Đàm Duy hoàn toàn bị đánh gục trước cảnh tượng mà anh nhìn thấy. Anh là một người rất ít khi bị ốm, trong ấn tượng của anh, nếu không phải là bệnh quá nặng thì sẽ không cần truyền dịch, những căn bệnh cần phải truyền máu anh càng chưa bao giờ nhìn thấy. Lúc này thấy Tiểu Băng đang truyền máu, trong lòng anh đã luống cuống, mắt cũng không dám nhìn, chân tay bủn rủn, không biết phải làm thế nào, bất lực ngồi sụp xuống đất.
Không biết là ngồi trước cửa sổ phòng 401 bao lâu, anh mới bình tĩnh trở lại. Anh đứng lên, muốn nhìn vào bên trong nhưng rèm cửa đã kéo lại rồi. Anh không biết Tiểu Băng bây giờ thế nào, chỉ có thể biến những lời của bác sĩ Tiêu thành chiếc phao cứu mạng cuối cùng, Bác sĩ Tiêu đã nói bệnh của Tiểu Băng “không nghiêm trọng”. Nghe khẩu khí của các bác sĩ khác thì xem ra bác sĩ Tiêu là người có uy tín, anh ta đã nói không nghiêm trọng thì chắc chắn là không nghiêm trọng. Nhưng anh vẫn không cách nào liên kết được “truyền máu” với “không nghiêm trọng”. Bác sĩ Tiêu muốn an ủi Tiểu Băng sao? Anh lại chạy đi tìm bác sĩ
Tiêu, muốn hỏi rõ ràng nhưng vẫn chưa thấy anh ta ra khỏi phòng phẫu thuật. Anh vò đầu bứt tai, đành bấu víu lấy tia hy vọng cuối cùng, gọi điện thoại cho chị Diệp.
Chị Diệp nghe anh thuật lại tình hình liền an ủi: “Cậu đừng sợ, đấy không phải truyền máu đâu, là đang thẩm tách đấy, chính là đang lọc thận.”
“Vậy trong ống sao lại... toàn là màu đỏ... giống như máu ấy...”
“Chảy trong ống chính là máu nhưng không phải là truyền máu vào mà đó là máu của vợ cậu rút ra để lọc, lọc đi những chất độc ấy, sau đó lại được truyền vào cơ thể vợ cậu, bởi vì thận của cô ấy... không chịu làm việc, chất độc trong cơ thể không được đào thải ra ngoài, làm ảnh hưởng đến những bộ phận khác.”
“Chị... hình như rất hiểu chuyện này...”
“Chồng tôi không biết đã lọc thận bao nhiêu lần, tôi nhìn nhiều rồi cũng sẽ biết thôi.”
“Chồng chị, anh ấy... cũng mắc bệnh này sao?”
“Ừm...”
“Anh ấy đã chữa khỏi chưa?”
“Căn bệnh này... Biết nói thế nào nhỉ?” Diệp Tử Mi giải thích: “Suy thận cấp tính có thể chữa khỏi, nhưng vợ cậu... Tôi nghĩ cô ấy bị suy thận mãn tính, nếu là mãn tính thì... không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể chữa theo cách thay thế, một là lọc thận, hai là thay thận mới... Chồng tôi lúc trước cũng lọc thận rất nhiều lần, nhưng bây giờ anh ấy đã thay thận rồi, không cần lọc nữa...”
“Chồng chị... thay thận sao?” Anh cảm thấy Diệp Tử Mi nói “thay thận” mà nhẹ nhàng cứ như “thay giày” vậy. “Đúng vậy, hơn nữa còn phải thay hai lần, lần thứ nhất thay thận xong, hiện tượng đào thải thận mới rất nghiêm trọng, ghép thận thất bại nên phải làm lại lần nữa...”
Đối với việc phẫu thuật, anh có một nỗi sợ hãi bẩm sinh, vội nói: “Thay thận đáng sợ thật, tại sao không... chọn cách thẩm tách?”
