Sau ngày cậu đi, mọi thứ dường như tẻ nhạt hơn rất nhiều. Tất cả đều trở về quỹ đạo của nó- lúc chưa có thiên thần Jungkook.
Ngôi trường Royal bây giờ...vẫn có tiếng nói, tiếng cười đấy thôi nhưng....nó lạc vị quá!
Giờ ra chơi, căn tin vẫn đông đúc như thường, mọi người vẫn thế nhưng có 1 điểm khác biệt là họ vẫn chừa ra 1 chiếc ghế trống, nơi cậu thường ngồi, mong chủ nhân của nó quay về.
Nói đến khác biệt thì phải nói đến 6 người kia. Từ khi vắng bóng cậu, 6 người họ trở nên lạnh lùng hơn, thậm chí là tàn nhẫn hơn trước.
Số lần họ đánh nhau, cúp tiết tăng đáng kể. Sáng nào cũng thế, họ đều dành thời gian để ở sân thượng. Lý do là gì? Khỏi nói cũng biết mà nhỉ. Họ nhớ cậu da diết.
Kể từ khi cậu đi đến giờ, chắc cũng đã 2 tháng rồi. 2 tháng đó đối với các anh như địa ngục vậy. Các anh dường như mất hẳn đi nụ cười.
Học sinh nếu có lỡ va phải 1 trong 6 người thì thôi rồi. Không bị 1 trận nhừ tử thì cũng mất xác! ( miêu tả hơi quá:))) thông cảm, để tăng thêm phần kịch tính ấy mà). Xung quanh họ đều tỏa ra 1 luồng hàn khí y như Bắc Cực:)), lướt nhẹ qua cũng cảm thấy rùng mình.
Còn về căn nhà của 7 người thì sao? Vẫn tông màu đó, vẫn khung cảnh đó nhưng xét đi xét lại vẫn thiếu 1 thứ gì ấy. Chỉ mới 2 tháng thôi mà căn nhà dường như trở thành nhà hoang! Đồ đạc trong nhà xơ xác. Những món đồ nhỏ đều bị vứt mỗi nơi 1 thứ. Các anh hầu như chỉ về nhà cho có lệ thôi nên trông căn nhà cũ kĩ hết sức.
Quay trở lại với sáu người, Jin này, kể từ lúc đó trở nên thờ ơ hơn, không còn hình ảnh dịu dàng lúc trước nữa
Namjoon thì cứ cắm đầu vào học tập suốt thôi. Hoseok không còn vui vẻ như trước. Tae thì trầm hơn trước. Jimin tàn khốc hơn trước. Đặc biệt là Yoongi, 1 ngày nói chuyện không quá 2 câu!
---------------------Tối đó-----------------------
Trong căn biệt thự 6 người:
- Tae à, mày định bỏ bữa nữa sao? - Jin
- Tao không đói!
- Ngày nào tao cũng nghe mỗi câu đó!
-...
Yoongi nãy giờ quan sát, thấy vậy thở dài thườn thượt. Bao giờ mới kết thúc tình trạng này đây?
--------------------Phòng ngủ--------------
- Ngủ đi mai còn dậy đi học - Yoongi lười biếng mở miệng.
- Ừ - hội còn lại.
- Chúng mày ngủ ngon! - Yoongi
- Ừ! Mày cũng vậy nhé! - Gượng cười cho anh an lòng, 5 người nói.
Nữa đêm
Yoongi vẫn ngồi đó, mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Chính anh kêu mọi người ngủ sớm mà giờ này mình vẫn còn ngồi đây. Tự giễu bản thân mình ngu ngốc, anh cười khẩy. Bỗng:
- Bảo bối à, em đừng đi mà! - Jimin nói mớ rồi nước mắt cứ theo đó mà chảy xuống.
Yoongi buồn rầu nhìn 5 đứa bạn mình. Đây đâu phải lần đầu họ nói mớ? Chính xác là từ khi cậu đi, hầu như đêm nào cũng vậy cả. Nhìn 1 lượt rồi lại quay về phía cửa sổ.
Yoongi pov:
Bảo bối à, em đâu rồi? Chính em đã tập cho bọn anh cách sống phải có em bên cạnh mà. Giờ em lại đi đâu rồi? Bọn anh nhớ em lắm bảo bối à! Về đi...
End pov
Dứt suy nghĩ, anh nhắm mắt lại, 1 giọt nước mắt lăn trên má anh, mặn chát. Một người mạnh mẽ như Yoongi mà lại khóc thì hiểu như thế nào rồi! Mạnh mẽ chỉ là vẻ bên ngoài! Thực ra bên trong họ vẫn muốn yêu và được yêu như bao người khác!
Lim dim, anh cũng dần chìm vào giấc ngủ, nơi được coi là bình yên nhất với cả 6 người. Và ở nơi đây, họ được gặp người họ yêu - Jeon JungKook.
Lại kết thúc 1 ngày buồn bã.
-----------------------------------------------------
Bây giờ đã là h' rồi, cậu xin các anh cho mình lên sân thượng ngủ tí rồi sẽ xuống. Các anh thấy dáng vẻ mệt mỏi của cậu mủi lòng gật đầu. Cậu lon ton lên sân thượng. Các anh lên lớp.
