"Nàng đang nói cái gì? Người tương lai? Hoang đường! Nàng và ta không phải đang sống trong thời điểm này hay sao? Nàng vì muốn cự tuyệt ta, mới nói ra chuyện hoang đường này, không sợ ta cho rằng nàng là kẻ điên?" Hắn nắm chặc cánh tay mãnh khảnh của nàng, khó có thể tiếp nhận nàng vì muốn thoát khỏi hắn, lại nói ra những lời này!
"Không, ta nói thật, ta không thuộc về thời đại này, cũng không thuộc về nơi này!" Nàng vừa nói tròng mắt đột nhiên đỏ, trong mũi chua xót. "Cho nên, ta. . . . . . Ta không thể cùng chàng làm loại chuyện thân mật này. . . . . . Sớm muộn gì chàng sẽ phiền chán ta, không muốn gặp lại ta. . . . . ."
Thấy vẻ mặt nàng lại rất nghiêm túc, hắn cũng do dự, nhưng mà nhiệt độ của nàng rõ ràng vẫn còn ở trên người hắn, thân thể mềm mại hơi lộ ra của nàng quấy nhiễu suy nghĩ của hắn, nàng chỉ là một cô nương bình thường thôi!
Nhìn thấy bộ dáng nàng thất thần cùng bất lực, tim của hắn không kềm nổi đau đớn! Trong lòng hắn đuổi đi một chút hốt hoảng, giọng nói không kềm được mà hơi nặng, quyết ý không nhận lời nói lạ lùng này của nàng.
"Nói hưu nói vượn! Ta nói có thể là có thể! Chẳng lẽ nàng còn có ba đầu sáu tay, không để cho ta đụng sao?"
"Duy Kinh. . . . . ." Nơi cổ họng nàng không phát ra được tiếng nào."Tại sao không tin ta nói..., tại sao phải cố chấp như vậy? Ta nói thật mà!"
Hắn ngậm vành tai mượt mà nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi liếm tai nàng cẩn thận nói: "Nếu nàng thật sự không giống thời đại của ta, vậy khẳng định có kiến thức mà chúng ta không biết đi? Nếu nàng nói ghét ta, hãy dùng phương pháp của nàng đẩy ta ra thì được rồi!"
"Ta chỉ là người bình thường mà thôi. . . . . ." Đến từ tương lai không có nghĩa không phải là người?
"Vậy được rồi! Mặc kệ nàng đến từ nơi nào, ta chỉ biết hiện tại nàng đang ở trong ngực ta, mà ta, tuyệt đối sẽ không thả nàng !" Duy Kinh hoàn toàn không vì lời của nàng mà lùi bước. "Như thế nào, có thể cảm nhận được ta đụng vào không? Bây giờ hoàn toàn chân thật chứ?"
"Ừ. . . . . ." Thân thể của nàng truyền đến một trận rung động rất nhỏ, lại bởi vì hơi thở và ngón tay của hắn tràn ngập động tác khiêu khích, cũng bởi vì lời nói kia của hắn khiến nàng kiên quyết đầu hàng.
Hắn biết nàng có lai lịch kỳ dị, lại không kinh ngạc, cũng không xem như nàng là quái vật mà đẩy ra! Ông trời, ngay cả thời đại của nàng cũng không cần nàng, nam nhân này lại nói không buông nàng ra?
"Ta vốn không thuộc về thời đại này, chàng không sợ ta sao?" Nàng nhìn vào con ngươi hắn thật sâu, nghiêm túc hỏi lần nữa.
Tiếng cười trầm thấp của hắn truyền vào bên tai nàng. "Ta xem ra nàng có vẻ sợ ta đi!" Hắn là ai chứ! Cho dù là thần quỷ, hắn cũng không sợ, huống chi là nhỏ bé như nàng?
