Những ngày tiếp theo của Đàm Duy trôi đi vừa yên ả lại vừa không yên ả. Yên ả là ở sinh hoạt, vì không có phong ba bão táp, hằng ngày đều chỉ làm mấy việc đó thôi; không yên ả là ở tâm trạng, vì Tiểu Băng vẫn chưa thay thận, chuyện này còn chưa quyết định, lúc nào cũng như tảng đá treo trong lòng, làm chuyện gì cũng nghĩ “đợi Tiểu Băng thay thận xong, chúng ta sẽ...”
Anh vừa mong mỏi đến ngày thay thận lại vừa e sợ cái ngày đó, bởi lẽ ngày nào thay thận, có nghĩa là ngày đó anh phải nộp nốt số tiền còn lại. Nợ người thân bao nhiêu tiền như vậy khiến nỗi lòng anh ngổn ngang, nặng nề, nếu còn nợ người ngoài nhiều tiền như thế thì anh không biết mình sẽ lo lắng đến mức nào nữa. Quan trọng là “con đường khúc khuỷu, tiền đồ vô lượng”, nếu số tiền này năm rộng tháng dài có thể trả hết, anh có thể bớt lo hơn một chút, từ từ tích cóp, từ từ trả. Nhưng rõ ràng đây là chuyện không có hy vọng, thu nhập của hai người nếu chi trả tiền thuốc thang thì không sao, nhưng cơ bản không có khả năng còn tiền trả nợ.
Anh gần như đã thử tìm tất cả mọi việc, xuất ngoại, ra ngoài kinh doanh, đầu cơ cổ phiếu, nhận thêm lớp, nhưng đều không phải là cách giải quyết triệt để, cuối cùng anh quyết định đi tìm chị Diệp, bởi vì trước đây chị Diệp đã nói, anh thử vay tiền trước, nếu không vay được thì đến tìm chị ta, chứng tỏ chị ta vẫn có cách gì đó để kiếm tiền nhanh chóng. Chỉ hy vọng chị Diệp không giống như Tiểu Băng đã nghi ngờ là làm cái nghề đó, mà nghiêm túc, đường hoàng làm kinh doanh, nếu được vậy thì tốt.
Anh gọi điện thoại cho chị Diệp, trình bày rõ ý định của mình. Chị Diệp nói: “Chúng ta tìm lúc nào đó nói chuyện đi... Khi nào thì tiện cho cậu?”
“Buổi tối tôi đều rảnh.”
“Buổi tối... tôi lại khá bận... Ban ngày không được sao? Cậu không phải trực ban đúng không?”
“Không.”
“Thế thì chúng ta chọn ban ngày đi, đây là chuyện công việc, đừng... đưa vợ cậu đến...”
Anh nghe câu này, cảm thấy trong đó có ý tứ nhưng cho rằng, dù chị Diệp có làm cái đó đi nữa, cũng sẽ không bảo anh làm như thế. Anh có phần hư vinh nghĩ, có lẽ chị Diệp chỉ là giống như Tiểu Băng đã nói, có thiện cảm với anh nên muốn gặp riêng anh mà thôi. Anh quyết định làm giống như Tiểu Băng, lợi dụng thiện cảm của người khác giới, anh tin chỉ cần anh biết chừng mực, không vượt quá giới hạn, hẳn là sẽ không chuốc phiền toái gì đâu.
Anh nói với chị Diệp: “Được, vậy thì chọn lúc cô ấy đến bệnh viện làm thẩm tách đi.”
Chị Diệp cười, nói: “Sao cơ? Thế tức là đã yên lòng không đưa cô ấy đi hả?”
Anh kinh ngạc, thầm nghĩ chị Diệp này chẳng lẽ là bác sĩ tâm lý? Sao ngay cả ý nghĩ trong tiềm thức của anh cũng mò ra được rõ như vậy? Trong đầu anh khi nãy chưa nghĩ đến điều đó nhưng một khi đã được chị Diệp chỉ ra, liền phát hiện anh quả thật là muốn nhân lúc Tiểu Băng làm thẩm tách để đi gặp chị ta, như vậy mới cảm thấy không có lỗi với lương tâm, không phải là anh không đưa Tiểu Băng đi mà là Tiểu Băng không rảnh. Anh lúng túng cười, nói: “Đâu có, chỉ là... hôm đó không có tiết...”
Chị Diệp cũng không bóc mẽ anh, rất thức thời bỏ qua chủ đề này, xác định thời gian và địa điểm gặp anh.
Mấy ngày đó, Đàm Duy ở trước mặt Tiểu Băng như có tật giật mình, giống như mình đang ngoại tình vậy. Từ khi anh và Tiểu Băng quen nhau đến nay, anh chưa từng một mình hẹn hò với bất kỳ người phụ nữ nào khác, anh đi đâu cũng báo trước cho Tiểu Băng, gặp người nào cũng đưa Tiểu Băng đi cùng. Điều duy nhất khiến anh an tâm chính là chị Diệp cũng đã có chồng, hơn nữa tình cảm lại rất kiên trinh, anh gặp chị Diệp cũng chỉ để bàn chuyện kiếm tiền.
Hôm đó anh không dám ăn diện, ngay cả bộ âu phục mặc những lúc đi tìm việc lúc này cũng không dám mặc, sợ Tiểu Băng nhìn ra sơ hở. Anh vẫn mặc bộ quần áo ngày thường lên lớp, nhưng anh dạy hết tiết liền cưỡi xe đạp qua cổng trường, gửi xe đạp ở đó, bắt taxi đến địa điểm đã hẹn với chị Diệp.
