Nếu Lâm Húc chỉ vì chuyện nhỏ này mà bực bội, thì đến chiều càng có nhiều chuyện khiến hắn bực hơn.
Hơn 2h, có hai nữ sinh tay cầm sách ngồi ở hai bên Hạ Trạch, cứ một tiếng “Học trưởng” kêu Hạ Trạch giảng bài cho các cô. Nếu chỉ giảng 1 2 đề thì cũng chẳng nói gì, nhưng hai cô gái đó cứ kéo mãi không dứt, giảng cái này xong lại phải giảng thêm cái khác, thêm một lát lại có thêm vài cô nữ sinh tới nữa, quả thực vây kín Hạ Trạch luôn.
“Học trưởng anh thật là lợi hại.”
“A, thì ra là làm như vậy, thế mà em nghĩ hoài vẫn không nghĩ ra, cám ơn anh!”
“Hạ ca, em thường thấy anh hay ngồi chỗ này nha!”
“Hạ ca, sau này em có thể tới tìm anh giảng bài hay không?”
Lúc Hạ Trạch giảng bài thanh âm rất nhẹ, lời nói rõ ràng, đồng thời rất kiên trì. Có thể do mấy cô nữ sinh này đứng sát y quá, mà gò má của y có chút ửng đỏ … Điều này khiến cho tâm trạng Lâm Húc càng thêm khó chịu! Hơn 1 tiếng đồng hồ, trên cơ bản hắn chưa đụng tới 1 trang sách nào, khuôn mặt đen đến dọa người!
Cuối cùng vẫn không cách nào đọc sách được, hắn cứ thế lấy điện thoại ra chơi game.
Trong lúc hắn đang chơi game xe bay thoải mái, thì có một bàn tay trắng nõn chợt quơ qua quơ lại trước mặt hắn.
Lâm Húc ngẩng đầu, phát hiện Hạ Trạch đang đưa ánh mắt áy náy nhìn hắn.
Hắn lấy tai nghe xuống, nghe đối phương nói: “Xin lỗi, chúng tôi ồn quá.”
Lâm Húc vội vã xua tay: “Không có gì đâu. Đàn em của cậu à?”
“Đúng vậy. Tối nay các cô ấy phải thi thử, rất khó, nên định hỏi bài một chút ấy mà.”
Lâm Húc bỏ điện thoại vào túi, không để tâm mà nói: “Cô ấy để ý tới cậu rồi.”
Hạ Trạch hiển nhiên không nghĩ hắn sẽ nói như vậy: “Hả?”
“Mình nói cái cô có tóc đuôi sam kìa.”
Ánh mắt của Lâm Húc trong mấy chuyện này khá chuẩn. Cái cô bé đó lúc hỏi bài thì tâm tình cứ thấp thỏm, đôi mắt cứ nhìn Hạ Trạch miết, khuôn mặt còn đỏ ửng nữa.
“A, cậu nói Trần Nguyệt à, làm sao được chứ … Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Hạ Trạch cười khẽ.
Lâm Húc nghĩ thầm ‘Cậu không biết là tốt nhất’, sau đó hờ hững liếc mắt: “Cậu có bạn gái?”
Hạ Trạch lắc đầu: “Không có. Nếu không sao mình lại có thể một mình ngồi ở thư viện được chứ?”
Lâm Húc sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười: “Haha, đúng vậy thật ha.”
Trong lúc hai người nói chuyện, đều tự xem sách của mình.
Rồi cũng tới 4h chiều, Lâm Húc bị anh em gọi điện thoại hối trở về.
Vốn định hỏi Hạ Trạch sáng mai có định tự học nữa hay không, thế nhưng cảm giác bản thân mình cùng y vẫn chưa thân tới mức đó, nên không hỏi, chỉ lên tiếng chào đối phương, rồi rời đi.
Ngày thứ hai, vừa xong tiết liền chạy tới thư viện, nhưng Lâm Húc không thấy Hạ Trạch.
Buổi trưa về ăn cơm, sau đó ngủ 1 giấc.
Buổi chiều lần thứ hai hắn tới, thì hắn quả thực hết ý kiến.