Lệ nóng cảm động nhanh chóng tràn đầy hốc mắt của nàng. Nàng nhận, nàng thật sự khuất phục rồi! Cho dù ở trong lòng hắn đối đãi nàng thế nào, nhưng giờ phút này, nàng tình nguyện lừa gạt mình, hắn có một chút xíu thích nàng! Bởi vì. . . . . . Nàng thực sự đã yêu hắn!
"Linh nhi, ta muốn biến nàng thành nữ nhân của ta, ta muốn nàng hoàn toàn thuộc về ta, vĩnh viễn đợi ở bên cạnh ta!"
Lời của hắn giống như thôi miên, khiến nàng chìm đắm vào trong lưới tình của hắn. Trong đêm đen, nàng mơ hồ nhìn thấy đáy mắt sâu thẳm kia như loại bóng đêm mê người, giống như nàng, cảm xúc sôi trào cuồng loạn. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, nàng tựa vào lồng ngực rộng hắn, mơ mơ màng màng mà tỉnh lại.
Khi nàng nghe tiếng tim đập rõ ràng có lực của hắn thì đôi mắt nàng đột nhiên trợn to, bị dọa sợ đến nỗi từ trên giường bắn lên nửa người, kinh ngạc nhìn nhìn nam nhân trên giường ngủ say. Được một lúc, nàng mới tiếp nhận cảnh tượng này, thì ra tối hôm qua mình đã trở thành người của hắn, có quan hệ thân mật với hắn!
Y Linh ngồi ở trên giường, như đi vào cõi thần tiên, một lát sau thấy hắn vẫn chưa tỉnh, liền cẩn thận kéo bàn tay của hắn đặt ở thắt lưng nàng ra, lấy tư thế không kinh động, chống thân thể mỏi mệt đau nhức, lặng lẽ xuống giường khoác áo khoác; nàng muốn nhìn mình trong gương đến tột cùng biến thành dạng gì.
Oh, khó trách thân thể của nàng đau như vậy, thì ra trên người nhiều dấu vết như vậy! Trừ lần đó ra, bây giờ nàng không nhìn ra mình có cái gì khác, nhưng người ta không phải thường nói, sau khi biến thành phụ nữ thì sẽ không giống như trước sao? Tại sao nàng không có?
Trong đầu nàng không ngừng hiện lên chuyện phát sinh tối hôm qua, nghĩ đến nhập thần, lại không phát giác động tĩnh của nam nhân trên giường.
Duy Kinh quay người lại, phát hiện không thấy Y Linh bên người, vội mở mắt ngồi dậy, nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng của nàng.
"Linh nhi?" Thấy trong phòng không có một bóng người, hắn mặc quần áo vào, đi ra phòng khách, quả nhiên thấy nàng đang ngẩn người ngồi ở trước gương.
"Mới sáng sớm nàng không ngủ cho khoẻ, ngồi ở đó làm gì? Còn không mau trở về!" Hắn không vui nói.
Y Linh phát hiện hắn quần áo xốc xếch, gương mặt đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn.
Duy Kinh đang muốn đi qua, giọng A Thái Qua từ bên ngoài vang lên.
"Bối lặc gia, ngài đã tỉnh sao? Cần nha hoàn hầu hạ ngài thay quần áo không?" Vừa nghe thấy tiếng của Duy Kinh, A Thái Qua liền thông minh mở miệng, tính hầu hạ để Duy Kinh vào triều sớm.
"Ầm ĩ chết, tất cả đều cút xuống cho ta! Ta còn chưa có cho đòi người đến, ngươi lại dám tới quấy rầy ta?" Hắn giận dữ tuôn ra tiếng tựa như sét đánh.
"A Thái Qua chết tiệt, các ngươi lui ngay, chờ bối lặc gia gọi!" Chỉ nghe tiếng bước chân vội vàng rời xa.
"Chàng sáng sớm phát cáu cái gì?" Y Linh nói.
Hắn đến gần nàng. "Nếu không phải nàng len lén xuống giường, ta sẽ tức giận sao?" Chính nàng không tự kiểm điểm, ngược lại trách lên hắn!
