Buổi chiều hết giờ dạy, Đàm Duy chạy đến bệnh viện thăm Thường Thắng, nhưng vẫn luôn cảm thấy bản thân mình có chút giả tạo, sau lưng đi tố cáo cậu ta, hại cậu ra bị đánh, bây giờ lại giả bộ đến thăm. Nhưng mà lúc anh tố cáo cậu ta đâu có ngờ mọi sự lại thành ra như vậy?
Dựa hơi bố vợ, Thường Thắng được nằm phòng bệnh đơn. Lúc Đàm Duy đến, trong phòng chỉ có hai vợ chồng nhà họ, Tạ Di Hồng đang ngồi đọc báo ở một góc, Thường thắng nằm trên giường bệnh nhắm mắt, không biết là hôn mê hay đang ngủ, trên đầu băng một tấm gạc y tế trắng, miệng sưng tấy, vành mắt thâm đen, có vẻ như bị thương cũng không nhẹ.
Tạ Di Hồng nhìn thấy anh tiến vào, tỏ ra rất kinh ngạc, hỏi han vài câu rồi nói: “Cậu tới thật đúng lúc, trông giúp tôi ở đây một lát, tôi về lấy chút đồ…”
Tạ Di Hồng vừa đi, Thường Thắng liền mở mắt, cảm kích nói: “Chú đến rồi à? Suy cho cùng vẫn là bạn tốt… Cái đám người ở công ty… đều sợ bị liên lụy cả… không dám đến thăm tôi…”
“Có chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này?” Đàm Duy thấy Thường Thắng nói chuyện liền yên tâm hơn một chút, đi lấy một chiếc ghế đến bên giường bệnh rồi ngồi xuống.
Thường Thắng nói: “Chắc chắn là vợ anh phát hiện ra chuyện Na Na, nói cho người nhà cô ta biết, anh trai của cô ta tìm người đến giở trò với anh…”
Anh không ngờ suy nghĩ của mình với Thường Thắng lại trùng hợp như thế, xem ra lần này Tạ Di Hồng không hề nói ra tên của người tố giác. Anh hỏi: “Sao chú lại biết là anh trai cô ấy tìm người đến gây sự?”
“Không phải anh cô ta thì còn có thể là ai nữa? Cô ta lại không quen biết xã hội đen… Anh đã nói với chú rồi… người nhà họ Tạ… sẽ chỉnh anh thê thảm cho xem. Chú thấy chưa? Anh nói có sau không?”
Anh muốn nói: “Nếu chú sớm biết như vậy, sao còn trêu hoa ghẹo liễu là gì? Chú không trêu hoa ghẹo liễu, người nhà họ Tạ sao lại đi chỉnh chú cơ chứ?” Nhưng anh cảm thấy bây giờ mọi sự đã rồi mà lại còn nói như thế cũng không hay, chỉ hy vọng Thường Thắng đại nạn không chết sẽ thấm nhuần được sự giáo huấn này.
Anh an ủi: “Nghe Tiểu Tạ nói chỉ là vết thương ngoài da, sẽ mau chóng lành lại thôi.”
“Bọn họ không dám giết chết anh, vì trong tay anh có vũ khí bí mật, không thì tối qua khẳng định cũng lấy cái mạng của anh rồi.”
“Vũ khí bí mật?”
“Bình thường anh đều rất đề phòng, những thứ đen tối nhập nhèm trong công ty, chỉ cần anh biết… anh đều… ghi lại…”
Anh có chút không hiểu mấy thứ “đen tối nhập nhèm” thì có liên quan gì đến người nhà họ Tạ, nhưng anh cảm thấy chuyện này có liên quan tới chính trị và quan trường, hơn nữa mạng người là quan trọng, cũng không muốn hỏi nữa. Những chuyện này biết càng nhiều, phiền phức cũng càng nhiều mà thôi.
Thường Thắng nói: “Chú đến thật đúng lúc, phòng bệnh không có điện thoại, vợ anh lại canh ở đây, anh không có cách nào liên lạc với Na Na. Chú có thể giúp anh gửi cho cô ấy một cái tin không?”
Anh vốn dĩ đã đứng về phía Tạ Di Hồng, cũng phản cảm việc Thường Thắng nuôi vợ bé, nhưng mà bây giờ làm như thế này, hình như đã không còn giống mâu thuẫn vợ chồng nữa rồi, Thường Thắng có vẻ như bị áp bức. Anh ôn tồn nói: “Không vấn đề, chú có lời gì chứ nói với anh, anh giúp chú đưa tin.”
“Chú cứ nói là anh không sao, bảo cô ấy không cần phải lo lắng, chú nói tiền hôm qua bị cướp rồi, nhiều khả năng là không lấy lại được, chú bảo cô ấy đừng lo, anh sẽ nghĩ cách kiếm tiền để cô ấy nhập hàng.”
Chỉ mấy lời này đã làm cho hình tượng Thường Thắng trong lòng anh bỗng trở nên vĩ đại hơn, nào còn giống “Thường Thắng”, là “thánh tình” thì có! Mình bị đánh ra thế này mà vẫn còn nhớ đến Na Na, xem ra Thường Thắng không phải là không có chân tình mà chỉ là không tồn tại tình cảm thực sự với Tạ Di Hồng mà thôi. Cũng có thể Thường Thắng năm đó chỉ nhìn vào quyền thế, địa vị của nhà họ Tạ nên mới lấy Tạ Di Hồng, nếu thế thì lần này Thường Thắng bị đánh cũng xem như trả giá cho sự tham lam của cậu ta. Lãng tử quay đầu, ngàn vàng khó đổi, chỉ mong cho Thường Thắng dứt khoát ly hôn với Tạ Di Hồng, từ nay về sau một lòng một dạ yêu thương Na Na, sống thật tốt, cũng xem như một kết thúc tốt đẹp.
