Jimin quản lí công ty cha để lại đã được một năm. Thành tựu không ít. Có thể nói, chỉ có lớn mạnh và phát triển chứ không hề điêu đứng hay gặp bất cứ trở ngại nào.
Vì cả 6 công ty, PT, MT, KT, TT, HT, ST, NT, còn có cả JT nên chuyện bị đánh bại là không thể. Bảy công ty hợp tác với nhau tạo nên một kỉ lục mà khó ai có thể phá vỡ.
Hôm nay là ngày tất cả phải đi gặp ba mẹ để bàn về chuyện gì đó đến tối mai mới có thể về. Chỉ ngoại trừ Jimin. ( Thật ra là có mưu kế cả đấy -.-)
Bảo bối của anh phải ở nhà từ sáng đến chiều nên có vẻ buồn lắm. Jimin anh hôm nay sẽ phá lệ.
Ngồi trên chiếc ghế giám đốc, anh chăm chú hoàn thành công việc. Khuôn mặt điềm tĩnh đến quyến rũ. Mái tóc vàng che đôi mắt. Cặp kính làm vẻ đẹp không những không thuyên giảm mà ngược lại còn tăng lên.
Hiện tại đã là 9h30 tối, nhân viên công ty đều đã về. Chỉ có một số người tăng ca ở lầu dưới.
”Cạch”
Đặt cây viết xuống bàn, anh mệt mỏi ngã người ra sau, tay day nhẹ thái dương. Chợt nhớ đến chuyện quan trọng, anh cầm điện thoại, ấn số:
- Alo? Jiminie? Có chuyện gì không?
- Anh đói bụng rồi, hôm nay lại phải ở công ty, em đem cơm đến đây giúp anh nhé? Anh sẽ cho xe tới rước.
- Vâng.
Cúp máy, anh cười tà. Hôm nay anh muốn ăn thịt thỏ......
Nữa tiếng sau, anh nhận được cuộc gọi của tiếp viên rằng JungKook đã tới.
”Cạch. Két”
Cửa phòng mở, anh chăm chú nhìn vào thân ảnh nhỏ bé đang vui vẻ nhảy chân sáo vào:
- Cơm của anh này. Còn chuyện gì nữa không?
Đặt hộp cơm lên bàn, cậu cười rạng rỡ. Ngay lúc này, cậu muốn nghe đối phương trả lời “còn” a. Ở nhà rất chán, có thể ở đây chơi với Minie thì vui biết bao! ( Hm vô tội)
- Hết chuyện rồi. Nhưng mà anh lại thấy ngán cơm.
Cậu buồn bã cụp mắt, nghe câu sau lại bực bội mà đanh đá đến đáng yêu. Tay chống nạnh, môi chu lên mắng:
- Ai cho anh ngán? Lại muốn giữ “sicula” nữa chứ gì? Anh đói xỉu rồi ai đỡ? Em đỡ không nổi đâu!
Anh bụm miệng cười, đáng yêu là bản chất!
- Anh có nói không ăn đâu? Chỉ là anh muốn ăn thịt thỏ.
Anh đứng dậy, đi về phía cậu đứng, dang tay ôm trọn cơ thể nhỏ bé.
Cậu vùng vẫy. Không muốn ăn nhưng lại bắt cậu làm. Rõ ràng muốn hành xác cậu đây mà. ( -.-)
- Giờ này làm gì còn ai bán thịt thỏ? Muốn ăn vậy để em kiếm mua cho.
Cậu đẩy anh ra, xoay đầu định bước ra cửa thì lại bị ôm chặt. Đầu anh cọ cọ vào hõm cổ cậu, cắn nhẹ.
- Ở đây có thỏ, sao phải mua? Hơn nữa, con thỏ này rất “ngon“. Cũng rất xinh đẹp...
Rùng mình, cậu có dự cảm chẳng lành. Jimin hôm nay bị gì thế nhỉ? Bảo muốn ăn thỏ, đi mua thì lại cản. Phòng làm việc lại nuôi động vật. Chẳng giống ai cả.
- Minie? Tránh ra em mới đi mua được chứ?
