Jungkook được đưa đến 1 nhà hoang cũ kĩ ngoại ô thành phố. Còn mơn màng vì cơn buồn ngủ, cậu mở mắt ra nhìn xung quanh. Nơi đây chỉ toàn những con côn trùng gớm ghiếc, ngoài cửa còn có 5-6 tên bảo vệ.
Bản thân cậu đang bị trói cả 2 tay 2 chân, miệng dán băng keo và đang ngồi trên một chiếc ghế cũ kĩ.
Chợt, cậu giật mình khi nghe tiếng mở cửa cọt kẹt:
- A! Tỉnh rồi sao?
Là giọng nữ.
Cậu ngước mặt lên nhìn người đang ỏng ẹo đi tới, ả tháo mạnh miếng băng keo trên miệng cậu:
- Cô muốn gì? - Cậu không hề sợ sệt trả lời.
- Ồ, không có gì đâu! Chỉ là muốn tiễn mày về chầu ông bà thôi. Haha - Ả cười độc ác.
- Tại sao? - Vẫn bình tĩnh
- MẸ NÓ! MÀY CÒN HỎI TẠI SAO NỮA À? Là tại chính mày đấy, đang yên lành tại sao mày lại quay về? Sao không chết luôn đi? Các anh ấy đang sắp yêu tao vậy mà, khi mày về họ không thèm nhìn lấy tao 1 cái. Mày là cái thá gì mà được mọi người yêu mến như vậy? Còn tao....Ha - Ả nói rồi tát vào mặt cậu thật mạnh.
Khóe môi chảy máu nhưng cậu vẫn không khóc mà nói:
- Sắp yêu? Nghĩa là chưa yêu. Cô ở trước mặt tôi mạnh miệng nói họ là người yêu cô cơ mà? Bỉ ổi...
”CHÁT”
Lại 1 bên má cậu sưng đỏ...
-----------Trong khi đó------------
- CHÚNG MÀY PHẢI TÌM RA EM ẤY CHO TAO!! KHÔNG XONG THÌ CHUẨN BỊ ĐI!! - Namjoon mất bình tĩnh quát lớn.
- Mày bình tĩnh đi. - Yoongi vỗ vai Namjoon nói.
Bỗng lúc đó, có một cậu nhóc chạy lại chỗ các anh, cậu bé níu vào gấu áo Jimin:
- Anh không giỡn đâu nhé bé! - Jimin nhẹ giọng với cậu bé.
- Dạ, em tìm anh kẹo ngọt cơ! Em thấy lúc nào các anh cũng đi chung với anh ấy mà? Sao lúc nãy anh ấy đi các anh không đi theo? - Cậu nhóc ngây thơ trả lời.
Thì ra cậu bé là trẻ mồ côi, được Jungkook cho kẹo hằng ngày nên bé quen mặt cậu.
- Anh ấy đi đâu? Em thấy anh ấy à? - Tae nghe vậy, nắm vai cậu bé lắc mạnh làm cậu bé sợ hãi. Jin phải lên tiếng:
- Mày xê ra đi, mày làm em ấy sợ kìa. Em nói cho anh biết, anh kẹo ngọt đi đâu rồi.
- Dạ, lúc nãy em thấy có 1 người đàn ông dắt anh ấy đi đường đó á anh. - cậu bé vừa nói vừa lấy tay chỉ con đường lúc nãy cậu đi.
- À, anh cám ơn nhóc nhé! - Yoongi cười nhẹ với cậu bé rồi trở về trạng thái ban đầu.
- Đi! - Lại 1 chữ nhưng nó đáng sợ hơn lúc sáng nhiều lần.
Rồi cả lũ đi lên chiếc McLaren ( không biết đúng hông nựa). Phóng thẳng ra ngoại ô thành phố.
Trong xe bây giờ, mặt người nào người nấy lạnh băng:
- Có sao đâu, em là của bọn anh! Không ai dành em được đâu. - Jimin chu mỏ nói rồi cả đám bay lại ôm chặt cậu như buông ra là cậu bốc hơi í:))
- Aaaaaa, các anh ấy dễ thương quá, Jimin oppa vừa chu môi kìa. Đáng yêu chết! - Nữ bấn loạn khi thấy màn tình cảm của người.
Duy chỉ có người nãy giờ không thoải mái tí nào, nói đúng hơn là tức giận cực điểm. Người đó chính là Hye Shin, là ả hôm qua đã chê cậu quê mùa.
