9h tối, Hạ Trạch rời khỏi thư viện, giống như thường ngày, y mang tai nghe điện thoại, bật nhạc nhẹ, dự định đến sân vận động một chút. Quanh sân vận động có rất nhiều người bu quanh, còn có khá nhiều nữ sinh đang hưng phấn mà thét chói tay, Hạ Trạch khá bình thường với dạng chuyện này, đó là người của đội bóng trường, bình thường đến tối thường ra đá trên sân này.
Hạ Trạch đi tới xem thử.
Thị lực của y không tốt lắm, thấy không rõ mặt, huống hồ y cũng chẳng có hứng thú với bóng đá, cho nên y không hiểu rõ tại sao chỉ đơn giản là một trận bóng, mà lại khiến những người bạn học này hưng phấn giống như đang tham gia show ca nhạc thế này.
Thế nhưng, tiền vệ đó thật rất lợi hại nha.
Hắn chạy quá nhanh, quả thực tựa như tia chớp, nhiều người như vậy mà vẫn không cản được hắn ….
Xem đi, hắn đã sút gôn rồi!
Các nữ sinh chung quanh giống như đang phát điên vậy, trực tiếp nhảy cẫng lên hoan hô.
Cho dù là Hạ Trạch một người chẳng hiểu gì về bóng đá nhưng vẫn bị những người chung quanh hào hứng khiến cho có chút kích động.
Thế nhưng, điều khiến y có chút nghi hoặc chính là, y cảm thấy người vừa đá bóng … có chút quen mặt.
Hạ Trạch không nhớ rõ đã từng gặp người đó ở chỗ nào, y lại đeo tai nghe, đi ra khỏi sân bóng, đến thẳng phòng ngủ.
Y tuyệt đối không nghĩ ra, ngay khi y vừa rời đi thì người kia đã chú ý tới. Ngay lúc bóng đèn tập trung chiếu thẳng vào Lâm Húc, Lâm Húc tùy tiện nắm lấy tay áo 1 người, thở hồng hộc chỉ vào hướng y vừa mới đi: “Này, người đó là ai?”
Người bị bắt tay áo nghi hoặc: “Người nào?”
“Cái người mặc đồng phục nam sinh kia kìa, lưng mang cái balô màu trắng, mang tai nghe đó.”
Nữ sinh bên cạnh có chút kích động: “Đó là Hạ Trạch! Thuộc chuyên ngành của chúng mình đó!”
Lâm Húc thì thào: “Hạ Trạch!”
Nữ sinh đó đắc ý nói: “Y không chỉ đẹp trai … tất nhiên là Húc ca cũng đẹp trai rồi, nhưng y còn là một bác học đa tài đó, lần nào cũng lấy được học bổng … Thế nhưng có chút cô độc đó … Sao vậy?”
Tiểu Bàn ở bên cạnh huýt sáo: “Này, Húc ca sao thế? Để ý y à?”
Khuôn mặt của Háo Tử mỉm cười *** tiện: “Húc ca từ khi nào chuyển sang thành Gay vậy? Sao tụi tao không phát hiện ra nhỉ?”
Lâm Húc trực tiếp đá hai tên đó mỗi người một cái: “Tao chỉ hỏi một chút thôi, sao tụi mày lại nói nhảm nhiều đến vậy hả?”
Lúc tối trước khi đi ngủ, Lâm Húc gác tay lên trán nhìn trần nhà, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lại thấy tâm tình cực kỳ tốt.
Hạ Trạch.
…. Hạ Trạch.
Thì ra y tên là Hạ Trạch.
Ân huệ của mùa hè (1), tên này, rất hợp với y.
Háo Tử hỏi: “Húc ca, sáng mai không có tiết, mày định làm gì?”
Lâm Húc không nghĩ ngợi mà nói: “Thư viện.”
Mấy đứa bạn ngủ cùng phòng liền chọc ghẹo, mở to mắt nhìn Lâm Húc: “Húc ca, mày chắc là không bị gì chứ?” “Húc ca, lẽ nào mày bắt đầu chuyên tâm học hành rồi à?””Húc ca, có phải mày để ý một em nào đó trong thư viện hay không?”‘
Lâm Húc cười mà không nói.
Để ý à?
Cũng chưa tới mức đó đi.
Nhưng nghĩ nếu có thể tiếp tục cùng y tự học, sẽ cảm thấy rất vui.
Chỉ vậy thôi.
