Cậu chạy ào vào toilet. Nhìn mình trong gương, cậu cười chế giễu:
- Ai biểu mày ngu? Yêu nhiều quá làm chi? Mày thấy chưa con? Haha....
Cậu gục mặt xuống khóc nức nở. Phải chi cậu chưa gặp các anh.... Bỗng có 1 vòng tay kéo cậu vào lòng, ôm chặt lấy cậu dỗ dành:
- Ngoan. Bảo bối ngoan, đừng khóc! Còn có anh mà. Nghe lời anh, nín đi!
Chất giọng say rượu đặc trưng của Yoongi truyền đến tai cậu, làm bao nhiêu uất ức trong lòng cậu như vỡ òa. Cậu khóc thật nhiều, sau đó dứt hẳn.
Anh buông cậu ra vuốt ve khuôn mặt tròn trĩnh của cậu, cười nhẹ:
- Giỏi lắm. Nào, bây giờ làm theo lời anh nhé? Anh sẽ giúp em đòi lại công bằng, vạch mặt ả kia ra, cho 5 đứa đần độn đó hiểu hết tầm quan trọng của em. Nghe anh này.......
Chỉ có cậu mới khiến Yoongi có thể nói nhiều như vậy thôi. Anh thì thầm to nhỏ gì đó với cậu mà tác giả không nghe được. Nói xong thì anh nhìn biểu hiện của cậu, đúng là như anh dự đoán nha! Khuôn mặt cậu méo mó nhìn anh, Hơisssss..đáng yêu:
- Đó không phải tính cách của em a~.
- Em muốn họ yêu thương em lại không? - Yoongi nâng mặt cậu lên, nhìn vào cặp mắt đỏ hoe vì khóc.
- Dạ....muốn... - Chữ “muốn” cậu nói thật nhỏ. Bản thân cậu thấy mình thật ích kỉ a~.
Xoa đầu cậu, anh mỉm cười:
- Làm thử anh xem xem nào.
Sau câu nói của anh, mặt cậu từ mít ướt chuyển sang lạnh tanh. Chính anh còn ngạc nhiên nữa là. Không ngờ nha, cậu làm tốt hơn anh nghĩ. Tính cách lạnh lùng hơn hẳn.
- Tốt lắm. Em cứ thế này nhé.
-----------------------------------------
Cậu cùng anh trở vào lớp, thay khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lúc nãy bằng khuôn mặt mới, vô cảm và hờ hững. Cậu song song với anh vào lớp.
Cả 5 người kia đang định chạy lại xin lỗi cậu, lúc nãy các anh có hơi quá đáng, thấy khí thế của cậu thì lặng người nhìn. Hayeon và JB cũng ngạc nhiên không kém.
Cậu nhìn thẳng vào Hayeon đang ngồi ở bàn mình, nhếch mép, cậu xách cặp lên:
- Cô thích chỗ này? Tôi nhường. Thoải mái nhé.
Cả lớp trợn tròn mắt nhìn cậu. Đây là Jeon JungKook sao? Không thể tin được. Chỉ có mỗi Yoongi là bình thản mà xem kịch. 5 người kia thì rất ngạc nhiên, ngữ khí của cậu hoàn toàn thay đổi. Đâu mới là cậu đây?
Cậu cầm cặp xuống bàn gần cuối kế JB, thư thả nằm xuống ngủ. Hayeon cười khinh bỉ nhìn cậu.
Chịu từ bỏ rồi sao?
- Thôi! Anh Yoongi vào chỗ ngồi đi, chúng ta tiếp tục học nhé anh. - Giọng cô dịu dàng vang lên, nhưng lọt vào 1 bên tai anh thì nó trở thành chất giọng the thé, không thể nào tiếp thu qua tai còn lại.
- Ừ.
Nghe anh nói vậy thì cô mừng húm, cười toét cả miệng. Anh xách cặp lên đi về chỗ bàn trống kế bên cậu. Cô khó hiểu nhìn anh, sau đó nhanh chóng chuyển sang bực tức:
- Anh sao vậy? Sao lại xuống đó? Anh ghét em đến vậy sao?
Anh nở nụ cười bán nguyệt quyến rũ nhìn cô:
- Đây là chỗ tôi! Đi đâu là chyện của tôi. Không mượn cô quản. Mà cô nói tôi ghét cô là sai..... - Hayeon nghe đến đây thì cười thầm, nhưng ngay sau đó anh kéo cô từ 9 tầng mây xuống 18 tầng địa ngục.
- Nói chính xác hơn là tôi không ưa cô chứ không phải là ghét.
Cô tắt hẳn nụ cười, căm giận nhìn cậu. Dáng vẻ dữ tợn, làm 5 người kia to mắt nhìn:
Hayeon? Em thật lạ......
Cô giật mình, thu mình trở lại thành con người ngoan hiền. Cười hiền từ, giả vờ quan tâm anh:
- Thôi, anh muốn ngồi đâu thì ngồi. Nhanh đi kẻo hết tiết bây giờ. Hết rồi là không còn học được nữa đâu!