Anh không ngờ địa điểm chị Diệp hẹn lại là một nhà hàng rất hoành tráng, anh ngồi taxi đến đó, có người mặc đồng phục lập tức đi lên mở cửa xe cho anh làm anh lúng túng, suýt nữa quên trả tiền taxi, vẫn là bác tài không kiên nhẫn nhắc nhở anh, anh mới rút tiền ra trả.
Anh đi đến cửa nhà hàng, phát hiện ra loại cửa xoay mà anh chỉ mới nhìn thấy trên ti vi, suýt nữa thì hoảng quá mà bỏ chạy, sợ mình quê mùa không biết đi vào cánh cửa này, bị cửa va vào làm bẽ mặt. May mà chị Diệp đã đứng ở sảnh chờ anh, nhìn thấy anh ngập ngừng ở trước cửa liền bước đến, làm mẫu đẩy cánh cửa ra, nói với anh: “Cậu đến rồi à? Mau vào đi, rất đơn giản, đẩy như thế này là được.”
Anh mất hết sĩ diện, lên tiếng: “Tôi biết...” Sau đó theo sau chị Diệp đẩy y như vậy, đi qua cánh cửa.
Chị Diệp đưa anh vào thang máy, ra khỏi thang máy, quẹo trái, quẹo phải, làm anh mất hết cảm giác về phương hướng, cuối cùng cũng đến trước một căn phòng, chị ta lấy thẻ mở cửa ra, bảo anh bước vào. Anh thấy trên sàn trải một tấm thảm rất đẹp liền cuống quýt hỏi: “Tôi có phải cởi giày không?”
“Không cần.”
Anh thật lòng không nỡ đi giày giẫm lên tấm thảm đó, nhưng nếu chị Diệp đã nói không cần cởi giày thì anh cũng không tiện cởi, nhưng anh hận không thể nhấc chân lên vai mà bước vào phòng, cảm giác mình giống y như già Lưu đến Đại Quan Viên[3], ngu ngơ ngốc nghếch.
[3] . Nhà quê lên tỉnh.
Chị Diệp hình như nhìn ra suy nghĩ của anh, mở miệng an ủi: “Cậu đừng gò bó quá, quen rồi thì sẽ tốt thôi, những người làm nghề này như chúng tôi, nơi cần đến chính là những chỗ như thế này.”
Chị Diệp lấy ra một lon nước giải khát từ trong chiếc tủ lạnh mini đưa cho anh, anh cầm trong tay, vô cùng cảnh giác không mở ra uống, chỉ ngồi ở đó nhìn đông, ngó tây. Trong phòng có kéo rèm cửa, ánh sáng khá âm u, chị Diệp như hiểu được suy nghĩ của anh, “tách” một cái bật đèn lên. Anh nhìn thấy trong phòng đặt một chiếc giường lớn, có một ít đồ dùng trong nhà, là một phòng khách sạn rất điển hình, anh có phần bối rối, không biết chị Diệp đưa anh đến đây để làm gì.
Chị Diệp giống như một nhà phân tích tâm lý, lên tiếng hỏi: “Có phải cậu cảm thấy chỗ này không giống nơi làm việc đúng không? Không phải đến bây giờ cậu vẫn chưa đoán ra tôi làm nghề gì đấy chứ?”
Anh lặng người. “Chị thật sự... làm... cái nghề đó?”
Chị Diệp hứng thú nhìn anh. “Làm nghề gì cơ?”
“À, tôi nói bậy thôi... Vợ tôi... cô ấy đoán...”
“Cô ta đoán tôi... làm mại dâm phải không?”
Anh suýt bị mấy chữ “làm mại dâm” chọc cười, giải thích: “Không, không, sao cô ấy lại đoán như vậy? Cô ấy nói là...”
Chị Diệp cười, nói: “Xem cậu bị dọa hết hồn kìa, cho dù cô ấy đoán thế cũng chẳng sao, đâu đến mức làm cậu sợ như thế? Chỉ là tôi rất thích... vẻ non nớt của cậu...”
Anh nghe không hiểu, tưởng chị Diệp nói là “vẻ ghen tuông”, ngu ngơ hỏi: “Vẻ ghen tuông gì cơ?”
Chị Diệp bật cười khanh khách. “Thôi, không nói với cậu về chuyện đó nữa, có nói cậu cũng không hiểu. Chúng ta vào chuyện chính đi, cậu có muốn... kinh doanh kiếm tiền không?”
“Đúng vậy, ý của tôi là làm... kinh doanh ở công ty...”
“Tôi biết ý định của cậu, cái tôi muốn là xem cậu bây giờ... đã đến bước nào rồi. Cậu bây giờ... không vay được tiền phải không?”
“Cũng không phải là không vay được tiền, tôi có hai đồng nghiệp đã đồng ý cho tôi vay... Nhưng việc tôi muốn là trả tiền, nếu không có cách nào để trả nợ, chị bảo tôi làm sao có thể yên tâm được?”
“Thế cậu quyết tâm... nhảy vào vũng bùn này ư? Chưa từng nghĩ đến việc... chú chim cùng rừng với cậu... sẽ tự bay đi sao?”
Anh ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ lúc cô ấy bị bệnh lại bỏ mặc cô ấy, không quan tâm sao?”
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi, xem cậu rốt cuộc là vì trách nhiệm mới nhảy vào vũng bùn này, hay là cậu thật sự yêu cô ấy...”
