Sáng hôm sau, các anh và cậu đặc biệt dậy sớm. Ai cũng 1 cây vest đen, quyền lực và quyến rũ, riêng cậu được các anh chau chuốt rất kĩ càng, đẹp là phải khoe! Để mãi chỉ uổng hao mòn nhan sắc.
- Ta đi thôi! Đã 8h rồi đấy. - Namjoon thúc giục trong khi bản thân còn đang thong thả ăn sáng trong bếp.
- Mày thèm bị hội đồng? - 5 người còn lại và cậu đang mất kiên nhẫn đứng ở cửa nhìn Namjoon chằm chằm.
- Nào có? Đi thôi, đi thôi. - Cười giã lã, Joon nhanh chóng mang giày rồi nhập hội.
-----------------------
Đứng trước cổng tòa nhà QT to lớn, các anh không những không bị nó làm cho choáng ngợp mà ngược lại nếu tòa nhà này có cảm xúc thì cũng phải kiêng nể 7 con người này 10 phần.
- Ê, cô xem kìa, các anh đẹp trai đi chung với ai ấy!
- Ừ. Đáng yêu vậy?
- Hẳn là 1 tiểu mĩ thụ đây!
- Sao có thể dễ thương đến thế kia?
Các anh nghe, nhưng vẫn cho qua, đơn giản vì những lời nói đó là dư thừa. Bảo bối của bọn anh mà! Đáng yêu, xinh đẹp không thiếu, mỗi tội quá ngây thơ.
- Họ nhìn em mãi vậy? Quần áo em có dơ hay rách chỗ nào không? - Thấy mọi người xung quanh có vẻ lạ, cứ chỉ chỉ trỏ trỏ cậu mà nói, khó chịu, cậu nhìn các anh, chu môi nói.
- Ai biểu em? Sinh ra đã đáng yêu như vậy. - Nói bấy nhiêu rồi Tae dắt tay cậu vào công ty.
Tất nhiên tình hình trong đây không khác mấy so với bên ngoài, thậm chí còn là gấp đôi lời vào ra.
Bực mình vì quá nhiều người lắm chuyện, Hoseok nắm tay cậu đi thẳng vào thang máy, còn lại cũng nối gót theo sau.
-----------Phòng giám đốc------------
- Chào ông!
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, các anh đứng chắn cậu, tránh tầm mắt của Kang HyunSuk.
Nhìn nét mặt ông ta có gì đó khá vui vẻ. Xảy ra bao nhiêu đó chuyện, lão vẫn còn cười được? Phải gọi là mạnh mẽ hay là đã chai mặt rồi đây?
Lòng các anh không khỏi thắc mắc nha! Rõ ràng dường như đã mất gần sạch tài sản nhưng lí do nào khiến ông ta bình thản như vậy?
- Giám đốc, nhìn ông có vẻ vui? - Rốt cục nhịn không được mà Jin mở miệng hỏi.
- Chẳng qua là ta đã vay được một số tiền lớn từ JT, MT, PT, NT, HT, TT. Họ nói có thể từ từ trả. Quá tốt cho ta còn gì? Nếu không vướng mắc gì nữa thì công ty ta chắc chắn sẽ vượt Top Thế Giới, lúc đó số tiền ấy có chết ta cũng không trả! - Lão nói rồi cười lớn.
Cả 6 pov's:
Ba à......
End pov.
- Vậy thì may quá. - Jin thở phào, ra vẻ vui mừng.
- À mà người đứng sau các cậu là...? - Ông ta ngó nghiêng, vô tình thấy được 7 đôi chân.
- Là...tôi! - Cậu rụt rè bước lên phía trước. Hôm qua chỉ là mạnh miệng nói vậy nhưng thực chất cậu vẫn còn rất sợ lão ta, kí ức lúc xưa đâu phải gật đầu 1 cái là quên?
- A, ra là Jungkook! Càng nhìn càng thấy đáng yêu nha! Đến đây với ta nào. - Ông cười trơ trẽn, đưa tay quắc cậu đến gần.
- Không muốn, không thích! - Cậu lùi lại, ôm chặt Jimin từ phía sau, ra sức lắc đầu.
Điện thoại ông ta đột nhiên reo, lão bắt máy rồi ngả ngớn trả lời. Lão ta có chuyện phải đi.
- Thôi vậy. Ta sẽ đợi từ từ, đến khi cháu và ta có thể “thân mật” hơn. - Ông ta đứng dậy, bước ra cửa, lướt qua cậu, ông biến thái hôn mạnh lên gò má mềm mịn của Jungkook làm cậu giật mình.