Sau khi Tạ Di Hồng quay lại bệnh viện, Đàm Duy liền cáo từ, tự đến chỗ Na Na truyền tin. Na Na rưng rưng nước mắt, hỏi: “Anh Đàm, anh Thường… không sao chứ?”
“Không sai, chỉ là vết thương ngoài da thôi, qua vài ngày là khỏi ấy mà.”
“Anh ấy… có biết ai làm không?”
Anh không dám nói những suy đoán của Thường Thắng ra, phòng Na Na đi tìm Tạ Di Hồng trả thù, liền nói: “Cậu ta làm sao mà biết là ai được? Cậu ta nói mấy người đó trùm đầu cậu ta rồi đánh…”
Na Na nói: “Ôi, thân phận em cũng không tiện đi thăm anh ấy, điện thoại của anh ấy cũng bị người ta cướp mất rồi, em chẳng có cách nào để liên lạc… anh… lần sau đi thăm anh ấy… giúp em hỏi thăm anh ấy nhé!”
“Được, không thành vấn đề!”
Buổi tối Đàm Duy kể cho Tiểu Băng nghe chuyện anh đi thăm Thường Thắng, Tiểu băng liền giảng cho anh một tràng: “Woa, em sớm đã đoán được Thường Thắng nắm giữ bí mật của nhà họ Tạ mà, vì thế Tạ Di Hồng sau khi trải qua “thảm kịch HIV” mà vẫn không ly hôn với Thường Thắng, lại còn chuẩn bị đưa anh ta xuất ngoại nữa. Ôi trời, Tạ Di HỒng thật đáng thương, vì lợi ích của gia đình mà phải hy sinh hạnh phúc của bản thân. Nhưng mà em thực sự cảm thấy kỳ lạ, cái tay Thường Thắng đó… rốt cuộc đã nắm được bí mật gì của nhà họ Tạ? Sao nhà họ Tạ lại phải sợ anh ta như thế nhỉ?”
“Cậu ta không nói đó là bí mật của nhà họ Tạ, mà chỉ nói là bí mật của công ty thôi.”
“Woa, vậy chắc chắn là một bí mật liên hoàn rồi. Thường Thắng nắm trong tay bí mật của mấy vị lãnh đạo công ty, mấy vị lãnh đạo ấy lại nắm giữ bí mật của ba Tạ Di Hồng, một khi Thường Thắng phanh phui bí mật của cô ty, người nhà họ Tạ… không thoát được…”
“Nếu nhà họ Tạ sợ Thường Thắng như vậy, sao họ còn tìm người đánh cậu ta… Nếu không… thà cứ giết người diệt khẩu còn hơn, đánh bán sống bán chết như thế, không sợ Thường Thắng tạo phản báo thù sao?”
“Em cảm thấy không phải là người nhà họ Tạ đánh Thường Thắng đâu…”
“Nếu không phải nhà họ Tạ, vậy còn có thể là ai? Trùng hợp như vậy, đúng lúc chúng ta nói cho Tiểu Tạ biết Thường Thắng nuôi vợ bé, Thường Thắng liền bị người ta đánh.”
Tiểu Băng nghĩ một lúc rồi nói: “Em nghĩ chắc hẳn là Na Na… tìm người đánh đấy…”
“Tại sao?”
“Bởi vì chỉ có Na Na mới biết Thường Thắng đem theo nhiều tiền như vậy, Tạ Di Hồng không biết, số tiền đó chắc chắn không phải tiền lương của anh ta, tiền lương của anh ta đưa cho Tạ Di Hồng rồi, thế nên số tiền đó chắc chắn là tiền hối lộ… Thường Thắng giấu Tạ Di Hồng đem cho Na Na…”
“Em không thể tự bào chữa như thế được, nếu số tiền đó của cậu ta đưa cho na Na tiêu thì Na Na việc gì phải cướp tiền của cậu ấy?”
“Có thể vì Na Na không biết số tiền đó cho cô ta dùng?”
“Không thể nào, Thường Thắng lúc nằm viện còn cố ý bảo anh chuyển lời tới Na Na, nói số tiền đó đã bị cướp, nhiều khả năng là không đòi lại được, nhưng cậu ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền cho cô ta nhập hàng mà… Điều này chứng tỏ Na Na biết số tiền đó là cho cô ta nhập hàng. Mà kể cả cô ta không biết số tiền đó là cho cô ta, cô ta cũng không đánh Thường Thắng đâu, đánh chết Thường Thắng rồi thì có lợi gì cho cô ta chứ? Không phải là chặt mất cây tài lộc của cô ta sao?”
Tiểu Băng nhất thời không biết nói sao, nhưng lại lập tức giải thích: “Có thể không phải là Na Na muốn cướp số tiền đó mà là người khác muốn cướp, nhưng tin tức thì nhất định là do cô ta làm lộ ra. Cô ta lớn lên trong môi trường ấy, chắc chắn là đã kết giao với vô số bạn bè xấu, những người đó nghe nói trên người Thường Thắng có tiền, không thèm quản tiền đó là cho ai, cướp trước rồi tính sau.”