“Thẩm tách cũng chỉ là biện pháp tạm thời, bình thường để dùng trong thời gian chờ ghép thận.” Ghép thận rồi thì có thể hồi phục như bình thường, mà lọc thận thì căn bản không thay đổi được tình hình, chỉ có thể nói là dùng biện pháp thủ công giúp bệnh nhân đào thải chất độc trong cơ thể, thế nên lọc thận còn gọi là “thận nhân tạo”.
“Ghép thận có... nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Nên nói là không thay thận mới nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì thẩm tách rất phiền phức mà, bình thường đều phải giám sát, tránh mỗi ngày đều phải cắm ống lọc máu vào người, nhưng nếu để loét mạch máu rất dễ gây viêm, hoặc là tắc nghẽn. Lọc thận còn có thể dẫn đến bệnh tim, bệnh về máu, dù sao cũng... có nhiều tác dụng phụ, không bằng thay một quả thận... Nghe nói tuổi thọ của người thay thận cao hơn so với người lọc thận...”
“Vậy đi đâu để... tìm thận thay thế? Chồng của chị...”
“Tôi nói cậu không được sợ nhé... Bình thường đều là thận của người chết, thận của phạm nhân tử hình hay là người chết do tai nạn giao thông, cũng có thể là thận của người nhà...”
“Tôi có thể... cho vợ tôi thận không?”
Diệp Tử Mi rất từng trải, nói: “Nghe nói bây giờ rất ủng hộ vợ chồng hiến thận cho nhau, nếu như nhóm máu và các điều kiện khác đều tương thích thì có thể cho thận đấy.” Anh thở ra một hơi, nói: “Tôi và vợ tôi đều là nhóm máu B, chắc tôi có thể cho cô ấy thận được.”
“Nhưng mà tôi khuyên cậu... đừng nên như vậy...”
“Tại sao?”
“Cậu cho cô ấy thận, nếu sau này cô ấy thay đổi, không cần cậu nữa, như vậy không phải cậu... sẽ thiệt thòi sao? Cũng không thể bảo cô ấy trả thận lại cho cậu...”
“Bây giờ tôi chỉ nghĩ làm sao để chữa khỏi bệnh cho vợ mình, chuyện sau này thì để đến sau này tính đi.”
“Tôi trêu cậu thôi mà, vợ cậu tìm được người chồng tốt như cậu, làm sao nỡ... thay lòng đổi dạ chứ? Nhưng tôi vẫn khuyên cậu không nên cho cô ấy thận.”
“Vì sao? Có phải do cái chị nói... vợ chồng như chim cùng rừng đó không?”
Diệp Tử Mi cười, nói: “Cậu nhớ lời tôi nói sao? Có phải là cảm thấy con người tôi rất vô lương tâm, vô nhân tính không? Thực ra tôi không phải có ý đó, ý tôi là nếu như tình cảm giữa hai người không sâu đậm thì thật sự không cần phải nhúng chân xuống bùn... Nhưng tôi cảm thấy tình cảm của hai người rất tốt, vậy cứ coi như tôi chưa nói gì nhé! Tôi khuyên cậu đừng cho thận là vì cảm thấy như thế... nguy hiểm quá, đối với cậu hay đối với cô ấy đều như vậy. Cậu cứ nghĩ mà xem, cậu cho cô ấy một quả thận, vậy là cậu chỉ còn lại một quả, mặc dù nói một người chỉ cần một quả thận khỏe mạnh là đủ, nhưng ngộ nhỡ cậu có vấn đề gì thì sao? Ví dụ như ung thư, tai nạn... nếu cậu chỉ có một quả thận sẽ vô cùng nguy hiểm. Đến lúc cậu gục xuống rồi, vợ cậu chẳng phải cũng bị kéo xuống theo sao? Vậy không phải là hại cả hai người à?”
“Vậy ý chị là... thay thận của mấy phạm nhân tử hình kia sao?”
“Cái đó có làm sao đâu, thận chứ đâu phải não, đâu phải thay thận của phạm nhân tử hình thì cũng biến thành phạm nhân tử hình. Nếu cậu sợ dùng thận của phạm nhân tử hình thì có thể xem ba mẹ cô ấy hoặc anh chị em có thể cho thận không... Nhưng cho dù là thận của họ hàng thân thích cũng không đỡ được bao nhiêu tiền.”