Anh không biết chị Diệp hỏi như vậy là có ý gì, nhưng anh nhớ lại những lý luận của Tiểu Băng về việc lợi dụng thiện cảm của người khác giới, cảm thấy anh nên cho chị Diệp một chút hy vọng, nếu chị Diệp thật sự có ý với anh, chắc hẳn sẽ không muốn nghe anh nói yêu Tiểu Băng, thế là hàm hồ nói: “Thật ra tôi cũng chưa nghĩ đến chuyện yêu hay không yêu, chỉ cảm thấy chuyện này... giống như việc ba mẹ của mình bị bệnh, làm một người con, ngoài tìm đủ mọi cách để chữa bệnh cho ba mẹ, lẽ nào còn có cách khác ư?”
Chị Diệp nhìn anh một lúc, đoạn lên tiếng: “Thế nghĩa là cậu vẫn còn rất yêu cô ta... yêu đến mức không cần suy nghĩ xem yêu hay không yêu... mà đó là chuyện rõ mười mươi rồi...”
Anh cảm thấy chị Diệp nói rất đúng, nhưng anh không biết có nên thừa nhận điều đó hay không, cuối cùng anh nhớ đến khả năng phân tích tâm lý của chị Diệp, cảm thấy trình độ nói dối của anh cũng quá kém so với Tiểu Băng, tuyệt đối không thể qua mặt chị Diệp như Tiểu Băng đã qua mặt bác sĩ Tiêu, thà rằng nói thật: “Có lẽ là vậy...”
Chị Diệp cười một tiếng, hỏi: “Cậu yêu cô ta đến mức nào? Có thể vì cô ta mà... bán thân bán sắc không?”
Anh chấn động, hóa ra chị Diệp thật sự làm cái nghề đó, anh kiên quyết: “Tôi sẽ không làm...”
“Ha ha, thế vẫn là yêu chưa đủ sâu sắc...”
Anh thanh minh: “Không phải là yêu chưa đủ sâu sắc, mà là vợ tôi... rất phản cảm với chuyện đó, dám chắc cô ấy thà chết chứ không để tôi làm việc đó kiếm tiền cho cô ấy chữa bệnh, hơn nữa tôi cũng không giống phụ nữ các chị, cũng không có sắc đẹp gì bán được...”
Chị Diệp cười, nói: “Tôi đùa với cậu thôi, tôi thừa biết cậu và vợ cậu chắc chắn đã đoán tôi làm cái nghề đó rồi, vì thế mới mang ra để dọa cậu một tí. Tôi nói “bán thân bán sắc” ở đây không giống như cậu hiểu, mà là quay phim...”
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức lo lắng, hỏi: “Quay phim... đồi trụy?”
Chị Diệp chọc anh: “Nếu là quay phim đồi trụy, cậu có làm không?”
“Không được, không được! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tôi còn làm giáo viên thế nào được nữa?”
“Đùa cậu thôi, không phải là quay phim đồi trụy. Là như này, một số người của công ty chúng tôi có vóc dáng giống người nổi tiếng, lợi dụng tâm lý hâm mộ ngôi sao của khán giả, chúng tôi mở rộng các lĩnh vực, quay phim mà tôi nói chỉ là một lĩnh vực trong số đó, chủ yếu là quay phần tiếp theo của mấy phim truyền hình ăn khách, hoặc chế lại một số chương trình nổi tiếng, ví dụ cảnh nổi tiếng ở nước ngoài thì đổi thành ở trong nước, hoặc là công khai tuyển chọn diễn viên trong số những người hâm mộ để cùng diễn với các ngôi sao...”
Anh đoán cái gọi là “công khai tuyển chọn” thật ra chỉ là một cách kiếm tiền, liền hỏi: “Cái đó... không phạm pháp chứ?”
“Phạm pháp cái gì? Chúng tôi cũng không ăn cắp bản quyền, chỉ lợi dụng một số điểm tương đồng thôi, cùng lắm thì là vàng thau lẫn lộn...”
“Thế liệu... có vấn đề về quyền chân dung không?”
“Quyền chân dung gì chứ? Quyền chân dung của ngôi sao hả? Đều là ba mẹ sinh ra, cũng đâu phải phẫu thuật thẩm mỹ toàn bộ, cậu nói xem là ai ăn cắp bản quyền chân dung của ai?”
Anh cảm thấy những lời này cũng có lý, ngôi sao cũng không thể đăng ký bản quyền tướng mạo của mình, cấm người khác lớn lên giống họ. Anh tỏ ra hứng thú, hỏi: “Thế chị cảm thấy tôi giống ai?”
“Vấn đề chính là ở đây, tôi cảm thấy cậu không giống ai hết... Vẻ ngốc nghếch của cậu có phần giống... Quách Tĩnh, nhưng mũi cậu lại không giống Hoàng Nhật Hoa, những chỗ khác lại hơi giống... Keanu Reeves, nhưng vẫn là mũi cậu không giống... Tuy nhiên tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, không giống ai sẽ không bị hạn chế, chỉnh trang một chút, trang điểm một chút, muốn giống người nào liền giống người đó...”
Anh lo lắng hỏi: “Nhưng tôi... tôi không biết diễn xuất...”
