Rõ ràng là anh chàng trinh thám cũng khá kinh ngạc khi thấy mình đọc sách lâu như vậy.
Y dọn dẹp sách vở trên bàn, sau đó đem bài tập cất vào trong balo.
Lâm Húc chỉ cần một chút đã cất xong đồ, mang balo lên lưng đi nhanh ra cửa.
Đi chưa được mấy bước, hắn liền theo thói quen quay đầu lại nhìn, xem có thứ gì … bỏ quên hay không.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới khi hắn vừa mới quay đầu lại ngay chỗ kia, thì ánh mắt của hai người lại đụng nhau.
Hai người trong nháy mắt đều ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt của Anh chàng trinh thám hơi mở lớn, con ngươi đen óng, lông mi thì dài, đôi lông mày xinh đẹp thoáng nhướng lên.
Thật là đẹp mắt.
Lâm Húc cảm thán trong đầu.
Ngay lúc hắn định quay đầu lại, thì hắn không hề ngờ rằng, đối phương lại mỉm cười.
Con ngươi xinh đẹp kia hơi híp lại, trong con ngươi ánh lên một tia sáng, đôi môi tựa như đóa hoa nở rộ, con ve kêu ri rả, những ánh sáng màu vàng nhạt len lỏi qua những khóm lá xanh, tựa như khiêu vũ chung quanh y.
Góc áo nhẹ nhàng lay động của y, khiến cả người y tựa như ánh mặt trời, trong nháy mắt đó, đã cướp mất hơi thở của Lâm Húc.
Sau đó …
Ngay khi Lâm Húc mang tâm hồn lơ lửng đi tới căn tin, đi học … cùng với các anh em của mình. Cũng giống như bình thường.
Thế nhưng lúc hắn thất thần, thì nụ cười kia lập tức hiện lên trong đầu hắn.
Hiện ra rồi biến mất, tựa như thước phim, hình ảnh càng lúc càng mộng ảo, càng rung động lòng người, khiến hắn giống như bị trúng tà!
Lâm Húc đấm mạnh lên bàn, khiến đồ vật trên bàn rung động, mấy cô gái ở bên cạnh bị dọa, mỉm cười: “Anh đẹp trai bị gì vậy? Bộ hôm nay có ai sờ môngà?”
Lý Đình lo lắng nhìn: “Tâm trạng không tốt à?”
Tiểu Bàn cười nói: “Húc ca đọc sách đến mù mờ cả người rồi à? Không còn cách nào khác, chúng ta cũng không phải là dạng mọt sách, sau này tới chiều thì ra ngoại thành chơi đá banh với tụi này đi.”
Lâm Húc nhếch khóe môi: “Hôm qua tao đã ôn tập xong hết 《Thông tin dẫn đường 》rồi.”
Một đám người: “Gì cơ? Có phải đang khoác lác không vậy?””Tao mới xem có 10 trang, vậy mà mày xem hết rồi á?””Hôm nay quả nhiên mặt trời mọc từ đằng tây mà.””Húc ca, cuộc thi này toàn bộ phải nhờ vào mày rồi đó!Tao nhất định sẽ ngồi phía sau mày!”
Lâm Húc đứng lên, vác balo lên lưng rồi đi ra ngoài cửa: “Vậy trận này đứa nào làm thủ môn, đứa nào thủ được khung thành thì tao giúp cho.”
Vài đứa nam sinh lớn tiếng: “Hứ … có cần phải tuyệt tình như vậy không người anh em … Mày chính là “Tiền vệ’ Ảnh tử”, mày muốn bắn hạ ai thì hạ thôi.”
Lâm Húc ném balô lên mặt cỏ, lấy giày chơi bóng ra mang vào: “Thật không, tao đây có thể hạ gục bất kì ai à?”
Nói xong trái bóng liền rơi xuống đất, mũi chân nhẹ nhàng chạm 1 cái, liền đá văng trái bóng bay ra giữa sân.
Đám người kia lập tức quăng đồ, chạy theo bóng.
Bọn họ rống to: “Húc ca, chờ tụi tao một chút! Một lời đã định nha.””A Húc mày nhất định đừng hối hận, tao đã phát hiện ra được bí quyết chơi bóng của mày rồi!Xem tao chỉnh mày thế nào kìa!”
Lâm Húc đứng ở giữa sân, một chân dẫm lên bóng, ôm vòng tay uy phong lẫm lẫm nhìn đám người kia, hơi nghiêng đầu: “Chỉnh tao? Haha, tới đây đi, tao đang đợi đây.”