Đến khi cửa phòng đóng lại, các anh mới hoàn hồn.
- Lão ta...vừa làm cái trò gì trước mắt tao vậy? - Tay bẽ gãy cây viết đang cầm, Yoongi trầm giọng gằn từng chữ. Khuôn mặt nhìn sơ qua rất bình thường nhưng ngữ khí lại muôn phần đáng sợ.
Ông ta vừa ngang nhiên đứng trước mặt bọn anh mà hôn bảo bối sao? Là chán sống? Nhưng bây giờ cả 6 đối với ông ta chỉ là 6 thằng làm công ăn lương bình thường, lời nói thốt ra không có chút giá trị, như vậy làm sao có thể đứng trước mặt hắn mà ra lệnh đừng đến gần cậu? Kế hoạch đổ vỡ hết thì sao?
- Bảo bối, sao lúc nãy em không phản kháng? - Xoay qua nhìn cậu, Tae bình tĩnh hỏi.
- Em không biết là lão ta sẽ làm vậy nên không đề phòng được. Các anh đừng giận Kookie nha? - Cúi gằm mặt, hai ngón tay trỏ cứ chạm chạm vào nhau, cậu chu môi uất ức nói.
Aigoo, lại cái bộ dạng đáng yêu chết người này, làm sao họ có thể nhẫn tâm giận cho được? Rõ ràng là đang câu dẫn mà!
- *Chụt* Anh sẽ không giận, em phải nhớ là tránh xa lão già đó ra! Ông ta có vẻ là rất thích em đấy! - Nhịn không được mà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang mếu như sắp khóc của cậu lên hôn nhẹ, Hoseok dặn dò.
- Nae. - Cậu gật đầu răm rắp, mắt sáng rực.
- Ta về phòng. - Nhíu mày vì hành động tình cảm vừa rồi, 5 người còn lại kéo cậu về nơi làm việc. Các anh là đang ghen a~.
-------------------------------
- Sao cơ? Lại chuyện gì nữa? - Lão ta mệt mỏi nói, thực tình là ông không hiểu tại sao lại xảy ra những thứ như thế này. Có hay không công ty có gián điệp? Nếu có thì là ai? Nếu không có thì nguyên nhân khiến tập đoàn của ông sắp phá sản là gì?
- Dạ. Có thêm rất nhiều thư kiện được gửi vào email và thùng thư của công ty sáng nay.
- Đốt hết đi! Còn nữa, tìm hiểu rõ cho ta ai là người đứng sau việc này càng nhanh càng tốt! - Ông giận dữ nhìn về phía chàng trai.
- Vâng! - Nói rồi chàng trai nhanh chóng đi ra.
Cùng lúc đó, các anh đồng loạt bước vào, vẻ mặt rất lo lắng.
- Có chuyện gì vậy CEO? - Với chất giọng thấp thỏm, Hoseok hoàn thành vai diễn cách hoàn hảo.
- Dạo này có ai phá rối QT, khiến ta rất đau đầu. Tại sao mọi chuyện lại ồ ạt diễn ra cùng lúc vậy chứ? - Ông ta chắp tay, dáng vẻ buồn rầu.
- Vậy công ty chúng ta hết cách rồi sao? Chúng tôi giúp gì được không? - Tae nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
- May mắn là ta đã có tiết kiệm được số tiền không nhỏ. Nó có thể giúp ta gầy dựng lại QT. Ta hiện không thể tin tưởng ai nữa, chỉ nhờ vào các cậu. Ta giao cho các cậu toàn bộ trách nhiệm về phía đối tác và sản phẩm. Đừng để ta thất vọng.
- Cho tôi hỏi, số tiền tiết kiệm của ông chính xác là bao nhiêu để chúng tôi còn nghĩ cách. - Bình tĩnh lên tiếng, Namjoon chăm chú quan sát nhất cử nhất động của HyunSuk.
- Chính xác là tỷ. Các cậu định làm gì?
- Ông cứ tin tưởng bọn tôi. - Nhếch mép, Yoongi không trả lời thẳng câu hỏi của ông ta, nét mặt của anh có thể thuyết phục người ta hoàn toàn tin tưởng mình, có quyết đoán, có sắc bén.
Ra là còn tỷ. Xem ông xoay sở thế nào khi trắng tay đây!
- Được rồi. Giao các cậu. Đây là chìa khóa két sắt, mật khẩu là . Nhanh chóng thực thi đi! - Ông chìa ra cho các anh chiếc khóa ánh kim, day trán trả lời. Thôi thì cứ để bọn nó nghĩ cách xem thế nào.