Bởi vì chỗ mà Hạ Trạch ngồi đã bị một nữ sinh chiếm mất, mà sách của y cùng bút đều không thấy!
Chẳng lẽ bị nhân viên quản lý dọn đi mất rồi?
Lâm Húc đi tới cửa ra vào tầng 5, lục thử mấy cuốn sách nằm trong quầy quản lý, cũng không thấy được sách của Hạ Trạch.
Chẳng lẽ, vì chỗ đã bị chiếm, nên y đã chuyển chỗ ngồi?
Hắn đi quanh tầng 5 hết một lượt, cũng không tìm thấy dấu vết của Hạ Trạch.
…
Y có đang tự học trong thư viện không nhỉ?
Tầng 6? Tầng 3? Tầng 2? Lâm Húc trong lúc đi toilet cũng sẵn tiện dạo quanh 1 vòng, nhưng chẳng thấy người đâu.
Có khi nào y thấy chỗ này phiền do quá nhiều người, nên tới phòng học học luôn rồi?
Có khi nào y ở ký túc xá ký túc xá tự học không?
Có khi nào mấy ngày tới y sẽ khá bận, không thể tới thư viện được nên đã dọn hết sách vở rồi?
Có khi nào y thấy khó chịu trong người không?
Lâm Húc cũng không biết bản thân mình làm sao.
Chỉ là một ngày đêm không gặp y thôi mà, trong lòng lại cảm thấy trống vắng.
Thật quá yên tĩnh, chẳng có tí không khí muốn đọc sách tí nào, ngồi chỗ đó dù có cố đọc bao nhiêu, vẫn khó mà tập trung, đôi mắt vẫn hướng về phía cửa, xem thử y có tới hay không, cũng cảm thấy buồn ngủ nhiều hơn …. Cả ngày nếu không chơi game, thì cũng sẽ ngủ, nếu không gửi tin nhắn, thì cũng chỉ xem quá lắm là 10 trang sách.
Ai, chắc đây mới là bản tính thực của hắn.
HẾT PHẦN 06
Nếu Lâm Húc chỉ vì chuyện nhỏ này mà bực bội, thì đến chiều càng có nhiều chuyện khiến hắn bực hơn.
Hơn h, có hai nữ sinh tay cầm sách ngồi ở hai bên Hạ Trạch, cứ một tiếng “Học trưởng” kêu Hạ Trạch giảng bài cho các cô. Nếu chỉ giảng đề thì cũng chẳng nói gì, nhưng hai cô gái đó cứ kéo mãi không dứt, giảng cái này xong lại phải giảng thêm cái khác, thêm một lát lại có thêm vài cô nữ sinh tới nữa, quả thực vây kín Hạ Trạch luôn.
“Học trưởng anh thật là lợi hại.”
“A, thì ra là làm như vậy, thế mà em nghĩ hoài vẫn không nghĩ ra, cám ơn anh!”
“Hạ ca, em thường thấy anh hay ngồi chỗ này nha!”
“Hạ ca, sau này em có thể tới tìm anh giảng bài hay không?”
Lúc Hạ Trạch giảng bài thanh âm rất nhẹ, lời nói rõ ràng, đồng thời rất kiên trì. Có thể do mấy cô nữ sinh này đứng sát y quá, mà gò má của y có chút ửng đỏ … Điều này khiến cho tâm trạng Lâm Húc càng thêm khó chịu! Hơn tiếng đồng hồ, trên cơ bản hắn chưa đụng tới trang sách nào, khuôn mặt đen đến dọa người!
Cuối cùng vẫn không cách nào đọc sách được, hắn cứ thế lấy điện thoại ra chơi game.
Trong lúc hắn đang chơi game xe bay thoải mái, thì có một bàn tay trắng nõn chợt quơ qua quơ lại trước mặt hắn.
Lâm Húc ngẩng đầu, phát hiện Hạ Trạch đang đưa ánh mắt áy náy nhìn hắn.
Hắn lấy tai nghe xuống, nghe đối phương nói: “Xin lỗi, chúng tôi ồn quá.”