Hye Shin pov:
Thằng nhóc hôm qua đó sao? Đẹp thật, hèn gì các anh mê như điếu đổ. Nhưng sẽ nhanh thôi. Bổn cô nương đây mới là người đẹp nhất, chính tay Hye Shin tao sẽ đá mày ra khỏi thế giới của các anh ấy đó Jungkook à. Thay thế vào đó sẽ là tao - Hye Shin này. Cứ chờ đó đi.
End pov
Ả vừa nghĩ vừa cười thâm độc, xong quay người bỏ đi.
- Thôi mọi người được rồi. Chúng ta lên lớp đi các anh - Cậu cười hiền với đám học sinh rồi quay sang nói với cả lũ.
---------------------Lớp học------------------
Vừa bước vào lớp thì:
- A! Các anh đến rồi! Làm em đợi lâu muốn chết! Không chịu đâu! - Ả HyeShin chạy lại dang tay ôm hết cả lũ, giở giọng nhão nhẹt ra làm cả lớp sởn da gà:)).
- Aiss, cái thể loại gì đây? Mới sáng sớm mà ai lại thả rong thế này? - Hoseok nói châm biếm làm cả lớp khúc khích cười.
- Đây là.... - Cậu nói lưng chừng
- À, tôi là HyeShin, hoa hậu của lớp này. Đồng thời cũng là người yêu của các anh đây. - Ả vừa giới thiệu vừa chỉ tay về phía các anh.
- Ô no! Kiếm xô cho tao với bây ơi. Tao ói đầy ở đây bây giờ. - nam sinh trong lớp trêu chọc.
- Người yêu người này? - Cậu ngạc nhiên hỏi lại.
Ả dù quê với lời nam sinh lúc nãy nói nhưng khi nghe cậu hỏi, ả vẫn mạnh miệng trả lời:
- Đúng vậy đấy!
Nghe ả nói, cậu nhướng mày về phía các anh:
- Hửm?
- Không phải đâu bảo bối a~. - Namjoon cười hiền xoa đầu Jungkook.
Còn ả bây giờ đang phẫn nộ nhìn cậu. Xong quay sang cả lũ:
- Sao lại vậy chứ? Các anh nói các anh yêu em nhất mà? Các anh hứa sẽ bên em trọn đời còn gì? Các anh nói thằng nhóc Jungkook gì đó chỉ là đồ chơi của các anh, khi nào chán thì vứt mà? - Ả nói lèo, song dùng nước mắt cá sấu để tạo thương cảm. (Su: nói y như đúng rồi vậy bà nội)
Người khác nhìn vào sẽ biết ngay là ả đang giả vờ. Cả lớp dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ả. Còn cậu cũng vậy, tưởng ả....nói thật nên quay qua các anh:
- Thật ạ? Đồ chơi? Chán thì vứt? - Nói tới đây, nước mắt cậu không kềm được mà chảy xuống, ướt đẫm gò má khiến người ta nhìn vào chỉ muốn bảo vệ không thôi.
Cậu chạy ùa ra khỏi lớp. Chạy đến đâu học sinh ngạc nhiên nhìn cậu đến đấy. Hiểu là có biến, đám học sinh đó lũ lượt kéo qua lớp cậu. Tới nơi thì họ thấy thấy:
- Đm, cô vừa phát ngôn gì đấy hả? - Yoongi quát vào mặt ả
- Cô có biết em ấy nhạy cảm đến mức độ nào không? - Jin
- Cô làm em ấy rơi giọt nước mắt? Chúng tôi trả cô gấp bội! Chờ đấy đi! - Lần này là Jimin.
Tất cả học sinh nghe các anh quát thì giật mình.
Một số học sinh pov
A, con nhỏ kia có biết mình đụng vào ai không vậy? Các anh nổi đóa nhìn sợ quá. Lần này ả chết chắc. Tội nghiệp thiên thần lòng tôi.
End pov
Các anh nói xong liền chạy đi kiếm cậu.
Cậu lúc này đang ngồi ở góc của sân trường mà khóc. Đứng từ xa cũng nghe được những tiếng nấc nhẹ:
- Các anh..hức..sao lại làm vậy chứ...hức...mình chỉ có giá trị như vậy thôi à....hức.
Bỗng từ sau cậu, một người đàn ông chụp thuốc mê, cậu ngất hẳn. Người đó đưa cậu tới nơi nào đó...
-----------------Trong lúc đó------------
- Em đâu rồi hả bảo bối?
-----------------------------------------------