“Tôi không nghĩ đến vấn đề tiết kiệm tiền, mà là cảm thấy... nếu tôi có thể cứu vợ mình, sao lại không cứu cô ấy?”
“Cứu cô ấy có thể có nhiều cách, không nhất thiết phải dùng thận của cậu để cứu cô ấy...” Diệp Tử Mi khách khí nói. “Tôi chẳng qua là nói ý kiến của mình, sau cùng làm thế nào vẫn do cậu quyết định. Bác sĩ Tiêu chắc chắn sẽ đề nghị hai người ghép thận, bởi vì trong lĩnh vực này, anh ấy là người có uy tín ở thành phố A, mỗi tuần chỉ chẩn đoán một ngày mà đều được đăng ký từ trước. Hai lần anh ấy khám bệnh cho vợ chồng cậu đều là tôi ép anh ấy từ khu nội trú chạy sang, bởi vì tôi thân với anh ấy... À đúng rồi, lần đó hai người... biếu anh ấy bao nhiêu?”
Anh xấu hổ nói: “Lần đó... chưa biếu...”
“Vậy sau lần đó có tìm anh ấy khám bệnh nữa không?”
“Cũng không... Chúng tôi đi bệnh viện khác kiểm tra, họ nói không có vấn đề gì nên chúng tôi không đi tìm anh ấy nữa. Nào ngờ...”
“Bệnh này có lúc không thể dựa vào kết quả xét nghiệm đâu, đặc biệt là khi dùng thuốc được một thời gian, bệnh tình được khống chế thì chẳng tìm ra vấn đề gì hết, vẫn là phải dựa vào kinh nghiệm của bác sĩ thôi.” Diệp Tử Mi có phần trách móc, nói: “Hôm nay vừa gọi bác sĩ Tiêu đã tới, tôi còn nghĩ là hai người... biếu anh ấy chút quà rồi...”
Anh vội kính cẩn nói: “Chị Diệp đích thân gọi điện, bác sĩ Tiêu sao lại không nghe máy chứ? Hôm nay đều là nhờ chị cả...”
“Ha ha, cũng không nhất định là do tôi đâu... có khả năng là do vợ cậu đấy.” Diệp Tử Mi chưa nói hết liền chuyển sang chủ đề khác: “Lần này hai người nhất định... phải bày tỏ tấm lòng một chút...”
“Nhất định rồi, nhất định rồi, chúng tôi nên nghe lời chị mới phải.”
Diệp Tử Mi cười, nói: “Không cần cảm ơn tôi, chỉ cần cảm ơn bác sĩ Tiêu là được, sau này ghép thận còn phải nhờ anh ta mổ chính. Anh chỉ là giáo viên nghèo, nên đặt tiền đúng chỗ thì hơn.”
Anh lo lắng hỏi: “Không biết ghép thận thì cần... bao nhiêu tiền?”
“Tôi không biết tình hình bây giờ thế nào, chồng tôi khi đó là mất khoảng hai trăm nghìn tệ. Nếu như muốn ưu tiên... có thể phải mất thêm mấy chục nghìn tệ nữa.”
“Cần nhiều tiền như vậy sao?”
“Cô cậu có thẻ bảo hiểm y tế không?”
“Có.” Anh mừng thầm, lần đó vì hết hồn vụ bệnh HIV mà Tiểu Băng cuối cùng cũng chịu đi mua bảo hiểm y tế, không ngờ lại phải dùng đến trong trường hợp này. Anh thở phào một hơi, nói: “Chúng tôi mua bảo hiểm rồi, bảo hiểm thì nên... gồm cả cái này nhỉ?”
“Còn phải xem là loại bảo hiểm nào nữa. Hai người mua bảo hiểm cơ bản hay bảo hiểm toàn diện?”