"Thân thể người ta đau, ngủ không được thoải mái!" Nàng ngượng ngùng nói nhỏ. "Chàng không nên đụng ta nha!"
"Ta biết nàng đau, nhưng mà nữ nhân lần đầu tiên tất nhiên sẽ đau! Nhịn một chút, rất nhanh sẽ không đau!" Thắt lưng kéo căng, cả người nàng trực tiếp nhào vào trong ngực rộng mở của hắn. "Chờ một chút ta gọi Tần ma ma và Châu Nhi tới đây hầu hạ nàng tắm, thuận tiện bôi cho nàng một chút thuốc mỡ, vậy sẽ khá hơn."
Biết rõ là lần đầu tiên của nàng, hắn vẫn không nhịn được yêu cầu vô độ với nàng, một lần lại một lần đoạt lấy nàng, khó trách thân thể nàng khó chịu như vậy.
Nàng không quen được nam nhân ôm thân thiết, vì vậy khẽ đẩy cánh tay của hắn ra, nhưng mà như vậy lại khiến cho cánh tay Duy Kinh hơi dùng sức, khiến nàng không thể từ chối.
"Nàng đã là người của ta, hối hận cũng không kịp! Ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh ta, dù sao vẫn tốt hơn không có nhà phiêu bạt bên ngoài?"
Y Linh là nữ tử đặc biệt như thế, nếu hắn để nàng đi, đây chẳng phải là quyết định ngu xuẩn nhất đời này của hắn sao? Hơn nữa hắn muốn giữ nàng ở bên người, hắn khẳng định hắn có thể dành cho nàng cuộc sống tốt nhất chưa từng có từ trước đến nay, bây giờ nàng không nên kháng cự ý nghĩ của hắn!
"Phiêu bạt bên ngoài? Ta còn có chỗ nào có thể đi?" Nàng quay đầu, ôm cổ hắn, rất nghiêm túc hỏi: "Nói cho cùng, chàng vẫn không tin ta là người tới từ tương lai?" Cho nên hắn mới không bị lời của nàng hù, vẫn cố ý muốn nàng?
"Mặc kệ như thế nào, hiện tại nàng đi theo ta, chính là người ở đây, là người của Vương Phủ. Đừng nói với ta những chuyện tương lai nữa, ta không quan tâm." Hắn nhu tình hôn trán của nàng, có nàng khiến cho hắn cảm thấy chân thật hơn, cũng nắm chắc mình đã lưu nàng lại thành công.
Nhìn nam nhân này tham muốn giữ lấy mạnh mẽ, trong lòng tuy là vui vẻ cười không ngừng, nhưng giọng lại mang theo oán trách nói: "Nam nhân cổ đại các người thật dã man, trực tiếp đoạt lấy nữ nhân biểu thị công khai chủ quyền, đều không để ý nguyện vọng của người ta."
Đôi mắt hắn khóa chặc tầm mắt của nàng lại."Trên người nàng đầy ký hiệu của ta, nàng coi như tắm một trăm lần, đây cũng là sự thật không phai mờ được, không phải đại biểu nàng đã thuộc về ta sao?"
"Tại sao muốn đối với ta như vậy? Chàng biết đây không phải là vui đùa, ít nhất với ta không phải . . . . . ." Nàng rất muốn biết trong lòng hắn có phải cũng thích nàng hay không!
"Nói như vậy, chẳng lẽ nàng không cam nguyện làm nữ nhân của ta?" Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn bắt đầu nổi lên áp suất thấp.
Thật buồn cười, hắn đường đường Đa la bối lặc muốn nữ nhân, còn phải chú ý đến tâm tình của nàng, khuyên bảo nàng, dụ dỗ nàng, quay đầu lại lại chỉ đổi lấy chất vấn của nàng? Nàng đến tột cùng có biết, ân sủng của nàng là những nữ nhân khác rất muốn hay không?
