hồng thực sự giống như Tiểu Băng nói, vốn yêu anh đã lâu, vì muốn khích anh nên mới kết hôn với Thường Thắng, anh liền cảm thấy rất có lỗi, giống như chính tay anh đã đẩy Tạ Di Hồng vào cuộc hôn nhân khiến cô ấy không hạnh phúc. Thực tế đã chứng minh Thường Thắng không hết lòng yêu thương Tạ Di Hồng, anh không biết Thường Thắng bề ngoài tỏ ra giả tạo như vậy, Tạ Di Hồng biết được sẽ nghĩ gì, nhưng có thể khẳng định một điều rằng, bất kể người phụ nữ nào cũng không thích chồng mình tỏ ra giả tạo.
Nếu Tạ Di Hồng giới thiệu Tiểu Băng cho anh để khích anh theo đuổi cô, vậy lúc cô phát hiện anh thực lòng yêu Tiểu Băng, sẽ đau khổ cỡ nào? Về điều này, anh rất day dứt, không phải day dứt vì đã yêu Tiểu Băng mà day dứt vì ở trước mặt Tạ Di Hồng đã không giấu đi tình yêu đối với Tiểu Băng. Có lẽ nếu anh giấu kín một chút thì đã có thể bớt làm tổn thương Tạ Di Hồng.
Anh nhớ đến lần mình cùng với Tiểu Băng ân ái trong bồn tắm ở nhà Tạ Di Hồng, còn cô ấy ngồi ở ngoài, cô ấy nhất định đoán biết được, còn vì họ mà thu xếp phòng ngủ, thậm chí đặt hai chiếc bao cao su ở tủ đầu giường. Cô ấy làm như vậy không phải đang tự làm khó mình sao? Có lẽ Tạ Di Hồng không nên giữ họ lại ngủ qua đêm, nếu là anh, anh tuyệt đối sẽ không làm thế. Lẽ nào phụ nữ là vậy chăng? Luôn thích tự hành hạ mình? Rốt cuộc họ dùng cách tự hành hạ đó để biểu đạt tình yêu của họ, hay là để dập tắt tình yêu đó?
Anh dùng sự thật đó để phản bác lại những phân tích của Tiểu Băng đối với Tạ Di Hồng, nhưng Tiểu Băng nói anh không hiểu phụ nữ, đây không phải tự hành hạ gì cả, chỉ là một biểu hiện của mâu thuẫn nội tâm. Một mặt, phụ nữ muốn chiếm được người đàn ông mình yêu; mặt khác, cô ấy lại hy vọng người đàn ông ấy được hạnh phúc. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng đàn ông lại cảm thấy phụ nữ rất khó lý giải, bởi vì cách tư duy của họ không giống đàn ông.
Đàn ông nếu yêu một cô gái thì sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để đoạt được, không đoạt được thì hoặc sẽ hủy hoại cô ấy hoặc sẽ lãng quên cô ấy, nhưng phụ nữ đối với người mình yêu, vừa không quên được vừa không nỡ xuống tay làm hại.
Anh nghĩ có thể mình thật sự không hiểu được phụ nữ, ít nhất là không hiểu được kiểu phụ nữ như Tạ Di Hồng. Nhưng trong lòng anh lại vì cách làm không thể hiểu nổi của cô mà nảy sinh một loại cảm giác thương xót. Anh muốn nói với cô ấy rằng, đừng tự làm khổ bản thân như thế, hãy vui vẻ mà sống cuộc đời của mình, trên thế giới này không có ai đáng để cậu phải như thế, tôi lại càng không đáng.
Có lẽ biểu hiện của Tạ Di Hồng bây giờ so với trước đây không hề khác, nhưng bởi vì anh đã nghe được phân tích của Tiểu Băng, đúng ra là anh đã tin những phân tích đó, cho nên cảm xúc cũng không còn giống như trước. Anh cứ cảm thấy trong nụ cười của Tạ Di Hồng mang theo nỗi bi thương không đành, sự bức bách của cô ấy đối với anh biến thành một dạng làm nũng, cô đánh anh, xoa đầu anh, biến thành một kiểu cách khác của sự thân mật.
Điều anh không hiểu nhất chính là, sau khi biết được tâm tư của Tạ Di Hồng, anh lại cảm thấy cô ấy đẹp hơn.