Chap tặng cho UynL20:). C.ơn bạn đã ủng hộ Au:)
Sáng ngày hôm sau. 7h30' thứ 2.
- Bảo bối à. Dậy nào, hôm nay đầu tuần đấy. - Jin lay lay người cậu.
- À, mém tí quên mất hôm nay phải đi học. - Cậu luống cuống lấy bộ đồng phục trên tay Jin rồi chạy ào vào nhà vệ sinh.
- Thiệt là....
Hoàn tất việc vệ sinh thân thể, cậu xách cặp theo Jin xuống lầu, nơi các anh đang đợi.
- Chúng ta đi học thôi. - Cậu nhảy chân sáo, khoác tay Yoongi và Hoseok ra cửa.
- Việc gì khiến bảo bối của bọn anh vui vậy? - Namjoon cười dịu dàng nhìn cậu. Chẳng phải hôm qua còn rất buồn sao? Nay lại tung tăng, cười tít mắt như vậy. Khó hiểu.
- Ai biết đâu. Tự nhiên em vui, thế thôi. Hí hí, có một số người nói sẽ bảo vệ em nên tối qua em chỉ mơ thấy những người đó thôi. - Cậu cười càng tươi hơn.
- Rồi rồi. Bọn anh hiểu rồi. Không bảo vệ em thì bảo vệ ai đây? Đi học thôi, muộn rồi. -Tae nựng má cậu, cười yêu chiều.
- Nae~.
----------------------------------
- Oa, các anh ấy đến rồi kìa. Vẫn là đẹp trai.
- Ừm, Jungkook dễ thương hơn mày nhỉ?
..........
- Hời, điệp khúc chả bao giờ dừng được. - Hoseok day trán khổ sở, không lẽ bây giờ lại đuổi học toàn bộ đi?
”Két”
Tiếng thắng lớn của 1 chiếc xe hơi lạ thu hút sự chú ý của học sinh trong trường.
Một người đàn ông từ trên xe bước xuống. Đồng thời cũng có 1 người đàn bà theo sau.
Cậu tái mặt nhìn 2 người ấy. Kí ức đột nhiên ùa về. Nắm chặt tay, cậu sợ đến phát khóc.
Chính người này! Là người này khi xưa đã làm hư món đồ kỉ niệm duy nhất mà bà nội đã để lại cho cậu - con gấu Teddy màu nâu đáng yêu. Cũng chính ông ta là người đã tạo cho cậu những hồi ức tồi tệ, đầy máu me. Cho cậu thấy từng thứ mình yêu thương phải nhuốm màu đỏ của sự hận thù.
Chỉ tiếc là do cậu quá nhút nhát, không thể đối diện với ông ta mà đòi lại công bằng, nói cho rõ lí lẽ cũng như....trả thù.
Các anh thấy biểu hiện kì lạ của cậu liền hiểu vấn đề. Mặt họ tối sầm lại, chuyển ánh nhìn về phía cặp nam nữ ( già) kia. Nắm tay trấn an cậu, Jimin nói nhẹ nhàng:
- Bảo bối đừng sợ. Bọn anh vẫn ở đây còn gì? Ngoan. Thử hắn dám đụng vào 1 sợi tóc của em, bọn anh nhất định sẽ thả xác ông ta trôi biển!
Nhìn vào ánh mắt ôn nhu có phần kiên định của Jimin, cậu an lòng thở phào.
Ông ta đang đi về phía cậu và các anh. Miệng vẫn nở nụ cười sở khanh quen thuộc, khiến ai nấy đều phát tởm. Đứng lại trước mặt câu, ông ta cất giọng trầm:
- Chào JungKook. Cháu vẫn khỏe chứ? Càng ngày cháu càng đẹp trai đấy nhỉ?
Đã bao lâu rồi cậu mới được nghe giọng nói đáng sợ này. Cậu níu chặt tay Jimin, giọng run rẩy:
- Ông...là đồ xấu...ư...xa! Đến...đây làm...gì?
- Ơ kìa, cục cưng của ta? Sao vậy? Ta đáng sợ đến thế sao? - Ông ta nhìn cậu cười cợt, đột nhiên hắn chú ý đến sự hiện diện của 6 người.
- Đây là ai vậy?
- Ông có tư cách để biết? - Yoongi lạnh lùng nhìn ông, giọng nói thập phần khinh bỉ.
Ông quên bọn tôi? Hay...không biết?
- Rất cá tính! Ta thích. Các ngươi sắp tốt nghiệp đại học đúng không? Hẳn là sẽ cần việc làm. Ta sẽ thuê các ngươi, 20 triệu 1 tháng! Thế nào? - Ông ta nghênh mặt nhìn các anh.
Học sinh trong trường há hốc mồm.