"Tối hôm qua. . . . . . Ta cam nguyện đem mình cho chàng, là bởi vì ta thích chàng!" Y Linh vùi đầu vào cổ Duy Kinh. "Vậy chàng có yêu thích ta một chút nào hay không?" Nàng rất muốn biết tim của hắn!
Hắn sửng sốt, mím môi chặc, không nói tiếng nào, chẳng qua là đưa mắt nhìn nàng vài giây, sau đó ôm nàng trở về trên giường.
"Duy Kinh!" Nàng nhìn chăm chú vào hắn, gương mặt khẩn cầu. "Nói cho ta biết được không?"
"Ta phải vào triều sớm, nàng trước nghỉ ngơi một lát, sau đó bọn nô tỳ sẽ đến hầu hạ nàng thay y phục rồi dùng bữa." Hắn cố ý quay đầu không nhìn nàng, chỉ sợ mình sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng.
Cho dù hắn xác thực có cảm giác đặc biệt với nàng, cũng không định buông nàng ra, nhưng mà hắn không thể tùy tiện nói ra với nữ nhân từ yêu mà từ trước đến giờ hắn không nói ra, nó tổn hại tôn nghiêm của nam tử! Hoặc sẽ khiến nàng đắc ý vênh váo, có năng lực nắm hắn trong tay, từ đó yêu cầu này nọ nên hay không nên.
Nữ nhân trước kia của hắn đã từng yêu cầu hắn làm cam kết; đối với nàng, hắn cũng không cho là cần thiết.
Nàng ngồi dậy, nhìn nam nhân muốn mở cửa rời đi, nói: "Chàng không thích ta sao? Nếu chàng không thích ta, tại sao phải dịu dàng đối đãi ta như vậy?" Hắn tránh vấn đề của nàng sao? Tại sao hắn không nói lời nào? Cho dù. . . . . . Cho dù là hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nàng!
"Không phải!" Hắn rống lên một câu, sau thấy mặt nàng thất vọng, thì thu lại giọng nói: "Về sau nàng chỉ cần theo ý của ta, ta sẽ không bạc đãi nàng!" Hắn quay đầu bỏ lại câu này, rồi đi ra khỏi gian phòng, để lại nàng một mình thương tâm trên giường.
Linh Linh, đừng để cho nam nhân dễ dàng đạt được em nha, nếu không bọn họ cũng sẽ không quý trọng em.
Nàng đột nhiên nhớ lại lời nhắc nhở trước kia của chị Trừng Nhan với nàng, a , nàng mê muội! Nàng đã thua phải không? Bởi vì nàng quan tâm nam nhân này như thế. . . . . .
Kể từ ngày đó trở đi, Y Linh lại được đám nha hoàn vây quanh, từ tiểu Tây Sương Noãn các đơn sơ, dời đến phòng ngủ ở Ánh Nhật các này tràn đầy hương vị nam tính của chủ, bắt đầu cuộc sống sống chung một phòng với Duy Kinh.
Ban ngày nàng sẽ đợi ở thư phòng, xem sách một lúc, cùng Duy Kinh phê duyệt công văn, có đôi khi hắn muốn nàng hỗ trợ phiên dịch tiếng nước ngoài, ghi chép kiểm tra đơn giản; ban đêm, Duy Kinh đều muốn đụng nàng, muốn nàng một lần lại một lần, cho đến khi thỏa mãn mới cam tâm ôm nàng ngủ thật say, mỗi lần nàng đều mệt mỏi nói không ra lời, muốn không để ý hắn cũng khó!
Nàng cũng giống như nửa chủ tử ở Ánh Nhật các, tất cả mọi người có thêm cung kính với nàng; mặc dù nàng không danh không phận, nhưng địa vị ở trong phủ bỗng chốc lên cao không ít, tất cả phòng thê thiếp của bối lặc, các tỷ muội đều lần lượt tới bái phỏng, duy chỉ có lão Phúc tấn vẫn rất bất mãn với nàng, nhìn nàng không vừa mắt!
