Từ Vũ báo cáo công vc rồi cũng về phòng làm vc. Từ Vũ nhận đk điện thoại từ phòng tiếp tân
-CÓ chuyện gì ?
-Có ng` tên Phương nói có hẹn tr’c vs Phó Chủ tịch !
-Để anh ta lên
Từ Vũ quay sang nhìn nó
-Vậy ra cô là Lệ DĨnh ! Sao cô ko cho tôi biết ?_ tên hay như vậy mà ko nói, nhìn cách Đại VỸ hoảng hốt, xin nghỉ mấy ngày đi tìm nó cũng biết nó rất quan trọng vs em mình. Điều này làm Từ Vũ hơi khó chịu
-Anh đâu có hỏi ! Mà ng` sắp lên là ai vậy ?_ CHẳng lẽ là khách hàng làm ăn
-Chẳng phải cô muốn gặp lão đại hay sao , đây là cơ hội tốt còn gì ! _ Từ Vũ ngả ng` ra ghế
-Lão đại ? _ Nó bất giác sợ hãi, căm giận và tò mò
‘cạch’, một chàng trai trẻ tuổi, mái tóc màu vàng nổi bật, mặc âu phục lịch lãm nhưng lại trông vô cùng lạnh lùng
-Từ Vũ, rất vui khi gặp cậu !
-Anh Phương, để anh phải đến tận đây tìm tôi thì chắc là chuyện lớn rồi ! _ Từ Vũ mời tên đó ngồi
-Cô gái này là ? _ Duy Phương-lão đại của Từ Vũ nhìn nó từ trên xuống
Mặt nó bây h rất kì cục, nửa xanh nửa đen
-Bây h nên làm gì ? Hắn ta wor tr’c mặt mình rồi, liệu có nên giết hắn hay ko ? _ Tay nó bấu chặt vào nhau để tay khỏi run nhưng tay nó vẫn run ko ngừng
-Cô ấy cùng phe vs chúng ta. Chuyến nhận hàng lần tr’c là cô ấy sử lý ! _ Chuyến hàng lần tr’c ? Nó thắc mắc lời nói của Từ Vũ
-Ra là thế. Thế Từ Vũ, cậu suy nghĩ sao về lời nói của tôi ?_ Duy Phương nhìn thăm dò Từ Vũ
-Ý tôi vẫn thế, dại dột gì mà làm mấy vụ phi pháp đó ! _ Từ Vũ cười cười
-Cậu ko nể mặt tôi sao ? _ Duy Phương cố gắng thuyết phục
-Tôi sẽ thuyết phục anh ấy nhưng vs một điều kiện _ Nó bây h mới lên tiếng
Từ Vũ giật mình nhìn nó
-Điều kiện gì ? _ Duy Phương quay ra nhìn nó, khi nhìn vào đôi mắt đó nó bất giác sợ hái
-Mày sợ cái gì ! Ánh Khiết đang chờ máy đó ! _ Nó tự nhủ_ Tôi muốn tham gia ! _ Nó lấy vẻ bình tĩnh
-Chuyện đó…. Cũng đk. Tôi chờ tin tốt của cô _ Nói xong Duy Phương đi mất
Chân nó mềm nhũn lại, ngồi phịch xuống ghế
-Những nhiệm vụ tr’c nó tìm đk cảm hứng trong công vc nhưng lần này nó lại sợ thất bại vô cùng. 2 tay ôm mặt, chống xuống gối. Nó ko thể ngừng run rẩy
-CHết tiệt, mình bị làm sao vậy chứ ! _ Nó cố gắng giữ vẻ bình tĩnh
Từ Vũ báo cáo công vc rồi cũng về phòng làm vc. Từ Vũ nhận đk điện thoại từ phòng tiếp tân
-CÓ chuyện gì ?
-Có ng` tên Phương nói có hẹn tr’c vs Phó Chủ tịch !
-Để anh ta lên
Từ Vũ quay sang nhìn nó
-Vậy ra cô là Lệ DĨnh ! Sao cô ko cho tôi biết ?_ tên hay như vậy mà ko nói, nhìn cách Đại VỸ hoảng hốt, xin nghỉ mấy ngày đi tìm nó cũng biết nó rất quan trọng vs em mình. Điều này làm Từ Vũ hơi khó chịu
-Anh đâu có hỏi ! Mà ng` sắp lên là ai vậy ?_ CHẳng lẽ là khách hàng làm ăn
-Chẳng phải cô muốn gặp lão đại hay sao , đây là cơ hội tốt còn gì ! _ Từ Vũ ngả ng` ra ghế
-Lão đại ? _ Nó bất giác sợ hãi, căm giận và tò mò
‘cạch’, một chàng trai trẻ tuổi, mái tóc màu vàng nổi bật, mặc âu phục lịch lãm nhưng lại trông vô cùng lạnh lùng
-Từ Vũ, rất vui khi gặp cậu !
-Anh Phương, để anh phải đến tận đây tìm tôi thì chắc là chuyện lớn rồi ! _ Từ Vũ mời tên đó ngồi
-Cô gái này là ? _ Duy Phương-lão đại của Từ Vũ nhìn nó từ trên xuống
Mặt nó bây h rất kì cục, nửa xanh nửa đen
-Bây h nên làm gì ? Hắn ta wor tr’c mặt mình rồi, liệu có nên giết hắn hay ko ? _ Tay nó bấu chặt vào nhau để tay khỏi run nhưng tay nó vẫn run ko ngừng
-Cô ấy cùng phe vs chúng ta. Chuyến nhận hàng lần tr’c là cô ấy sử lý ! _ Chuyến hàng lần tr’c ? Nó thắc mắc lời nói của Từ Vũ
-Ra là thế. Thế Từ Vũ, cậu suy nghĩ sao về lời nói của tôi ?_ Duy Phương nhìn thăm dò Từ Vũ
-Ý tôi vẫn thế, dại dột gì mà làm mấy vụ phi pháp đó ! _ Từ Vũ cười cười
-Cậu ko nể mặt tôi sao ? _ Duy Phương cố gắng thuyết phục
-Tôi sẽ thuyết phục anh ấy nhưng vs một điều kiện _ Nó bây h mới lên tiếng
Từ Vũ giật mình nhìn nó
-Điều kiện gì ? _ Duy Phương quay ra nhìn nó, khi nhìn vào đôi mắt đó nó bất giác sợ hái
-Mày sợ cái gì ! Ánh Khiết đang chờ máy đó ! _ Nó tự nhủ_ Tôi muốn tham gia ! _ Nó lấy vẻ bình tĩnh
-Chuyện đó…. Cũng đk. Tôi chờ tin tốt của cô _ Nói xong Duy Phương đi mất
Chân nó mềm nhũn lại, ngồi phịch xuống ghế
-Những nhiệm vụ tr’c nó tìm đk cảm hứng trong công vc nhưng lần này nó lại sợ thất bại vô cùng. 2 tay ôm mặt, chống xuống gối. Nó ko thể ngừng run rẩy
-CHết tiệt, mình bị làm sao vậy chứ ! _ Nó cố gắng giữ vẻ bình tĩnh