“Tôi biết cậu không biết diễn xuất, nếu cậu biết diễn xuất thì còn ở đây làm gì? Sớm đã được phát hiện, đưa đi đóng phim rồi. Nhưng không biết diễn cũng chẳng sao, thứ chúng tôi dựa vào không phải kỹ thuật diễn xuất mà là danh tiếng, là danh tiếng của các ngôi sao. Đợi một lát, tôi gọi điện thoại đã...” Chị Diệp gọi điện cho ai đó, nói: “Anh có thể đến đây một chuyến được không? Chỗ tôi có một ứng cử viên...” Chị Diệp đọc địa chỉ rồi ngắt điện thoại, giải thích với anh: “Đó là thợ quay phim của chúng tôi, tôi kêu anh ta đến chụp cho cậu mấy bức ảnh, gửi lên cho lãnh đạo công ty xem xét...”
Đàm Duy rất căng thẳng. Anh gần như quên mất lần trước chụp ảnh là khi nào, chỉ nhớ mỗi lần đứng trước ống kính anh đều vô cùng lo lắng, cười cũng không biết cười, nhưng lại không khép được miệng vào, vì thế mỗi lần chụp ảnh đều há nửa miệng, giống như bị ai đó dọa cho mất vía. Nhưng hôm nay không thể từ bỏ, chỉ cần có thể kiếm được tiền, đừng nói là chụp ảnh, muốn anh đi quét đường anh cũng làm.
Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, chị Diệp ra mở cửa, một người đàn ông trẻ tuổi, cạo đầu trọc lốc mang theo một cái hòm đi vào, cũng không nói chuyện với ai, mở hòm, lấy ra một chiếc máy ảnh rồi bắt đầu chỉnh chỉnh.
Tên đầu trọc xếp mấy cái đèn đặt dưới đất ở chỗ này chỗ nọ, có cái bên trên còn lắp cả cây dù nhỏ, lại treo một tấm vải bố lớn ở một bên tường, sau đó im lặng kéo Đàm Duy ra trước tấm vải đó, chỉnh tóc trên đầu anh một lúc rồi bắt đầu chụp hình. “Đầu trọc” vừa điều chỉnh ánh sáng vừa ấn màn trập tanh tách, như thể phim chụp không mất tiền. “Đầu trọc” hý hoáy chụp cho anh mấy bức xong liền chỉ đạo: “Cởi quần áo ra...”
Đây là câu đầu tiên anh nghe được từ miệng “đầu trọc”, trong trường hợp này đúng là một tiếng mà như sấm mùa xuân, có hiệu quả tuyên truyền giác ngộ, anh ngạc nhiên hỏi: “Cởi... quần áo để làm gì?”
“Đầu trọc” quay sang phàn nàn với chị Diệp: “Cô tìm đâu ra cái đồ cổ hủ thế này? Đúng là phục cô luôn!”
Chị Diệp giải thích với Đàm Duy: “Không sao, chỉ là chụp mấy tấm thôi, bây giờ thịnh hành kiểu lộ ít... da thịt...”
Anh phản đối: “Thế thì còn ra thể thống gì?”
Chị Diệp nhượng bộ: “Tiểu Cương, cậu ta không dám cởi thì thôi, mở rộng sơ mi ra một chút rồi chụp hai tấm...” Sau đó lại nói với Đàm Duy như dỗ trẻ con: “Chỉ cởi sơ mi ra một chút thôi được không? Chủ yếu là khán giả nữ bây giờ đều khá quan tâm... cơ thể của đàn ông, chỉ khuôn mặt thôi thì không đủ...”
Đàm Duy đành chịu, buộc phải cởi cúc áo sơ mi ra. Gã đầu trọc tên Tiểu Cương đó tiến lên phía trước, kéo sơ mi của anh ra nhìn một lát, lắc đầu vẻ coi thường, nói: “Thảo nào không chịu cởi... chẳng có bản lĩnh gì.” Sau đó truyền kinh nghiệm cho Đàm Duy: “Phải thường xuyên đến phòng tập, đi phơi nắng, nếu không... bằng phẳng, trắng nhợt thế này, ai thèm để ý?”
Anh liếc nhìn “đầu trọc”, không phản bác gì, bởi lẽ “đầu trọc” hiển nhiên không phải là loại “bằng phẳng, trắng nhợt”, áo phông màu đen bó sát cơ thể, ngực lực lưỡng nhô lên, cánh tay cũng rất cường tráng, màu da cũng khỏi cần bàn, không hề giống với loại “trắng nhợt”.
Chị Diệp có lẽ sợ anh không chịu được sự giáo huấn của “đầu trọc”, vội giảng hòa: “Thật ra cơ thể của Tiểu Duy cũng không tồi, chỉ là bình thường không chú ý luyện tập. Cũng khó trách, làm giáo viên mà, làm gì có thời gian lo chuyện đó?”
“Đầu trọc” nói: “Cũng không phải có thời gian hay không, quan trọng vẫn là không đủ điều kiện, với đồng lương giáo viên của mấy người, đến được phòng tập chắc? Thẻ hội viên còn chẳng làm được một cái, cửa phòng tập mở bên nào cũng không biết...”
Đàm Duy quyết định hôm nay đã nén giận thì phải nén đến cùng, để tránh bao nhiêu công sức đổ hết xuống sông xuống biển, làm hỏng cơ hội kiếm tiền duy nhất này. “Đầu trọc” nắm vạt áo sơ mi của anh kéo chỗ này chỗ nọ rồi chụp mấy tấm, còn bôi một loại dầu gì đó lên ngực anh, lại chụp mấy tấm, sau đó tuyên bố mọi việc đã xong, thu dọn đồ nghề rồi bỏ về trước.
Chị Diệp tỏ ra quan tâm, hỏi: “Cậu có cần tắm rửa không? Để tránh lúc về bị vợ cậu phát hiện... Trong đó có phòng tắm...”