Ngày thứ hai lúc nàng vào ở Ánh Nhật các, lão Phúc tấn liền dẫn nhiều người tới dạy dỗ nàng, cái gì không biết liêm sỉ, dụ dỗ nam nhân, đê tiện đều nói ra mấy trăm lần, thật may là Duy Kinh trở về phủ sớm, nếu không đã bị niệm cho đến điên, tẩy não luôn! Từ đó về sau, lão Phúc tấn cũng không còn qua Ánh Nhật các; Duy Kinh còn nói, nếu không muốn lại bị dạy dỗ, thì trước hết học lễ nghi của Mãn Thanh bọn họ cho tốt, để cho lão Phúc tấn không thể xoi mói, nếu không cũng đừng đi dạo lung tung ở chung quanh Vương Phủ.
Mặc dù không hiểu vì sao bị người ta ghét, nhưng nàng vẫn im lặng chấp nhận tất cả. Nàng không muốn cùng người ta tranh giành, có thể tranh giành cái gì đây? Nàng vốn không thuộc về thời đại này, không có quan niệm giai cấp của bọn họ, cũng không có nỗi sợ được và mất.
Y Linh chỉ muốn ở bên cạnh Duy Kinh, hơn nữa không mang đến phiền toái cho hắn. Nàng là nữ nhân dựa vào hắn tồn tại, ngoại trừ ân sủng của hắn ra, không có yêu cầu gì nhiều!
Vốn là, có thể trở lại hiện đại hay không, với nàng mà nói cũng không quan trọng lắm, bởi vì nàng đã từng tính qua, nếu có một ngày không thể dựa vào Duy Kinh được nữa, thì đi ra ngoài buôn bán nhỏ sinh sống là được; nhưng bây giờ, cuộc sống của nàng chỉ vây quanh hắn, chuyện khác nàng không cần lo lắng, nếu một chút tự giác nàng cũng không có, có lẽ cũng chỉ có thể vĩnh viễn sống ở dưới sự bảo vệ của Duy Kinh.
Nhưng tiếp tục như vậy thật sự có được không? Nàng chỉ biết sẽ mất đi tất cả năng lực độc lập, cùng một trái tim vĩnh viễn không thể không có hắn? Ngay cả hắn có thực sự yêu nàng hay không nàng cũng không biết! Ngày đó nói không chừng hắn chỉ vì muốn giữ nàng lại Vương Phủ, mới không thể không biến nàng thành nữ nhân của hắn, nhưng nói không chừng có một ngày, hắn từ bỏ nàng, khi đó nhất định nàng không thể nào sống tiếp ở thời đại này nữa? Chỉ có trở lại chỗ thuộc về nàng, mới có thể khâu lại trái tim đã tan vỡ của nàng. . . . . .
Vì vậy, nàng nhất định phải bảo vệ chính mình! Nàng phải tìm phương pháp trở về thế kỷ hai mươi mốt, thấy người thân, bạn bè của nàng! Hiện tại nàng có cơ hội tiếp xúc với người bên ngoài rồi, có thể sẽ tìm được một kỳ nhân dị sĩ nào đó biết cách đưa nàng trở về như thế nào đi?
Sáng nay khi nàng từ trong giấc mộng tỉnh lại, hắn đã không còn ở trên giường. Nàng thức dậy ngồi ở mép giường, giắt màn lụa màu sáng qua hai bên móc bạc chạm trỗ hoa văn của giường, sau đó duỗi lưng một cái, mang giày xuống giường.
"Mặc dù Y cô nương tướng mạo rất đẹp, đối với bọn hạ nhân chúng ta không tồi, nhưng nhiều công chúa cách cách tuỳ ý cho bối lặc gia chọn như vậy, tại sao ngài ấy lại cứ chung tình với cô nương không rõ lai lịch này. . . . . ."