Anh nhếch mép sau khi nghe từng câu từng chữ phát ra từ miệng cô. Nhão nhẹt! Buồn nôn là thứ mà anh cảm thấy ngay lúc này.
JB ngồi gần cậu mà có thể cảm thấy đôi vai nhỏ nhắn ấy đang run lên từng đợt. Nhìn mà đau lòng...
-------------------ra về-----------------
JB nhẹ nhàng khều vai cậu sau khi nghe tiếng chuông ra về. Cậu bừng tỉnh, bật dậy, đưa tay lên dụi mắt. Hệt như con nít. Hắn không kềm được mà đỏ mặt nhìn.
5 người kia nhìn cậu dịu dàng. Sao lúc nãy lạnh như vậy mà bây giờ lại cười rồi?
Cậu quay lại cười với hắn, nụ cười tỏa nắng mà JaeBum này từng được thấy. Hắn cũng cười đáp trả:
- Đừng lo. Em còn có anh và cả Yoongi nữa. Vui lên.
- Vâng! - Cậu nghe anh nói thì xúc động trào dâng, cười rõ tươi.
- Chúng ta về thôi bảo bối. - Anh quàng vai cậu kéo cậu đi.
Anh và cậu ra tới cổng trường thì thấy cả 6 ( có cô) đang đứng đợi ai đó. Vừa nhìn thấy bóng cậu, Taehyung đã nhào lại, cười với cậu như chưa có chuyện gì xảy ra vậy:
- Ta về thôi bảo bối.
- Xin lỗi. Tôi chỉ cần đi cùng với Yoongie là được rồi. Không phiền đến các anh đâu.
Cậu cười nhẹ trả lời lưu loát. Tuyệt! Cậu đã làm đúng theo lời của anh. Lạnh lùng everywhere. Đặc biệt là với 5 mem này.
----—-------------Home----------—-------
- Hayeon? Sao cô lại ở đây?
Anh nhíu mày nhìn đứa con gái đang õng ẹo đứng trước, làm như ngại ngùng lắm không bằng.
- Hayeon sẽ ở đây từ hôm nay. - Jin ái ngại nhìn anh và cậu, như đang xem nét mặt của cả 2 vậy. Nhíu mày, Yoongi cầm tay cậu dẫn cậu lên lầu. Khi đi qua 6 người thì bồi thêm 1 câu:
- Từ khi nào bọn mày có sở thích đem rác vào nhà vậy? Bẩn!
----------------------------------------
- Ai biểu mày ngu? Yêu nhiều quá làm chi? Mày thấy chưa con? Haha....
Cậu gục mặt xuống khóc nức nở. Phải chi cậu chưa gặp các anh.... Bỗng có 1 vòng tay kéo cậu vào lòng, ôm chặt lấy cậu dỗ dành:
- Ngoan. Bảo bối ngoan, đừng khóc! Còn có anh mà. Nghe lời anh, nín đi!
Chất giọng say rượu đặc trưng của Yoongi truyền đến tai cậu, làm bao nhiêu uất ức trong lòng cậu như vỡ òa. Cậu khóc thật nhiều, sau đó dứt hẳn.
Anh buông cậu ra vuốt ve khuôn mặt tròn trĩnh của cậu, cười nhẹ:
- Giỏi lắm. Nào, bây giờ làm theo lời anh nhé? Anh sẽ giúp em đòi lại công bằng, vạch mặt ả kia ra, cho 5 đứa đần độn đó hiểu hết tầm quan trọng của em. Nghe anh này.......
Chỉ có cậu mới khiến Yoongi có thể nói nhiều như vậy thôi. Anh thì thầm to nhỏ gì đó với cậu mà tác giả không nghe được. Nói xong thì anh nhìn biểu hiện của cậu, đúng là như anh dự đoán nha! Khuôn mặt cậu méo mó nhìn anh, Hơisssss..đáng yêu:
- Đó không phải tính cách của em a~.
- Em muốn họ yêu thương em lại không? - Yoongi nâng mặt cậu lên, nhìn vào cặp mắt đỏ hoe vì khóc.
- Dạ....muốn... - Chữ “muốn” cậu nói thật nhỏ. Bản thân cậu thấy mình thật ích kỉ a~.
Xoa đầu cậu, anh mỉm cười:
- Làm thử anh xem xem nào.
Sau câu nói của anh, mặt cậu từ mít ướt chuyển sang lạnh tanh. Chính anh còn ngạc nhiên nữa là. Không ngờ nha, cậu làm tốt hơn anh nghĩ. Tính cách lạnh lùng hơn hẳn.
- Tốt lắm. Em cứ thế này nhé.
-----------------------------------------
Cậu cùng anh trở vào lớp, thay khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lúc nãy bằng khuôn mặt mới, vô cảm và hờ hững. Cậu song song với anh vào lớp.