- Đã nói không cho đi rồi mà. Em lì nhỉ?
Jimin hôn lướt trên gò má cậu, tay lần mò xuống vùng eo, siết chặt.
Cậu mơ hồ, trán đã sớm túa mồ hôi. Đến giờ đầu óc mới thông ra. Jimin ý tứ làm cậu chẳng thể hiểu nổi. Lần này chỉ có nước liệt...
- Hiểu rồi chứ? Giờ em cần phải làm gì?
- Em.....không biết.
- Nói dối! Phải phạt thật nặng tay!
Anh nhấc bổng cậu vào phòng nghỉ. Phòng làm việc các anh rất tiện nghi. Máy lạnh, phòng tắm, phòng ngủ, kể cả......tủ lạnh.
Ném cậu xuống giường rồi nhanh chóng áp đè lên. Môi anh nhanh chóng tìm đến môi cậu mà quấn quít. Cậu chỉ biết nhắm tịt mắt, chống cự khiến anh giận thì đứng dậy cũng đừng hòng chứ nói gì đến đi lại.
Cạy răng cậu, anh tiến lưỡi vào trong, tìm lấy lưỡi cậu mà mút mạnh. Âm thanh. “Chùn, chụt” vang lên khắp phòng.
Khó thở, cậu đẩy anh ra. Nhưng sức yếu nên đành buông thỏng.
Thả môi cậu ra, anh nhìn xung quanh rồi lấy một sợi dây thừng màu xanh, cộng thêm tháo dây nịch của mình. Một sợi cột tay cậu vào thành giường, dây còn lại trói một chân vào góc giường phía dưới.
- Minie, thả em ra, đau lắm ấy. - Cậu mếu máo.
- Không được. Thích yêu em như thế này hơn.
___________________
End ngoại truyện 2:) Cắt H:)))))))) Dẹp H:)) Tui thật yếu lòng:((
Warning: Hắc. H
Chống chỉ định thanh niên nghiêm túc và nghĩ đầu óc mình còn trong sáng!
Mà thôi đừng nên đọc:“> Tui viết Hắc dở tàn bạo:“>
_______________________
Khoảng thời gian hôn nhân của các anh và cậu rất đầm ấm, chưa hề có cãi vã hay chiến tranh lạnh.
Tất cả đều đã tốt nghiệp. Các anh quản lí công ty của gia đình, cậu ở nhà lo việc lặt vặt ( lượm lặt và ăn vặt).
Bây giờ đã gần h tối nhưng vẫn chưa ai về. Jimin và Hoseok phải đi công tác nước ngoài, tối mai mới có thể về. TaeHyung bàn đối tác làm ăn cùng với cha mình, tối nay sẽ ngủ ở nhà cha. Namjoon cũng ở lại gặp đối tác và sẽ ngủ ở công ty. SeokJin có cuộc họp cổ đông lớn nên cần phải chuẩn bị. Họ không thể về nhà với cậu hôm nay.
Cậu buồn chán lăn lộn trên chiếc giường, tivi lại chẳng có gì xem. Hết bộ phim cậu thích rồi. Chợt giật mình, vẫn còn Yoongi!
Lập tức ngồi dậy, tắt tivi, cậu xỏ đôi dép bông. Chạy xuống cầu thang, miệng cười tươi. Vậy là hôm nay cậu không phải cô đơn rồi.
Kia, anh đứng kia rồi, hình như anh đang nấu thức ăn thì phải, mái đầu vàng không thể lầm lẫn được. Cậu mãi xem tivi trên phòng nên không để ý đến anh đã về từ lúc nào, thậm chí là đã tắm rồi nữa cơ.
Cậu nhanh chân chạy lại, ôm lấy anh từ phía sau, đầu nhỏ cọ cọ vào tấm lưng rộng lớn.
- Em sao vậy? - Giật mình, anh dừng việc đang làm.
- Nhớ Yoongie. - Giọng mũi bùng phát, cậu nũng nĩu.
Anh cười nhẹ, con thỏ này có biết mình đang câu dẫn anh không nhỉ? Môi nhỏ cứ hôn lướt lưng anh, nhột không chịu được. Xoay lưng, ôm cậu nhấc bổng lên đối mặt với mình.