Anh chưa từng nghe nói đến những loại bảo hiểm này, mù mờ nói: “Tôi cũng không biết cô ấy mua loại nào nữa... mấy chuyện như thế này... đều là cô ấy quyết định...”
“Vợ cậu nhiều khả năng là mua bảo hiểm cơ bản rồi, người không bệnh tật bao giờ đều mua loại nào rẻ hơn cho dù rẻ hơn cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
“Nếu là bảo hiểm cơ bản, vậy bảo hiểm có thể... chi trả bao nhiêu tiền?”
“Cái này tôi cũng không biết nữa, còn phải xem vợ anh mua bảo hiểm của công ty nào. Nhưng mà theo tôi biết quy định chung của thành phố A, với bảo hiểm cơ bản, số tiền mỗi năm chi trả cao nhất cũng chỉ có bốn mươi nghìn tệ, thời gian mua bảo hiểm nếu không đến một năm sẽ giảm một nửa.”
Anh cũng nghĩ là Tiểu Băng chỉ mua bảo hiểm cơ bản, xem chừng không thể chỉ trông chờ vào tiền bảo hiểm rồi.
Diệp Tử Mi thấy anh không nói gì bèn hỏi: “Sao thế? Dọa cậu sợ rồi à? Căn bệnh này là như thế đấy, chết không chết, sống cũng không sống yên được, có thể còn khiến cậu khuynh gia bại sản, tôi cũng từng rơi xuống vũng bùn này rồi.”
“Chị làm công ty, kinh tế chắc chắn là... dư giả hơn so với chúng tôi rồi.”
Diệp Tử Mi cười rộ lên, nói: “Tôi trước đây đâu có làm ở công ty, vì chồng mắc bệnh này, cần quá nhiều tiền nên chỉ còn cách ra làm ở công ty.”
“Lúc bất đắc dĩ có công ty nhận vào làm là tốt rồi, tôi bây giờ... e là có muốn làm thì cũng không có công ty nào nhận. Chuyên ngành này của tôi...”
“Cậu... nếu thật sự muốn ra làm ở công ty... để kiếm tiền làm phẫu thuật cho vợ thì vẫn có thể nghĩ cách mà...”
“Làm ở công ty có thể mau kiếm được tiền không? Có thể kiếm được hai trăm nghìn tệ không?”
“Chẳng phải là cướp ngân hàng, lấy đâu ra mà chốc lát kiếm được một trăm, hai trăm nghìn tệ?” Diệp Tử Mi lưỡng lự một lúc, nói: “Tôi nghĩ cậu cứ nên tìm cách khác đã, như là hỏi vay mượn bạn bè, người thân xem. Nếu không vay được... thì hãy đến tìm tôi, tôi giúp cậu nghĩ cách làm ở công ty...”
Anh thật sự không biết vận khí của mình sao lại tốt như thế, găp được người tốt như chị Diệp, liền cảm kích nói: “Thật sự cảm ơn chị, tôi sẽ nghe theo lời chị, hỏi vay bạn bè, người thân trước, nhưng vay thì cũng phải trả, trả thì không bằng... tôi dứt khoát bỏ việc đi làm ở công ty.”
Diệp Tử Mi nói: “Tôi không thể nói chuyện với cậu nữa rồi, tôi có khách đang đợi. Cậu nhớ là không được sốt ruột, nhất là không được lộ vẻ lo lắng trước mặt vợ cậu, tránh cho cô ấy bị gánh nặng tâm lý.”
Anh cảm ơn Diệp Tử Mi, gác điện thoại rồi chạy về phòng 401. Tiểu Băng vẫn chưa ra, nhưng anh nghe được một số tin tức từ Diệp Tử Mi, biết là Tiểu Băng đang làm thẩm tách máu, hơn nữa còn không nguy hiểm đến tính mạng nên trong lòng cũng không lo sợ như trước nữa, đặc biệt còn có ví dụ sống là chồng của chị Diệp, người ta ghép thận rồi, vẫn sống khỏe mạnh, điều này làm anh yên tâm hơn nhiều.
Bây giờ vấn đề mà anh lo lắng là đi đâu mượn tiền.