Tiếng của nữ tữ mặc dù ép xuống rất thấp, nhưng Y Linh vẫn nghe vào tai rất rõ ràng. Nàng nâng lên nụ cười khổ tự giễu, không có tức giận, chỉ là cảm thấy hơi đau nhói mà thôi.
Những nha hoàn này nói không sai, ngay cả người bên gối như nàng đây, cũng không hiểu tại sao danh môn khuê tú xinh đẹp hắn không chọn, lại cố tình muốn nàng làm thị thiếp của hắn.
Nàng tự biết mình một chút cũng không xứng với hắn, cũng không có một chút công dụng với hắn, có lẽ. . . . . . hắn thưởng thức học vấn của nàng sao? Thường ngày ở thư phòng, hai người bọn họ đều đàm luận về vấn đề toán học, tiếng nước ngoài, nàng cũng sẽ tận hết sức những gì nàng biết, nói cho hắn biết sơ lược về địa lý môi trường của thế giới này, những chuyện của quốc gia khác. Ở thời đại này, người hiểu nhiều về các học thức khác nhau giống như nàng vậy không nhiều lắm, huống chi là thân nữ nhi chứ?
Bọn nha hoàn mới vừa rồi nói về người khác đẩy cửa vào, thấy Y Linh đã ngồi ở trên giường, mọi người bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh, chột dạ vội vàng cúi đầu chào nói: "Y cô nương sớm!"
"Mọi người sớm, hôm nay lại phải phiền toái các ngươi." Y Linh đè xuống xúc động trong lòng vừa rồi, mỉm cười nhìn bọn họ.
Nàng đứng dậy để cho nha hoàn giúp nàng rửa mặt, chãi đầu, thay y trang, một nha hoàn khác thì vội vàng sửa sang lại giường chiếu bừa bộn.
"Châu Nhi đâu? Sao không thấy nàng ấy?" Hiện giờ Châu nhi chính thức được cấp cho nàng, vì vậy mấy ngày qua, luôn luôn là Châu Nhi chuẩn bị những việc ăn mặc cho nàng.
"Châu Nhi đang chuẩn bị y phục cho cô nương, chút nữa tới."
" Bối lặc gia các ngươi đâu?” Nàng gật đầu, thuận miệng hỏi.
"Bối lặc gia mới hừng sáng nhận được khẩu dụ triệu kiến của hoàng thượng, cho nên đã sớm ra cửa. Trước khi đi ngài ấy còn dặn dò đừng quấy rầy cô nương, để cho cô nương nghỉ ngơi một lát."
Thì ra là hoàng thượng triệu kiến? Thành thật mà nói, nàng đối với Ung Chính cũng không có nhiều cảm tình lắm, lúc trước thấy trên TV sách vở luôn miêu tả ông ta âm hiểm tàn nhẫn mưu triều soán vị như thế nào, lần trước Duy Kinh vì làm việc cho hắn ta mà bị thương lúc về phủ, những thứ này tăng lên, cũng đủ để nàng không thích hoàng đế.
Nhưng Ung Chính đến tột cùng là người như thế nào, nàng một chút cũng không quan tâm, hiện nay có thể khiến nàng quan tâm, trừ mình ra, chính là Duy Kinh, bởi vì hắn là người nàng thích nhất, và là người thân nhất của nàng nha!
"Ta muốn hỏi, bối lặc gia các ngươi có phải. . . . . . rất phong lưu hay không?" Nhớ tới câu chuyện vừa rồi của nha hoàn, đột nhiên lòng hiếu kỳ của nàng dâng lên, muốn biết chuyện tình của hắn.
"Nô tỳ, nô tỳ lắm mồm! Xin cô nương tha thứ!" Bọn nha hoàn bị dọa sợ đến nỗi lập tức quỳ trên mặt đất! Các nàng cho là những lời nói kia nhất định Y cô nương đã nghe được, nên cô nương ấy mới hỏi như vậy.