HẾT PHẦN 04
(1) Trạch 泽trong từ ơn trạch 恩泽, nghĩa là ơn huệ. Hạ夏 trong từ mùa hạ夏天.
h tối, Hạ Trạch rời khỏi thư viện, giống như thường ngày, y mang tai nghe điện thoại, bật nhạc nhẹ, dự định đến sân vận động một chút. Quanh sân vận động có rất nhiều người bu quanh, còn có khá nhiều nữ sinh đang hưng phấn mà thét chói tay, Hạ Trạch khá bình thường với dạng chuyện này, đó là người của đội bóng trường, bình thường đến tối thường ra đá trên sân này.
Hạ Trạch đi tới xem thử.
Thị lực của y không tốt lắm, thấy không rõ mặt, huống hồ y cũng chẳng có hứng thú với bóng đá, cho nên y không hiểu rõ tại sao chỉ đơn giản là một trận bóng, mà lại khiến những người bạn học này hưng phấn giống như đang tham gia show ca nhạc thế này.
Thế nhưng, tiền vệ đó thật rất lợi hại nha.
Hắn chạy quá nhanh, quả thực tựa như tia chớp, nhiều người như vậy mà vẫn không cản được hắn ….
Xem đi, hắn đã sút gôn rồi!
Các nữ sinh chung quanh giống như đang phát điên vậy, trực tiếp nhảy cẫng lên hoan hô.
Cho dù là Hạ Trạch một người chẳng hiểu gì về bóng đá nhưng vẫn bị những người chung quanh hào hứng khiến cho có chút kích động.
Thế nhưng, điều khiến y có chút nghi hoặc chính là, y cảm thấy người vừa đá bóng … có chút quen mặt.
Hạ Trạch không nhớ rõ đã từng gặp người đó ở chỗ nào, y lại đeo tai nghe, đi ra khỏi sân bóng, đến thẳng phòng ngủ.
Y tuyệt đối không nghĩ ra, ngay khi y vừa rời đi thì người kia đã chú ý tới. Ngay lúc bóng đèn tập trung chiếu thẳng vào Lâm Húc, Lâm Húc tùy tiện nắm lấy tay áo người, thở hồng hộc chỉ vào hướng y vừa mới đi: “Này, người đó là ai?”
Người bị bắt tay áo nghi hoặc: “Người nào?”
“Cái người mặc đồng phục nam sinh kia kìa, lưng mang cái balô màu trắng, mang tai nghe đó.”
Nữ sinh bên cạnh có chút kích động: “Đó là Hạ Trạch! Thuộc chuyên ngành của chúng mình đó!”
Lâm Húc thì thào: “Hạ Trạch!”
Nữ sinh đó đắc ý nói: “Y không chỉ đẹp trai … tất nhiên là Húc ca cũng đẹp trai rồi, nhưng y còn là một bác học đa tài đó, lần nào cũng lấy được học bổng … Thế nhưng có chút cô độc đó … Sao vậy?”
Tiểu Bàn ở bên cạnh huýt sáo: “Này, Húc ca sao thế? Để ý y à?”
Khuôn mặt của Háo Tử mỉm cười tiện: “Húc ca từ khi nào chuyển sang thành Gay vậy? Sao tụi tao không phát hiện ra nhỉ?”
Lâm Húc trực tiếp đá hai tên đó mỗi người một cái: “Tao chỉ hỏi một chút thôi, sao tụi mày lại nói nhảm nhiều đến vậy hả?”
Lúc tối trước khi đi ngủ, Lâm Húc gác tay lên trán nhìn trần nhà, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lại thấy tâm tình cực kỳ tốt.
Hạ Trạch.
…. Hạ Trạch.
Thì ra y tên là Hạ Trạch.
Ân huệ của mùa hè (), tên này, rất hợp với y.
Háo Tử hỏi: “Húc ca, sáng mai không có tiết, mày định làm gì?”
Lâm Húc không nghĩ ngợi mà nói: “Thư viện.”
Mấy đứa bạn ngủ cùng phòng liền chọc ghẹo, mở to mắt nhìn Lâm Húc: “Húc ca, mày chắc là không bị gì chứ?” “Húc ca, lẽ nào mày bắt đầu chuyên tâm học hành rồi à?””Húc ca, có phải mày để ý một em nào đó trong thư viện hay không?”‘
Lâm Húc cười mà không nói.
Để ý à?
Cũng chưa tới mức đó đi.
Nhưng nghĩ nếu có thể tiếp tục cùng y tự học, sẽ cảm thấy rất vui.
Chỉ vậy thôi.
HẾT PHẦN
() Trạch 泽trong từ ơn trạch 恩泽, nghĩa là ơn huệ. Hạ夏 trong từ mùa hạ夏天.