Những ngày tiếp theo của Đàm Duy trôi đi vừa yên ả lại vừa không yên ả. Yên ả là ở sinh hoạt, vì không có phong ba bão táp, hằng ngày đều chỉ làm mấy việc đó thôi; không yên ả là ở tâm trạng, vì Tiểu Băng vẫn chưa thay thận, chuyện này còn chưa quyết định, lúc nào cũng như tảng đá treo trong lòng, làm chuyện gì cũng nghĩ “đợi Tiểu Băng thay thận xong, chúng ta sẽ...”
Anh vừa mong mỏi đến ngày thay thận lại vừa e sợ cái ngày đó, bởi lẽ ngày nào thay thận, có nghĩa là ngày đó anh phải nộp nốt số tiền còn lại. Nợ người thân bao nhiêu tiền như vậy khiến nỗi lòng anh ngổn ngang, nặng nề, nếu còn nợ người ngoài nhiều tiền như thế thì anh không biết mình sẽ lo lắng đến mức nào nữa. Quan trọng là “con đường khúc khuỷu, tiền đồ vô lượng”, nếu số tiền này năm rộng tháng dài có thể trả hết, anh có thể bớt lo hơn một chút, từ từ tích cóp, từ từ trả. Nhưng rõ ràng đây là chuyện không có hy vọng, thu nhập của hai người nếu chi trả tiền thuốc thang thì không sao, nhưng cơ bản không có khả năng còn tiền trả nợ.
Anh gần như đã thử tìm tất cả mọi việc, xuất ngoại, ra ngoài kinh doanh, đầu cơ cổ phiếu, nhận thêm lớp, nhưng đều không phải là cách giải quyết triệt để, cuối cùng anh quyết định đi tìm chị Diệp, bởi vì trước đây chị Diệp đã nói, anh thử vay tiền trước, nếu không vay được thì đến tìm chị ta, chứng tỏ chị ta vẫn có cách gì đó để kiếm tiền nhanh chóng. Chỉ hy vọng chị Diệp không giống như Tiểu Băng đã nghi ngờ là làm cái nghề đó, mà nghiêm túc, đường hoàng làm kinh doanh, nếu được vậy thì tốt.
Anh gọi điện thoại cho chị Diệp, trình bày rõ ý định của mình. Chị Diệp nói: “Chúng ta tìm lúc nào đó nói chuyện đi... Khi nào thì tiện cho cậu?”
“Buổi tối tôi đều rảnh.”
“Buổi tối... tôi lại khá bận... Ban ngày không được sao? Cậu không phải trực ban đúng không?”
“Không.”
“Thế thì chúng ta chọn ban ngày đi, đây là chuyện công việc, đừng... đưa vợ cậu đến...”
Anh nghe câu này, cảm thấy trong đó có ý tứ nhưng cho rằng, dù chị Diệp có làm cái đó đi nữa, cũng sẽ không bảo anh làm như thế. Anh có phần hư vinh nghĩ, có lẽ chị Diệp chỉ là giống như Tiểu Băng đã nói, có thiện cảm với anh nên muốn gặp riêng anh mà thôi. Anh quyết định làm giống như Tiểu Băng, lợi dụng thiện cảm của người khác giới, anh tin chỉ cần anh biết chừng mực, không vượt quá giới hạn, hẳn là sẽ không chuốc phiền toái gì đâu.
Anh nói với chị Diệp: “Được, vậy thì chọn lúc cô ấy đến bệnh viện làm thẩm tách đi.”
Chị Diệp cười, nói: “Sao cơ? Thế tức là đã yên lòng không đưa cô ấy đi hả?”
Anh kinh ngạc, thầm nghĩ chị Diệp này chẳng lẽ là bác sĩ tâm lý? Sao ngay cả ý nghĩ trong tiềm thức của anh cũng mò ra được rõ như vậy? Trong đầu anh khi nãy chưa nghĩ đến điều đó nhưng một khi đã được chị Diệp chỉ ra, liền phát hiện anh quả thật là muốn nhân lúc Tiểu Băng làm thẩm tách để đi gặp chị ta, như vậy mới cảm thấy không có lỗi với lương tâm, không phải là anh không đưa Tiểu Băng đi mà là Tiểu Băng không rảnh. Anh lúng túng cười, nói: “Đâu có, chỉ là... hôm đó không có tiết...”
Chị Diệp cũng không bóc mẽ anh, rất thức thời bỏ qua chủ đề này, xác định thời gian và địa điểm gặp anh.
Mấy ngày đó, Đàm Duy ở trước mặt Tiểu Băng như có tật giật mình, giống như mình đang ngoại tình vậy. Từ khi anh và Tiểu Băng quen nhau đến nay, anh chưa từng một mình hẹn hò với bất kỳ người phụ nữ nào khác, anh đi đâu cũng báo trước cho Tiểu Băng, gặp người nào cũng đưa Tiểu Băng đi cùng. Điều duy nhất khiến anh an tâm chính là chị Diệp cũng đã có chồng, hơn nữa tình cảm lại rất kiên trinh, anh gặp chị Diệp cũng chỉ để bàn chuyện kiếm tiền.
Hôm đó anh không dám ăn diện, ngay cả bộ âu phục mặc những lúc đi tìm việc lúc này cũng không dám mặc, sợ Tiểu Băng nhìn ra sơ hở. Anh vẫn mặc bộ quần áo ngày thường lên lớp, nhưng anh dạy hết tiết liền cưỡi xe đạp qua cổng trường, gửi xe đạp ở đó, bắt taxi đến địa điểm đã hẹn với chị Diệp.