"Ai nha, các người mau đứng dậy đi! Đứng dậy đi!" Y Linh vội vàng nắm bọn họ. "Đừng nóng vội, ta không phải là muốn mắng các người, ta chỉ là tò mò thôi, bối lặc gia anh tuấn lỗi lạc như vậy, lại được hoan nghênh trước mặt hoàng thượng, sao không có cô nương nào thích hắn? Có phải là hắn nuôi rất nhiều tình nhân ở bên ngoài không?"
Nàng đã sớm biết, nam tử quý tộc cổ đại một chồng nhiều vợ rất tràn lan, trước khi lập gia đình càng phóng đãng không bó buộc, huống chi là đường đường một bối lặc gia? Hơn nữa tiểu thuyết luôn miêu tả nữ nhân của bối lặc hoặc a ca, nhiều đến nỗi mấy ngày mấy đêm cũng đếm không hết!
"Tình nhân? Là cái gì? Có phải là chỉ nữ nhân thị tẩm hay không?" Nha hoàn lớn tuổi phỏng đoán.
"Đúng đúng đúng, chính là nó! Hắn có phải loại nam nhân thấy một yêu một, thê thiếp thành gấp đôi không?"
"Những năm gần đây, cho tới bây giờ nô tỳ chưa từng thấy qua bối lặc gia gọi kỹ nữ vào phủ thị tẩm, cũng không có cưới thê thiếp, nhưng mà nghe nói bên ngoài phủ từng có một hồng nhan tri kỷ. . . . . ."
Hồng nhan tri kỷ? Quả nhiên là như vậy, hắn không chỉ có một nữ nhân là nàng. . . . . .
"Bọn nha đầu, tại sao các người có thể ở trước mặt Y cô nương nói đến chuyện của bối lặc gia như vậy?" Tần ma ma chỉ dẫn một vài tráng đinh (thanh niên khoẻ mạnh) đưa vào phòng một cái lớn rương thì nghe thấy lời của các cô nương ấy liền sưng mặt lên .
"Chuyện không liên quan đến các cô nương ấy, là ta tò mò tùy tiện hỏi một chút thôi!" Y Linh giải vây cho nha hoàn, sau đó nhìn thấy cái rương liền hỏi: "Đây là cái gì?"
Tần ma ma vui vẻ nói: "Đây là rương quần áo mới mà bối lặc gia đặc biệt yêu cầu sư phụ đo làm cho cô nương, y phục xuân hè tổng cộng hai mươi bộ, còn có áo khoác ngoài lông da chồn, bối lặc gia đặc biệt thêm vào còn nói là sợ nàng không cẩn thận mà cảm lạnh."
Y Linh nhất thời trợn mắt hốc mồm, tâm co rút nhanh! Duy Kinh hắn lại lặng lẽ chuẩn bị cho nàng nhiều đồ như vậy?
Bây giờ nàng càng ngày càng mê muội! Đến tột cùng tâm tư của hắn là gì? Nếu như nàng chỉ là một trong đám nữ nhân của hắn, sao phải quan tâm săn sóc đến nàng như vậy đây?
Lúc này, A Thái Qua cùng Châu nhi đi vào, hỏi: "Y cô nương, cô nương mau đi thử xiêm áo xem có vừa người không, để ta trở về phục mệnh với bối lặc gia. Bối lặc gia nói, thân phận Y cô nương không giống lúc trước, không thể mặc tùy tiện, gia đặc biệt chuẩn bị cho cô nương."
Thân phận không giống lúc trước? Đúng, nàng sao lại quên nàng đã thành nữ nhân của hắn, không còn là cô nương hoang dã trên đường, không thể thất lễ! Hôm nay, nàng phải bắt đầu nghiêm túc với thân phận không thể coi như không quan trọng này đi?