Anh cảm thấy điều này cũng có khả năng, hơn nữa anh tình nguyện tiếp nhận cách lý giải này, bởi nếu là như vậy tức là Thường Thắng không phải vì bị hai người tố cáo mà bị thương.
Tiểu băng cười hì hì, nói: “Dù sao cũng không quản chuyện nhà người ta làm gì, vẫn là Na Na làm thôi, Thường Thắng phải chịu thiệt vì phụ nữ rồi, ai bảo anh ta không sống cho ngay thẳng, lại đi ra ngoài tìm hoa vấn liễu rồi nuôi vợ bé làm gì? Nuôi vợ bé xong còn ôm luôn cả phiền phức. Không phải vợ cả đòi mạng của anh mà chính là vợ bé muốn anh một mạng, nói không chừng cả hai bà vợ đều muốn đòi mạng của anh, đáng đời! Anh đừng có mà học anh ta đấy!”
“Em yên tâm, có cho anh tiền anh cũng không phạm vào cái tội ấy.”
“Nhưng nếu anh muốn nuôi vợ bé, chắc chắn là làm tốt hơn Thường Thắng, sẽ không làm đến nông nỗi như vậy. Hơn nữa anh vốn không cần bao vợ bé, vợ bé sẽ tự động đến bao anh.”
Anh chỉ sợ Thiểu Băng lại nhắc đến chuyện cũ, vội nói: “Đừng nói linh tinh nữa, em biết anh khong có con riêng cũng không phải là khom lưng uốn gối, mà là anh khom lưng uốn gối… Là em không cần anh nữa, chỉ có anh một mực tìm em trở về…”
Tiểu Băng cười ha ha: “Nói anh ngốc, anh lại chẳng ngốc chút nào, mật ngọt chết ruồi…”
Anh dặn dò Tiểu Băng nhất quyết không được kể chuyện “vũ khí bí mật” cho Tạ Di Hồng, không thì nhà họ Tạ chắc chắn sẽ tìm cách lấy cho bằng được cái bí mật đó, lấy không được liền nghĩ cách bịt miệng Thường Thắng, vật thực sự ở sẽ liên quan đến tính mạng con người.
Tạ Di Hồng ở trong bệnh viện chăm sóc Thường Thắng hai ngày rồi đi làm lại, nói đã đưa mẹ và em trai Thường Thắng đến thành phố A rồi, họ đang ở bệnh viện chăm sóc Thường Thắng, vì thế cô ấy mới có thể trở lại làm việc. Đàm Duy thầm nghĩ, như vậy thì tốt rồi, mọi người đều vui vẻ, Tạ Di Hồng cũng không cần kè kè bên cạnh người cô ấy ghét, Thường Thắng cũng có thể tự do liên lạc với Na Na, anh không cần chuyển lời thay Thường Thắng nữa.
Anh trêu Tạ Di Hồng: “Hôm đó nghe cậu nói “có công mài sắt có ngày nên kim”, tôi còn nghĩ là cậu ngày ngày đều cầu nguyện cho Thường Thắng bị đánh cờ.”
“Anh ta bị đánh tôi không thương xót, đó là sự thực, nhưng tôi không cầu nguyện cho anh ta bị đánh, bởi vì tôi vốn đã định bàn với anh ta chuyện ly hôn rồi, anh ta thành ra thế này, vết thương anh ta chưa lành tôi cũng không tiện nói ra chuyện này.”
Anh cảm thấy những lời này cũng có lý, thuận miệng hỏi: “Vụ án này đã phá được chưa?”
“Vẫn chưa, Thường Thắng giấu nhẹm tình tiết vụ án, ngăn trở việc phá án.”
Anh nghe nói Thường Thắng “giấu nhẹm tình tiết vụ án” thì vô cùng khâm phục cậu ta. Có lẽ Thường Thắng không muốn công an điều tra ra đầu đuôi sự việc, vậy chẳng phải cậu ta cũng muốn bao che cho người nhà họ Tạ sao? Anh hỏi: “Sao cậu ta lại giấu chứ, chẳng lẽ lại không muốn vụ án được phá?”
Tạ Di Hồng hàm hồ nói: “Anh ta đã giấu vậy chắc chắn là có lý do của anh ta.”
Anh thấy Tạ Di Hồng nói được lý lẽ, lại nghĩ, nói không chừng cũng không phải là Thường Thắng giấu giếm tình tiết vụ án mà là Tạ Di Vũ vốn không muốn phá vụ án này, phá rồi thì không phải nhà họ Tạ cũng xong đời luôn sao? Anh hỏi: “Chuyện này… rốt cuộc là do ai làm?”
Tạ Di Hồng phân tích: “Ai biết anh ta ngày hôm ấy mang theo tiền thì chính là người đó làm, dù không phải người đó đích thân ra tay thì cũng là báo tin hoặc là thuê người.”
Anh phát hiện ra tư duy của phụ nữ khác giống nhau, Tiểu băng và Tạ Di Hồng đều chĩa đầu mối vào Na Na, không biết có phải vì vợ cả có thù hận với vợ bé không. Anh lại rất thông cảm cho Na Na, không muốn tin cái gọi là “một ngày là kỹ nữ, cả đời làm gái phong sương”, mà hơn nữa “làm gái” với mưu tài hại nhân cũng không phải là cùng một việc. Anh hỏi: “Không phải cậu cũng biết trên người cậu ta có tiền sao?”