Lâm Húc vội vã xua tay: “Không có gì đâu. Đàn em của cậu à?”
“Đúng vậy. Tối nay các cô ấy phải thi thử, rất khó, nên định hỏi bài một chút ấy mà.”
Lâm Húc bỏ điện thoại vào túi, không để tâm mà nói: “Cô ấy để ý tới cậu rồi.”
Hạ Trạch hiển nhiên không nghĩ hắn sẽ nói như vậy: “Hả?”
“Mình nói cái cô có tóc đuôi sam kìa.”
Ánh mắt của Lâm Húc trong mấy chuyện này khá chuẩn. Cái cô bé đó lúc hỏi bài thì tâm tình cứ thấp thỏm, đôi mắt cứ nhìn Hạ Trạch miết, khuôn mặt còn đỏ ửng nữa.
“A, cậu nói Trần Nguyệt à, làm sao được chứ … Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Hạ Trạch cười khẽ.
Lâm Húc nghĩ thầm ‘Cậu không biết là tốt nhất’, sau đó hờ hững liếc mắt: “Cậu có bạn gái?”
Hạ Trạch lắc đầu: “Không có. Nếu không sao mình lại có thể một mình ngồi ở thư viện được chứ?”
Lâm Húc sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười: “Haha, đúng vậy thật ha.”
Trong lúc hai người nói chuyện, đều tự xem sách của mình.
Rồi cũng tới h chiều, Lâm Húc bị anh em gọi điện thoại hối trở về.
Vốn định hỏi Hạ Trạch sáng mai có định tự học nữa hay không, thế nhưng cảm giác bản thân mình cùng y vẫn chưa thân tới mức đó, nên không hỏi, chỉ lên tiếng chào đối phương, rồi rời đi.
Ngày thứ hai, vừa xong tiết liền chạy tới thư viện, nhưng Lâm Húc không thấy Hạ Trạch.
Buổi trưa về ăn cơm, sau đó ngủ giấc.
Buổi chiều lần thứ hai hắn tới, thì hắn quả thực hết ý kiến.
Bởi vì chỗ mà Hạ Trạch ngồi đã bị một nữ sinh chiếm mất, mà sách của y cùng bút đều không thấy!
Chẳng lẽ bị nhân viên quản lý dọn đi mất rồi?
Lâm Húc đi tới cửa ra vào tầng , lục thử mấy cuốn sách nằm trong quầy quản lý, cũng không thấy được sách của Hạ Trạch.
Chẳng lẽ, vì chỗ đã bị chiếm, nên y đã chuyển chỗ ngồi?
Hắn đi quanh tầng hết một lượt, cũng không tìm thấy dấu vết của Hạ Trạch.
…
Y có đang tự học trong thư viện không nhỉ?
Tầng ? Tầng ? Tầng ? Lâm Húc trong lúc đi toilet cũng sẵn tiện dạo quanh vòng, nhưng chẳng thấy người đâu.
Có khi nào y thấy chỗ này phiền do quá nhiều người, nên tới phòng học học luôn rồi?
Có khi nào y ở ký túc xá ký túc xá tự học không?
Có khi nào mấy ngày tới y sẽ khá bận, không thể tới thư viện được nên đã dọn hết sách vở rồi?
Có khi nào y thấy khó chịu trong người không?
Lâm Húc cũng không biết bản thân mình làm sao.
Chỉ là một ngày đêm không gặp y thôi mà, trong lòng lại cảm thấy trống vắng.
Thật quá yên tĩnh, chẳng có tí không khí muốn đọc sách tí nào, ngồi chỗ đó dù có cố đọc bao nhiêu, vẫn khó mà tập trung, đôi mắt vẫn hướng về phía cửa, xem thử y có tới hay không, cũng cảm thấy buồn ngủ nhiều hơn …. Cả ngày nếu không chơi game, thì cũng sẽ ngủ, nếu không gửi tin nhắn, thì cũng chỉ xem quá lắm là trang sách.
Ai, chắc đây mới là bản tính thực của hắn.
HẾT PHẦN