Lão già này từ đâu rơi xuống vậy? Gia thế lẫy lừng như vậy mà không biết? Phải nói là dốt thông tin hay ngu bẩm sinh đây?
Định ban cho ông 1 đấm vì tội ăn nói bừa bãi, Yoongi ngăn Jimin lại, miệng nhếch nhẹ quyến rũ.
Nụ cười này cậu chưa từng thấy nha. Nó không giống những cái nhếch môi trước của anh. Có 1 chút bí ẩn và 1 chút.....tàn nhẫn?
( Hiện tượng xảy ra)
Bỗng dưng cậu đỏ mặt, rất đáng yêu. Nụ cười ấy...quá đẹp. Cậu ôm lấy Jimin, cọ cọ vào lòng ngực anh cho mặt bớt đỏ. Jimin không hiểu chuyện nhưng cũng để yên.
- Nếu được vậy thì quý hóa quá. Chúng tôi đây rất sẵn lòng. - Bắt tay với ông ta, Yoongi nói với giọng say rượu.
- Được. Ta đến đây chỉ muốn xem cháu sống thế nào thôi Jung Kook à. Ta đi nhé? Nếu rãnh nhớ...đến THĂM ta đấy. Các cậu ngày mai hãy đến QT làm luôn nhé. - Nói rồi ông ta bỏ đi.
- Sao lại đồng ý? Không thích đâu. - Cậu buông Jimin ra, giọng mè nheo.
- Bảo bối ngoan. Ngày mai bọn anh sẽ nghỉ học, em cũng vậy nhé? - Xoa đầu cậu, Yoongi cười dịu dàng.
( Hiện tượng)
- Nae. - Giọng ỉu xìu.
- Lên lớp thôi. - Nắm tay kéo cậu, Namjoon và 4 người kia hình như đã hiểu ý đồ của Min Yoongi rồi.
Từ từ đi. Rồi ông sẽ thấy. Bọn tôi sẽ trả đủ cho ông.
----------------------------
Ai nhớ được ngày Au “đẻ” ra bộ Allkook này hông? Cmt đi. Muốn gì chiều tất:)))
- JungKook à.....JungKook à....
- Không. Đừng mà.
Cậu hoảng sợ ngồi dậy, thì ra là mơ. Nếu nói cho chính xác thì đây là lần thứ cậu mơ giấc mơ quái gở đó. Có một giọng nói đáng sợ cứ lặp đi lặp lại mỗi câu “Jungkook à...” mà chẳng nói gì thêm. Cậu thực sự rất sợ. Giọng nói này.....rất quen. Đột nhiên nước mắt cậu rơi lã chã, sao lại vậy? Đúng rồi! Đó là giọng của người đàn ông đó.....
- Bảo bối, em sao vậy? - Yoongi giật mình khi nghe cậu nói mớ, lật đật lại giường cậu. người còn lại cũng tương tự, vẻ mặt đầy sự lo lắng nhìn cậu.
- Em sợ lắm, sợ lắm. Lỡ đâu ông ta lại đến nữa thì sao? - Cậu òa khóc, tay níu chặt tấm mền.
- Ai cơ? Em mơ thấy gì sao? Đừng lo, còn bọn anh đây! Ai dám làm gì em? Đụng vào vợ bọn anh, bọn anh có chết cũng phải bảo vệ em.
Dòng suối ấm từ đâu rót nhẹ vào lòng cậu. Cười an lòng, cậu nằm xuống ngủ tiếp. Không sao đâu, vì đã có các anh bên cạnh rồi. Nhưng lỡ đâu.....họ cũng bỏ cậu mà đi thì sao?
Nghĩ đến đây, cậu lại bật khóc nhưng tiếng rất nhỏ, môi vẫn cười cho các anh thấy, nhưng nước mắt chảy các anh không hay!
Cứ thế, cậu đau lòng chìm vào giấc ngủ.
--------------------------------
- Tập đoàn KPT đang phát triển với nguồn vốn khổng lồ, cổ đông mạnh, tương lai sẽ là tập đoàn có thể so sánh với JT.....xin cám ơn quý khán giả đã xem chương trình thời sự Korean ngày hôm nay!
- Làm sao đây? Ông ta đã sắp tới rồi. - Cậu sợ hãi, bó gối trên sopha.
- Bảo bối, hôm qua giờ em rất lạ. Có chuyện gì sao? - Hoseok lo lắng vuốt tóc cậu.
- Kang HyunSuk! - Lạnh lùng phun ra cái tên quen thuộc, Yoongi bình thản đưa tay day trán.
- Là ông ta? - Các anh đồng thanh nhìn Yoongi.
- Các anh biết ông ta? - Cậu ngơ ngác.
- Ừm. RẤT QUEN!
- V...vâng. - Cậu ậm ừ rồi lại bó gối.