HẾT PHẦN 03
Rõ ràng là anh chàng trinh thám cũng khá kinh ngạc khi thấy mình đọc sách lâu như vậy.
Y dọn dẹp sách vở trên bàn, sau đó đem bài tập cất vào trong balo.
Lâm Húc chỉ cần một chút đã cất xong đồ, mang balo lên lưng đi nhanh ra cửa.
Đi chưa được mấy bước, hắn liền theo thói quen quay đầu lại nhìn, xem có thứ gì … bỏ quên hay không.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới khi hắn vừa mới quay đầu lại ngay chỗ kia, thì ánh mắt của hai người lại đụng nhau.
Hai người trong nháy mắt đều ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt của Anh chàng trinh thám hơi mở lớn, con ngươi đen óng, lông mi thì dài, đôi lông mày xinh đẹp thoáng nhướng lên.
Thật là đẹp mắt.
Lâm Húc cảm thán trong đầu.
Ngay lúc hắn định quay đầu lại, thì hắn không hề ngờ rằng, đối phương lại mỉm cười.
Con ngươi xinh đẹp kia hơi híp lại, trong con ngươi ánh lên một tia sáng, đôi môi tựa như đóa hoa nở rộ, con ve kêu ri rả, những ánh sáng màu vàng nhạt len lỏi qua những khóm lá xanh, tựa như khiêu vũ chung quanh y.
Góc áo nhẹ nhàng lay động của y, khiến cả người y tựa như ánh mặt trời, trong nháy mắt đó, đã cướp mất hơi thở của Lâm Húc.
Sau đó …
Ngay khi Lâm Húc mang tâm hồn lơ lửng đi tới căn tin, đi học … cùng với các anh em của mình. Cũng giống như bình thường.
Thế nhưng lúc hắn thất thần, thì nụ cười kia lập tức hiện lên trong đầu hắn.
Hiện ra rồi biến mất, tựa như thước phim, hình ảnh càng lúc càng mộng ảo, càng rung động lòng người, khiến hắn giống như bị trúng tà!
Lâm Húc đấm mạnh lên bàn, khiến đồ vật trên bàn rung động, mấy cô gái ở bên cạnh bị dọa, mỉm cười: “Anh đẹp trai bị gì vậy? Bộ hôm nay có ai sờ môngà?”
Lý Đình lo lắng nhìn: “Tâm trạng không tốt à?”
Tiểu Bàn cười nói: “Húc ca đọc sách đến mù mờ cả người rồi à? Không còn cách nào khác, chúng ta cũng không phải là dạng mọt sách, sau này tới chiều thì ra ngoại thành chơi đá banh với tụi này đi.”
Lâm Húc nhếch khóe môi: “Hôm qua tao đã ôn tập xong hết 《Thông tin dẫn đường 》rồi.”
Một đám người: “Gì cơ? Có phải đang khoác lác không vậy?””Tao mới xem có trang, vậy mà mày xem hết rồi á?””Hôm nay quả nhiên mặt trời mọc từ đằng tây mà.””Húc ca, cuộc thi này toàn bộ phải nhờ vào mày rồi đó!Tao nhất định sẽ ngồi phía sau mày!”
Lâm Húc đứng lên, vác balo lên lưng rồi đi ra ngoài cửa: “Vậy trận này đứa nào làm thủ môn, đứa nào thủ được khung thành thì tao giúp cho.”
Vài đứa nam sinh lớn tiếng: “Hứ … có cần phải tuyệt tình như vậy không người anh em … Mày chính là “Tiền vệ’ Ảnh tử”, mày muốn bắn hạ ai thì hạ thôi.”
Lâm Húc ném balô lên mặt cỏ, lấy giày chơi bóng ra mang vào: “Thật không, tao đây có thể hạ gục bất kì ai à?”
Nói xong trái bóng liền rơi xuống đất, mũi chân nhẹ nhàng chạm cái, liền đá văng trái bóng bay ra giữa sân.
Đám người kia lập tức quăng đồ, chạy theo bóng.
Bọn họ rống to: “Húc ca, chờ tụi tao một chút! Một lời đã định nha.””A Húc mày nhất định đừng hối hận, tao đã phát hiện ra được bí quyết chơi bóng của mày rồi!Xem tao chỉnh mày thế nào kìa!”
Lâm Húc đứng ở giữa sân, một chân dẫm lên bóng, ôm vòng tay uy phong lẫm lẫm nhìn đám người kia, hơi nghiêng đầu: “Chỉnh tao? Haha, tới đây đi, tao đang đợi đây.”
HẾT PHẦN