Đàm Duy hoàn toàn bị đánh gục trước cảnh tượng mà anh nhìn thấy. Anh là một người rất ít khi bị ốm, trong ấn tượng của anh, nếu không phải là bệnh quá nặng thì sẽ không cần truyền dịch, những căn bệnh cần phải truyền máu anh càng chưa bao giờ nhìn thấy. Lúc này thấy Tiểu Băng đang truyền máu, trong lòng anh đã luống cuống, mắt cũng không dám nhìn, chân tay bủn rủn, không biết phải làm thế nào, bất lực ngồi sụp xuống đất.
Không biết là ngồi trước cửa sổ phòng bao lâu, anh mới bình tĩnh trở lại. Anh đứng lên, muốn nhìn vào bên trong nhưng rèm cửa đã kéo lại rồi. Anh không biết Tiểu Băng bây giờ thế nào, chỉ có thể biến những lời của bác sĩ Tiêu thành chiếc phao cứu mạng cuối cùng, Bác sĩ Tiêu đã nói bệnh của Tiểu Băng “không nghiêm trọng”. Nghe khẩu khí của các bác sĩ khác thì xem ra bác sĩ Tiêu là người có uy tín, anh ta đã nói không nghiêm trọng thì chắc chắn là không nghiêm trọng. Nhưng anh vẫn không cách nào liên kết được “truyền máu” với “không nghiêm trọng”. Bác sĩ Tiêu muốn an ủi Tiểu Băng sao? Anh lại chạy đi tìm bác sĩ
Tiêu, muốn hỏi rõ ràng nhưng vẫn chưa thấy anh ta ra khỏi phòng phẫu thuật. Anh vò đầu bứt tai, đành bấu víu lấy tia hy vọng cuối cùng, gọi điện thoại cho chị Diệp.
Chị Diệp nghe anh thuật lại tình hình liền an ủi: “Cậu đừng sợ, đấy không phải truyền máu đâu, là đang thẩm tách đấy, chính là đang lọc thận.”
“Vậy trong ống sao lại... toàn là màu đỏ... giống như máu ấy...”
“Chảy trong ống chính là máu nhưng không phải là truyền máu vào mà đó là máu của vợ cậu rút ra để lọc, lọc đi những chất độc ấy, sau đó lại được truyền vào cơ thể vợ cậu, bởi vì thận của cô ấy... không chịu làm việc, chất độc trong cơ thể không được đào thải ra ngoài, làm ảnh hưởng đến những bộ phận khác.”
“Chị... hình như rất hiểu chuyện này...”
“Chồng tôi không biết đã lọc thận bao nhiêu lần, tôi nhìn nhiều rồi cũng sẽ biết thôi.”
“Chồng chị, anh ấy... cũng mắc bệnh này sao?”
“Ừm...”
“Anh ấy đã chữa khỏi chưa?”
“Căn bệnh này... Biết nói thế nào nhỉ?” Diệp Tử Mi giải thích: “Suy thận cấp tính có thể chữa khỏi, nhưng vợ cậu... Tôi nghĩ cô ấy bị suy thận mãn tính, nếu là mãn tính thì... không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể chữa theo cách thay thế, một là lọc thận, hai là thay thận mới... Chồng tôi lúc trước cũng lọc thận rất nhiều lần, nhưng bây giờ anh ấy đã thay thận rồi, không cần lọc nữa...”
“Chồng chị... thay thận sao?” Anh cảm thấy Diệp Tử Mi nói “thay thận” mà nhẹ nhàng cứ như “thay giày” vậy. “Đúng vậy, hơn nữa còn phải thay hai lần, lần thứ nhất thay thận xong, hiện tượng đào thải thận mới rất nghiêm trọng, ghép thận thất bại nên phải làm lại lần nữa...”
Đối với việc phẫu thuật, anh có một nỗi sợ hãi bẩm sinh, vội nói: “Thay thận đáng sợ thật, tại sao không... chọn cách thẩm tách?”