-----------------Sân thượng----------------
Cậu đang nhắm hờ mắt tận hưởng gió xuân. Nghĩ đến những gì các anh đã mang lại cho cậu, chợt mỉm cười nhẹ. Bỗng lúc đó, điện thoại cậu vang lên:
- Alô?
-...
- Vâng, con biết rồi. Con sẽ về ngay.
-....
Cúp điện thoại, mặt cậu buồn rười rượi. Chẳng qua là do gia đình cậu đột nhiên có chuyện gấp nên cậu phải bay về New York.
Cậu pov:
Không sao! Chỉ tháng thôi mà! Chắc các anh sẽ không quên mình đâu nhỉ! Các anh ấy vẫn yêu mình nhỉ?
End pov
Cậu thở dài, đeo chiếc balo đi xuống cổng trường. Quay lại nhìn trường mình lần nữa. Cậu mỉm cười nhẹ rồi quay gót bước đi.
-----------------Trong lớp-----------------
Các anh bây giờ đang hết sức lo lắng a~. Cậu bảo đi tí thôi mà, giờ này chưa vào lớp nữa, phải phạt a~. Bỗng cửa phòng học mở ra, một ông thầy bước vào phòng học to nhỏ gì đó với cô giáo xong buồn bã đi ra khỏi lớp. Cô giáo nhìn cả lớp với ánh mắt ái ngại, nhẹ giọng:
- Các em à, bạn Jungkook của lớp ta đã chuyển trường rồi. Hiện giờ bạn ấy phải đi nước ngoài gặp ba mẹ! Gia đình bạn ấy đã rút học bạ cho bạn ấy rồi!.
Cả lớp chết lặng, đặc biệt là các anh. Gì chứ? Bảo bối chuyển trường sao? Việc gia đình? Làm sao họ có thể chịu nổi cú sốc đó đây?
Sau khi nghe tin, cả lớp buồn so, có người còn khóc nữa chứ. Các anh thì mặt không cảm xúc, đứng dậy xách cặp ra về. Thử hỏi thiên thần của lòng họ phải đi thì có cười nổi không chứ?
Tin tức nhanh chóng được lan ra trong giờ ra chơi. Các học sinh trong trường tiếc nuối lắm. Cả căn tin lúc này không một tiếng động, ảm đạm vô cùng. Thế thôi cũng đủ biết là cậu quan trọng như thế nào. Vừa mới có được niềm vui nhờ cậu mà bây giờ...
------------------------------------------------------
Về phía các anh thì tâm trạng không tốt nên cả lũ đi đua xe. Thắng xe trước quán bar trong thành phố, để xe đó, các anh mặt vô cảm đá cửa bar bước vào.
Đặt chân vào quán, các anh liền nhận được ánh mắt thèm thuồng của mấy mẹ son phấn lòe loẹt trong bar. Kiếm bàn khuất trong bóng tối, cả đám bắt đầu gọi rượu bia rất nhiều, chất đầy cả bàn. người cứ thế mà ngồi nốc rượu không ngừng. Bỗng:
- Mấy chú em có vẻ gan nhỉ? Vừa với vào mà đã gây chú ý rồi. Thấy đại ca đây mà không biết chào à? - Một thằng tự nhận là “đại ca” nghênh ngang đi lại chỗ các anh hất mặt nói.
- im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ:))
- Ê, éo nghe à?
-....
- Tụi này láo! Đập nó cho tao!
Đám người kia tầm - tên nhào vào các anh như hổ đói. Về phần các anh, vẫn bình thản nhấm nháp rượu.
Đám người kia nổi trận lôi đình vì bị xem thường. Mặt nham nhở chạy lại. Lúc này Jin mới lên tiếng:
- Thử đụng? Chết không toàn thây!
Giọng nói °C phát ra làm bọn chúng lạnh gáy. Nhưng vẫn xông vào. Yoongi nhìn Hoseok và Namjoon. Hiểu ý, cả đứng lên.
người đánh lũ người kia bầm dập, dù chỉ bằng chân thôi cũng đủ làm đám đó lết không nổi. Quay lại nhìn tên đại ca lúc nãy với ánh mắt đục ngầu:
- Đại ca? - Yoongi nhếch mép khinh bỉ.
- Tôi...tôi - Tên đại ca sợ hãi.
- Thật không may cho mày, bọn tao hôm nay rất có hứng đánh nhau đấy! Nhờ mày, coi như làm bớt căng thẳng vậy. - Tae nói giọng giết người.
- Tha cho tôi...A..
Chưa nói xong, hắn đã bị Jimin nắm đầu lên đấm cho phát té lăn ra xiur.
Yoongi nãy giờ vẫn ngồi đó, thờ ơ nhìn.
Sau khi người đã xong cái gọi là “làm bớt căng thẳng” ấy thì quăng xấp tiền lên bàn trả tiền rượu và bồi thường thiệt hại. Cả lũ bước ra cửa để lại những con người “giang hồ” lúc nãy đang sợ hãi mà núp dưới bàn, dưới ghế:)).
------------------Về nhà------------------
Các anh chán nản bước vào căn nhà. Quăng cặp lên sopha, người mệt mỏi ngồi xuống, nhắm nghiền mắt. Các anh lại nhớ đến cậu nữa rồi...
---------------------------------------------------