“Tôi nào có biết? Nếu tôi biết còn để cho anh ta đem tiền hiếu kính vợ bé sao? Tôi nghe Tiểu Băng kể lại…”
Anh vội giải thích: “Tiểu Băng cũng là sự thể xong xuôi rồi mới nghe nói việc tiền nong này. Trước khi mọi việc xảy ra, ngoài Thường Thắng cũng chỉ có Na Na biết thôi.”
“Vậy thì khẳng định là Na Na tìm người làm rồi.”
“Nhưng mà tiền của Thường Thắng không phải là cho cô ta sao? Cô ta việc gì phải tìm người cướp tiền chứ?”
“Ai mà biết được? Tâm tư của cái loại con gái chốn vui chơi ấy, con gái nhà lành như tôi sao mà nhìn thấu được? Cái kiểu đàn ông ngay thẳng như cậu cũng nhìn không thấu đâu, cậu đừng phí tâm tư đoán già đoán non nữa. Theo tôi thấy, cô ta vốn chẳng chịu làm gì cả, có lẽ còn chẳng nghĩ đến cuộc sống tự dựa vào sức mình, mà tình nguyện bán thân xác, vừa phong lưu sung sướng lại kiếm được tiền. Cô ta một chân đạp cả hai thuyền, chắc chắn là tiền trong tay cô ta còn nhiều hơn người ta cực khổ kiếm cả mười năm. Bây giờ Thường Thắng muốn trói cô ta lại bên mình, chỉ dựa vào tiệm uốn tóc mà sống chẳng khác nào ép cô ta đi lao động cải tạo, cô ta chẳng thà cướp chỗ tiền này để hưởng thụ.”
Anh cảm thấy Tạ Di Hồng nói Na Na bằng giọng không hề khách khí, rặt cái giọng điệu Thường Thắng hay nói về phụ nữ, khinh thường cực đoan, gièm pha ác ý, chỉ có điều Thường Thắng là nói tất cả phụ nữ, còn Tạ Di Hồng là đang chỉ trích một kiểu phụ nữ khác. Anh nói đùa: “Tôi còn tưởng là anh trai cậu gọi người đến đánh cậu ta cơ…”
“Anh trai tôi đánh anh ta làm gì? Anh trai tôi là công an, không biết như vậy là phạm pháp sao? Cái loại người như Thường Thắng vốn không cần tôi đến chỉnh anh ra, ác giả ác báo, anh ta làm nhiều chuyện tham ô hối lộ như vậy ắt sẽ bị pháp luật trừng trị.”
“Nếu cậu ta nắm được bí mật của lãnh đạo công ty, công ty cũng chẳng dám làm gì cậu ta thì sao?”
“Thế thì sao chứ? Công ty không dám làm gì anh ta, chẳng lẽ những người khác cũng không dám làm gì anh ta? Cùng lắm thì đến mấy ông lãnh đạo kia cũng diệt sạch luôn…” Tạ Di Hồng nói. “Chuyện này sắp xong rồi, ba tôi đang phái người đi điều tra công ty đó, không bao lâu nữa hai người có kịch hay để xem… Nhưng mà đừng có nói cho người ngoài nhé, tránh đánh rắn động cỏ…”
“Tôi nói với người khác làm cái gì chứ?” Anh thẳng thắn nói. “Tôi quan tâm chuyện Thường Thắng bị đánh cũng vì bản thân là người tố cáo, trong thâm tâm có chút không đành lòng, sợ người nhà cậu tìm người đánh Thường Thắng thôi. Còn chuyện công ty văn hóa có liên quan gì đến tôi đâu?”
Tạ Di Hồng nói: “Cậu đúng là con mọt sách mà, quá tiểu thuyết hóa… cuộc sống rồi. Thường Thắng bị đánh, đó chính là tham tài mà hại thân, đơn giản như vậy thôi, đừng có nghĩ… quá phức tạp. Cái ngõ Ô Y gì đó, mấy kẻ sống ở đấy đều là bọn cặn bã xã hội, bần cùng tận đáy, Thường Thắng đến chỗ đó bị cướp thì có gì lạ?”
Anh rất không hài lòng với cách nói của Tạ Di Hồng, chẳng lẽ người nghèo thì là cặn bã của xã hội? Anh liền phản bác: “Tôi hay đi qua đó, sao không có người nào cướp của tôi?”
“Cậu? Cưỡi một chiếc xe đạp rách… lại còn… mọt sách như thế này, vừa nhìn đã biết là không có tiền, ai thèm cướp của cậu?” Tạ Di Hồng liếc anh một cái, nói đùa: “Nhưng mà cậu cũng đừng vội đắc ý, trên đời này ngoài cướp tiền còn có cướp sắc, tôi khuyên cậu từ nay đừng đến ngõ Ô Y nữa, cẩn thận không bị người ta… cướp sắc đấy nhé!”
Không bao lâu sau, công ty văn hóa bị thanh tra, mấy người đứng đầu đều bị điều khỏi công ty, cấp dưới cũng chịu liên lụy không ít. Thường Thắng bị khai trừ Đảng viên, đuổi việc, cưỡng chế thu hồi số tiền ăn hối lộ. Nhưng số tiền đó Thường Thắng sớm đã dùng hết, bây giờ chẳng đền nổi, cuối cùng bị tịch thu toàn bộ tài sản cá nhân, đóng băng thẻ lương bồi thường.
Bí thư Tạ chống tham nhũng, nghiêm trị công ty văn hóa, vì đại nghĩa mà diệt tình thân nên đã nhận được lời khen ngợi từ đông đảo cán bộ và quần chúng nhân dân.