“Thẩm tách cũng chỉ là biện pháp tạm thời, bình thường để dùng trong thời gian chờ ghép thận.” Ghép thận rồi thì có thể hồi phục như bình thường, mà lọc thận thì căn bản không thay đổi được tình hình, chỉ có thể nói là dùng biện pháp thủ công giúp bệnh nhân đào thải chất độc trong cơ thể, thế nên lọc thận còn gọi là “thận nhân tạo”.
“Ghép thận có... nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Nên nói là không thay thận mới nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì thẩm tách rất phiền phức mà, bình thường đều phải giám sát, tránh mỗi ngày đều phải cắm ống lọc máu vào người, nhưng nếu để loét mạch máu rất dễ gây viêm, hoặc là tắc nghẽn. Lọc thận còn có thể dẫn đến bệnh tim, bệnh về máu, dù sao cũng... có nhiều tác dụng phụ, không bằng thay một quả thận... Nghe nói tuổi thọ của người thay thận cao hơn so với người lọc thận...”
“Vậy đi đâu để... tìm thận thay thế? Chồng của chị...”
“Tôi nói cậu không được sợ nhé... Bình thường đều là thận của người chết, thận của phạm nhân tử hình hay là người chết do tai nạn giao thông, cũng có thể là thận của người nhà...”
“Tôi có thể... cho vợ tôi thận không?”
Diệp Tử Mi rất từng trải, nói: “Nghe nói bây giờ rất ủng hộ vợ chồng hiến thận cho nhau, nếu như nhóm máu và các điều kiện khác đều tương thích thì có thể cho thận đấy.” Anh thở ra một hơi, nói: “Tôi và vợ tôi đều là nhóm máu B, chắc tôi có thể cho cô ấy thận được.”
“Nhưng mà tôi khuyên cậu... đừng nên như vậy...”
“Tại sao?”
“Cậu cho cô ấy thận, nếu sau này cô ấy thay đổi, không cần cậu nữa, như vậy không phải cậu... sẽ thiệt thòi sao? Cũng không thể bảo cô ấy trả thận lại cho cậu...”
“Bây giờ tôi chỉ nghĩ làm sao để chữa khỏi bệnh cho vợ mình, chuyện sau này thì để đến sau này tính đi.”
“Tôi trêu cậu thôi mà, vợ cậu tìm được người chồng tốt như cậu, làm sao nỡ... thay lòng đổi dạ chứ? Nhưng tôi vẫn khuyên cậu không nên cho cô ấy thận.”
“Vì sao? Có phải do cái chị nói... vợ chồng như chim cùng rừng đó không?”
Diệp Tử Mi cười, nói: “Cậu nhớ lời tôi nói sao? Có phải là cảm thấy con người tôi rất vô lương tâm, vô nhân tính không? Thực ra tôi không phải có ý đó, ý tôi là nếu như tình cảm giữa hai người không sâu đậm thì thật sự không cần phải nhúng chân xuống bùn... Nhưng tôi cảm thấy tình cảm của hai người rất tốt, vậy cứ coi như tôi chưa nói gì nhé! Tôi khuyên cậu đừng cho thận là vì cảm thấy như thế... nguy hiểm quá, đối với cậu hay đối với cô ấy đều như vậy. Cậu cứ nghĩ mà xem, cậu cho cô ấy một quả thận, vậy là cậu chỉ còn lại một quả, mặc dù nói một người chỉ cần một quả thận khỏe mạnh là đủ, nhưng ngộ nhỡ cậu có vấn đề gì thì sao? Ví dụ như ung thư, tai nạn... nếu cậu chỉ có một quả thận sẽ vô cùng nguy hiểm. Đến lúc cậu gục xuống rồi, vợ cậu chẳng phải cũng bị kéo xuống theo sao? Vậy không phải là hại cả hai người à?”
“Vậy ý chị là... thay thận của mấy phạm nhân tử hình kia sao?”
“Cái đó có làm sao đâu, thận chứ đâu phải não, đâu phải thay thận của phạm nhân tử hình thì cũng biến thành phạm nhân tử hình. Nếu cậu sợ dùng thận của phạm nhân tử hình thì có thể xem ba mẹ cô ấy hoặc anh chị em có thể cho thận không... Nhưng cho dù là thận của họ hàng thân thích cũng không đỡ được bao nhiêu tiền.”