Anh không ngờ địa điểm chị Diệp hẹn lại là một nhà hàng rất hoành tráng, anh ngồi taxi đến đó, có người mặc đồng phục lập tức đi lên mở cửa xe cho anh làm anh lúng túng, suýt nữa quên trả tiền taxi, vẫn là bác tài không kiên nhẫn nhắc nhở anh, anh mới rút tiền ra trả.
Anh đi đến cửa nhà hàng, phát hiện ra loại cửa xoay mà anh chỉ mới nhìn thấy trên ti vi, suýt nữa thì hoảng quá mà bỏ chạy, sợ mình quê mùa không biết đi vào cánh cửa này, bị cửa va vào làm bẽ mặt. May mà chị Diệp đã đứng ở sảnh chờ anh, nhìn thấy anh ngập ngừng ở trước cửa liền bước đến, làm mẫu đẩy cánh cửa ra, nói với anh: “Cậu đến rồi à? Mau vào đi, rất đơn giản, đẩy như thế này là được.”
Anh mất hết sĩ diện, lên tiếng: “Tôi biết...” Sau đó theo sau chị Diệp đẩy y như vậy, đi qua cánh cửa.
Chị Diệp đưa anh vào thang máy, ra khỏi thang máy, quẹo trái, quẹo phải, làm anh mất hết cảm giác về phương hướng, cuối cùng cũng đến trước một căn phòng, chị ta lấy thẻ mở cửa ra, bảo anh bước vào. Anh thấy trên sàn trải một tấm thảm rất đẹp liền cuống quýt hỏi: “Tôi có phải cởi giày không?”
“Không cần.”
Anh thật lòng không nỡ đi giày giẫm lên tấm thảm đó, nhưng nếu chị Diệp đã nói không cần cởi giày thì anh cũng không tiện cởi, nhưng anh hận không thể nhấc chân lên vai mà bước vào phòng, cảm giác mình giống y như già Lưu đến Đại Quan Viên[], ngu ngơ ngốc nghếch.
[] . Nhà quê lên tỉnh.
Chị Diệp hình như nhìn ra suy nghĩ của anh, mở miệng an ủi: “Cậu đừng gò bó quá, quen rồi thì sẽ tốt thôi, những người làm nghề này như chúng tôi, nơi cần đến chính là những chỗ như thế này.”
Chị Diệp lấy ra một lon nước giải khát từ trong chiếc tủ lạnh mini đưa cho anh, anh cầm trong tay, vô cùng cảnh giác không mở ra uống, chỉ ngồi ở đó nhìn đông, ngó tây. Trong phòng có kéo rèm cửa, ánh sáng khá âm u, chị Diệp như hiểu được suy nghĩ của anh, “tách” một cái bật đèn lên. Anh nhìn thấy trong phòng đặt một chiếc giường lớn, có một ít đồ dùng trong nhà, là một phòng khách sạn rất điển hình, anh có phần bối rối, không biết chị Diệp đưa anh đến đây để làm gì.
Chị Diệp giống như một nhà phân tích tâm lý, lên tiếng hỏi: “Có phải cậu cảm thấy chỗ này không giống nơi làm việc đúng không? Không phải đến bây giờ cậu vẫn chưa đoán ra tôi làm nghề gì đấy chứ?”
Anh lặng người. “Chị thật sự... làm... cái nghề đó?”
Chị Diệp hứng thú nhìn anh. “Làm nghề gì cơ?”
“À, tôi nói bậy thôi... Vợ tôi... cô ấy đoán...”
“Cô ta đoán tôi... làm mại dâm phải không?”
Anh suýt bị mấy chữ “làm mại dâm” chọc cười, giải thích: “Không, không, sao cô ấy lại đoán như vậy? Cô ấy nói là...”
Chị Diệp cười, nói: “Xem cậu bị dọa hết hồn kìa, cho dù cô ấy đoán thế cũng chẳng sao, đâu đến mức làm cậu sợ như thế? Chỉ là tôi rất thích... vẻ non nớt của cậu...”
Anh nghe không hiểu, tưởng chị Diệp nói là “vẻ ghen tuông”, ngu ngơ hỏi: “Vẻ ghen tuông gì cơ?”
Chị Diệp bật cười khanh khách. “Thôi, không nói với cậu về chuyện đó nữa, có nói cậu cũng không hiểu. Chúng ta vào chuyện chính đi, cậu có muốn... kinh doanh kiếm tiền không?”
“Đúng vậy, ý của tôi là làm... kinh doanh ở công ty...”
“Tôi biết ý định của cậu, cái tôi muốn là xem cậu bây giờ... đã đến bước nào rồi. Cậu bây giờ... không vay được tiền phải không?”
“Cũng không phải là không vay được tiền, tôi có hai đồng nghiệp đã đồng ý cho tôi vay... Nhưng việc tôi muốn là trả tiền, nếu không có cách nào để trả nợ, chị bảo tôi làm sao có thể yên tâm được?”
“Thế cậu quyết tâm... nhảy vào vũng bùn này ư? Chưa từng nghĩ đến việc... chú chim cùng rừng với cậu... sẽ tự bay đi sao?”
Anh ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ lúc cô ấy bị bệnh lại bỏ mặc cô ấy, không quan tâm sao?”
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi, xem cậu rốt cuộc là vì trách nhiệm mới nhảy vào vũng bùn này, hay là cậu thật sự yêu cô ấy...”