"Lúc này thật đúng là nhân sâm núi Trường Bạch hiếm có được nha!" A Thái Qua cười toe toét mãi không ngừng. "Ta từ nhỏ đã theo hầu hạ bên cạnh gia, còn chưa từng thấy gia cho phép nữ nhân ngủ lại phòng ngủ! Y cô nương, gia đối với cô nương thực sự rất đặc biệt!"
"Đặc biệt?" Nàng ỉu xìu ngồi xuống. "Đó đền bù sau khi cùng ngủ, là không khác gì như ban thưởng cho khách đi?" Hắn cho tới bây giờ không có nói hắn thích nàng, khiến nàng luôn cho rằng, mình chỉ là nữ nhân hắn dùng tới thị tẩm mà thôi. "Hắn đối với hồng nhan tri kỷ bên ngoài cũng hào phóng như vậy sao?"
"Hồng nhan tri kỷ? Cô nương nói là nữ nhân do các Vương gia thân vương khác tặng cho gia sao? Ta ở bên cạnh ngài ấy hơn hai mươi năm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ngài ấy ban thưởng những thứ kia rộng lượng như vậy, nếu nói là『 hồng nhan tri kỷ 』! Mặc dù ngài ấy hào phóng, thế nhưng chỉ là ban lời khen thưởng với bọn họ thôi, giống như kỹ nữ vậy." Rất rõ ràng, A Thái Qua rất không ủng hộ thái độ khinh suất đó của Y Linh.
"Vậy ta cũng là một người trong đám hồng nhan tri kỷ của hắn đi?" Nghe chuyện phong lưu ở bên ngoài của hắn, giọng nói của nàng lại tràn ngập chua xót.
"Cô nương không giống với các cô nương khác. Gia rất cưng chìu cô nương, đối với cô nương cũng rất đặc biệt, cái này mọi người rất rõ ràng , chẳng lẽ cô nương không có phát giác?"
"Ta biết. . . . . ." Hắn sủng ái nàng, Y Linh cũng biết, nhưng nàng càng hy vọng hắn yêu nàng, mà không phải giống như thích một sủng vật!
"Cô nương đã là người của bối lặc gia, không phải sao? Vậy là được rồi, có chỗ dựa là bối lặc gia, chính là nửa chủ tử bên trong phủ! Đừng để ý tới mấy người lắm mồm, các cô nương ấy là do ăn không được bồ đào đã nói chua! Cũng đừng để ý tới nữ nhân bên ngoài phủ kia, các cô nương ấy sao bì kịp cô nương?" Tần ma ma nghiêm nghị mà khuyên bảo nàng: "Bối lặc gia của chúng ta là người tâm phúc bên cạnh hoàng đế lão gia, là Đông vương gia tương lai, cô nương nào thấy gia mà không thích? Hiện tại gia sủng ái cô nương như vậy, cô nương cần phải thêm chút sức để cho gia chính thức nạp cô nương làm thiếp, như vậy sau này còn có cuộc sống tốt đẹp!"
Nàng chỉ cười khổ. Sau này? Ánh mắt của mọi người thế nào đều để xa như vậy? Nàng cũng không có tính như thế, chỉ biết hiện tại có thể thấy một bước thì đi một bước. Vả lại, muốn nàng tranh thủ tình cảm, cùng những nữ nhân khác chung một chồng, nàng tuyệt đối không làm được! Coi như động tâm với hắn thì thế nào? Không chiếm được tình cảm duy nhất của hắn, nàng thà rằng không cần!
"Các ngươi đang nói chuyện gì?" Mới vừa trở về Ánh Nhật các Duy Kinh chắp tay sau lưng, nhìn bên trong phòng một đống người. Vốn định trở lại sẽ ôm nàng, ai ngờ có nhiều người như vậy, hại ước muốn của hắn thất bại!
"Bối lặc gia cát tường!"
"Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi, ta có việc nói với Linh nhi."
"Vâng!" Đoàn người tự động lui ra ngoài, để lại hai người.