- Được rồi. Chúng tôi đi ngay. - Cúi chào ông, các anh ngoảnh mặt ra cửa.
-----------Phòng thiết kế-------------
- Tao tự hỏi, lão ta lấy số tiền đó ở đâu? Với công ty còn “nghiệp dư” như vậy, thành lập cũng chỉ hơn tháng. tỷ có thể nói là con số khá lớn! - Tae tìm kiếm thông tin, mắt dán chặt vào màn hình vi tính.
- Hối lộ? Buôn lậu? Trộm cắp? Vơ vét?.. - Jin nhàn nhã nhai kẹo, miệng tuôn ra biết bao nhiêu tội, mặt phè phởn đung đưa chiếc chìa khóa trên tay.
- Việc gì cũng kệ! tỷ đó giờ nằm trong tay chúng ta! - Namjoon cười cười, mắt nhìn về khoảng không vô định.
- Được rồi. Số tiền đó đã quyên góp thành công cho hơn cô nhi viện trong Seoul.
- Tốt! Giờ về nhà. - Với tay lất áo khoác, Yoongi thong thả bước ra cửa, bọn còn lại cũng nối gót theo sau.
------------Nhà-----------------
Bước vào nhà, không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Cũng phải thôi. Nhà có người, hết người đi, như thế này là bình thường.
Nói thật rằng, từ sáng, vừa vào công ty là các anh đã nhớ đến con thỏ béo ở nhà. Ở nhà vui không? Nhớ các anh không? Ăn cơm đủ bữa không?...Đó là những câu hỏi mà cách ' là các anh lại nghĩ đến.
Trông về thật sớm để có thể “thêm đường” vào nồi “cháo tình yêu” mà các anh “nấu” bấy lâu nay.
- Bảo bối ời~. Bọn anh về rồi đây. - Hoseok vui vẻ hét lớn
Không có tiếng trả lời. Lạ thật, bảo bối của họ đâu rồi? Hiện giờ là h tối, chả nhẽ cậu ra ngoài vào giờ này?
Nghĩ chỉ tổn nhức não, các anh vào thẳng phòng khách mà tìm.
- Bảo bối. Sao lại ngủ ở đây? Lại còn đeo cả tai nghe cách âm. - Jimin tiến lại xoa đầu con thỏ lười biếng đang cuộn tròn trên ghế sopha, nhìn mà xót.
- A? Các anh về rồi dụi mắt. Nói không phải đùa chứ em nhớ các anh lắm a. - Cậu tươi cười nhìn cả .
- Mệt lắm bảo bối à. Anh cũng nhớ em chứ bộ, nhớ đến mức hồi trưa anh đói bụng luôn. - Tae nhào vào lòng cậu, để người nhỏ hơn sưởi ấm.
- Nói gì vậy? - Yoong nhíu mày nhìn Tae, thuận tay kéo luôn Tae ra, ôm cậu vào lòng.
- Vâng em biết rồi. Cơ mà tại sao lại mệt? Không phải công việc của các anh rất nhẹ sao? - Cậu cũng ôm lại anh, áp má vào lòng ngực ấm áp của Yoongi, đưa mắt lên nhìn người còn lại.
- Lão già đó hành hạ bọn anh dữ lắm luôn. Đánh nè, đá nè, đấm nè,.....tùm lum hết! - Jin bắt đầu khoác lác, làm quá vấn đề lên dù cái vấn đề đó “không hề tồn tại“.
- Thật ạ? Vậy em xử cho. Em hết sợ ông ta rồi! Em sẽ cho ông ta biết Jeon Jungkook này lợi hại thế nào, dám đụng vô người thương Kookie, em sẽ tét mông ông ta đến khi nào ông ta ngoan ngoãn thì thôi, mẹ dạy em vậy á. - Cậu chu mỏ, tay quơ loạn xạ, mày nhỏ nhíu lại, thông báo là Jeon Jungkook bây giờ dễ thương chết người.
- Aigoo, đáng yêu chết mất! Chụtx- Các anh đồng thanh rồi hôn chóc vào môi cậu.
- Vậy mai em đến công ty đi nhé! Cho ông ta thấy sức mạnh của em! - Xoa đầu cậu, Jin cười tươi.
- Dạ! Các anh lên tắm đi. Mình mẩy hôi như cú, không có thơm gì hết hà! - Cậu xua đuổi.:))
- Tuân lệnh vợ! - Lần lượt chạy vào toilet.
Kang HyunSuk, đợi nhé? Có trò vui cho ông rồi đây!
----------------------------------