Anh không biết chị Diệp hỏi như vậy là có ý gì, nhưng anh nhớ lại những lý luận của Tiểu Băng về việc lợi dụng thiện cảm của người khác giới, cảm thấy anh nên cho chị Diệp một chút hy vọng, nếu chị Diệp thật sự có ý với anh, chắc hẳn sẽ không muốn nghe anh nói yêu Tiểu Băng, thế là hàm hồ nói: “Thật ra tôi cũng chưa nghĩ đến chuyện yêu hay không yêu, chỉ cảm thấy chuyện này... giống như việc ba mẹ của mình bị bệnh, làm một người con, ngoài tìm đủ mọi cách để chữa bệnh cho ba mẹ, lẽ nào còn có cách khác ư?”
Chị Diệp nhìn anh một lúc, đoạn lên tiếng: “Thế nghĩa là cậu vẫn còn rất yêu cô ta... yêu đến mức không cần suy nghĩ xem yêu hay không yêu... mà đó là chuyện rõ mười mươi rồi...”
Anh cảm thấy chị Diệp nói rất đúng, nhưng anh không biết có nên thừa nhận điều đó hay không, cuối cùng anh nhớ đến khả năng phân tích tâm lý của chị Diệp, cảm thấy trình độ nói dối của anh cũng quá kém so với Tiểu Băng, tuyệt đối không thể qua mặt chị Diệp như Tiểu Băng đã qua mặt bác sĩ Tiêu, thà rằng nói thật: “Có lẽ là vậy...”
Chị Diệp cười một tiếng, hỏi: “Cậu yêu cô ta đến mức nào? Có thể vì cô ta mà... bán thân bán sắc không?”
Anh chấn động, hóa ra chị Diệp thật sự làm cái nghề đó, anh kiên quyết: “Tôi sẽ không làm...”
“Ha ha, thế vẫn là yêu chưa đủ sâu sắc...”
Anh thanh minh: “Không phải là yêu chưa đủ sâu sắc, mà là vợ tôi... rất phản cảm với chuyện đó, dám chắc cô ấy thà chết chứ không để tôi làm việc đó kiếm tiền cho cô ấy chữa bệnh, hơn nữa tôi cũng không giống phụ nữ các chị, cũng không có sắc đẹp gì bán được...”
Chị Diệp cười, nói: “Tôi đùa với cậu thôi, tôi thừa biết cậu và vợ cậu chắc chắn đã đoán tôi làm cái nghề đó rồi, vì thế mới mang ra để dọa cậu một tí. Tôi nói “bán thân bán sắc” ở đây không giống như cậu hiểu, mà là quay phim...”
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức lo lắng, hỏi: “Quay phim... đồi trụy?”
Chị Diệp chọc anh: “Nếu là quay phim đồi trụy, cậu có làm không?”
“Không được, không được! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tôi còn làm giáo viên thế nào được nữa?”
“Đùa cậu thôi, không phải là quay phim đồi trụy. Là như này, một số người của công ty chúng tôi có vóc dáng giống người nổi tiếng, lợi dụng tâm lý hâm mộ ngôi sao của khán giả, chúng tôi mở rộng các lĩnh vực, quay phim mà tôi nói chỉ là một lĩnh vực trong số đó, chủ yếu là quay phần tiếp theo của mấy phim truyền hình ăn khách, hoặc chế lại một số chương trình nổi tiếng, ví dụ cảnh nổi tiếng ở nước ngoài thì đổi thành ở trong nước, hoặc là công khai tuyển chọn diễn viên trong số những người hâm mộ để cùng diễn với các ngôi sao...”
Anh đoán cái gọi là “công khai tuyển chọn” thật ra chỉ là một cách kiếm tiền, liền hỏi: “Cái đó... không phạm pháp chứ?”
“Phạm pháp cái gì? Chúng tôi cũng không ăn cắp bản quyền, chỉ lợi dụng một số điểm tương đồng thôi, cùng lắm thì là vàng thau lẫn lộn...”
“Thế liệu... có vấn đề về quyền chân dung không?”
“Quyền chân dung gì chứ? Quyền chân dung của ngôi sao hả? Đều là ba mẹ sinh ra, cũng đâu phải phẫu thuật thẩm mỹ toàn bộ, cậu nói xem là ai ăn cắp bản quyền chân dung của ai?”
Anh cảm thấy những lời này cũng có lý, ngôi sao cũng không thể đăng ký bản quyền tướng mạo của mình, cấm người khác lớn lên giống họ. Anh tỏ ra hứng thú, hỏi: “Thế chị cảm thấy tôi giống ai?”
“Vấn đề chính là ở đây, tôi cảm thấy cậu không giống ai hết... Vẻ ngốc nghếch của cậu có phần giống... Quách Tĩnh, nhưng mũi cậu lại không giống Hoàng Nhật Hoa, những chỗ khác lại hơi giống... Keanu Reeves, nhưng vẫn là mũi cậu không giống... Tuy nhiên tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, không giống ai sẽ không bị hạn chế, chỉnh trang một chút, trang điểm một chút, muốn giống người nào liền giống người đó...”
Anh lo lắng hỏi: “Nhưng tôi... tôi không biết diễn xuất...”