“Tôi không nghĩ đến vấn đề tiết kiệm tiền, mà là cảm thấy... nếu tôi có thể cứu vợ mình, sao lại không cứu cô ấy?”
“Cứu cô ấy có thể có nhiều cách, không nhất thiết phải dùng thận của cậu để cứu cô ấy...” Diệp Tử Mi khách khí nói. “Tôi chẳng qua là nói ý kiến của mình, sau cùng làm thế nào vẫn do cậu quyết định. Bác sĩ Tiêu chắc chắn sẽ đề nghị hai người ghép thận, bởi vì trong lĩnh vực này, anh ấy là người có uy tín ở thành phố A, mỗi tuần chỉ chẩn đoán một ngày mà đều được đăng ký từ trước. Hai lần anh ấy khám bệnh cho vợ chồng cậu đều là tôi ép anh ấy từ khu nội trú chạy sang, bởi vì tôi thân với anh ấy... À đúng rồi, lần đó hai người... biếu anh ấy bao nhiêu?”
Anh xấu hổ nói: “Lần đó... chưa biếu...”
“Vậy sau lần đó có tìm anh ấy khám bệnh nữa không?”
“Cũng không... Chúng tôi đi bệnh viện khác kiểm tra, họ nói không có vấn đề gì nên chúng tôi không đi tìm anh ấy nữa. Nào ngờ...”
“Bệnh này có lúc không thể dựa vào kết quả xét nghiệm đâu, đặc biệt là khi dùng thuốc được một thời gian, bệnh tình được khống chế thì chẳng tìm ra vấn đề gì hết, vẫn là phải dựa vào kinh nghiệm của bác sĩ thôi.” Diệp Tử Mi có phần trách móc, nói: “Hôm nay vừa gọi bác sĩ Tiêu đã tới, tôi còn nghĩ là hai người... biếu anh ấy chút quà rồi...”
Anh vội kính cẩn nói: “Chị Diệp đích thân gọi điện, bác sĩ Tiêu sao lại không nghe máy chứ? Hôm nay đều là nhờ chị cả...”
“Ha ha, cũng không nhất định là do tôi đâu... có khả năng là do vợ cậu đấy.” Diệp Tử Mi chưa nói hết liền chuyển sang chủ đề khác: “Lần này hai người nhất định... phải bày tỏ tấm lòng một chút...”
“Nhất định rồi, nhất định rồi, chúng tôi nên nghe lời chị mới phải.”
Diệp Tử Mi cười, nói: “Không cần cảm ơn tôi, chỉ cần cảm ơn bác sĩ Tiêu là được, sau này ghép thận còn phải nhờ anh ta mổ chính. Anh chỉ là giáo viên nghèo, nên đặt tiền đúng chỗ thì hơn.”
Anh lo lắng hỏi: “Không biết ghép thận thì cần... bao nhiêu tiền?”
“Tôi không biết tình hình bây giờ thế nào, chồng tôi khi đó là mất khoảng hai trăm nghìn tệ. Nếu như muốn ưu tiên... có thể phải mất thêm mấy chục nghìn tệ nữa.”
“Cần nhiều tiền như vậy sao?”
“Cô cậu có thẻ bảo hiểm y tế không?”
“Có.” Anh mừng thầm, lần đó vì hết hồn vụ bệnh HIV mà Tiểu Băng cuối cùng cũng chịu đi mua bảo hiểm y tế, không ngờ lại phải dùng đến trong trường hợp này. Anh thở phào một hơi, nói: “Chúng tôi mua bảo hiểm rồi, bảo hiểm thì nên... gồm cả cái này nhỉ?”
“Còn phải xem là loại bảo hiểm nào nữa. Hai người mua bảo hiểm cơ bản hay bảo hiểm toàn diện?”