Hết tập 1
Buổi chiều hết giờ dạy, Đàm Duy chạy đến bệnh viện thăm Thường Thắng, nhưng vẫn luôn cảm thấy bản thân mình có chút giả tạo, sau lưng đi tố cáo cậu ta, hại cậu ra bị đánh, bây giờ lại giả bộ đến thăm. Nhưng mà lúc anh tố cáo cậu ta đâu có ngờ mọi sự lại thành ra như vậy?
Dựa hơi bố vợ, Thường Thắng được nằm phòng bệnh đơn. Lúc Đàm Duy đến, trong phòng chỉ có hai vợ chồng nhà họ, Tạ Di Hồng đang ngồi đọc báo ở một góc, Thường thắng nằm trên giường bệnh nhắm mắt, không biết là hôn mê hay đang ngủ, trên đầu băng một tấm gạc y tế trắng, miệng sưng tấy, vành mắt thâm đen, có vẻ như bị thương cũng không nhẹ.
Tạ Di Hồng nhìn thấy anh tiến vào, tỏ ra rất kinh ngạc, hỏi han vài câu rồi nói: “Cậu tới thật đúng lúc, trông giúp tôi ở đây một lát, tôi về lấy chút đồ…”
Tạ Di Hồng vừa đi, Thường Thắng liền mở mắt, cảm kích nói: “Chú đến rồi à? Suy cho cùng vẫn là bạn tốt… Cái đám người ở công ty… đều sợ bị liên lụy cả… không dám đến thăm tôi…”
“Có chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này?” Đàm Duy thấy Thường Thắng nói chuyện liền yên tâm hơn một chút, đi lấy một chiếc ghế đến bên giường bệnh rồi ngồi xuống.
Thường Thắng nói: “Chắc chắn là vợ anh phát hiện ra chuyện Na Na, nói cho người nhà cô ta biết, anh trai của cô ta tìm người đến giở trò với anh…”
Anh không ngờ suy nghĩ của mình với Thường Thắng lại trùng hợp như thế, xem ra lần này Tạ Di Hồng không hề nói ra tên của người tố giác. Anh hỏi: “Sao chú lại biết là anh trai cô ấy tìm người đến gây sự?”
“Không phải anh cô ta thì còn có thể là ai nữa? Cô ta lại không quen biết xã hội đen… Anh đã nói với chú rồi… người nhà họ Tạ… sẽ chỉnh anh thê thảm cho xem. Chú thấy chưa? Anh nói có sau không?”
Anh muốn nói: “Nếu chú sớm biết như vậy, sao còn trêu hoa ghẹo liễu là gì? Chú không trêu hoa ghẹo liễu, người nhà họ Tạ sao lại đi chỉnh chú cơ chứ?” Nhưng anh cảm thấy bây giờ mọi sự đã rồi mà lại còn nói như thế cũng không hay, chỉ hy vọng Thường Thắng đại nạn không chết sẽ thấm nhuần được sự giáo huấn này.
Anh an ủi: “Nghe Tiểu Tạ nói chỉ là vết thương ngoài da, sẽ mau chóng lành lại thôi.”
“Bọn họ không dám giết chết anh, vì trong tay anh có vũ khí bí mật, không thì tối qua khẳng định cũng lấy cái mạng của anh rồi.”
“Vũ khí bí mật?”
“Bình thường anh đều rất đề phòng, những thứ đen tối nhập nhèm trong công ty, chỉ cần anh biết… anh đều… ghi lại…”
Anh có chút không hiểu mấy thứ “đen tối nhập nhèm” thì có liên quan gì đến người nhà họ Tạ, nhưng anh cảm thấy chuyện này có liên quan tới chính trị và quan trường, hơn nữa mạng người là quan trọng, cũng không muốn hỏi nữa. Những chuyện này biết càng nhiều, phiền phức cũng càng nhiều mà thôi.
Thường Thắng nói: “Chú đến thật đúng lúc, phòng bệnh không có điện thoại, vợ anh lại canh ở đây, anh không có cách nào liên lạc với Na Na. Chú có thể giúp anh gửi cho cô ấy một cái tin không?”
Anh vốn dĩ đã đứng về phía Tạ Di Hồng, cũng phản cảm việc Thường Thắng nuôi vợ bé, nhưng mà bây giờ làm như thế này, hình như đã không còn giống mâu thuẫn vợ chồng nữa rồi, Thường Thắng có vẻ như bị áp bức. Anh ôn tồn nói: “Không vấn đề, chú có lời gì chứ nói với anh, anh giúp chú đưa tin.”
“Chú cứ nói là anh không sao, bảo cô ấy không cần phải lo lắng, chú nói tiền hôm qua bị cướp rồi, nhiều khả năng là không lấy lại được, chú bảo cô ấy đừng lo, anh sẽ nghĩ cách kiếm tiền để cô ấy nhập hàng.”
Chỉ mấy lời này đã làm cho hình tượng Thường Thắng trong lòng anh bỗng trở nên vĩ đại hơn, nào còn giống “Thường Thắng”, là “thánh tình” thì có! Mình bị đánh ra thế này mà vẫn còn nhớ đến Na Na, xem ra Thường Thắng không phải là không có chân tình mà chỉ là không tồn tại tình cảm thực sự với Tạ Di Hồng mà thôi. Cũng có thể Thường Thắng năm đó chỉ nhìn vào quyền thế, địa vị của nhà họ Tạ nên mới lấy Tạ Di Hồng, nếu thế thì lần này Thường Thắng bị đánh cũng xem như trả giá cho sự tham lam của cậu ta. Lãng tử quay đầu, ngàn vàng khó đổi, chỉ mong cho Thường Thắng dứt khoát ly hôn với Tạ Di Hồng, từ nay về sau một lòng một dạ yêu thương Na Na, sống thật tốt, cũng xem như một kết thúc tốt đẹp.
