- Woa, đông thật đó! - Giọng của Miu vang lên vui vẻ và háo hức. Tất nhiên rồi, hôm nay là ngày tổ chức lễ hội Tanabana (Ngưu Lang - Chức Nữ) mà. Các cặp đôi hay đến đây để cầu duyên hoặc ghi những điều ước của mình vào nhưng tờ giấy màu và treo lên cây trúc. Cầu nguyện xong, tất cả có thể ra các bãi cỏ hoặc lên cầu ngắm sao nữa!
- Ukm! Đông thật. - Kuroko nhìn quanh. Cô nhóc đang khoác lên mình bộ kimono ( hoặc yukata) màu xanh có đính hoa, mái tóc dài cột gọn. Akashi thì khác. Anh không mặc đồ truyền thống mà mặc vest (ôi cha mẹ ơi). Dù sao thì anh vẫn đẹp trai a~
- Mou, Sei - nii mặc cái gì vậy hả? Sao lại mặc vest? - Miu phồng má trách móc.
- Đằng nào lát nữa anh cũng có việc phải đi mà! - Akashi nhún vai. Miu thở dài. Hết chịu nổi cái ông anh này!
- Akashi - kun đi đâu vậy? - Kuroko quay lại nhìn anh.
- Đi có chút việc thôi Tetsuya! - Anh mỉm cười nhìn cô.
- Nè nè Tet - chan, em muốn ăn kẹo táo! - Miu kéo tay áo Kuroko.
- Chị cũng thế! - Kuroko nắm tay Miu chạy đi. Akashi đi theo. Miu thật là... Lớn rồi còn như trẻ con. Mà người nắm tay Tetsuya đáng lẽ ra phải là anh mày chứ!
Như đọc được suy nghĩ của Akashi, Miu quay lại, lè lưỡi.
"Blè, mơ đi a~"
"Con nhóc này, lát về đừng trách anh độc ác"
"Hú hú, em cũng biết sử dụng kéo đấy nhá Sei~nii"
"Đáng lẽ ra anh không nên dạy cho em"
"Hehe. Giờ không hối hận được nữa đâu"
"Hừ"
Cuộc nói chuyện thần giao cách cảm giữa hai anh em nhà Akashi đã kết thúc và Miu là người thắng cuộc. Akashi ôm cục tức đi theo sau. Cô nhóc Kuroko thì vẫn chả biết gì.
- Của em đây! - Kuroko đưa một cây kẹo táo cho Miu.
- Cảm ơn Tet - chan nhiều! - Miu đón chiếc kẹo. Đối với một con mê đồ ngọt như nó thì ăn bao nhiêu cũng được.
- A, đợi em chút nha Tet - chan! - Miu như nghĩ ra cái gì đó. Nó vội chạy đi mất.
- À... Ukm. - Kuroko đứng yên. Bỗng từ đâu xuất hiện mấy thằng ăn chơi. Chúng tiến đến chỗ Kuroko.
- Cô em xinh đẹp ơi, đi chơi với bọn anh đi cưng! - Cái giọng nghe phát gớm vang lên. Kuroko bình tĩnh đáp lại, sử dụng "poker - face" khiến chúng không biết cô đang nghĩ gì.
- Xin lỗi. Tôi đang đợi bạn.
- Đi chơi với bọn anh vui hơn bạn em nhiều. - Một thằng nắm lấy tay cô kéo đi. Kuroko giựt tay ra.
"Xạch... Xạch..."
Tiếng kéo vang lên. Một giọng nói đầy uy lực vang lên.
- Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi cô ấy mau.
- Hể? Mày là thằng nào? - Tên đầu xỏ quay lại. Hắn khinh bỉ nhìn người con trai thấp bé trước mặt mình.
- Tao nói... Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi cô ấy ngay. - Akashi tiếp tục nhắc lại. Mắt trái chuyển thành màu vàng.
- Thằng lùn kia, mày có quyền gì ra lệnh cho tao? - Tên đó khinh khi nhìn anh mà không biết sức chịu đựng của anh đã đến giới hạn.
"Roẹt"
Lưỡi kéo lạnh lùng đâm vào vai hắn. Máu ứa ra. Tên đầu xỏ ôm vai ngã xuống, la lên.
- Tao đã cảnh báo rồi đấy, bọn ngu. - Anh lạnh lùng đáp lại. Bọn dân chơi ấy sợ quá mà chạy mất. Akashi tiến tới gần Kuroko. Màu mắt đã trở lại bình thường.
- Akashi - kun! - Kuroko nhìn cậu, mắt rơm rớm. Cô lao vào lòng cậu.
- Tớ sợ lắm!