Anh chưa từng nghe nói đến những loại bảo hiểm này, mù mờ nói: “Tôi cũng không biết cô ấy mua loại nào nữa... mấy chuyện như thế này... đều là cô ấy quyết định...”
“Vợ cậu nhiều khả năng là mua bảo hiểm cơ bản rồi, người không bệnh tật bao giờ đều mua loại nào rẻ hơn cho dù rẻ hơn cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
“Nếu là bảo hiểm cơ bản, vậy bảo hiểm có thể... chi trả bao nhiêu tiền?”
“Cái này tôi cũng không biết nữa, còn phải xem vợ anh mua bảo hiểm của công ty nào. Nhưng mà theo tôi biết quy định chung của thành phố A, với bảo hiểm cơ bản, số tiền mỗi năm chi trả cao nhất cũng chỉ có bốn mươi nghìn tệ, thời gian mua bảo hiểm nếu không đến một năm sẽ giảm một nửa.”
Anh cũng nghĩ là Tiểu Băng chỉ mua bảo hiểm cơ bản, xem chừng không thể chỉ trông chờ vào tiền bảo hiểm rồi.
Diệp Tử Mi thấy anh không nói gì bèn hỏi: “Sao thế? Dọa cậu sợ rồi à? Căn bệnh này là như thế đấy, chết không chết, sống cũng không sống yên được, có thể còn khiến cậu khuynh gia bại sản, tôi cũng từng rơi xuống vũng bùn này rồi.”
“Chị làm công ty, kinh tế chắc chắn là... dư giả hơn so với chúng tôi rồi.”
Diệp Tử Mi cười rộ lên, nói: “Tôi trước đây đâu có làm ở công ty, vì chồng mắc bệnh này, cần quá nhiều tiền nên chỉ còn cách ra làm ở công ty.”
“Lúc bất đắc dĩ có công ty nhận vào làm là tốt rồi, tôi bây giờ... e là có muốn làm thì cũng không có công ty nào nhận. Chuyên ngành này của tôi...”
“Cậu... nếu thật sự muốn ra làm ở công ty... để kiếm tiền làm phẫu thuật cho vợ thì vẫn có thể nghĩ cách mà...”
“Làm ở công ty có thể mau kiếm được tiền không? Có thể kiếm được hai trăm nghìn tệ không?”
“Chẳng phải là cướp ngân hàng, lấy đâu ra mà chốc lát kiếm được một trăm, hai trăm nghìn tệ?” Diệp Tử Mi lưỡng lự một lúc, nói: “Tôi nghĩ cậu cứ nên tìm cách khác đã, như là hỏi vay mượn bạn bè, người thân xem. Nếu không vay được... thì hãy đến tìm tôi, tôi giúp cậu nghĩ cách làm ở công ty...”
Anh thật sự không biết vận khí của mình sao lại tốt như thế, găp được người tốt như chị Diệp, liền cảm kích nói: “Thật sự cảm ơn chị, tôi sẽ nghe theo lời chị, hỏi vay bạn bè, người thân trước, nhưng vay thì cũng phải trả, trả thì không bằng... tôi dứt khoát bỏ việc đi làm ở công ty.”
Diệp Tử Mi nói: “Tôi không thể nói chuyện với cậu nữa rồi, tôi có khách đang đợi. Cậu nhớ là không được sốt ruột, nhất là không được lộ vẻ lo lắng trước mặt vợ cậu, tránh cho cô ấy bị gánh nặng tâm lý.”
Anh cảm ơn Diệp Tử Mi, gác điện thoại rồi chạy về phòng . Tiểu Băng vẫn chưa ra, nhưng anh nghe được một số tin tức từ Diệp Tử Mi, biết là Tiểu Băng đang làm thẩm tách máu, hơn nữa còn không nguy hiểm đến tính mạng nên trong lòng cũng không lo sợ như trước nữa, đặc biệt còn có ví dụ sống là chồng của chị Diệp, người ta ghép thận rồi, vẫn sống khỏe mạnh, điều này làm anh yên tâm hơn nhiều.
Bây giờ vấn đề mà anh lo lắng là đi đâu mượn tiền.