Đêm hôm ấy trời không trăng, sân bay rộng lớn mà vắng bóng người, gió lạnh thổi vào phòng chờ, hắn đang chờ chuyến bay về phía Nam.
3 giờ rưỡi khuya, bàn tay lạnh cóng cầm lấy di động, không thể liên lạc được, người con trai hắn yêu còn rúc trong chăn, không hay biết rằng hắn đã rời đi.
Hắn nhìn lên bầu trời trống rỗng, ngọn đèn trắng ảm đạm phủ lên mặt hắn, tạo thành vòng sáng, bật ra cái tịch mịch.
Vầng sáng kia vẫn theo chân hắn và bám vào gương mặt vô cảm của hắn, dường như cũng tịch mịch, theo sát không rời.
Nhưng hắn không hiểu, có vẻ như hắn không hề hiểu tịch mịch là gì, hắn chỉ biết, người con trai hắn yêu nằm trên giường, toàn thân thả lỏng, úp gương mặt đẹp trai trắng trẻo như gạch men vào gối, lúc này cứ như hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều nho nhỏ ấy vậy.
Hắn thương cậu, cậu là cả mạng sống của hắn, là lý do để hắn nỗ lực để sống.
Có người không hiểu hắn vì sao lại vì cậu trai kia mà làm, chàng trai ấy đã từng cười nhạo hắn, cười nhạo quen biết hắn là một chuyện xui xẻo biết bao.
Rất nhiều năm hắn không thể đi vào giấc ngủ mỗi buổi đêm, hắn không hiểu, gương mặt của cậu trai ấy vì sao lại khắc sâu vào lòng hắn, làm cho hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa, ngắm nhìn mãi nhất cử nhất động của cậu ấy mà không biết chán.
Hắn rời cậu mà đi, đi xa khỏi thân thể ấm áp ấy, hắn nhớ cậu, ngồi ở đây chừng phút đầu tiên, nỗi nhung nhớ lại xông lên đầu, mãnh liệt đến nỗi hắn chỉ có thể nhìn vào ngọn đèn, gương mặt ấy lần lượt hiện lên trong đầu hắn, liên tục không thôi.
Hắn vươn tay, không thể sờ đến gương mặt của em, chỉ có làn khói thuốc lá lửng lơ trong không khí.
Hắn phải đi, chỉ có đi mới có được sức mạnh để bảo vệ em ấy, hắn đáp ứng mọi điều chàng trai ấy muốn, hết thảy, còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc rời xa em ấy, trong một buổi tối như thế này, mà nhớ đến em.
Hắn yêu cậu trai ấy, yêu cậu bé dù có bị thương cũng chỉ cười, mà hắn chỉ có thể thay cậu trốn trong động tối đen gào khóc mà gọi cậu, hắn cười, đau đến khó thở, hắn hận bản thân mình không thôi, không đủ mạnh để có thể bảo vệ em ấy.
Giọng nữ lạnh tanh cất lên thông báo về chuyến bay, đôi mắt xanh dương đậm của hắn nhìn đăm đăm vào vầng sáng kia, hắn yêu chàng trai đứng bên trong ấy, cười nhẹ, trong ánh mắt, ấm áp lại u tối.
Máy bay tới, máy bay lại đi.
Tịch mịch như máu chảy, không trừ cả anh hùng.
(Tác giả) PS: Chế tùy tiện viết thôi… Mấy cậu có đọc được thì… Thôi đừng nghĩ nhiều nhé
Chương này viết cho đêm rét đọc JMS.
3 giờ rưỡi khuya, bàn tay lạnh cóng cầm lấy di động, không thể liên lạc được, người con trai hắn yêu còn rúc trong chăn, không hay biết rằng hắn đã rời đi.
Hắn nhìn lên bầu trời trống rỗng, ngọn đèn trắng ảm đạm phủ lên mặt hắn, tạo thành vòng sáng, bật ra cái tịch mịch.
Vầng sáng kia vẫn theo chân hắn và bám vào gương mặt vô cảm của hắn, dường như cũng tịch mịch, theo sát không rời.
Nhưng hắn không hiểu, có vẻ như hắn không hề hiểu tịch mịch là gì, hắn chỉ biết, người con trai hắn yêu nằm trên giường, toàn thân thả lỏng, úp gương mặt đẹp trai trắng trẻo như gạch men vào gối, lúc này cứ như hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều nho nhỏ ấy vậy.
Hắn thương cậu, cậu là cả mạng sống của hắn, là lý do để hắn nỗ lực để sống.
Có người không hiểu hắn vì sao lại vì cậu trai kia mà làm, chàng trai ấy đã từng cười nhạo hắn, cười nhạo quen biết hắn là một chuyện xui xẻo biết bao.
Rất nhiều năm hắn không thể đi vào giấc ngủ mỗi buổi đêm, hắn không hiểu, gương mặt của cậu trai ấy vì sao lại khắc sâu vào lòng hắn, làm cho hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa, ngắm nhìn mãi nhất cử nhất động của cậu ấy mà không biết chán.
Hắn rời cậu mà đi, đi xa khỏi thân thể ấm áp ấy, hắn nhớ cậu, ngồi ở đây chừng phút đầu tiên, nỗi nhung nhớ lại xông lên đầu, mãnh liệt đến nỗi hắn chỉ có thể nhìn vào ngọn đèn, gương mặt ấy lần lượt hiện lên trong đầu hắn, liên tục không thôi.
Hắn vươn tay, không thể sờ đến gương mặt của em, chỉ có làn khói thuốc lá lửng lơ trong không khí.
Hắn phải đi, chỉ có đi mới có được sức mạnh để bảo vệ em ấy, hắn đáp ứng mọi điều chàng trai ấy muốn, hết thảy, còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc rời xa em ấy, trong một buổi tối như thế này, mà nhớ đến em.
Hắn yêu cậu trai ấy, yêu cậu bé dù có bị thương cũng chỉ cười, mà hắn chỉ có thể thay cậu trốn trong động tối đen gào khóc mà gọi cậu, hắn cười, đau đến khó thở, hắn hận bản thân mình không thôi, không đủ mạnh để có thể bảo vệ em ấy.
Giọng nữ lạnh tanh cất lên thông báo về chuyến bay, đôi mắt xanh dương đậm của hắn nhìn đăm đăm vào vầng sáng kia, hắn yêu chàng trai đứng bên trong ấy, cười nhẹ, trong ánh mắt, ấm áp lại u tối.
Máy bay tới, máy bay lại đi.
Tịch mịch như máu chảy, không trừ cả anh hùng.
(Tác giả) PS: Chế tùy tiện viết thôi… Mấy cậu có đọc được thì… Thôi đừng nghĩ nhiều nhé
Chương này viết cho đêm rét đọc JMS.