- Ổn cả rồi mà! Đừng lo! - Anh dịu dàng ôm lấy cô, vỗ về. Chợt quay mặt sang phía cửa hàng bán bánh crepe, anh cau mày khi thấy Miu ở đó. Gương mặt tỉnh bơ như không biết gì. Dám bỏ Tetsuya ở lại đây một mình, em được lắm.
Và từ đằng đó, Miu nó đang rùng mình
- Ukm! Đông thật. - Kuroko nhìn quanh. Cô nhóc đang khoác lên mình bộ kimono ( hoặc yukata) màu xanh có đính hoa, mái tóc dài cột gọn. Akashi thì khác. Anh không mặc đồ truyền thống mà mặc vest (ôi cha mẹ ơi). Dù sao thì anh vẫn đẹp trai a~
- Mou, Sei - nii mặc cái gì vậy hả? Sao lại mặc vest? - Miu phồng má trách móc.
- Đằng nào lát nữa anh cũng có việc phải đi mà! - Akashi nhún vai. Miu thở dài. Hết chịu nổi cái ông anh này!
- Akashi - kun đi đâu vậy? - Kuroko quay lại nhìn anh.
- Đi có chút việc thôi Tetsuya! - Anh mỉm cười nhìn cô.
- Nè nè Tet - chan, em muốn ăn kẹo táo! - Miu kéo tay áo Kuroko.
- Chị cũng thế! - Kuroko nắm tay Miu chạy đi. Akashi đi theo. Miu thật là... Lớn rồi còn như trẻ con. Mà người nắm tay Tetsuya đáng lẽ ra phải là anh mày chứ!
Như đọc được suy nghĩ của Akashi, Miu quay lại, lè lưỡi.
"Blè, mơ đi a~"
"Con nhóc này, lát về đừng trách anh độc ác"
"Hú hú, em cũng biết sử dụng kéo đấy nhá Sei~nii"
"Đáng lẽ ra anh không nên dạy cho em"
"Hehe. Giờ không hối hận được nữa đâu"
"Hừ"
Cuộc nói chuyện thần giao cách cảm giữa hai anh em nhà Akashi đã kết thúc và Miu là người thắng cuộc. Akashi ôm cục tức đi theo sau. Cô nhóc Kuroko thì vẫn chả biết gì.
- Của em đây! - Kuroko đưa một cây kẹo táo cho Miu.
- Cảm ơn Tet - chan nhiều! - Miu đón chiếc kẹo. Đối với một con mê đồ ngọt như nó thì ăn bao nhiêu cũng được.
- A, đợi em chút nha Tet - chan! - Miu như nghĩ ra cái gì đó. Nó vội chạy đi mất.
- À... Ukm. - Kuroko đứng yên. Bỗng từ đâu xuất hiện mấy thằng ăn chơi. Chúng tiến đến chỗ Kuroko.
- Cô em xinh đẹp ơi, đi chơi với bọn anh đi cưng! - Cái giọng nghe phát gớm vang lên. Kuroko bình tĩnh đáp lại, sử dụng "poker - face" khiến chúng không biết cô đang nghĩ gì.
- Xin lỗi. Tôi đang đợi bạn.
- Đi chơi với bọn anh vui hơn bạn em nhiều. - Một thằng nắm lấy tay cô kéo đi. Kuroko giựt tay ra.
"Xạch... Xạch..."
Tiếng kéo vang lên. Một giọng nói đầy uy lực vang lên.
- Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi cô ấy mau.
- Hể? Mày là thằng nào? - Tên đầu xỏ quay lại. Hắn khinh bỉ nhìn người con trai thấp bé trước mặt mình.
- Tao nói... Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi cô ấy ngay. - Akashi tiếp tục nhắc lại. Mắt trái chuyển thành màu vàng.
- Thằng lùn kia, mày có quyền gì ra lệnh cho tao? - Tên đó khinh khi nhìn anh mà không biết sức chịu đựng của anh đã đến giới hạn.
"Roẹt"
Lưỡi kéo lạnh lùng đâm vào vai hắn. Máu ứa ra. Tên đầu xỏ ôm vai ngã xuống, la lên.
- Tao đã cảnh báo rồi đấy, bọn ngu. - Anh lạnh lùng đáp lại. Bọn dân chơi ấy sợ quá mà chạy mất. Akashi tiến tới gần Kuroko. Màu mắt đã trở lại bình thường.
- Akashi - kun! - Kuroko nhìn cậu, mắt rơm rớm. Cô lao vào lòng cậu.
- Tớ sợ lắm!
- Ổn cả rồi mà! Đừng lo! - Anh dịu dàng ôm lấy cô, vỗ về. Chợt quay mặt sang phía cửa hàng bán bánh crepe, anh cau mày khi thấy Miu ở đó. Gương mặt tỉnh bơ như không biết gì. Dám bỏ Tetsuya ở lại đây một mình, em được lắm.
Và từ đằng đó, Miu nó đang rùng mình