Sau khi Tạ Di Hồng quay lại bệnh viện, Đàm Duy liền cáo từ, tự đến chỗ Na Na truyền tin. Na Na rưng rưng nước mắt, hỏi: “Anh Đàm, anh Thường… không sao chứ?”
“Không sai, chỉ là vết thương ngoài da thôi, qua vài ngày là khỏi ấy mà.”
“Anh ấy… có biết ai làm không?”
Anh không dám nói những suy đoán của Thường Thắng ra, phòng Na Na đi tìm Tạ Di Hồng trả thù, liền nói: “Cậu ta làm sao mà biết là ai được? Cậu ta nói mấy người đó trùm đầu cậu ta rồi đánh…”
Na Na nói: “Ôi, thân phận em cũng không tiện đi thăm anh ấy, điện thoại của anh ấy cũng bị người ta cướp mất rồi, em chẳng có cách nào để liên lạc… anh… lần sau đi thăm anh ấy… giúp em hỏi thăm anh ấy nhé!”
“Được, không thành vấn đề!”
Buổi tối Đàm Duy kể cho Tiểu Băng nghe chuyện anh đi thăm Thường Thắng, Tiểu băng liền giảng cho anh một tràng: “Woa, em sớm đã đoán được Thường Thắng nắm giữ bí mật của nhà họ Tạ mà, vì thế Tạ Di Hồng sau khi trải qua “thảm kịch HIV” mà vẫn không ly hôn với Thường Thắng, lại còn chuẩn bị đưa anh ta xuất ngoại nữa. Ôi trời, Tạ Di HỒng thật đáng thương, vì lợi ích của gia đình mà phải hy sinh hạnh phúc của bản thân. Nhưng mà em thực sự cảm thấy kỳ lạ, cái tay Thường Thắng đó… rốt cuộc đã nắm được bí mật gì của nhà họ Tạ? Sao nhà họ Tạ lại phải sợ anh ta như thế nhỉ?”
“Cậu ta không nói đó là bí mật của nhà họ Tạ, mà chỉ nói là bí mật của công ty thôi.”
“Woa, vậy chắc chắn là một bí mật liên hoàn rồi. Thường Thắng nắm trong tay bí mật của mấy vị lãnh đạo công ty, mấy vị lãnh đạo ấy lại nắm giữ bí mật của ba Tạ Di Hồng, một khi Thường Thắng phanh phui bí mật của cô ty, người nhà họ Tạ… không thoát được…”
“Nếu nhà họ Tạ sợ Thường Thắng như vậy, sao họ còn tìm người đánh cậu ta… Nếu không… thà cứ giết người diệt khẩu còn hơn, đánh bán sống bán chết như thế, không sợ Thường Thắng tạo phản báo thù sao?”
“Em cảm thấy không phải là người nhà họ Tạ đánh Thường Thắng đâu…”
“Nếu không phải nhà họ Tạ, vậy còn có thể là ai? Trùng hợp như vậy, đúng lúc chúng ta nói cho Tiểu Tạ biết Thường Thắng nuôi vợ bé, Thường Thắng liền bị người ta đánh.”
Tiểu Băng nghĩ một lúc rồi nói: “Em nghĩ chắc hẳn là Na Na… tìm người đánh đấy…”
“Tại sao?”
“Bởi vì chỉ có Na Na mới biết Thường Thắng đem theo nhiều tiền như vậy, Tạ Di Hồng không biết, số tiền đó chắc chắn không phải tiền lương của anh ta, tiền lương của anh ta đưa cho Tạ Di Hồng rồi, thế nên số tiền đó chắc chắn là tiền hối lộ… Thường Thắng giấu Tạ Di Hồng đem cho Na Na…”
“Em không thể tự bào chữa như thế được, nếu số tiền đó của cậu ta đưa cho na Na tiêu thì Na Na việc gì phải cướp tiền của cậu ấy?”
“Có thể vì Na Na không biết số tiền đó cho cô ta dùng?”
“Không thể nào, Thường Thắng lúc nằm viện còn cố ý bảo anh chuyển lời tới Na Na, nói số tiền đó đã bị cướp, nhiều khả năng là không đòi lại được, nhưng cậu ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền cho cô ta nhập hàng mà… Điều này chứng tỏ Na Na biết số tiền đó là cho cô ta nhập hàng. Mà kể cả cô ta không biết số tiền đó là cho cô ta, cô ta cũng không đánh Thường Thắng đâu, đánh chết Thường Thắng rồi thì có lợi gì cho cô ta chứ? Không phải là chặt mất cây tài lộc của cô ta sao?”
Tiểu Băng nhất thời không biết nói sao, nhưng lại lập tức giải thích: “Có thể không phải là Na Na muốn cướp số tiền đó mà là người khác muốn cướp, nhưng tin tức thì nhất định là do cô ta làm lộ ra. Cô ta lớn lên trong môi trường ấy, chắc chắn là đã kết giao với vô số bạn bè xấu, những người đó nghe nói trên người Thường Thắng có tiền, không thèm quản tiền đó là cho ai, cướp trước rồi tính sau.”