“Tôi biết cậu không biết diễn xuất, nếu cậu biết diễn xuất thì còn ở đây làm gì? Sớm đã được phát hiện, đưa đi đóng phim rồi. Nhưng không biết diễn cũng chẳng sao, thứ chúng tôi dựa vào không phải kỹ thuật diễn xuất mà là danh tiếng, là danh tiếng của các ngôi sao. Đợi một lát, tôi gọi điện thoại đã...” Chị Diệp gọi điện cho ai đó, nói: “Anh có thể đến đây một chuyến được không? Chỗ tôi có một ứng cử viên...” Chị Diệp đọc địa chỉ rồi ngắt điện thoại, giải thích với anh: “Đó là thợ quay phim của chúng tôi, tôi kêu anh ta đến chụp cho cậu mấy bức ảnh, gửi lên cho lãnh đạo công ty xem xét...”
Đàm Duy rất căng thẳng. Anh gần như quên mất lần trước chụp ảnh là khi nào, chỉ nhớ mỗi lần đứng trước ống kính anh đều vô cùng lo lắng, cười cũng không biết cười, nhưng lại không khép được miệng vào, vì thế mỗi lần chụp ảnh đều há nửa miệng, giống như bị ai đó dọa cho mất vía. Nhưng hôm nay không thể từ bỏ, chỉ cần có thể kiếm được tiền, đừng nói là chụp ảnh, muốn anh đi quét đường anh cũng làm.
Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, chị Diệp ra mở cửa, một người đàn ông trẻ tuổi, cạo đầu trọc lốc mang theo một cái hòm đi vào, cũng không nói chuyện với ai, mở hòm, lấy ra một chiếc máy ảnh rồi bắt đầu chỉnh chỉnh.
Tên đầu trọc xếp mấy cái đèn đặt dưới đất ở chỗ này chỗ nọ, có cái bên trên còn lắp cả cây dù nhỏ, lại treo một tấm vải bố lớn ở một bên tường, sau đó im lặng kéo Đàm Duy ra trước tấm vải đó, chỉnh tóc trên đầu anh một lúc rồi bắt đầu chụp hình. “Đầu trọc” vừa điều chỉnh ánh sáng vừa ấn màn trập tanh tách, như thể phim chụp không mất tiền. “Đầu trọc” hý hoáy chụp cho anh mấy bức xong liền chỉ đạo: “Cởi quần áo ra...”
Đây là câu đầu tiên anh nghe được từ miệng “đầu trọc”, trong trường hợp này đúng là một tiếng mà như sấm mùa xuân, có hiệu quả tuyên truyền giác ngộ, anh ngạc nhiên hỏi: “Cởi... quần áo để làm gì?”
“Đầu trọc” quay sang phàn nàn với chị Diệp: “Cô tìm đâu ra cái đồ cổ hủ thế này? Đúng là phục cô luôn!”
Chị Diệp giải thích với Đàm Duy: “Không sao, chỉ là chụp mấy tấm thôi, bây giờ thịnh hành kiểu lộ ít... da thịt...”
Anh phản đối: “Thế thì còn ra thể thống gì?”
Chị Diệp nhượng bộ: “Tiểu Cương, cậu ta không dám cởi thì thôi, mở rộng sơ mi ra một chút rồi chụp hai tấm...” Sau đó lại nói với Đàm Duy như dỗ trẻ con: “Chỉ cởi sơ mi ra một chút thôi được không? Chủ yếu là khán giả nữ bây giờ đều khá quan tâm... cơ thể của đàn ông, chỉ khuôn mặt thôi thì không đủ...”
Đàm Duy đành chịu, buộc phải cởi cúc áo sơ mi ra. Gã đầu trọc tên Tiểu Cương đó tiến lên phía trước, kéo sơ mi của anh ra nhìn một lát, lắc đầu vẻ coi thường, nói: “Thảo nào không chịu cởi... chẳng có bản lĩnh gì.” Sau đó truyền kinh nghiệm cho Đàm Duy: “Phải thường xuyên đến phòng tập, đi phơi nắng, nếu không... bằng phẳng, trắng nhợt thế này, ai thèm để ý?”
Anh liếc nhìn “đầu trọc”, không phản bác gì, bởi lẽ “đầu trọc” hiển nhiên không phải là loại “bằng phẳng, trắng nhợt”, áo phông màu đen bó sát cơ thể, ngực lực lưỡng nhô lên, cánh tay cũng rất cường tráng, màu da cũng khỏi cần bàn, không hề giống với loại “trắng nhợt”.
Chị Diệp có lẽ sợ anh không chịu được sự giáo huấn của “đầu trọc”, vội giảng hòa: “Thật ra cơ thể của Tiểu Duy cũng không tồi, chỉ là bình thường không chú ý luyện tập. Cũng khó trách, làm giáo viên mà, làm gì có thời gian lo chuyện đó?”
“Đầu trọc” nói: “Cũng không phải có thời gian hay không, quan trọng vẫn là không đủ điều kiện, với đồng lương giáo viên của mấy người, đến được phòng tập chắc? Thẻ hội viên còn chẳng làm được một cái, cửa phòng tập mở bên nào cũng không biết...”
Đàm Duy quyết định hôm nay đã nén giận thì phải nén đến cùng, để tránh bao nhiêu công sức đổ hết xuống sông xuống biển, làm hỏng cơ hội kiếm tiền duy nhất này. “Đầu trọc” nắm vạt áo sơ mi của anh kéo chỗ này chỗ nọ rồi chụp mấy tấm, còn bôi một loại dầu gì đó lên ngực anh, lại chụp mấy tấm, sau đó tuyên bố mọi việc đã xong, thu dọn đồ nghề rồi bỏ về trước.
Chị Diệp tỏ ra quan tâm, hỏi: “Cậu có cần tắm rửa không? Để tránh lúc về bị vợ cậu phát hiện... Trong đó có phòng tắm...”