Cả 5 người kia đang định chạy lại xin lỗi cậu, lúc nãy các anh có hơi quá đáng, thấy khí thế của cậu thì lặng người nhìn. Hayeon và JB cũng ngạc nhiên không kém.
Cậu nhìn thẳng vào Hayeon đang ngồi ở bàn mình, nhếch mép, cậu xách cặp lên:
- Cô thích chỗ này? Tôi nhường. Thoải mái nhé.
Cả lớp trợn tròn mắt nhìn cậu. Đây là Jeon JungKook sao? Không thể tin được. Chỉ có mỗi Yoongi là bình thản mà xem kịch. 5 người kia thì rất ngạc nhiên, ngữ khí của cậu hoàn toàn thay đổi. Đâu mới là cậu đây?
Cậu cầm cặp xuống bàn gần cuối kế JB, thư thả nằm xuống ngủ. Hayeon cười khinh bỉ nhìn cậu.
Chịu từ bỏ rồi sao?
- Thôi! Anh Yoongi vào chỗ ngồi đi, chúng ta tiếp tục học nhé anh. - Giọng cô dịu dàng vang lên, nhưng lọt vào 1 bên tai anh thì nó trở thành chất giọng the thé, không thể nào tiếp thu qua tai còn lại.
- Ừ.
Nghe anh nói vậy thì cô mừng húm, cười toét cả miệng. Anh xách cặp lên đi về chỗ bàn trống kế bên cậu. Cô khó hiểu nhìn anh, sau đó nhanh chóng chuyển sang bực tức:
- Anh sao vậy? Sao lại xuống đó? Anh ghét em đến vậy sao?
Anh nở nụ cười bán nguyệt quyến rũ nhìn cô:
- Đây là chỗ tôi! Đi đâu là chyện của tôi. Không mượn cô quản. Mà cô nói tôi ghét cô là sai..... - Hayeon nghe đến đây thì cười thầm, nhưng ngay sau đó anh kéo cô từ 9 tầng mây xuống 18 tầng địa ngục.
- Nói chính xác hơn là tôi không ưa cô chứ không phải là ghét.
Cô tắt hẳn nụ cười, căm giận nhìn cậu. Dáng vẻ dữ tợn, làm 5 người kia to mắt nhìn:
Hayeon? Em thật lạ......
Cô giật mình, thu mình trở lại thành con người ngoan hiền. Cười hiền từ, giả vờ quan tâm anh:
- Thôi, anh muốn ngồi đâu thì ngồi. Nhanh đi kẻo hết tiết bây giờ. Hết rồi là không còn học được nữa đâu!
Anh nhếch mép sau khi nghe từng câu từng chữ phát ra từ miệng cô. Nhão nhẹt! Buồn nôn là thứ mà anh cảm thấy ngay lúc này.
JB ngồi gần cậu mà có thể cảm thấy đôi vai nhỏ nhắn ấy đang run lên từng đợt. Nhìn mà đau lòng...
-------------------ra về-----------------
JB nhẹ nhàng khều vai cậu sau khi nghe tiếng chuông ra về. Cậu bừng tỉnh, bật dậy, đưa tay lên dụi mắt. Hệt như con nít. Hắn không kềm được mà đỏ mặt nhìn.
5 người kia nhìn cậu dịu dàng. Sao lúc nãy lạnh như vậy mà bây giờ lại cười rồi?
Cậu quay lại cười với hắn, nụ cười tỏa nắng mà JaeBum này từng được thấy. Hắn cũng cười đáp trả:
- Đừng lo. Em còn có anh và cả Yoongi nữa. Vui lên.
- Vâng! - Cậu nghe anh nói thì xúc động trào dâng, cười rõ tươi.
- Chúng ta về thôi bảo bối. - Anh quàng vai cậu kéo cậu đi.
Anh và cậu ra tới cổng trường thì thấy cả 6 ( có cô) đang đứng đợi ai đó. Vừa nhìn thấy bóng cậu, Taehyung đã nhào lại, cười với cậu như chưa có chuyện gì xảy ra vậy:
- Ta về thôi bảo bối.
- Xin lỗi. Tôi chỉ cần đi cùng với Yoongie là được rồi. Không phiền đến các anh đâu.
Cậu cười nhẹ trả lời lưu loát. Tuyệt! Cậu đã làm đúng theo lời của anh. Lạnh lùng everywhere. Đặc biệt là với 5 mem này.
----—-------------Home----------—-------
- Hayeon? Sao cô lại ở đây?
Anh nhíu mày nhìn đứa con gái đang õng ẹo đứng trước, làm như ngại ngùng lắm không bằng.
- Hayeon sẽ ở đây từ hôm nay. - Jin ái ngại nhìn anh và cậu, như đang xem nét mặt của cả 2 vậy. Nhíu mày, Yoongi cầm tay cậu dẫn cậu lên lầu. Khi đi qua 6 người thì bồi thêm 1 câu:
- Từ khi nào bọn mày có sở thích đem rác vào nhà vậy? Bẩn!
----------------------------------------