Anh cảm thấy điều này cũng có khả năng, hơn nữa anh tình nguyện tiếp nhận cách lý giải này, bởi nếu là như vậy tức là Thường Thắng không phải vì bị hai người tố cáo mà bị thương.
Tiểu băng cười hì hì, nói: “Dù sao cũng không quản chuyện nhà người ta làm gì, vẫn là Na Na làm thôi, Thường Thắng phải chịu thiệt vì phụ nữ rồi, ai bảo anh ta không sống cho ngay thẳng, lại đi ra ngoài tìm hoa vấn liễu rồi nuôi vợ bé làm gì? Nuôi vợ bé xong còn ôm luôn cả phiền phức. Không phải vợ cả đòi mạng của anh mà chính là vợ bé muốn anh một mạng, nói không chừng cả hai bà vợ đều muốn đòi mạng của anh, đáng đời! Anh đừng có mà học anh ta đấy!”
“Em yên tâm, có cho anh tiền anh cũng không phạm vào cái tội ấy.”
“Nhưng nếu anh muốn nuôi vợ bé, chắc chắn là làm tốt hơn Thường Thắng, sẽ không làm đến nông nỗi như vậy. Hơn nữa anh vốn không cần bao vợ bé, vợ bé sẽ tự động đến bao anh.”
Anh chỉ sợ Thiểu Băng lại nhắc đến chuyện cũ, vội nói: “Đừng nói linh tinh nữa, em biết anh khong có con riêng cũng không phải là khom lưng uốn gối, mà là anh khom lưng uốn gối… Là em không cần anh nữa, chỉ có anh một mực tìm em trở về…”
Tiểu Băng cười ha ha: “Nói anh ngốc, anh lại chẳng ngốc chút nào, mật ngọt chết ruồi…”
Anh dặn dò Tiểu Băng nhất quyết không được kể chuyện “vũ khí bí mật” cho Tạ Di Hồng, không thì nhà họ Tạ chắc chắn sẽ tìm cách lấy cho bằng được cái bí mật đó, lấy không được liền nghĩ cách bịt miệng Thường Thắng, vật thực sự ở sẽ liên quan đến tính mạng con người.
Tạ Di Hồng ở trong bệnh viện chăm sóc Thường Thắng hai ngày rồi đi làm lại, nói đã đưa mẹ và em trai Thường Thắng đến thành phố A rồi, họ đang ở bệnh viện chăm sóc Thường Thắng, vì thế cô ấy mới có thể trở lại làm việc. Đàm Duy thầm nghĩ, như vậy thì tốt rồi, mọi người đều vui vẻ, Tạ Di Hồng cũng không cần kè kè bên cạnh người cô ấy ghét, Thường Thắng cũng có thể tự do liên lạc với Na Na, anh không cần chuyển lời thay Thường Thắng nữa.
Anh trêu Tạ Di Hồng: “Hôm đó nghe cậu nói “có công mài sắt có ngày nên kim”, tôi còn nghĩ là cậu ngày ngày đều cầu nguyện cho Thường Thắng bị đánh cờ.”
“Anh ta bị đánh tôi không thương xót, đó là sự thực, nhưng tôi không cầu nguyện cho anh ta bị đánh, bởi vì tôi vốn đã định bàn với anh ta chuyện ly hôn rồi, anh ta thành ra thế này, vết thương anh ta chưa lành tôi cũng không tiện nói ra chuyện này.”
Anh cảm thấy những lời này cũng có lý, thuận miệng hỏi: “Vụ án này đã phá được chưa?”
“Vẫn chưa, Thường Thắng giấu nhẹm tình tiết vụ án, ngăn trở việc phá án.”
Anh nghe nói Thường Thắng “giấu nhẹm tình tiết vụ án” thì vô cùng khâm phục cậu ta. Có lẽ Thường Thắng không muốn công an điều tra ra đầu đuôi sự việc, vậy chẳng phải cậu ta cũng muốn bao che cho người nhà họ Tạ sao? Anh hỏi: “Sao cậu ta lại giấu chứ, chẳng lẽ lại không muốn vụ án được phá?”
Tạ Di Hồng hàm hồ nói: “Anh ta đã giấu vậy chắc chắn là có lý do của anh ta.”
Anh thấy Tạ Di Hồng nói được lý lẽ, lại nghĩ, nói không chừng cũng không phải là Thường Thắng giấu giếm tình tiết vụ án mà là Tạ Di Vũ vốn không muốn phá vụ án này, phá rồi thì không phải nhà họ Tạ cũng xong đời luôn sao? Anh hỏi: “Chuyện này… rốt cuộc là do ai làm?”
Tạ Di Hồng phân tích: “Ai biết anh ta ngày hôm ấy mang theo tiền thì chính là người đó làm, dù không phải người đó đích thân ra tay thì cũng là báo tin hoặc là thuê người.”
Anh phát hiện ra tư duy của phụ nữ khác giống nhau, Tiểu băng và Tạ Di Hồng đều chĩa đầu mối vào Na Na, không biết có phải vì vợ cả có thù hận với vợ bé không. Anh lại rất thông cảm cho Na Na, không muốn tin cái gọi là “một ngày là kỹ nữ, cả đời làm gái phong sương”, mà hơn nữa “làm gái” với mưu tài hại nhân cũng không phải là cùng một việc. Anh hỏi: “Không phải cậu cũng biết trên người cậu ta có tiền sao?”