Mày cậu hơi nhíu lại, mắt sáng nhìn anh chằm chằm, môi bặm lại như đang giận. Thật tình rất câu nhân.
- Em ăn tối rồi phải không?
Cậu không trả lời, chỉ gật đầu, lúc nãy cậu có ăn bánh rồi.
- Nhưng anh chưa ăn. Anh đói rồi. - Dụi vào cổ cậu, anh cắn nhẹ.
- A...anh ăn cơm đi.
Ngửi thấy mùi bất thường, cậu đẩy anh, chạy nhanh lên phòng.
Hôm nay có mỗi mình anh ở nhà, không “mần thịt” thì có uổng phí a. Nhanh tay giữ lấy cậu, anh vác lên vai, hướng phòng cậu mà đi.
Chốt cửa phòng, anh tiến giường, đặt cậu xuống, bản thân lấy hai tay chống hai bên cậu kềm kẹp.
Cúi đầu, anh hôn mạnh lên môi cậu. Cậu hoảng sợ mở to mắt, lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, đầu óc dịu đi phần nào nhưng vẫn chưa chịu hé môi.
Anh nhéo mạnh eo cậu, lập tức đạt được ý muốn, anh đưa lưỡi lục soát khoang miệng ấm nóng. Dịch vị theo khóe miệng cậu tràn ra ngoài.
Dứt ra, anh nhìn cậu, thân thể cậu xụi lơ do thiếu khí, môi sưng đỏ, mắt từ khi nào đã ươn ướt. Khung cảnh mê người đập vào mắt khiến anh không khỏi say mê.
Tiến đến ngậm lấy vành tai cậu, anh phả hơi:
- Anh muốn.
Cậu đỏ mặt, rụt rè gật đầu.
Cười gian manh, anh ngậm lấy tai cậu rồi hôn chụt vào vành tai. Lấy chiếc khăn cổ ở bàn, anh nắm lấy cổ tay cậu rồi cột chúng lại. Vươn tay lấy thêm một mảnh vải, anh bịt mắt cậu.
- Không thích thế này.
Cậu mè nheo. Anh cầm lấy hai bàn tay trắng mịn hôn nhẹ. Thành công làm cậu một trận đỏ mặt.
Cưỡng lấy môi cậu lần nữa, tay anh lần mò đến cúc áo, rất nhanh đã cởi hết.
Không khí lạnh đột nhiên ập vào, cậu rùng mình.
Anh dời môi xuống hai điểm hồng trước ngực, ngậm một bên, mút lấy mút để. Bên còn lại được anh xoa nắn kĩ càng. Miệng không tự chủ, cậu rên rỉ:
- Yoon...Yoongi.
Bỏ mặc lời cậu, anh vẫn say mê tiếp tục. Tay xoa nắn di chuyển xuống vùng bụng phẳng lì, ấn nhẹ vào rốn.
- Ha...Yoongi a~.
- Em có chuyện gì muốn nói sao? - Cười cợt, anh nựng cằm cậu.
- Em....muốn....
- Hôn anh đi.
Anh dừng mọi hành động. Một trận ngứa ngáy chạy khắp người cậu. Mắt bị che thế này làm sao biết anh ở đâu mà hôn? Khó chịu, tay bị trói của cậu mò mẫm mọi thứ:
- Yoongi a~.
Cậu chạm vào được mặt anh rồi, nhanh chóng ngồi dậy hôn mạnh vào môi anh. Anh trêu chọc hé miệng, ý muốn cậu làm.
Nghe lời, cậu lập tức đưa lưỡi vào, nhưng lại rụt rè không dám tiếp tục. Thở dài, anh vòng tay cậu qua cổ mình, trực tiếp khuấy đảo, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cậu, ban đầu chỉ là vờn, sau đó lại mút mạnh gây ra tiếng “chụt, chụt” mà bất cứ ai nghe đều phải thẹn thùng đỏ mặt.
Môi không rời, tay anh đưa xuống khóa quần cậu, kéo xuống, thẳng tay kéo luôn quần cậu.