- Em có chuyện gì với ông ta? - Tae thắc mắc, ngồi chống cằm nhìn cậu, đợi câu trả lời.
- Là..
------------Flash back---------
- Chào cậu bé. Cháu sao lại ở đây? Để chú dắt cháu về nhà nhé?
- Chú là ai? Cháu chỉ đang đi chơi thôi. Một lát sẽ về với ba Jeon!
Cậu bé sợ hãi khúm núm khi thấy người đàn ông đối diện. Ông ta có dung nhan bình thường nhưng nét mặt có gì đó gọi là.....biến thái?
- Cháu nhìn có vẻ ngon. Về với ta đi, cháu sẽ được rất nhiều đồ chơi. - Ông ta giở thói dụ dỗ.
Vì là trẻ con nên bị đồ chơi hấp dẫn là chuyện bình thường. Cậu sáng mắt nhìn ông ta. Với đứa con nít tuổi như cậu làm sao hiểu được hàm ý trong lời nói của người đối diện?
- Vâng cháu đi với chú. - Cậu ngây thơ cười tít mắt.
Vài ngày sau đó, ông ta có đưa thêm vài đứa trẻ về nhà. Cậu hòa đồng rồi từ từ làm bạn với những đứa trẻ ấy.
Rồi một ngày.....
Cậu sợ hãi ngồi nép vào góc tường nhìn từng nhát roi giáng xuống những cơ thể nhỏ bé của bạn mình. Chỉ biết rằng những đứa trẻ ấy được ông ta đưa từ trại mồ côi về. Chúng mừng quýnh khi được thoát khỏi nơi đó nên đi theo ông mà chả nói lời nào.
Hằng ngày bọn chúng đều bị đánh đập rất dã man. Đên độ cậu phải kinh hãi khi lần thấy máu me đầy căn phòng khách. Những tiếng thét vang lên đầy ủy dị. Từng thân từng thân gục xuống sàn nhà lạnh lẽo. Vài ngày sau thì không thấy nữa.
- Chú ơi, bạn cháu đâu rồi? - Cậu kéo kéo gấu áo ông ta, tay ôm con gấu bông được bà nội tặng trước lúc qua đời.
- Chết rồi! - Ông chả ngại ngần mà nói những từ ngữ đáng sợ với đứa con nít.
Cậu sợ hãi giật lùi lại, miệng lắp bắp:
- Vậy còn cháu thì sao? Chú sẽ giết cháu ư?
- Cháu là cái mỏ vàng của ta! Tại sao phải giết? Ba cháu đã sai rất nhiều người tìm cháu đấy. Sẽ thế nào nếu đổi cháu với ngàn đô nhỉ? - Ông ta ngước mặt lên trời cười lớn.
- Hức...hức..cháu muốn về với ba Jeon. Cho cháu về đi mà. - Cậu khóc nấc lên, nhìn ông ta bằng cặp mắt đáng thương.
- Hừ. Đợi cháu tuổi. Cháu SẼ CHÍNH THỨC THUỘC VỀ TA! Hahaha...
Ông ta đi rồi.....
Sau một thời gian, ông ta càng ngày càng lộ rõ bản chất, suốt ngày sờ soạng cậu, dê già hiện hình khiến cậu càng ngày càng khiếp đảm.
Đêm hôm đó, cậu lẻn ra ngoài, bằng cách nào đó cậu thành công. Ông Jeon mừng rỡ khi gặp lại con trai. Cả gia đình khóc nức nở khi thấy bộ dạng thê thảm của cậu ( quần áo rách vì bị vướng lúc thoát ra).
- Ba ơi. Ông ta giết chết Teddy của Kookie rồi. Nội có buồn không? Sẽ ghét con không? Kookie không muốn vậy đâu. - Cậu ôm chân ba mình khóc lớn.
- Kookie ngoan. Sẽ không có chuyện đó đâu.
Tập đoàn JT sau đó phát triển rất nhanh. Vượt đến Top Thế Giới. Chẳng ai dám khinh thường, Jeon Gia luôn ấp ủ trong lòng thứ gì đó gọi là hận thù?....
----------End Flash back---------
- Rác rưởi! - Tay bóp chặt chai nước thủy tinh, nó vỡ vụn đâm vào tay Jimin, máu tuôn ướt đẫm cả bàn.
- Cặn bã!
Vấy bẩn bảo bối của họ bằng bàn tay dơ bẩn đó, lục đại thiếu gia đây GIẾT!
- Bảo bối đừng sợ, giúp em giết hắn đối với bọn anh là chuyện cực kì bình thường. Yên tâm nhé? Dù thế nào bọn anh cũng yêu em! - Jin ôm cậu vào lòng vỗ về.
Nhưng đâu ai biết, mắt của cả đã nhuốm tia máu....Hận thù chồng chất....
----------------------
Congratulations BTS comeback >