“Tôi nào có biết? Nếu tôi biết còn để cho anh ta đem tiền hiếu kính vợ bé sao? Tôi nghe Tiểu Băng kể lại…”
Anh vội giải thích: “Tiểu Băng cũng là sự thể xong xuôi rồi mới nghe nói việc tiền nong này. Trước khi mọi việc xảy ra, ngoài Thường Thắng cũng chỉ có Na Na biết thôi.”
“Vậy thì khẳng định là Na Na tìm người làm rồi.”
“Nhưng mà tiền của Thường Thắng không phải là cho cô ta sao? Cô ta việc gì phải tìm người cướp tiền chứ?”
“Ai mà biết được? Tâm tư của cái loại con gái chốn vui chơi ấy, con gái nhà lành như tôi sao mà nhìn thấu được? Cái kiểu đàn ông ngay thẳng như cậu cũng nhìn không thấu đâu, cậu đừng phí tâm tư đoán già đoán non nữa. Theo tôi thấy, cô ta vốn chẳng chịu làm gì cả, có lẽ còn chẳng nghĩ đến cuộc sống tự dựa vào sức mình, mà tình nguyện bán thân xác, vừa phong lưu sung sướng lại kiếm được tiền. Cô ta một chân đạp cả hai thuyền, chắc chắn là tiền trong tay cô ta còn nhiều hơn người ta cực khổ kiếm cả mười năm. Bây giờ Thường Thắng muốn trói cô ta lại bên mình, chỉ dựa vào tiệm uốn tóc mà sống chẳng khác nào ép cô ta đi lao động cải tạo, cô ta chẳng thà cướp chỗ tiền này để hưởng thụ.”
Anh cảm thấy Tạ Di Hồng nói Na Na bằng giọng không hề khách khí, rặt cái giọng điệu Thường Thắng hay nói về phụ nữ, khinh thường cực đoan, gièm pha ác ý, chỉ có điều Thường Thắng là nói tất cả phụ nữ, còn Tạ Di Hồng là đang chỉ trích một kiểu phụ nữ khác. Anh nói đùa: “Tôi còn tưởng là anh trai cậu gọi người đến đánh cậu ta cơ…”
“Anh trai tôi đánh anh ta làm gì? Anh trai tôi là công an, không biết như vậy là phạm pháp sao? Cái loại người như Thường Thắng vốn không cần tôi đến chỉnh anh ra, ác giả ác báo, anh ta làm nhiều chuyện tham ô hối lộ như vậy ắt sẽ bị pháp luật trừng trị.”
“Nếu cậu ta nắm được bí mật của lãnh đạo công ty, công ty cũng chẳng dám làm gì cậu ta thì sao?”
“Thế thì sao chứ? Công ty không dám làm gì anh ta, chẳng lẽ những người khác cũng không dám làm gì anh ta? Cùng lắm thì đến mấy ông lãnh đạo kia cũng diệt sạch luôn…” Tạ Di Hồng nói. “Chuyện này sắp xong rồi, ba tôi đang phái người đi điều tra công ty đó, không bao lâu nữa hai người có kịch hay để xem… Nhưng mà đừng có nói cho người ngoài nhé, tránh đánh rắn động cỏ…”
“Tôi nói với người khác làm cái gì chứ?” Anh thẳng thắn nói. “Tôi quan tâm chuyện Thường Thắng bị đánh cũng vì bản thân là người tố cáo, trong thâm tâm có chút không đành lòng, sợ người nhà cậu tìm người đánh Thường Thắng thôi. Còn chuyện công ty văn hóa có liên quan gì đến tôi đâu?”
Tạ Di Hồng nói: “Cậu đúng là con mọt sách mà, quá tiểu thuyết hóa… cuộc sống rồi. Thường Thắng bị đánh, đó chính là tham tài mà hại thân, đơn giản như vậy thôi, đừng có nghĩ… quá phức tạp. Cái ngõ Ô Y gì đó, mấy kẻ sống ở đấy đều là bọn cặn bã xã hội, bần cùng tận đáy, Thường Thắng đến chỗ đó bị cướp thì có gì lạ?”
Anh rất không hài lòng với cách nói của Tạ Di Hồng, chẳng lẽ người nghèo thì là cặn bã của xã hội? Anh liền phản bác: “Tôi hay đi qua đó, sao không có người nào cướp của tôi?”
“Cậu? Cưỡi một chiếc xe đạp rách… lại còn… mọt sách như thế này, vừa nhìn đã biết là không có tiền, ai thèm cướp của cậu?” Tạ Di Hồng liếc anh một cái, nói đùa: “Nhưng mà cậu cũng đừng vội đắc ý, trên đời này ngoài cướp tiền còn có cướp sắc, tôi khuyên cậu từ nay đừng đến ngõ Ô Y nữa, cẩn thận không bị người ta… cướp sắc đấy nhé!”
Không bao lâu sau, công ty văn hóa bị thanh tra, mấy người đứng đầu đều bị điều khỏi công ty, cấp dưới cũng chịu liên lụy không ít. Thường Thắng bị khai trừ Đảng viên, đuổi việc, cưỡng chế thu hồi số tiền ăn hối lộ. Nhưng số tiền đó Thường Thắng sớm đã dùng hết, bây giờ chẳng đền nổi, cuối cùng bị tịch thu toàn bộ tài sản cá nhân, đóng băng thẻ lương bồi thường.
Bí thư Tạ chống tham nhũng, nghiêm trị công ty văn hóa, vì đại nghĩa mà diệt tình thân nên đã nhận được lời khen ngợi từ đông đảo cán bộ và quần chúng nhân dân.
Hết tập