Giờ phút này, cậu đã hoàn toàn không còn mặc thứ gì trên người, thân thể ngọc ngà như câu dẫn anh.
Buông cậu ra, anh nhanh chóng giải phóng cho “em trai”, một lực đẩy mạnh vào hoa huyt cậu.
- Yoongi! Đau chết em mất!
Cậu nức nở, hai tay đấm mạnh vào ngực anh. Liếm một vòng quanh môi cậu như thay cho lời xin lỗi, anh luân động mạnh dần. Hai tay không buông tha, kéo hai quả anh đào của cậu làm nó đỏ ửng.
Cậu oằn người vì khoái cảm, phía dưới cũng vì thế mà kẹp chặt anh hơn.
Chau mày, anh thúc thật sâu vào huyệt động. Một lúc thì bắn vào người cậu, tinh dịch quá nhiều, chảy cả ra ngoài.
Cậu mệt mỏi, thân thể mềm nhũn, đưa tay lên cao, ý muốn anh tháo khăn cho mình.
Cười đắc ý, anh nói.
- Đi nào, anh sẽ tắm lại cho em.
Cậu chưa kịp hoàn hồn, đã bị anh nhấc bổng lên. Cự vật vẫn nằm trong cậu, mỗi bước đi cứ thế mà thúc vào khiến cậu rên lớn.
Đặt cậu vào bồn, anh chống hai đầu gối của cậu phía dưới, cậu là đang ở tư thế bò a.
Anh mạnh mẽ lần nữa xỏ xuyên cậu. Cậu ngửa cổ hét nhỏ:
- Yoongi à, ha....chẳng phải.....anh nói sẽ tắm sao?.....Mau đi ra...Ha...A
Anh cúi xuống hôn lấy tấm lưng mịn màng, lên tiếng răn đe:
- Em nên nhớ anh là Yoongi. Không phải Jin. Anh không hiền như nó đâu.
- Nhưng mà....Aaa
Cậu vừa định phản bác, anh lại đâm mạnh vào như muốn xé nát hoa huyt cậu.
- Em bướng?
- Aaaa...không có....ha
- Lại còn cãi.
Anh nhếch miệng, lần nữa thúc thật mạnh.
- Em.....em xin lỗi....Yoongi a.
Anh từ từ giảm lực, nhưng vẫn chưa tha cho cậu.
- Còn thế nữa không?
- Aaaa....Sẽ....kh...ha...
Cậu mệt mỏi, giọng nói đứt quãng mê lòng người.
- Mau nói!
Anh không kiên nhẫn, lại tiếp tục đẩy mạnh hông, cự vật như chạm đến điểm G.
- Haaa.....Em không dám thế....nữa đâu....Yoongi à.
- Ngoan. Tôi yêu em. Yêu hơn bất cứ thứ gì.
Cởi khăn bịt mắt cho cậu, anh bế cậu lên phòng tắm kính. Bốn bề đều toàn gương với gương. Cậu có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của mình và anh. Thấy rõ hoa huyt đang bị xỏ xuyên như thế nào. Xấu hổ, cậu che mắt lại.
- Vật nhỏ đáng yêu.
Anh cười cười, để cậu dựa vào vách kính, nhanh chóng ra vào. Thúc thêm vài chục cái, anh gầm lớn rồi bắn tất cả vào động nhỏ bé, thoải mái thở hắt ra. Cậu rùng mình, bắn lên gương phía trước.
Jungkook quá mệt mỏi nên thiếp từ lúc nào. Tắm rửa cho cậu, anh bế cậu ra ngoài, đặt lên chiếc giường đã được anh thay drap. Ôm bảo bối vào lòng, anh chìm vào giấc ngủ...
_____________________
End Phiên Ngoại -.- Tèn tén ten -.-Tui có thể viết ra cái này, rõ ràng không phải con người T.T Còn tận năm cái phiên ngoại Hắc. Giết toai đê:“> TYS Các phiên ngoại sau, những cps còn lại sẽ riêng lẻ ra, như chưa từng dính dáng tới truyện:“